Xuyên Nhanh: Ta Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 2:
Thương Lan Chỉ Qua
08/04/2023
Lời này vừa vặn bị vợ bác sĩ nghe được, người sau sắc mặt khó coi, hùng hùng hổ hổ, bác sĩ tức khắc hậm hực, nghiêm trang nói với Tần Viễn: “Bác sĩ dặn dò vẫn là phỉa nghe, bằng không còn muốn xem bác sĩ làm cái gì, a, cùng ông nói cũng nghe không hiểu, một kẻ điếc cái, ông nói ông còn có thể làm chuyện gì, cũng chỉ biết cưa gỗ.....”
Người chỉ hơn một mét sáu chỉ vào Tần Viễn hơn 1 mét 8 mà mắng, người này cũng chỉ có thể trưng ra khuôn mặt chất phác nhìn hắn, sau khi mắng hả giận, bác sĩ lùn này cầm giấy viết một ít chữ, đem trang giấy ném cho Tần Viễn, lại giang hai tay, đánh cái thủ thế, ý tứ là muốn một trăm đồng.
Đầu thế kỷ 21, ở nông thôn hai đầu bờ ruộng, một trăm khối đã là không ít tiền, Tần Viễn không rõ đối phương vì cái gì chỉ là tùy tiện giúp con gái ông nhìn liền phải lấy nhiều tiền như vậy, thậm chí cũng không có cho thuốc, nhưng cũng không có cách cãi lại đối phương, chỗ bọn họ bên này chỉ có một cái bác sĩ.
Không nổi đắc tội.
——————
Tần Ngư không biết ba cô bởi vì cô cắn răng mất nhiều tiền, nhưng sau khi cô ngất xỉu, ý thức giống như lại về tới cái hố kia, thật nhiều đất rơi xuống, nhưng ở lúc cô bị tàn thuốc làm phỏng bị đau theo bản năng ngửa đầu nhìn lại phía sau, mơ hồ nghe thấy được một tiếng mèo kêu.
Những bùn đất đó đột ngột lại đẩy trở về.
Như là video phần mềm trên màn hình máy tính dùng con chuột kéo trở về.
Hoặc là những bức ảnh nhanh chóng lui về phía sau.
Bùn đất về lại cái xẻng, cái xẻng lui về phía sau, người đang múa may cái xẻng lui lại, về tới trong xe.... Cô cũng về tới trong xe, cửa sổ xe đóng lại, sau đó xe chạy đi.
Thời điểm cô chớp mắt, ngoài cửa sổ hiện lên từng màn, tòa nhà cao ốc bắt đầu sụp đổ, biển quảng cáo bị sắt thép ăn mòn, chữ viết trở nên mơ hồ, dưới đất có hoa cỏ hương thơm, lại bắt đầu hư thối, trong hư thối kiến bò ra, con kiến lui về phía sau bò lại cây lớn, từ cửa sổ xuyên thấu qua ngọn cây thấy được trong phòng cô bị một người đàn ông đè ở dưới thân, từ tuổi già đến tuổi trẻ, từ chết lặng đến thống khổ, từ thống khổ đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng đến hy vọng.....
Nhóm đại sư làm nghiên cứu năm tháng cũng khó có thể tưởng tượng cô sẽ từ ngây ngô như nụ hoa đến đóa hoa úa tàn vùng vẫy trong vũng bùn tuyệt vọng.
—— có lẽ là bởi vì bọn họ chưa từng chết qua.
Nhưng mặc kệ như thế nào, thời gian đảo ngược, cô từ đô thị phồn hoa trở lại đồng ruộng lạc hậu hương dã, thấy được rạng sáng liền đứng dậy mặc quần áo rửa mặt nấu cơm lại cẩn thận khắc chế thanh âm không đánh thức một đôi vợ chồng.
Đó là cha mẹ cô.
Bọn họ cùng nhau mà vất vả lao động, sau đó vẫn là con gái là cô lén lút rời giường, cầm cái ở góc tường lên chạy ra khỏi nhà.....
Lạch cạch lạch cạch mấy cái cuốc đi xuống, giống như đào ra cái gì, còn chưa nhìn kỹ, mang theo mùi tanh tưởi ngập trời.
Kia giống như là.....
Cá mặn khô? Sau đó cô thấy được khủng bố quỷ khí ngưng tụ thành con mèo tà ác đáng sợ.
Cảnh trong mơ rách nát, cô bỗng nhiên bừng tỉnh, lại nhận thấy được mình nằm ở trên tấm lưng dày rộng ấm áp.
Mơ tan rã, trước mắt là hiện thực, hay là con bướm trong mơ?
Cô là đã chết, hay là tồn tại?
Người cõng cô rất cao lớn, bước đi rất mau, tựa hồ chạng vạng, gió có chút lớn, rất lạnh.
Cô nhịn không được rụt rụt thân thể, lạnh đến trong lòng cô thầm mắng —— gặp quỷ đi con bướm!
“Tiểu Ngư, là lạnh sao? Bên này có chút lạnh, ba ba đi nhanh một chút, kỳ quái, vùng đất bỏ đi kia như thế nào thổi đến bên ngoài rồi....”
Dù sao là người kẻ điếc, con gái nói cái gì, ông cũng không nghe thấy, cho nên chính mình sau khi nói xong, Tần Viễn bước chân càng lúc càng lớn, nhưng Tần Ngư nhất thời lạnh lẽo, hốt hoảng, nhân ra giấc mơ kia mang đến ảnh hưởng rất lớn cho cô.
Tựa thật tựa giả.
Thẳng đến trong hoảng hốt cô lại liếc đến trong bụi cỏ giống như có thứ gì nhìn chằm chằm cô, cô theo bản năng quay đầu lại xem, nhìn thấy trong bụi cỏ có thứ gì ngồi xổm xuống.
Mèo.
Một con mèo ẩn thân với mùi tanh tưởi trong bụi cỏ.
Nó dùng tròng mắt xanh mượt lại mang chút hổ phách hoàng nhìn cô chằm chằm.
Rất kỳ quái, rõ ràng cách không gần, thị lực cô cũng không tốt, hơn nữa sắc trời tối tăm, cô thế nhưng có thể rõ ràng thấy rõ tròng mắt nó.
Mắt mèo kai rõ ràng là quỷ dị hài hước, hơn nữa vuốt mèo còn nâng lên, liếm liếm chân, cao quý lãnh diễm như khổng tước, nhưng bỗng nhiên quai hàm mở ra, làm thêm động tác nôn mửa trợn trắng mắt.
Hình ảnh này lực tác động quá lớn, trong đầu cô bỗng nhiêu liền hiện ra mấy câu chuyện kinh dị ở nông thôn- con mèo này làm biểu mình sao giống như người vậy chứ!
Người chỉ hơn một mét sáu chỉ vào Tần Viễn hơn 1 mét 8 mà mắng, người này cũng chỉ có thể trưng ra khuôn mặt chất phác nhìn hắn, sau khi mắng hả giận, bác sĩ lùn này cầm giấy viết một ít chữ, đem trang giấy ném cho Tần Viễn, lại giang hai tay, đánh cái thủ thế, ý tứ là muốn một trăm đồng.
Đầu thế kỷ 21, ở nông thôn hai đầu bờ ruộng, một trăm khối đã là không ít tiền, Tần Viễn không rõ đối phương vì cái gì chỉ là tùy tiện giúp con gái ông nhìn liền phải lấy nhiều tiền như vậy, thậm chí cũng không có cho thuốc, nhưng cũng không có cách cãi lại đối phương, chỗ bọn họ bên này chỉ có một cái bác sĩ.
Không nổi đắc tội.
——————
Tần Ngư không biết ba cô bởi vì cô cắn răng mất nhiều tiền, nhưng sau khi cô ngất xỉu, ý thức giống như lại về tới cái hố kia, thật nhiều đất rơi xuống, nhưng ở lúc cô bị tàn thuốc làm phỏng bị đau theo bản năng ngửa đầu nhìn lại phía sau, mơ hồ nghe thấy được một tiếng mèo kêu.
Những bùn đất đó đột ngột lại đẩy trở về.
Như là video phần mềm trên màn hình máy tính dùng con chuột kéo trở về.
Hoặc là những bức ảnh nhanh chóng lui về phía sau.
Bùn đất về lại cái xẻng, cái xẻng lui về phía sau, người đang múa may cái xẻng lui lại, về tới trong xe.... Cô cũng về tới trong xe, cửa sổ xe đóng lại, sau đó xe chạy đi.
Thời điểm cô chớp mắt, ngoài cửa sổ hiện lên từng màn, tòa nhà cao ốc bắt đầu sụp đổ, biển quảng cáo bị sắt thép ăn mòn, chữ viết trở nên mơ hồ, dưới đất có hoa cỏ hương thơm, lại bắt đầu hư thối, trong hư thối kiến bò ra, con kiến lui về phía sau bò lại cây lớn, từ cửa sổ xuyên thấu qua ngọn cây thấy được trong phòng cô bị một người đàn ông đè ở dưới thân, từ tuổi già đến tuổi trẻ, từ chết lặng đến thống khổ, từ thống khổ đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng đến hy vọng.....
Nhóm đại sư làm nghiên cứu năm tháng cũng khó có thể tưởng tượng cô sẽ từ ngây ngô như nụ hoa đến đóa hoa úa tàn vùng vẫy trong vũng bùn tuyệt vọng.
—— có lẽ là bởi vì bọn họ chưa từng chết qua.
Nhưng mặc kệ như thế nào, thời gian đảo ngược, cô từ đô thị phồn hoa trở lại đồng ruộng lạc hậu hương dã, thấy được rạng sáng liền đứng dậy mặc quần áo rửa mặt nấu cơm lại cẩn thận khắc chế thanh âm không đánh thức một đôi vợ chồng.
Đó là cha mẹ cô.
Bọn họ cùng nhau mà vất vả lao động, sau đó vẫn là con gái là cô lén lút rời giường, cầm cái ở góc tường lên chạy ra khỏi nhà.....
Lạch cạch lạch cạch mấy cái cuốc đi xuống, giống như đào ra cái gì, còn chưa nhìn kỹ, mang theo mùi tanh tưởi ngập trời.
Kia giống như là.....
Cá mặn khô? Sau đó cô thấy được khủng bố quỷ khí ngưng tụ thành con mèo tà ác đáng sợ.
Cảnh trong mơ rách nát, cô bỗng nhiên bừng tỉnh, lại nhận thấy được mình nằm ở trên tấm lưng dày rộng ấm áp.
Mơ tan rã, trước mắt là hiện thực, hay là con bướm trong mơ?
Cô là đã chết, hay là tồn tại?
Người cõng cô rất cao lớn, bước đi rất mau, tựa hồ chạng vạng, gió có chút lớn, rất lạnh.
Cô nhịn không được rụt rụt thân thể, lạnh đến trong lòng cô thầm mắng —— gặp quỷ đi con bướm!
“Tiểu Ngư, là lạnh sao? Bên này có chút lạnh, ba ba đi nhanh một chút, kỳ quái, vùng đất bỏ đi kia như thế nào thổi đến bên ngoài rồi....”
Dù sao là người kẻ điếc, con gái nói cái gì, ông cũng không nghe thấy, cho nên chính mình sau khi nói xong, Tần Viễn bước chân càng lúc càng lớn, nhưng Tần Ngư nhất thời lạnh lẽo, hốt hoảng, nhân ra giấc mơ kia mang đến ảnh hưởng rất lớn cho cô.
Tựa thật tựa giả.
Thẳng đến trong hoảng hốt cô lại liếc đến trong bụi cỏ giống như có thứ gì nhìn chằm chằm cô, cô theo bản năng quay đầu lại xem, nhìn thấy trong bụi cỏ có thứ gì ngồi xổm xuống.
Mèo.
Một con mèo ẩn thân với mùi tanh tưởi trong bụi cỏ.
Nó dùng tròng mắt xanh mượt lại mang chút hổ phách hoàng nhìn cô chằm chằm.
Rất kỳ quái, rõ ràng cách không gần, thị lực cô cũng không tốt, hơn nữa sắc trời tối tăm, cô thế nhưng có thể rõ ràng thấy rõ tròng mắt nó.
Mắt mèo kai rõ ràng là quỷ dị hài hước, hơn nữa vuốt mèo còn nâng lên, liếm liếm chân, cao quý lãnh diễm như khổng tước, nhưng bỗng nhiên quai hàm mở ra, làm thêm động tác nôn mửa trợn trắng mắt.
Hình ảnh này lực tác động quá lớn, trong đầu cô bỗng nhiêu liền hiện ra mấy câu chuyện kinh dị ở nông thôn- con mèo này làm biểu mình sao giống như người vậy chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.