Xuyên Nhanh: Ta Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 32: Thế Giới Đầu Tiên: Gameshow Sinh Tồn 8
Thương Lan Chỉ Qua
01/07/2023
“Em không quan tâm đâu, để người khác chọn trước đi, Ngô Hàn hay là Hàn đại ca tới trước?” Tề Chi Uyển hào phóng nói, Ngô Hàn nhìn cô ta rồi lắc đầu: “Để Hàn ca chọn trước đi.”
Hàn Sâm nơi nào có mặt mũi chọn trước hai hồng nhân của giới giả trí.
“Không, không, không, mấy người chọn trước đi.”
Ba người cứ đẩy tới đẩy lui, trong bốn người tham gia chương trình còn lại thì Trương Lị cũng chen được hai câu, tất cả cũng là “Nhường đi”
Sau đó…
“Mấy người đều không cần vậy tôi chọn trước đây.” Tô Tình lạnh lùng mở miệng, không khách khí tý nào cũng không hề có kiên nhẫn.
Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên xấu hổ cực kỳ. Ngô Hàn sợ nhất không khí bỗng trở nên an tĩnh, hắn liếc Tô Tình một cái, khẽ nhíu mày.
Xét về địa vị, một mình Ngô Hàn có thể đứng đầu, hơn nữa Hàn Sâm đã hơn 50 tuổi. Tô Tình thì lịch sử đen dài như cái sớ, nhân khí kém cỏi chỗ dựa cũng không tốt. Nhìn cô ta một mình đứng đó, lẻ loi không nơi nương tựa lại tỏ ra lạnh nhạt vô cùng, đem một Tề Chi Uyển nhu mì, mỹ mạo hình thành hai mảng đối lập.
Bề ngoài quá mức diễm lệ trông không đứng đắn còn phẩm đức lại không tốt, có nguyên một đống lịch sử đen bây giờ lại làm thế này thì chỉ có tự tìm đường chết.
Mấy người còn lại ai cũng bực bội, họ có thể nói bản thân muốn chọn trước ư?
Đạo diễn cũng không nói được, trong cuộc tranh đấu ngầm này họ Tô quả nhiên là kẻ thọc gậy bánh xe, lúc nãy vốn dĩ có thể đem Ngô Hàn cùng Tề Chi Uyên ghép lại một couple chân thiện mỹ lại có nhan sắc bậc cao, kết quả lại có một con chuột chạy ra phá đám.
Tức chết đạo diễn rồi.
“Các vị đều đồng ý phải không? Vậy thì để Tô Tình chọn trước.”
Tô Tình chọn đồ vật, sau đó cô chọn một túi bột mỳ. Túi bột mỳ nhỏ xíu chắc chỉ đủ ăn một lần.
Mọi người kinh ngạc nhưng thực nhanh đều bình thường trở lại ---- ngực lớn ngốc nghếch, không nhìn xa trông rộng khó trách tự làm bản thân thành như thế.
Trương Lị bĩu môi, cảm thấy bản thân so với người phụ nữ này thông minh gấp bội lần.
Kế tiếp mọi chuyền liền dễ dàng, Ngô Hàn cùng Tề Chi Uyển nhường cho trưởng bối. Hàn Sâm là người thứ hai được chọn, hắn chọn một cái nồi. Người thứ ba là Tề Chi Uyển chọn que diêm. Ngô Hàn không chọn, nhìn về bốn người còn lại. Trương Lị trở thành người thứ tư, ả chọn dao gập, kế tiếp phân biệt là Giả Thắng và Trần Dịch Phong chọn dây thừng và đèn pin cầm tay.
Cuối cùng mới tới Ngô Hàn luôn khiêm nhường và Tần Ngư.
Hắn liếc mắt nhìn Tần Ngư rồi hỏi: “Cô muốn chọn cái nào?”
Tần Ngư suy nghĩ một lát, cảm thấy bản thân nếu không muốn bị ngáng chân trong chương trình thì tốt nhất ngay từ đầu đừng đắc tội vị thiên vương này.
“Tôi thích áo mưa.”
Một kẻ thức thời, Trương Lị bĩu môi.
Ngô Hàn: “Áo mưa ư? Tôi ban đầu muốn đem đồng hồ nhường cho cô, thấu kính trong đó nếu gỡ xuống có thể tạo ra lửa.”
Tần Ngư: Bà đây biết chứ, nhưng bà đây chẳng dám đụng tới đại minh tinh đang diễn ra bộ dạng vừa có mỹ đức lại khiêm nhường.
Kết quả cuối cùng Tần Ngư lấy áo mưa.
“Áo mưa thì làm gì được? Thời tiết ở Đông Timor quá tốt, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, cô cầm cái đó làm chăn à? Thiếu nữ áo mưa.” Con mèo châm chọc mỉa mai.
Tần Ngư tâm trạng không tốt lắm, vì thế liền dỗi: “Có thể bọc thi thể ngươi lại không bị rỉ nước mày tin không?”
Con mèo: Bộ trách ta hả?
Hàn Sâm nơi nào có mặt mũi chọn trước hai hồng nhân của giới giả trí.
“Không, không, không, mấy người chọn trước đi.”
Ba người cứ đẩy tới đẩy lui, trong bốn người tham gia chương trình còn lại thì Trương Lị cũng chen được hai câu, tất cả cũng là “Nhường đi”
Sau đó…
“Mấy người đều không cần vậy tôi chọn trước đây.” Tô Tình lạnh lùng mở miệng, không khách khí tý nào cũng không hề có kiên nhẫn.
Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên xấu hổ cực kỳ. Ngô Hàn sợ nhất không khí bỗng trở nên an tĩnh, hắn liếc Tô Tình một cái, khẽ nhíu mày.
Xét về địa vị, một mình Ngô Hàn có thể đứng đầu, hơn nữa Hàn Sâm đã hơn 50 tuổi. Tô Tình thì lịch sử đen dài như cái sớ, nhân khí kém cỏi chỗ dựa cũng không tốt. Nhìn cô ta một mình đứng đó, lẻ loi không nơi nương tựa lại tỏ ra lạnh nhạt vô cùng, đem một Tề Chi Uyển nhu mì, mỹ mạo hình thành hai mảng đối lập.
Bề ngoài quá mức diễm lệ trông không đứng đắn còn phẩm đức lại không tốt, có nguyên một đống lịch sử đen bây giờ lại làm thế này thì chỉ có tự tìm đường chết.
Mấy người còn lại ai cũng bực bội, họ có thể nói bản thân muốn chọn trước ư?
Đạo diễn cũng không nói được, trong cuộc tranh đấu ngầm này họ Tô quả nhiên là kẻ thọc gậy bánh xe, lúc nãy vốn dĩ có thể đem Ngô Hàn cùng Tề Chi Uyên ghép lại một couple chân thiện mỹ lại có nhan sắc bậc cao, kết quả lại có một con chuột chạy ra phá đám.
Tức chết đạo diễn rồi.
“Các vị đều đồng ý phải không? Vậy thì để Tô Tình chọn trước.”
Tô Tình chọn đồ vật, sau đó cô chọn một túi bột mỳ. Túi bột mỳ nhỏ xíu chắc chỉ đủ ăn một lần.
Mọi người kinh ngạc nhưng thực nhanh đều bình thường trở lại ---- ngực lớn ngốc nghếch, không nhìn xa trông rộng khó trách tự làm bản thân thành như thế.
Trương Lị bĩu môi, cảm thấy bản thân so với người phụ nữ này thông minh gấp bội lần.
Kế tiếp mọi chuyền liền dễ dàng, Ngô Hàn cùng Tề Chi Uyển nhường cho trưởng bối. Hàn Sâm là người thứ hai được chọn, hắn chọn một cái nồi. Người thứ ba là Tề Chi Uyển chọn que diêm. Ngô Hàn không chọn, nhìn về bốn người còn lại. Trương Lị trở thành người thứ tư, ả chọn dao gập, kế tiếp phân biệt là Giả Thắng và Trần Dịch Phong chọn dây thừng và đèn pin cầm tay.
Cuối cùng mới tới Ngô Hàn luôn khiêm nhường và Tần Ngư.
Hắn liếc mắt nhìn Tần Ngư rồi hỏi: “Cô muốn chọn cái nào?”
Tần Ngư suy nghĩ một lát, cảm thấy bản thân nếu không muốn bị ngáng chân trong chương trình thì tốt nhất ngay từ đầu đừng đắc tội vị thiên vương này.
“Tôi thích áo mưa.”
Một kẻ thức thời, Trương Lị bĩu môi.
Ngô Hàn: “Áo mưa ư? Tôi ban đầu muốn đem đồng hồ nhường cho cô, thấu kính trong đó nếu gỡ xuống có thể tạo ra lửa.”
Tần Ngư: Bà đây biết chứ, nhưng bà đây chẳng dám đụng tới đại minh tinh đang diễn ra bộ dạng vừa có mỹ đức lại khiêm nhường.
Kết quả cuối cùng Tần Ngư lấy áo mưa.
“Áo mưa thì làm gì được? Thời tiết ở Đông Timor quá tốt, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, cô cầm cái đó làm chăn à? Thiếu nữ áo mưa.” Con mèo châm chọc mỉa mai.
Tần Ngư tâm trạng không tốt lắm, vì thế liền dỗi: “Có thể bọc thi thể ngươi lại không bị rỉ nước mày tin không?”
Con mèo: Bộ trách ta hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.