[ Xuyên Nhanh ] Ta Có Nữ Chủ Quang Hoàn
Chương 6:
Duy Khách
13/11/2024
*… Chẳng lẽ màn cãi nhau vừa lên kế hoạch xong lại phải chuyển thẳng sang cảnh đau lòng khóc lóc chạy đi trong nước mắt? Đúng kiểu: "Anh xin lỗi, em xin lỗi, nhưng chúng ta không thuộc về nhau"?*
Nhưng không! Giang Niệm đã chuẩn bị cho trận cãi nhau này tận ba ngày liền! Cô thậm chí đã lên kế hoạch từ đầu đến cuối, sẵn sàng giả vờ miễn cưỡng mỉm cười để chờ Thẩm Minh giải thích. Thế mà anh vẫn không chịu giải thích, để cuối cùng cô bùng nổ trong một màn tranh cãi kịch tính. Giờ lại xuất hiện tình huống ngoài dự đoán này, chẳng lẽ Chủ Thần đang kiểm tra khả năng ứng biến tại chỗ của cô sao?
Thẩm Minh cũng ngước lên nhìn Dương Tuệ Linh, giọng nói lịch sự nhưng không quá thân thiết:
“Chào Dương tiểu thư.”
Dương Tuệ Linh nhẹ nhàng bước đến, mỉm cười nói với Thẩm Minh:
“Dự án hợp tác quốc tế mà anh đang theo đuổi, hiện tại tôi cũng tham gia. Ngày mai tôi sẽ đến Thẩm thị để bàn bạc thêm. Khi đó, hy vọng anh có thể chiếu cố một chút, vì tình cảm hợp tác trước đây.”
Cô ấy nói vài câu về công việc, nhưng lại không liếc nhìn Giang Niệm dù chỉ một lần, như thể Giang Niệm hoàn toàn không tồn tại.
Giang Niệm âm thầm quan sát Thẩm Minh. Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không hề tỏ ra khó chịu hay lúng túng, chỉ đáp lại một cách lịch sự:
“Với năng lực của Dương tiểu thư, chắc chắn cô không cần ai phải chiếu cố đâu.”
Dương Tuệ Linh nghe vậy, khẽ cười, che miệng lại đầy duyên dáng:
“Anh quá lời rồi.”
Đến lúc này, cô ấy mới như vừa phát hiện ra sự tồn tại của Giang Niệm, quay sang nhìn cô với nụ cười xã giao:
“Cô là Giang Niệm đúng không?”
Sáng nay đã nghe người ta nhắc đến cô, không ngờ hôm nay cuối cùng lại được gặp,” Dương Tuệ Linh nhẹ giọng nói, đôi mắt lướt qua Giang Niệm với ý cười.
Giang Niệm nhìn thấy Thẩm Minh hơi nhíu mày, rồi quay sang mỉm cười đáp lại:
“Dương tiểu thư, chào cô, tôi là Giang Niệm.”
Dương Tuệ Linh cười nhẹ, không nói thêm nhiều, sau đó quay sang Thẩm Minh:
“Tần Lỗi và Diêu Lâm bọn họ bảo tối nay đi Tinh Hoàng chơi, anh có muốn đi không? Họ nói lâu rồi không được ngồi uống rượu cùng anh. Công việc ai cũng bận rộn, khó lắm mọi người mới có dịp tụ họp đầy đủ thế này. Đi cùng đi?”
Thẩm Minh đan hai tay trước bụng, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói thản nhiên:
“Không được. Tôi còn có việc. Nếu Dương tiểu thư không có chuyện gì quan trọng thì đi trước đi.”
Câu nói của anh rất trực tiếp, ý muốn tiễn khách cũng rõ ràng đến mức không thể lầm lẫn. Nhưng Dương Tuệ Linh không hề tỏ ra xấu hổ, chỉ tiếc nuối đáp:
“Hiếm khi mọi người tề tựu đông đủ thế này…”
Dù vậy, trong lòng Dương Tuệ Linh vẫn có chút không cam tâm. Ánh mắt cô ấy vô thức liếc nhìn sang Giang Niệm.
Dương Tuệ Linh phải thừa nhận rằng Giang Niệm rất đẹp. Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt to đen láy trong trẻo, tràn đầy vẻ dịu dàng mong manh, khiến người khác nhìn vào liền có cảm giác muốn che chở. Nhưng chính vì Giang Niệm là bạn gái của Thẩm Minh mà Dương Tuệ Linh không cách nào thích nổi.
Cô ấy mỉm cười, ánh mắt dường như lấp lóe một tia thách thức:
“Xem ra Giang Niệm rất có hứng thú nhỉ? Thẩm Minh, anh quen bạn gái cũng không mang đi gặp gỡ bạn bè, lần này không từ chối được nữa rồi. Vừa hay hôm nay có dịp, hay là dẫn cô ấy đi cùng, để mọi người làm quen?”
Thẩm Minh hơi khựng lại, ánh mắt chuyển sang nhìn Giang Niệm.
Giang Niệm chỉ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
“Em sao cũng được.”
Thẩm Minh gật đầu:
“Vậy đi thôi.”
Thật ra, Giang Niệm rất hiếm khi được gặp bạn bè của Thẩm Minh. Một phần vì anh quá bận rộn, công việc luôn được anh đặt lên hàng đầu, phần khác vì anh không thích đến những nơi quá ồn ào, náo nhiệt. Những lần hẹn hò của hai người thường là ăn tối cùng nhau, hoặc đến biệt thự của anh để xem phim trong rạp chiếu phim riêng. Sau đó, anh sẽ đưa cô về trường. Những hoạt động khác… thật sự không có gì đặc biệt.
Nhưng không! Giang Niệm đã chuẩn bị cho trận cãi nhau này tận ba ngày liền! Cô thậm chí đã lên kế hoạch từ đầu đến cuối, sẵn sàng giả vờ miễn cưỡng mỉm cười để chờ Thẩm Minh giải thích. Thế mà anh vẫn không chịu giải thích, để cuối cùng cô bùng nổ trong một màn tranh cãi kịch tính. Giờ lại xuất hiện tình huống ngoài dự đoán này, chẳng lẽ Chủ Thần đang kiểm tra khả năng ứng biến tại chỗ của cô sao?
Thẩm Minh cũng ngước lên nhìn Dương Tuệ Linh, giọng nói lịch sự nhưng không quá thân thiết:
“Chào Dương tiểu thư.”
Dương Tuệ Linh nhẹ nhàng bước đến, mỉm cười nói với Thẩm Minh:
“Dự án hợp tác quốc tế mà anh đang theo đuổi, hiện tại tôi cũng tham gia. Ngày mai tôi sẽ đến Thẩm thị để bàn bạc thêm. Khi đó, hy vọng anh có thể chiếu cố một chút, vì tình cảm hợp tác trước đây.”
Cô ấy nói vài câu về công việc, nhưng lại không liếc nhìn Giang Niệm dù chỉ một lần, như thể Giang Niệm hoàn toàn không tồn tại.
Giang Niệm âm thầm quan sát Thẩm Minh. Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không hề tỏ ra khó chịu hay lúng túng, chỉ đáp lại một cách lịch sự:
“Với năng lực của Dương tiểu thư, chắc chắn cô không cần ai phải chiếu cố đâu.”
Dương Tuệ Linh nghe vậy, khẽ cười, che miệng lại đầy duyên dáng:
“Anh quá lời rồi.”
Đến lúc này, cô ấy mới như vừa phát hiện ra sự tồn tại của Giang Niệm, quay sang nhìn cô với nụ cười xã giao:
“Cô là Giang Niệm đúng không?”
Sáng nay đã nghe người ta nhắc đến cô, không ngờ hôm nay cuối cùng lại được gặp,” Dương Tuệ Linh nhẹ giọng nói, đôi mắt lướt qua Giang Niệm với ý cười.
Giang Niệm nhìn thấy Thẩm Minh hơi nhíu mày, rồi quay sang mỉm cười đáp lại:
“Dương tiểu thư, chào cô, tôi là Giang Niệm.”
Dương Tuệ Linh cười nhẹ, không nói thêm nhiều, sau đó quay sang Thẩm Minh:
“Tần Lỗi và Diêu Lâm bọn họ bảo tối nay đi Tinh Hoàng chơi, anh có muốn đi không? Họ nói lâu rồi không được ngồi uống rượu cùng anh. Công việc ai cũng bận rộn, khó lắm mọi người mới có dịp tụ họp đầy đủ thế này. Đi cùng đi?”
Thẩm Minh đan hai tay trước bụng, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói thản nhiên:
“Không được. Tôi còn có việc. Nếu Dương tiểu thư không có chuyện gì quan trọng thì đi trước đi.”
Câu nói của anh rất trực tiếp, ý muốn tiễn khách cũng rõ ràng đến mức không thể lầm lẫn. Nhưng Dương Tuệ Linh không hề tỏ ra xấu hổ, chỉ tiếc nuối đáp:
“Hiếm khi mọi người tề tựu đông đủ thế này…”
Dù vậy, trong lòng Dương Tuệ Linh vẫn có chút không cam tâm. Ánh mắt cô ấy vô thức liếc nhìn sang Giang Niệm.
Dương Tuệ Linh phải thừa nhận rằng Giang Niệm rất đẹp. Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt to đen láy trong trẻo, tràn đầy vẻ dịu dàng mong manh, khiến người khác nhìn vào liền có cảm giác muốn che chở. Nhưng chính vì Giang Niệm là bạn gái của Thẩm Minh mà Dương Tuệ Linh không cách nào thích nổi.
Cô ấy mỉm cười, ánh mắt dường như lấp lóe một tia thách thức:
“Xem ra Giang Niệm rất có hứng thú nhỉ? Thẩm Minh, anh quen bạn gái cũng không mang đi gặp gỡ bạn bè, lần này không từ chối được nữa rồi. Vừa hay hôm nay có dịp, hay là dẫn cô ấy đi cùng, để mọi người làm quen?”
Thẩm Minh hơi khựng lại, ánh mắt chuyển sang nhìn Giang Niệm.
Giang Niệm chỉ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
“Em sao cũng được.”
Thẩm Minh gật đầu:
“Vậy đi thôi.”
Thật ra, Giang Niệm rất hiếm khi được gặp bạn bè của Thẩm Minh. Một phần vì anh quá bận rộn, công việc luôn được anh đặt lên hàng đầu, phần khác vì anh không thích đến những nơi quá ồn ào, náo nhiệt. Những lần hẹn hò của hai người thường là ăn tối cùng nhau, hoặc đến biệt thự của anh để xem phim trong rạp chiếu phim riêng. Sau đó, anh sẽ đưa cô về trường. Những hoạt động khác… thật sự không có gì đặc biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.