[Xuyên Nhanh] Ta Là Quý Nhân Của Vai Chính
Chương 5: Ta Là Quý Nhân Của Nữ Chính Truyện Ngọt Sủng [02]
Tiêu Tiểu Ca
31/12/2023
Nhưng mà Phó Du Giác rơi xuống hồ, làm thân thể suy nhược, tuy kéo dài tánh mạng không đáng ngại, nhưng hàng năm lại tiêu tốn lượng lớn thuốc thang tẩm bổ, càng không nên nhắc đến tham gia khoa cử. Thi khoa cử vốn dĩ điều kiện khổ không nói hết, dẫu là người khỏe như vâm đi vào đi ra cũng bị tuốt ba tầng da, huống chi cái thân ma ốm của quý công tử so với người thường còn yếu ớt.
Vì mạng sống nho nhỏ của con thứ nhà mình mà nghĩ, Trường Dương hầu cũng đành buông xuống ý nghĩ để con thứ đi thi khoa cử.
Nhưng cũng bởi thế, Trường Dương hầu càng ngày càng không coi trọng Phó Du Giác, lại càng ngày càng để tâm đến con trai trưởng Phó Du Kỳ —— Nếu Trường Dương hầu phủ tạm thời chả chuyển từ võ sang văn, vậy thì càng phải cũng cố mối quan hệ với nhóm võ tướng trong triều.
Phó Du Giác đối diện tình cảnh này, trong lòng oán khí sao không nổi lên được? Rõ ràng kẻ hại hắn bệnh tật quấn thân, thuốc thang khó rời, không thể thi khoa cử là đại ca, kết quả đại ca chỉ là khóc giọt ngắn giọt dài đệm vài câu không cố ý, sau phụ thân mẫu thân lại chỉ răn dạy vài câu không đau không ngứa rồi đem hắn nhốt mấy hôm, liền mọi chuyện đã thanh toán xong? Đại ca làm hỏng thân thể của hắn mà càng lại được phụ thân coi trọng?
Rõ ràng hắn chưa từng có ý nghĩ tranh đoạt vị trí với đại ca, hắn mong sao sau này đại ca kế thừa hầu vị còn bản thân cũng nhập sĩ có được tiền đồ sáng lạn, kết quả thì sao, hắn đến cả khả năng mưu cầu cơ hội cho chính mình cũng không có.
Phó Du Giác biết rằng, khi còn nhỏ đại ca ghen ghét hắn đạt được sự coi trọng của phụ mẫu nhờ vào sự thông minh, lại cũng không đến mức ác độc mà cố ý đẩy đệ đệ ruột thịt vào cảnh chết đuối, chỉ là lòng ghen ghét của đứa trẻ mà lỡ tay đẩy hắn cũng thật sự chỉ là lỡ tay.
Nhưng dựa vào cái gì mà bắt hắn thông cảm cho sự lỡ tay của Phó Du Kỳ? Kẻ bị hại đến bệnh tật quấn thân là hắn, kẻ không còn tiền đồ như gấm vẫn là hắn.
Trong lòng Phó Du Giác đối với người đại ca Phó Du Kỳ là có oán, chỉ là khi biết đại ca đạt được cha mẹ coi trọng ngoài trừ biểu thị vẻ tha thứ cho sự lầm lỡ thì hắn không được bộc lộ gì khác. Dẫu sao hầu vị sớm muốn cũng thuộc về đại ca, còn hắn phải dựa vào đại ca mà sống nửa đời sau.
Trong lòng Phó Du Giác uất ức, lại chả thể biểu lộ, tích lũy lâu dần, thân thể càng ngày càng không tốt, đại phu kiến nghị hắn nên thường xuyên ra ngoài giải sầu.
Mà Phó Du Giác, trong một lần ra cửa giải sầu ở thôn trang, gặp được Lý Hân Nguyên bị mẹ kế hãm hại vừa chạy thoát được.
Lý Hân Nguyên là con gái lớn dòng chính của một vị ngũ phẩm quan nhậm chức tại kinh thành, mẫu thân nàng khó sinh mà về trời, chỉ để lại một đứa con gái dòng chính. Phụ thân Lý Hân Nguyên lại nhanh chóng bước thêm bước nữa, mẹ kế lại là kẻ khẩu phật tâm xà, ngay khi sinh được một đôi long phượng thai mà nắm vững ngôi vị Lý phu nhân thì cùng thêm chướng mắt trưởng nữ Lý Hân Nguyên mà vợ trước sinh.
Phó Du Giác gặp được Lý Hân Nguyên là cảnh nàng thoát ra từ tay mẹ kế bắt nàng làm thiếp cho cấp trên của Lý phụ. Lý Hân Nguyên cầu cứu Phó Du Giác, lòng hắn liền sinh ra trắc ẩn đem người cứu.
Lý Hân Nguyên được cứu nói là muốn báo đáp Phó Du Giác, nên ăn vạ tại thôn trang của hắn mà không rời đi, vừa giả đáng thương vừa nói sẽ đưa các ý kiến có thể giúp hắn phát tài.
Phó Du Giác không đặt những lời Lý Hân Nguyên trong lòng, lòng cứu người của hắn chẳng mong hồi báo, chỉ là điều khiến hắn kinh ngạc là Lý Hân Nguyên đưa một chút kiến nghị có ý nghĩa thực thi thật.
Ví như chuyện Phó Du Giác vì lo cho những ngày tháng sau này của mình mà mở tửu lầu, Lý Hân Nguyên liền đưa ra kiến nghị hắn mở ra quảng cáo gì đó lại thêm miễn phí ăn uống cùng mở thẻ hội viên, tuy rằng khá mới lạ nhưng hỏi nàng như thế nào thực hành thì nàng lại ậm ờ cái biết cái không, chỉ dựa vào Phó Du Giác tự mình mò mẫm mà hoàn thiện, nhưng mà dẫu sao cũng nhờ ý kiến của nàng mà tửu lầu trở nên chạm tay là bỏng trong một đoạn thời gian.
Coi như là những biện pháp này mau chóng bị người khác bắt chước, tửu lầu của Phó Du Giác cũng đã ghim vững gót chân trong chốn kinh đô này.
Sự hợp tác của hai người thật sự vui vẻ, cho dù Phó Du Giác đã sớm nhận ra nàng ta có đầy ý tưởng kỳ lạ tuyệt vời nhưng thực chất nàng chả hiểu được hàm ý trong mỗi ý tưởng đó nhưng hắn không để ý. Trong mắt hắn, Lý Hân Nguyên là một cô nương khuê các từ nhỏ bị mẹ kế tra tấn, có ý nghĩ như thế cũng coi như là rất ưu tú.
Tuy thân thể Phó Du Giác yếu ớt nhưng lại mang vẻ phong độ nhẹ nhàng kèm dung mạo tuấn mỹ, không những vậy còn xuất thân gia đình hiển quý của cải phong phú, vừa có tài lại có tiền, nữ tử đối với hắn có ý trước nay không thiếu. Lý Hân Nguyên tự nhiên cũng không khỏi sinh ra hảo cảm sau lâu ngày quen biết, mở miệng thử hắn nói về thê tử tương lai như thế nào.
Vì mạng sống nho nhỏ của con thứ nhà mình mà nghĩ, Trường Dương hầu cũng đành buông xuống ý nghĩ để con thứ đi thi khoa cử.
Nhưng cũng bởi thế, Trường Dương hầu càng ngày càng không coi trọng Phó Du Giác, lại càng ngày càng để tâm đến con trai trưởng Phó Du Kỳ —— Nếu Trường Dương hầu phủ tạm thời chả chuyển từ võ sang văn, vậy thì càng phải cũng cố mối quan hệ với nhóm võ tướng trong triều.
Phó Du Giác đối diện tình cảnh này, trong lòng oán khí sao không nổi lên được? Rõ ràng kẻ hại hắn bệnh tật quấn thân, thuốc thang khó rời, không thể thi khoa cử là đại ca, kết quả đại ca chỉ là khóc giọt ngắn giọt dài đệm vài câu không cố ý, sau phụ thân mẫu thân lại chỉ răn dạy vài câu không đau không ngứa rồi đem hắn nhốt mấy hôm, liền mọi chuyện đã thanh toán xong? Đại ca làm hỏng thân thể của hắn mà càng lại được phụ thân coi trọng?
Rõ ràng hắn chưa từng có ý nghĩ tranh đoạt vị trí với đại ca, hắn mong sao sau này đại ca kế thừa hầu vị còn bản thân cũng nhập sĩ có được tiền đồ sáng lạn, kết quả thì sao, hắn đến cả khả năng mưu cầu cơ hội cho chính mình cũng không có.
Phó Du Giác biết rằng, khi còn nhỏ đại ca ghen ghét hắn đạt được sự coi trọng của phụ mẫu nhờ vào sự thông minh, lại cũng không đến mức ác độc mà cố ý đẩy đệ đệ ruột thịt vào cảnh chết đuối, chỉ là lòng ghen ghét của đứa trẻ mà lỡ tay đẩy hắn cũng thật sự chỉ là lỡ tay.
Nhưng dựa vào cái gì mà bắt hắn thông cảm cho sự lỡ tay của Phó Du Kỳ? Kẻ bị hại đến bệnh tật quấn thân là hắn, kẻ không còn tiền đồ như gấm vẫn là hắn.
Trong lòng Phó Du Giác đối với người đại ca Phó Du Kỳ là có oán, chỉ là khi biết đại ca đạt được cha mẹ coi trọng ngoài trừ biểu thị vẻ tha thứ cho sự lầm lỡ thì hắn không được bộc lộ gì khác. Dẫu sao hầu vị sớm muốn cũng thuộc về đại ca, còn hắn phải dựa vào đại ca mà sống nửa đời sau.
Trong lòng Phó Du Giác uất ức, lại chả thể biểu lộ, tích lũy lâu dần, thân thể càng ngày càng không tốt, đại phu kiến nghị hắn nên thường xuyên ra ngoài giải sầu.
Mà Phó Du Giác, trong một lần ra cửa giải sầu ở thôn trang, gặp được Lý Hân Nguyên bị mẹ kế hãm hại vừa chạy thoát được.
Lý Hân Nguyên là con gái lớn dòng chính của một vị ngũ phẩm quan nhậm chức tại kinh thành, mẫu thân nàng khó sinh mà về trời, chỉ để lại một đứa con gái dòng chính. Phụ thân Lý Hân Nguyên lại nhanh chóng bước thêm bước nữa, mẹ kế lại là kẻ khẩu phật tâm xà, ngay khi sinh được một đôi long phượng thai mà nắm vững ngôi vị Lý phu nhân thì cùng thêm chướng mắt trưởng nữ Lý Hân Nguyên mà vợ trước sinh.
Phó Du Giác gặp được Lý Hân Nguyên là cảnh nàng thoát ra từ tay mẹ kế bắt nàng làm thiếp cho cấp trên của Lý phụ. Lý Hân Nguyên cầu cứu Phó Du Giác, lòng hắn liền sinh ra trắc ẩn đem người cứu.
Lý Hân Nguyên được cứu nói là muốn báo đáp Phó Du Giác, nên ăn vạ tại thôn trang của hắn mà không rời đi, vừa giả đáng thương vừa nói sẽ đưa các ý kiến có thể giúp hắn phát tài.
Phó Du Giác không đặt những lời Lý Hân Nguyên trong lòng, lòng cứu người của hắn chẳng mong hồi báo, chỉ là điều khiến hắn kinh ngạc là Lý Hân Nguyên đưa một chút kiến nghị có ý nghĩa thực thi thật.
Ví như chuyện Phó Du Giác vì lo cho những ngày tháng sau này của mình mà mở tửu lầu, Lý Hân Nguyên liền đưa ra kiến nghị hắn mở ra quảng cáo gì đó lại thêm miễn phí ăn uống cùng mở thẻ hội viên, tuy rằng khá mới lạ nhưng hỏi nàng như thế nào thực hành thì nàng lại ậm ờ cái biết cái không, chỉ dựa vào Phó Du Giác tự mình mò mẫm mà hoàn thiện, nhưng mà dẫu sao cũng nhờ ý kiến của nàng mà tửu lầu trở nên chạm tay là bỏng trong một đoạn thời gian.
Coi như là những biện pháp này mau chóng bị người khác bắt chước, tửu lầu của Phó Du Giác cũng đã ghim vững gót chân trong chốn kinh đô này.
Sự hợp tác của hai người thật sự vui vẻ, cho dù Phó Du Giác đã sớm nhận ra nàng ta có đầy ý tưởng kỳ lạ tuyệt vời nhưng thực chất nàng chả hiểu được hàm ý trong mỗi ý tưởng đó nhưng hắn không để ý. Trong mắt hắn, Lý Hân Nguyên là một cô nương khuê các từ nhỏ bị mẹ kế tra tấn, có ý nghĩ như thế cũng coi như là rất ưu tú.
Tuy thân thể Phó Du Giác yếu ớt nhưng lại mang vẻ phong độ nhẹ nhàng kèm dung mạo tuấn mỹ, không những vậy còn xuất thân gia đình hiển quý của cải phong phú, vừa có tài lại có tiền, nữ tử đối với hắn có ý trước nay không thiếu. Lý Hân Nguyên tự nhiên cũng không khỏi sinh ra hảo cảm sau lâu ngày quen biết, mở miệng thử hắn nói về thê tử tương lai như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.