Xuyên Nhanh: Ta Làm Vai Ác Khóc Lóc Thảm Thiết
Chương 16: Ta muốn làm hoàng đế (15)
Sơ Vân Chi Sơ
27/06/2021
Edit + Beta: YuanKit.
Yến Lang cảm thấy hệ thống có lẽ cùng mình ngốc lâu rồi nên cũng cợt nhả theo. Một hệ thống đứng đắn sẽ nói mấy loại lời này sao?
Cô không nhịn được mà cười, chúc hệ thống ngủ ngon, cụp mắt xuống ngủ một giấc.
Thẩm Bình Hữu lúc còn sống giao hữu khá rộng rãi, danh tiếng của Thẩm gia ở Kim Lăng cũng không tệ, còn chưa nói Hoàng đế vừa ban ân cho cả gia tộc, dù có làm bộ, đám quý tộc ở Kim Lăng cũng không khỏi ghé cửa thăm hỏi.
Ngày đầu còn tới ít người, ngày hôm sau mới đổ về đông đảo. Trời còn chưa sáng, lão quản gia đã bắt đầu bận rộn làm việc. Yến Lang cùng Lâm thị cũng dậy sớm, chuẩn bị tiếp đãi thân hữu họ hàng đến phúng viếng.
Thẩm Tĩnh Thu không thích náo nhiệt, ít khi xuất hiện trước mặt vương hầu ở Kim Lăng. Bởi vì Thẩm Bình Hữu thường xuyên phải trấn thủ biên cương nên nàng đi lại rất nhiều lần, hiếm lúc ở Kim Lăng. Người trong kinh thường chỉ nghe đến danh tiếng, chưa thấy người thật lần nào.
Nghe nói, nàng vừa diễm lệ lại vừa hiếu thuận. Nàng sinh ra với một khuôn mặt xinh đẹp. Nước da trắng nõn vốn có, không cần trang điểm. Mặt nhuộm nét u sầu như hoa lê thanh khiết, làm người thương xót. Chỉ cần không mở miệng dỗi người, không chống nạnh đánh nhau thì đúng là giống như giọt sương chảy trên lá sen. Nói năng cũng không nỡ lớn tiếng với nàng, sợ làm cho nàng kinh sợ.
Vợ chồng An Quốc Công đến phúng viếng, theo sau là nhi nữ. Nam quyến trong nhà bị lão quản gia mời đến tiền viện, các nhi nữ tạm thời ở lại, cùng Lâm thị và Yến Lang nói chuyện.
An Quốc Công phu nhân kéo tay Yến Lang, liên tục cảm thán: "Cùng là người với nhau, sao ngươi sinh ra với vóc dáng tuyệt như vậy. Đẹp y như tranh vẽ!"
Nói xong bà ấy lại ôn nhu an ủi cô: "Trấn Quốc Công hi sinh thân mình cho Tổ quốc, quá đáng tiếc, làm nhi nữ không khỏi đau lòng. Tuy vậy, ngươi cũng phải giữ gìn sức khỏe. Nếu ngươi vì thế mà thương tâm ốm đau, cố phụ ngươi biết e cũng sẽ không an lòng."
Yến Lang gượng cười, hành lễ, đáp: "Ta biết rồi. Đa tạ phu nhân đã quan tâm."
Định Quốc Công phu nhân thấy vóc người cô thon gầy, ngay cả y phục cũng không che giấu được sự ốm yếu, trong lòng càng thấy thương yêu, lại dịu dàng an ủi một hồi mới rời đi.
Thẩm Bình Hữu dù sao cũng vì nước hy sinh, mặc kệ trong lòng Hoàng đế nghĩ thế nào, cũng phải làm bộ coi trọng tới. Gần giờ ngọ, năm vị hoàng tử đã thượng triều, nắm quyền cai trị, cùng nhau đến phúng viếng, theo sau là Tứ công chúa.
Long tử phượng tôn tới cửa, tuy là phúng viếng, nhưng thân phận cũng không tầm thường, Yến Lang cùng Lâm thị vẫn phải ra cửa nghênh đón.
Hôm trước Mộ Dung Thịnh đến Thẩm gia, tình cờ nghe nói vị cô nương kia của Thẩm gia cũng vừa hồi kinh mấy ngày gần đây, trong lòng liền tồn tại một bóng ma nghi ngờ, e sợ cho rằng nàng là vị Tú Nhi cô nương phía chân trời đó, còn âm thầm phân phó người đi điều tra, nào ngờ điều tra người này còn ít khi qua lại. Giờ đây, hắn đã từng bước nhìn thấy người thật.
Hắn cũng từng nghe người ta nói, ở Kim Lăng khuê tú nào trúng tuyển có dung mạo đẹp nhất, hiển nhiên sẽ thuộc về Thẩm gia Thẩm Tĩnh Thu. Khi đó chỉ tùy tiện nghe được, hôm nay tận mắt thấy mới biết quả là danh bất hư truyền.
Không chỉ hắn, vài vị hoàng tử còn lại sau khi nhìn thấy Yến Lang cũng ngơ ngẩn hết lượt.
Tứ công chúa là nữ lang mà lúc nhìn thấy nhan sắc như thế, cũng giật mình ngây ngốc trong giây lát. Lúc sau, nàng ta phục hồi lại tinh thần, không khỏi biến sắc, giọng chua lòm: "Chúng ta tới để phúng viếng, cũng không phải là để xem người. Mấy vị hoàng huynh, các người nói có phải hay không?"
Nàng ta cũng không phải công chúa do cả hai vị Hoàng hậu trước và sau sinh ra, lại là nữ nhi duy nhất trong số các công chúa của Hoàng đế sống sót. Do không phải hoàng tử, không được cân nhắc để kế thừa ngôi vị, ngược lại được nuông chiều hơn so với hoàng tử bình thường một chút, tính tình cũng do thế mà trở nên ngang ngược.
Một câu này gọi hồn mấy người kia về, mỗi người một sắc mặt. Ánh mắt Mộ Dung Thịnh sáng rực hướng về Yến Lang, nơi nào còn nhớ đến khuôn mặt người qua đường của Triệu Tú Nhi kia trông như thế nào, đến gần hai bước, đỡ cô dậy, ôn tồn nói: "Bữa trước bổn vương cũng đã từng tới, vốn còn định chờ ngày sinh nhật của Cao Lăng hầu phu nhân để lại tới cửa báo cho nàng về tin sắc phong quận chúa, không nghĩ tới hôm nay liền gặp được."
Yến Lang tránh cái tay duỗi ra của hắn, hành lễ tạ ân: "Sở Vương điện hạ có lòng."
Ánh mắt Tấn Vương dừng ở trên mặt cô, thần sắc có chút phức tạp: Nếu không phải Thẩm Bình Hữu không muốn theo mình, nói không chừng......
Trong năm nhi tử của Hoàng đế có hai người là con chính phi. Sở Vương Mộ Dung Thịnh do nguyên hậu sinh đấu tiên, sau đó đến Tấn Vương Mộ Dung An. Về cơ bản, ngôi vị sẽ là một trong hai người đoạt, còn dư lại ba hoàng tử tuy cũng hiển hách nhưng cũng chỉ coi như một điểm tô bé nhỏ trong việc tranh giành vị trí Thái Tử.
Nói gì thì nói, đối với Thẩm gia hiện giờ, cả năm người này đều là đại gia, không có một ai là đèn cạn dầu.
Lâm thị nhìn thấy vẻ mặt của vài vị hoàng tử khi ngắm kế nữ, phảng phất hơi lo lắng, đang nghĩ xem có nên kiếm cớ để giúp cô tránh đi, lại thấy Yến Lang hướng mình khẽ lắc đầu, có lẽ là trong lòng đã nắm chắc, liền thở phào nhẹ nhõm, ngừng ý nghĩ ban đầu lại.
"Thần sắc Tĩnh Thu hơi tiều tụy, nét mặt có chút mệt mỏi, đúng thực nàng gần đây rất vất vả." Mộ Dung Thịnh một chút cũng không cho mình là người ngoài, ung dung nhìn gương mặt Yến Lang, quan tâm nói: "Biết là chuyện này rất gấp rút nhưng nàng cũng nên bảo trọng thân thể mình."
"Đa tạ điện hạ đã quan tâm, chỉ là......"
Yến Lang khẽ thở dài, dường như là muốn nói cái gì, hơi dừng một chút, rốt cuộc vẫn nuốt về, lời nói chưa thành, vành mắt lại đỏ ửng.
Mỹ nhân rơi lệ luôn làm cho người khác thương tiếc, Mộ Dung Thịnh cũng vậy. Thấy thế, giọng của hắn càng nhu hòa hơn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Yến Lang lén lút bắt đầu cấp Cao Lăng hầu phu nhân đào mồ, trên mặt vẫn nặn ra một điệu bộ ủy khuất ẩn chút kiên cường yếu ớt, cười mỉm: "Không có gì, đã làm điện hạ lo lắng rồi."
Tứ công chúa từ trước đến nay luôn tự cao với dung mạo của mình, lúc này thấy không so được với cô, trong lòng đã rất khó chịu, lại gặp tình cảnh như vậy, không kìm được mà chế nhạo: "Việc khác Thẩm tiểu thư làm không được, riêng tài phô ra cái vỏ bọc lẳng lơ này lại có thừa. Trấn Quốc Công mà nhìn thấy, cũng không biết sẽ nghĩ như thế nào."
Yến Lang nghe vậy cũng không phản bác gì, đóng giả thành một đóa hoa trắng yểu điệu(bạch liên hoa), buồn bã rơi lệ: "Công chúa việc gì phải nói ra những lời này......"
Một người hung hăng vênh váo, một người yếu đuối mong manh, cả Tấn Vương cũng không nhịn được, nhíu mày nói: "Nếu muội ở trong phòng ngẩn ngơ đến buồn chán thì đi ra ngoài một chút, đừng ở chỗ này nói có nói không, làm người khác phiền lòng."
Tứ công chúa vô cùng bực tức, chưa kịp mở miệng, Yến Lang đã nhu nhược nói: "Đều là thần nữ sai, Tấn Vương điện hạ không nên trách mắng công chúa, nàng ấy vẫn còn là một hài tử, không tránh khỏi không hiểu chuyện chút......"
"Có liên quan gì đến nàng? Đừng ôm hết mọi chuyện vào người." Tấn Vương tha thiết liếc nhìn cô, ôn nhu an ủi, lại quay qua chỗ Tứ công chúa: "Muội ấy đã mười sáu, nếu không phải đo phụ hoàng luyến tiếc thì đã sớm gả ra ngoài, còn tính là hài tử cái gì. Chính là không biết điều."
"Hoàng huynh, huynh lại có thể vì nàng ta mà quở trách thân muội của mình sao?!" Tứ công chúa nghe vậy nổi khùng lên, ánh mắt sắc bén liếc xéo Yến Lang một cái: "Trong thời gian ngắn như vậy đã lấy lòng được mọi người, quả thật là có bản lĩnh!"
"Đủ rồi!" Mộ Dung Thịnh thấy thế, không kìm được mà gầm lên: "Ngươi thật là quá đáng!"
Trên mặt Yến Lang lộ vẻ bất an, tới gần vài bước, hành lễ với Tứ công chúa, giọng điệu nhu yếu thốt lên: "Đều là thần nữ sai, công chúa xin đừng tức giận......"
Một nữ nhân có phải trà xanh hay không, chỉ có nữ nhân nhìn mới biết.
Tứ công chúa thấy cô cư xử như vậy, trong lòng phun lửa, giận không nói lời nào, đột ngột duỗi tay hất cô ra: "Ngươi cút ngay!"
Yến Lang hét lên kinh hãi, thuận thế ngã xuống đất, vẻ mặt thê lương mà bất lực, đôi mắt đong đầy nước mắt.
"Ngươi lập tức ra ngoài." Tấn Vương thấy nàng ta động thủ, trong lòng bùng lên cơn giận, một tay đẩy Tứ công chúa đi: "Đừng ở đây làm ta mất mặt thêm!"
Nàng ta loạng choạng một lúc, không thể tin nổi nhìn hắn: "Hoàng huynh, huynh!"
Ngay cả đồng minh của nàng ta - Tam hoàng tử cũng cau mày:"Muội vẫn nên đi ra ngoài trước đi."
Tứ công chúa khóc lóc dữ dội, hung ác trợn mắt với Yến Lang, bước ra ngoài.
Trong lúc nàng ta trừng mắt, Mộ Dung Thịnh đã nâng Yến Lang dậy: "Tính tình muội ấy chính là tệ như vậy, Tĩnh Thu không cần để ý."
"Không sao, nàng chỉ là một hài tử." Yến Lang dịu dàng cười, toàn thân tỏa ra vầng sáng thánh mẫu: "Sao thần nữ có thể tức giận với công chúa được."
"Ôi." Mộ Dung Thịnh nhìn mà tim mềm lại, thở dài: "Nàng quá thiện lương rồi. Cứ như thế này chắc chắn sẽ bị người ta khi dễ......"
Hệ thống nhịn mãi, rốt cuộc vẫn không chịu được: "Đại ca ngươi là cá à, trí nhớ kém như vậy. Vết đao trên bụng mấy hôm trước chắc cũng chưa lành hẳn đâu......"
"A!" Nó đã thông suốt: "Ngươi không biết nữ nhân đang đứng trước mặt ngươi chính là kẻ đã xưng là đế hoa chi tú Triệu Tú Nhi hay sao?"
Tấn Vương nhìn thần sắc Yến Lang, có chút phức tạp: Nữ tử đơn thuần lương thiện như vậy lại là nữ nhi của Thẩm Bình Hữu. Thật là tạo hóa trêu người.
Những vị hoàng tử còn lại không nói gì, suy nghĩ lại cũng biểu lộ rõ ràng trên mặt.
Hệ thống xem cứ liên tục lắc đầu: "Mấy cái đầu này cầm đi mà lót chân bàn cũng không dùng được."
Yến Lang cùng mấy người này nói chuyện một hồi mới đuổi đi. Lâm thị thấy cô khác thường như vậy, không khỏi hỏi: "Tĩnh Thu, hôm nay vì sao......"
"Ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất. Chỉ cần dựng một hình ảnh nhu nhược thiện lương ở đàng kia, lại làm ầm lên với mấy người kia, người khác cũng sẽ không tin con là người khơi mào trước." Vẻ mặt yếu ớt của Yến Lang biến vào không trung, đắc ý nói: "Con liền có thể trắng trợn ra ngoài gây sự."
Lâm thị: "......"
Bà không biết phải nói gì, lại hơi buồn cười, lời nói tới miệng rồi lại không nói ra. Nữ tì bên ngoài tiến đến hồi bẩm: "Phu nhân, cô nương, Cao Lăng hầu phu nhân đến phúng viếng ạ."
Yến Lang thấy vẻ khác lạ của nữ tì, hỏi thêm: "Bà ta đến một mình à?"
"Không phải." Nữ tì kia thấp giọng nói: "Cao Lăng hầu phu nhân còn đi cùng...... Đi cùng với Lý Phúc Thành."
Mối quan hệ của Lâm thị và Lý Phúc Thành Cao Lăng hầu phu nhân không thể không biết, mà vẫn dẫn lão ta vào phủ, có thể biết được mục đích đến là quấy rối.
Sắc mặt Yến Lang và Lâm thị cùng lúc trầm xuống, hơi ngừng rồi nói: "Người tới là khách, cứ mời vào đây đi."
Cao Lăng hầu phu nhân vừa vào cửa, liền thấy sắc mặt của Yến Lang và Lâm thị rất kém, trong lòng hiểu rõ, thầm đắc ý, giả bộ mò lại gần khuyên nhủ hai người vài câu, lại nắm tay Lâm thị, thở ngắn than dài: "Ngươi cũng là một người đáng thương, thân duyên từ nhỏ đã nhạt, thành hôn nhiều năm, thế nhưng lại không có một mụn con......"
Nói xong, lại than thở: "Một người mà không có hài tử, cả đời này đều không viên mãn."
Yến Lang cười mỉm nhìn bà ta: "Vậy thì cữu cữu không ổn rồi. Nam nhân khắp thiên hạ cũng đều sắp xong rồi. Bọn họ đến chết cũng không sinh được hài tử, tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa."
Cao Lăng hầu phu nhân đang huyên thuyên bỗng cứng họng, giật giật da mặt, vẫn tiếp tục nói: "Ta đang nói đến nữ nhân chúng ta."
"Vậy thì càng kỳ quái." Yến Lang vặn lại: "Ta không phải hài tử của mẫu thân sao? Ca ca cũng không phải sao? Sao lại không có hài tử nào? Chẳng lẽ trong mắt cữu mẫu, ta là người chết à? Mắt mù là bệnh, cần phải chữa trị!"
"......" Cao Lăng hầu phu nhân nói vài câu đã bị đẩy lại cả tá, uất nghẹn, thiếu chút choáng váng, mặt tái xanh.
Yến Lang học bộ dáng của bà ta, giả mù sa mưa hỏi han: "Cữu mẫu bị sao vậy ạ? Hay là thân thể khó chịu chỗ nào?"
"Ta không sao." Cao Lăng hầu phu nhân lạnh mặt nói: "Chẳng qua, thấy những tên hậu bối dám bất kính với tôn trưởng, nói chuyện cũng quá cay nghiệt, làm ta thấy mắc ói."
Lâm thị cười nhạt: "Nữ nhân nào lại làm chuyện ghê tởm này. Nhỏ là nhỏ, lớn là lớn. Phu nhân vẫn nên tìm đại phu coi thì hơn. Chẳng may bị hỏng bao tử, hoặc đụng đến bệnh đau bao tử, vậy thật không tốt chút nào."
"Mẫu thân ngươi cũng thật là. Nói cái gì mà bệnh đau bao tử, sao lại không biết tốt xấu vậy chứ?"
Yến Lang nghe vậy nhíu mày, bác lại Lâm thị một câu, lúc này mới cười với Cao Lăng hầu phu nhân: "Cữu mẫu đừng để trong lòng, ngộ nhỡ ngươi bị bệnh thật là không trị được đâu."
Yến Lang cảm thấy hệ thống có lẽ cùng mình ngốc lâu rồi nên cũng cợt nhả theo. Một hệ thống đứng đắn sẽ nói mấy loại lời này sao?
Cô không nhịn được mà cười, chúc hệ thống ngủ ngon, cụp mắt xuống ngủ một giấc.
Thẩm Bình Hữu lúc còn sống giao hữu khá rộng rãi, danh tiếng của Thẩm gia ở Kim Lăng cũng không tệ, còn chưa nói Hoàng đế vừa ban ân cho cả gia tộc, dù có làm bộ, đám quý tộc ở Kim Lăng cũng không khỏi ghé cửa thăm hỏi.
Ngày đầu còn tới ít người, ngày hôm sau mới đổ về đông đảo. Trời còn chưa sáng, lão quản gia đã bắt đầu bận rộn làm việc. Yến Lang cùng Lâm thị cũng dậy sớm, chuẩn bị tiếp đãi thân hữu họ hàng đến phúng viếng.
Thẩm Tĩnh Thu không thích náo nhiệt, ít khi xuất hiện trước mặt vương hầu ở Kim Lăng. Bởi vì Thẩm Bình Hữu thường xuyên phải trấn thủ biên cương nên nàng đi lại rất nhiều lần, hiếm lúc ở Kim Lăng. Người trong kinh thường chỉ nghe đến danh tiếng, chưa thấy người thật lần nào.
Nghe nói, nàng vừa diễm lệ lại vừa hiếu thuận. Nàng sinh ra với một khuôn mặt xinh đẹp. Nước da trắng nõn vốn có, không cần trang điểm. Mặt nhuộm nét u sầu như hoa lê thanh khiết, làm người thương xót. Chỉ cần không mở miệng dỗi người, không chống nạnh đánh nhau thì đúng là giống như giọt sương chảy trên lá sen. Nói năng cũng không nỡ lớn tiếng với nàng, sợ làm cho nàng kinh sợ.
Vợ chồng An Quốc Công đến phúng viếng, theo sau là nhi nữ. Nam quyến trong nhà bị lão quản gia mời đến tiền viện, các nhi nữ tạm thời ở lại, cùng Lâm thị và Yến Lang nói chuyện.
An Quốc Công phu nhân kéo tay Yến Lang, liên tục cảm thán: "Cùng là người với nhau, sao ngươi sinh ra với vóc dáng tuyệt như vậy. Đẹp y như tranh vẽ!"
Nói xong bà ấy lại ôn nhu an ủi cô: "Trấn Quốc Công hi sinh thân mình cho Tổ quốc, quá đáng tiếc, làm nhi nữ không khỏi đau lòng. Tuy vậy, ngươi cũng phải giữ gìn sức khỏe. Nếu ngươi vì thế mà thương tâm ốm đau, cố phụ ngươi biết e cũng sẽ không an lòng."
Yến Lang gượng cười, hành lễ, đáp: "Ta biết rồi. Đa tạ phu nhân đã quan tâm."
Định Quốc Công phu nhân thấy vóc người cô thon gầy, ngay cả y phục cũng không che giấu được sự ốm yếu, trong lòng càng thấy thương yêu, lại dịu dàng an ủi một hồi mới rời đi.
Thẩm Bình Hữu dù sao cũng vì nước hy sinh, mặc kệ trong lòng Hoàng đế nghĩ thế nào, cũng phải làm bộ coi trọng tới. Gần giờ ngọ, năm vị hoàng tử đã thượng triều, nắm quyền cai trị, cùng nhau đến phúng viếng, theo sau là Tứ công chúa.
Long tử phượng tôn tới cửa, tuy là phúng viếng, nhưng thân phận cũng không tầm thường, Yến Lang cùng Lâm thị vẫn phải ra cửa nghênh đón.
Hôm trước Mộ Dung Thịnh đến Thẩm gia, tình cờ nghe nói vị cô nương kia của Thẩm gia cũng vừa hồi kinh mấy ngày gần đây, trong lòng liền tồn tại một bóng ma nghi ngờ, e sợ cho rằng nàng là vị Tú Nhi cô nương phía chân trời đó, còn âm thầm phân phó người đi điều tra, nào ngờ điều tra người này còn ít khi qua lại. Giờ đây, hắn đã từng bước nhìn thấy người thật.
Hắn cũng từng nghe người ta nói, ở Kim Lăng khuê tú nào trúng tuyển có dung mạo đẹp nhất, hiển nhiên sẽ thuộc về Thẩm gia Thẩm Tĩnh Thu. Khi đó chỉ tùy tiện nghe được, hôm nay tận mắt thấy mới biết quả là danh bất hư truyền.
Không chỉ hắn, vài vị hoàng tử còn lại sau khi nhìn thấy Yến Lang cũng ngơ ngẩn hết lượt.
Tứ công chúa là nữ lang mà lúc nhìn thấy nhan sắc như thế, cũng giật mình ngây ngốc trong giây lát. Lúc sau, nàng ta phục hồi lại tinh thần, không khỏi biến sắc, giọng chua lòm: "Chúng ta tới để phúng viếng, cũng không phải là để xem người. Mấy vị hoàng huynh, các người nói có phải hay không?"
Nàng ta cũng không phải công chúa do cả hai vị Hoàng hậu trước và sau sinh ra, lại là nữ nhi duy nhất trong số các công chúa của Hoàng đế sống sót. Do không phải hoàng tử, không được cân nhắc để kế thừa ngôi vị, ngược lại được nuông chiều hơn so với hoàng tử bình thường một chút, tính tình cũng do thế mà trở nên ngang ngược.
Một câu này gọi hồn mấy người kia về, mỗi người một sắc mặt. Ánh mắt Mộ Dung Thịnh sáng rực hướng về Yến Lang, nơi nào còn nhớ đến khuôn mặt người qua đường của Triệu Tú Nhi kia trông như thế nào, đến gần hai bước, đỡ cô dậy, ôn tồn nói: "Bữa trước bổn vương cũng đã từng tới, vốn còn định chờ ngày sinh nhật của Cao Lăng hầu phu nhân để lại tới cửa báo cho nàng về tin sắc phong quận chúa, không nghĩ tới hôm nay liền gặp được."
Yến Lang tránh cái tay duỗi ra của hắn, hành lễ tạ ân: "Sở Vương điện hạ có lòng."
Ánh mắt Tấn Vương dừng ở trên mặt cô, thần sắc có chút phức tạp: Nếu không phải Thẩm Bình Hữu không muốn theo mình, nói không chừng......
Trong năm nhi tử của Hoàng đế có hai người là con chính phi. Sở Vương Mộ Dung Thịnh do nguyên hậu sinh đấu tiên, sau đó đến Tấn Vương Mộ Dung An. Về cơ bản, ngôi vị sẽ là một trong hai người đoạt, còn dư lại ba hoàng tử tuy cũng hiển hách nhưng cũng chỉ coi như một điểm tô bé nhỏ trong việc tranh giành vị trí Thái Tử.
Nói gì thì nói, đối với Thẩm gia hiện giờ, cả năm người này đều là đại gia, không có một ai là đèn cạn dầu.
Lâm thị nhìn thấy vẻ mặt của vài vị hoàng tử khi ngắm kế nữ, phảng phất hơi lo lắng, đang nghĩ xem có nên kiếm cớ để giúp cô tránh đi, lại thấy Yến Lang hướng mình khẽ lắc đầu, có lẽ là trong lòng đã nắm chắc, liền thở phào nhẹ nhõm, ngừng ý nghĩ ban đầu lại.
"Thần sắc Tĩnh Thu hơi tiều tụy, nét mặt có chút mệt mỏi, đúng thực nàng gần đây rất vất vả." Mộ Dung Thịnh một chút cũng không cho mình là người ngoài, ung dung nhìn gương mặt Yến Lang, quan tâm nói: "Biết là chuyện này rất gấp rút nhưng nàng cũng nên bảo trọng thân thể mình."
"Đa tạ điện hạ đã quan tâm, chỉ là......"
Yến Lang khẽ thở dài, dường như là muốn nói cái gì, hơi dừng một chút, rốt cuộc vẫn nuốt về, lời nói chưa thành, vành mắt lại đỏ ửng.
Mỹ nhân rơi lệ luôn làm cho người khác thương tiếc, Mộ Dung Thịnh cũng vậy. Thấy thế, giọng của hắn càng nhu hòa hơn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Yến Lang lén lút bắt đầu cấp Cao Lăng hầu phu nhân đào mồ, trên mặt vẫn nặn ra một điệu bộ ủy khuất ẩn chút kiên cường yếu ớt, cười mỉm: "Không có gì, đã làm điện hạ lo lắng rồi."
Tứ công chúa từ trước đến nay luôn tự cao với dung mạo của mình, lúc này thấy không so được với cô, trong lòng đã rất khó chịu, lại gặp tình cảnh như vậy, không kìm được mà chế nhạo: "Việc khác Thẩm tiểu thư làm không được, riêng tài phô ra cái vỏ bọc lẳng lơ này lại có thừa. Trấn Quốc Công mà nhìn thấy, cũng không biết sẽ nghĩ như thế nào."
Yến Lang nghe vậy cũng không phản bác gì, đóng giả thành một đóa hoa trắng yểu điệu(bạch liên hoa), buồn bã rơi lệ: "Công chúa việc gì phải nói ra những lời này......"
Một người hung hăng vênh váo, một người yếu đuối mong manh, cả Tấn Vương cũng không nhịn được, nhíu mày nói: "Nếu muội ở trong phòng ngẩn ngơ đến buồn chán thì đi ra ngoài một chút, đừng ở chỗ này nói có nói không, làm người khác phiền lòng."
Tứ công chúa vô cùng bực tức, chưa kịp mở miệng, Yến Lang đã nhu nhược nói: "Đều là thần nữ sai, Tấn Vương điện hạ không nên trách mắng công chúa, nàng ấy vẫn còn là một hài tử, không tránh khỏi không hiểu chuyện chút......"
"Có liên quan gì đến nàng? Đừng ôm hết mọi chuyện vào người." Tấn Vương tha thiết liếc nhìn cô, ôn nhu an ủi, lại quay qua chỗ Tứ công chúa: "Muội ấy đã mười sáu, nếu không phải đo phụ hoàng luyến tiếc thì đã sớm gả ra ngoài, còn tính là hài tử cái gì. Chính là không biết điều."
"Hoàng huynh, huynh lại có thể vì nàng ta mà quở trách thân muội của mình sao?!" Tứ công chúa nghe vậy nổi khùng lên, ánh mắt sắc bén liếc xéo Yến Lang một cái: "Trong thời gian ngắn như vậy đã lấy lòng được mọi người, quả thật là có bản lĩnh!"
"Đủ rồi!" Mộ Dung Thịnh thấy thế, không kìm được mà gầm lên: "Ngươi thật là quá đáng!"
Trên mặt Yến Lang lộ vẻ bất an, tới gần vài bước, hành lễ với Tứ công chúa, giọng điệu nhu yếu thốt lên: "Đều là thần nữ sai, công chúa xin đừng tức giận......"
Một nữ nhân có phải trà xanh hay không, chỉ có nữ nhân nhìn mới biết.
Tứ công chúa thấy cô cư xử như vậy, trong lòng phun lửa, giận không nói lời nào, đột ngột duỗi tay hất cô ra: "Ngươi cút ngay!"
Yến Lang hét lên kinh hãi, thuận thế ngã xuống đất, vẻ mặt thê lương mà bất lực, đôi mắt đong đầy nước mắt.
"Ngươi lập tức ra ngoài." Tấn Vương thấy nàng ta động thủ, trong lòng bùng lên cơn giận, một tay đẩy Tứ công chúa đi: "Đừng ở đây làm ta mất mặt thêm!"
Nàng ta loạng choạng một lúc, không thể tin nổi nhìn hắn: "Hoàng huynh, huynh!"
Ngay cả đồng minh của nàng ta - Tam hoàng tử cũng cau mày:"Muội vẫn nên đi ra ngoài trước đi."
Tứ công chúa khóc lóc dữ dội, hung ác trợn mắt với Yến Lang, bước ra ngoài.
Trong lúc nàng ta trừng mắt, Mộ Dung Thịnh đã nâng Yến Lang dậy: "Tính tình muội ấy chính là tệ như vậy, Tĩnh Thu không cần để ý."
"Không sao, nàng chỉ là một hài tử." Yến Lang dịu dàng cười, toàn thân tỏa ra vầng sáng thánh mẫu: "Sao thần nữ có thể tức giận với công chúa được."
"Ôi." Mộ Dung Thịnh nhìn mà tim mềm lại, thở dài: "Nàng quá thiện lương rồi. Cứ như thế này chắc chắn sẽ bị người ta khi dễ......"
Hệ thống nhịn mãi, rốt cuộc vẫn không chịu được: "Đại ca ngươi là cá à, trí nhớ kém như vậy. Vết đao trên bụng mấy hôm trước chắc cũng chưa lành hẳn đâu......"
"A!" Nó đã thông suốt: "Ngươi không biết nữ nhân đang đứng trước mặt ngươi chính là kẻ đã xưng là đế hoa chi tú Triệu Tú Nhi hay sao?"
Tấn Vương nhìn thần sắc Yến Lang, có chút phức tạp: Nữ tử đơn thuần lương thiện như vậy lại là nữ nhi của Thẩm Bình Hữu. Thật là tạo hóa trêu người.
Những vị hoàng tử còn lại không nói gì, suy nghĩ lại cũng biểu lộ rõ ràng trên mặt.
Hệ thống xem cứ liên tục lắc đầu: "Mấy cái đầu này cầm đi mà lót chân bàn cũng không dùng được."
Yến Lang cùng mấy người này nói chuyện một hồi mới đuổi đi. Lâm thị thấy cô khác thường như vậy, không khỏi hỏi: "Tĩnh Thu, hôm nay vì sao......"
"Ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất. Chỉ cần dựng một hình ảnh nhu nhược thiện lương ở đàng kia, lại làm ầm lên với mấy người kia, người khác cũng sẽ không tin con là người khơi mào trước." Vẻ mặt yếu ớt của Yến Lang biến vào không trung, đắc ý nói: "Con liền có thể trắng trợn ra ngoài gây sự."
Lâm thị: "......"
Bà không biết phải nói gì, lại hơi buồn cười, lời nói tới miệng rồi lại không nói ra. Nữ tì bên ngoài tiến đến hồi bẩm: "Phu nhân, cô nương, Cao Lăng hầu phu nhân đến phúng viếng ạ."
Yến Lang thấy vẻ khác lạ của nữ tì, hỏi thêm: "Bà ta đến một mình à?"
"Không phải." Nữ tì kia thấp giọng nói: "Cao Lăng hầu phu nhân còn đi cùng...... Đi cùng với Lý Phúc Thành."
Mối quan hệ của Lâm thị và Lý Phúc Thành Cao Lăng hầu phu nhân không thể không biết, mà vẫn dẫn lão ta vào phủ, có thể biết được mục đích đến là quấy rối.
Sắc mặt Yến Lang và Lâm thị cùng lúc trầm xuống, hơi ngừng rồi nói: "Người tới là khách, cứ mời vào đây đi."
Cao Lăng hầu phu nhân vừa vào cửa, liền thấy sắc mặt của Yến Lang và Lâm thị rất kém, trong lòng hiểu rõ, thầm đắc ý, giả bộ mò lại gần khuyên nhủ hai người vài câu, lại nắm tay Lâm thị, thở ngắn than dài: "Ngươi cũng là một người đáng thương, thân duyên từ nhỏ đã nhạt, thành hôn nhiều năm, thế nhưng lại không có một mụn con......"
Nói xong, lại than thở: "Một người mà không có hài tử, cả đời này đều không viên mãn."
Yến Lang cười mỉm nhìn bà ta: "Vậy thì cữu cữu không ổn rồi. Nam nhân khắp thiên hạ cũng đều sắp xong rồi. Bọn họ đến chết cũng không sinh được hài tử, tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa."
Cao Lăng hầu phu nhân đang huyên thuyên bỗng cứng họng, giật giật da mặt, vẫn tiếp tục nói: "Ta đang nói đến nữ nhân chúng ta."
"Vậy thì càng kỳ quái." Yến Lang vặn lại: "Ta không phải hài tử của mẫu thân sao? Ca ca cũng không phải sao? Sao lại không có hài tử nào? Chẳng lẽ trong mắt cữu mẫu, ta là người chết à? Mắt mù là bệnh, cần phải chữa trị!"
"......" Cao Lăng hầu phu nhân nói vài câu đã bị đẩy lại cả tá, uất nghẹn, thiếu chút choáng váng, mặt tái xanh.
Yến Lang học bộ dáng của bà ta, giả mù sa mưa hỏi han: "Cữu mẫu bị sao vậy ạ? Hay là thân thể khó chịu chỗ nào?"
"Ta không sao." Cao Lăng hầu phu nhân lạnh mặt nói: "Chẳng qua, thấy những tên hậu bối dám bất kính với tôn trưởng, nói chuyện cũng quá cay nghiệt, làm ta thấy mắc ói."
Lâm thị cười nhạt: "Nữ nhân nào lại làm chuyện ghê tởm này. Nhỏ là nhỏ, lớn là lớn. Phu nhân vẫn nên tìm đại phu coi thì hơn. Chẳng may bị hỏng bao tử, hoặc đụng đến bệnh đau bao tử, vậy thật không tốt chút nào."
"Mẫu thân ngươi cũng thật là. Nói cái gì mà bệnh đau bao tử, sao lại không biết tốt xấu vậy chứ?"
Yến Lang nghe vậy nhíu mày, bác lại Lâm thị một câu, lúc này mới cười với Cao Lăng hầu phu nhân: "Cữu mẫu đừng để trong lòng, ngộ nhỡ ngươi bị bệnh thật là không trị được đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.