Xuyên Nhanh: Ta Làm Vai Ác Khóc Lóc Thảm Thiết
Chương 10: Ta muốn làm hoàng đế (9)
Sơ Vân Chi Sơ
27/06/2021
Edit + Beta: YuanKit.
Nếu được phép nói, Cao Lăng hầu thật sự muốn chửi một câu mẹ nó!
Chính gã đã đánh thằng con rể gần chết, Mạnh Hàn Phong quả thực còn dư lại một hơi, nhưng đã là một hài tử biết điều thì nên biết làm vậy là quá đủ và chủ động hòa giải. Tĩnh Thu rốt cuộc có vấn đề. Nó không những không nói giúp, còn đổ thêm dầu vào lửa?
Eo gã hơi dao động, khuôn mặt vặn vẹo, nhìn thanh bảo đao Yến Lang đưa cho, không biết nên làm gì mới phải.
Yến Lang thấy gã bất động, vờ kinh ngạc với phản ứng của gã lúc này, truyền thanh đao đến phía trước, giục giã: "Cữu cữu(*)?"
* Cữu cữu: anh, em của mẹ.
Lời nói do mồm gã phun ra, lúc này mà nuốt lời thì chính là tự vả mặt mình.
Hơn nữa, bất quá cũng chỉ là một thằng con rể, không có người này thì sẽ có người khác, điều quan trọng là không thể để cho người Thẩm gia tìm được đầu mối, nghi ngờ người Lục gia.
Lòng dạ Cao Lăng hầu rất bạc tình. Khi gã quyết định bán đứng người Thẩm gia để làm vui lòng Tô hoàng hậu và Tấn Vương, liền chuẩn bị tốt việc bỏ mặc Thẩm Dận Chi và Thẩm Tĩnh Thu - hai đứa cháu ngoại ruột thịt do muội muội gã để lại, quăng hai đứa nhỏ đi như quăng đôi giày rách, chưa nói đến một thằng con rể không có huyết thống gì với gã.
Đáy mắt Cao Lăng hầu lộ ra tia hung ác, lấy thanh đao từ trong tay Yến Lang, rút vỏ ra, ánh mắt tối tăm nhìn Mạnh Hàn Phong.
Chỉ cần hắn chết thì đầu mối liền bị cắt đứt, kẻ vô nhân tính sẽ là Mạnh Hàn Phong, Lục gia chỉ là che dấu giúp hắn thôi.
Người này cũng không ngốc, thấy gã rút đao ra khỏi vỏ, liền hiểu gã muốn làm gì. Mạnh Hàn Phong đã sống dở chết dở, hai mắt đỏ rực, căn bản chưa muốn chết. Yến Lang và Thẩm quản gia ngoảnh mặt làm thinh, Cao Lăng hầu phu nhân lại biến sắc, đứng dậy muốn can ngăn.
Bà là nữ nhân, cũng có thể hiểu được suy nghĩ của nữ nhi.
Dù trước đây Lục Minh Châu có coi thường Mạnh Hàn Phong bao nhiêu thì hắn cũng là trượng phu của nàng ta, là cha của đứa bé trong bụng nàng. "Chết vẫn có thể tìm người khác", lời này chỉ là buột miệng nói ra, muốn làm thật cũng khó.
Thanh danh của Minh Châu đã bị thối nát, có thể tìm được người con rể là tú tài đã là tốt lắm rồi. Giờ đây nàng đã gả đi, hài tử trong bụng lại có hai tháng nữa ra đời, còn người nào tử tế bằng lòng cưới?
Dù có muốn cưới, ở giữa lại xen vào đứa con chồng trước, e rằng nay mai sẽ làm loạn lên cho coi.
Cao Lăng hầu phu nhân tiếc thương cho nữ nhi, suy nghĩ một lúc, thầm oán hận Thẩm Tĩnh Thu nhiều chuyện: Cùng là thân thích với nhau, hà tất phải một hai đòi đánh đòi giết, quá vô tâm!
"Lão gia, chàng cũng hồ đồ quá rồi. Là thân thích với nhau, Hàn Phong cũng đã nhận sai, cớ gì phải làm to chuyện lên như vậy." Bà ta níu chặt tay áo trượng phu, khuyên nhủ: "Còn có hai tháng nữa Minh Châu sẽ sinh con, chàng giết Hàn Phong, há chẳng phải bắt nó chịu khổ cả đời? Thế thì Tĩnh Thu còn đâu mặt mũi đi gặp biểu tỷ chứ."
Lục Minh Châu vụng trộm với vị nhị công tử của Định Quốc Công phủ, lúc dư luận xôn xao, Cao Lăng hầu coi nữ nhi mình như đã chết, đời nào quan tâm nửa đời sau nó sống thế nào. Chẳng qua, chuyện này tốt nhất vẫn nên làm ầm lên. Vì vậy, khi Cao Lăng hầu phu nhân nói xong, gã liền ngừng lại, vẫn giữ vẻ giận dữ trên mặt, chờ phản ứng của cháu ngoại.
"Cữu mẫu nói đúng đấy ạ. Thẩm gia chỉ suýt chút nữa bị đại phu nhân đào rỗng thôi, cũng quan trọng, nhưng đừng bởi vậy mà làm tổn hại đến tình thân."
Bàn về diễn kịch, Triệu Tú Nhi (Yến Lang) không thua kém ai.
Yến Lang mỉm cười nhìn vợ chồng bọn họ: "Cữu cữu hãy cứ dừng tay đi, bằng không để bệ hạ cùng tất cả quyền quý ở thành Kim Lăng biết, sợ rằng sẽ chọc ngoáy sau lưng Thẩm gia."
Lời này là có cương có nhu(*), Cao Lăng hầu vợ chồng nghe ra sự uy hiếp ngầm của cô, sắc mặt trong chốc lát cùng xanh lại.
* Có cương có nhu: trong bông có kim; miệng nam mô, bụng bồ dao găm; bề ngoài mềm mỏng, trong lòng nham hiểm.
Yến Lang dường như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Về việc ta không còn mặt mũi nào đi nhìn biểu tỷ, mợ cũng không phải bận tâm. Năm đó biểu tỷ vụng trộm với vị công tử Định Quốc Công phủ kia, khi bị người bắt gian ngay trên giường, cha đã dặn ta, nếu không có việc gì thì đừng đến tìm biểu tỷ, tránh bị dạy hư, phụt......" Nói rồi, cô che miệng giả bộ cười một tiếng.
Việc đánh người dĩ nhiên đã bị vả sưng mặt, mắng chửi cũng là vui sướng vạch ra khuyết điểm lớn, Cao Lăng hầu nghe vậy da mặt co rúm, Cao Lăng hầu phu nhân sắc mặt càng u ám muốn vắt được nước ra.
Yến Lang vốn đang cười, nhìn thấy nét mặt bọn họ khó coi như vậy, vội thu liễm lại, tỏ vẻ áy náy, lo lắng nói: "Xin lỗi, ta đã nói điều không nên......"
Cao Lăng hầu thấy cô như thế, liền biết việc này đã không thể cứu vãn, cười gượng, nói: "Không sao", tay không chần chờ nữa, tàn nhẫn nghiêng lưỡi dao hướng về phía Mạnh Hàn Phong, cắt đứt yết hầu của hắn.
Máu me phun ra nóng bỏng như một đóa hoa hồng, nhuốm ướt vạt áo Cao Lăng hầu, bắn tung toé đến mép váy Cao Lăng hầu phu nhân. Bà ta hình như chưa thấy cảnh tượng đáng sợ thế này bao giờ, hét toáng lên, lui lại mấy bước, nhờ nô tỳ đỡ kịp mới không té ngã trên mặt đất.
Mạnh Hàn Phong cứ như vậy mà chết.
Yến Lang thờ ơ nhìn một màn này, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tối tăm của Cao Lăng hầu cùng vẻ căm hận của Cao Lăng hầu phu nhân một chút, không khỏi nhếch mép lên.
Lúc này mới ở đoạn này mà đã chịu không nổi, so với sự bi thảm của Thẩm gia trong thế giới gốc, còn không bằng một phần mười đâu.
Yến Lang nghĩ vậy, bỗng nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng thét chói tai, vô thức quay đầu lại nhìn, thấy một thiếu phụ(*) trẻ tuổi xinh đẹp, mặt trắng bệch nhìn thấy vũng máu xung quanh Mạnh Hàn Phong, ôm bụng, bộ dáng lung lay sắp đổ.
* Thiếu phụ: phụ nữ có chồng.
Không cần hệ thống giới thiệu, cô cũng có thể đoán được, người này chính là Lục Minh Châu.
Cao Lăng hầu phu nhân thấy Mạnh Hàn Phong đã chết, trong lòng vừa kinh giận vừa lo lắng. Tức giận vì Trầm Tĩnh Thu hùng hổ doạ người, bức chết Mạnh Hàn Phong, lo lắng là vì tương lai Lục Minh Châu. Lúc này thấy nữ nhi tới, sắc mặt thật sự khó coi, bất chấp những thứ khác, vội vàng đỡ nàng ta sang gian phòng bên.
Bên người Mạnh Hàn Phong có một người anh em Mạnh gia rất đáng tin cậy, hắn (MHP)ngay cả việc mưu tính Thẩm gia cũng không giấu. Nay thấy Mạnh Hàn Phong bị người Thẩm gia bắt đi, người anh em kia liền biết không ổn, sợ Cao Lăng hầu phủ giết người diệt khẩu, nghĩ cách báo tin cho Lục Minh Châu, kêu nàng ta đến giúp.
Lục Minh Châu tuy không thích Mạnh Hàn Phong, cũng không đến mức mong hắn chết. Hắn là trượng phu của nàng, mà hài tử trong bụng sắp ra đời. Nàng ta chạy hết tốc độ tới đại sảnh mà vẫn thấy cảnh tượng Mạnh Hàn Phong đã chết.
Cao Lăng hầu phu nhân đau lòng nữ nhi, liên tục khuyên nhủ nhưng Lục Minh Châu đều nghe không vào, trợn mắt với Yến Lang, căm phẫn nói: "Cùng có máu mủ ruột thịt, chỉ vì một việc nhỏ mà ngươi đã muốn bức chết Hàn Phong, cũng bức chết cả ta sao?! Cô cô dưới suối vàng mà biết được ngươi máu lạnh vô tình như vậy, e cũng sẽ không thể thanh thản!"
Mắt Cao Lăng hầu phu nhân đỏ rực, nhìn Yến Lang đầy rẫy quở trách giống như cô làm chuyện gì thiên nộ nhân oán(*) không bằng, Cao Lăng hầu sắc mặt đen tối, cũng không lên tiếng.
* Thiên nộ nhân oán: người người oán trách, thiên hạ căm ghét.
Yến Lang không muốn tiếp thu lý lẽ của đám tiện nhân vô đạo đức này, không tranh cãi với nàng ta, điềm tĩnh cười: "Tỷ vụng trộm cùng nam nhân có vợ, còn bị bắt gian ngay trên giường, cả thân trần trụi bị người đuổi ra khỏi phòng, mùi vị chắc cũng không dễ chịu đâu nhỉ?"
Lời này vừa nói ra, ba cái miệng của Lục gia đều bị làm hỏng.
Không nháo ra chuyện đó, Lục Minh Châu cũng tương đối là một tiểu thư khuê các được nâng niu, theo đuổi ở Kim Lăng, sau khi xảy ra chuyện lại thành chuột chạy qua đường(*) người người đòi đánh, nói là cả đời đau khổ cũng không quá. Về phần vợ chồng Cao Lăng hầu bởi vậy cực kì xấu mặt cũng là điều hiển nhiên.
* Chuột chạy qua đường: ví với bọn xấu đáng căm giận.
Câu nói trước của Lục Minh Châu với Yến Lang không hề hấn gì, trái lại câu Yến Lang nói làm cho nàng ta chịu đả kích rất lớn.
Mặt Lục Minh Châu trở nên trắng bệch, nhìn không thấy huyết sắc, nghẹn lời nửa ngày mới gượng ép nói: "Mặc dù Hàn Phong đã sai nhưng việc ngươi bức chết hắn cũng ác độc quá mức......"
Yến Lang nhướng mày, lặp lại: "Tỷ vụng trộm cùng tên nam nhân có vợ, còn bị bắt gian ngay tại giường, đã thế thân không y phục bị người ta đuổi ra khỏi phòng, mùi vị chắc cũng không dễ chịu lắm nhỉ?"
Lục Minh Châu run rẩy nói: "Ngươi hại chết Hàn Phong!"
Yến Lang phớt lờ, nhẹ nhàng nhắc lại: "Tỷ vụng trộm với một nam nhân có vợ, còn bị bắt gian ngay trên giường, toàn thân trần truồng đã bị người đuổi ra khỏi phòng, mùi vị chắc cũng không dễ chịu gì đâu nhỉ?"
"Ai dà." Hệ thống không nhịn được mà nói: "Ta không nỡ nhìn nha."
Thần sắc Lục Minh Châu tái xanh, dường như lại nhớ về lúc làm tình bị người chen vào, cái ngày mà nàng ta quần áo hỗn độn bị người đuổi ra khỏi phòng, nữ nhân kia mang theo mười mấy đứa nữ tì, nhìn mình với ánh mắt khinh miệt. Nàng ta cúi đầu xuống, hận không thể chết cho qua.
Đã hơn một năm trôi qua, Lục Minh Châu đã có tiến bộ, xưa kia nàng ta không làm đến mức này, nhưng lúc này thì được.
Lòng trắng mắt đảo quanh, nàng ta vịn vào tay nữ tỳ bên cạnh, mềm yếu ngã xuống.
Cao Lăng hầu phu nhân kêu sợ hãi hét lên một tiếng "Minh Châu", vội sai người nâng nàng ta lên, lại phân phó người đi mời đại phu, kẻo động thai, xảy ra việc gì ngoài ý muốn, trong lúc đó còn không quên dùng đôi mắt hiểm độc liếc xéo Yến Lang.
Yến Lang làm như không nhìn thấy, đưa chén trà đến bên miệng hít một hơi, an ủi Cao Lăng hầu: "Xảy ra chuyện này mọi người đều không nghĩ tới, cữu cữu cũng không cần phải tự trách làm gì. Cả ta và ca ca đều sẽ không trách ngài."
Cao Lăng hầu cười như không cười: "Con thật là chu đáo."
"Tĩnh Thu vẫn luôn thế mà." Yến Lang giả bộ cười cho qua, lấy xấp sổ sách từ trong ống tay áo ra: "Phu quân của đại tỷ đã chết nhưng sổ sách vẫn còn. Thân là huynh đệ thì tính toán rõ ràng. Chúng ta nên nói cho ra lẽ, bằng không mai sau lại ầm lên, mọi người lại cho rằng cữu cữu dung túng cho con rể mưu tính của cải của em rể? Vậy cũng quá kỳ quái!"
Việc đã đến nước này, lại từ từ lắng xuống chưa đủ thú vị. Cao Lăng hầu đã giết Mạnh Hàn Phong, tức là chưa nghĩ đến việc lộ bộ mặt thật với Thẩm gia, đống vàng bạc kia cũng không cần động đến.
Số vàng bạc Mạnh Hàn Phong trộm từ Thẩm gia mang ra ngoài vàng bạc vẫn còn ở trước cửa nhà, chưa kịp đưa cho Lục gia, gã cũng vui lòng làm một người tốt, duy trì cái mặt nạ người cữu cữu tốt:"Lục gia đi ăn trộm, ta thay họ xin lỗi phụ thân con, cũng xin lỗi con và ca ca của con, thiếu bao nhiêu ta sẽ bù thêm cho......"
"Đúng như ta đã nói cữu cữu là ánh trăng sáng, sẽ không làm chuyện tham ô gia tài của Thẩm gia!" Yến Lang quay đầu nhìn lão quản gia, nhíu mày, ánh mắt có chút quở trách và ngờ vực: "Thẩm quản gia, lão đã từng hầu hạ lão thái gia(*) và lão nhân, phụ thân ta kính trọng lão, ta với ca ca tự nhiên sẽ không bạc đãi, nhưng lão cũng phải biết, chủ tử là chủ tử, tôi tớ là tôi tớ, lần này bỏ qua, nếu còn dám gây xích mích trước mặt ta, cẩn thận ta mặc kệ tình cảm của lão thái gia, đuổi lão ra ngoài đấy!"
* Lão thái gia: ông nhà.
"...... Nhưng chuyện này thật sự kỳ quái." Lão quản gia thấy cô không nể tình như vậy, trên mặt lộ vẻ đau xót, ấm ức liếc Cao Lăng hầu, cuối cùng vẫn cúi đầu: "Là lão nô sai, cô nương chớ nóng giận, cũng xin hầu gia thứ lỗi."
Quả nhiên là lão cẩu này ngầm xúi giục!
Nếu không, theo như tính tình không màng mấy chuyện vặt vãnh của Tĩnh Thu, đời nào sẽ tới tận cửa với thái độ cứng rắn như vậy?
Cao Lăng hầu thầm chửi rủa, lại hả hê với bước đi lúc nãy của mình, nắm được tâm của cháu ngoại, hòa nhã cười: "Không sao, ngươi cũng chỉ là nóng lòng muốn bảo vệ cho chủ thôi......"
Yến Lang cười cười, đưa chỗ sổ sách gốc cho gã: "Mạnh Hàn Phong lần lượt moi từ Thẩm gia hơn năm mươi vạn lượng bạc, từ trang viên đến cửa hiệu, còn nhiều cái khác nữa, sổ sách đều ở chỗ này, cữu cữu nếu không yên tâm cứ việc xem xét."
"Năm mươi vạn lượng?!" Trong lòng Cao Lăng hầu run cầm cập, nụ cười trên mặt đóng băng: Mạnh Hàn Phong không phải nói rằng chỉ lấy hai mươi vạn lượng thôi sao?
Yến Lang giả vờ không nhận ra sự kinh ngạc của gã, tiếp tục liệt kê: "Ở nhà của Mạnh Hàn Phong tìm được hơn ba mươi vạn, nhưng còn lại hai mươi vạn lượng không biết đã đi đâu......"
Cô cười khổ: "Chủ ý của ta không muốn phải làm phiền ngài, nhưng phu nhân bà ấy không chịu, nói cha mất, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, bà không có cách nào đòi lại công đạo cho cha được. Bà ấy còn bảo nếu số tiền này không quay về, sẽ phải tới khua trống cầu xin bệ hạ ngự thẩm vụ này, ta thật sự là...... Ai!"
Nếu cháu ngoại bất mãn Cao Lăng hầu còn có thể khuyên nhủ, nhưng Lâm thị bất mãn, gã không có cách gì xoa dịu.
Điều Lục gia không muốn nhất bây giờ là làm ầm chuyện này lên. Cao Lăng hầu nghe vậy, cũng chỉ âm thầm chịu đựng, cắn răng: "Thiếu nợ thì phải trả, thiên kinh địa nghĩa(*). Cữu cữu đã hứa sẽ không nuốt lời. Tĩnh Thu tạm chờ đợi mấy ngày, khi ta xoay sở được liền sai người mang đến Thẩm gia......"
* Thiên kinh địa nghĩa: lẽ bất di bất dịch, đạo lý hiển nhiên.
Lão quản gia thấp đầu xuống nói vào tai Yến Lang: "Cô nương, chấp nhận đi ạ."
Yến Lang chau mày, bất mãn trừng lão một cái: "Đây là cữu cữu ruột của ta, cần gì phải làm giấy nợ?! Thẩm quản gia, lão càng ngày càng kỳ quái rồi đấy!"
"Tú Nhi à." Hệ thống tấm tắc lấy làm lạ: "Có phải ngươi ăn vụng quả quýt sau lưng ta hay không?"
Nếu được phép nói, Cao Lăng hầu thật sự muốn chửi một câu mẹ nó!
Chính gã đã đánh thằng con rể gần chết, Mạnh Hàn Phong quả thực còn dư lại một hơi, nhưng đã là một hài tử biết điều thì nên biết làm vậy là quá đủ và chủ động hòa giải. Tĩnh Thu rốt cuộc có vấn đề. Nó không những không nói giúp, còn đổ thêm dầu vào lửa?
Eo gã hơi dao động, khuôn mặt vặn vẹo, nhìn thanh bảo đao Yến Lang đưa cho, không biết nên làm gì mới phải.
Yến Lang thấy gã bất động, vờ kinh ngạc với phản ứng của gã lúc này, truyền thanh đao đến phía trước, giục giã: "Cữu cữu(*)?"
* Cữu cữu: anh, em của mẹ.
Lời nói do mồm gã phun ra, lúc này mà nuốt lời thì chính là tự vả mặt mình.
Hơn nữa, bất quá cũng chỉ là một thằng con rể, không có người này thì sẽ có người khác, điều quan trọng là không thể để cho người Thẩm gia tìm được đầu mối, nghi ngờ người Lục gia.
Lòng dạ Cao Lăng hầu rất bạc tình. Khi gã quyết định bán đứng người Thẩm gia để làm vui lòng Tô hoàng hậu và Tấn Vương, liền chuẩn bị tốt việc bỏ mặc Thẩm Dận Chi và Thẩm Tĩnh Thu - hai đứa cháu ngoại ruột thịt do muội muội gã để lại, quăng hai đứa nhỏ đi như quăng đôi giày rách, chưa nói đến một thằng con rể không có huyết thống gì với gã.
Đáy mắt Cao Lăng hầu lộ ra tia hung ác, lấy thanh đao từ trong tay Yến Lang, rút vỏ ra, ánh mắt tối tăm nhìn Mạnh Hàn Phong.
Chỉ cần hắn chết thì đầu mối liền bị cắt đứt, kẻ vô nhân tính sẽ là Mạnh Hàn Phong, Lục gia chỉ là che dấu giúp hắn thôi.
Người này cũng không ngốc, thấy gã rút đao ra khỏi vỏ, liền hiểu gã muốn làm gì. Mạnh Hàn Phong đã sống dở chết dở, hai mắt đỏ rực, căn bản chưa muốn chết. Yến Lang và Thẩm quản gia ngoảnh mặt làm thinh, Cao Lăng hầu phu nhân lại biến sắc, đứng dậy muốn can ngăn.
Bà là nữ nhân, cũng có thể hiểu được suy nghĩ của nữ nhi.
Dù trước đây Lục Minh Châu có coi thường Mạnh Hàn Phong bao nhiêu thì hắn cũng là trượng phu của nàng ta, là cha của đứa bé trong bụng nàng. "Chết vẫn có thể tìm người khác", lời này chỉ là buột miệng nói ra, muốn làm thật cũng khó.
Thanh danh của Minh Châu đã bị thối nát, có thể tìm được người con rể là tú tài đã là tốt lắm rồi. Giờ đây nàng đã gả đi, hài tử trong bụng lại có hai tháng nữa ra đời, còn người nào tử tế bằng lòng cưới?
Dù có muốn cưới, ở giữa lại xen vào đứa con chồng trước, e rằng nay mai sẽ làm loạn lên cho coi.
Cao Lăng hầu phu nhân tiếc thương cho nữ nhi, suy nghĩ một lúc, thầm oán hận Thẩm Tĩnh Thu nhiều chuyện: Cùng là thân thích với nhau, hà tất phải một hai đòi đánh đòi giết, quá vô tâm!
"Lão gia, chàng cũng hồ đồ quá rồi. Là thân thích với nhau, Hàn Phong cũng đã nhận sai, cớ gì phải làm to chuyện lên như vậy." Bà ta níu chặt tay áo trượng phu, khuyên nhủ: "Còn có hai tháng nữa Minh Châu sẽ sinh con, chàng giết Hàn Phong, há chẳng phải bắt nó chịu khổ cả đời? Thế thì Tĩnh Thu còn đâu mặt mũi đi gặp biểu tỷ chứ."
Lục Minh Châu vụng trộm với vị nhị công tử của Định Quốc Công phủ, lúc dư luận xôn xao, Cao Lăng hầu coi nữ nhi mình như đã chết, đời nào quan tâm nửa đời sau nó sống thế nào. Chẳng qua, chuyện này tốt nhất vẫn nên làm ầm lên. Vì vậy, khi Cao Lăng hầu phu nhân nói xong, gã liền ngừng lại, vẫn giữ vẻ giận dữ trên mặt, chờ phản ứng của cháu ngoại.
"Cữu mẫu nói đúng đấy ạ. Thẩm gia chỉ suýt chút nữa bị đại phu nhân đào rỗng thôi, cũng quan trọng, nhưng đừng bởi vậy mà làm tổn hại đến tình thân."
Bàn về diễn kịch, Triệu Tú Nhi (Yến Lang) không thua kém ai.
Yến Lang mỉm cười nhìn vợ chồng bọn họ: "Cữu cữu hãy cứ dừng tay đi, bằng không để bệ hạ cùng tất cả quyền quý ở thành Kim Lăng biết, sợ rằng sẽ chọc ngoáy sau lưng Thẩm gia."
Lời này là có cương có nhu(*), Cao Lăng hầu vợ chồng nghe ra sự uy hiếp ngầm của cô, sắc mặt trong chốc lát cùng xanh lại.
* Có cương có nhu: trong bông có kim; miệng nam mô, bụng bồ dao găm; bề ngoài mềm mỏng, trong lòng nham hiểm.
Yến Lang dường như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Về việc ta không còn mặt mũi nào đi nhìn biểu tỷ, mợ cũng không phải bận tâm. Năm đó biểu tỷ vụng trộm với vị công tử Định Quốc Công phủ kia, khi bị người bắt gian ngay trên giường, cha đã dặn ta, nếu không có việc gì thì đừng đến tìm biểu tỷ, tránh bị dạy hư, phụt......" Nói rồi, cô che miệng giả bộ cười một tiếng.
Việc đánh người dĩ nhiên đã bị vả sưng mặt, mắng chửi cũng là vui sướng vạch ra khuyết điểm lớn, Cao Lăng hầu nghe vậy da mặt co rúm, Cao Lăng hầu phu nhân sắc mặt càng u ám muốn vắt được nước ra.
Yến Lang vốn đang cười, nhìn thấy nét mặt bọn họ khó coi như vậy, vội thu liễm lại, tỏ vẻ áy náy, lo lắng nói: "Xin lỗi, ta đã nói điều không nên......"
Cao Lăng hầu thấy cô như thế, liền biết việc này đã không thể cứu vãn, cười gượng, nói: "Không sao", tay không chần chờ nữa, tàn nhẫn nghiêng lưỡi dao hướng về phía Mạnh Hàn Phong, cắt đứt yết hầu của hắn.
Máu me phun ra nóng bỏng như một đóa hoa hồng, nhuốm ướt vạt áo Cao Lăng hầu, bắn tung toé đến mép váy Cao Lăng hầu phu nhân. Bà ta hình như chưa thấy cảnh tượng đáng sợ thế này bao giờ, hét toáng lên, lui lại mấy bước, nhờ nô tỳ đỡ kịp mới không té ngã trên mặt đất.
Mạnh Hàn Phong cứ như vậy mà chết.
Yến Lang thờ ơ nhìn một màn này, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tối tăm của Cao Lăng hầu cùng vẻ căm hận của Cao Lăng hầu phu nhân một chút, không khỏi nhếch mép lên.
Lúc này mới ở đoạn này mà đã chịu không nổi, so với sự bi thảm của Thẩm gia trong thế giới gốc, còn không bằng một phần mười đâu.
Yến Lang nghĩ vậy, bỗng nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng thét chói tai, vô thức quay đầu lại nhìn, thấy một thiếu phụ(*) trẻ tuổi xinh đẹp, mặt trắng bệch nhìn thấy vũng máu xung quanh Mạnh Hàn Phong, ôm bụng, bộ dáng lung lay sắp đổ.
* Thiếu phụ: phụ nữ có chồng.
Không cần hệ thống giới thiệu, cô cũng có thể đoán được, người này chính là Lục Minh Châu.
Cao Lăng hầu phu nhân thấy Mạnh Hàn Phong đã chết, trong lòng vừa kinh giận vừa lo lắng. Tức giận vì Trầm Tĩnh Thu hùng hổ doạ người, bức chết Mạnh Hàn Phong, lo lắng là vì tương lai Lục Minh Châu. Lúc này thấy nữ nhi tới, sắc mặt thật sự khó coi, bất chấp những thứ khác, vội vàng đỡ nàng ta sang gian phòng bên.
Bên người Mạnh Hàn Phong có một người anh em Mạnh gia rất đáng tin cậy, hắn (MHP)ngay cả việc mưu tính Thẩm gia cũng không giấu. Nay thấy Mạnh Hàn Phong bị người Thẩm gia bắt đi, người anh em kia liền biết không ổn, sợ Cao Lăng hầu phủ giết người diệt khẩu, nghĩ cách báo tin cho Lục Minh Châu, kêu nàng ta đến giúp.
Lục Minh Châu tuy không thích Mạnh Hàn Phong, cũng không đến mức mong hắn chết. Hắn là trượng phu của nàng, mà hài tử trong bụng sắp ra đời. Nàng ta chạy hết tốc độ tới đại sảnh mà vẫn thấy cảnh tượng Mạnh Hàn Phong đã chết.
Cao Lăng hầu phu nhân đau lòng nữ nhi, liên tục khuyên nhủ nhưng Lục Minh Châu đều nghe không vào, trợn mắt với Yến Lang, căm phẫn nói: "Cùng có máu mủ ruột thịt, chỉ vì một việc nhỏ mà ngươi đã muốn bức chết Hàn Phong, cũng bức chết cả ta sao?! Cô cô dưới suối vàng mà biết được ngươi máu lạnh vô tình như vậy, e cũng sẽ không thể thanh thản!"
Mắt Cao Lăng hầu phu nhân đỏ rực, nhìn Yến Lang đầy rẫy quở trách giống như cô làm chuyện gì thiên nộ nhân oán(*) không bằng, Cao Lăng hầu sắc mặt đen tối, cũng không lên tiếng.
* Thiên nộ nhân oán: người người oán trách, thiên hạ căm ghét.
Yến Lang không muốn tiếp thu lý lẽ của đám tiện nhân vô đạo đức này, không tranh cãi với nàng ta, điềm tĩnh cười: "Tỷ vụng trộm cùng nam nhân có vợ, còn bị bắt gian ngay trên giường, cả thân trần trụi bị người đuổi ra khỏi phòng, mùi vị chắc cũng không dễ chịu đâu nhỉ?"
Lời này vừa nói ra, ba cái miệng của Lục gia đều bị làm hỏng.
Không nháo ra chuyện đó, Lục Minh Châu cũng tương đối là một tiểu thư khuê các được nâng niu, theo đuổi ở Kim Lăng, sau khi xảy ra chuyện lại thành chuột chạy qua đường(*) người người đòi đánh, nói là cả đời đau khổ cũng không quá. Về phần vợ chồng Cao Lăng hầu bởi vậy cực kì xấu mặt cũng là điều hiển nhiên.
* Chuột chạy qua đường: ví với bọn xấu đáng căm giận.
Câu nói trước của Lục Minh Châu với Yến Lang không hề hấn gì, trái lại câu Yến Lang nói làm cho nàng ta chịu đả kích rất lớn.
Mặt Lục Minh Châu trở nên trắng bệch, nhìn không thấy huyết sắc, nghẹn lời nửa ngày mới gượng ép nói: "Mặc dù Hàn Phong đã sai nhưng việc ngươi bức chết hắn cũng ác độc quá mức......"
Yến Lang nhướng mày, lặp lại: "Tỷ vụng trộm cùng tên nam nhân có vợ, còn bị bắt gian ngay tại giường, đã thế thân không y phục bị người ta đuổi ra khỏi phòng, mùi vị chắc cũng không dễ chịu lắm nhỉ?"
Lục Minh Châu run rẩy nói: "Ngươi hại chết Hàn Phong!"
Yến Lang phớt lờ, nhẹ nhàng nhắc lại: "Tỷ vụng trộm với một nam nhân có vợ, còn bị bắt gian ngay trên giường, toàn thân trần truồng đã bị người đuổi ra khỏi phòng, mùi vị chắc cũng không dễ chịu gì đâu nhỉ?"
"Ai dà." Hệ thống không nhịn được mà nói: "Ta không nỡ nhìn nha."
Thần sắc Lục Minh Châu tái xanh, dường như lại nhớ về lúc làm tình bị người chen vào, cái ngày mà nàng ta quần áo hỗn độn bị người đuổi ra khỏi phòng, nữ nhân kia mang theo mười mấy đứa nữ tì, nhìn mình với ánh mắt khinh miệt. Nàng ta cúi đầu xuống, hận không thể chết cho qua.
Đã hơn một năm trôi qua, Lục Minh Châu đã có tiến bộ, xưa kia nàng ta không làm đến mức này, nhưng lúc này thì được.
Lòng trắng mắt đảo quanh, nàng ta vịn vào tay nữ tỳ bên cạnh, mềm yếu ngã xuống.
Cao Lăng hầu phu nhân kêu sợ hãi hét lên một tiếng "Minh Châu", vội sai người nâng nàng ta lên, lại phân phó người đi mời đại phu, kẻo động thai, xảy ra việc gì ngoài ý muốn, trong lúc đó còn không quên dùng đôi mắt hiểm độc liếc xéo Yến Lang.
Yến Lang làm như không nhìn thấy, đưa chén trà đến bên miệng hít một hơi, an ủi Cao Lăng hầu: "Xảy ra chuyện này mọi người đều không nghĩ tới, cữu cữu cũng không cần phải tự trách làm gì. Cả ta và ca ca đều sẽ không trách ngài."
Cao Lăng hầu cười như không cười: "Con thật là chu đáo."
"Tĩnh Thu vẫn luôn thế mà." Yến Lang giả bộ cười cho qua, lấy xấp sổ sách từ trong ống tay áo ra: "Phu quân của đại tỷ đã chết nhưng sổ sách vẫn còn. Thân là huynh đệ thì tính toán rõ ràng. Chúng ta nên nói cho ra lẽ, bằng không mai sau lại ầm lên, mọi người lại cho rằng cữu cữu dung túng cho con rể mưu tính của cải của em rể? Vậy cũng quá kỳ quái!"
Việc đã đến nước này, lại từ từ lắng xuống chưa đủ thú vị. Cao Lăng hầu đã giết Mạnh Hàn Phong, tức là chưa nghĩ đến việc lộ bộ mặt thật với Thẩm gia, đống vàng bạc kia cũng không cần động đến.
Số vàng bạc Mạnh Hàn Phong trộm từ Thẩm gia mang ra ngoài vàng bạc vẫn còn ở trước cửa nhà, chưa kịp đưa cho Lục gia, gã cũng vui lòng làm một người tốt, duy trì cái mặt nạ người cữu cữu tốt:"Lục gia đi ăn trộm, ta thay họ xin lỗi phụ thân con, cũng xin lỗi con và ca ca của con, thiếu bao nhiêu ta sẽ bù thêm cho......"
"Đúng như ta đã nói cữu cữu là ánh trăng sáng, sẽ không làm chuyện tham ô gia tài của Thẩm gia!" Yến Lang quay đầu nhìn lão quản gia, nhíu mày, ánh mắt có chút quở trách và ngờ vực: "Thẩm quản gia, lão đã từng hầu hạ lão thái gia(*) và lão nhân, phụ thân ta kính trọng lão, ta với ca ca tự nhiên sẽ không bạc đãi, nhưng lão cũng phải biết, chủ tử là chủ tử, tôi tớ là tôi tớ, lần này bỏ qua, nếu còn dám gây xích mích trước mặt ta, cẩn thận ta mặc kệ tình cảm của lão thái gia, đuổi lão ra ngoài đấy!"
* Lão thái gia: ông nhà.
"...... Nhưng chuyện này thật sự kỳ quái." Lão quản gia thấy cô không nể tình như vậy, trên mặt lộ vẻ đau xót, ấm ức liếc Cao Lăng hầu, cuối cùng vẫn cúi đầu: "Là lão nô sai, cô nương chớ nóng giận, cũng xin hầu gia thứ lỗi."
Quả nhiên là lão cẩu này ngầm xúi giục!
Nếu không, theo như tính tình không màng mấy chuyện vặt vãnh của Tĩnh Thu, đời nào sẽ tới tận cửa với thái độ cứng rắn như vậy?
Cao Lăng hầu thầm chửi rủa, lại hả hê với bước đi lúc nãy của mình, nắm được tâm của cháu ngoại, hòa nhã cười: "Không sao, ngươi cũng chỉ là nóng lòng muốn bảo vệ cho chủ thôi......"
Yến Lang cười cười, đưa chỗ sổ sách gốc cho gã: "Mạnh Hàn Phong lần lượt moi từ Thẩm gia hơn năm mươi vạn lượng bạc, từ trang viên đến cửa hiệu, còn nhiều cái khác nữa, sổ sách đều ở chỗ này, cữu cữu nếu không yên tâm cứ việc xem xét."
"Năm mươi vạn lượng?!" Trong lòng Cao Lăng hầu run cầm cập, nụ cười trên mặt đóng băng: Mạnh Hàn Phong không phải nói rằng chỉ lấy hai mươi vạn lượng thôi sao?
Yến Lang giả vờ không nhận ra sự kinh ngạc của gã, tiếp tục liệt kê: "Ở nhà của Mạnh Hàn Phong tìm được hơn ba mươi vạn, nhưng còn lại hai mươi vạn lượng không biết đã đi đâu......"
Cô cười khổ: "Chủ ý của ta không muốn phải làm phiền ngài, nhưng phu nhân bà ấy không chịu, nói cha mất, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, bà không có cách nào đòi lại công đạo cho cha được. Bà ấy còn bảo nếu số tiền này không quay về, sẽ phải tới khua trống cầu xin bệ hạ ngự thẩm vụ này, ta thật sự là...... Ai!"
Nếu cháu ngoại bất mãn Cao Lăng hầu còn có thể khuyên nhủ, nhưng Lâm thị bất mãn, gã không có cách gì xoa dịu.
Điều Lục gia không muốn nhất bây giờ là làm ầm chuyện này lên. Cao Lăng hầu nghe vậy, cũng chỉ âm thầm chịu đựng, cắn răng: "Thiếu nợ thì phải trả, thiên kinh địa nghĩa(*). Cữu cữu đã hứa sẽ không nuốt lời. Tĩnh Thu tạm chờ đợi mấy ngày, khi ta xoay sở được liền sai người mang đến Thẩm gia......"
* Thiên kinh địa nghĩa: lẽ bất di bất dịch, đạo lý hiển nhiên.
Lão quản gia thấp đầu xuống nói vào tai Yến Lang: "Cô nương, chấp nhận đi ạ."
Yến Lang chau mày, bất mãn trừng lão một cái: "Đây là cữu cữu ruột của ta, cần gì phải làm giấy nợ?! Thẩm quản gia, lão càng ngày càng kỳ quái rồi đấy!"
"Tú Nhi à." Hệ thống tấm tắc lấy làm lạ: "Có phải ngươi ăn vụng quả quýt sau lưng ta hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.