Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!
Chương 52: Lam Sắc Ngân - Phiên Ngoại
DT Gia Hân
09/09/2024
Lam Sắc Ngân liều mạng chạy về phía trước,phía sau nàng là những âm thanh kinh hoàng khiến nàng sợ hãi tột độ.
Nàng nhảy lên cành cây nhiều lá,dùng bụi lá của nó che khuất bản thân mình.
Âm thanh phía dưới chuyền lên trên: "Tìm thấy ả ta chưa?"
"Chưa thấy Đại Ca."
"Mau chóng đi tìm ả cho ta! Con ả đẹp như vậy, bán cho mấy tên biến thái ở phố đèn đỏ rất có giá. Nếu hôm nay không tìm thấy ả,tất cả đều chuẩn bị tâm lý mà nhịn đói đi!"
Lam Sắc Ngân ngồi phía trên cắn răng. Tay nàng đau nhói không thôi,vừa rồi hình như đã bị trúng một kiếm.
Miếng vải trắng ngần bị máu nhuộm đỏ, mặt mày Lam Sắc Ngân trắng bệch.
Phải mau chóng thoát ra khỏi đây thôi!
Miệng Lam Sắc Ngân đọc nhẩm một câu thần chú,trong giấy lát,Lam Sắc Ngân liền hòa tan vào không khí không để lại một dấu tích.
Cấm thuật cổ đại.
Lam Sắc Ngân lượn lờ theo làn gió mà đi vào một con hẻm nhỏ,hai tay nàng đã tê cứng, Lam Sắc Ngân cười nhạt.
Không lẽ,ta thật sự chết ở đây sao?
Giây phút cuối cùng Lam Sắc Ngân tuyệt vọng nhắm mắt,thì đột nhiên nàng nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang từ xa chạy lại.
Trái tim của nàng dường như đã rung động trước thiếu nữ xinh đẹp này.
"Vị tỷ tỷ này người ổn chứ?" Âm thanh dịu ngọt truyền thẳng vào tai làm cho Lam Sắc Ngân bất giác nở một nụ cười. Sau đó, nàng liền mất đi ý thức.
Đến buổi sớm của hai ngày sau. Lam Sắc Ngân chậm rãi động.
Thấy người trên giường đã tỉnh, Ngu Tử Vân hấp tấp chạy lại: "Tỷ tỷ tỉnh rồi sao? Thật tốt quá!" Nói rồi, nàng ta liền cười tươi rồi như một đóa hoa mặt trời.
Lam Sắc Ngân chỉ nhìn nàng ta một cái rồi lại không để ý tới, nàng thẫn thờ tựa như đang nhìn về chốn xa xăm.
Ông nội, phụ thân, mẫu hậu, huynh trưởng,muội muội. Tất cả bọn đều bị giết hết rồi,chỉ còn lại một mình ta, một mình ta sống trong sự hi sinh của người thân ruột thịt.
Lúc chạy khỏi Giang Hoán, huynh trưởng vì ta đứng lại chặn giết bọn thợ săn người. Khi mà Lam Sắc Ngân quay đầu một lần nữa, nàng đã liền hoảng sợ như muốn ngất đi.
Những kẻ đó đang ăn sống huynh trưởng của nàng!
Tiếng kêu thảm thiết,ghê rợn của Lam Nguyên vọng lại hơn một dặm,y đã chết một cách rất đau đớn.
Lam Sắc Ngân thần thờ nhìn vào hư không.
Nàng không biết tại sao đám người đó tại sao lại ăn thịt bọn họ,càng không biết vì lý do gì mà bản thân cùng gia đình lại ra nông nỗi này.
Ngu Tử Vân đi tới, nàng vui vẻ cười xán lạn đưa tay huơ huơ trước mặt Lam Sắc Ngân: "Tỷ Tỷ,tỷ tên gì? Muội là
Ngu Tử Vân,sau này Tỷ có thể gọi muội là Tử Vân."
Mắt của Lam Sắc Ngân dần có tiêu cự,nàng ngơ ngác nhìn Ngu Tử Vân.
Tử Vân,cái tên này thật đẹp.
"Được."
Sống cùng Ngu Tử Vân hai tháng,Lam Sắc Ngân dần quen với cuộc sống thôn quê này.
Mỗi ngày,cùng Tử Vần đàn,cùng Tử Vân hát. Lam Sắc Ngân cũng dần hòa mình vào nhịp sống đầy gió xuân này.
Nhưng niềm vui chẳng được mấy chốc. Hoàng Đế bắt vợ, Lam Sắc Ngân và Ngu Tử Vân cũng không trốn thoát được tình cảnh này.
Cả hai đều buộc phải tiến cung.
Lam Sắc Ngân thông minh,xinh đẹp. Nhanh chóng chiếm trọn lấy trái tim của Quân Triều Hoàng. Trái ngược với nàng,muội muội thân yêu của nàng bị thất sủng.
Ngu Tử Vân bị Cao Quý Nhân vu oan giá họa, nàng cùng người thị vệ của mình qua lời nàng ta đều thành gian trá.
Quân Triều Hoàng không biết vì cớ gì mà chỉ nghe lời một phía. Từ đó,Lam Sắc Ngân và Ngu Tử Vân vốn ít gặp nhau nay càng ít.
Lam Sắc Ngân mỗi ngày chỉ suy nghĩ về muội muội,cho đến một lần. Nàng nghe tin Ngu Tử Vân mang thai. Đó cũng là lần đầu tiên nàng hạ mình xin Quân Triều Hoàng cho gặp Ngu Tử Vân.
Giữa trời nắng cao độ,nàng một thân một mình quỳ giữa Tử Vi Điện hai khắc. Mặt đã đỏ bừng, những cung nhân cố gắng khuyên nhủ nàng, nàng cũng không chịu đứng lên.
Quân Triều Hoàng quả thật là thương Lam Sắc Ngân thật. Nhưng trái tim của Lam Sắc Ngân đã thuộc về một người phụ nữ khác.
Cả đời dài như vậy,sao ta phải thích một nam nhân?
Nữ nhần.
Nữ nhân với nữ nhân,thích nhau liền có tội sao?
ĐƯỢC!
Nếu thiên mệnh đã sắp đặt như vậy. Ta cũng không ngại mà làm trái thiên mệnh.
Quân Triều Hoàng bất đất dĩ, đành cho cả hai người gặp nhau.
Ngu Tử Vân mới mang thai gần đây,cơ thể cần bồi dưỡng nhiều thứ. Nhưng đến khi những cung nhân mang đồ ăn đến cho Ngu Tử Vân,Lam Sắc Ngân đã tức giận đến đập bàn.
"Đồ ăn của Tử Vân mỗi ngày đều là những thứ này sao?"
Canh cải trắng,bánh bao, một ít cháo.
Lam Sắc Ngân càng nhìn càng đỏ mắt. Được! Các ngươi được lắm!
"Tỷ tỷ đừng tức giận. Không tốt cho cơ thể." Ngu Tử Vân cười dịu dàng,nhưng nụ cười của nàng giờ đây đã không còn xán lạn.
Lam Sắc Ngân nhìn mà đau lòng không thôi. Nàng đuổi hết cung nhân ra ngoài,xót xa mà nắm lấy bàn tay của
Ngu Tử Vân: "Tử Vân,chúng ta bỏ trốn đi."
"Qua nước Trịnh,chúng ta nhất định sẽ còn con đường sống."
Thiên hạ này lớn như vậy,chẳng lẽ đến một chỗ dung thân cho hai nữ nhân nhỏ bé này cũng không có ư? Không thể nào! Biết đâu bên ngoài thế gian rộng lớn này,cũng sẽ có một chỗ nở đầy hoa cẩm tú cầu mà Tử Vân thích.
Trên môi Ngu Tử Vân vẫn giữ nụ cười dịu dàng,nhưng trong mắt nàng chỉ còn lại một mảnh đất trống vắng.
Nàng lắc đầu, nắm chặt lấy bàn tay xinh đẹp của Lam Sắc Ngân.
Tuy nàng không nói,nhưng Lam Sắc Ngân cũng có thể hiểu ý.
Căn bản là cho dù có chạy từ Tây sang Bắc,chạy đến cùng trời cuối đất, thì cũng không thể nào thoát được.
8 tháng sau,Lam Sắc Ngân được chỉ danh làm hoàng hậu kế nhiệm.
Nàng dùng thực lực của mình,càng quét Thành Đại Chu một lược, đến cả Quân Triều Hoàng cũng có chút e dè người hằng đêm đều chung chăn gối với mình.
Sau 8 tháng,mỗi ngày đều được Lam Sắc Ngân bên cạnh, tâm trạng của Ngu Tử Vân ngày càng tốt hơn.
Ngu Tử Vân không thể hoạt động mạnh,Lam Sắc Ngân đi đâu cũng sẽ ân cần đỡ lấy nàng. Trong hai người có khi còn giống phu thê hơn cả khi Lam Sắc Ngân cùng Quân Triều Hoàng đứng cạnh.
"Tử Vân,để ta đỡ muội." Lam Sắc Ngân dịu dàng nắm lấy tay nàng,trong mắt chứa đầy ôn hòa, trìu mến.
"Đa tạ tỷ tỷ." Ngu Tử Vân cười ôn hòa, nàng bây giờ đã ra dáng giống một người mẹ.
Lam Sắc Ngân hạ mắt nhìn bậc thang,dịu dàng nắm lấy tay đỡ nàng xuống: "Ngày mai ta sẽ mang chút đồ ngọt cho muội."
"Muội đâu phải con nít nữa đâu chứ." Tuy nói như vậy,nhưng Ngu Tử Vân đã cười đến tít cả mắt.
Lam Sắc Ngân cười ôn hòa lấy một túi hương màu tím nhét vào thắt lưng Ngu Tử Vân. Túi hoa dạ,buổi tối sẽ giúp dễ ngủ.
Đến ngày Ngu Tử Vân sinh,bầu trời âm u,thần long hạ phàm,rung động thiên hạ.
Không biết Quân Triều Hoàng lên cơn gì mà khi vừa gặp được Ngu Tử Vân,hắn liền lập tức dán cho nàng cái tội dĩ hạ phạm thượng.
Vừa sinh xong đã cho người kéo nàng vào lãnh cung. Còn dặn rằng không được đem cơm đến cho nàng trong vòng mười ngày.
Khi mà Lam Sắc Ngân nhận được tin tức, nàng liền chạy đến Tử Vi Điện, muốn nói lý với hắn. Nhìn hắn tùy ý lười biếng mà phất tay bảo: "Không có gì,chỉ là thấy chướng mắt." Lam Sắc Ngân liền nổi điên.
Ngươi chướng mắt liền đem người khác nhốt vào lãnh cung rồi không cho đem cơm đến trong vòng mười ngày sao?
"Quân Triều Hoàng! Tử Vân chỉ vừa mới sinh!" Lam Sắc Ngân không kiêng nể gọi tên hắn.
"Thì đã làm sao?" Quân Triều Hoàng nghênh mặt,kiêu ngạo thành thói nhìn tới Lam Sắc Ngân.
Hắn chính là bạo quân!
Lam Sắc Ngân không nhịn được liền muốn về tới nhưng đã bị thị vệ giữ chặt, Quân Triều Hoàng ra lệnh cho cung nhân,nhốt nàng trong điện Thiên Thần mười ngày.
Bên phía Ngu Tử Vân ngày càng không ổn. Nàng chỉ mặc một bộ xiêm y mỏng,tay chân gầy yếu,cơ thể nàng co lại vì lạnh.
Trụ được đến ngày thứ ba,hai mắt Ngu Tử Vân đã đói đến lờ mờ, nàng vừa đói vừa rét, tay vẫn nắm chặt túi hương mà Lam Sắc Ngân tặng.
Dùng sức lực cuối cùng của mình, nàng co lại rồi dùng hai tay ôm lấy túi hương. Hốc mắt nàng đỏ bừng, nàng chỉ thấy tiếc nuối.
Chưa gặp được tỷ tỷ, mà muội đã phải sắp đi rồi. Nếu có kiếp sau, liệu muội có thể gặp lại tỷ một lần nữa không?
Những hình ảnh hạnh phúc của nàng cùng Lam Sắc Ngân đều chạy ngược lại,đến khi nàng nhắm mắt mãi mãi.
Trong lòng nàng vẫn mong rằng có thể cùng Lam Sắc Ngân nắm tay chạy theo dãy đường đầy hoa cẩm tú cầu.
Nơi không có sự tội lỗi,cũng không có khoảng cách,chính là nơi mà chúng ta được ở bên nhau.
Lam Sắc Ngân bị trói chặt trên giường, khi nghe tin Ngu Tử Vân mất, nàng dùng hết sức bình sinh của mình mà trốn thoát khỏi Thiên Thần Điện.
Ngươi không biết,Lam Sắc Ngân đã đau khổ cầu xin tiểu nô tì đó cởi trói cho mình như nào đâu. Nàng khóc thảm thiết, đôi mắt gần như khóc ra máu, mái tóc cũng trộ ra màu hoa râm.
Tiểu cung nữ đó biết, nếu cởi trói cho Lam Sắc Ngân, nàng sẽ không thể sống, nhưng nàng ta vẫn làm. Tự giải thoát cho chính mình,nàng không thấy luyến tiếc. Chỉ tội cho nàng còn quá trẻ,nhưng nếu bị bắt lại, nàng cũng không thể sống.
Điên cuồng chạy tới lãnh cung,đây là lần thứ hai nàng chạy điên cuồng như vậy, nàng vừa chạy,vừa cầu mong tin tức nàng nghe không phải sự thật. Nhưng khi nàng nhìn thấy cái xác gầy gò nắm trên giường,hai tay ôm chặt lấy túi hương nàng tặng, nàng chết đờ tại chỗ.
"Tử.....Vân...." Hóc mắt nàng chảy ra máu,hai mắt phờ phạc,đầu tóc nàng rối bù, như không thể tin được, nàng lờ đờ tiến dần lại cái xác.
Nhìn Ngu Tử Vân giữ lấy cái túi hương nàng tặng,Lam Sắc Ngân ôm chặt lấy cơ thể đã lạnh lẽo của Ngu Tử Vân.
"Ông trời ơi! Sao ông không có mắt vậy hả!" Người tốt thì ông cho đi sớm,người xấu thì lại vởn vơ ngoài kia! Tại sao vậy? Ai cũng được,sao phải là Tử Vân? Tại sao phải là Tử Vân?
Ông trời như đang đùa bỡn nàng vậy,chỉ vì nàng muốn nghịch thiên đổi mệnh, muốn chứng minh cho việc nữ nhân và nữ nhân ở bên nhau không phải là một cái tội,ông liền đem người nàng yêu nhất đi cho sự kiêu ngạo của nàng sao?
Ngày hôm đó, lãnh cung mưa rơi lã tả. Tiếng khóc thê lương của nàng át đi cả tiếng mưa rơi. Nhiều cung nhân đứng ở ngoài nhìn vào cũng không kìm được nước mắt mà nhìn Lam Sắc Ngân.
Mái tóc dài óng ả của nàng ngày nào,chỉ sau một đêm liền hóa trắng. Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đó, nhưng linh hồn thì không chắc có còn ở lại không.
Nàng ôm lấy thi thể của Ngu Tử Vân,nhắm mắt lại như muốn ngủ,đến khi mí mắt trụ không nổi,Lam Sắc Ngân liền buông xui mà nhắm chặt mắt.
Đến khi nàng tỉnh dậy,nàng đã ở trong điện Thiên Thần.
Hai mắt Lam Sắc Ngân mất tiêu cự, nàng ngồi bơ phờ một hồi, lại nghĩ đến đứa con trai mới lọt lòng của Ngu Tử Vần.
Nàng lại không chú ý đến hình tượng của bản thân mình mà chạy điên cuồng đến Kính Vân Điện.
Lại nghe được Quân Triều Hoàng đặt tên cho đứa nhỏ là Quân Bất Nghi,dù rất muốn phản kháng nhưng nàng vẫn phải nhẫn nhịn mà cam chịu.
Quân Triều Hoàng sẽ có một ngày ta chặt lấy cái đầu của ngươi!
Lam Sắc Ngân nhẫn nhịn được mấy năm,nhưng thần trí của nàng không ổn định,đã rất nhiều lần nàng mơ thấy
Ngu Tử Vân yếu ớt nằm trên giường,Lam Sắc Ngân đau khổ bật dậy.
Nàng như hóa điên hóa dại mà nguyền rủa Quân Triều Hoàng: "Quân Triều Hoàng! Ta nguyền rủa ngươi! Vĩnh vĩnh viễn viễn thời thời khắc khắc, đều không được siêu sinh! Không được siêu sinh! Hahahaha....." Rồi lại cười trong điền dại.
Quốc mẫu thiên hạ? Cũng chỉ là niên hiệu,dân chúng cũng đâu ngờ. Hoàng hậu của Đại Chu,tối nào ngủ cũng gặp phải ác mộng. Tỉnh dậy liền hóa điên hóa dại,đến khi trời sáng lại đổi thành Mẫu nghi thiên hạ của dân chúng?
Trong cung năm đó cũng đồn thổi, Hoàng Hậu thích nữ nhân. Người Hoàng Hậu thích, chính là Nhu Phi đã mất kia,chỉ tiếc rằng năm đó nàng cùng Nhu Phi không tránh khỏi số kiếp,mong rằng kiếp sau vẫn có thể gặp lại.
Năm Quần Bất Nghi 5 tuổi.
Lam Sắc Ngân ngồi bên hồ sen ở Kính Vân Điện,dịu dàng vuốt ve mái tóc mượt mà của y,bên cạnh còn có Lưu
Công Công đứng nghiêm chỉnh.
"Bất Nghi,ngươi thật sự giống mẫu thân ngươi năm đó." Lam Sắc Ngân dùng ánh mắt dịu dàng,dùng tay vỗ nhẹ đầu của Quân Bất Nghi.
Quân Bất Nghi mở to mắt,ngây thơ nói với Lam Sắc Ngân: "Ta chưa từng nhìn thấy khuôn mặt Nương."
Lam Sắc Ngân chua xót,tay giấu trong tay áo cũng vô thức nắm chặt, nàng cười ôn hòa nhưng trong mắt lại chứa đầy khổ sở mà nhìn đứa nhỏ.
"Nương của ngươi là một người rất tốt."
Quân Bất Nghi nghe vậy thì liền cười tươi rói nhìn nàng.
"Vậy ta cũng muốn làm người tốt!"
Nhìn nụ cười có bảy phần giống Ngu Tử Vân,tim nàng lại nhói quặn,hít thở có chút không thông,nhưng nàng vẫn ôn hòa mà mỉm cười nhìn đứa nhỏ.
"Ngoan."
Trong giấc mơ, nàng cảm thấy cơ thể nàng nóng rực, đầu đau đến khó chịu nàng lờ mờ mở mắt.
Nhìn thấy bóng hình Ngu Tử Vân, Lam Sắc Ngân yếu ớt lại liều mạng nắm lấy bàn tay của người trước mặt.
"Tử Vân....ta thật sự rất nhớ nàng..."
Hứa Lan Chu chỉ im lặng,hắn ngồi bên giường,dùng bàn tay mình vỗ nhẹ mu bàn tay Lam Sắc Ngân,rồi lại cười dịu dàng nhìn nàng.
Lam Sắc Ngân chỉ mơ màng một lát, thoáng chốc mí mắt lại nặng trĩu.
Nàng không cam tâm, nước mắt ấm nóng chốc lát lại không tự chủ mà trào ra.
Ta thật sự rất nhớ,rất nhớ......
20 năm trái tim nàng vẫn hướng về một người,cả đời này cũng vậy. Thích nữ nhân thì đã sao? Dù sao cũng không quan trọng.
Lam Sắc Ngân chậm rãi nhắm mắt, trên môi nàng nở một nụ cười dịu dàng như cách nàng năm đó nhìn thấy Ngu Tử Vân.
Nàng nhảy lên cành cây nhiều lá,dùng bụi lá của nó che khuất bản thân mình.
Âm thanh phía dưới chuyền lên trên: "Tìm thấy ả ta chưa?"
"Chưa thấy Đại Ca."
"Mau chóng đi tìm ả cho ta! Con ả đẹp như vậy, bán cho mấy tên biến thái ở phố đèn đỏ rất có giá. Nếu hôm nay không tìm thấy ả,tất cả đều chuẩn bị tâm lý mà nhịn đói đi!"
Lam Sắc Ngân ngồi phía trên cắn răng. Tay nàng đau nhói không thôi,vừa rồi hình như đã bị trúng một kiếm.
Miếng vải trắng ngần bị máu nhuộm đỏ, mặt mày Lam Sắc Ngân trắng bệch.
Phải mau chóng thoát ra khỏi đây thôi!
Miệng Lam Sắc Ngân đọc nhẩm một câu thần chú,trong giấy lát,Lam Sắc Ngân liền hòa tan vào không khí không để lại một dấu tích.
Cấm thuật cổ đại.
Lam Sắc Ngân lượn lờ theo làn gió mà đi vào một con hẻm nhỏ,hai tay nàng đã tê cứng, Lam Sắc Ngân cười nhạt.
Không lẽ,ta thật sự chết ở đây sao?
Giây phút cuối cùng Lam Sắc Ngân tuyệt vọng nhắm mắt,thì đột nhiên nàng nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang từ xa chạy lại.
Trái tim của nàng dường như đã rung động trước thiếu nữ xinh đẹp này.
"Vị tỷ tỷ này người ổn chứ?" Âm thanh dịu ngọt truyền thẳng vào tai làm cho Lam Sắc Ngân bất giác nở một nụ cười. Sau đó, nàng liền mất đi ý thức.
Đến buổi sớm của hai ngày sau. Lam Sắc Ngân chậm rãi động.
Thấy người trên giường đã tỉnh, Ngu Tử Vân hấp tấp chạy lại: "Tỷ tỷ tỉnh rồi sao? Thật tốt quá!" Nói rồi, nàng ta liền cười tươi rồi như một đóa hoa mặt trời.
Lam Sắc Ngân chỉ nhìn nàng ta một cái rồi lại không để ý tới, nàng thẫn thờ tựa như đang nhìn về chốn xa xăm.
Ông nội, phụ thân, mẫu hậu, huynh trưởng,muội muội. Tất cả bọn đều bị giết hết rồi,chỉ còn lại một mình ta, một mình ta sống trong sự hi sinh của người thân ruột thịt.
Lúc chạy khỏi Giang Hoán, huynh trưởng vì ta đứng lại chặn giết bọn thợ săn người. Khi mà Lam Sắc Ngân quay đầu một lần nữa, nàng đã liền hoảng sợ như muốn ngất đi.
Những kẻ đó đang ăn sống huynh trưởng của nàng!
Tiếng kêu thảm thiết,ghê rợn của Lam Nguyên vọng lại hơn một dặm,y đã chết một cách rất đau đớn.
Lam Sắc Ngân thần thờ nhìn vào hư không.
Nàng không biết tại sao đám người đó tại sao lại ăn thịt bọn họ,càng không biết vì lý do gì mà bản thân cùng gia đình lại ra nông nỗi này.
Ngu Tử Vân đi tới, nàng vui vẻ cười xán lạn đưa tay huơ huơ trước mặt Lam Sắc Ngân: "Tỷ Tỷ,tỷ tên gì? Muội là
Ngu Tử Vân,sau này Tỷ có thể gọi muội là Tử Vân."
Mắt của Lam Sắc Ngân dần có tiêu cự,nàng ngơ ngác nhìn Ngu Tử Vân.
Tử Vân,cái tên này thật đẹp.
"Được."
Sống cùng Ngu Tử Vân hai tháng,Lam Sắc Ngân dần quen với cuộc sống thôn quê này.
Mỗi ngày,cùng Tử Vần đàn,cùng Tử Vân hát. Lam Sắc Ngân cũng dần hòa mình vào nhịp sống đầy gió xuân này.
Nhưng niềm vui chẳng được mấy chốc. Hoàng Đế bắt vợ, Lam Sắc Ngân và Ngu Tử Vân cũng không trốn thoát được tình cảnh này.
Cả hai đều buộc phải tiến cung.
Lam Sắc Ngân thông minh,xinh đẹp. Nhanh chóng chiếm trọn lấy trái tim của Quân Triều Hoàng. Trái ngược với nàng,muội muội thân yêu của nàng bị thất sủng.
Ngu Tử Vân bị Cao Quý Nhân vu oan giá họa, nàng cùng người thị vệ của mình qua lời nàng ta đều thành gian trá.
Quân Triều Hoàng không biết vì cớ gì mà chỉ nghe lời một phía. Từ đó,Lam Sắc Ngân và Ngu Tử Vân vốn ít gặp nhau nay càng ít.
Lam Sắc Ngân mỗi ngày chỉ suy nghĩ về muội muội,cho đến một lần. Nàng nghe tin Ngu Tử Vân mang thai. Đó cũng là lần đầu tiên nàng hạ mình xin Quân Triều Hoàng cho gặp Ngu Tử Vân.
Giữa trời nắng cao độ,nàng một thân một mình quỳ giữa Tử Vi Điện hai khắc. Mặt đã đỏ bừng, những cung nhân cố gắng khuyên nhủ nàng, nàng cũng không chịu đứng lên.
Quân Triều Hoàng quả thật là thương Lam Sắc Ngân thật. Nhưng trái tim của Lam Sắc Ngân đã thuộc về một người phụ nữ khác.
Cả đời dài như vậy,sao ta phải thích một nam nhân?
Nữ nhần.
Nữ nhân với nữ nhân,thích nhau liền có tội sao?
ĐƯỢC!
Nếu thiên mệnh đã sắp đặt như vậy. Ta cũng không ngại mà làm trái thiên mệnh.
Quân Triều Hoàng bất đất dĩ, đành cho cả hai người gặp nhau.
Ngu Tử Vân mới mang thai gần đây,cơ thể cần bồi dưỡng nhiều thứ. Nhưng đến khi những cung nhân mang đồ ăn đến cho Ngu Tử Vân,Lam Sắc Ngân đã tức giận đến đập bàn.
"Đồ ăn của Tử Vân mỗi ngày đều là những thứ này sao?"
Canh cải trắng,bánh bao, một ít cháo.
Lam Sắc Ngân càng nhìn càng đỏ mắt. Được! Các ngươi được lắm!
"Tỷ tỷ đừng tức giận. Không tốt cho cơ thể." Ngu Tử Vân cười dịu dàng,nhưng nụ cười của nàng giờ đây đã không còn xán lạn.
Lam Sắc Ngân nhìn mà đau lòng không thôi. Nàng đuổi hết cung nhân ra ngoài,xót xa mà nắm lấy bàn tay của
Ngu Tử Vân: "Tử Vân,chúng ta bỏ trốn đi."
"Qua nước Trịnh,chúng ta nhất định sẽ còn con đường sống."
Thiên hạ này lớn như vậy,chẳng lẽ đến một chỗ dung thân cho hai nữ nhân nhỏ bé này cũng không có ư? Không thể nào! Biết đâu bên ngoài thế gian rộng lớn này,cũng sẽ có một chỗ nở đầy hoa cẩm tú cầu mà Tử Vân thích.
Trên môi Ngu Tử Vân vẫn giữ nụ cười dịu dàng,nhưng trong mắt nàng chỉ còn lại một mảnh đất trống vắng.
Nàng lắc đầu, nắm chặt lấy bàn tay xinh đẹp của Lam Sắc Ngân.
Tuy nàng không nói,nhưng Lam Sắc Ngân cũng có thể hiểu ý.
Căn bản là cho dù có chạy từ Tây sang Bắc,chạy đến cùng trời cuối đất, thì cũng không thể nào thoát được.
8 tháng sau,Lam Sắc Ngân được chỉ danh làm hoàng hậu kế nhiệm.
Nàng dùng thực lực của mình,càng quét Thành Đại Chu một lược, đến cả Quân Triều Hoàng cũng có chút e dè người hằng đêm đều chung chăn gối với mình.
Sau 8 tháng,mỗi ngày đều được Lam Sắc Ngân bên cạnh, tâm trạng của Ngu Tử Vân ngày càng tốt hơn.
Ngu Tử Vân không thể hoạt động mạnh,Lam Sắc Ngân đi đâu cũng sẽ ân cần đỡ lấy nàng. Trong hai người có khi còn giống phu thê hơn cả khi Lam Sắc Ngân cùng Quân Triều Hoàng đứng cạnh.
"Tử Vân,để ta đỡ muội." Lam Sắc Ngân dịu dàng nắm lấy tay nàng,trong mắt chứa đầy ôn hòa, trìu mến.
"Đa tạ tỷ tỷ." Ngu Tử Vân cười ôn hòa, nàng bây giờ đã ra dáng giống một người mẹ.
Lam Sắc Ngân hạ mắt nhìn bậc thang,dịu dàng nắm lấy tay đỡ nàng xuống: "Ngày mai ta sẽ mang chút đồ ngọt cho muội."
"Muội đâu phải con nít nữa đâu chứ." Tuy nói như vậy,nhưng Ngu Tử Vân đã cười đến tít cả mắt.
Lam Sắc Ngân cười ôn hòa lấy một túi hương màu tím nhét vào thắt lưng Ngu Tử Vân. Túi hoa dạ,buổi tối sẽ giúp dễ ngủ.
Đến ngày Ngu Tử Vân sinh,bầu trời âm u,thần long hạ phàm,rung động thiên hạ.
Không biết Quân Triều Hoàng lên cơn gì mà khi vừa gặp được Ngu Tử Vân,hắn liền lập tức dán cho nàng cái tội dĩ hạ phạm thượng.
Vừa sinh xong đã cho người kéo nàng vào lãnh cung. Còn dặn rằng không được đem cơm đến cho nàng trong vòng mười ngày.
Khi mà Lam Sắc Ngân nhận được tin tức, nàng liền chạy đến Tử Vi Điện, muốn nói lý với hắn. Nhìn hắn tùy ý lười biếng mà phất tay bảo: "Không có gì,chỉ là thấy chướng mắt." Lam Sắc Ngân liền nổi điên.
Ngươi chướng mắt liền đem người khác nhốt vào lãnh cung rồi không cho đem cơm đến trong vòng mười ngày sao?
"Quân Triều Hoàng! Tử Vân chỉ vừa mới sinh!" Lam Sắc Ngân không kiêng nể gọi tên hắn.
"Thì đã làm sao?" Quân Triều Hoàng nghênh mặt,kiêu ngạo thành thói nhìn tới Lam Sắc Ngân.
Hắn chính là bạo quân!
Lam Sắc Ngân không nhịn được liền muốn về tới nhưng đã bị thị vệ giữ chặt, Quân Triều Hoàng ra lệnh cho cung nhân,nhốt nàng trong điện Thiên Thần mười ngày.
Bên phía Ngu Tử Vân ngày càng không ổn. Nàng chỉ mặc một bộ xiêm y mỏng,tay chân gầy yếu,cơ thể nàng co lại vì lạnh.
Trụ được đến ngày thứ ba,hai mắt Ngu Tử Vân đã đói đến lờ mờ, nàng vừa đói vừa rét, tay vẫn nắm chặt túi hương mà Lam Sắc Ngân tặng.
Dùng sức lực cuối cùng của mình, nàng co lại rồi dùng hai tay ôm lấy túi hương. Hốc mắt nàng đỏ bừng, nàng chỉ thấy tiếc nuối.
Chưa gặp được tỷ tỷ, mà muội đã phải sắp đi rồi. Nếu có kiếp sau, liệu muội có thể gặp lại tỷ một lần nữa không?
Những hình ảnh hạnh phúc của nàng cùng Lam Sắc Ngân đều chạy ngược lại,đến khi nàng nhắm mắt mãi mãi.
Trong lòng nàng vẫn mong rằng có thể cùng Lam Sắc Ngân nắm tay chạy theo dãy đường đầy hoa cẩm tú cầu.
Nơi không có sự tội lỗi,cũng không có khoảng cách,chính là nơi mà chúng ta được ở bên nhau.
Lam Sắc Ngân bị trói chặt trên giường, khi nghe tin Ngu Tử Vân mất, nàng dùng hết sức bình sinh của mình mà trốn thoát khỏi Thiên Thần Điện.
Ngươi không biết,Lam Sắc Ngân đã đau khổ cầu xin tiểu nô tì đó cởi trói cho mình như nào đâu. Nàng khóc thảm thiết, đôi mắt gần như khóc ra máu, mái tóc cũng trộ ra màu hoa râm.
Tiểu cung nữ đó biết, nếu cởi trói cho Lam Sắc Ngân, nàng sẽ không thể sống, nhưng nàng ta vẫn làm. Tự giải thoát cho chính mình,nàng không thấy luyến tiếc. Chỉ tội cho nàng còn quá trẻ,nhưng nếu bị bắt lại, nàng cũng không thể sống.
Điên cuồng chạy tới lãnh cung,đây là lần thứ hai nàng chạy điên cuồng như vậy, nàng vừa chạy,vừa cầu mong tin tức nàng nghe không phải sự thật. Nhưng khi nàng nhìn thấy cái xác gầy gò nắm trên giường,hai tay ôm chặt lấy túi hương nàng tặng, nàng chết đờ tại chỗ.
"Tử.....Vân...." Hóc mắt nàng chảy ra máu,hai mắt phờ phạc,đầu tóc nàng rối bù, như không thể tin được, nàng lờ đờ tiến dần lại cái xác.
Nhìn Ngu Tử Vân giữ lấy cái túi hương nàng tặng,Lam Sắc Ngân ôm chặt lấy cơ thể đã lạnh lẽo của Ngu Tử Vân.
"Ông trời ơi! Sao ông không có mắt vậy hả!" Người tốt thì ông cho đi sớm,người xấu thì lại vởn vơ ngoài kia! Tại sao vậy? Ai cũng được,sao phải là Tử Vân? Tại sao phải là Tử Vân?
Ông trời như đang đùa bỡn nàng vậy,chỉ vì nàng muốn nghịch thiên đổi mệnh, muốn chứng minh cho việc nữ nhân và nữ nhân ở bên nhau không phải là một cái tội,ông liền đem người nàng yêu nhất đi cho sự kiêu ngạo của nàng sao?
Ngày hôm đó, lãnh cung mưa rơi lã tả. Tiếng khóc thê lương của nàng át đi cả tiếng mưa rơi. Nhiều cung nhân đứng ở ngoài nhìn vào cũng không kìm được nước mắt mà nhìn Lam Sắc Ngân.
Mái tóc dài óng ả của nàng ngày nào,chỉ sau một đêm liền hóa trắng. Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đó, nhưng linh hồn thì không chắc có còn ở lại không.
Nàng ôm lấy thi thể của Ngu Tử Vân,nhắm mắt lại như muốn ngủ,đến khi mí mắt trụ không nổi,Lam Sắc Ngân liền buông xui mà nhắm chặt mắt.
Đến khi nàng tỉnh dậy,nàng đã ở trong điện Thiên Thần.
Hai mắt Lam Sắc Ngân mất tiêu cự, nàng ngồi bơ phờ một hồi, lại nghĩ đến đứa con trai mới lọt lòng của Ngu Tử Vần.
Nàng lại không chú ý đến hình tượng của bản thân mình mà chạy điên cuồng đến Kính Vân Điện.
Lại nghe được Quân Triều Hoàng đặt tên cho đứa nhỏ là Quân Bất Nghi,dù rất muốn phản kháng nhưng nàng vẫn phải nhẫn nhịn mà cam chịu.
Quân Triều Hoàng sẽ có một ngày ta chặt lấy cái đầu của ngươi!
Lam Sắc Ngân nhẫn nhịn được mấy năm,nhưng thần trí của nàng không ổn định,đã rất nhiều lần nàng mơ thấy
Ngu Tử Vân yếu ớt nằm trên giường,Lam Sắc Ngân đau khổ bật dậy.
Nàng như hóa điên hóa dại mà nguyền rủa Quân Triều Hoàng: "Quân Triều Hoàng! Ta nguyền rủa ngươi! Vĩnh vĩnh viễn viễn thời thời khắc khắc, đều không được siêu sinh! Không được siêu sinh! Hahahaha....." Rồi lại cười trong điền dại.
Quốc mẫu thiên hạ? Cũng chỉ là niên hiệu,dân chúng cũng đâu ngờ. Hoàng hậu của Đại Chu,tối nào ngủ cũng gặp phải ác mộng. Tỉnh dậy liền hóa điên hóa dại,đến khi trời sáng lại đổi thành Mẫu nghi thiên hạ của dân chúng?
Trong cung năm đó cũng đồn thổi, Hoàng Hậu thích nữ nhân. Người Hoàng Hậu thích, chính là Nhu Phi đã mất kia,chỉ tiếc rằng năm đó nàng cùng Nhu Phi không tránh khỏi số kiếp,mong rằng kiếp sau vẫn có thể gặp lại.
Năm Quần Bất Nghi 5 tuổi.
Lam Sắc Ngân ngồi bên hồ sen ở Kính Vân Điện,dịu dàng vuốt ve mái tóc mượt mà của y,bên cạnh còn có Lưu
Công Công đứng nghiêm chỉnh.
"Bất Nghi,ngươi thật sự giống mẫu thân ngươi năm đó." Lam Sắc Ngân dùng ánh mắt dịu dàng,dùng tay vỗ nhẹ đầu của Quân Bất Nghi.
Quân Bất Nghi mở to mắt,ngây thơ nói với Lam Sắc Ngân: "Ta chưa từng nhìn thấy khuôn mặt Nương."
Lam Sắc Ngân chua xót,tay giấu trong tay áo cũng vô thức nắm chặt, nàng cười ôn hòa nhưng trong mắt lại chứa đầy khổ sở mà nhìn đứa nhỏ.
"Nương của ngươi là một người rất tốt."
Quân Bất Nghi nghe vậy thì liền cười tươi rói nhìn nàng.
"Vậy ta cũng muốn làm người tốt!"
Nhìn nụ cười có bảy phần giống Ngu Tử Vân,tim nàng lại nhói quặn,hít thở có chút không thông,nhưng nàng vẫn ôn hòa mà mỉm cười nhìn đứa nhỏ.
"Ngoan."
Trong giấc mơ, nàng cảm thấy cơ thể nàng nóng rực, đầu đau đến khó chịu nàng lờ mờ mở mắt.
Nhìn thấy bóng hình Ngu Tử Vân, Lam Sắc Ngân yếu ớt lại liều mạng nắm lấy bàn tay của người trước mặt.
"Tử Vân....ta thật sự rất nhớ nàng..."
Hứa Lan Chu chỉ im lặng,hắn ngồi bên giường,dùng bàn tay mình vỗ nhẹ mu bàn tay Lam Sắc Ngân,rồi lại cười dịu dàng nhìn nàng.
Lam Sắc Ngân chỉ mơ màng một lát, thoáng chốc mí mắt lại nặng trĩu.
Nàng không cam tâm, nước mắt ấm nóng chốc lát lại không tự chủ mà trào ra.
Ta thật sự rất nhớ,rất nhớ......
20 năm trái tim nàng vẫn hướng về một người,cả đời này cũng vậy. Thích nữ nhân thì đã sao? Dù sao cũng không quan trọng.
Lam Sắc Ngân chậm rãi nhắm mắt, trên môi nàng nở một nụ cười dịu dàng như cách nàng năm đó nhìn thấy Ngu Tử Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.