Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!
Chương 71: Nơi Những Tên Cướp Biển Trỗi Dậy 19
DT Gia Hân
10/09/2024
Trái tim của Maricus đau dữ dội,ông đã quá ngây thơ khi viết khế ước linh hồn với Lee.
Hứa Lan Chu lạnh nhạt nói: "Hoặc là tiến vào cơn bão,hoặc là chết ở đây. Các người chọn cái nào?"
Tất cả đều im lặng không nói gì,bọn họ thật sự sợ hãi người đang đứng trên thành tàu kia,thanh niên trước mặt ấy như quỷ thần cổ đại,muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ,bọn họ đều không có dũng khí hay can đảm để chống trả.
Maricus thở hồng hộc,ông khó khăn nói với Telliben: "Lái vào cơn bão đi."
"Nhưng mà..." Nick còn đang muốn khuyên ngăn thì đã bị Maricus quát trở lại.
"Tôi nói lái vào cơn bão đi!"
Maricus ho khù khụ. Burn ra sức vỗ lưng cho ông.
Cầm vàng của quỷ thì phải làm việc cho quỷ. Sự ngu dốt này ông thừa nhận,cái chết có đến cũng rất đáng. Đó là do sự tham lam nhất thời của ông đã gây ra sự việc ngày hôm nay.
Nếu như sớm biết phải bán cái mạng già này của mình. Thì ông thà rằng ở lại Traml giao hàng hóa cho thành
Baxial để kiếm cơm hằng ngày còn hơn.
Giờ hối hận cũng đã muộn,phóng lao thì phải theo lao thôi.
Telliben thở dài: "Tôi biết rồi."
Hứa Lan Chu liếc nhìn bọn họ một lần nữa,sau đó liền kéo theo Èn đi vào trong phòng.
Hắn phải mau chóng chuẩn bị,nếu không sẽ chết thật mất!
En lon ton đi theo sau lưng Hứa Lan Chu,y chợt nhận ra,hình như anh Lee thấp đi rồi thì phải...?
Chắc là do y đang tưởng tượng thôi.
Hứa Lan Chu vừa đóng cửa phòng lại, ngay lập tức liền rút ra ra từ không trung một sấp bùa.
Ha ha,con hàng này lâu rồi không dùng đến,vậy mà vẫn còn tươi mơn mởn ấy chứ!
1314 theo bên cạnh biểu thị. Không phải là do nó mới,mà là do ngài nhiều lúc rãnh rỗi quá vẽ vài tấm bùa rồi nhét vào trong không gian nên nó mới không bị bụi đó ạ!
Hứa Lan Chu bắt đầu thiết lập trận pháp,hắn làm một loạt thao tác,rồi hướng lên trời,miệng đọc pháp quyết, mấy tấm bùa này như sống dậy mà bay lên lơ lững trong không trung.
Ngón tay hắn gập lại thành lan hoa chỉ,kéo trái kéo phải, mấy tấm bùa liền chia nhau tách ra,bám vào ngoài thành tàu.
Tới khi lá cuối cùng bay tới đuôi tàu. Kết giới đã được thiết lập.
Một màn chắn trong suốt đã xuất hiện bao bọc lấy con tàu. Hứa Lan Chu cuối cùng cũng yên tâm mà ngã toẹt ra phía sau,hắn quá mệt mỏi.
Lưng vừa ngã,hắn liền dựa vào cơ thể mềm mại của En.
Hứa Lan Chu nghi hoạc.
Ơ, không ngã sao?
Khi mà hắn còn đang ngơ ngác, cơ thể hắn bỗng được ôm chặt trong cơ thể ấm áp của người khác.
"Anh Lee."
Hứa Lan Chu ngước mắt nhìn lên,con ngươi hắn căng lại,khuôn mặt không giấu nổi vẻ sững sốt.
Hệ thống! Đổi mode! Đổi mode rồi!
Đang yên đang lành làm sao lại đối mode rồi?
Hứa Lan Chu gào hét từ tận đáy lòng mà cầu cứu 1314.
Nhưng đáp lại hắn, là sự im lặng tĩnh mịch, không chút tàn dư gì của 1314.
Mái tóc xoăn vàng óng,con ngươi đỏ như huyết,bờ môi mảnh,ngũ quan mạnh mẽ tinh tế,tất cả càng làm tôn lên vẻ mị hoặc mê người câu hồn phách người nhìn.
"En" càng ngày càng giống với nguyên bản!
Hứa Lan Chu đột nhiên vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng tay đó. Nhưng hắn chỉ vừa động,cả cơ thể lập tức liền bị
Ên quấn chặt.
En cuối đầu, nỉ non gì đó bên tai Hứa Lan Chu rồi hôn lên sườn má như được điêu khắc của hắn.
"Anh Lee à...Sao anh muốn chạy thế? Anh sợ gì sao ạ?" En nỉ non,hít lấy hít để cần cổ trắng nõn nà của Hứa Lan Chu,khiến hắn rùng mình,cơ thể cũng dần mất đi sức lực.
"Ăn-ăn nói hàm hồ,ta chỉ muốn đứng dậy thôi!" Hứa Lan ngửa cổ ra như muốn trốn tránh Ên,nhưng hắn càng ngửa ra, En lại như được cho một cơ hội,mà dúi càng sâu vào cần cổ trắng nõn của hắn.
"Thế ạ?" En nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang đỏ bừng lên vì xấu hổ của Hứa Lan Chu,y cười ranh mãnh, cắn nhẹ vào tai của hắn,tay không bị thương kia cũng bắt đầu không yên phận mà lần mò xuống eo hắn.
"Làm-làm gì thế hả!?" Hứa Lan Chu hoảng hốt nắm lấy tay y. Khi mà bắt được cánh tay đang ngang tàng mà cuồng quấy trên cơ thể mình, thì hắn đã sững sốt nhận ra,bàn tay nhỏ hắn ấy, nay đã lớn hơn bàn tay hắn một chút rồi!
Sự thật này khiến cho Hứa Lan Chu hoảng loạn. Ăn gì mà lớn nhanh thế không biết! Nên trách hắn nuôi quá tốt,hay là nên trách y lớn quá nhanh đây?
En vẫn dán chặt cơ thể y vào người hắn, bàn tay kia cũng không biết xấu hổ mà đặt lên eo hắn xoa bóp.
Ên cạ cằm mình vào hõm vai của Hứa Lan Chu,nũng nịu nói với hắn: "Không biết ạ,tự cái tay nó thế ạ..."
Tự cái tay nó thế...
Ai mà tin chứ?
Khốn nạn!
Giỏi thì trốn luôn đi con mèo chết tiệt!
Hứa Lan Chu tức giận,đánh vào mu bàn tay đang càng quấy của y,hắn mắng: "'Hỗn xược,mau buông ta ra!"
"Không chịu đâu ạ." En gục mặt vào hõm vai hắn,nhỏ giọng phản bác.
"Mi,mi,mi..." Hứa Lan Chu tức đến cứng họng.
Vì là vợ hắn nên hắn không thể mạnh tay được,nhưng mà hôm nay không mạnh tay thì không được rồi!
Hứa Lan Chu giơ tay lên,định một nhát bổ ngất En đi. Nhưng chỉ vừa giơ tay lên, hắn đã cảm thấy vai mình ươn ướt.
Hứa Lan Chu ngơ ngác tập hai.
En nhỏ giọng lí nhí nói với hắn bằng âm địu đứt quãng: "Anh định...đánh em sao?"
Da mặt Hứa Lan Chu căng cứng,hắn dối lòng,quyết đoán hốt ra hai chữ: "Không có!"
"Anh nói dối." En khóc khúc khích, lại nói bằng âm thanh có chút nũng nịu đó với Hứa Lan Chu: "Rõ ràng anh tính đánh em..."
Hứa Lan Chu thấy En khóc đã mềm lòng,hắn bất lực,trên mặt hiện lên chút khó xử. Hắn dịu giọng,dỗ dành y:
"Không có,đừng khóc nữa..."
En đột nhiên quay phắt hắn lại,cả hai mặt đối mặt với nhau. Giờ đây, Hứa Lan Chu có thể nhìn thấy được rõ ràng khuôn mặt của En,ở khoảng cách gần như vậy,có chút choáng ngợp.
En cuối đầu,dụi vào ngực hắn mà khóc khúc khích như một thiếu nữ.
"Anh đừng đánh em nữa có được không?"
Hứa Lan Chu lực bất tòng tâm,người này không thể nào không dỗ được. Là vợ hắn,của hắn,hắn phải dỗ dành.
"Được, được,sau này không đánh nữa." Hứa Lan Chu vừa xoa mái tóc của y,vừa ôm vừa dỗ dành y như một đứa trẻ.
"Thật không ạ?" Con ngươi màu đỏ của En lộ ra chút vui sướng,nhưng chỉ trong chớp mắt, cảm xúc đó của y liền được giấu đi một cách nhanh chóng và không để cho Hứa Lan Chu phát hiện được.
Hứa Lan Chu mở miệng ra vừa định bảo "thật" thì n đột ngột vươn lên,hôn lấy bờ môi đỏ mọng của hắn rồi dứt khoát luồn cả lưỡi của y vào.
Hứa Lan Chu trợn to mắt, hai tay hắn muốn đẩy Èn ra,nhưng không thể nào đẩy nổi. Không phải do sức lực hắn yếu đâu, mà là do En quá mạnh.
Thể lực này,hắn bì không nổi, hoàn toàn không thể chống cự được.
En như một chú chó,mút lấy mút để cái lưỡi nhỏ muốn trốn tránh nhưng không có đường trốn kia,vơ vét toàn bộ khoang miệng của hắn,đánh dấu từng nơi từng chỗ trong khoang miệng ấy mà y từng lướt qua,mỗi một chỗ đều là y điên cuồng mà chiếm lấy.
Ánh mắt Ên rạo rực, tay trái càng ngày càng siết chặt,như thể muốn khảm người nọ vào trong cốt tủy của mình.
Hứa Lan Chu ư ưm vài tiếng.
Không thở nổi,không thở nổi nữa...
Sức lực của hắn như bị En rút cạn,cả người đã hoàn toàn dựa hết vào y.
En cảm nhận được người nọ trong lòng như thiếu hơi,y liền tách ra cho người nọ có cơ hội hít thở.
Hứa Lan Chu như được vớt lại từ hoàng tuyền, hắn hít thở từng ngụm lớn,còn chưa kịp mở miệng ra mắng. Ên một lần nữa đã chiếm lấy khoang miệng của hắn tiếp rồi,căn bản là không mắng được.
Lặp lại nhiều lần như vậy,âm thanh chùn chụt phát ra ngày càng nóng bỏng hơn,quần áo của bọn họ đều trở nên lộn xộn.
Hứa Lan Chu bình thường chỉ mặc áo sơ mi tay phồng với quần bò,giờ đây,áo sơ mi đã ướt đẫm,dán hết vào cơ thể của hắn làm lộ ra sự quyến rũ chết người không chút che đậy.
Phong tình vạn chủng trong mắt cũng tràn ra bên ngoài hết, Hứa Lan Chu nước mắt tèm nhem,khuôn mặt xinh đẹp áp lên vai En mà thở dốc nặng nề.
Hứa Lan Chu lần đầu tiên khúc khích, khóc nỉ non.
"Đừng-đừng... đừng hôn nữa...
Dừng lại..."
Đáng sợ quá,biết bao lần rồi!
Đáng sợ quá.
Hắn không còn chút sức lực nào,cả cơ thể ướt sũng dán lên người của Ên mà khóc nức nở.
Lúc này,hắn lại nhận ra,vai của En hình như vạm vỡ hơn lúc trước nữa thì phải. Nhưng thật sự thì bây giờ hắn không còn sức lực để quan tâm mấy chuyện đó nữa, Èn bây giờ đáng sợ quá.
"Anh Lee...anh đừng khóc." En dịu giọng hôn nhẹ vào sườn mặt của Hứa Lan Chu mà dỗ dành ngược lại,tay trái của y bế hắn lên một cách dễ dàng. Tay phải bị thương thì đỡ lấy lưng của hắn.
"Anh đừng khóc nữa nhé,em thương anh nhất mà." Ên vuốt ve sóng lưng ướt sũng của hắn ,trên mặt cười một cách sung sướng.
Y bế Hứa Lan Chu đến bồn tắm,nhẹ nhàng đặt hắn xuống bồn nước đó. Rồi chính mình cũng cởi bỏ quần áo mà bước vào bồn ngồi cùng.
Hứa Lan Chu lấy lại được một chút sức lực,ngay lập tức liền muốn kháng cự y,hắn loạng choạng, muốn bò ra, đứng dậy khỏi bồn.
Còn chưa kịp di chuyển,hắn lại bị Ên ôm chặt vào lòng.
"Um...anh tính đi đâu thế,cả người ướt sũng thế này,anh tính chạy ra khỏi phòng à?" En dựa cằm vào vai hắn,tay trái vòng qua người Hứa Lan Chu mà gở miếng băng gạc bên tay phải.
"Anh nhìn này,vết thương của em khỏi rồi." Ên cười vui vẻ,đưa tay đến cho Hứa Lan Chu xem.
Hứa Lan Chu trợn mắt,không thể tin được,hắn đưa tay,cầm lấy bàn tay y mà nhìn thật kĩ.
Hắn hoảng hốt đến khó tin.
"Không thể nào!"
Hứa Lan Chu lạnh nhạt nói: "Hoặc là tiến vào cơn bão,hoặc là chết ở đây. Các người chọn cái nào?"
Tất cả đều im lặng không nói gì,bọn họ thật sự sợ hãi người đang đứng trên thành tàu kia,thanh niên trước mặt ấy như quỷ thần cổ đại,muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ,bọn họ đều không có dũng khí hay can đảm để chống trả.
Maricus thở hồng hộc,ông khó khăn nói với Telliben: "Lái vào cơn bão đi."
"Nhưng mà..." Nick còn đang muốn khuyên ngăn thì đã bị Maricus quát trở lại.
"Tôi nói lái vào cơn bão đi!"
Maricus ho khù khụ. Burn ra sức vỗ lưng cho ông.
Cầm vàng của quỷ thì phải làm việc cho quỷ. Sự ngu dốt này ông thừa nhận,cái chết có đến cũng rất đáng. Đó là do sự tham lam nhất thời của ông đã gây ra sự việc ngày hôm nay.
Nếu như sớm biết phải bán cái mạng già này của mình. Thì ông thà rằng ở lại Traml giao hàng hóa cho thành
Baxial để kiếm cơm hằng ngày còn hơn.
Giờ hối hận cũng đã muộn,phóng lao thì phải theo lao thôi.
Telliben thở dài: "Tôi biết rồi."
Hứa Lan Chu liếc nhìn bọn họ một lần nữa,sau đó liền kéo theo Èn đi vào trong phòng.
Hắn phải mau chóng chuẩn bị,nếu không sẽ chết thật mất!
En lon ton đi theo sau lưng Hứa Lan Chu,y chợt nhận ra,hình như anh Lee thấp đi rồi thì phải...?
Chắc là do y đang tưởng tượng thôi.
Hứa Lan Chu vừa đóng cửa phòng lại, ngay lập tức liền rút ra ra từ không trung một sấp bùa.
Ha ha,con hàng này lâu rồi không dùng đến,vậy mà vẫn còn tươi mơn mởn ấy chứ!
1314 theo bên cạnh biểu thị. Không phải là do nó mới,mà là do ngài nhiều lúc rãnh rỗi quá vẽ vài tấm bùa rồi nhét vào trong không gian nên nó mới không bị bụi đó ạ!
Hứa Lan Chu bắt đầu thiết lập trận pháp,hắn làm một loạt thao tác,rồi hướng lên trời,miệng đọc pháp quyết, mấy tấm bùa này như sống dậy mà bay lên lơ lững trong không trung.
Ngón tay hắn gập lại thành lan hoa chỉ,kéo trái kéo phải, mấy tấm bùa liền chia nhau tách ra,bám vào ngoài thành tàu.
Tới khi lá cuối cùng bay tới đuôi tàu. Kết giới đã được thiết lập.
Một màn chắn trong suốt đã xuất hiện bao bọc lấy con tàu. Hứa Lan Chu cuối cùng cũng yên tâm mà ngã toẹt ra phía sau,hắn quá mệt mỏi.
Lưng vừa ngã,hắn liền dựa vào cơ thể mềm mại của En.
Hứa Lan Chu nghi hoạc.
Ơ, không ngã sao?
Khi mà hắn còn đang ngơ ngác, cơ thể hắn bỗng được ôm chặt trong cơ thể ấm áp của người khác.
"Anh Lee."
Hứa Lan Chu ngước mắt nhìn lên,con ngươi hắn căng lại,khuôn mặt không giấu nổi vẻ sững sốt.
Hệ thống! Đổi mode! Đổi mode rồi!
Đang yên đang lành làm sao lại đối mode rồi?
Hứa Lan Chu gào hét từ tận đáy lòng mà cầu cứu 1314.
Nhưng đáp lại hắn, là sự im lặng tĩnh mịch, không chút tàn dư gì của 1314.
Mái tóc xoăn vàng óng,con ngươi đỏ như huyết,bờ môi mảnh,ngũ quan mạnh mẽ tinh tế,tất cả càng làm tôn lên vẻ mị hoặc mê người câu hồn phách người nhìn.
"En" càng ngày càng giống với nguyên bản!
Hứa Lan Chu đột nhiên vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng tay đó. Nhưng hắn chỉ vừa động,cả cơ thể lập tức liền bị
Ên quấn chặt.
En cuối đầu, nỉ non gì đó bên tai Hứa Lan Chu rồi hôn lên sườn má như được điêu khắc của hắn.
"Anh Lee à...Sao anh muốn chạy thế? Anh sợ gì sao ạ?" En nỉ non,hít lấy hít để cần cổ trắng nõn nà của Hứa Lan Chu,khiến hắn rùng mình,cơ thể cũng dần mất đi sức lực.
"Ăn-ăn nói hàm hồ,ta chỉ muốn đứng dậy thôi!" Hứa Lan ngửa cổ ra như muốn trốn tránh Ên,nhưng hắn càng ngửa ra, En lại như được cho một cơ hội,mà dúi càng sâu vào cần cổ trắng nõn của hắn.
"Thế ạ?" En nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang đỏ bừng lên vì xấu hổ của Hứa Lan Chu,y cười ranh mãnh, cắn nhẹ vào tai của hắn,tay không bị thương kia cũng bắt đầu không yên phận mà lần mò xuống eo hắn.
"Làm-làm gì thế hả!?" Hứa Lan Chu hoảng hốt nắm lấy tay y. Khi mà bắt được cánh tay đang ngang tàng mà cuồng quấy trên cơ thể mình, thì hắn đã sững sốt nhận ra,bàn tay nhỏ hắn ấy, nay đã lớn hơn bàn tay hắn một chút rồi!
Sự thật này khiến cho Hứa Lan Chu hoảng loạn. Ăn gì mà lớn nhanh thế không biết! Nên trách hắn nuôi quá tốt,hay là nên trách y lớn quá nhanh đây?
En vẫn dán chặt cơ thể y vào người hắn, bàn tay kia cũng không biết xấu hổ mà đặt lên eo hắn xoa bóp.
Ên cạ cằm mình vào hõm vai của Hứa Lan Chu,nũng nịu nói với hắn: "Không biết ạ,tự cái tay nó thế ạ..."
Tự cái tay nó thế...
Ai mà tin chứ?
Khốn nạn!
Giỏi thì trốn luôn đi con mèo chết tiệt!
Hứa Lan Chu tức giận,đánh vào mu bàn tay đang càng quấy của y,hắn mắng: "'Hỗn xược,mau buông ta ra!"
"Không chịu đâu ạ." En gục mặt vào hõm vai hắn,nhỏ giọng phản bác.
"Mi,mi,mi..." Hứa Lan Chu tức đến cứng họng.
Vì là vợ hắn nên hắn không thể mạnh tay được,nhưng mà hôm nay không mạnh tay thì không được rồi!
Hứa Lan Chu giơ tay lên,định một nhát bổ ngất En đi. Nhưng chỉ vừa giơ tay lên, hắn đã cảm thấy vai mình ươn ướt.
Hứa Lan Chu ngơ ngác tập hai.
En nhỏ giọng lí nhí nói với hắn bằng âm địu đứt quãng: "Anh định...đánh em sao?"
Da mặt Hứa Lan Chu căng cứng,hắn dối lòng,quyết đoán hốt ra hai chữ: "Không có!"
"Anh nói dối." En khóc khúc khích, lại nói bằng âm thanh có chút nũng nịu đó với Hứa Lan Chu: "Rõ ràng anh tính đánh em..."
Hứa Lan Chu thấy En khóc đã mềm lòng,hắn bất lực,trên mặt hiện lên chút khó xử. Hắn dịu giọng,dỗ dành y:
"Không có,đừng khóc nữa..."
En đột nhiên quay phắt hắn lại,cả hai mặt đối mặt với nhau. Giờ đây, Hứa Lan Chu có thể nhìn thấy được rõ ràng khuôn mặt của En,ở khoảng cách gần như vậy,có chút choáng ngợp.
En cuối đầu,dụi vào ngực hắn mà khóc khúc khích như một thiếu nữ.
"Anh đừng đánh em nữa có được không?"
Hứa Lan Chu lực bất tòng tâm,người này không thể nào không dỗ được. Là vợ hắn,của hắn,hắn phải dỗ dành.
"Được, được,sau này không đánh nữa." Hứa Lan Chu vừa xoa mái tóc của y,vừa ôm vừa dỗ dành y như một đứa trẻ.
"Thật không ạ?" Con ngươi màu đỏ của En lộ ra chút vui sướng,nhưng chỉ trong chớp mắt, cảm xúc đó của y liền được giấu đi một cách nhanh chóng và không để cho Hứa Lan Chu phát hiện được.
Hứa Lan Chu mở miệng ra vừa định bảo "thật" thì n đột ngột vươn lên,hôn lấy bờ môi đỏ mọng của hắn rồi dứt khoát luồn cả lưỡi của y vào.
Hứa Lan Chu trợn to mắt, hai tay hắn muốn đẩy Èn ra,nhưng không thể nào đẩy nổi. Không phải do sức lực hắn yếu đâu, mà là do En quá mạnh.
Thể lực này,hắn bì không nổi, hoàn toàn không thể chống cự được.
En như một chú chó,mút lấy mút để cái lưỡi nhỏ muốn trốn tránh nhưng không có đường trốn kia,vơ vét toàn bộ khoang miệng của hắn,đánh dấu từng nơi từng chỗ trong khoang miệng ấy mà y từng lướt qua,mỗi một chỗ đều là y điên cuồng mà chiếm lấy.
Ánh mắt Ên rạo rực, tay trái càng ngày càng siết chặt,như thể muốn khảm người nọ vào trong cốt tủy của mình.
Hứa Lan Chu ư ưm vài tiếng.
Không thở nổi,không thở nổi nữa...
Sức lực của hắn như bị En rút cạn,cả người đã hoàn toàn dựa hết vào y.
En cảm nhận được người nọ trong lòng như thiếu hơi,y liền tách ra cho người nọ có cơ hội hít thở.
Hứa Lan Chu như được vớt lại từ hoàng tuyền, hắn hít thở từng ngụm lớn,còn chưa kịp mở miệng ra mắng. Ên một lần nữa đã chiếm lấy khoang miệng của hắn tiếp rồi,căn bản là không mắng được.
Lặp lại nhiều lần như vậy,âm thanh chùn chụt phát ra ngày càng nóng bỏng hơn,quần áo của bọn họ đều trở nên lộn xộn.
Hứa Lan Chu bình thường chỉ mặc áo sơ mi tay phồng với quần bò,giờ đây,áo sơ mi đã ướt đẫm,dán hết vào cơ thể của hắn làm lộ ra sự quyến rũ chết người không chút che đậy.
Phong tình vạn chủng trong mắt cũng tràn ra bên ngoài hết, Hứa Lan Chu nước mắt tèm nhem,khuôn mặt xinh đẹp áp lên vai En mà thở dốc nặng nề.
Hứa Lan Chu lần đầu tiên khúc khích, khóc nỉ non.
"Đừng-đừng... đừng hôn nữa...
Dừng lại..."
Đáng sợ quá,biết bao lần rồi!
Đáng sợ quá.
Hắn không còn chút sức lực nào,cả cơ thể ướt sũng dán lên người của Ên mà khóc nức nở.
Lúc này,hắn lại nhận ra,vai của En hình như vạm vỡ hơn lúc trước nữa thì phải. Nhưng thật sự thì bây giờ hắn không còn sức lực để quan tâm mấy chuyện đó nữa, Èn bây giờ đáng sợ quá.
"Anh Lee...anh đừng khóc." En dịu giọng hôn nhẹ vào sườn mặt của Hứa Lan Chu mà dỗ dành ngược lại,tay trái của y bế hắn lên một cách dễ dàng. Tay phải bị thương thì đỡ lấy lưng của hắn.
"Anh đừng khóc nữa nhé,em thương anh nhất mà." Ên vuốt ve sóng lưng ướt sũng của hắn ,trên mặt cười một cách sung sướng.
Y bế Hứa Lan Chu đến bồn tắm,nhẹ nhàng đặt hắn xuống bồn nước đó. Rồi chính mình cũng cởi bỏ quần áo mà bước vào bồn ngồi cùng.
Hứa Lan Chu lấy lại được một chút sức lực,ngay lập tức liền muốn kháng cự y,hắn loạng choạng, muốn bò ra, đứng dậy khỏi bồn.
Còn chưa kịp di chuyển,hắn lại bị Ên ôm chặt vào lòng.
"Um...anh tính đi đâu thế,cả người ướt sũng thế này,anh tính chạy ra khỏi phòng à?" En dựa cằm vào vai hắn,tay trái vòng qua người Hứa Lan Chu mà gở miếng băng gạc bên tay phải.
"Anh nhìn này,vết thương của em khỏi rồi." Ên cười vui vẻ,đưa tay đến cho Hứa Lan Chu xem.
Hứa Lan Chu trợn mắt,không thể tin được,hắn đưa tay,cầm lấy bàn tay y mà nhìn thật kĩ.
Hắn hoảng hốt đến khó tin.
"Không thể nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.