Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!

Chương 74: Nơi Những Tên Cướp Biển Trỗi Dậy 22

DT Gia Hân

10/09/2024

Cái con mèo chết tiệt này cuối cùng mi cũng chịu ngôi lên!

Đôi mắt Hứa Lan Chu tóe ra ánh lửa.

"Con mèo khốn nạn!!! Sao mi dám bỏ ta lại một mình hả?" Hứa Lan Chu vừa nghĩ vừa nghiến răng nghiến lợi.

[ Hết cách rồi,ai bảo đó là chuyện vợ chồng của ngài chứ. ] 1314 tỏ vẻ ta đây không thể can thiệp được. Nó không muốn dính dáng đến thằng nhóc đó đâu, nó đã dần nhận ra,thằng nhóc này giống như có thể nhìn thấy nó vậy.

[ Hệ thống cảnh báo: Ocebean Vehert đang cách ký chủ không quá 10M.]

[ Hệ thống thông báo: Nhiệm vụ ẩn được mở khóa. ]

[ Nhiệm vụ ẩn khai mở: Cứu lấy Ocebean Vehert. )

Hứa Lan Chu: "..."

Nhiệm vụ ẩn? Nhiệm vụ là cái quái gì nữa?

Hứa Lan Chu trầm mặt,tầm mắt hắn tối sầm toát ra vẻ hung tợn,hắn khó chịu gằn giọng nói: "Tại sao ta lại phải cứu chúng?" Có liên quan đếch gì đến nhau đâu mà ông phải xã thân cứu đến năm lần bảy lượt thế? Nhiệm vụ của hắn là cứu vớt nhân vật phản diện!

Một mình Ên thôi đã khiến hắn mệt chết lên chết xuống,khác quái gì trông trẻ không chứ? Giờ hệ thống còn bảo hắn vớt thêm vài cục phiền phức về,sao không giết hắn luôn đi!

1314 làm lơ vẻ tức giận của hắn,sớm ngày ở chung,nó cũng đã quen với vẻ dữ dằn của người này,hai tay mèo nó co ra,ưỡn ngực dũi thẳng lưng mèo, 1314 hí hửng nói với hắn.

[ Máu của Ocebean Vehert có thể hóa giải lời nguyền của Ronaflay Liao đó nha. Ngài quên rồi sao? Nhiệm vụ chính tuyến của chúng ta chính là kho báu của Liao đấy. ]

Hứa Lan Chu tặc lưỡi một tiếng,hắn không quên.

[ Giờ để cho y chết như thế thì chúng ta sẽ không thể nào hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến mất. ]

"Y là nhân vật chính!" Hứa Lan Chu nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ. Nhân vật chính sao có thể dễ dàng chết được? Bàn tay vàng của y còn chưa mở. Thiên đạo làm sao có thể dễ dàng để y chết đi chứ!

Con người số khổ ở đây chính là hắn kia kìa! Hắn không phải nhân vật chính,chỉ sơ sẩy một chút thôi cũng sẽ mất mạng vì những chuyện không đáng. Ngay từ đầu xuyên vào,hắn đã định là đá kê chân cho nam nữ chính rồi!

Mỗi người đạp một cái,đến khi mà hắn nát tươm như miếng thịt thối, máu chảy đầm đìa thì kết cục của nam nữ chính mới cho là vẹn toàn được.

Mỗi một câu chuyện đều cần có bước đệm,và hắn ở đây thì hắn chính là "bước đệm" cho câu chuyện đó, chỉ cần hắn còn sống,nam nữ chính còn sống,thì hắn chính là vật hy sinh.

Sắc mặt hắn sa sầm,cả căn phòng im lặng trong khoảnh khắc. Cho đến khi Telliben ở ngoài gõ cửa dồn dập, kêu la oai oái ở ngoài phòng thì mới phá vỡ được cái cảnh kì lạ trong căn phòng ấy.

"Lee, Lee! Có chuyện gấp!"

Hứa Lan Chu bị En ôm cứng ngắc, nào có thể nhúc nhích được,vì vậy nên hắn chỉ nói vọng ra bên ngoài: "Chuyện gì?"

Telliben đứng bên ngoài,gã dán sát vào cánh cửa,khẩn trương nói: "Có một con tàu đang tiến đến gần Benelly, có lẽ nó đã đi lạc vào cơn bão,chúng tôi có thể cứu nó không,nó sắp chìm rồi Lee….." Âm cuối gần như là khẩn cầu. Gã hy vọng Lee sẽ cứu lấy những kẻ đi lạc đó, nói gì đi nữa,gã cũng là con người. Mà đã là người,gã cũng sẽ có lòng đồng cảm,cũng sẽ thương xót cho những sinh mệnh vô tội.

"Được." Hứa Lan Chu đáp lời gã một cách dứt khoát ,song hắn liền tập trung gở bàn tay nay đã có chút gọi là trưởng thành ra khỏi eo mình.

Để cho bọn họ cứu cho nhanh chứ để hắn ra đến có khi đám người đó chết hết rồi. En ôm hắn cứng như thạch,không tài nào gở ra nổi. Hứa Lan Chu cầm từng đốt ngón tay của y,mạnh bạo kéo chúng ra,nhưng Ên thật sự rất lì lượm, hắn càng dùng sức,gà bông cũng liều mạng dùng sức, căn bản là không tách ra nổi.

En cứng mềm đều không ăn, hắn thì lại không nỡ đấm vào cái khuôn mặt đẹp đến ngộp thở ấy được. Hết cách rồi, Èn càng lớn càng đẹp,không phải đẹp kiểu trong sáng ,thánh khiết như hắn từng nghĩ. Mà chính là cái đẹp đến say động lòng người, nét non nớt trên khuôn mặt của thiếu niên ấy phai đi trông thấy, lâu thành đã để lộ được sự khiêu gợi,quyến rũ không gì sánh bằng, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm cho thiên hạ náo loạn. Mái tóc màu vàng óng ả,con ngươi xanh biển sâu thẩm tựa đại dương. Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ để một người can tâm tình nguyện mà nhảy vào biển lửa.

En chính là đẹp đến như vậy đấy,hỏi sao Hứa Lan Chu có thể nhẫn tâm đấm y được?

Hứa Lan Chu thở dài,hắn nghiêng đầu đối diện trực tiếp với con ngươi đỏ sẫm của Ên, rồi bỗng dưng hắn cười một cái, làm tim Ên đập bình bịch.

Con người này bình thường không cười thì thôi ,mà khi đã cười lên thì tất cả giống như sinh ra là để làm nền cho người nọ vậy.

"Bé cưng,buông ra đi anh cho kẹo."

1314 chứng kiến cảnh tượng này,kết hợp với lời thoại siêu tổng tài của hắn nữa, nó mắc ói nhưng không dám ói ra khỏi miệng. Nó nhìn hai người bọn họ quấn quých ở trên giường,mắt mèo nó không chịu nổi được nữa liền trực tiếp kéo theo Huyết Trường Dạ đi luôn. Số mèo nó khổ quá rồi, là mèo nhưng phải ăn cơm tró a! Khổ thân nó quá mà!

Ên: "..."

'Em đâu phải là con nít đâu chứ.' Trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt y vẫn không biểu hiện chút cảm xúc nào kì lạ.

Thấy Èn không trả lời hắn,hắn liền không chần chừ ra quyết định khác.

"Vậy thì hôn một cái có được không?"

Thằng nhóc này rất khôn lỏi,nó nghe hắn nói như vậy thì không chút oai thán gì mà gật đầu. Trông y ngoan ngoãn thẳng ra khi nghe hắn nói như vậy,nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc này thôi.

Hứa Lan Chu biết rõ,thằng nhóc này bây giờ đã bắt đầu tự làm theo ý mình rồi. Y không chịu nghe lời hắn nữa đâu. Dục vọng của y khi nhìn hắn tràn ra cả đáy mắt, chỉ với cái tính cáu kỉnh của y,cho dù có thâm sâu đến mức độ nào đi chăng nữa thì cũng không thể giấu nổi tâm tư non nớt của một đứa trẻ.

Cái tâm tư đó,ánh mắt đó khi nhìn hắn...Thời thời,khắc khắc đều nóng hừng hực.

Hắn làm sao không cảm nhận được chứ?

Cũng không thể tự lừa bản thân mình như vậy được nữa, vì đứa trẻ này đã bắt đầu manh động rồi.

En thả lõng hai tay đang ôm chặt người nọ,kéo xa khoảng cách với hăn.

"Ngoan."

Hứa Lan Chu đưa tay lên xoa tóc của y,rồi bước xuống, mở cửa rời khỏi phòng. Hắn còn có chuyện phải làm,không thể cứ mãi đùa giỡn với Ên được. Hắn đã nghĩ, nếu mà hắn ở lại thêm giây nào nữa, Ên sẽ không cho hắn đi mất.

Và hắn đã hoàn toàn đúng,lúc Hứa Lan Chu vừa mở cửa, En đã vương tay định kéo hắn lại một lần nữa,nhưng Hứa Lan Chu quá nhanh,vèo một cái đã ra khỏi phòng. Đã vậy,hắn còn tiện tay đóng rầm một cái bỏ En lại một mình.

Khoảnh khắc đó,tất cả giống như bị tua nhanh, làm y trở tay không kịp.

Trong đầu En lúc đó đã nghĩ rằng, lần sau sẽ không để anh ấy đi nhanh như vậy nữa đâu.

Trong căn phòng âm u chỉ thấy mỗi ánh nến, ánh mắt của y vậy mà sáng chói, En cười điên cuồng,cả căn phòng im lặng đến quỷ dị.

Lần sau,sẽ không để anh đi như vậy đâu!

Trong lớp màn chắn, Hứa Lan Chu nheo mắt nhìn con tàu đang bị mưa gió đập tới tấp ở đăng xa.

Hứa Lan Chu: "..."

Hắn hoàn toàn câm lặng.

Đám người này đúng là đồng đội heo. Muốn cứu người nhưng lại không biết phải làm thế nào. Maricus đâu? Sao ông để đám người này lớ ngớ như vậy hả? Hắn cảm thấy Benelly đang dần xa khỏi tàu của đám người đó, và hắn nghĩ không sai,quả thật chính là như vậy! Tàu của hắn do có lớp màn chắn bảo vệ nên con tàu hoàn toàn không thể nào bị mưa,bão ảnh hưởng đến được. Nhưng tàu của đám người đó thì khác, họ có lớp màn như mình đâu?

Ông tổ mà đứng ở đây thì có mà đám người đó chết hết. Có khi còn kéo vào hận thù là thấy chết mà không cứu nữa đó! Tổ tông của tôi ơi,phải thỉnh mấy vị bao nhiêu nén nhang thì mới đủ đây? Cứu người mà khờ như mấy vị thì cứu kiểu quái gì được?

Hứa Lan Chu gầm lên một tiếng: "Amada, lái tàu sang hướng tây bắc!"

Sắc mặt hắn lạnh tanh,ánh mắt hắn sắc bén nhưng điềm tĩnh đến lạ thường ,hắn lạnh lùng ra lệnh: "Đem dây thần quấn neo ra đây cho tôi!"



"Không-không có..." Một người run rẩy lên tiếng.

"Không có?" Cướp biển mà không có thứ đó á? Đùa hắn chắc! Đ** ***

1314 bay lơ lững trên vai hắn,nó vặn lại: [Đại Ca à,họ chỉ là thương dân,buôn hàng hóa ở cảng thôi! Nào có phải cướp biển đâu mà đem ra cho ngài món đồ chơi đó được. ]

Lúc này hắn mới sực nhớ ra rằng đám đồng đội heo này thật sự không phải là cướp biển. Lối sống chẳng khác bọn cướp biển là mấy nên nhiều lúc hắn đã quên mất bọn họ cũng chỉ là dân buôn hàng hải bình thường.

Hắn dần hòa hoãn lại. Trong đầu suy tính nhiều thứ.

Bất chợt hắn hạ mắt nhìn đến Huyết Trường Dạ đang nằm bên cạnh thành thuyền "hóng chuyện" vô cùng thích

thú.

À... thích hóng chuyện đến thế cơ à? Lúc nãy nó cũng chẳng thèm cứu hắn. Nó với con mèo khốn nạn đó đúng là lâu ngày sinh cảnh,kéo bè kéo phái đi chung một giuộc.

Hứa Lan Chu bất ngờ cười một cách kì lạ,hắn nhanh tay bắt lấy Huyết Trường Dạ bên cạnh,rồi dùng giọng nói ngập tràn tình yêu thương bao la vĩ đại của một người mẹ để nói với nó: "Bảo bảo, ta biết con sẽ không bỏ rơi bọn họ đâu nhỉ? Họ đang cần sự giúp đỡ đó. Con giúp họ chút nhé." Nói rồi, Huyết Trường Dạ con chưa kịp lưu thông gì thì đã bị hắn cầm dây thần quấn vào cán, rồi hắn lại dùng cách thô bạo nhất mà ném nó bay về phía chiếc thuyền đang bị mưa gió đánh tới tấp kia.

Đã bay đi đến tận đó rồi mà hình như 1314 vẫn còn nghe thấy tiếng của Huyết Trường Dạ vang vọng trở lại đây.

1314: ( Ngài... ) Thật tàn nhẫn mà...

1314 nhìn hành động của hắn mà không khỏi rùng mình, nếu như mà nó không phải là hệ thống ,có khi đã bị con người tàn ác này bâm ra rồi kẹp bánh ăn rồi.

Hứa Lan Chu liếc nhìn nó: "Ý kiến gì hả? Không phải mi giao nhiệm vụ cho ta sao?"

1314 chậm rãi cách xa hắn một chút,giọng nói nó có chút run rẩy: [Không dám... ] Ông cụ tổ mèo cũng không dám chọc đến ngài nữa...

Huyết Trường Dạ đúng là một cây kiếm tốt,có tinh thần trách nhiệm cao! Nó vừa bay đến đã đâm thẳng vào thành thuyền của bọn họ,chẳng những thế nó lại dính cứng ngắc ở đó,trông như nó đã ở đó từ lâu vậy.

Hứa Lan Chu cầm ống nhồm quan sát tình hình bên đó, thấy dây đã kéo căng,hắn liền hô "Kéo!", cả đòan người trên tàu đều dùng hết sức lực để kéo gần khoảng cách của hai con tàu lại, mưa gió không thể thấm vào màn chắn,bọn họ đứng phía trong tạo thành một hàng dài,ai nấy cũng dùng sức mà kéo dây thần ra đằng sau, mặt của bọn họ đỏ bừng giống như đang say rựu.

Tình hình rất khả quan,đám người Ocebean Vehert vừa nhìn thấy hắn ai nấy cùng đều mừng rỡ ra mặt,giơ cao hai tay cầu cứu hắn.

"Cứu chúng tôi với!"

"Làm ơn! Hãy cứu chúng tôi..."

"Xin các vị....."

"..."

Hứa Lan Chu đứng trên thành tàu tặc lưỡi một tiếng: "Bọn ta đang cố đây!" Rồi hắn cũng cuối xuống,cầm lấy sợi dây đang căng chặt, dùng sức kéo ra phía sau cùng bọn họ.

Hắn găn giọng hô: "Kéo!!"

Đám người đằng sau đồng thanh hô to: "Rõ!"

Trong cơn bão giá rét,rõ ràng là thời tiết lạnh như vậy ,nhưng mặy mày của bọn họ lại đều dính lớp mồ hôi mỏng,sắc mặt đều rất tệ.

Rất nặng,tàu của đám người đó rất nặng. Kết hợp với sức gió cùng với những con sóng nhấp nhô,tàu của bọn họ chỉ càng ngày càng bị sóng xô xa đi chứ không thấy gần lại.

Hứa Lan Chu có phần hoang mang. Tại sao vậy? Rõ ràng là hắn đã kéo con tàu lại gần,nhưng sao nhìn lại thì nó lại càng xa vậy chứ!

Hắn đảo mắt nhìn quanh,cuối cùng tầm mắt dừng lại tại bóng đen không lồ dưới đáy thuyền. Hứa Lan Chu sững sốt. Thủy quái? Không thể nào! Con thủy quái to đến như vậy làm gì có nhắc đến phân đoạn tiến vào Bermuda!?

[ Hệ thống cảnh báo! Báo động đỏ: Người chơi nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị phạt theo mức độ ẩn số. ]

"Gì đây? Con yêu quái đó tính cướp miếng ăn của ông đây à?" Hứa Lan Chu tức đến đỏ mắt.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy hệ thống báo động đỏ. Hắn từng nghe 1314 nhắc đến hình phạt ẩn số,nếu như người chơi "không" hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao cho,thì hình phạt người chơi nhận được sẽ là hình phạt cụ thể. Nhưng nếu như hệ thống cảnh báo người chơi bằng bảng báo động đỏ,thì hình phạt ẩn số là hình phạt có độ nguy hiểm cực cao có thể lấy đi cả tính mạng của hắn.

"Trở về ngay Huyết Trường Dạ!" Hứa Lan Chu gằn giọng hét lớn,hắn đạp một chân lên thành tàu,tay quấn quanh một vòng dây rồi kéo Huyết Trường Dạ trở lại.

Huyết Trường Dạ rích lên một tiếng chói tai, nó như một tia chớp, lao đến Hứa Lan Chu thật nhanh như một ngôi sao chổi. Vừa bay đến tay hắn là nó liền phấn khích đến run rẩy. Nó cảm nhận được,chủ nhân của nó đang phẫn nộ!

Hứa Lan Chu gằn giọng: "Dám cướp miếng ăn của ông đây sao? Con cá chết dẫm! Ông đây sẽ cắt mày thành hai khúc làm sashimi."

Lời nói sắc bén ấy đâm thẳng vào màng nhĩ của đám người Maricus,bọn họ đứng phía sau,vô thức lùi lại mấy bước. Sao Lee lại tức giận vậy? Bọn họ không làm gì sai mà...

Telliben tính gọi Hứa Lan Chu lại hỏi rõ tình hình,nhưng gã còn chưa bước đến thì đã thấy hắn nhảy xuống mặt biển đen ngòm.

Đám người Maricus hốt hoảng.

"Lee!"

"Cậu ấy làm gì vậy!? Phía dưới là biển đấy!!"

"Lee!!!!"

"Ôi chúa ơi,Lee tính làm gì vậy!?"

Khoảnh khắc mà Hứa Lan Chu nhảy xuống biển,âm thanh như dần tan biến. Ên mở to hai mắt,trái tim như ngừng đập mà nhìn bóng dáng ấy mất dần.

"Anh..."

"Anh!!!"

En lao nhanh đến thành tàu,với tay ra muốn nhảy xuống theo hắn.

"Anh! Anh!!"

Maricus nhanh tay lẹ mắt lao đến ôm chầm y lại. Lão giữ chặt En không cho y có cơ hội lao xuống biển.

"Bình tĩnh lại Ên! Bình tĩnh lại!"

"Anh!! Anh Lee..."

En như phát điên mà vùng vẫy,thấy Maricus sắp không giữ được y nữa, Telliben cùng Amanda cũng tiến lại giữ chặt y.

Telliben thở dồn dập: "Bình tĩnh đi Ên! Cậu ấy sẽ trở lại thôi!"

Ariche phụ họa cho lời nói của anh ta: "Đúng đó! Cậu ấy sẽ trở lại thôi! Những lần trước cũng vậy mà..."

Amanda dùng sức giữ Èn lại: "Bình tĩnh lại đi! Lee không chết dễ thế đâu nghe rõ chưa cái thằng nhóc này! Ngược lại nếu cậu nhảy xuống,người chết sẽ là cậu đó có hiểu chưa!"

Maricus cùng dùng sức giữ y lại, lão thở hồng hộc vì dùng quá sức: "Cậu nhảy xuống rồi,đến khi Lee quay lại, chúng tôi biết nói làm sao với Lee đây?"

En nghe bọn họ nói như vậy,y không chống cự nữa,nhưng ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi,con ngươi y đỏ sẫm,trên mặt không có lấy một tia cảm xúc nào nữa.

[ Hệ thống cảnh báo: Nhân vật phản diện đã hoàn toàn hắc hóa!] •



Hứa Lan Chu đang ở dưới nước: "???"

Đám người Maricus thấy y không vùng vẩy nữa,bọn họ đã thở dài một hơi,nhưng không phải vì vậy mà họ buông y ra,người ta thường nói,ở chung lâu ngày thì sẽ sanh thói giống nhau,lỡ như En điên như Lee thì bọn họ đỡ không nối, vẫn là giữ y lại cho an toàn.

Nhưng mà kể ra phải nói,thằng nhóc này công nhận khỏe thật. Ba người gọp lại cản muốn không được với nó.

Nếu mà Ên vùng vậy thêm chút nữa thì có khi bọn họ không thể nào cản được y mất.

Telliben nhìn thằng nhóc nay đã cao muốn bằng hắn,gã cảm thán.

Công nhận Lee nuôi khéo thật, mới qua vài tháng mà thằng nhóc chúc éc nay đã cao muốn bằng hắn rồi.

Chỉ vài năm nữa thôi,thằng nhóc này ắt hẳn sẽ lớn như một con gấu.

Bên phía Hứa Lan Chu.

Hắn vừa nhảy xuống biển thì đã dùng tốc độ nhanh nhất mà lao đến chỗ con thủy quái đó. Nếu như không giết được nó,hắn sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ ẩn,nhiệm vụ thất bại,hình phạt nhận được sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của hắn! Hắn không phải kẻ ngu mà chịu đựng những chuyện như vậy,phòng cháy còn hơn chữa cháy. Vẫn còn cơ hội cứu vớt cái nhiệm vụ quái đản này thì hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế đâu!

Con thủy quái đó đã thấy được bóng hình hắn,nó mở to cái miệng,muốn nuốt lấy Hứa Lan Chu.

Á à,sashimi khổng lồ.

Hứa Lan Chu lơ lững giữa lòng nước biển,hắn ngọ nguậy chân dưới nước giữ thăng bằng,tay cầm Huyết Trường

Dạ giơ lên, một kiếm chém xuống hoa mỹ, nước biển không thể ngăn được sóng kiếm của hắn.

Sóng kiếm của hắn lao đến như lưỡi liềm đâm thắng vào người con thủy quái làm cho mặt nước rung động kịch liệt. Thủy quái ăn liền một kiếm,máu chảy nhuộm đỏ một vùng biển. Nhưng nó vẫn chưa chết,hắn chém nó một kiếm,nó chỉ thấy thêm phẫn nộ. Nó mở to đôi mắt đỏ sáng như đèn pha, khi xác định được vị trí của Hứa Lan Chu,nó liền bơi thẳng đến phía hắn.

Thủy quái há to cái mồm đầy những chiếc răng sắc nhọn đến rợn người,nó muốn phập lấy hắn một cái cho đỡ tức,nó là thủy quái sống đã hơn 300 năm, lần đầu tiên bị chọc giận đến mức độ này.

Hứa Lan Chu dùng kiếm chặn lấy cái mồm tanh tưởi của nó, nào ngờ vừa đỡ được, nó lại đẩy hắn lao lên trên mặt biển. Thủy quái phóng lên mặt biển rồi lại lao xuống,ý đồ làm cho hắn mất sức.

Đúng là một con thủy quái thông minh,nếu để nó sống lâu thêm nữa. Thoát khỏi Bermuda mà đến vùng biển khác,ắt hăn sẽ vùng biển ấy sẽ thành cái bình địa.

Đám người đứng trên Benelly nhìn Hứa Lan Chu bị con quái ấy kéo lên rồi lại lao xuống mặt biển đen ngòm,bọn họ liền sợ hãi.

"Lee muốn giết nó à?" Đấy là lý do cậu ấy nhảy xuống biển?

"Đó là vua của vùng biển này sao? Lee tính làm gì vậy!?"

Ên nhìn Hứa Lan Chu bị con quái vật đó lôi xuống biển,sắc mặt y tái lại không thể che giấu nỗi,y loạng choạng đứng dậy, xô đám người bọn họ ra mà nhìn xuống mặt biển toàn là máu.

Không thấy! Không thấy anh ấy ở đâu hết!

Một nỗi tuyệt vọng thống khỗ trỗi dậy làm Èn vặn vẹo cả khuôn mặt.

Không thấy anh ấy!

Con thủy quái đâm đầu lao xuống đáy biển,nó muốn dùng sức nước để ép hắn nổ tung! Nhưng nó đã quá khinh thường hắn rồi,Hứa Lan Chu dùng kiếm đâm vào vòm miệng nó,khiến nó đau đớn mà buông hắn ra.

Hứa Lan Chu dùng lực nước đẩy cơ thể ra xa,hắn đưa kiếm lên,chém về phía nó một lần nữa.

Con thủy quái bị hắn chém quằn quại một cách đau đớn, nhưng như vậy không đủ để giết nó. Bất quá cũng chỉ để lại trên người nó vài ba vết sẹo.

Hứa Lan Chu nghiến răng, da của nó khó chịu thật!

Hắn chém thêm một nhát, rồi lao thẳng đến chỗ nó.

Hắn không tin hắn không thể giết được nó!

Ánh mắt hắn sắc lạnh như dao,sự tàn nhẫn lộ ra qua từng nhát chém. Hứa Lan Chu áp sát nó rất nhanh, chỉ trong nháy mắt,đã ở ngay bên cạnh nó.

Hắn cầm lấy Huyết Trường Dạ, không chút do dự đâm thẳng vào người nó rồi bổ xuống. Con thủy quái đau đớn vùng vẫy muốn bỏ chạy,nó dùng cái đuôi khổng lồ quật vào người Hứa Lan Chu khiến hắn văng ra xa vài mét.

Hết dưỡng khí rồi,bấy giờ hắn cũng muốn vùng vẫy,nhưng cơ thể bị cái đuôi quật vào đau điếng,khiến hắn bất động vài giây.

Huyết Trường Dạ đang ghim trên người con thủy quái,thấy Hứa Lan Chu bị con quái vật đó đánh văng ra xa, nó liền lao đến Hứa Lan Chu bằng tốc độ ánh sáng,hóa to rồi đưa hắn lên mặt biển.

Hứa Lan Chu ho sặc sụa,hắn xoa lấy mặt kiếm: "Giỏi lắm..."

Thủy quái tính quay đầu bỏ chạy,vậy mà thấy Hứa Lan Chu yếu thế,nó liền thay đổi hướng mà lao đến hắn một lần nữa.

Mặt mày Hứa Lan Chu đỏ bừng,đôi mắt hắn giăng đầy tơ máu. Hay lắm! Tao chờ mày nãy giờ.

Dưới nước là địa bàn của nó,hắn đương nhiên không chơi lại,nhưng trên đây, là địa bàn của hắn! Muốn chơi hắn?

Có bản lĩnh đã.

Trừ nam nữ chính ra thì ông đây đếch ngán bố con thằng nào hết,cả con cá như mày cũng vậy,ông đây không sợ đâu! Đến đây đi! Ông đưa mày về địa ngục.

Ánh mắt hắn trở điên cuồng, hắn lụm trong không gian ra mấy tấm bùa hệ lôi.

Hứa Lan Chu hét lên: "Dàn trận!" Hôm nay ông cho mày thành sashimi tươi sống.

Bầu trời đen kịch giờ khắc này xoắn thành một lóc xoáy khổng lồ,sấm sét đánh xuống nhấp nháy trên bầu trời đen kịt tựa như con thú dữ chờ lệnh.

Hứa Lan Chu đứng trên Huyết Trường Dạ mà hô lớn: "Nổ!"

Được phát chỉ thị,sấm sét trên bầu trời đen kịch ấy lần lượt đánh xuống chỗ con thủy quái, chỉ nghe đùng đùng mấy phát,con thủy quái đã chồi lên trên mặt biển.

Hứa Lan Chu cười lạnh,dám cắn ông đây sao? Dậy mà cắn nữa đi. Con yêu quái chết dẫm.

Huyết Trường Dạ đưa hắn lên bầu trời, hắn bây giờ tựa như một vị thần sa ngã giáng thế.

Từ phía trên nhìn xuống thành quả của mình, thảm trạm con thủy quái nhận được quá khủng khiếp, trên người nó toàn vết chém do hắn gây ra. Giữa bụng nó có một vết chém lớn, tròng mắt nó trắng giã. Máu nhuộm đỏ cả một vùng biển,hắn đứng ở trên quan sát,chỉ hừ lạnh một tiếng rồi hạ mắt nhìn đám người phía dưới.

Đám người Maricus đã tranh thủ lúc hắn đánh nhau với thủy quái mà cứu lấy đám người Vissali Lan.

Hứa Lan Chu cảm thấy khá hài lòng với hành động của bọn họ,ít ra cũng phải như thế chứ.

Hắn sai Huyết Trường Dạ đưa hắn trở về tàu. Lâu ngày làm cá muối,mới có một trận đánh đã tay như vậy,nhưng mà bẩn quá,cả người hắn toàn là máu cá,tanh chết đi được!

Nhờ có Maricus chỉ dẫn cho bọn Vissali Lan nên Hứa Lan Chu cũng lười để tâm đến bọn họ. Nói về độ uy tín thì

Maricus có thể trông cậy được,để cho lão lo thì hắn cũng đỡ phải bận tâm.

Hứa Lan Chu vừa đặt chân lên tàu thì đã thấy Ên tiến lại.

Còn tưởng y mới ra khỏi phòng nên Hứa Lan Chu đã tươi cười chào y như không có chuyện gì xảy ra cả. Hắn đã quên bẻng mất cảnh báo của hệ thống rằng Ên đã hoàn toàn hắc hóa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook