Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!
Chương 79: Nơi Những Tên Cướp Biển Trỗi Dậy 27
DT Gia Hân
10/09/2024
Hứa Lan Chu cùng bọn họ tiến sâu vào khu rừng,cho đến khi nhìn thấy một hang động lớn thì tất cả đều dừng lại.
Hang động này rất lớn,trông cứ như một con quái vật khổng lồ đang mở to cái miệng của nó ra để chờ bọn họ đi vào vậy.
Pena Blizzer vừa nhìn thấy đã không muốn đi vào.
Cô nàng này từ khi bước lên tàu đều không bắt chuyện với một ai, trừ Mari Frey ra thì Pena Blizzer đều giữ im lặng tuyệt đối.
Pena Blizzer đánh giá hang động,cô bĩu môi lên tiếng: "Tôi không muốn vào trong đó đâu."
Ocebean Vehert liếc nhìn cô ta,anh ta trả lời cô bằng giọng điệu lạnh lùng: "Cô đừng có mà gây chuyện." Đây là sào huyệt của cướp biển, không phải nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi đâu. Cô ta không muốn vào nhưng bọn họ lại muốn vào,lỡ như cô ta gặp phải bọn cướp biển thì cô ta có chắc rằng đám cướp biển đó sẽ khoan dung mà tha thứ cho một kẻ phản bội như cô ta không? Nhất định là không rồi.
Bọn chúng vừa nhìn thấy cô ta liền như phát điên mà muốn nhào đến,xé xác của cô ta ra làm trăm mảnh, thế thì làm sao chúng có thể khoan dung mà tha thứ cho cô ta được?
Tất cả những kẻ phản bội Liilychem. Những cái tên mà Gos'silren Pilso nhắc đến đều phải trả một cái giá đắc khi đã phản bội bọn chúng.
Pena Blizzer gay gắt đáp trả: "Anh bị mù sao? Vừa nhìn là biết vào đó thì chỉ có chết mà thôi."
"Anh muốn chết,còn chúng tôi thì không." Nói rồi,cô ta liền kéo Mari Frey ra sau mình.
Vissali Lan nhấc mí mắt lên nhìn cô ta,ông lạnh nhạt nói: "Được thôi, nếu như cô muốn cùng Mari đối mặt với bọn chúng."
Pena Blizzer nhìn ông với ánh mắt dữ tợn,cô ta trợn mắt hỏi vặn lại Vissali Lan: "Y ông là gì?"
Vissali Lan bình tĩnh liếc nhìn cô ta,ông không nhanh không chậm nói rõ từng câu từng chữ: "50 năm đã khiến cô quên mất rồi sao? Tôi còn tưởng cái máu cướp biển đã thấm nhừ vào cơ thể của cô rồi chứ."
"Cô thật sự quên cách bọn chúng hành động rồi? Nếu cô muốn rời đi và đối mặt với bọn chúng, thì xin mời ,tôi sẽ không cản."
Hứa Lan Chu dựa sát vào cửa hang mà hóng chuyện. Hắn từng nghe người khác kể về Pena Blizzer. Dù chỉ nói sơ qua, nhưng tóm gọn lại là bọn họ đều bảo rằng Pena Blizzer là một người phụ nữ bốc đồng, và quả đúng như vậy thật.
Thi thoảng bốc đồng chút cũng không sao,nhưng đã đến nước này rồi mà còn như thế được thì hắn cũng không thể hiểu nối.
Sự bốc đồng của cô ta đã nhiều lần đẩy đồng đội của mình vào nguy hiểm,giống như cách cô ta tự tiện tiến vào
Đảo Chết vậy. Xém chút đã hại chết cả nam chính, cô nàng này đúng là lợi hại thật.
Hắn hờ hững đứng đó tựa như một người lạ mà quan sát cuộc cãi vã của bọn họ.
Ngày hôm đó, nếu như không phải hắn tò mò khuôn mặt nam chính rồi đi kiếm anh ta thì có khi nam chính đã bị cô nàng này hại chết thật cũng nên.
Bầu trời dần tối đi,hắn đứng chờ bọn họ lời qua tiếng lại được một lúc,kết quả chính là hai cô nàng này vẫn lựa chọn đi cùng với bọn họ.
Pena Blizzer đã sáng suốt mà đưa ra một quyết định đúng đắn,vì nếu đi với hắn thì tỉ lệ sống sót của cô ta có thể tăng lên tận 30%.
Hứa Lan chu vẫn bình thản tựa như không có chuyện gì xảy ra. Thật ra bọn họ muốn đi theo hay không muốn đi theo thì kết quả cũng không có gì khó xử,chỉ là nếu hai cô nàng đó không chịu tiến vào thì tỉ lệ bọn họ gặp phải 149 tên cướp biển còn lại cao hơn bọn hắn nhiều thôi.
Đám người bọn họ cùng tiến vào trong hang động,men theo lối đi,con đường dần trở nên nhỏ hẹp,đến giữa đoạn thì đã có chút khó khăn. Hứa Lan chu liền đề xuất,để hắn đi lên trước rồi sắp xếp cho bọn họ đi phía sau,và Oce-bean Vehert sẽ đi ở cuối hàng. Hắn sắp xếp như vậy,cũng vì đ đề phòng,lỡ như bọn họ bị mai phục, thì phía sau vần còn có nam chính.
Nam chính mà bị mai phục cũng sẽ không chết được,nhưng nếu hắn để cho một trong số đám người Maricus đi cuối hàng, đến khi thật sự bị mai phục, bọn họ sẽ không còn đường sống.
149 tên cướp biển không biết đã trốn đi nơi nào, nhưng Hứa Lan Chu biết rõ,bọn chúng chỉ có thể núp khắp nơi trên hòn đảo này thôi.
Bermuda Triangle là một nơi rất nguy hiểm. Đã sống đến tận 50 năm,bọn chúng không thể không biết rằng. Dưới mỗi vùng biển đều có thủy quái.
Những con quái vật biển hung hãn,những con tàu ma,những sinh vật kì lạ, người cá,.... Chúng đều hội tập đầy đủ ở
Bermuda Triangle. Đây cũng chính là lý do mà năm đó Ronaflay Liao lại muốn giấu kho báu ở Neverland. Liao hiểu rằng,để tiếp cận được Neverland cũng là chuyện rất khó khăn khi mà hòn đảo nằm cách biệt sau dãy sương mù phía sau tam giác quỷ.
Muốn đến được Neverland, bọn họ đã phải hy sinh rất nhiều. Dù biết rằng họ có thể sẽ mất cả tính mạng,nhưng họ vẫn đâm đầu vào. Vì kho báu,đến mạng sống họ cũng không cần.
Của cải,danh vọng, tiền bạc. Đều là những thứ mà một người bình thường muốn có được.
Hứa Lan Chu đi đến gần cuối hang,càng đến gần, hắn lờ mờ thấy được một luồng sáng chói mắt. Hắn đưa tay lên miệng mình, làm động tác ý bảo họ phải giữ im lặng,song hắn thì thầm với người bên cạnh.
"Đừng di chuyển,để tôi xem."
Maricus gần như bất động sau lời hắn nói, ông cẩn thận xoay người về phía sau,song cũng làm động tác yên lặng chuyền về.
Maricus ngước cổ muốn nhìn vào trong.
Ông thì thầm: "Cái đó là gì vậy.." Maricus hơi híp mắt lại,bởi vì chỉ còn một bên mắt,tầm nhìn của ông rất hạn hẹp, Hứa Lan Chu cũng vì vậy mà dịch người sang một bên cho ông nhìn vào, cho đến khi nhìn rõ thứ bên trong,con ngươi ông co lại,ông xoay mặt mình nhìn về hướng của Hứa Lan Chu,giọng ông run run: "L-là vàng! Là vàng! Lee!" Bên trong chứa rất nhiều vàng,chất cao như núi ,trải dài xuống dưới hồ.
Những người phía sau cũng nghe được lời của Maricus,họ bắt đầu nháo nhào cả lên.
"Là vàng thật sao!? Tôi cũng muốn xem."
"Tôi nữa,tôi nữa! Cho tôi xem với."
"Tôi cũng muốn!"
"Cho tôi xem nữa!!"
Hứa Lan Chu nhìn đám người bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng,hắn nhướn một bên mày,khó hiểu nhìn bọn họ. Vào sào huyệt của người ta rồi mà còn lớn tiếng như vậy? Đám người này chính là muốn chết sớm hay sao?
Đám người phía sau chen chúc muốn dồn lên,nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Hứa Lan Chu,họ bất giác giữ im lặng rồi lại ngoan ngoãn đứng im một chỗ. Họ có cảm giác nếu như họ dám gây mất trật tự thêm một lần nào nữa,thì Lee nhất định sẽ đấm họ.
Cho dù bọn họ đã giữ im lặng,thì Hứa Lan Chu vẫn nhíu chặt mày mà nhìn. Bọn họ không biết. Nếu như đám cướp biển đó thực sự có thực lực, thì vừa nãy họ chỉ vừa gây ra một tiếng động nhỏ thôi,bọn cướp biển sẽ nhanh chóng kiếm tới rồi xử lý họ ngay lập tức.
Làm gì có chuyện chúng lại để cho bọn họ có thời gian mà nói chuyện?
Đám người này cũng quá là khinh địch rồi.
Đối mặt với bọn họ chính là bọn cướp biển đã lang thang trên Bermuda Triangle tận 50 năm! Tên nào tên nấy kinh nghiệm đầy mình. Chúng chỉ e ngại mỗi hắn thôi,còn họ đối với chúng mà nói,họ chẳng là cái gì xấc.
Hứa Lan Chu thấy bọn họ đã giữ trật tự hắn mới quay lưng lại,rồi nhìn vào bên trong một lần nữa,hắn liếc mắt khắp nơi,xác định bên trong an toàn rồi mới chậm rãi tiến vào.
Có lẽ còn e sợ Hứa Lan Chu sẽ lại tức giận,nên từng người trong số bọn họ đều giữ im lặng tuyệt đối mà tiến vào bên trong,ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn.
Ocebean Vehert là người đi vào cuối cùng,anh đánh giá chung quanh. Nơi họ đang đứng cách núi vàng không xa, núi vàng ở giữa hồ nước. Từ trên nhìn xuống tựa như một cái động không đáy,xung quanh đều là những đồng vàng rơi rãi, Ocebean Vehert muốn nhặt một đồng vàng lên để nhìn cho rõ hoa văn ở trên đấy thì đã bị Hứa Lan Chu ngăn lại.
"Cẩn thận đồng vàng sẽ ghi nhận anh đấy." Hứa Lan Chu lạnh nhạt nói.
"A..." Lúc này Ocebean Vehert mới sực nhớ tới lời nguyền,anh ta rụt tay lại,quay sang Hứa Lan Chu.
"Cảm ơn cậu."
Hứa Lan Chu không nhìn anh, mái tóc dài của hắn phũ xuống chỉ vỏn vẹn chừa lại nửa khuôn mặt rung động, hắn nhếch môi,nở ra một nụ cười.
"Không việc gì."
Ocebean Vehert ngây ngốc tại chỗ, anh nhìn sườn mặt tinh xảo của Hứa Lan Chu,trái tim tĩnh lặng dần dần trở nên rộn ràng.
Hứa Lan Chu không quan tâm đến Ocebean Vehert, hắn nhìn đám người đang chuẩn bị chạm vào những đồng vàng,đôi mắt đào hoa của hắn khẽ đảo.
"Này! Này! Mấy người muốn được đồng vàng ghi nhận đấy à? Không được đụng đến."
Hắn chỉ tay về hướng của Amanda, làm anh ta giật mình mà giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng.
"Tôi không động."
Freck và Burn cũng làm động tác đầu hàng,họ đều giơ hai tay lên,ngón tay móc vào khẩu súng ngắn lõng lẻo, họ đồng thanh nói: "Tôi cũng không động."
"Tốt nhất là mấy người đừng động." Hứa Lan Chu chống nạnh nhìn bọn họ.
Bọn họ mà để cho đồng vàng ghi nhận thật, là hắn sẽ phải cắt máu của nam chính mà giải cứu cho bọn họ đó!
Nam chính cũng không phải là cái bình chứa máu đâu mà hắn muốn rút là rút được,nam chính mà biết được nội tâm của hắn,hắn nhất định sẽ bị băm thành ngàn mảnh....
Vì vậy,hắn phải trông chừng bọn họ thật kĩ, tránh cho việc bọn họ chạm vào đồng vàng rồi bị nó ghi nhận.
Sau một hồi dò xét, Hứa Lan Chu mới cùng đám người bọn họ tiến vào giữa hồ,nơi núi vàng được chất thành đống.
Trong lòng hắn thấp thỏm có chút kì lạ, từ khi bước vào nơi này,hắn cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm,nhưng cụ thể là cái gì thì hắn lại không rõ. Hình như là,nơi này đang yên lặng quá thể thì phải...
Hứa Lan Chu lạnh lùng đứng nhìn bọn họ đang tiến lại gần núi vàng,còn hắn thì đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt nhìn xuống mặt đất lòi lõm gần đó.
Hắn liếc mắt,nghi hoặc mà nhìn xuống nơi lòi lõm đó một hồi,song liền thì thầm mà nói với hệ thống.
"1314,quét cái khu đất đang lòi lên ở nơi đó cho ông."
Nơi Hứa Lan Chu nhìn đến là một khu đất trống trãi, nhưng nó lại lòi lên một cách kì lạ, khiến cho một người đa nghi như hắn sinh ra nghi ngờ. Hắn nhìn chăm chăm vào nơi đó,cảm giác giống như nó đang phập phồng lên xuống một cách nhẹ nhàng.
Giống như là....lồng ngực của một người đang thở đều đặn.
1314 mở mắt xuất hiện ngay bên cạnh hắn,đôi mắt nó sáng rực, hướng về nơi mà Hứa Lan Chu đang nhìn.
[ Rõ, thưa kí chủ. ] Nó đáp bằng chất giọng máy móc.
1314 dùng mắt quét qua một vòng,tiếng ting ting kêu lên bên tai không dứt, cho đến khi âm thanh ấy dừng lại, hệ thống đã lập tức nhảy ra một thông báo.
[ Hệ thống thông báo: Phát hiện một xác chết ẩn núp +1]
Con ngươi Hứa Lan Chu tức thì co lại,hắn xòe bàn tay ra, Huyết Trường Dạ liền xuất hiện. Hứa Lan Chu không nhiều lời,hắn như một con quái thú mà lao thật nhanh đến chỗ đất lòi lõm ấy, mạnh bạo mà xiên cho nó một nhát, xuyên thẳng qua người.
Mấy người bọn họ nghe thấy động tĩnh từ Hứa Lan Chu,họ xoay người lại nhìn về phía hắn.
Bọn họ thấy hắn cầm một thanh kiếm đỏ sẫm mà xuyên thẳng qua lớp đất,đã vậy, lớp đất lòi lõm ở chỗ đó còn hét lên một cách chói tai,như muốn xuyên thủng màn nhĩ họ vậy.
Tuy không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng đám người Maricus và Vissali đều đồng loạt rút súng,cảnh giác chỉa khắp nơi xung quanh.
Tiếng hét dần nhỏ lại,bảng hệ thống lại liền nhảy ra.
( Hệ thống thông báo: Bạn đã tiêu diệt +1 xác chết. ]
( Tiến độ hoàn thành: 152/300 ]
T5/28/03/2024 - 00:57.
Hang động này rất lớn,trông cứ như một con quái vật khổng lồ đang mở to cái miệng của nó ra để chờ bọn họ đi vào vậy.
Pena Blizzer vừa nhìn thấy đã không muốn đi vào.
Cô nàng này từ khi bước lên tàu đều không bắt chuyện với một ai, trừ Mari Frey ra thì Pena Blizzer đều giữ im lặng tuyệt đối.
Pena Blizzer đánh giá hang động,cô bĩu môi lên tiếng: "Tôi không muốn vào trong đó đâu."
Ocebean Vehert liếc nhìn cô ta,anh ta trả lời cô bằng giọng điệu lạnh lùng: "Cô đừng có mà gây chuyện." Đây là sào huyệt của cướp biển, không phải nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi đâu. Cô ta không muốn vào nhưng bọn họ lại muốn vào,lỡ như cô ta gặp phải bọn cướp biển thì cô ta có chắc rằng đám cướp biển đó sẽ khoan dung mà tha thứ cho một kẻ phản bội như cô ta không? Nhất định là không rồi.
Bọn chúng vừa nhìn thấy cô ta liền như phát điên mà muốn nhào đến,xé xác của cô ta ra làm trăm mảnh, thế thì làm sao chúng có thể khoan dung mà tha thứ cho cô ta được?
Tất cả những kẻ phản bội Liilychem. Những cái tên mà Gos'silren Pilso nhắc đến đều phải trả một cái giá đắc khi đã phản bội bọn chúng.
Pena Blizzer gay gắt đáp trả: "Anh bị mù sao? Vừa nhìn là biết vào đó thì chỉ có chết mà thôi."
"Anh muốn chết,còn chúng tôi thì không." Nói rồi,cô ta liền kéo Mari Frey ra sau mình.
Vissali Lan nhấc mí mắt lên nhìn cô ta,ông lạnh nhạt nói: "Được thôi, nếu như cô muốn cùng Mari đối mặt với bọn chúng."
Pena Blizzer nhìn ông với ánh mắt dữ tợn,cô ta trợn mắt hỏi vặn lại Vissali Lan: "Y ông là gì?"
Vissali Lan bình tĩnh liếc nhìn cô ta,ông không nhanh không chậm nói rõ từng câu từng chữ: "50 năm đã khiến cô quên mất rồi sao? Tôi còn tưởng cái máu cướp biển đã thấm nhừ vào cơ thể của cô rồi chứ."
"Cô thật sự quên cách bọn chúng hành động rồi? Nếu cô muốn rời đi và đối mặt với bọn chúng, thì xin mời ,tôi sẽ không cản."
Hứa Lan Chu dựa sát vào cửa hang mà hóng chuyện. Hắn từng nghe người khác kể về Pena Blizzer. Dù chỉ nói sơ qua, nhưng tóm gọn lại là bọn họ đều bảo rằng Pena Blizzer là một người phụ nữ bốc đồng, và quả đúng như vậy thật.
Thi thoảng bốc đồng chút cũng không sao,nhưng đã đến nước này rồi mà còn như thế được thì hắn cũng không thể hiểu nối.
Sự bốc đồng của cô ta đã nhiều lần đẩy đồng đội của mình vào nguy hiểm,giống như cách cô ta tự tiện tiến vào
Đảo Chết vậy. Xém chút đã hại chết cả nam chính, cô nàng này đúng là lợi hại thật.
Hắn hờ hững đứng đó tựa như một người lạ mà quan sát cuộc cãi vã của bọn họ.
Ngày hôm đó, nếu như không phải hắn tò mò khuôn mặt nam chính rồi đi kiếm anh ta thì có khi nam chính đã bị cô nàng này hại chết thật cũng nên.
Bầu trời dần tối đi,hắn đứng chờ bọn họ lời qua tiếng lại được một lúc,kết quả chính là hai cô nàng này vẫn lựa chọn đi cùng với bọn họ.
Pena Blizzer đã sáng suốt mà đưa ra một quyết định đúng đắn,vì nếu đi với hắn thì tỉ lệ sống sót của cô ta có thể tăng lên tận 30%.
Hứa Lan chu vẫn bình thản tựa như không có chuyện gì xảy ra. Thật ra bọn họ muốn đi theo hay không muốn đi theo thì kết quả cũng không có gì khó xử,chỉ là nếu hai cô nàng đó không chịu tiến vào thì tỉ lệ bọn họ gặp phải 149 tên cướp biển còn lại cao hơn bọn hắn nhiều thôi.
Đám người bọn họ cùng tiến vào trong hang động,men theo lối đi,con đường dần trở nên nhỏ hẹp,đến giữa đoạn thì đã có chút khó khăn. Hứa Lan chu liền đề xuất,để hắn đi lên trước rồi sắp xếp cho bọn họ đi phía sau,và Oce-bean Vehert sẽ đi ở cuối hàng. Hắn sắp xếp như vậy,cũng vì đ đề phòng,lỡ như bọn họ bị mai phục, thì phía sau vần còn có nam chính.
Nam chính mà bị mai phục cũng sẽ không chết được,nhưng nếu hắn để cho một trong số đám người Maricus đi cuối hàng, đến khi thật sự bị mai phục, bọn họ sẽ không còn đường sống.
149 tên cướp biển không biết đã trốn đi nơi nào, nhưng Hứa Lan Chu biết rõ,bọn chúng chỉ có thể núp khắp nơi trên hòn đảo này thôi.
Bermuda Triangle là một nơi rất nguy hiểm. Đã sống đến tận 50 năm,bọn chúng không thể không biết rằng. Dưới mỗi vùng biển đều có thủy quái.
Những con quái vật biển hung hãn,những con tàu ma,những sinh vật kì lạ, người cá,.... Chúng đều hội tập đầy đủ ở
Bermuda Triangle. Đây cũng chính là lý do mà năm đó Ronaflay Liao lại muốn giấu kho báu ở Neverland. Liao hiểu rằng,để tiếp cận được Neverland cũng là chuyện rất khó khăn khi mà hòn đảo nằm cách biệt sau dãy sương mù phía sau tam giác quỷ.
Muốn đến được Neverland, bọn họ đã phải hy sinh rất nhiều. Dù biết rằng họ có thể sẽ mất cả tính mạng,nhưng họ vẫn đâm đầu vào. Vì kho báu,đến mạng sống họ cũng không cần.
Của cải,danh vọng, tiền bạc. Đều là những thứ mà một người bình thường muốn có được.
Hứa Lan Chu đi đến gần cuối hang,càng đến gần, hắn lờ mờ thấy được một luồng sáng chói mắt. Hắn đưa tay lên miệng mình, làm động tác ý bảo họ phải giữ im lặng,song hắn thì thầm với người bên cạnh.
"Đừng di chuyển,để tôi xem."
Maricus gần như bất động sau lời hắn nói, ông cẩn thận xoay người về phía sau,song cũng làm động tác yên lặng chuyền về.
Maricus ngước cổ muốn nhìn vào trong.
Ông thì thầm: "Cái đó là gì vậy.." Maricus hơi híp mắt lại,bởi vì chỉ còn một bên mắt,tầm nhìn của ông rất hạn hẹp, Hứa Lan Chu cũng vì vậy mà dịch người sang một bên cho ông nhìn vào, cho đến khi nhìn rõ thứ bên trong,con ngươi ông co lại,ông xoay mặt mình nhìn về hướng của Hứa Lan Chu,giọng ông run run: "L-là vàng! Là vàng! Lee!" Bên trong chứa rất nhiều vàng,chất cao như núi ,trải dài xuống dưới hồ.
Những người phía sau cũng nghe được lời của Maricus,họ bắt đầu nháo nhào cả lên.
"Là vàng thật sao!? Tôi cũng muốn xem."
"Tôi nữa,tôi nữa! Cho tôi xem với."
"Tôi cũng muốn!"
"Cho tôi xem nữa!!"
Hứa Lan Chu nhìn đám người bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng,hắn nhướn một bên mày,khó hiểu nhìn bọn họ. Vào sào huyệt của người ta rồi mà còn lớn tiếng như vậy? Đám người này chính là muốn chết sớm hay sao?
Đám người phía sau chen chúc muốn dồn lên,nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Hứa Lan Chu,họ bất giác giữ im lặng rồi lại ngoan ngoãn đứng im một chỗ. Họ có cảm giác nếu như họ dám gây mất trật tự thêm một lần nào nữa,thì Lee nhất định sẽ đấm họ.
Cho dù bọn họ đã giữ im lặng,thì Hứa Lan Chu vẫn nhíu chặt mày mà nhìn. Bọn họ không biết. Nếu như đám cướp biển đó thực sự có thực lực, thì vừa nãy họ chỉ vừa gây ra một tiếng động nhỏ thôi,bọn cướp biển sẽ nhanh chóng kiếm tới rồi xử lý họ ngay lập tức.
Làm gì có chuyện chúng lại để cho bọn họ có thời gian mà nói chuyện?
Đám người này cũng quá là khinh địch rồi.
Đối mặt với bọn họ chính là bọn cướp biển đã lang thang trên Bermuda Triangle tận 50 năm! Tên nào tên nấy kinh nghiệm đầy mình. Chúng chỉ e ngại mỗi hắn thôi,còn họ đối với chúng mà nói,họ chẳng là cái gì xấc.
Hứa Lan Chu thấy bọn họ đã giữ trật tự hắn mới quay lưng lại,rồi nhìn vào bên trong một lần nữa,hắn liếc mắt khắp nơi,xác định bên trong an toàn rồi mới chậm rãi tiến vào.
Có lẽ còn e sợ Hứa Lan Chu sẽ lại tức giận,nên từng người trong số bọn họ đều giữ im lặng tuyệt đối mà tiến vào bên trong,ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn.
Ocebean Vehert là người đi vào cuối cùng,anh đánh giá chung quanh. Nơi họ đang đứng cách núi vàng không xa, núi vàng ở giữa hồ nước. Từ trên nhìn xuống tựa như một cái động không đáy,xung quanh đều là những đồng vàng rơi rãi, Ocebean Vehert muốn nhặt một đồng vàng lên để nhìn cho rõ hoa văn ở trên đấy thì đã bị Hứa Lan Chu ngăn lại.
"Cẩn thận đồng vàng sẽ ghi nhận anh đấy." Hứa Lan Chu lạnh nhạt nói.
"A..." Lúc này Ocebean Vehert mới sực nhớ tới lời nguyền,anh ta rụt tay lại,quay sang Hứa Lan Chu.
"Cảm ơn cậu."
Hứa Lan Chu không nhìn anh, mái tóc dài của hắn phũ xuống chỉ vỏn vẹn chừa lại nửa khuôn mặt rung động, hắn nhếch môi,nở ra một nụ cười.
"Không việc gì."
Ocebean Vehert ngây ngốc tại chỗ, anh nhìn sườn mặt tinh xảo của Hứa Lan Chu,trái tim tĩnh lặng dần dần trở nên rộn ràng.
Hứa Lan Chu không quan tâm đến Ocebean Vehert, hắn nhìn đám người đang chuẩn bị chạm vào những đồng vàng,đôi mắt đào hoa của hắn khẽ đảo.
"Này! Này! Mấy người muốn được đồng vàng ghi nhận đấy à? Không được đụng đến."
Hắn chỉ tay về hướng của Amanda, làm anh ta giật mình mà giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng.
"Tôi không động."
Freck và Burn cũng làm động tác đầu hàng,họ đều giơ hai tay lên,ngón tay móc vào khẩu súng ngắn lõng lẻo, họ đồng thanh nói: "Tôi cũng không động."
"Tốt nhất là mấy người đừng động." Hứa Lan Chu chống nạnh nhìn bọn họ.
Bọn họ mà để cho đồng vàng ghi nhận thật, là hắn sẽ phải cắt máu của nam chính mà giải cứu cho bọn họ đó!
Nam chính cũng không phải là cái bình chứa máu đâu mà hắn muốn rút là rút được,nam chính mà biết được nội tâm của hắn,hắn nhất định sẽ bị băm thành ngàn mảnh....
Vì vậy,hắn phải trông chừng bọn họ thật kĩ, tránh cho việc bọn họ chạm vào đồng vàng rồi bị nó ghi nhận.
Sau một hồi dò xét, Hứa Lan Chu mới cùng đám người bọn họ tiến vào giữa hồ,nơi núi vàng được chất thành đống.
Trong lòng hắn thấp thỏm có chút kì lạ, từ khi bước vào nơi này,hắn cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm,nhưng cụ thể là cái gì thì hắn lại không rõ. Hình như là,nơi này đang yên lặng quá thể thì phải...
Hứa Lan Chu lạnh lùng đứng nhìn bọn họ đang tiến lại gần núi vàng,còn hắn thì đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt nhìn xuống mặt đất lòi lõm gần đó.
Hắn liếc mắt,nghi hoặc mà nhìn xuống nơi lòi lõm đó một hồi,song liền thì thầm mà nói với hệ thống.
"1314,quét cái khu đất đang lòi lên ở nơi đó cho ông."
Nơi Hứa Lan Chu nhìn đến là một khu đất trống trãi, nhưng nó lại lòi lên một cách kì lạ, khiến cho một người đa nghi như hắn sinh ra nghi ngờ. Hắn nhìn chăm chăm vào nơi đó,cảm giác giống như nó đang phập phồng lên xuống một cách nhẹ nhàng.
Giống như là....lồng ngực của một người đang thở đều đặn.
1314 mở mắt xuất hiện ngay bên cạnh hắn,đôi mắt nó sáng rực, hướng về nơi mà Hứa Lan Chu đang nhìn.
[ Rõ, thưa kí chủ. ] Nó đáp bằng chất giọng máy móc.
1314 dùng mắt quét qua một vòng,tiếng ting ting kêu lên bên tai không dứt, cho đến khi âm thanh ấy dừng lại, hệ thống đã lập tức nhảy ra một thông báo.
[ Hệ thống thông báo: Phát hiện một xác chết ẩn núp +1]
Con ngươi Hứa Lan Chu tức thì co lại,hắn xòe bàn tay ra, Huyết Trường Dạ liền xuất hiện. Hứa Lan Chu không nhiều lời,hắn như một con quái thú mà lao thật nhanh đến chỗ đất lòi lõm ấy, mạnh bạo mà xiên cho nó một nhát, xuyên thẳng qua người.
Mấy người bọn họ nghe thấy động tĩnh từ Hứa Lan Chu,họ xoay người lại nhìn về phía hắn.
Bọn họ thấy hắn cầm một thanh kiếm đỏ sẫm mà xuyên thẳng qua lớp đất,đã vậy, lớp đất lòi lõm ở chỗ đó còn hét lên một cách chói tai,như muốn xuyên thủng màn nhĩ họ vậy.
Tuy không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng đám người Maricus và Vissali đều đồng loạt rút súng,cảnh giác chỉa khắp nơi xung quanh.
Tiếng hét dần nhỏ lại,bảng hệ thống lại liền nhảy ra.
( Hệ thống thông báo: Bạn đã tiêu diệt +1 xác chết. ]
( Tiến độ hoàn thành: 152/300 ]
T5/28/03/2024 - 00:57.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.