Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia
Chương 40: Ta muốn hôn người (15)
Tuế Trản
09/07/2022
Ngày đó khi rời khỏi Quy Nguyên Tiên tông, Lục Thương vẫn chưa hạ tử thủ với những trưởng lão ngăn trở kia, chỉ đánh trọng thương mà không lấy
tính mạng, diệt thần hồn của bọn họ.
Nhưng hành động này vẫn chọc giận toàn bộ trên dưới tông môn, bọn họ không nhìn thấy điểm lưu tình của hắn, chỉ thấy hắn đại nghịch bất đạo, đào thoát khỏi tông môn, còn vì thế mà đả thương các trưởng lão đức cao vọng trọng.
Đạo Nguyên chân nhân tỏ vẻ muốn thề dù sống dù chết cũng phải bảo vệ uy nghiêm của tông môn, tự mình đến sau núi mời mấy vị Thủ Sơn Lão Tổ đang bế quan Độ Kiếp tiến hành xuất quan, đuổi giết đôi thầy trò bất luân kia, giúp Quy Nguyên Tiên Tông thanh lý môn hộ.
Lâm Thanh Vận nhận được tin tức của sư phụ, thật sự không có nói qua cho những người khác, nhưng nàng lại không biết, từ ngày nàng trở về tông môn thì đã sớm có người ở trong tối âm thầm quan sát hành động của nàng.
Thiên Tuyền Giới rộng lớn vô tận, không ai biết được Lục Thương sẽ đi đâu về đâu, tức thì Lâm Thanh Vận, thân là đệ tử của hắn liền trở nên cực kỳ quan trọng.
Không ngoài dự liệu của bọn họ, Lục Thương thật đúng là truyền tin tức cho đại đệ tử này của hắn, vì thế mấy vị Thủ Sơn Lão Tổ liền che giấu hành tung, đuổi theo phía sau Lâm Thanh Vận, đi theo nàng tìm được Lục Thương, dục nghiệt của Quy Nguyên Tiên Tông.
Càng làm cho bọn họ kinh hỉ chính là, giờ phút này Lục Thương đã là nỏ mạnh hết đà rồi, vừa nhìn liền biết không bao lâu nữa sẽ ngã xuống.
"Lục Thương, ngươi đi đến ngày hôm nay, ngươi đã từng hối hận chưa?" Sáu vị lão tổ Đại thừa đại viên mãn lơ lửng trên không trung, từ trên cao nhìn xuống quát hỏi.
Lục Thương chậm rãi kéo tiểu đồ đệ ra phía sau, sắc mặt tái nhợt, mặt mày lạnh lùng nói: "Chưa từng!"
"Hừ! Không biết hối cải!"
Một người khác nói: "Thân thể ngươi đã suy yếu đến mức này, dù chúng ta không ra tay thì ngươi cũng không thể sống nổi qua một năm. Lục Thương, chỉ cần ngươi cùng chúng ta trở về, xin lỗi toàn bộ tông môn, chúng ta còn có thể cho ngươi một con đường, giữ ngươi được toàn thây."
Lời này vừa nói ra, thoáng cái sắc mặt A Lạc trắng bệch, không thể tin nhìn sư phụ chắn trước người nàng.
Nam nhân bạch y lạnh lùng ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo như hai đoàn hỏa diễm lạnh băng, trầm giọng nói từng chữ: "Muốn đánh liền đánh, cần gì phải nhiều lời!"
Trong nháy mắt hắn phi thân bay lên, giơ tay rút ra một thanh kiếm băng sắc bén từ trong không trung, một đôi mắt đen ngưng kết hàn băng trong chớp mắt chuyển hóa thành màu đỏ sậm thâm trầm.
Tóc bạc bay tán loạn, tuyết y phiêu phiêu, đôi mắt đỏ tựa như máu tươi ngưng đọng, Đạo tôn Lục Thương vốn tinh khiết hoàn mỹ, bây giờ lại khiến cho người ta có một loại cảm giác u ám tà khí.
"Ngươi! Lục Thương, ngươi vậy mà lại đọa ma rồi!" Một người kinh hãi kêu to.
"Không nghĩ tới ngày xưa đường đường là Đạo Tôn, lại tự cam chịu sa đọa đến vậy, hôm nay chúng ta liền vì dân trừ hại đi!"
Lời còn chưa dứt, sáu người đồng loạt có động tác, bọn họ bốn phương tám hướng vây quanh Lục Thương ở trong đó, không thèm để ý đến võ đức, sáu người đồng loạt tấn công vào Lục Thương.
Đứng trên góc độ nào đó mà nói thì đây cũng là do bọn họ coi trọng Lục Thương. Danh xưng Đạo Tôn không phải nói chơi, Lục Thương đã từng kinh tài tuyệt diễm chấn động cả Thiên Tuyền giới, tuyệt đối không phải hạng người hư danh. Dù cho hôm nay hắn đã suy yếu đến mức này thì bọn họ cũng không có nửa điểm xem thường.
A Lạc đứng trên mặt đất nhìn lên, hận không thể xông lên mắng mấy lão gia hỏa đê tiện, trong lòng nàng vừa đau vừa tức, nhưng cũng biết mình căn bản không giúp được gì.
Về phần ngăn cản sư phụ? Không thể nào, Lục Thương muốn làm cái gì, không ai ngăn cản được.
Ngay cả nàng cũng không thể thay đổi được quyết định của hắn. Trái tim hắn quá lạnh quá cứng rắn, cũng quá thuần túy, khi đã nhận định một chuyện thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, cho dù phải trả giá bằng cả sinh mệnh cũng không tiếc.
Dưới sự vây công của sáu vị Đại Năng đứng đầu giới tu tiên, Lục Thương vốn đã bị tổn hại đạo cơ rất nhanh lâm vào suy sụp, hắn có cường đại hơn nữa cũng chỉ là một người, mà không phải là thần tiên không gì công phá được.
Hắn đứng trong gió tuyết, một bộ bạch y bị vô số máu đỏ tươi nhuộm thành huyết y, cuồng phong thổi bay phần phật. Da trên cổ cánh tay hắn nứt ra, vô số vết thương xuyên qua thân thể hắn, máu thịt mơ hồ, máu tươi đầm đìa.
Máu thấm qua vạt áo của hắn, một giọt không chịu nổi trọng lượng, bị gió thổi từ trên cao rơi xuống.
"Tách" một tiếng, rơi xuống mi tâm thiếu nữ.
A Lạc giơ tay chạm vào trán, ngơ ngác chớp mắt, lúc này mới phát hiện trước mắt mình hoàn toàn mơ hồ, hai má tràn đầy nước mắt lạnh lẽo.
Ngực đau đớn khó thở, nàng lệ rơi đầy mặt, nhìn về phía Lâm Thanh Vận bên cạnh: "Tỷ tỷ, tại sao bọn họ phải đuổi tận giết tuyệt như vậy, chúng ta chỉ muốn ở bên nhau thôi, không hề gây trở ngại đến bất luận kẻ nào mà!"
Nàng gào khóc, nước mắt không ngừng chảy.
Ánh mắt Lâm Thanh Vận phức tạp nhìn muội muội mình, trong lòng nàng làm sao dễ chịu đây? Sư phụ nàng kính yêu ra nông nỗi này, muội muội nàng yêu thương từ nhỏ cũng trong bộ dáng thương tâm muốn chết, kết quả trong đó còn có nàng gián tiếp thúc đẩy.
Giá như nàng chú ý thêm một chút, không bị người phát hiện, như vậy có lẽ bọn họ còn có thể ở lại một đoạn thời gian, mà không phải bị thế đạo này cứng rắn chia rẽ.
Lâm Thanh Vận đỡ lấy muội muội, cơ hồ bị áy náy cùng tự trách bao phủ, nàng đỏ mắt nói: " Âm Âm, đạo tâm của sư phụ vốn nên tinh khiết hoàn mỹ, nhưng hắn lựa chọn yêu ngươi, đây chính là bức mình đi vào đường chết. Ta không phải không hy vọng các ngươi ở cùng một chỗ, ta chỉ là không muốn sư phụ cứ như vậy ngã xuống, ngươi hiểu không?"
A Lạc lòng đau như cắt, lẩm bẩm: "Nếu như sớm biết, sớm biết..."
Đáng tiếc, ngàn vàng cũng khó mua được hai từ 'sớm biết'. Nếu biết trước hắn không thể động tình, nàng cam nguyện dùng cả đời ở phía sau hắn yên lặng trông coi, cũng không muốn hắn trải qua một trận tình kiếp có đi mà không thể quay về này!
Lâm Thanh Vận cũng rơi lệ: "Muộn rồi, đã muộn rồi. Sư phụ hắn đọa ma, chúng ta không ai cứu được hắn."
Trên cao, sáu người bày ra trận pháp, Lục Thương bị nhốt ở giữa trận. Cả người hắn chồng chất vết thương, trong đôi mắt đỏ sậm là một mảnh hồng huyết sắc, thân thể đã gần như là đèn cạn dầu. Nhưng cho dù đến cảnh giới sắp chết, giữa hàng lông mày lạnh lùng vẫn bình tĩnh đạm mạc như thường lệ, dường như đã sớm không để ý đến chuyện sinh tử.
Hắn biểu hiện càng bình tĩnh, sáu người kia càng không dám khinh thường, khống chế trận pháp không ngừng gây áp lực với hắn.
A Lạc lo lắng nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh, đột nhiên, một giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên bên tai: "Lạc Âm, vi sư lưu lại trên người ngươi một pháp khí trữ vật, ngươi có thể tự mình nhỏ máu nhận chủ, bên trong có bảo tàng vi sư cất giấu mấy năm nay, cũng có pháp bảo do vi sư luyện chế, ngươi mang theo nó đi phàm tục giới tìm một chỗ, sống cho thật tốt. Đợi một ngày, vi sư nhất định sẽ đến tìm ngươi."
Trong chớp mắt kinh ngạc xuất thần, nàng chợt ý thức được cái gì đó.
Cùng lúc đó, vẻ mặt Lâm Thanh Vận ngẩn ra, hai mắt nàng rưng rưng nhìn sư phụ một cái, một tay nắm lấy tay muội muội, tốc độ nói thật nhanh: "Âm âm, chúng ta đi mau."
Vừa rồi, Lục Thương lấy bản thân làm mồi nhử ngăn cản sáu người kia, đồng thời truyền âm cho đại đệ tử để nàng mang muội muội rời đi.
Trong khoảnh khắc nghe được truyền âm, Lâm Thanh Vận chấn động tâm thần, chợt liền hiểu được ý đồ của sư phụ. Hắn hiển nhiên đã không còn dư lực, chỉ còn lại phương pháp đồng quy vu tận với bọn họ, chỉ sợ ngay từ đầu, hắn đã ôm quyết tâm phải chết này, căn bản không nghĩ tới có thể chạy thoát.
Nhưng mặc cho nàng có kéo như thê nào cũng không kéo được muội muội đi.
Hai mắt A Lạc đẫm lệ hỏi nàng: "Có phải sư phụ bảo tỷ dẫn ta đi không, hắn ở lại?"
Trong lòng Lâm Thanh Vận biết thời gian cấp bách, vội vàng nói: " Âm âm, chúng ta phải rời khỏi nơi này, sư phụ thật vất vả mới kéo dài thời gian được, chúng ta không nên cản trở hắn!"
A Lạc cố chấp hỏi: "Còn sư phụ thì sao? Sư phụ phải làm sao bây giờ?"
Lâm Thanh Vận nghẹn lời, vẻ mặt biến hóa trong nháy mắt này bị A Lạc bắt được, bỗng dưng nàng bật cười thê lương, phảng phất như hạ quyết tâm gì đó, một đôi mắt đẫm lệ nhìn tỷ tỷ thật sâu, cúi đầu nói một câu: "Tỷ tỷ, thực xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?" Lâm Thanh Vận đột nhiên bất an, nắm chặt tay muội muội, "Âm âm, ngươi không được làm chuyện ngu ngốc!"
A Lạc từng chút từng chút rút tay ra, Lâm Thanh Vận kinh ngạc phát hiện mình vậy mà lại không kéo được nàng. Rõ ràng nàng đã là Kim Đan, muội muội còn chỉ là Trúc Cơ mà thôi.
"Tỷ tỷ, còn có phụ thân, mẫu thân, ta có lỗi với các người. Năm đó thảm án diệt môn nhà chúng ta, nguyên nhân đều là vì ta."
Lâm Thanh Vận vươn tay ra bỗng nhiên dừng lại, cả người như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ.
"Cái gì..." A Lạc không nhìn nàng nữa, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống, lớn tiếng nói: "Sư phụ, ngài lừa ta! Ngài nói sẽ đi tìm ta, đều là lời gạt người!"
Lúc này mấy người phía trên mới chú ý tới phía dưới còn có hai tiểu nha đầu, một người nói: "Lục Thương đường cùng đường mạt lộ, là muốn đem tiểu đồ đệ kia của ngươi tiễn đi?"
"Các ngươi có bản lĩnh, đừng chỉ đánh với sư phụ ta, bắt ta đi!" Giọng nói mềm mại của thiếu nữ như oanh hót, xuyên qua tầng tầng phong tuyết, trong trẻo truyền đến tai mọi người.
Mấy người liếc nhau một cái, một người nói: "Đã như vậy, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!"
Người nọ giơ tay lên tung ra một chiêu, một cỗ lực hút liền mang thiếu nữ phía dưới lên, đưa đến trung tâm trận pháp giống như Lục Thương.
Vừa vào trận pháp, A Lạc liền nhào thẳng về phía sư phụ, đồng thời Lục Thương cũng vươn tay ra, đón nàng vào trong ngực.
Hiếm khi thấy hắn khẽ nhíu mày, nhưng lại chưa từng mở miệng trách móc nàng, chỉ là đôi mắt đỏ sậm lẳng lặng rơi trên mặt nàng, bàn tay trải đầy vết máu vuốt ve gò má nàng, lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Sư phụ, ta không nghe lời, người có trách ta không?" A Lạc ôm chặt lấy hắn, giướng mắt tha thiết hỏi.
Lục Thương khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: "Không, ngươi cũng có lựa chọn của ngươi. Lạc Âm, cùng sư phụ táng thân ở đây, ngươi có sợ không?"
A Lạc bật khóc cười: "Ta đã chết một lần từ lâu, lần đầu tiên không sợ, lại thêm một lần nữa thì có sao chứ!"
Lục Thương cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, giúp nàng ngăn cản áp lực cực lớn đến từ trận pháp, một đôi mắt đỏ sâu không thấy đáy. . Truyện Tổng Tài
"Chết đến nơi rồi mà vẫn còn chấp mê bất ngộ như thế." Nhìn thấy một màn cảm động này, một người lạnh lùng nói, giơ tay lên tăng thêm áp lực.
Lục Thương khống chế không được kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình nhoáng lên một cái, khóe môi tràn ra máu tươi, được làn da trắng đến trong suốt làm nổi bật, chói mắt đến cực điểm.
A Lạc run rẩy tay nâng mặt sư phụ lên, thanh âm cũng run rẩy không ra hình thù gì: "Sư phụ, người đã nói, người không trách ta."
Lục Thương cúi đầu, đôi mắt đỏ híp lại, như cảm giác được điều gì đó: "Lạc Âm, ngươi muốn làm cái gì?"
"Ta chỉ muốn hôn người, được chứ?"
Thiếu nữ khóc đến lê hoa đái vũ nhỏ giọng nói, kiễng mũi chân tiến lên, Lục Thương theo bản năng cúi đầu, tiện cho nàng dán môi vào hắn.
Môi nàng mềm mại, lại vô cùng lạnh lẽo, còn mang chút run rẩy không kiềm chế được. Đôi môi mềm mại như cánh hoa mở ra, cái lưỡi nhỏ như đinh hương tiến vào, mang theo một cỗ nhiệt độ nóng rực, cùng với một hạt châu tròn trịa, lăn vào cổ họng Lục Thương.
Khoảnh khắc tiếp theo, trong mắt nàng hiện ra một tia cười thê lương, đôi mắt to long lanh trong suốt thỏa mãn nhắm lại, thân thể nhỏ nhắn chợt xụi lơ xuống, vô lực nằm sấp trong ngực Lục Thương, hoàn toàn mất đi khí tức.
"...... Lạc Âm?"
Bạch y nam tử mắt đỏ như máu, trên mặt hiện lên thần sắc không thể tin được, hắn gắt gao ôm chặt thiếu nữ trong ngực, cúi đầu, thăm dò kêu lên.
Đáp lại hắn, chỉ có gió tuyết vô tận, cùng hàn phong nơi cực địa nức nở, lạnh đến thấu xương.
Nhưng hành động này vẫn chọc giận toàn bộ trên dưới tông môn, bọn họ không nhìn thấy điểm lưu tình của hắn, chỉ thấy hắn đại nghịch bất đạo, đào thoát khỏi tông môn, còn vì thế mà đả thương các trưởng lão đức cao vọng trọng.
Đạo Nguyên chân nhân tỏ vẻ muốn thề dù sống dù chết cũng phải bảo vệ uy nghiêm của tông môn, tự mình đến sau núi mời mấy vị Thủ Sơn Lão Tổ đang bế quan Độ Kiếp tiến hành xuất quan, đuổi giết đôi thầy trò bất luân kia, giúp Quy Nguyên Tiên Tông thanh lý môn hộ.
Lâm Thanh Vận nhận được tin tức của sư phụ, thật sự không có nói qua cho những người khác, nhưng nàng lại không biết, từ ngày nàng trở về tông môn thì đã sớm có người ở trong tối âm thầm quan sát hành động của nàng.
Thiên Tuyền Giới rộng lớn vô tận, không ai biết được Lục Thương sẽ đi đâu về đâu, tức thì Lâm Thanh Vận, thân là đệ tử của hắn liền trở nên cực kỳ quan trọng.
Không ngoài dự liệu của bọn họ, Lục Thương thật đúng là truyền tin tức cho đại đệ tử này của hắn, vì thế mấy vị Thủ Sơn Lão Tổ liền che giấu hành tung, đuổi theo phía sau Lâm Thanh Vận, đi theo nàng tìm được Lục Thương, dục nghiệt của Quy Nguyên Tiên Tông.
Càng làm cho bọn họ kinh hỉ chính là, giờ phút này Lục Thương đã là nỏ mạnh hết đà rồi, vừa nhìn liền biết không bao lâu nữa sẽ ngã xuống.
"Lục Thương, ngươi đi đến ngày hôm nay, ngươi đã từng hối hận chưa?" Sáu vị lão tổ Đại thừa đại viên mãn lơ lửng trên không trung, từ trên cao nhìn xuống quát hỏi.
Lục Thương chậm rãi kéo tiểu đồ đệ ra phía sau, sắc mặt tái nhợt, mặt mày lạnh lùng nói: "Chưa từng!"
"Hừ! Không biết hối cải!"
Một người khác nói: "Thân thể ngươi đã suy yếu đến mức này, dù chúng ta không ra tay thì ngươi cũng không thể sống nổi qua một năm. Lục Thương, chỉ cần ngươi cùng chúng ta trở về, xin lỗi toàn bộ tông môn, chúng ta còn có thể cho ngươi một con đường, giữ ngươi được toàn thây."
Lời này vừa nói ra, thoáng cái sắc mặt A Lạc trắng bệch, không thể tin nhìn sư phụ chắn trước người nàng.
Nam nhân bạch y lạnh lùng ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo như hai đoàn hỏa diễm lạnh băng, trầm giọng nói từng chữ: "Muốn đánh liền đánh, cần gì phải nhiều lời!"
Trong nháy mắt hắn phi thân bay lên, giơ tay rút ra một thanh kiếm băng sắc bén từ trong không trung, một đôi mắt đen ngưng kết hàn băng trong chớp mắt chuyển hóa thành màu đỏ sậm thâm trầm.
Tóc bạc bay tán loạn, tuyết y phiêu phiêu, đôi mắt đỏ tựa như máu tươi ngưng đọng, Đạo tôn Lục Thương vốn tinh khiết hoàn mỹ, bây giờ lại khiến cho người ta có một loại cảm giác u ám tà khí.
"Ngươi! Lục Thương, ngươi vậy mà lại đọa ma rồi!" Một người kinh hãi kêu to.
"Không nghĩ tới ngày xưa đường đường là Đạo Tôn, lại tự cam chịu sa đọa đến vậy, hôm nay chúng ta liền vì dân trừ hại đi!"
Lời còn chưa dứt, sáu người đồng loạt có động tác, bọn họ bốn phương tám hướng vây quanh Lục Thương ở trong đó, không thèm để ý đến võ đức, sáu người đồng loạt tấn công vào Lục Thương.
Đứng trên góc độ nào đó mà nói thì đây cũng là do bọn họ coi trọng Lục Thương. Danh xưng Đạo Tôn không phải nói chơi, Lục Thương đã từng kinh tài tuyệt diễm chấn động cả Thiên Tuyền giới, tuyệt đối không phải hạng người hư danh. Dù cho hôm nay hắn đã suy yếu đến mức này thì bọn họ cũng không có nửa điểm xem thường.
A Lạc đứng trên mặt đất nhìn lên, hận không thể xông lên mắng mấy lão gia hỏa đê tiện, trong lòng nàng vừa đau vừa tức, nhưng cũng biết mình căn bản không giúp được gì.
Về phần ngăn cản sư phụ? Không thể nào, Lục Thương muốn làm cái gì, không ai ngăn cản được.
Ngay cả nàng cũng không thể thay đổi được quyết định của hắn. Trái tim hắn quá lạnh quá cứng rắn, cũng quá thuần túy, khi đã nhận định một chuyện thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, cho dù phải trả giá bằng cả sinh mệnh cũng không tiếc.
Dưới sự vây công của sáu vị Đại Năng đứng đầu giới tu tiên, Lục Thương vốn đã bị tổn hại đạo cơ rất nhanh lâm vào suy sụp, hắn có cường đại hơn nữa cũng chỉ là một người, mà không phải là thần tiên không gì công phá được.
Hắn đứng trong gió tuyết, một bộ bạch y bị vô số máu đỏ tươi nhuộm thành huyết y, cuồng phong thổi bay phần phật. Da trên cổ cánh tay hắn nứt ra, vô số vết thương xuyên qua thân thể hắn, máu thịt mơ hồ, máu tươi đầm đìa.
Máu thấm qua vạt áo của hắn, một giọt không chịu nổi trọng lượng, bị gió thổi từ trên cao rơi xuống.
"Tách" một tiếng, rơi xuống mi tâm thiếu nữ.
A Lạc giơ tay chạm vào trán, ngơ ngác chớp mắt, lúc này mới phát hiện trước mắt mình hoàn toàn mơ hồ, hai má tràn đầy nước mắt lạnh lẽo.
Ngực đau đớn khó thở, nàng lệ rơi đầy mặt, nhìn về phía Lâm Thanh Vận bên cạnh: "Tỷ tỷ, tại sao bọn họ phải đuổi tận giết tuyệt như vậy, chúng ta chỉ muốn ở bên nhau thôi, không hề gây trở ngại đến bất luận kẻ nào mà!"
Nàng gào khóc, nước mắt không ngừng chảy.
Ánh mắt Lâm Thanh Vận phức tạp nhìn muội muội mình, trong lòng nàng làm sao dễ chịu đây? Sư phụ nàng kính yêu ra nông nỗi này, muội muội nàng yêu thương từ nhỏ cũng trong bộ dáng thương tâm muốn chết, kết quả trong đó còn có nàng gián tiếp thúc đẩy.
Giá như nàng chú ý thêm một chút, không bị người phát hiện, như vậy có lẽ bọn họ còn có thể ở lại một đoạn thời gian, mà không phải bị thế đạo này cứng rắn chia rẽ.
Lâm Thanh Vận đỡ lấy muội muội, cơ hồ bị áy náy cùng tự trách bao phủ, nàng đỏ mắt nói: " Âm Âm, đạo tâm của sư phụ vốn nên tinh khiết hoàn mỹ, nhưng hắn lựa chọn yêu ngươi, đây chính là bức mình đi vào đường chết. Ta không phải không hy vọng các ngươi ở cùng một chỗ, ta chỉ là không muốn sư phụ cứ như vậy ngã xuống, ngươi hiểu không?"
A Lạc lòng đau như cắt, lẩm bẩm: "Nếu như sớm biết, sớm biết..."
Đáng tiếc, ngàn vàng cũng khó mua được hai từ 'sớm biết'. Nếu biết trước hắn không thể động tình, nàng cam nguyện dùng cả đời ở phía sau hắn yên lặng trông coi, cũng không muốn hắn trải qua một trận tình kiếp có đi mà không thể quay về này!
Lâm Thanh Vận cũng rơi lệ: "Muộn rồi, đã muộn rồi. Sư phụ hắn đọa ma, chúng ta không ai cứu được hắn."
Trên cao, sáu người bày ra trận pháp, Lục Thương bị nhốt ở giữa trận. Cả người hắn chồng chất vết thương, trong đôi mắt đỏ sậm là một mảnh hồng huyết sắc, thân thể đã gần như là đèn cạn dầu. Nhưng cho dù đến cảnh giới sắp chết, giữa hàng lông mày lạnh lùng vẫn bình tĩnh đạm mạc như thường lệ, dường như đã sớm không để ý đến chuyện sinh tử.
Hắn biểu hiện càng bình tĩnh, sáu người kia càng không dám khinh thường, khống chế trận pháp không ngừng gây áp lực với hắn.
A Lạc lo lắng nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh, đột nhiên, một giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên bên tai: "Lạc Âm, vi sư lưu lại trên người ngươi một pháp khí trữ vật, ngươi có thể tự mình nhỏ máu nhận chủ, bên trong có bảo tàng vi sư cất giấu mấy năm nay, cũng có pháp bảo do vi sư luyện chế, ngươi mang theo nó đi phàm tục giới tìm một chỗ, sống cho thật tốt. Đợi một ngày, vi sư nhất định sẽ đến tìm ngươi."
Trong chớp mắt kinh ngạc xuất thần, nàng chợt ý thức được cái gì đó.
Cùng lúc đó, vẻ mặt Lâm Thanh Vận ngẩn ra, hai mắt nàng rưng rưng nhìn sư phụ một cái, một tay nắm lấy tay muội muội, tốc độ nói thật nhanh: "Âm âm, chúng ta đi mau."
Vừa rồi, Lục Thương lấy bản thân làm mồi nhử ngăn cản sáu người kia, đồng thời truyền âm cho đại đệ tử để nàng mang muội muội rời đi.
Trong khoảnh khắc nghe được truyền âm, Lâm Thanh Vận chấn động tâm thần, chợt liền hiểu được ý đồ của sư phụ. Hắn hiển nhiên đã không còn dư lực, chỉ còn lại phương pháp đồng quy vu tận với bọn họ, chỉ sợ ngay từ đầu, hắn đã ôm quyết tâm phải chết này, căn bản không nghĩ tới có thể chạy thoát.
Nhưng mặc cho nàng có kéo như thê nào cũng không kéo được muội muội đi.
Hai mắt A Lạc đẫm lệ hỏi nàng: "Có phải sư phụ bảo tỷ dẫn ta đi không, hắn ở lại?"
Trong lòng Lâm Thanh Vận biết thời gian cấp bách, vội vàng nói: " Âm âm, chúng ta phải rời khỏi nơi này, sư phụ thật vất vả mới kéo dài thời gian được, chúng ta không nên cản trở hắn!"
A Lạc cố chấp hỏi: "Còn sư phụ thì sao? Sư phụ phải làm sao bây giờ?"
Lâm Thanh Vận nghẹn lời, vẻ mặt biến hóa trong nháy mắt này bị A Lạc bắt được, bỗng dưng nàng bật cười thê lương, phảng phất như hạ quyết tâm gì đó, một đôi mắt đẫm lệ nhìn tỷ tỷ thật sâu, cúi đầu nói một câu: "Tỷ tỷ, thực xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?" Lâm Thanh Vận đột nhiên bất an, nắm chặt tay muội muội, "Âm âm, ngươi không được làm chuyện ngu ngốc!"
A Lạc từng chút từng chút rút tay ra, Lâm Thanh Vận kinh ngạc phát hiện mình vậy mà lại không kéo được nàng. Rõ ràng nàng đã là Kim Đan, muội muội còn chỉ là Trúc Cơ mà thôi.
"Tỷ tỷ, còn có phụ thân, mẫu thân, ta có lỗi với các người. Năm đó thảm án diệt môn nhà chúng ta, nguyên nhân đều là vì ta."
Lâm Thanh Vận vươn tay ra bỗng nhiên dừng lại, cả người như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ.
"Cái gì..." A Lạc không nhìn nàng nữa, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống, lớn tiếng nói: "Sư phụ, ngài lừa ta! Ngài nói sẽ đi tìm ta, đều là lời gạt người!"
Lúc này mấy người phía trên mới chú ý tới phía dưới còn có hai tiểu nha đầu, một người nói: "Lục Thương đường cùng đường mạt lộ, là muốn đem tiểu đồ đệ kia của ngươi tiễn đi?"
"Các ngươi có bản lĩnh, đừng chỉ đánh với sư phụ ta, bắt ta đi!" Giọng nói mềm mại của thiếu nữ như oanh hót, xuyên qua tầng tầng phong tuyết, trong trẻo truyền đến tai mọi người.
Mấy người liếc nhau một cái, một người nói: "Đã như vậy, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!"
Người nọ giơ tay lên tung ra một chiêu, một cỗ lực hút liền mang thiếu nữ phía dưới lên, đưa đến trung tâm trận pháp giống như Lục Thương.
Vừa vào trận pháp, A Lạc liền nhào thẳng về phía sư phụ, đồng thời Lục Thương cũng vươn tay ra, đón nàng vào trong ngực.
Hiếm khi thấy hắn khẽ nhíu mày, nhưng lại chưa từng mở miệng trách móc nàng, chỉ là đôi mắt đỏ sậm lẳng lặng rơi trên mặt nàng, bàn tay trải đầy vết máu vuốt ve gò má nàng, lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Sư phụ, ta không nghe lời, người có trách ta không?" A Lạc ôm chặt lấy hắn, giướng mắt tha thiết hỏi.
Lục Thương khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: "Không, ngươi cũng có lựa chọn của ngươi. Lạc Âm, cùng sư phụ táng thân ở đây, ngươi có sợ không?"
A Lạc bật khóc cười: "Ta đã chết một lần từ lâu, lần đầu tiên không sợ, lại thêm một lần nữa thì có sao chứ!"
Lục Thương cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, giúp nàng ngăn cản áp lực cực lớn đến từ trận pháp, một đôi mắt đỏ sâu không thấy đáy. . Truyện Tổng Tài
"Chết đến nơi rồi mà vẫn còn chấp mê bất ngộ như thế." Nhìn thấy một màn cảm động này, một người lạnh lùng nói, giơ tay lên tăng thêm áp lực.
Lục Thương khống chế không được kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình nhoáng lên một cái, khóe môi tràn ra máu tươi, được làn da trắng đến trong suốt làm nổi bật, chói mắt đến cực điểm.
A Lạc run rẩy tay nâng mặt sư phụ lên, thanh âm cũng run rẩy không ra hình thù gì: "Sư phụ, người đã nói, người không trách ta."
Lục Thương cúi đầu, đôi mắt đỏ híp lại, như cảm giác được điều gì đó: "Lạc Âm, ngươi muốn làm cái gì?"
"Ta chỉ muốn hôn người, được chứ?"
Thiếu nữ khóc đến lê hoa đái vũ nhỏ giọng nói, kiễng mũi chân tiến lên, Lục Thương theo bản năng cúi đầu, tiện cho nàng dán môi vào hắn.
Môi nàng mềm mại, lại vô cùng lạnh lẽo, còn mang chút run rẩy không kiềm chế được. Đôi môi mềm mại như cánh hoa mở ra, cái lưỡi nhỏ như đinh hương tiến vào, mang theo một cỗ nhiệt độ nóng rực, cùng với một hạt châu tròn trịa, lăn vào cổ họng Lục Thương.
Khoảnh khắc tiếp theo, trong mắt nàng hiện ra một tia cười thê lương, đôi mắt to long lanh trong suốt thỏa mãn nhắm lại, thân thể nhỏ nhắn chợt xụi lơ xuống, vô lực nằm sấp trong ngực Lục Thương, hoàn toàn mất đi khí tức.
"...... Lạc Âm?"
Bạch y nam tử mắt đỏ như máu, trên mặt hiện lên thần sắc không thể tin được, hắn gắt gao ôm chặt thiếu nữ trong ngực, cúi đầu, thăm dò kêu lên.
Đáp lại hắn, chỉ có gió tuyết vô tận, cùng hàn phong nơi cực địa nức nở, lạnh đến thấu xương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.