[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)
Chương 74: Đại công chúa Cecilia Elizabeth (24)
Tây Linh Nhược Vũ
01/09/2021
Hoàng cung đế quốc 1 năm sau
Chiến tranh liên miên với Vương quốc phía Đông, Đế quốc Hazard cuối cùng cũng sụp đổ, Hoàng cung bị đánh chiếm, Quốc vương đế quốc bị treo đầu thị chúng.
--------------
Elvis ngạo nghễ nhìn người dưới mũi kiếm, rốt cuộc ngày này cũng đã đến, ngày mà hắn trả thù cho nàng, liệu nàng có nhìn thấy không, nhìn thấy hắn đang hành hình kẻ mà nàng hận nhất, kẻ đã giết chết Phụ vương nàng, cướp đi đất nước của nàng.
Harriet đôi mắt đỏ quạnh, quầng mắt thâm đen, dường như đã rất nhiều ngày hắn chưa chợp mắt, không phải là hắn đã lâu rồi không hiểu được cảm giác ngủ, chỉ cần chợp mắt hắn liền mơ thấy hình ảnh ngày đó, hình ảnh mãi ám ảnh vào tâm trí hắn.
Nở nụ cười, tiếng cười vang vọng khắp đại điện, thật lâu sau hắn đôi mắt vô định nhìn thẳng vào mũi kiếm người trước mặt: "Ngươi thật là đáng thương, cho dù ngươi có giết ta, nàng cũng không sống lại được, thật là một kẻ đáng thương, nhưng lại...giống như ta vậy".
Elvis ánh mắt tràn ngập bi thương, dường như đã nhớ lại vết thương thật lâu, thật lâu đã khoét sâu trong trái tim hắn, giọng nói điên cuồng lên, rống to: "Không giống, nàng hận ngươi, ngươi giết Phụ hoàng nàng, cướp đất nước nàng, cũng cướp đi nàng, chính là ngươi, ta hôm nay phải giết ngươi trả thù cho nàng".
Harriet nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại: "Vậy ngày đó, vì sao lại không nắm được tay nàng, là nàng một đời yêu ngươi, đến cuối vẫn yêu ngươi, còn ngươi thì sao? Ngươi đặt nàng ở đâu, bây giờ ngươi lại là cái gì thay nàng đến đòi nợ ta, muốn đòi phải là nàng đích thân đến đòi ta".
"Câm miệng, ta là có nỗi khổ riêng, ta cũng thực sự yêu nàng, rất yêu, nhưng mà ta lúc đó...tại sao ta lúc đó lại không nhìn nhận tình cảm của nàng...tại sao..." hắn rống lên, tiếng nói trộn cùng âm điệu run rẩy, cùng cảm xúc đau đớn, cùng tiếng nấc lên nghẹn ngào.
Harriet nhìn hắn ta, thở dài, cả một đời này của hắn, coi như sống cũng không uổng phí, những gì hắn toan tính đều đã đạt được, quyền lực, Vương vị, cuộc sống vương giả, hắn đều đã có, chỉ duy nhất, mãi mãi không có được trái tim nàng, hắn toan tính tất cả, lại tính sai trái tim mình, trái tim hắn bất giác đã đặt trên người nàng, từ ngày đó, nàng cũng liền mang theo trái tim hắn ra đi.
Lại liếc lên người trước mắt, hắn ta có được trái tim nàng thì làm sao, là người nàng yêu và trân trọng cả một đời, nhưng rốt cuộc hắn ta vẫn không phải người chiến thắng, hắn ta đã đánh mất nàng, đánh mất người mà hắn ta yêu sâu đậm, đúng vậy tất cả bọn hắn đều đã đánh mất nàng...
----------------
Chớp mắt tỉnh dậy, nàng đang ngồi đối diện hắn, là nàng, nàng đã quay về, hắn và nàng lại giống như mọi ngày, cùng chơi đùa với Churc, cùng đọc sách, cùng uống trà, trái tim hắn điên cuồng nhảy lên, có chút thất thố, đụng ngã chiếc ghế, vươn đôi tay, muốn chạm vào làn tóc nàng như hắn thường làm, giọng nói khàn đi, có chút run rẩy: "Nàng đã về, ta rất nhớ nàng...".
Charlotte cụp mắt xuống, có chút bi thương đánh tan ảo mộng của hắn: "Thầy, ta là Charlotte...không phải Hoàng tỷ".
Karik cánh tay run rẩy, xoay người lại, giọng nói cật lực kiềm chế: "Ngươi đi ra ngoài".
Nghe được tiếng đóng cửa, hắn bước về phía giường nhỏ, ngón tay chạm lên từng hoa văn trên giường, đây là chiếc giường nàng tặng riêng cho hắn, để khi hắn đọc sách mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi, đây cũng là nơi nàng thường nằm để sưởi nắng.
Karik nằm xuống giường, đã bao lâu rồi, bao lâu rồi hắn lầm tưởng Charlotte là nàng, cũng đã bao lâu rồi kể từ ngày nàng đi, rốt cuộc ngày đó, nàng bảo hắn tin nàng, hắn làm sao mà tin nàng được đây...nàng đi để lại hắn cùng trái tim với một lỗ hổng.
Rõ ràng là hắn có thể ngăn chặn cái chết của nàng, nhưng hắn lại không làm thế, hắn cũng có thể ngăn chặn nỗi đau của nàng, nhưng cái quan niệm chết dẫm mà hắn gọi là thiên ý mãi mãi đeo bám hắn, thiên ý là không thể chối cãi, cũng không thể nghịch chuyển.
Ngày đó nhìn ánh mắt nàng tràn ngập bi thương, mờ mịt như đánh mất đi sự lung linh cùng trong sáng, ngày đó trong khoảnh khắc dường như hắn đã có chút hối hận rồi, hối hận vì sao không ngăn chặn cái chết của Quốc vương, nhưng hắn bỏ qua nỗi đau của nàng, cũng bỏ qua nỗi đau của chính hắn, vậy rõ ràng hắn đã nhìn thấy Cryodrakon boreas sẽ được thả ra, lại cũng vì đạo lý chết dẫm mà hắn coi là nguyên tắc sống, thuận theo nó, cũng đồng thời mất đi nàng.
Ánh nắng chiếu rọi, xuyên qua cửa sổ chiếu đến người đang nằm trên giường, thân mình hắn co ro, run rẩy giống như một đứa trẻ...
Chiến tranh liên miên với Vương quốc phía Đông, Đế quốc Hazard cuối cùng cũng sụp đổ, Hoàng cung bị đánh chiếm, Quốc vương đế quốc bị treo đầu thị chúng.
--------------
Elvis ngạo nghễ nhìn người dưới mũi kiếm, rốt cuộc ngày này cũng đã đến, ngày mà hắn trả thù cho nàng, liệu nàng có nhìn thấy không, nhìn thấy hắn đang hành hình kẻ mà nàng hận nhất, kẻ đã giết chết Phụ vương nàng, cướp đi đất nước của nàng.
Harriet đôi mắt đỏ quạnh, quầng mắt thâm đen, dường như đã rất nhiều ngày hắn chưa chợp mắt, không phải là hắn đã lâu rồi không hiểu được cảm giác ngủ, chỉ cần chợp mắt hắn liền mơ thấy hình ảnh ngày đó, hình ảnh mãi ám ảnh vào tâm trí hắn.
Nở nụ cười, tiếng cười vang vọng khắp đại điện, thật lâu sau hắn đôi mắt vô định nhìn thẳng vào mũi kiếm người trước mặt: "Ngươi thật là đáng thương, cho dù ngươi có giết ta, nàng cũng không sống lại được, thật là một kẻ đáng thương, nhưng lại...giống như ta vậy".
Elvis ánh mắt tràn ngập bi thương, dường như đã nhớ lại vết thương thật lâu, thật lâu đã khoét sâu trong trái tim hắn, giọng nói điên cuồng lên, rống to: "Không giống, nàng hận ngươi, ngươi giết Phụ hoàng nàng, cướp đất nước nàng, cũng cướp đi nàng, chính là ngươi, ta hôm nay phải giết ngươi trả thù cho nàng".
Harriet nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại: "Vậy ngày đó, vì sao lại không nắm được tay nàng, là nàng một đời yêu ngươi, đến cuối vẫn yêu ngươi, còn ngươi thì sao? Ngươi đặt nàng ở đâu, bây giờ ngươi lại là cái gì thay nàng đến đòi nợ ta, muốn đòi phải là nàng đích thân đến đòi ta".
"Câm miệng, ta là có nỗi khổ riêng, ta cũng thực sự yêu nàng, rất yêu, nhưng mà ta lúc đó...tại sao ta lúc đó lại không nhìn nhận tình cảm của nàng...tại sao..." hắn rống lên, tiếng nói trộn cùng âm điệu run rẩy, cùng cảm xúc đau đớn, cùng tiếng nấc lên nghẹn ngào.
Harriet nhìn hắn ta, thở dài, cả một đời này của hắn, coi như sống cũng không uổng phí, những gì hắn toan tính đều đã đạt được, quyền lực, Vương vị, cuộc sống vương giả, hắn đều đã có, chỉ duy nhất, mãi mãi không có được trái tim nàng, hắn toan tính tất cả, lại tính sai trái tim mình, trái tim hắn bất giác đã đặt trên người nàng, từ ngày đó, nàng cũng liền mang theo trái tim hắn ra đi.
Lại liếc lên người trước mắt, hắn ta có được trái tim nàng thì làm sao, là người nàng yêu và trân trọng cả một đời, nhưng rốt cuộc hắn ta vẫn không phải người chiến thắng, hắn ta đã đánh mất nàng, đánh mất người mà hắn ta yêu sâu đậm, đúng vậy tất cả bọn hắn đều đã đánh mất nàng...
----------------
Chớp mắt tỉnh dậy, nàng đang ngồi đối diện hắn, là nàng, nàng đã quay về, hắn và nàng lại giống như mọi ngày, cùng chơi đùa với Churc, cùng đọc sách, cùng uống trà, trái tim hắn điên cuồng nhảy lên, có chút thất thố, đụng ngã chiếc ghế, vươn đôi tay, muốn chạm vào làn tóc nàng như hắn thường làm, giọng nói khàn đi, có chút run rẩy: "Nàng đã về, ta rất nhớ nàng...".
Charlotte cụp mắt xuống, có chút bi thương đánh tan ảo mộng của hắn: "Thầy, ta là Charlotte...không phải Hoàng tỷ".
Karik cánh tay run rẩy, xoay người lại, giọng nói cật lực kiềm chế: "Ngươi đi ra ngoài".
Nghe được tiếng đóng cửa, hắn bước về phía giường nhỏ, ngón tay chạm lên từng hoa văn trên giường, đây là chiếc giường nàng tặng riêng cho hắn, để khi hắn đọc sách mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi, đây cũng là nơi nàng thường nằm để sưởi nắng.
Karik nằm xuống giường, đã bao lâu rồi, bao lâu rồi hắn lầm tưởng Charlotte là nàng, cũng đã bao lâu rồi kể từ ngày nàng đi, rốt cuộc ngày đó, nàng bảo hắn tin nàng, hắn làm sao mà tin nàng được đây...nàng đi để lại hắn cùng trái tim với một lỗ hổng.
Rõ ràng là hắn có thể ngăn chặn cái chết của nàng, nhưng hắn lại không làm thế, hắn cũng có thể ngăn chặn nỗi đau của nàng, nhưng cái quan niệm chết dẫm mà hắn gọi là thiên ý mãi mãi đeo bám hắn, thiên ý là không thể chối cãi, cũng không thể nghịch chuyển.
Ngày đó nhìn ánh mắt nàng tràn ngập bi thương, mờ mịt như đánh mất đi sự lung linh cùng trong sáng, ngày đó trong khoảnh khắc dường như hắn đã có chút hối hận rồi, hối hận vì sao không ngăn chặn cái chết của Quốc vương, nhưng hắn bỏ qua nỗi đau của nàng, cũng bỏ qua nỗi đau của chính hắn, vậy rõ ràng hắn đã nhìn thấy Cryodrakon boreas sẽ được thả ra, lại cũng vì đạo lý chết dẫm mà hắn coi là nguyên tắc sống, thuận theo nó, cũng đồng thời mất đi nàng.
Ánh nắng chiếu rọi, xuyên qua cửa sổ chiếu đến người đang nằm trên giường, thân mình hắn co ro, run rẩy giống như một đứa trẻ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.