[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)
Chương 90: Nhà có hầm băng di động (15)
Tây Linh Nhược Vũ
01/09/2021
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Cẩn Ngôn ra mở cửa, thấy trước cửa là Như Giao, cô ấy gọi mọi người xuống ăn cơm, tập tục ở nơi đây đều rất hiếu khách, chủ cùng khách thường ngồi ăn với nhau.
Cẩn Ngôn nhìn qua phòng bên cạnh, là phòng của Hoa Y, hắn có chút thắc mắc hỏi: "Còn cô ta thì sao?".
Như Giao nhìn cửa phòng đóng lại, môi nhẹ mím, nói: "Cô ấy không ăn cùng chúng ta".
Cẩn Ngôn cũng không quá để ý, cùng Hạ Uyển Đồng xuống lầu ăn cơm.
Nhìn thức ăn trên bàn, hắn liền bất động thanh sắc, ánh mắt u tối lại, Hạ Uyển Đồng không chú ý đến sắc mặt hắn, tay cầm đũa, chuẩn bị gắp đồ ăn, lại bị Cẩn Ngôn ngăn lại, cũng hướng về phía Như Giao áy náy nói: "Xin lỗi, nhìn đến thức ăn của các vị, chúng tôi vốn không quen, thất lễ rồi".
Nói xong liền kéo Hạ Uyển Đồng đi lên lầu.
Như Giao nhìn theo bóng lưng hắn, khóe miệng câu lên, cái lưỡi nhẹ nhàng thấm ướt làn môi.
Về đến trong phòng, Hạ Uyển Đồng thắc mắc hỏi hắn: "Cẩn Ngôn, sao vậy? Có gì không đúng sao?".
Cẩn Ngôn nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, nói: "Thức ăn có vấn đề, có vẻ như thứ cô và tôi nhìn thấy bất đồng, có lẽ do đạo hạnh, cô nhìn thấy là những món ăn ngon miệng, nhưng trong mắt tôi chúng thực chất chỉ là những nắm cát, cùng giòi bọ...".
Hạ Uyển Đồng sau khi nghe xong, sắc mặt tái mét, chạy nhanh vào phòng vệ sinh, ra sức nôn ọe, cô đã từng ăn những món mà Như Giao nấu vào lần trước, ăn thực nhiều, lúc đó cô còn nghĩ cô ta nấu ăn rất ngon.
Cẩn Ngôn không tiện quan tâm cô, nhanh chóng tìm kiếm đạo phù và một số vật dụng trừ tà, nơi này ban ngày chỉ như một thôn làng bình thường, nhưng đến tối tà khí vô số, hơn nữa nhà trọ này, cũng không bình thường, đặc biệt là cô chủ quán kia.
Hạ Uyển Đồng từ nhà vệ sinh bước ra, khuôn mặt tái xanh, nước mắt trào ra, ánh mắt tràn ngập căm hận: "Doãn Hoa Y ngày đó ở đây, cô ta cũng chưa hề động vào chút thức ăn nào, giống như hôm nay, đều ở trong phòng".
Cẩn Ngôn nghe lời nói của cô, càng cảm thấy người bên kia thật đáng hận, rõ ràng là cô ta đã nhận ra được, nhưng không hề nhắc nhở bạn mình, sao một người phụ nữ lại có thể cay độc như vậy.
Hạ Uyển Đồng quệt đi nước mắt, quật cường nhìn sang vách tường bên cạnh, như muốn nhìn thấu tâm can người kế bên, rốt cuộc cô ta thật độc ác, vậy mà không ai biết bộ mặt thật của cô ta, thế giới thật bất công với cô.
Mà người bị cả nam, nữ chủ ghi thù lúc này, vốn đã rời khỏi phòng từ sớm, cô còn đang bận đi tìm di thể cho cục băng nhà cô.
Hoa Y mò mẫm bước đi trong rừng, tay bị kéo lấy, bước đi vững chắc hơn, nhìn lên người vừa xuất hiện hỏi: "Sao không đợi em ở lăng mộ, lại ra đây làm gì".
Trầm Cẩm Thanh cả bàn tay bao bọc lấy cô, kéo lên nụ cười: "Muốn đến đón nàng, buổi tối nguy hiểm, để ta dẫn đường".
Hoa Y tỏ vẻ không có ý kiến, tùy hắn thôi, lúc trước không có hắn, cô vẫn lành lặn đi vào rồi đi ra đấy thôi, nhưng nếu hắn muốn quan tâm cô, thì cô đành vui lòng nhận lấy.
Đến vách rừng, hắn ôm lấy cô, nhẹ nhàng đáp xuống, Hoa Y bật ngón cái khen hắn: "Khinh công lợi hại nha, nhưng mà đừng có tiêu tốn lực lượng của mình nữa, muốn gây ấn tượng với em còn nhiều cách lắm, đừng có cố sức quá làm gì", nói xong liền vỗ vai hắn, cười cười tiêu sái đi vào lăng mộ.
Trầm Cẩm Thanh bật cười, đi đằng sau cô, không khí yên bình, giống như hai người chỉ đang dạo chơi ngắm cảnh.
Hoa Y thuận lợi đi đến lăng mộ chính, không tốn chút sức nào, nhìn đến di thể của hắn trong quan tài, thở dài.
Trầm Cẩm Thanh nhận thấy cảm xúc của cô không đúng, khẽ hỏi: "Làm sao vậy?".
Hoa Y vẫn chăm chú nhìn di thể của hắn, nói: "Em chỉ là đang tiếc nuối, theo di thể, thì khi ấy anh hẳn còn rất trẻ", nói đoạn cô quay qua nhìn hắn, đưa đôi tay, nhẹ chạm vào má hắn hỏi: "Có phải lúc đó rất đau, cũng rất hận Phụ hoàng mình?".
Hắn ánh mắt thu lại, chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen hư ảo, nhẹ nở nụ cười: "Nàng có muốn nghe câu chuyện của ta không?".
Hoa Y nhìn thấy trong đáy mắt hắn, không hề có chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ tập trung thu lại bóng hình của cô, mạc danh có chút tò mò chuyện của hắn, nhẹ gật đầu.
Chất giọng trầm ấm của hắn vang vọng trong không gian, bắt đầu trần thuật.
Truyện phải kể về thời kì quốc vương Trầm quốc còn tại vị, cũng là Phụ hoàng của hắn, năm đó người lập hắn làm thái tử, đặt vô vàn kì vọng ở nơi hắn, muốn hắn trở thành một bậc quân vương vĩ đại, được người đời kính ngưỡng, nhưng tiếc rằng, làm hoàng đế...chưa bao giờ là ước nguyện của hắn.
Từ khi còn nhỏ hắn đã có những giấc mơ về nàng, hắn mơ hắn ở rất nhiều thế giới, là những thân phận khác nhau, nhưng người con gái trong giấc mơ của hắn chỉ có một.
Lúc còn bé, hắn đều nghĩ rằng đó chỉ là giấc mơ, nhưng càng ngày giấc mơ càng trở nên chi tiết, nụ cười của nàng, ánh mắt, lời nói, tất cả về nàng hắn đều khắc ghi sâu tận tâm khảm, nhưng khi thức dậy, bên cạnh hắn chỉ là tẩm cung lạnh lẽo, cùng sự hụt hẫng.
Khi hắn lên 16 tuổi, liền có một suy nghĩ vụt qua trong đầu hắn, nhưng cũng từ đó trở thành một chấp niệm, rất sâu, rất sâu về sau, đó làm tìm ra được bóng hình của nàng, hắn chắc chắn rằng nàng tồn tại, hắn muốn tin rằng nàng thực sự có trên đời, chứ không dám nhìn nhận nàng chỉ do chính hắn huyễn hoặc ra.
Kể từ đó hắn điên cuồng đi tìm bóng hình nàng, nhưng nhận lại chỉ là sự thất vọng, hắn kiếm tìm toàn kinh thành, nhưng chưa hề tìm thấy nàng, hắn bắt đầu lo sợ, sợ rằng nàng là do chấp niệm của hắn tạo thành, nàng vốn không tồn tại, nhưng hắn không tin, hắn mãi mãi không tin vào khả năng ấy.
Đất nước của hắn không có, vậy còn các nước khác, hẳn là nàng đang ở một nơi nào đó, đợi hắn tìm thấy nàng mà thôi.
Trong đêm ấy, thái tử Trầm quốc mất tích, Hoàng đế phong tỏa tin tức, chỉ thông cáo, hắn bị bệnh, cần tĩnh dưỡng.
Hắn xuyên suốt các đất nước, từ lân cận, cho đến man di ngoại tộc, vẫn là tìm kiếm bóng hình nàng trong vô vọng, cho đến khi mái tóc hắn đã điểm hoa râm, năm đó hắn 26 tuổi, và hắn nhận thức rằng, mình cũng sẽ già, sẽ chết.
Nhưng hắn không thể già, không thể chết, bởi vì hắn vẫn chưa tìm thấy nàng, nếu hắn gục ngã trước ngưỡng cửa của sinh mệnh, vậy nàng phải làm sao?
May mắn, hắn tìm được ngoại tộc rất đặc biệt, gọi là Vu tộc, linh đan của vu tộc nhiều vô số kể, nhưng cái hắn cần lại không có, hắn lập lời thề trở thành con dân của Vu tộc, hắn sống ở đó, tiếp nhận kiến thức của các tộc nhân, cùng Vu nữ, chính cô ta đã dạy hắn những truyền kì cổ xưa, cũng giúp hắn tạo ra được cái mà hắn cần, trường sinh đan.
Trường sinh đan, người ăn vào liền trường sinh, bất lão, bất tử.
Sau hắn rời khỏi Vu tộc, lấy đi trường sinh đan, bị Vu nữ hạ lời thề, hắn kẻ lòng lang dạ sói, không tim không phổi, cho dù còn sống cả đời đều sẽ không hiểu được chữ yêu, nếu đã chết, hóa thành kẻ vất vưởng, không nhà không cửa, bị trói buộc mãi mãi tại nhân thế.
Hắn nuốt xuống trường sinh đan, tiếp tục đi hàng ngàn đất nước, kiếm tìm nàng, vài năm sau, Phụ hoàng vì không thể tìm kiếm được hắn, tuyên chỉ thái tử Trầm Cẩm Thanh đã vong, an táng tại hoàng lăng, truyền ngôi cho nhị đệ, lui về sau làm Thái thượng hoàng.
Lết tấm thân dần trở nên mệt mỏi, hi vọng trong hắn dường như chỉ còn le lói một chút ánh sáng, tin tức Phụ hoàng ngày càng yếu, hắn liền trở về.
Nhìn thấy Phụ hoàng hơi thở yếu ớt, nhưng đôi mắt trợn to ngạc nhiên nhìn hắn, hắn biết rằng người ngạc nhiên điều gì, sau khi uống trường sinh đan, dung mạo của hắn dừng lại ở năm hắn 26 tuổi, chưa hề khác biệt.
Cầm lên tay của người, thấy người trút đi hơi thở cuối cùng, hắn là một người con bất hiếu, cả đời này của hắn đều không đạt được sự kì vọng của Phụ hoàng, hắn không xin người tha thứ, chỉ kính xin người hãy an nghỉ, bỏ lại nơi hồng trần thế tục này, cũng buông xuống hắn.
Nhưng hắn thực không ngờ, khi con dao cắm tại nơi trái tim hắn, sự hoảng loạn lan tràn, hắn nhìn đến đôi mắt của nhị đệ, thật không ngờ, hắn ta lại hận hắn đến vậy, nhưng mà hắn bây giờ chưa thể chết được, hắn vẫn chưa tìm được nàng...hắn chưa...tìm được...nàng...
Cẩn Ngôn nhìn qua phòng bên cạnh, là phòng của Hoa Y, hắn có chút thắc mắc hỏi: "Còn cô ta thì sao?".
Như Giao nhìn cửa phòng đóng lại, môi nhẹ mím, nói: "Cô ấy không ăn cùng chúng ta".
Cẩn Ngôn cũng không quá để ý, cùng Hạ Uyển Đồng xuống lầu ăn cơm.
Nhìn thức ăn trên bàn, hắn liền bất động thanh sắc, ánh mắt u tối lại, Hạ Uyển Đồng không chú ý đến sắc mặt hắn, tay cầm đũa, chuẩn bị gắp đồ ăn, lại bị Cẩn Ngôn ngăn lại, cũng hướng về phía Như Giao áy náy nói: "Xin lỗi, nhìn đến thức ăn của các vị, chúng tôi vốn không quen, thất lễ rồi".
Nói xong liền kéo Hạ Uyển Đồng đi lên lầu.
Như Giao nhìn theo bóng lưng hắn, khóe miệng câu lên, cái lưỡi nhẹ nhàng thấm ướt làn môi.
Về đến trong phòng, Hạ Uyển Đồng thắc mắc hỏi hắn: "Cẩn Ngôn, sao vậy? Có gì không đúng sao?".
Cẩn Ngôn nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, nói: "Thức ăn có vấn đề, có vẻ như thứ cô và tôi nhìn thấy bất đồng, có lẽ do đạo hạnh, cô nhìn thấy là những món ăn ngon miệng, nhưng trong mắt tôi chúng thực chất chỉ là những nắm cát, cùng giòi bọ...".
Hạ Uyển Đồng sau khi nghe xong, sắc mặt tái mét, chạy nhanh vào phòng vệ sinh, ra sức nôn ọe, cô đã từng ăn những món mà Như Giao nấu vào lần trước, ăn thực nhiều, lúc đó cô còn nghĩ cô ta nấu ăn rất ngon.
Cẩn Ngôn không tiện quan tâm cô, nhanh chóng tìm kiếm đạo phù và một số vật dụng trừ tà, nơi này ban ngày chỉ như một thôn làng bình thường, nhưng đến tối tà khí vô số, hơn nữa nhà trọ này, cũng không bình thường, đặc biệt là cô chủ quán kia.
Hạ Uyển Đồng từ nhà vệ sinh bước ra, khuôn mặt tái xanh, nước mắt trào ra, ánh mắt tràn ngập căm hận: "Doãn Hoa Y ngày đó ở đây, cô ta cũng chưa hề động vào chút thức ăn nào, giống như hôm nay, đều ở trong phòng".
Cẩn Ngôn nghe lời nói của cô, càng cảm thấy người bên kia thật đáng hận, rõ ràng là cô ta đã nhận ra được, nhưng không hề nhắc nhở bạn mình, sao một người phụ nữ lại có thể cay độc như vậy.
Hạ Uyển Đồng quệt đi nước mắt, quật cường nhìn sang vách tường bên cạnh, như muốn nhìn thấu tâm can người kế bên, rốt cuộc cô ta thật độc ác, vậy mà không ai biết bộ mặt thật của cô ta, thế giới thật bất công với cô.
Mà người bị cả nam, nữ chủ ghi thù lúc này, vốn đã rời khỏi phòng từ sớm, cô còn đang bận đi tìm di thể cho cục băng nhà cô.
Hoa Y mò mẫm bước đi trong rừng, tay bị kéo lấy, bước đi vững chắc hơn, nhìn lên người vừa xuất hiện hỏi: "Sao không đợi em ở lăng mộ, lại ra đây làm gì".
Trầm Cẩm Thanh cả bàn tay bao bọc lấy cô, kéo lên nụ cười: "Muốn đến đón nàng, buổi tối nguy hiểm, để ta dẫn đường".
Hoa Y tỏ vẻ không có ý kiến, tùy hắn thôi, lúc trước không có hắn, cô vẫn lành lặn đi vào rồi đi ra đấy thôi, nhưng nếu hắn muốn quan tâm cô, thì cô đành vui lòng nhận lấy.
Đến vách rừng, hắn ôm lấy cô, nhẹ nhàng đáp xuống, Hoa Y bật ngón cái khen hắn: "Khinh công lợi hại nha, nhưng mà đừng có tiêu tốn lực lượng của mình nữa, muốn gây ấn tượng với em còn nhiều cách lắm, đừng có cố sức quá làm gì", nói xong liền vỗ vai hắn, cười cười tiêu sái đi vào lăng mộ.
Trầm Cẩm Thanh bật cười, đi đằng sau cô, không khí yên bình, giống như hai người chỉ đang dạo chơi ngắm cảnh.
Hoa Y thuận lợi đi đến lăng mộ chính, không tốn chút sức nào, nhìn đến di thể của hắn trong quan tài, thở dài.
Trầm Cẩm Thanh nhận thấy cảm xúc của cô không đúng, khẽ hỏi: "Làm sao vậy?".
Hoa Y vẫn chăm chú nhìn di thể của hắn, nói: "Em chỉ là đang tiếc nuối, theo di thể, thì khi ấy anh hẳn còn rất trẻ", nói đoạn cô quay qua nhìn hắn, đưa đôi tay, nhẹ chạm vào má hắn hỏi: "Có phải lúc đó rất đau, cũng rất hận Phụ hoàng mình?".
Hắn ánh mắt thu lại, chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen hư ảo, nhẹ nở nụ cười: "Nàng có muốn nghe câu chuyện của ta không?".
Hoa Y nhìn thấy trong đáy mắt hắn, không hề có chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ tập trung thu lại bóng hình của cô, mạc danh có chút tò mò chuyện của hắn, nhẹ gật đầu.
Chất giọng trầm ấm của hắn vang vọng trong không gian, bắt đầu trần thuật.
Truyện phải kể về thời kì quốc vương Trầm quốc còn tại vị, cũng là Phụ hoàng của hắn, năm đó người lập hắn làm thái tử, đặt vô vàn kì vọng ở nơi hắn, muốn hắn trở thành một bậc quân vương vĩ đại, được người đời kính ngưỡng, nhưng tiếc rằng, làm hoàng đế...chưa bao giờ là ước nguyện của hắn.
Từ khi còn nhỏ hắn đã có những giấc mơ về nàng, hắn mơ hắn ở rất nhiều thế giới, là những thân phận khác nhau, nhưng người con gái trong giấc mơ của hắn chỉ có một.
Lúc còn bé, hắn đều nghĩ rằng đó chỉ là giấc mơ, nhưng càng ngày giấc mơ càng trở nên chi tiết, nụ cười của nàng, ánh mắt, lời nói, tất cả về nàng hắn đều khắc ghi sâu tận tâm khảm, nhưng khi thức dậy, bên cạnh hắn chỉ là tẩm cung lạnh lẽo, cùng sự hụt hẫng.
Khi hắn lên 16 tuổi, liền có một suy nghĩ vụt qua trong đầu hắn, nhưng cũng từ đó trở thành một chấp niệm, rất sâu, rất sâu về sau, đó làm tìm ra được bóng hình của nàng, hắn chắc chắn rằng nàng tồn tại, hắn muốn tin rằng nàng thực sự có trên đời, chứ không dám nhìn nhận nàng chỉ do chính hắn huyễn hoặc ra.
Kể từ đó hắn điên cuồng đi tìm bóng hình nàng, nhưng nhận lại chỉ là sự thất vọng, hắn kiếm tìm toàn kinh thành, nhưng chưa hề tìm thấy nàng, hắn bắt đầu lo sợ, sợ rằng nàng là do chấp niệm của hắn tạo thành, nàng vốn không tồn tại, nhưng hắn không tin, hắn mãi mãi không tin vào khả năng ấy.
Đất nước của hắn không có, vậy còn các nước khác, hẳn là nàng đang ở một nơi nào đó, đợi hắn tìm thấy nàng mà thôi.
Trong đêm ấy, thái tử Trầm quốc mất tích, Hoàng đế phong tỏa tin tức, chỉ thông cáo, hắn bị bệnh, cần tĩnh dưỡng.
Hắn xuyên suốt các đất nước, từ lân cận, cho đến man di ngoại tộc, vẫn là tìm kiếm bóng hình nàng trong vô vọng, cho đến khi mái tóc hắn đã điểm hoa râm, năm đó hắn 26 tuổi, và hắn nhận thức rằng, mình cũng sẽ già, sẽ chết.
Nhưng hắn không thể già, không thể chết, bởi vì hắn vẫn chưa tìm thấy nàng, nếu hắn gục ngã trước ngưỡng cửa của sinh mệnh, vậy nàng phải làm sao?
May mắn, hắn tìm được ngoại tộc rất đặc biệt, gọi là Vu tộc, linh đan của vu tộc nhiều vô số kể, nhưng cái hắn cần lại không có, hắn lập lời thề trở thành con dân của Vu tộc, hắn sống ở đó, tiếp nhận kiến thức của các tộc nhân, cùng Vu nữ, chính cô ta đã dạy hắn những truyền kì cổ xưa, cũng giúp hắn tạo ra được cái mà hắn cần, trường sinh đan.
Trường sinh đan, người ăn vào liền trường sinh, bất lão, bất tử.
Sau hắn rời khỏi Vu tộc, lấy đi trường sinh đan, bị Vu nữ hạ lời thề, hắn kẻ lòng lang dạ sói, không tim không phổi, cho dù còn sống cả đời đều sẽ không hiểu được chữ yêu, nếu đã chết, hóa thành kẻ vất vưởng, không nhà không cửa, bị trói buộc mãi mãi tại nhân thế.
Hắn nuốt xuống trường sinh đan, tiếp tục đi hàng ngàn đất nước, kiếm tìm nàng, vài năm sau, Phụ hoàng vì không thể tìm kiếm được hắn, tuyên chỉ thái tử Trầm Cẩm Thanh đã vong, an táng tại hoàng lăng, truyền ngôi cho nhị đệ, lui về sau làm Thái thượng hoàng.
Lết tấm thân dần trở nên mệt mỏi, hi vọng trong hắn dường như chỉ còn le lói một chút ánh sáng, tin tức Phụ hoàng ngày càng yếu, hắn liền trở về.
Nhìn thấy Phụ hoàng hơi thở yếu ớt, nhưng đôi mắt trợn to ngạc nhiên nhìn hắn, hắn biết rằng người ngạc nhiên điều gì, sau khi uống trường sinh đan, dung mạo của hắn dừng lại ở năm hắn 26 tuổi, chưa hề khác biệt.
Cầm lên tay của người, thấy người trút đi hơi thở cuối cùng, hắn là một người con bất hiếu, cả đời này của hắn đều không đạt được sự kì vọng của Phụ hoàng, hắn không xin người tha thứ, chỉ kính xin người hãy an nghỉ, bỏ lại nơi hồng trần thế tục này, cũng buông xuống hắn.
Nhưng hắn thực không ngờ, khi con dao cắm tại nơi trái tim hắn, sự hoảng loạn lan tràn, hắn nhìn đến đôi mắt của nhị đệ, thật không ngờ, hắn ta lại hận hắn đến vậy, nhưng mà hắn bây giờ chưa thể chết được, hắn vẫn chưa tìm được nàng...hắn chưa...tìm được...nàng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.