[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)
Chương 165: Thái hậu pk Quốc sư (13)
Tây Linh Nhược Vũ
01/09/2021
Thái hậu tỉnh lại, người đầu tiên vui nhất là Tịch gia, còn các đại thần đa số đều thiết triều với vẻ mặt như đưa đám, đặc biệt là người đang hiên ngang ngồi trên long ỷ kia chính là Thái hậu!!!
Hoa Y lười biếng ngồi trên long ỷ, nhàm chán nhìn về phía đám đại thần đang xì xào bàn tán, có người biểu hiện trên nét mặt cũng có người chỉ cúi đầu giống như đang quan sát đại cục.
Tiếng nói của Vân Phượng cắt ngang khiến không khí đại điện lặng ngắt như tờ.
"Thái hậu đã tỉnh, giang sơn này cũng nên trả lại cho chủ nhân của nó".
Sau khi đã kịp hồi thần, các lão đại thần đều nhao nhao giống như ong vỡ tổ, người đầu tiên phản kháng là binh bộ thượng thư Lễ Trì.
"Quốc sư nói vậy là có ý gì? Giang sơn này mang họ Lưu chứ không phải họ Tịch, cho dù Thái hậu có tỉnh lại người cũng chỉ nên lùi về hậu trạch quản lý hậu cung mà thôi".
Vân Phượng liếc hắn, khuôn mặt hoàn toàn bình tĩnh giống như trần thuật một sự thật hiển nhiên.
"Tiên đế dưới gối không con cái, dòng máu họ Lưu e rằng đến đây đã bị đứt đoạn, ngoài ra người có đủ tư cách cùng phẩm vị để lên ngôi chỉ có thể là Thái hậu, mẹ của Tiên đế, từ xưa đến nay sử sách không phải chưa từng có nữ đế!"
Rốt cuộc lời của hắn giống như tuyên bố đánh thép vốn không cho bất cứ ai phản kháng, tất cả những than vãn, khiếu nại của các đại thần đều bị hắn phớt lờ bỏ ngỏ trên đại điện, thế cục cứ vậy mà tan triều.
Hoa Y cũng không mấy quan tâm, hắn đã có năng lực biến thế cục thành như vậy tất nhiên sẽ có năng lực giải quyết, việc nàng cần làm hiện tại chỉ có thể là...
---------------
Cót két...là tiếng ghế đung đưa
Hoa Y chầm chậm mở mắt nghĩ quái lạ rõ ràng lúc trước cái ghế này thực chắc chắn, tại sao sau khi nàng hôn mê 3 tháng liền đung đưa cũng tạo ra tiếng động???
Lại suy nghĩ kĩ chút, thật ra có lẽ là do nó vốn không chịu được sức nặng của hai người, đây là do tên Vân Phượng phá hoại kia ngày ngày không biết sao toàn ôm nàng ra đây ngồi ngây ngốc hết cả ngày đến ghế của nàng cũng sắp hỏng rồi, bực bội suy nghĩ khi nào hắn đến nàng liền bắt đền hắn.
Vừa nghĩ đến người, người liền xuất hiện từ xa nam nhân lam bào bước đến, vì trong nội cung của nàng cho nên hắn ăn mặc rất thoải mái, phóng khoáng mang thêm chút lười biếng dụ hoặc.
Hoa Y ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo hắn lại gần đây, Vân Phượng nở nụ cười tùy ý nàng đi đến.
Hoa Y kéo cổ áo hắn, khiến khuôn mặt của hắn và nàng gần trong gang tấc: "Chàng làm hỏng ghế của ta!".
Vân Phượng nụ cười càng in sâu, hắn lại ngay ngay thẳng thẳng nói: "Là chính nàng làm hỏng, không phải ta".
Hoa Y cười, tay di chuyển lên vành tai hắn khẽ sờ nói: "Hay cho chàng bây giờ còn dám vu oan cho ta".
Vân Phượng bị bàn tay mát lạnh của nàng chạm có chút ngứa, vành tai luôn là nơi mẫn cảm nhất của hắn, giọng hắn bất giác lạc đi đôi chút: "Thật sự là do nàng mà, người ngồi cũng là nàng".
Hoa Y cười càng miết vành tai hắn, thấy nơi đó đã bị nàng chơi đùa đến hồng lên nàng mới buông tha nhắm lại đôi mắt mặc kệ hắn, giống như đã ngủ chỉ để lại một câu nói.
"Vì chàng giúp ta làm việc hiện ta không truy cứu, mai nhớ làm lại cái khác cho ta".
Vân Phượng dở khóc dở cười, nàng lại muốn ngủ, một ngày ăn xong thì ngủ, dậy thì thưởng hoa ngắm cảnh chán chán thiết triều chọc ghẹo đám lão thần, nàng thì hay rồi còn hắn hết dẹp yên đám thần tử rồi lại đến phê tấu chương, sự vụ trong cung từ hậu trạch cho đến chính sự đều đến tay hắn.
Hoa Y đợi một lúc lâu cũng không thấy người bên cạnh phản ứng, liền hé đôi mắt nhìn hắn, thấy hắn đã đổi vị trí ngồi xuống bên cạnh nàng, đôi mắt khép lại.
Ánh nắng xuyên xuống y phục lam bào trở nên trong suốt tựa thủy tinh, cổ áo hắn có chút xộc xệch lộ ra áo trắng bên trong tạo nên một mỹ cảm lười biếng dụ hoặc, nam nhân phơi nắng trên ghế đôi mắt khép lại, làn mi rậm dài như cánh bướm rủ bóng trên gò má hắn, thấp xuống là chiếc mũi cao thẳng, xuống chút nữa là đôi môi mỏng hồng nhuận, hương sắc điên đảo chúng sinh pha chút ôn nhu như ngọc lại huyền bí kinh diễm...
Hoa Y cười nàng đột nhiên nảy ra một ý định xấu xa...
Vân Phượng cảm nhận ánh mắt trời bị che khuất chầm chậm mở mắt ra, đánh úp lại hắn là khuôn mặt nàng đã sáp lại gần, môi đỏ in lên đôi môi hắn, ướt át nhẹ liếm, nhân lúc hắn còn đang ngẩn ngơ không chú ý liền công thành đoạt đất.
Hoa Y hôn cho đến khi hơi thở trở nên hỗn loạn nàng mới buông đôi môi hắn ra, trước khi rời đi còn cắn nhẹ một cái, sau liền khoái trá xoay người chạy mất.
Vân Phượng lại không phối hợp như vậy, hắn nhanh chóng bước dài 3 bước liền bắt được nàng, liền vác nàng trên vai bước chân quay trở lại trong đình, đồng thời ra lệnh cho tử sĩ lui xuống.
Bây giờ mới đến lúc hắn đòi lại công đạo đây, vốn đã định tha cho nàng!!!
Hoa Y lười biếng ngồi trên long ỷ, nhàm chán nhìn về phía đám đại thần đang xì xào bàn tán, có người biểu hiện trên nét mặt cũng có người chỉ cúi đầu giống như đang quan sát đại cục.
Tiếng nói của Vân Phượng cắt ngang khiến không khí đại điện lặng ngắt như tờ.
"Thái hậu đã tỉnh, giang sơn này cũng nên trả lại cho chủ nhân của nó".
Sau khi đã kịp hồi thần, các lão đại thần đều nhao nhao giống như ong vỡ tổ, người đầu tiên phản kháng là binh bộ thượng thư Lễ Trì.
"Quốc sư nói vậy là có ý gì? Giang sơn này mang họ Lưu chứ không phải họ Tịch, cho dù Thái hậu có tỉnh lại người cũng chỉ nên lùi về hậu trạch quản lý hậu cung mà thôi".
Vân Phượng liếc hắn, khuôn mặt hoàn toàn bình tĩnh giống như trần thuật một sự thật hiển nhiên.
"Tiên đế dưới gối không con cái, dòng máu họ Lưu e rằng đến đây đã bị đứt đoạn, ngoài ra người có đủ tư cách cùng phẩm vị để lên ngôi chỉ có thể là Thái hậu, mẹ của Tiên đế, từ xưa đến nay sử sách không phải chưa từng có nữ đế!"
Rốt cuộc lời của hắn giống như tuyên bố đánh thép vốn không cho bất cứ ai phản kháng, tất cả những than vãn, khiếu nại của các đại thần đều bị hắn phớt lờ bỏ ngỏ trên đại điện, thế cục cứ vậy mà tan triều.
Hoa Y cũng không mấy quan tâm, hắn đã có năng lực biến thế cục thành như vậy tất nhiên sẽ có năng lực giải quyết, việc nàng cần làm hiện tại chỉ có thể là...
---------------
Cót két...là tiếng ghế đung đưa
Hoa Y chầm chậm mở mắt nghĩ quái lạ rõ ràng lúc trước cái ghế này thực chắc chắn, tại sao sau khi nàng hôn mê 3 tháng liền đung đưa cũng tạo ra tiếng động???
Lại suy nghĩ kĩ chút, thật ra có lẽ là do nó vốn không chịu được sức nặng của hai người, đây là do tên Vân Phượng phá hoại kia ngày ngày không biết sao toàn ôm nàng ra đây ngồi ngây ngốc hết cả ngày đến ghế của nàng cũng sắp hỏng rồi, bực bội suy nghĩ khi nào hắn đến nàng liền bắt đền hắn.
Vừa nghĩ đến người, người liền xuất hiện từ xa nam nhân lam bào bước đến, vì trong nội cung của nàng cho nên hắn ăn mặc rất thoải mái, phóng khoáng mang thêm chút lười biếng dụ hoặc.
Hoa Y ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo hắn lại gần đây, Vân Phượng nở nụ cười tùy ý nàng đi đến.
Hoa Y kéo cổ áo hắn, khiến khuôn mặt của hắn và nàng gần trong gang tấc: "Chàng làm hỏng ghế của ta!".
Vân Phượng nụ cười càng in sâu, hắn lại ngay ngay thẳng thẳng nói: "Là chính nàng làm hỏng, không phải ta".
Hoa Y cười, tay di chuyển lên vành tai hắn khẽ sờ nói: "Hay cho chàng bây giờ còn dám vu oan cho ta".
Vân Phượng bị bàn tay mát lạnh của nàng chạm có chút ngứa, vành tai luôn là nơi mẫn cảm nhất của hắn, giọng hắn bất giác lạc đi đôi chút: "Thật sự là do nàng mà, người ngồi cũng là nàng".
Hoa Y cười càng miết vành tai hắn, thấy nơi đó đã bị nàng chơi đùa đến hồng lên nàng mới buông tha nhắm lại đôi mắt mặc kệ hắn, giống như đã ngủ chỉ để lại một câu nói.
"Vì chàng giúp ta làm việc hiện ta không truy cứu, mai nhớ làm lại cái khác cho ta".
Vân Phượng dở khóc dở cười, nàng lại muốn ngủ, một ngày ăn xong thì ngủ, dậy thì thưởng hoa ngắm cảnh chán chán thiết triều chọc ghẹo đám lão thần, nàng thì hay rồi còn hắn hết dẹp yên đám thần tử rồi lại đến phê tấu chương, sự vụ trong cung từ hậu trạch cho đến chính sự đều đến tay hắn.
Hoa Y đợi một lúc lâu cũng không thấy người bên cạnh phản ứng, liền hé đôi mắt nhìn hắn, thấy hắn đã đổi vị trí ngồi xuống bên cạnh nàng, đôi mắt khép lại.
Ánh nắng xuyên xuống y phục lam bào trở nên trong suốt tựa thủy tinh, cổ áo hắn có chút xộc xệch lộ ra áo trắng bên trong tạo nên một mỹ cảm lười biếng dụ hoặc, nam nhân phơi nắng trên ghế đôi mắt khép lại, làn mi rậm dài như cánh bướm rủ bóng trên gò má hắn, thấp xuống là chiếc mũi cao thẳng, xuống chút nữa là đôi môi mỏng hồng nhuận, hương sắc điên đảo chúng sinh pha chút ôn nhu như ngọc lại huyền bí kinh diễm...
Hoa Y cười nàng đột nhiên nảy ra một ý định xấu xa...
Vân Phượng cảm nhận ánh mắt trời bị che khuất chầm chậm mở mắt ra, đánh úp lại hắn là khuôn mặt nàng đã sáp lại gần, môi đỏ in lên đôi môi hắn, ướt át nhẹ liếm, nhân lúc hắn còn đang ngẩn ngơ không chú ý liền công thành đoạt đất.
Hoa Y hôn cho đến khi hơi thở trở nên hỗn loạn nàng mới buông đôi môi hắn ra, trước khi rời đi còn cắn nhẹ một cái, sau liền khoái trá xoay người chạy mất.
Vân Phượng lại không phối hợp như vậy, hắn nhanh chóng bước dài 3 bước liền bắt được nàng, liền vác nàng trên vai bước chân quay trở lại trong đình, đồng thời ra lệnh cho tử sĩ lui xuống.
Bây giờ mới đến lúc hắn đòi lại công đạo đây, vốn đã định tha cho nàng!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.