[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)
Chương 161: Thái hậu pk Quốc sư (9)
Tây Linh Nhược Vũ
01/09/2021
Đã 1 tháng từ sau sự kiện Miêu cương công chúa, Hoa Y hàng ngày vẫn lẳng lặng làm việc của mình, ngắm cảnh thưởng trà, đôi khi lại trêu chọc một ai đó cuộc sống tạm trôi qua trong an nhàn.
À...ngoại trừ việc thanh tiến độ nhiệm vụ vẫn là 0%...
Mấy ngày trước 6996 vẫn còn không ngừng bài ca than vãn, đốc công song dường như nó cảm nhận không thể đả động đến cô, cũng liền mặc kệ, đóng cửa bế quan tu luyện.
Cho nên cuộc sống chốn thâm cung của Hoa Y lại càng trở nên thanh tĩnh đến có chút nhàm chán...
------------------
Tiếng bước chân vội vã, người vừa đến nhanh chóng quỳ xuống: "Quốc sư, bên phía Thái hậu xảy ra chuyện".
Vân Phượng nâng tầm mắt, mờ mịt quay đầu qua, cái chén trong tay không biết từ bao giờ đã vỡ nát, một số mảnh chén vẫn còn găm trong lòng bàn tay hắn.
"Ngươi nói ai xảy ra chuyện?!!!".
Nội thị thông báo cúi đầu nay còn thấp hơn, bản thân không tự chủ được run rẩy một cái, giọng nói mạc danh cũng không rõ ràng: "Là...là Thái hậu...người...người hiện đang được thái y chăm sóc".
Vừa nói xong hắn liền cảm nhận luồng gió lạnh xoẹt qua, sau thân ảnh người trước mặt đã biến mất.
Lúc này hắn mới đưa tay lau từng giọt mồ hôi lạnh, lòng cũng tự nhủ không biết vì sao Quốc sư lại trở nên đáng sợ như vậy, Quốc sư trong lòng bọn họ vẫn luôn tươi cười, vân đạm phong khinh có phong phạm của quân tử như ngọc, nhưng vừa nãy...hắn len lén liếc lên thấy ánh mắt người đó đỏ như máu, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, sát khí mạnh bạo lan toả toàn thân, khiến cho bầu không khí ngập trần trong tử khí cùng chết chóc...
Trong một khắc ấy hắn dường như cảm giác hô hấp khó thông, hít thở khó khăn, nặng nhọc, luồng áp suất thấp ấy đè xuống khiến toàn thân hắn lạnh lẽo nặng trịch...
--------------------
(Từ Ngô cung)
Vân Phượng nhìn dung nhan người đang ngủ say trên giường sắc mặt ngày càng tối tăm.
Những tử sĩ hắn để bên người nàng để bảo vệ đều mất tích, còn ai có loại năng lực này, hắn vẫn luôn biết Hoàng đế có con át chủ bài sau cùng song hắn không thể ngờ được hắn lại không bảo vệ được nàng.
Tự trách cùng hối hận nhiều hơn chính là tức giận, ngay lúc này đây hắn thật sự muốn cầm kiếm đi chém phăng cái đầu của những người dám làm tổn thương nàng.
Một hàng thái y được triệu tập sắc mặt đều vô cùng tái, cứ nhìn đến khuôn mặt của Quốc sư bọn họ không biết vì sao lại không rét mà run, lời cứ lên đến miệng lại như nuốt thẳng vào, đôi tay trong tay áo run lên.
Vân Phượng nâng lên ánh mắt, lúc này quét qua toàn bộ thái y viện, lời nói như đã biết trước, là lời khẳng định thốt ra: "Không phát hiện được bệnh? Biết gì thì nói đấy đi, phỏng đoán cũng phải nói ra!!!".
Toàn bộ thái y viện lặng ngắt như tờ, thật lâu sau như ý thức được không khí ngày càng lạnh lẽo, dường như kết thêm một tầng băng mỏng, nguyên lão lớn tuổi nhất thái y viện đành phải gánh lấy trách nhiệm nặng nề này.
"Quốc sư...mặc dù ta không biết Thái hậu đây là bị làm sao...ta cũng thực xấu hổ vì học nghệ không tinh...chỉ là...theo phỏng đoán của ta có lẽ việc Thái hậu ngủ 3 ngày không tỉnh...việc này ắt có liên quan đến Miêu cương..."
Nói xong ông lén lướt qua sắc mặt của nam nhân y bào bạch ngân đang đứng trước màn trướng, ánh mắt hắn chưa hề rời khỏi nữ nhân trên giường, dường như những gì ông nói đều không lọt được vào thế giới của hắn.
Thời gian cô đọng, lạnh lẽo đến lòng người run rẩy, toàn bộ thái y viện cứ đứng đó 1 tiếng đồng hồ, Quốc sư không nói chuyện, cũng không hỏi gì cả, từ lúc bước vào hắn đều chỉ đứng bên màn trướng lẳng lặng nhìn người bên trong, ánh mắt vô cùng phức tạp, có quá nhiều sắc thái mà bọn hắn không thể hiểu được.
Thật lâu sau mới nghe thấy một câu từ Quốc sư cũng khiến cho tâm thần đang căng chặt của bọn họ được thả lỏng: "Ta đã biết, các ngươi lui đi".
Ra đến cửa cung một số thái y chân dường như đã nhũn ra, đứng không vững không biết là do đứng quá lâu hay do bầu không khí u ám, ngột ngạt giống như một hầm băng lạnh lẽo khiến bọn họ chấn động vẫn chưa kịp hồi thần.
Vân Phượng vén lên màn trướng, ngồi tại mép giường, dung nhan nàng bình lặng không còn vẻ hoạt bát ồn ào như thường ngày, thay vào đó là sắc mặt trắng xám, đôi mắt nhắm chặt hơi thở mỏng manh...
Hắn nâng đôi tay nhẹ vuốt ve gò má tái nhợt của nàng, một dòng chất lỏng đỏ sậm tràn ra theo khoé miệng của nàng, ánh mắt hắn run rẩy trái tim lại như bị ai đó hung hăng lăng trì, giống như từng nhát dao cứ đâm, đâm vào nơi sâu thẳm trong trái tim hắn.
Tay trái nắm chặt thành quyền, hắn dịu dàng lau đi vết máu nơi khoé miệng nàng, sau lại cất khăn tay dính máu vào trong áo nơi vị trí trái tim, khẽ vén những sợi tóc loà xoà trên trán nàng, cúi đầu đặt một nụ hôn nơi mi tâm, xoay người bước ra ngoài...
À...ngoại trừ việc thanh tiến độ nhiệm vụ vẫn là 0%...
Mấy ngày trước 6996 vẫn còn không ngừng bài ca than vãn, đốc công song dường như nó cảm nhận không thể đả động đến cô, cũng liền mặc kệ, đóng cửa bế quan tu luyện.
Cho nên cuộc sống chốn thâm cung của Hoa Y lại càng trở nên thanh tĩnh đến có chút nhàm chán...
------------------
Tiếng bước chân vội vã, người vừa đến nhanh chóng quỳ xuống: "Quốc sư, bên phía Thái hậu xảy ra chuyện".
Vân Phượng nâng tầm mắt, mờ mịt quay đầu qua, cái chén trong tay không biết từ bao giờ đã vỡ nát, một số mảnh chén vẫn còn găm trong lòng bàn tay hắn.
"Ngươi nói ai xảy ra chuyện?!!!".
Nội thị thông báo cúi đầu nay còn thấp hơn, bản thân không tự chủ được run rẩy một cái, giọng nói mạc danh cũng không rõ ràng: "Là...là Thái hậu...người...người hiện đang được thái y chăm sóc".
Vừa nói xong hắn liền cảm nhận luồng gió lạnh xoẹt qua, sau thân ảnh người trước mặt đã biến mất.
Lúc này hắn mới đưa tay lau từng giọt mồ hôi lạnh, lòng cũng tự nhủ không biết vì sao Quốc sư lại trở nên đáng sợ như vậy, Quốc sư trong lòng bọn họ vẫn luôn tươi cười, vân đạm phong khinh có phong phạm của quân tử như ngọc, nhưng vừa nãy...hắn len lén liếc lên thấy ánh mắt người đó đỏ như máu, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, sát khí mạnh bạo lan toả toàn thân, khiến cho bầu không khí ngập trần trong tử khí cùng chết chóc...
Trong một khắc ấy hắn dường như cảm giác hô hấp khó thông, hít thở khó khăn, nặng nhọc, luồng áp suất thấp ấy đè xuống khiến toàn thân hắn lạnh lẽo nặng trịch...
--------------------
(Từ Ngô cung)
Vân Phượng nhìn dung nhan người đang ngủ say trên giường sắc mặt ngày càng tối tăm.
Những tử sĩ hắn để bên người nàng để bảo vệ đều mất tích, còn ai có loại năng lực này, hắn vẫn luôn biết Hoàng đế có con át chủ bài sau cùng song hắn không thể ngờ được hắn lại không bảo vệ được nàng.
Tự trách cùng hối hận nhiều hơn chính là tức giận, ngay lúc này đây hắn thật sự muốn cầm kiếm đi chém phăng cái đầu của những người dám làm tổn thương nàng.
Một hàng thái y được triệu tập sắc mặt đều vô cùng tái, cứ nhìn đến khuôn mặt của Quốc sư bọn họ không biết vì sao lại không rét mà run, lời cứ lên đến miệng lại như nuốt thẳng vào, đôi tay trong tay áo run lên.
Vân Phượng nâng lên ánh mắt, lúc này quét qua toàn bộ thái y viện, lời nói như đã biết trước, là lời khẳng định thốt ra: "Không phát hiện được bệnh? Biết gì thì nói đấy đi, phỏng đoán cũng phải nói ra!!!".
Toàn bộ thái y viện lặng ngắt như tờ, thật lâu sau như ý thức được không khí ngày càng lạnh lẽo, dường như kết thêm một tầng băng mỏng, nguyên lão lớn tuổi nhất thái y viện đành phải gánh lấy trách nhiệm nặng nề này.
"Quốc sư...mặc dù ta không biết Thái hậu đây là bị làm sao...ta cũng thực xấu hổ vì học nghệ không tinh...chỉ là...theo phỏng đoán của ta có lẽ việc Thái hậu ngủ 3 ngày không tỉnh...việc này ắt có liên quan đến Miêu cương..."
Nói xong ông lén lướt qua sắc mặt của nam nhân y bào bạch ngân đang đứng trước màn trướng, ánh mắt hắn chưa hề rời khỏi nữ nhân trên giường, dường như những gì ông nói đều không lọt được vào thế giới của hắn.
Thời gian cô đọng, lạnh lẽo đến lòng người run rẩy, toàn bộ thái y viện cứ đứng đó 1 tiếng đồng hồ, Quốc sư không nói chuyện, cũng không hỏi gì cả, từ lúc bước vào hắn đều chỉ đứng bên màn trướng lẳng lặng nhìn người bên trong, ánh mắt vô cùng phức tạp, có quá nhiều sắc thái mà bọn hắn không thể hiểu được.
Thật lâu sau mới nghe thấy một câu từ Quốc sư cũng khiến cho tâm thần đang căng chặt của bọn họ được thả lỏng: "Ta đã biết, các ngươi lui đi".
Ra đến cửa cung một số thái y chân dường như đã nhũn ra, đứng không vững không biết là do đứng quá lâu hay do bầu không khí u ám, ngột ngạt giống như một hầm băng lạnh lẽo khiến bọn họ chấn động vẫn chưa kịp hồi thần.
Vân Phượng vén lên màn trướng, ngồi tại mép giường, dung nhan nàng bình lặng không còn vẻ hoạt bát ồn ào như thường ngày, thay vào đó là sắc mặt trắng xám, đôi mắt nhắm chặt hơi thở mỏng manh...
Hắn nâng đôi tay nhẹ vuốt ve gò má tái nhợt của nàng, một dòng chất lỏng đỏ sậm tràn ra theo khoé miệng của nàng, ánh mắt hắn run rẩy trái tim lại như bị ai đó hung hăng lăng trì, giống như từng nhát dao cứ đâm, đâm vào nơi sâu thẳm trong trái tim hắn.
Tay trái nắm chặt thành quyền, hắn dịu dàng lau đi vết máu nơi khoé miệng nàng, sau lại cất khăn tay dính máu vào trong áo nơi vị trí trái tim, khẽ vén những sợi tóc loà xoà trên trán nàng, cúi đầu đặt một nụ hôn nơi mi tâm, xoay người bước ra ngoài...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.