[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)
Chương 44: Học Viện Thiên Tài
Tây Linh Nhược Vũ
01/09/2021
Hoa Y mở mắt, ngáp dài vươn vai, khi nãy đi qua thấy thảm cỏ xanh mát lại nằm dưới gốc cây anh đào cảnh đẹp ý thơ, cô liền có hứng thú đánh một giấc.
Đứng dậy phủi đi lá vướng trên váy áo, cũng đúng lúc chuông báo tan học vang lên, Hoa Y về kí túc xá.
Ngày hôm sau cô vẫn trốn học, làm một giấc bên thảm cỏ xanh mát, cuộc sống tự do tự tại.
Chỉ có điều hôm nay thức dậy bên người thêm một chiếc áo blouse trắng, trên áo vẫn còn thoang thoảng mùi nước sát trùng trộn lẫn với mùi bạc hà thanh mát.
Cô cũng không quá để tâm, trực tiếp vứt lại.
Ngày thứ 3 trốn học, giáo viên gọi cô lên văn phòng.
"Hoa Y, cô biết em rất thông minh, nhưng mà nếu em cứ không lên lớp như vậy thành tích sẽ đi xuống đấy".
Hoa Y ngồi đối diện cô giáo, hai chân vắt chéo ánh mắt không nhìn cô chỉ tập trung quan sát đồ vật trên bàn.
"Hoa Y cô đang nói chuyện với em" cô giáo tăng thêm âm lượng hẳn là đang tức giận.
Hoa Y nâng mắt nhìn thẳng: "Cô à, trường mình không yêu cầu học sinh nhất định phải đi học, cái trường muốn là thành tích".
Cô giáo mím chặt môi hiển nhiên đó là sự thật, đây là ngôi trường của thiên tài, chỉ cần thiên tài trị vị điều hành nó, giáo viên nói cách khác cũng chỉ giống như một công cụ được thêm vào mà thôi.
"Nhưng nếu em không học, thành tích của em sẽ không tốt".
Hoa Y kéo ghế lại gần, tay chống lên bàn cô: "Ngoài thành tích ra, thì còn có thứ nữa tác động đến ngôi trường này, cô muốn biết không?".
————————————
Hoa Y từ phòng giáo viên đi ra, Giới Điềm đứng đợi cô ở cửa gương mặt lo lắng hỏi: "Tiểu Y cậu không sao chứ? Mấy ngày nay cậu đều không đi học tớ rất lo lắng, kí túc xá của thiên tài tớ lại không thể vào chỉ đành đợi cậu ở đây".
Hoa Y lướt qua cô ta cũng không nói chuyện.
Giới Điềm thấy vậy siết chặt tay, khuôn mặt trở nên u ám vặn vẹo.
Hoa Y lấy điện thoại nhắn một mẩu tin, xong xuôi tay đút túi quần, tiêu sái anh tuấn bước ra cửa trường.
————————————
"..."
"Đó là Hoa Y à?..."
"Tóc của cậu ấy?!!.."
Hoa Y bước vào lớp, làm lơ ánh mắt mọi người ngồi về chỗ của mình.
Mái tóc xoăn dài màu đỏ rượu cùng vài sợi dây 7 màu buông xuống trước người, cô nâng tay vén vào sau tai.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên, Hoa Y cất cặp vào ngăn bàn, tay đụng đến một bó hoa, cô lấy lên bó hoa màu đỏ bằng sáp, cánh hoa mềm mịn toả hương từng đường vân, cành lá đều tỉ mỉ chi tiết nhìn đã biết là hàng đặt làm đắt tiền.
Bên dưới còn treo một bức thư nhỏ, gặp em tại vườn hoa Vu Quân.
Hoa Y nhìn 2 chữ Vu Quân chợt nhớ ra giai đoạn của câu chuyện, đúng là hiện tại Vu Quân đang theo đuổi nguyên chủ, cô cũng không bài xích hắn, đã đi chơi với nhau vài lần.
Hoa Y câu lên khoé môi, cùng lúc cô đang rảnh rỗi lại có người đưa đến cửa quá thuận tiện.
Cô giáo chủ nhiệm bước vào tiếng xì xào chấm dứt, tầm mắt cô nhìn về phía Hoa Y rất nhanh lại mím môi rời đi.
Hoa Y nhàm chán gục trên bàn ngủ một giấc, hết tiết liền đến vườn hoa gặp Vu Quân.
Thiếu niên 17 tuổi, nếu nói Trục Lưu mang vẻ đẹp ôn tồn nho nhã thì Vu Quân này lại mang vẻ đẹp phóng khoáng, phong lưu của công tử thế gia.
Hoa Y bước về phía trước hắn liền quay người lại, ánh mắt thành khẩn lại nhu tình mật ý nhìn cô tay khẽ kéo định nắm tay cô.
Hoa Y né đi vốn lúc trước trêu đùa loại tra nam này làm cô vui thích nhất nhưng bây giờ cứ nghĩ đến khuôn mặt giận dỗi tự bế của cục băng cô lại không nỡ.
"Có chuyện gì?".
Vu Quân ngạc nhiên, chỉ mới mấy ngày không gặp cô gái trước mặt lại mang cho hắn cảm nhận vô cùng xa lạ.
Mái tóc màu đỏ rượu đính thêm sợi tơ lấp lánh được uốn xoăn sóng nhè nhẹ, khuôn mặt cô bất giác tăng thêm nét tà mị, đã đổi màu son đỏ thẫm, cổ áo 2 nút trên cùng cởi ra, tay áo xắn lên gấp khúc toàn thân đều toả ra khí chết bá đạo hư hỏng.
Vu Quân híp mắt lại: "Tiểu Y? Em đổi phong cách?".
"Không là đổi cả người" Hoa Y nâng mắt nhìn ra sau hắn, không xa có một thân ảnh.
Vu Quân nở nụ cười nghĩ rằng cô đang trêu mình: "Tiểu Y đẹp lắm, hôm nay anh đặt chỗ tại Restaurants Westlake là bàn tầng thượng, đi với anh nhé?".
"Không đi" Hoa Y vẫn còn đang suy nghĩ xem tâm nguyện của nguyên chủ có muốn vả mặt tra nam không thì bất giác lời cũng đã nói ra.
Vu Quân ánh mắt tối lại một chút, sau hắn ngẩng đầu khuôn mặt vẫn ngậm ý cười tươi sáng hướng cô: "Được rồi chắc em không thích chỗ đó, hôm khác tôi sẽ đổi nhé".
Hoa Y cũng không muốn cho hắn sắc mặt tốt, toàn thân mang mặt nạ giả dối đến cùng cực cô quay người về lớp.
"Cô ta làm sao thế" Vu Quân lên tiếng hắn là đang nói chuyện với người đằng sau.
"Em không biết, mấy ngày trước cũng vậy như biến thành người khác".
Đứng dậy phủi đi lá vướng trên váy áo, cũng đúng lúc chuông báo tan học vang lên, Hoa Y về kí túc xá.
Ngày hôm sau cô vẫn trốn học, làm một giấc bên thảm cỏ xanh mát, cuộc sống tự do tự tại.
Chỉ có điều hôm nay thức dậy bên người thêm một chiếc áo blouse trắng, trên áo vẫn còn thoang thoảng mùi nước sát trùng trộn lẫn với mùi bạc hà thanh mát.
Cô cũng không quá để tâm, trực tiếp vứt lại.
Ngày thứ 3 trốn học, giáo viên gọi cô lên văn phòng.
"Hoa Y, cô biết em rất thông minh, nhưng mà nếu em cứ không lên lớp như vậy thành tích sẽ đi xuống đấy".
Hoa Y ngồi đối diện cô giáo, hai chân vắt chéo ánh mắt không nhìn cô chỉ tập trung quan sát đồ vật trên bàn.
"Hoa Y cô đang nói chuyện với em" cô giáo tăng thêm âm lượng hẳn là đang tức giận.
Hoa Y nâng mắt nhìn thẳng: "Cô à, trường mình không yêu cầu học sinh nhất định phải đi học, cái trường muốn là thành tích".
Cô giáo mím chặt môi hiển nhiên đó là sự thật, đây là ngôi trường của thiên tài, chỉ cần thiên tài trị vị điều hành nó, giáo viên nói cách khác cũng chỉ giống như một công cụ được thêm vào mà thôi.
"Nhưng nếu em không học, thành tích của em sẽ không tốt".
Hoa Y kéo ghế lại gần, tay chống lên bàn cô: "Ngoài thành tích ra, thì còn có thứ nữa tác động đến ngôi trường này, cô muốn biết không?".
————————————
Hoa Y từ phòng giáo viên đi ra, Giới Điềm đứng đợi cô ở cửa gương mặt lo lắng hỏi: "Tiểu Y cậu không sao chứ? Mấy ngày nay cậu đều không đi học tớ rất lo lắng, kí túc xá của thiên tài tớ lại không thể vào chỉ đành đợi cậu ở đây".
Hoa Y lướt qua cô ta cũng không nói chuyện.
Giới Điềm thấy vậy siết chặt tay, khuôn mặt trở nên u ám vặn vẹo.
Hoa Y lấy điện thoại nhắn một mẩu tin, xong xuôi tay đút túi quần, tiêu sái anh tuấn bước ra cửa trường.
————————————
"..."
"Đó là Hoa Y à?..."
"Tóc của cậu ấy?!!.."
Hoa Y bước vào lớp, làm lơ ánh mắt mọi người ngồi về chỗ của mình.
Mái tóc xoăn dài màu đỏ rượu cùng vài sợi dây 7 màu buông xuống trước người, cô nâng tay vén vào sau tai.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên, Hoa Y cất cặp vào ngăn bàn, tay đụng đến một bó hoa, cô lấy lên bó hoa màu đỏ bằng sáp, cánh hoa mềm mịn toả hương từng đường vân, cành lá đều tỉ mỉ chi tiết nhìn đã biết là hàng đặt làm đắt tiền.
Bên dưới còn treo một bức thư nhỏ, gặp em tại vườn hoa Vu Quân.
Hoa Y nhìn 2 chữ Vu Quân chợt nhớ ra giai đoạn của câu chuyện, đúng là hiện tại Vu Quân đang theo đuổi nguyên chủ, cô cũng không bài xích hắn, đã đi chơi với nhau vài lần.
Hoa Y câu lên khoé môi, cùng lúc cô đang rảnh rỗi lại có người đưa đến cửa quá thuận tiện.
Cô giáo chủ nhiệm bước vào tiếng xì xào chấm dứt, tầm mắt cô nhìn về phía Hoa Y rất nhanh lại mím môi rời đi.
Hoa Y nhàm chán gục trên bàn ngủ một giấc, hết tiết liền đến vườn hoa gặp Vu Quân.
Thiếu niên 17 tuổi, nếu nói Trục Lưu mang vẻ đẹp ôn tồn nho nhã thì Vu Quân này lại mang vẻ đẹp phóng khoáng, phong lưu của công tử thế gia.
Hoa Y bước về phía trước hắn liền quay người lại, ánh mắt thành khẩn lại nhu tình mật ý nhìn cô tay khẽ kéo định nắm tay cô.
Hoa Y né đi vốn lúc trước trêu đùa loại tra nam này làm cô vui thích nhất nhưng bây giờ cứ nghĩ đến khuôn mặt giận dỗi tự bế của cục băng cô lại không nỡ.
"Có chuyện gì?".
Vu Quân ngạc nhiên, chỉ mới mấy ngày không gặp cô gái trước mặt lại mang cho hắn cảm nhận vô cùng xa lạ.
Mái tóc màu đỏ rượu đính thêm sợi tơ lấp lánh được uốn xoăn sóng nhè nhẹ, khuôn mặt cô bất giác tăng thêm nét tà mị, đã đổi màu son đỏ thẫm, cổ áo 2 nút trên cùng cởi ra, tay áo xắn lên gấp khúc toàn thân đều toả ra khí chết bá đạo hư hỏng.
Vu Quân híp mắt lại: "Tiểu Y? Em đổi phong cách?".
"Không là đổi cả người" Hoa Y nâng mắt nhìn ra sau hắn, không xa có một thân ảnh.
Vu Quân nở nụ cười nghĩ rằng cô đang trêu mình: "Tiểu Y đẹp lắm, hôm nay anh đặt chỗ tại Restaurants Westlake là bàn tầng thượng, đi với anh nhé?".
"Không đi" Hoa Y vẫn còn đang suy nghĩ xem tâm nguyện của nguyên chủ có muốn vả mặt tra nam không thì bất giác lời cũng đã nói ra.
Vu Quân ánh mắt tối lại một chút, sau hắn ngẩng đầu khuôn mặt vẫn ngậm ý cười tươi sáng hướng cô: "Được rồi chắc em không thích chỗ đó, hôm khác tôi sẽ đổi nhé".
Hoa Y cũng không muốn cho hắn sắc mặt tốt, toàn thân mang mặt nạ giả dối đến cùng cực cô quay người về lớp.
"Cô ta làm sao thế" Vu Quân lên tiếng hắn là đang nói chuyện với người đằng sau.
"Em không biết, mấy ngày trước cũng vậy như biến thành người khác".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.