Xuyên Nhanh: Thiên Nguyệt Lam Tuyết
Chương 35: Mạt thế đến rồi, mau chạy thôi (5)
Gomini Nary
04/01/2021
Cái đầu của Tiểu zombie lăn long lóc dưới chân Lam Tuyết.
Vô! Cùng! Kinh! Dị!!!
"..." Muốn hét mà không hét nổi nữa!
Tiểu zombie chống người dậy, chạy lon ton về phía Lam Tuyết, máu me be bét.
Cũng may cô không phải dạng người yếu tim, nếu không cũng chẳng chống đỡ nổi đến bây giờ.
"Gào gào..." Cái đầu dưới chân đang lên tiếng phản bác.
Lam Tuyết chịu đựng chứng ám ảnh, nhặt cái đầu của Tiểu Zombie lên tìm cách gắn cho nó.
"Coi như kiếp trước ta nợ ngươi!"
...
Lam Tuyết muốn quả quyết, không phải là cô muốn nó đi theo.
Là nó tự đi theo cơ mà.
Có cách nào để đuổi nó đi hay không?
Lam Tuyết nhìn chằm chằm Tiểu Zombie lẽo đẽo đi đằng sau, Tiểu Zombie ngơ ngác nhìn chằm chằm lại Lam Tuyết.
"Hay là cho nó xuống gặp Diêm Vương luôn. Hệ thống, ngươi thấy sao?"
Hệ thống yên lặng.
Lam Tuyết than vãn: "Sao nó vẫn chưa về nữa. Nếu nó mà không về chắc ta quên luôn ngôn ngữ của thế giới này đọc thế nào quá!"
Quay sang bên cạnh.
"Tiểu Zombie, mi có thấy như vậy không?"
Tiểu Zombie gừ gừ một tiếng thay cho biểu tình.
"Thôi đi, coi như có ngươi đi cùng cũng đỡ chán", ngừng một lúc, "Cùng lắm thì khi gặp nguy hiểm thì lấy nó ra làm bia đỡ đạn. Bổn đại thần thật sự là thông minh quá đê!"
Tiểu Zombie gừ gừ một tiếng thay cho biểu tình.
Nhắc mới nhớ, từ khi cô đến cái thế giới này mới chỉ thấy có mỗi zombie, còn con người đâu rồi. Không phải biến hết thành xác sống rồi đấy chứ. Nếu biến thành xác sống thì có cách nào biến đổi lại không?
Cô cũng không có mấy loại dược chuyên về xác sống, nếu muốn thì cũng có thể nghiên cứu. Chúng ta có nguyên một con zombie ở đây cơ mà.
Tiểu zombie khó hiểu nhìn cô.
"Có ai ở đây không, ới loài người ơi!" Lam Tuyết hét to một tiếng.
Mấy con Zombie chạy loanh quanh khu vực đồng loạt nhìn lại.
Lam Tuyết: "..."
" Không có chuyện gì, cứ tiếp tục lảng vảng tiếp đi."
Đám Tiểu Zombie lại tiếp tục lảng vảng qua lại, con nào con nấy tái nhợt, miệng không ngừng kêu mấy tiếng hừ hừ.
Lam Tuyết lại tiếp tục đi.
Nơi này trước đây có vẻ là một thành phố lớn sầm uất, do trận xác sống mà trở nên hoang tàn như vậy.
Nàng muốn gặp con người, chán mấy thứ kì dị này lắm rồi.
Đám zombie phía trước đột nhiên la hét om sòm, tiếng súng bắn ra, tiếng con người mắng chửi nhau.
Hai tai cô vểnh lên, có tiếng người thật kìa.
Ở một diễn biến khác...
Lũ zombie nhào lên đám người. Người đàn ông râu kẽm cầm côn sắt vụt túi bụi, cô gái toàn thân mặc một bộ quần áo màu đen bó sát, hiện lên thân hình nóng bỏng, trên vai mang hai khẩu súng lớn. Chàng trai trẻ tuổi còn lại cố gắng đẩy đồ vật chặn lại đường đi của zombie.
Bên kia còn có một người toàn thân một màu đen, đội một cái mũi lưỡi trai che lại phần mắt, lộ ra cái mũi cao với làn da trắng bóc.
Tổ đội nhìn thế nào cũng giống như đang biểu diễn thời trang.
Ngoại trừ lão râu kẽm đằng kia.
Lam Tuyết đánh giá: Làm mất cả thẩm mĩ nhan sắc của cô.
Dáng vẻ cầm côn sắt cũng có thể nói rằng là một ông chú đẹp trai.
Tiểu Zombie ngồi một bên với cô trốn sau đống kiện hàng, mấy con zombie khác bước qua lờ đi như không cảm thấy sự tồn tại của hai người.
Nói ra thì con người chính là mục tiêu của Zombie, zombie luôn tìm cách đồng hóa con người. Tại sao lũ zombie này lại thản nhiên lướt qua cô như không thấy chuyện gì nhỉ?
Có chút tự kỉ rằng mình cũng đã biến thành xác sống.
Vô! Cùng! Kinh! Dị!!!
"..." Muốn hét mà không hét nổi nữa!
Tiểu zombie chống người dậy, chạy lon ton về phía Lam Tuyết, máu me be bét.
Cũng may cô không phải dạng người yếu tim, nếu không cũng chẳng chống đỡ nổi đến bây giờ.
"Gào gào..." Cái đầu dưới chân đang lên tiếng phản bác.
Lam Tuyết chịu đựng chứng ám ảnh, nhặt cái đầu của Tiểu Zombie lên tìm cách gắn cho nó.
"Coi như kiếp trước ta nợ ngươi!"
...
Lam Tuyết muốn quả quyết, không phải là cô muốn nó đi theo.
Là nó tự đi theo cơ mà.
Có cách nào để đuổi nó đi hay không?
Lam Tuyết nhìn chằm chằm Tiểu Zombie lẽo đẽo đi đằng sau, Tiểu Zombie ngơ ngác nhìn chằm chằm lại Lam Tuyết.
"Hay là cho nó xuống gặp Diêm Vương luôn. Hệ thống, ngươi thấy sao?"
Hệ thống yên lặng.
Lam Tuyết than vãn: "Sao nó vẫn chưa về nữa. Nếu nó mà không về chắc ta quên luôn ngôn ngữ của thế giới này đọc thế nào quá!"
Quay sang bên cạnh.
"Tiểu Zombie, mi có thấy như vậy không?"
Tiểu Zombie gừ gừ một tiếng thay cho biểu tình.
"Thôi đi, coi như có ngươi đi cùng cũng đỡ chán", ngừng một lúc, "Cùng lắm thì khi gặp nguy hiểm thì lấy nó ra làm bia đỡ đạn. Bổn đại thần thật sự là thông minh quá đê!"
Tiểu Zombie gừ gừ một tiếng thay cho biểu tình.
Nhắc mới nhớ, từ khi cô đến cái thế giới này mới chỉ thấy có mỗi zombie, còn con người đâu rồi. Không phải biến hết thành xác sống rồi đấy chứ. Nếu biến thành xác sống thì có cách nào biến đổi lại không?
Cô cũng không có mấy loại dược chuyên về xác sống, nếu muốn thì cũng có thể nghiên cứu. Chúng ta có nguyên một con zombie ở đây cơ mà.
Tiểu zombie khó hiểu nhìn cô.
"Có ai ở đây không, ới loài người ơi!" Lam Tuyết hét to một tiếng.
Mấy con Zombie chạy loanh quanh khu vực đồng loạt nhìn lại.
Lam Tuyết: "..."
" Không có chuyện gì, cứ tiếp tục lảng vảng tiếp đi."
Đám Tiểu Zombie lại tiếp tục lảng vảng qua lại, con nào con nấy tái nhợt, miệng không ngừng kêu mấy tiếng hừ hừ.
Lam Tuyết lại tiếp tục đi.
Nơi này trước đây có vẻ là một thành phố lớn sầm uất, do trận xác sống mà trở nên hoang tàn như vậy.
Nàng muốn gặp con người, chán mấy thứ kì dị này lắm rồi.
Đám zombie phía trước đột nhiên la hét om sòm, tiếng súng bắn ra, tiếng con người mắng chửi nhau.
Hai tai cô vểnh lên, có tiếng người thật kìa.
Ở một diễn biến khác...
Lũ zombie nhào lên đám người. Người đàn ông râu kẽm cầm côn sắt vụt túi bụi, cô gái toàn thân mặc một bộ quần áo màu đen bó sát, hiện lên thân hình nóng bỏng, trên vai mang hai khẩu súng lớn. Chàng trai trẻ tuổi còn lại cố gắng đẩy đồ vật chặn lại đường đi của zombie.
Bên kia còn có một người toàn thân một màu đen, đội một cái mũi lưỡi trai che lại phần mắt, lộ ra cái mũi cao với làn da trắng bóc.
Tổ đội nhìn thế nào cũng giống như đang biểu diễn thời trang.
Ngoại trừ lão râu kẽm đằng kia.
Lam Tuyết đánh giá: Làm mất cả thẩm mĩ nhan sắc của cô.
Dáng vẻ cầm côn sắt cũng có thể nói rằng là một ông chú đẹp trai.
Tiểu Zombie ngồi một bên với cô trốn sau đống kiện hàng, mấy con zombie khác bước qua lờ đi như không cảm thấy sự tồn tại của hai người.
Nói ra thì con người chính là mục tiêu của Zombie, zombie luôn tìm cách đồng hóa con người. Tại sao lũ zombie này lại thản nhiên lướt qua cô như không thấy chuyện gì nhỉ?
Có chút tự kỉ rằng mình cũng đã biến thành xác sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.