Xuyên Nhanh: Thiên Nguyệt Lam Tuyết
Chương 22: Tín ngưỡng của thần linh (14)
Gomini Nary
04/01/2021
Một lúc sau...
Tứ phía loạn thành một đoàn, chẳng biết là ai đang đánh ai nữa.
"Tại sao ngươi lại đánh ta!"
"Ai bảo ngươi cứ nhào qua chỗ ma đầu"
"Tại ngươi suýt văng cái vòng trừ tà vào mặt ta chứ gì nữa!"
"Khoan đã, yêu nữ đâu rồi"
"Cũng không thấy ma đầu kia đâu cả!"
"Vậy người chúng ta đánh túi bụi lúc nãy là ai?"
"Không biết!"
Khương Ly chật vật ngoi ra từ đám người, chốc người đứng cạnh bụi cây. Khuôn mặt vốn thanh tú lại bầm dập không ít vết thương.
Cũng không biết tại sao từ lúc bọn họ bắt đầu đánh nhau, có một cỗ lực lượng đẩy ả ta vào đám người, rồi niêm phong ở đó, không cách nào thoát ra được.
Ngoài ả Lam Tuyết kia thì còn ai được nhứ!
May mà cô ta có một ít bảo vật hộ mệnh, mới giữ lại được cái mạng này về.
Nghĩ đến đống bảo vật đó, vệt sát khí trong mắt Khương Ly càng nồng đậm hơn.
Đám đồ đó là trước kia Phong Lam Tuyết cho cô ta, bây giờ lại sử dụng, lại chả khác gì vả vào mặt cả.
...
Lam Tuyết và Mặc Nhiễm lật đật chạy về miếu Mộc thần.
Trước khi đi còn lành lặn, lúc về lại chẳng khác gì mấy con chuột ngoài đồng cả!
Mặc Nhiễm không mấy quan tâm đến vẻ đẹp hình thức nhưng ta quan tâm, hắn im lặng để cho Mộc Hoa dẫn Lam Tuyết đi tắm, còn mình thì thơ thẩn một mình cùng viên kim đan.
Y như trẻ con mới nhận được quà, háo hức vô cùng.
Tắm xong, Lam Tuyết vẫn còn thấy hắn ngồi nguyên chỗ cũ, bên cạnh còn một đống chai chai lọ lọ gì đó, đủ kiểu dáng màu sắc bắt mắt.
Lam Tuyết ghé qua: "Cái viên này dùng để làm gì vậy!"
"Không biết- Mặc Nhiễm rũ mắt- Chưa biết có tác dụng gì cả, không biết có phải thuốc độc hay không?" Mấy thứ đẹp đều là thứ rất nguy hiểm.
"Vậy thì liều mạng cướp về để làm gì?" Lam Tuyết sa mạc lời với hắn.
Mặc Nhiễm xoa mũi : "Mang về cho ngươi chơi thử!"
"Hừ, rõ ràng ngươi cũng rất tò mò với nó thì có" Lam Tuyết xoa tóc, mái tóc trắng dính nước nhỏ từng giọt từng giọt trên sàn nhà. Làm ướt cả y phục trắng vốn đã mỏng manh.
Khác hoàn toàn một trời một vực với Mặc Nhiễm- Đống bùn biết di động.
Lam Tuyết lôi hắn ra nhà tắm, cởi y phục hắn ra.
Mặc Nhiễm giật mình luống cuống kéo y phục lại, hồi thần hỏi cô: "Nàng muốn làm gì?"
"Tất nhiên là tắm cho ngươi, nhìn ngươi bẩn thế này ta không chịu được!"
"Không cần, ta tự tắm được, nàng ra ngoài trước đi!"
"Ta tắm cho ngươi, ngươi tắm một mình ta sợ không sạch" Cho chừa cái tội nhây với cô, làm sao, muốn chơi chúng ta chơi đến cùng, chơi thể loại hai người thôi cũng được.
Dù không biết chơi xong hắn có mất cái tay hay thiếu cái chân nào không thì cô không cần biết.
Cuối cùng vẫn phải Mặc Nhiễm đẩy cô ra, mặt đỏ như trái ớt, quần áo hai người vốn đã không còn chỉnh chu, bây giờ rối loạn hết rồi.
Đừng nghĩ lung tung, nàng chưa hề làm gì hắn hết đó nha.
Còn làm gì thì: "Tắm nhanh lên đấy!"
"Biết rồi..." Tiếng thưa vang lên lí nhí như muỗi kêu từ trong phòng vọng ra.
Lam Tuyết: "Chọc thẻ bài ngượng ngùng cũng đáng yêu thật! Bỗng dưng muốn sờ cái gì đó mềm mềm, có lông. Mà thẻ bài nhỏ lại không có ở đây!"
Chán thật!!!
Lam Tuyết dậm chân một chút rồi bỏ lên nhà trên.
Mặc Nhiễm he hé mở cánh cửa đề phòng xem cô đã đi chưa, âm thầm thở phào. Coi như cũng trốn được một kiếp.
Khoan đã, tại sao hắn ta lại phải bối rối mặt đỏ tim đập cơ chứ.
Chỉ là một thần linh mà thôi.
Tứ phía loạn thành một đoàn, chẳng biết là ai đang đánh ai nữa.
"Tại sao ngươi lại đánh ta!"
"Ai bảo ngươi cứ nhào qua chỗ ma đầu"
"Tại ngươi suýt văng cái vòng trừ tà vào mặt ta chứ gì nữa!"
"Khoan đã, yêu nữ đâu rồi"
"Cũng không thấy ma đầu kia đâu cả!"
"Vậy người chúng ta đánh túi bụi lúc nãy là ai?"
"Không biết!"
Khương Ly chật vật ngoi ra từ đám người, chốc người đứng cạnh bụi cây. Khuôn mặt vốn thanh tú lại bầm dập không ít vết thương.
Cũng không biết tại sao từ lúc bọn họ bắt đầu đánh nhau, có một cỗ lực lượng đẩy ả ta vào đám người, rồi niêm phong ở đó, không cách nào thoát ra được.
Ngoài ả Lam Tuyết kia thì còn ai được nhứ!
May mà cô ta có một ít bảo vật hộ mệnh, mới giữ lại được cái mạng này về.
Nghĩ đến đống bảo vật đó, vệt sát khí trong mắt Khương Ly càng nồng đậm hơn.
Đám đồ đó là trước kia Phong Lam Tuyết cho cô ta, bây giờ lại sử dụng, lại chả khác gì vả vào mặt cả.
...
Lam Tuyết và Mặc Nhiễm lật đật chạy về miếu Mộc thần.
Trước khi đi còn lành lặn, lúc về lại chẳng khác gì mấy con chuột ngoài đồng cả!
Mặc Nhiễm không mấy quan tâm đến vẻ đẹp hình thức nhưng ta quan tâm, hắn im lặng để cho Mộc Hoa dẫn Lam Tuyết đi tắm, còn mình thì thơ thẩn một mình cùng viên kim đan.
Y như trẻ con mới nhận được quà, háo hức vô cùng.
Tắm xong, Lam Tuyết vẫn còn thấy hắn ngồi nguyên chỗ cũ, bên cạnh còn một đống chai chai lọ lọ gì đó, đủ kiểu dáng màu sắc bắt mắt.
Lam Tuyết ghé qua: "Cái viên này dùng để làm gì vậy!"
"Không biết- Mặc Nhiễm rũ mắt- Chưa biết có tác dụng gì cả, không biết có phải thuốc độc hay không?" Mấy thứ đẹp đều là thứ rất nguy hiểm.
"Vậy thì liều mạng cướp về để làm gì?" Lam Tuyết sa mạc lời với hắn.
Mặc Nhiễm xoa mũi : "Mang về cho ngươi chơi thử!"
"Hừ, rõ ràng ngươi cũng rất tò mò với nó thì có" Lam Tuyết xoa tóc, mái tóc trắng dính nước nhỏ từng giọt từng giọt trên sàn nhà. Làm ướt cả y phục trắng vốn đã mỏng manh.
Khác hoàn toàn một trời một vực với Mặc Nhiễm- Đống bùn biết di động.
Lam Tuyết lôi hắn ra nhà tắm, cởi y phục hắn ra.
Mặc Nhiễm giật mình luống cuống kéo y phục lại, hồi thần hỏi cô: "Nàng muốn làm gì?"
"Tất nhiên là tắm cho ngươi, nhìn ngươi bẩn thế này ta không chịu được!"
"Không cần, ta tự tắm được, nàng ra ngoài trước đi!"
"Ta tắm cho ngươi, ngươi tắm một mình ta sợ không sạch" Cho chừa cái tội nhây với cô, làm sao, muốn chơi chúng ta chơi đến cùng, chơi thể loại hai người thôi cũng được.
Dù không biết chơi xong hắn có mất cái tay hay thiếu cái chân nào không thì cô không cần biết.
Cuối cùng vẫn phải Mặc Nhiễm đẩy cô ra, mặt đỏ như trái ớt, quần áo hai người vốn đã không còn chỉnh chu, bây giờ rối loạn hết rồi.
Đừng nghĩ lung tung, nàng chưa hề làm gì hắn hết đó nha.
Còn làm gì thì: "Tắm nhanh lên đấy!"
"Biết rồi..." Tiếng thưa vang lên lí nhí như muỗi kêu từ trong phòng vọng ra.
Lam Tuyết: "Chọc thẻ bài ngượng ngùng cũng đáng yêu thật! Bỗng dưng muốn sờ cái gì đó mềm mềm, có lông. Mà thẻ bài nhỏ lại không có ở đây!"
Chán thật!!!
Lam Tuyết dậm chân một chút rồi bỏ lên nhà trên.
Mặc Nhiễm he hé mở cánh cửa đề phòng xem cô đã đi chưa, âm thầm thở phào. Coi như cũng trốn được một kiếp.
Khoan đã, tại sao hắn ta lại phải bối rối mặt đỏ tim đập cơ chứ.
Chỉ là một thần linh mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.