Xuyên Nhanh Thú Thế, Nữ Phụ Yểu Mệnh Ta Không Làm!
Chương 17: say
Tiểu Cam Cam
27/09/2023
Chanh Tử thực sự chỉ muốn né tránh hắn, dù sao đi nữa thì ai lại muốn thân
thiết với đối tượng trong tương lai sẽ tiễn mình xuống địa ngục kia chứ?
Chẳng biết là cô nhạy cảm hay là bởi vì thực sự hắn đang nhìn chăm chăm vào cô, Chanh Tử chỉ mong bản nhạc mau chóng kết thúc để còn có lý do rời khỏi.
Những buổi tiệc thế này phần lớn là để những người trong giới quý tộc trò chuyện với nhau, vậy nên hắn chẳng để cho cô thảnh thơi được chút nào cả.
" Nghe nói những ngày ta xử lý công vụ, tiểu thư cũng không có ở đây".
Lúc đó tôi bận chăm sóc cho anh đấy, làm sao có mặt ở nơi này được? Chẳng lẽ xẻ cơ thể ra làm đôi hay sao?
Nội tâm cô điên cuồng gào thét nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười hoà nhã, những năm nếm trải mùi vị cuộc đời ở thế giới thực đã khiến cho cô trở thành người biết tiến biết lùi.
Nói thẳng ra là không dám đắc tội với người khác.
" Haha, trùng hợp là những ngày đó tôi cũng có việc cần giải quyết vậy nên mới không có mặt ở đây".
Ánh mắt của Chiến Lang híp lại nhưng rất nhanh liền giãn ra, dùng nụ cười che giấu đi biểu tình không vui và Chanh Tử chẳng hề nhận ra điều này, chỉ cố gắng cười cười tỏ ra vô hại.
Hắn đã hỏi cả chục câu rồi, nếu như không phải đang đeo găng tay thì có lẽ mồ hôi của cô đã dây sang tay của hắn, nói không chừng hắn sẽ trưng ra gương mặt ghê tởm rồi bỏ chạy.
Làm ơn đi, âm nhạc nên là điều tuyệt dịu giúp cho con người có thể hiểu nhau chứ không phải là thứ khiến cho cô như ngồi trên đống lửa.
Làm ơn chạy nhanh như lúc bà đây bị deadline dí đi!!!!!!!!!!
Hình ảnh trai tài gái sắc đang cùng nhau khiêu vũ khiến cho người khác ngưỡng mộ và ganh tị, Chanh Tử có thể nhận ra được ánh mắt đó của một vài cô gái, nếu thích thì làm ơn đến đây rồi đẩy cô sang một bên đi, cái không khí này sắp làm cho cô ngạt thở chết rồi.
Bản nhạc kết thúc, cô nhẹ nhàng cúi đầu chào rồi rời đi nhưng chỉ vừa mới xoay người thì cả cơ thể trở nên choáng váng.
Má ơi sợ nha!
Chanh Tử như nhớ lại được cả 10 kiếp trước, cái cảm giác này hệt như lúc cô đi liên hoan với công ty rồi nốc quá nhiều rượu vậy, cũng giống với lần mà cô phải tăng ca quá lâu mà không ăn uống đến mức chảy cả máu mũi.
Cơ thể của cô loạng choạng lui về phía sau, bàn tay nhỏ đặt lên thái dương, nếu như không có một bàn tay phía sau lặng lẽ bắt lấy vòng eo mảnh khảnh thì có lẽ cô đã ngã ra đất, trở thành trò cười cho bao người.
Tầm mắt của Chanh Tử đột nhiên tối sầm, cơ thể bủn rủn chẳng còn chút sức lực nào, bên tai vang vọng lên tiếng nói trầm thấp của người đàn ông:
" Dường như hôn thê của ta uống quá nhiều rượu cho nên có chút say, ta dìu cô ấy lên phòng nghỉ ngơi trước, các vị cứ thoải mái tận hưởng bữa tiệc đi".
Uống nhiều gì chứ? Cô chỉ mới uống có một ly thôi mà, tửu lượng của cô ở kiếp trước cũng thuộc hàng top nha. Chẳng lẽ cơ thể này của nữ phản diện quá yếu cho nên mới trở nên thế này chỉ trong một ly ư?
Chiến Lang không gặp quá nhiều trở ngại mà bế cô lên, Chanh Tử nghe loáng thoáng dường như có người đang xì xầm:
" Không ngờ lại sử dụng cái chiêu trò này để lôi kéo sự chú ý của điện hạ, đúng là mặt dày".
Cô không còn sức để đôi co, chỉ có thể gào thét trong lòng cho bõ tức.
Cô không có rãnh mà lôi kéo nha, mấy người mù hết rồi hay sao mà không thấy hắn đến bắt chuyện với cô trước vậy?
Trong thế giới tiểu thuyết, cô là con gái rượu của một gia đình giàu có, dù hắn có là hoàng tử đi chăng nữa thì sao chứ? Nhà cô rất giàu nha, tiền cô đóng thành cọc rồi táng vô mặt hắn còn được, cuộc sống chẳng thiếu thốn thứ gì thì có cần bày ra mưu kế để lôi kéo sự chú ý hay không?
Cô gái nhỏ nằm xụi lơ trong lòng hắn, bất mãn mà phát ra âm thanh nho nhỏ hệt như chuột kêu:
" Ưn... hư...".
Người đàn ông gương mặt có chút lạnh, chẳng thèm hỏi han mà chỉ thẳng bước mà đi lên từng bậc thang cho đến khi về đến phòng mình.
Chiến Lang liếc nhìn 6 người hộ vệ đang đứng trước cửa rồi thâm trầm mà lên tiếng:
" Canh cửa cho cẩn thận, nếu có ai xông vào thì...".
Chẳng biết là cô nhạy cảm hay là bởi vì thực sự hắn đang nhìn chăm chăm vào cô, Chanh Tử chỉ mong bản nhạc mau chóng kết thúc để còn có lý do rời khỏi.
Những buổi tiệc thế này phần lớn là để những người trong giới quý tộc trò chuyện với nhau, vậy nên hắn chẳng để cho cô thảnh thơi được chút nào cả.
" Nghe nói những ngày ta xử lý công vụ, tiểu thư cũng không có ở đây".
Lúc đó tôi bận chăm sóc cho anh đấy, làm sao có mặt ở nơi này được? Chẳng lẽ xẻ cơ thể ra làm đôi hay sao?
Nội tâm cô điên cuồng gào thét nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười hoà nhã, những năm nếm trải mùi vị cuộc đời ở thế giới thực đã khiến cho cô trở thành người biết tiến biết lùi.
Nói thẳng ra là không dám đắc tội với người khác.
" Haha, trùng hợp là những ngày đó tôi cũng có việc cần giải quyết vậy nên mới không có mặt ở đây".
Ánh mắt của Chiến Lang híp lại nhưng rất nhanh liền giãn ra, dùng nụ cười che giấu đi biểu tình không vui và Chanh Tử chẳng hề nhận ra điều này, chỉ cố gắng cười cười tỏ ra vô hại.
Hắn đã hỏi cả chục câu rồi, nếu như không phải đang đeo găng tay thì có lẽ mồ hôi của cô đã dây sang tay của hắn, nói không chừng hắn sẽ trưng ra gương mặt ghê tởm rồi bỏ chạy.
Làm ơn đi, âm nhạc nên là điều tuyệt dịu giúp cho con người có thể hiểu nhau chứ không phải là thứ khiến cho cô như ngồi trên đống lửa.
Làm ơn chạy nhanh như lúc bà đây bị deadline dí đi!!!!!!!!!!
Hình ảnh trai tài gái sắc đang cùng nhau khiêu vũ khiến cho người khác ngưỡng mộ và ganh tị, Chanh Tử có thể nhận ra được ánh mắt đó của một vài cô gái, nếu thích thì làm ơn đến đây rồi đẩy cô sang một bên đi, cái không khí này sắp làm cho cô ngạt thở chết rồi.
Bản nhạc kết thúc, cô nhẹ nhàng cúi đầu chào rồi rời đi nhưng chỉ vừa mới xoay người thì cả cơ thể trở nên choáng váng.
Má ơi sợ nha!
Chanh Tử như nhớ lại được cả 10 kiếp trước, cái cảm giác này hệt như lúc cô đi liên hoan với công ty rồi nốc quá nhiều rượu vậy, cũng giống với lần mà cô phải tăng ca quá lâu mà không ăn uống đến mức chảy cả máu mũi.
Cơ thể của cô loạng choạng lui về phía sau, bàn tay nhỏ đặt lên thái dương, nếu như không có một bàn tay phía sau lặng lẽ bắt lấy vòng eo mảnh khảnh thì có lẽ cô đã ngã ra đất, trở thành trò cười cho bao người.
Tầm mắt của Chanh Tử đột nhiên tối sầm, cơ thể bủn rủn chẳng còn chút sức lực nào, bên tai vang vọng lên tiếng nói trầm thấp của người đàn ông:
" Dường như hôn thê của ta uống quá nhiều rượu cho nên có chút say, ta dìu cô ấy lên phòng nghỉ ngơi trước, các vị cứ thoải mái tận hưởng bữa tiệc đi".
Uống nhiều gì chứ? Cô chỉ mới uống có một ly thôi mà, tửu lượng của cô ở kiếp trước cũng thuộc hàng top nha. Chẳng lẽ cơ thể này của nữ phản diện quá yếu cho nên mới trở nên thế này chỉ trong một ly ư?
Chiến Lang không gặp quá nhiều trở ngại mà bế cô lên, Chanh Tử nghe loáng thoáng dường như có người đang xì xầm:
" Không ngờ lại sử dụng cái chiêu trò này để lôi kéo sự chú ý của điện hạ, đúng là mặt dày".
Cô không còn sức để đôi co, chỉ có thể gào thét trong lòng cho bõ tức.
Cô không có rãnh mà lôi kéo nha, mấy người mù hết rồi hay sao mà không thấy hắn đến bắt chuyện với cô trước vậy?
Trong thế giới tiểu thuyết, cô là con gái rượu của một gia đình giàu có, dù hắn có là hoàng tử đi chăng nữa thì sao chứ? Nhà cô rất giàu nha, tiền cô đóng thành cọc rồi táng vô mặt hắn còn được, cuộc sống chẳng thiếu thốn thứ gì thì có cần bày ra mưu kế để lôi kéo sự chú ý hay không?
Cô gái nhỏ nằm xụi lơ trong lòng hắn, bất mãn mà phát ra âm thanh nho nhỏ hệt như chuột kêu:
" Ưn... hư...".
Người đàn ông gương mặt có chút lạnh, chẳng thèm hỏi han mà chỉ thẳng bước mà đi lên từng bậc thang cho đến khi về đến phòng mình.
Chiến Lang liếc nhìn 6 người hộ vệ đang đứng trước cửa rồi thâm trầm mà lên tiếng:
" Canh cửa cho cẩn thận, nếu có ai xông vào thì...".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.