Xuyên Nhanh: Thủ Tục Từ Thiện Của Vai Ác

Chương 24: Nữ Tổng Tài Ăn Chơi Trác Táng (24)

Phù Mạc Ti

02/06/2021

Edit: Lệ Diệp

Beta: Cá

___

Có lẽ tên mập sẽ không dám thừa nhận rằng trong khoảnh khắc nhìn thấy anh cười, lòng hắn đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi khó tả. Khuôn mặt nhếch nhác đầy dầu mỡ kia của tên mập bỗng nhăn lại, sau đó hắn cố nén nỗi sợ, vung tay lên tát thẳng vào mặt Thủy Như Khiêm thêm một phát nữa. Giây tiếp theo, hắn rút con dao nhỏ vẫn đang găm trong chân anh ra, rồi thẳng tay chuyển hướng đâm vào cái chân còn lại của anh.

“Này này thằng mập, kiềm chế chút đi, đừng có giết chết nó."

“Ha ha, không sao đâu, thằng nhãi này còn lâu mới chết được." Tên béo mập cười ha hả, nét mặt của hắn càng lúc càng thêm ghê tởm. Sau khi làm xong chuyện hẳn thản nhiên dùng con dao nhỏ dính đầy máu kia vỗ vỗ vào mặt anh, khuôn miệng xấu xí há ra nói: "Sao? Cảm giác thế nào hả? Cái đích của nhát dao tiếp theo sẽ là khuôn mặt đẹp trai của mày đấy."

Trái với nét mặt biến hóa liên tục của tên mập, từ đầu đến cuối Thủy Như Khiêm chỉ trưng ra một bộ mặt lạnh lùng duy nhất. Anh nhìn chằm chằm hắn, không thèm hé răng nửa lời, thái độ như ngầm coi bọn họ chỉ là đống rác rưởi hôi thối không thể hiểu tiếng người.

Có ai nguyện ý nói chuyện với rác rưởi chứ? Họ sợ hôi sợ bẩn lây sang người còn không hết cơ mà?

Khuôn mặt tên béo mập kia méo mó đến kinh tởm, hắn lại vung tay tát anh một cái, há mồm hét: "Được đấy, thằng nhãi ranh, rất có khí chất. A Cường, Cẩu Tử, chúng mày mau lột quần áo nó ra cho tao, hôm nay ông đây phải nếm thử mùi vị của cậu chủ lớn nhà họ Thủy này thật tốt mới được. Để tao xem xem, người của một gia tộc cao quý khi bị đè dưới thân tao trông có hớp hồn hơn đám trai bao kia không."

Cặp mắt phượng của Thủy Như Khiêm bỗng đen lại, màu đen đặc sệt kia dường như đang muốn giãy giụa chống chọi lại thì phải. Trong đôi mắt đen láy ấy còn toát lên lệ khí và sát khí nồng nặc.

Nhưng cơ thể anh đã trúng thuốc nên dù có cố thế nào anh cũng không thể động đậy nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay dơ bẩn của mấy tên biến thái đó xé quần áo mình.

Tốt nhất là bọn họ nên giết anh ngay đi, nếu không, nếu còn để anh sống sau chuyện lần này thì...

Ầm ầm ầm!

Đúng lúc tên béo mập đang lột quần mình ra thì đột nhiên, cả tòa xưởng bỏ hoang bỗng rung lắc dữ dội, trên đỉnh đầu của bọn bọ truyền đến những âm thanh liên hồi thật lớn.

Đây là...

Tên béo mập sợ hãi, hắn vội vã kéo quần lên, sau đó quay sang nhìn về phía gã đàn ông xấu xí dữ tợn kia bằng vẻ mặt nghi hoặc: "Đại... Đại ca, tiếng gì vậy ạ?"



Rầm!

Gã đàn ông xấu xí dữ tợn kia còn chưa kịp há mồm trả lời sự nghi hoặc của tên mập thì bỗng nhiên, cánh cửa lớn chả nhà xưởng bỏ hoang bị đá văng ra. Cả đám bọn họ hoang mang nhìn hàng quân đội dũng mãnh tràn vào.

Không phải bọn họ chỉ đang trói một đứa con riêng phế vậy bị nhà họ Thủy ruồng bỏ thôi hay sao? Hà cớ gì mà lại kinh động đến quân đội như vậy chứ?

Gã đàn ông xấu xí và đám đồng bọn của gã lúc này sợ tới mức hai chân mềm nhũn như thạch lam. Mặc dù đám bọn họ có làm mấy chuyện xấu xa không chính đáng thật, nhưng bọn họ chưa từng tham gia vào chiến trận nào lớn như thế này đâu nhé!

Vào khắc này, bọn họ ai nấy cũng sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch, có tên còn sợ tới mức tè ra quần.

Thủy Như Khiêm vẫn nằm trên nền đất lạnh, đôi đôi tử của anh hơi co lại, các đầu ngón tay bắt đầu run rẩy, cố gắng quay đầu lại.

Ánh sáng của nắng ban mai rơi xuống, chiếu rọi vào bóng dáng tinh tế mỹ lệ của người con gái đó. Đôi chân trắng nõn thon dài đạp lên những tia nắng tiến thẳng về phía anh, tiếng giày cao gót chạm vào mặt đất tạo nên những âm thanh lộc cộc, và những âm thanh đó như đang chậm rãi nện vào lòng Thủy Như Khiêm.

Anh ngơ ngẩn nhìn cô, trong đôi mắt đen láy của anh bỗng chốc như cuộn trào sóng to gió lớn, móng tay anh không ngừng cấu xé da thịt trong lòng bàn tay.

Chu Ninh liếc mắt một cái đã thấy Thủy Như Khiêm đang nằm trên vũng máu, mặt anh sưng vù đến mức không nhận ra nổi, tuy nhiên cặp mắt phượng đen láy xinh đẹp kia đã khiến cô nhận ra anh ngay từ cái liếc nhìn đầu tiên.

Cô cúi đầu, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng lên mắt kính của cô. Tầm mắt cô bắt đầu trở nên mơ hồ, tuy nhiên khí chất tỏa ra từ cơ thể mảnh mai lạnh nhạt ấy lại khiến người đối diện phải kinh sợ.

Cô bình thản lướt qua đám côn đồ bị dọa sợ đến mức đứng đơ một chỗ kia, đi đến cạnh Thủy Như Khiêm, nhìn lướt qua miệng vết thương trên đùi anh.

Cô cởi áo khoác trên người mình, tự nhiên đắp lên người anh, bình tĩnh khom người xuống, nhàn nhạt hỏi: "Có thể đứng dậy không?"

Trong mắt cô không hề để lộ chút gì là khác thường, cũng bình tĩnh tựa như đêm đó, dường như không nhìn ra anh đang chật vật dơ bẩn.

Thủy Như Khiêm yên lặng nhìn cô, anh không ngăn cản, cũng không giãy giụa.

Mãi đến khi anh cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể mảnh mai đó, cho đến khi mùi hương nhàn nhạt của người con gái tỏa ra từ cái áo khoác kia bao trùm tất cả hương vị ghê tởm quanh quần chóp mũi anh, ánh mắt anh run lên, anh nói với giọng khàn khàn: "Thẩm Tổng, tay cô bẩn rồi."

Chu Ninh nhìn anh một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn vết máu dính trên tay mình, nhàn nhạt nói: "Về tắm một cái là sẽ sạch ngay thôi."

Thủy Như Khiêm cụp mắt, thấp giọng nỉ non tựa như đang tự giễu: "Có thể tắm sạch được sao?"



“Đây là máu, không phải 502!"

Ngay cả 502 cũng có thể cọ sạch được, huống chi vài ba vết máu này chứ? Có phải vai ác đã bị dọa đến mức đầu óc hỏng rồi hay không?

Nhưng mà, “Nếu không đứng dậy, anh sẽ không bao giờ được sử dụng tới nữa!"

Thủy Như Khiêm giật mình, anh khẽ cười, nhìn Chu Ninh nói: "Thẩm Tổng, cô đúng là không dịu dàng chút nào!"

Mặt Chu Ninh lạnh nhạt, cô nói với anh là cô dịu dàng bao giờ vậy?

Cô đây là thầy nghiêm khắc chứ không phải mẹ hiền!

Hơn nữa, nếu anh thật sự không đứng dậy cô sẽ tự mình rời đi!

Nếu không phải vì muốn anh hoàn toàn phục cô tự tận đáy lòng, muốn anh cảm nhận được cô cao lớn vĩ đại như nào thì còn lâu cô mới ăn không ngồi rồi bày chiến trận lớn thế này cứu anh.

À, sở dĩ cho máy bay trực thăng chạy đến đỉnh đầu nhà xưởng bỏ hoang này chủ yếu là vì cô muốn vai ác bị chấn động này đánh sâu vào thị giác và tâm hồn!

Trong sách các tổng tài bá đạo đều làm như vậy cả.

Không có khuyết điểm.

Hoàn Khố Thiếu Gia: "..."

Tiểu Bảo Bối, rốt cuộc là cô đọc loại sách gì vậy hả?!

Nếu để vai ác biết được suy nghĩ đó của cô thì chắc chắn anh ta sẽ đấu với cô đến khi cả hai cùng chết mới thôi đấy.

Nhưng mà, “Tiểu Bảo Bối, cô không sợ âm thanh của máy bay trực thăng đó khiến những tên côn đồ đó có suy nghĩ đã làm thì phải làm cho chót, rồi ra tay giết chết vai ác trước sao?"

Cho nên mới nói, vai ác gặp phải cô đúng là xui tận mạng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Thủ Tục Từ Thiện Của Vai Ác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook