Chương 8: Chương 1.7
Tuyệt Thế Mạn Châu
21/05/2024
Loại rượu có độ cồn cao đương
nhiên rất đáng sợ với những kẻ tửu lượng yếu, chỉ là chúng chẳng bằng
loại cocktail trông thì quý phái, nhã nhặn nhưng có thể mang đến cơn say tí bỉ không lối thoát. Tựa như cảm giác của Bạch Vũ Quân lúc này, y
luôn đề phòng với loại rượu mạnh ra sức mê hoặc người khác như Tôn Huy
nhưng lại quên mất mình cũng phải phòng hờ với sự im lặng của cocktail
như Tế Thủy.
"Bạch tổng, anh đến rồi sao?" - Tôn Huy thấy thân ảnh quen thuộc, không khỏi vui mừng mà chạy đến bên y. Nụ cười khiến ngàn người say đắm kia được nở rộ tỏa hết sắc đẹp khiến nhiều người ngây ngất nhưng đáng tiếc nụ cười ấy chỉ hướng về một phương duy nhất.
Tuy Bạch Vũ Quân dành một sự quan tâm đặc biệt đến Tôn Huy, thậm chí có yêu thích anh ta hơn so với Tế Thủy lúc trước nhưng để thể hiện trước đám đông vẫn là chưa đủ. Nhanh chóng nghiêng mình tránh thoát khỏi tình trạng ái muội ngay lúc này, nghiêm giọng chấn chỉnh đối phương: "Nghiêm túc, các nhà đầu tư vẫn đang ở đây."
"... Tôi xin lỗi." - Tôn Huy nhận được ánh mắt cảnh cáo, ngay lập tức rũ mi, u sầu đáp.
"Được rồi, cậu mau chóng đi lên sân khấu cùng đoàn phim họp báo đi." - Bạch Vũ Quân không tiện trách người ngay tại đây, chỉ đành xoa xóa thái dương, phủi tay bảo anh ta rời đi.
Khi Tôn Huy quay lưng rời đi, vẫn không quên tặng cho Tế Thủy một ánh mắt chết chóc. Nhưng hắn nào có quan tâm, khẽ nhếch môi một cái, nhấp một ngụm rượu rồi chầm chậm đưa cái ly mình vừa uống cho Bạch Vũ Quân. Khoảnh khắc Bạch Vũ Quân nhận lấy ly rượu đó, tim của Tôn Huy dường như hẫng đi một nhịp, bản năng mách bảo anh ta phải nhanh chóng triệt để người này. Nếu không hậu quả chắc chắn khó lường...
Tế Thủy cúi đầu, trầm thấp cười một tiếng khi xác định cá đã cắn câu, hơi nghiêng đầu đối với Bạch Vũ Quân nói: "Sau khi hết hợp đồng, tôi muốn rời khỏi Bạch Hoàng, được không?"
Trong tiếng nhạc âm vang, Bạch Vũ Quân dường như có chút khựng lại trước yêu cầu của Tế Thủy, không chút để ý nào mà uống một chút rượu do hắn đưa tới ban nãy. Có chút mơ hồ nhìn Tế Thủy: "Sao lại muốn rời đi?"
Tế Thủy cười cười, đứng trước bầu trời lộng gió, có chút châm biếm đáp: "Ban đầu tôi đến Bạch Hoàng với khát vọng nổi tiếng nhưng hai năm rồi, chẳng có chút tiến triển gì, thanh xuân hao mòn quá nhiều. Hiện tại, suy nghĩ thông suốt rồi, tôi muốn dựa vào ít vốn, lập cửa hàng nhỏ sống qua ngày thôi, không tranh với ai nữa..."
"Em không tin Bạch Hoàng sẽ đưa em lên đỉnh cao sao?" - Bạch Vũ Quân có chút khó chịu, nhíu mày hỏi lại.
"Không phải không tin, chỉ là nếu lấn vào càng sâu thì tôi sẽ giống như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa rực rỡ, đến lúc bị thiêu rụi cả thân thể thì chẳng còn đường nào để thoát nữa..." - Tế Thủy híp mắt lại, nụ cười trải đều trên bờ môi khi pháo hoa giấy được bung ra. Thanh âm rất lớn, đến mức Bạch Vũ Quân không thể nghe tiếp câu nói còn lại. Y chỉ có thể đọc được khẩu hình miệng của hắn, nhưng từ ngữ xuất hiện trong đầu y lại khiến Bạch Vũ Quân ngơ ngác không thôi.
Khi khôi phục lại được thần thái, Tế Thủy là rời đi rồi, hắn để đi nhưng để lại tâm tư bồn chồn cho Bạch Vũ Quân, để lại một mối nghi ngại cũng như tò mò dần dần ghim sâu vào trái tim của y. Bình thường trong những bữa tiệc như thế này, nguyên thân nhất định sẽ tìm một góc trốn đi nhưng Tế Thủy lại khác, hắn đã quá quen với những buổi xã giao của giới thượng lưu, tay nâng ly rượu hay dáng đi đều toát ra khí chất của một bậc thiếu gia hào môn.
"Không biết đó là vị thiếu gia nhà nào, sao tôi chưa từng gặp thế nhỉ?" - Có một quý bà thuộc tầng lớp tầm trung, hướng mắt về phía hắn mà hỏi người phục vụ bên cạnh.
Người phục vụ ngẩng đầu, quan sát người mà quý bà vừa nhắc đến. Không nhìn thì thôi, nhìn thì mới biết hóa ra là tiểu bạch thỏ của Bạch tổng, nổi tiếng là kẻ may mắn nhất trong Bạch Hoàng, cũng đúng thôi, với gương mặt thường thường mà lọt được vào mắt Bạch Vũ Quân thì cũng hay rồi, người phục vụ lắc đầu nói với quý bà: "Đó là diễn viễn tuyến mười tám của Bạch Hoàng, Lưu Thủy."
"Diễn viên tuyến mười tám?" - Quý bà nhướn mày, lại xét dò từ trên xuống dưới, khí chất này quả thật là diễn viên tuyến mười tám, không tài không cán, được mệnh danh là bình hoa tệ nhất của Bạch Hoàng? Thật kì lạ...
Tế Thủy đứng tựa vào lan can, gió thổi lồng lộng mang đến cho hắn cảm giác rất thoải mái. Tâm trạng hắn tốt đến mức mà Huyền Miêu có thể cảm nhận được tiếng cười khúc khích rất nhỏ được phát ra từ hắn. Nó tò mò hỏi: "Việc lấy nước mắt của Bạch Vũ Quân và hủy đi thanh danh của Tôn Huy có liên quan gì đến nhau không?"
Tế Thủy im lặng một lát, xoa xoa đầu Huyền Miêu từ từ đáp: "Không biết."
"Vậy nếu ngươi hủy đi thanh danh của anh ta thì..." - Huyền Miêu tuy là phán quan ở địa phủ nhưng nó hiểu thế nào là trần thế bi ai vô tận. Đặc biệt là nghề diễn viên này, nếu bị dính một scandal, đặc biệt là những vấn đề nhạy cảm như thế này thì rất khó để dứt ra. Tế Thủy làm như vậy chẳng khác gì dồn Tôn Huy vào chỗ chết.
Tế Thủy nhếch môi, nghiêng đầu thẳng thắng với mèo đen: "Ta không thích dây dưa, thế nên triệt được thì triệt."
Từ khi còn rất nhỏ, Tế Thủy đã được dạy rằng, kẻ một lần ngáng đường hắn thì nhất định sẽ có lần sau. Tránh khó dễ kéo dài, hạ được thì hạ...
"Bạch tổng, anh đến rồi sao?" - Tôn Huy thấy thân ảnh quen thuộc, không khỏi vui mừng mà chạy đến bên y. Nụ cười khiến ngàn người say đắm kia được nở rộ tỏa hết sắc đẹp khiến nhiều người ngây ngất nhưng đáng tiếc nụ cười ấy chỉ hướng về một phương duy nhất.
Tuy Bạch Vũ Quân dành một sự quan tâm đặc biệt đến Tôn Huy, thậm chí có yêu thích anh ta hơn so với Tế Thủy lúc trước nhưng để thể hiện trước đám đông vẫn là chưa đủ. Nhanh chóng nghiêng mình tránh thoát khỏi tình trạng ái muội ngay lúc này, nghiêm giọng chấn chỉnh đối phương: "Nghiêm túc, các nhà đầu tư vẫn đang ở đây."
"... Tôi xin lỗi." - Tôn Huy nhận được ánh mắt cảnh cáo, ngay lập tức rũ mi, u sầu đáp.
"Được rồi, cậu mau chóng đi lên sân khấu cùng đoàn phim họp báo đi." - Bạch Vũ Quân không tiện trách người ngay tại đây, chỉ đành xoa xóa thái dương, phủi tay bảo anh ta rời đi.
Khi Tôn Huy quay lưng rời đi, vẫn không quên tặng cho Tế Thủy một ánh mắt chết chóc. Nhưng hắn nào có quan tâm, khẽ nhếch môi một cái, nhấp một ngụm rượu rồi chầm chậm đưa cái ly mình vừa uống cho Bạch Vũ Quân. Khoảnh khắc Bạch Vũ Quân nhận lấy ly rượu đó, tim của Tôn Huy dường như hẫng đi một nhịp, bản năng mách bảo anh ta phải nhanh chóng triệt để người này. Nếu không hậu quả chắc chắn khó lường...
Tế Thủy cúi đầu, trầm thấp cười một tiếng khi xác định cá đã cắn câu, hơi nghiêng đầu đối với Bạch Vũ Quân nói: "Sau khi hết hợp đồng, tôi muốn rời khỏi Bạch Hoàng, được không?"
Trong tiếng nhạc âm vang, Bạch Vũ Quân dường như có chút khựng lại trước yêu cầu của Tế Thủy, không chút để ý nào mà uống một chút rượu do hắn đưa tới ban nãy. Có chút mơ hồ nhìn Tế Thủy: "Sao lại muốn rời đi?"
Tế Thủy cười cười, đứng trước bầu trời lộng gió, có chút châm biếm đáp: "Ban đầu tôi đến Bạch Hoàng với khát vọng nổi tiếng nhưng hai năm rồi, chẳng có chút tiến triển gì, thanh xuân hao mòn quá nhiều. Hiện tại, suy nghĩ thông suốt rồi, tôi muốn dựa vào ít vốn, lập cửa hàng nhỏ sống qua ngày thôi, không tranh với ai nữa..."
"Em không tin Bạch Hoàng sẽ đưa em lên đỉnh cao sao?" - Bạch Vũ Quân có chút khó chịu, nhíu mày hỏi lại.
"Không phải không tin, chỉ là nếu lấn vào càng sâu thì tôi sẽ giống như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa rực rỡ, đến lúc bị thiêu rụi cả thân thể thì chẳng còn đường nào để thoát nữa..." - Tế Thủy híp mắt lại, nụ cười trải đều trên bờ môi khi pháo hoa giấy được bung ra. Thanh âm rất lớn, đến mức Bạch Vũ Quân không thể nghe tiếp câu nói còn lại. Y chỉ có thể đọc được khẩu hình miệng của hắn, nhưng từ ngữ xuất hiện trong đầu y lại khiến Bạch Vũ Quân ngơ ngác không thôi.
Khi khôi phục lại được thần thái, Tế Thủy là rời đi rồi, hắn để đi nhưng để lại tâm tư bồn chồn cho Bạch Vũ Quân, để lại một mối nghi ngại cũng như tò mò dần dần ghim sâu vào trái tim của y. Bình thường trong những bữa tiệc như thế này, nguyên thân nhất định sẽ tìm một góc trốn đi nhưng Tế Thủy lại khác, hắn đã quá quen với những buổi xã giao của giới thượng lưu, tay nâng ly rượu hay dáng đi đều toát ra khí chất của một bậc thiếu gia hào môn.
"Không biết đó là vị thiếu gia nhà nào, sao tôi chưa từng gặp thế nhỉ?" - Có một quý bà thuộc tầng lớp tầm trung, hướng mắt về phía hắn mà hỏi người phục vụ bên cạnh.
Người phục vụ ngẩng đầu, quan sát người mà quý bà vừa nhắc đến. Không nhìn thì thôi, nhìn thì mới biết hóa ra là tiểu bạch thỏ của Bạch tổng, nổi tiếng là kẻ may mắn nhất trong Bạch Hoàng, cũng đúng thôi, với gương mặt thường thường mà lọt được vào mắt Bạch Vũ Quân thì cũng hay rồi, người phục vụ lắc đầu nói với quý bà: "Đó là diễn viễn tuyến mười tám của Bạch Hoàng, Lưu Thủy."
"Diễn viên tuyến mười tám?" - Quý bà nhướn mày, lại xét dò từ trên xuống dưới, khí chất này quả thật là diễn viên tuyến mười tám, không tài không cán, được mệnh danh là bình hoa tệ nhất của Bạch Hoàng? Thật kì lạ...
Tế Thủy đứng tựa vào lan can, gió thổi lồng lộng mang đến cho hắn cảm giác rất thoải mái. Tâm trạng hắn tốt đến mức mà Huyền Miêu có thể cảm nhận được tiếng cười khúc khích rất nhỏ được phát ra từ hắn. Nó tò mò hỏi: "Việc lấy nước mắt của Bạch Vũ Quân và hủy đi thanh danh của Tôn Huy có liên quan gì đến nhau không?"
Tế Thủy im lặng một lát, xoa xoa đầu Huyền Miêu từ từ đáp: "Không biết."
"Vậy nếu ngươi hủy đi thanh danh của anh ta thì..." - Huyền Miêu tuy là phán quan ở địa phủ nhưng nó hiểu thế nào là trần thế bi ai vô tận. Đặc biệt là nghề diễn viên này, nếu bị dính một scandal, đặc biệt là những vấn đề nhạy cảm như thế này thì rất khó để dứt ra. Tế Thủy làm như vậy chẳng khác gì dồn Tôn Huy vào chỗ chết.
Tế Thủy nhếch môi, nghiêng đầu thẳng thắng với mèo đen: "Ta không thích dây dưa, thế nên triệt được thì triệt."
Từ khi còn rất nhỏ, Tế Thủy đã được dạy rằng, kẻ một lần ngáng đường hắn thì nhất định sẽ có lần sau. Tránh khó dễ kéo dài, hạ được thì hạ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.