Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức
Chương 152: Chương 10-10
Tuyệt Thế Mạn Châu
23/08/2021
Sở Ngạn nhắm mắt lại, cảm nhận tiết trời lạnh khi bắt đầu tiến vào đầu Đông. Sau khi nhận được cốc nước ấm để sưởi ấm hai tay, Sở Ngạn mệt mỏi cuộn mình ngồi trên ghế. Đối diện với vẻ ấm áp của Chu Tinh Húc, hắn nhàn nhạt mỉm cười -"Thấy sao, phải làm gia đình với một người như vậy, anh có muốn nói với cha anh không?"-
- "Nồi nào úp vung nấy, mặc kệ đi"- Chu Tinh Húc không quan tâm đến hai người cha vô tâm kia, chỉ quan tâm đến thiếu niên trước mắt. Tất cả bọn họ đều là những cá thể riêng biệt, nếu không phải vì mối quan hệ cha con trên pháp luật thì bọn họ vốn nên cạch mặt nhau lâu rồi.
- "Sau này không cần dùng loại thuốc đấy nữa"- Chu Tinh Húc đem hắn kéo vào lòng, dùng khăn bông lau đi những vệt mồ hôi trên trán. Không ngại hôn lên chóp mũi của hắn, rồi đem hắn đẩy ngã lên chiếc giường đơn, hôn đến mức cả người Sở Ngạn đều đỏ như tôm luộc.
Đến lúc này, Chu Tinh Húc mới dừng lại, nhân lúc hắn còn đang ngây ngất chưa kịp hoàn hồn đã đem điện thoại hiện dòng chữ 'Hoàng Gia Ý' tắt đi, thậm chí là kéo vào danh sách đen. Xong rồi lại làm như không có gì mà ôm hắn chìm vào giấc ngủ -"Nghỉ học một tuần để bệnh tình thuyên giảm đã rồi hẵng tính tiếp"-
- "Sao cũng được..."- Hiện tại Sở Ngạn rất buồn ngủ, không sao có thể quan tâm đến những việc khác được.
- "Ngoan"-
•
Hoàng Gia Ý đứng bên ngoài cửa ký túc xá, hai tay đã đông cứng đến mức trắng bệch. Anh đã gọi bao nhiêu cuộc nhưng Sở Ngạn vẫn không bắt máy, ngay cả khi chạy đến bệnh viện bác sĩ cũng nói hắn đã trở về khiến anh lo lắng, oán trách Chu Tinh Húc tại sao để hắn xuất viện một cách hời hợt như vậy. Nhưng cửa ký túc xá phải có thẻ mới vào được, khiến anh chỉ có thể lo lắng đứng bên ngoài suốt mấy tiếng đồng hồ.
Đợi đến khi tuyết đầu mùa bắt đầu rơi vào rạng sáng, cửa ký túc xá mới mở ra. Chu Tinh Húc mang khăn choàng, từ từ bước ra bên ngoài. Tia tinh quang từ đồng tử đã nhanh chóng xác nhận người đang ngồi co ro trước cửa cùng tầng tầng lớp lớp áo choàng dày đặc kia là ai.
Hoàng Gia Ý cũng nhận ra y, cả hai nam nhân đều nhìn nhau trong chốc lát. Chu Tinh Húc không nói một lời nào cả, muốn rời đi, y phải nhanh chóng mua đồ ăn cho tiểu hồ ly kia, từ tối qua hắn đã không ăn gì rồi.
- "Đứng lại, anh nói cho tôi biết, Ngạn Ngạn cậu ấy như thế nào"- Hoàng Gia Ý hoàn toàn không thể bình tĩnh được, sự tức giận, lo lắng, tất cả đều như ký sinh trùng gặm nhắm anh, đau đến mức chỉ muốn đem kẻ đối diện tra hỏi cho rõ ràng.
Chu Tinh Húc tránh đi bàn tay đang nắm chặt vai mình, trong ánh mắt toát lên tia lạnh lẽo, nhếch mép đầy nhàm chán -"Tiểu Ngạn không đến lượt cậu lo, nếu muốn quan tâm thì quan tấm đến đám bạn của cậu đi. Cảm ơn"- Nói rồi y định quay lưng rời đi nhưng từ đằng sau đã nghe tiếng không cam lòng của Hoàng Gia Ý.
- "Vậy anh lấy tư cách của một anh trai để chăm sóc cậu ấy lâu dài? Anh tưởng chỉ qua những lời vô tâm kia liền che giấu được cái tình cảm sai trái của anh dành cho Ngạn Ngạn sao?"- Hoàng Gia Ý cũng mang tâm tư không chính đáng với Sở Ngạn nên có thể nhận ra đồng loại của mình. Những lời vô tâm vô phế kia của y đã hoàn toàn phản chủ của nó khi Chu Tinh Húc còn quan tâm hắn hơn cả bản thân mình.
Chu Tinh Húc bất chợt khựng lại bước chân, hơi nghiêng đầu, đuôi mắt hơi cong lên -"Cậu dường như đã hiểu lầm rồi"- Dừng một chút y lại nhạt nhẽo cười -"Tôi lấy tư cách là người bạn đời của Tiểu Ngạn để chăm sóc em ấy và tôi cũng không che giấu tình cảm của mình đối với Tiểu Ngạn mà là trực tiếp bộc lộ"-
Hoàng Gia Ý trừng mắt kinh ngạc trước lời thú nhận đầu Đông, anh nhìn sâu vào đồng tử của y, tựa như một con sói với đôi mắt ánh kim mang theo sát ý khi có kẻ muốn chạm vào bạn đời của mình... thật đáng sợ.
- "Gia đình anh, mọi người trong xã hội này chấp nhận sao? Luân thường đạo lý có thể dễ dàng bỏ qua sao?"- Hoàng Gia Ý lại không cho rằng trên đời này sẽ có một người sẵn sàng chống lại tất cả chỉ vì tình yêu. Đặc biệt đối với người có tương lai rạng rỡ như Chu Tinh Húc.
- "Vậy sao... Trùng hợp, tôi cũng không cần ai chấp nhận, tôi chỉ cần em ấy còn bên cạnh tôi, chỉ cần em ấy chấp nhận là đủ rồi"- Chu Tinh Húc chính là như vậy. Y đã chán ghét cái danh anh em lắm rồi, chán ghét cái miệng đời nói y là đứa mồ côi không cha không mẹ, chán ghét cái cách bọn họ bôi nhọ một đứa trẻ thơ ngây. Chu Tinh Húc đơn thuần chỉ cần tia sáng nhỏ đó, không cần bất cứ thứ gì khác...
- "Đó là anh nhưng Ngạn Ngạn thì sao? Cậu ấy có chịu nổi những tổn thương do tác động bên ngoài gây ra hay..."- Lời Hoàng Gia Ý chưa kịp dứt, Chu Tinh Húc đã khiến anh dừng lại.
- "Vậy nếu là cậu, cậu sẵn sàng công khai em ấy với gia đình sao?"- Hoàng Gia Ý sinh ra trong gia đình có tư tưởng cổ hủ, đối với bọn họ con dâu phải thùy mị, nết na thế nên các cô gái trong trường luôn hết sức tam tòng tứ đức trước mắt anh. Bọn họ mà chấp nhận con mình là đồng giới thì y nguyện từ bỏ sự nghiệp bóng rổ.
Chu Tinh Húc thấy anh ngẩn ra, cười khẩy một cái rồi rời đi -"Nếu không thể bảo vệ người mình yêu thì cũng là một điều tệ hại đấy"- Dù biết rằng câu này rất khắc nghiệt với Hoàng Gia Ý nhưng biết sao được, y muốn anh hoàn toàn chết tâm với Sở Ngạn.
~~~~~~~~~~~
- "Nồi nào úp vung nấy, mặc kệ đi"- Chu Tinh Húc không quan tâm đến hai người cha vô tâm kia, chỉ quan tâm đến thiếu niên trước mắt. Tất cả bọn họ đều là những cá thể riêng biệt, nếu không phải vì mối quan hệ cha con trên pháp luật thì bọn họ vốn nên cạch mặt nhau lâu rồi.
- "Sau này không cần dùng loại thuốc đấy nữa"- Chu Tinh Húc đem hắn kéo vào lòng, dùng khăn bông lau đi những vệt mồ hôi trên trán. Không ngại hôn lên chóp mũi của hắn, rồi đem hắn đẩy ngã lên chiếc giường đơn, hôn đến mức cả người Sở Ngạn đều đỏ như tôm luộc.
Đến lúc này, Chu Tinh Húc mới dừng lại, nhân lúc hắn còn đang ngây ngất chưa kịp hoàn hồn đã đem điện thoại hiện dòng chữ 'Hoàng Gia Ý' tắt đi, thậm chí là kéo vào danh sách đen. Xong rồi lại làm như không có gì mà ôm hắn chìm vào giấc ngủ -"Nghỉ học một tuần để bệnh tình thuyên giảm đã rồi hẵng tính tiếp"-
- "Sao cũng được..."- Hiện tại Sở Ngạn rất buồn ngủ, không sao có thể quan tâm đến những việc khác được.
- "Ngoan"-
•
Hoàng Gia Ý đứng bên ngoài cửa ký túc xá, hai tay đã đông cứng đến mức trắng bệch. Anh đã gọi bao nhiêu cuộc nhưng Sở Ngạn vẫn không bắt máy, ngay cả khi chạy đến bệnh viện bác sĩ cũng nói hắn đã trở về khiến anh lo lắng, oán trách Chu Tinh Húc tại sao để hắn xuất viện một cách hời hợt như vậy. Nhưng cửa ký túc xá phải có thẻ mới vào được, khiến anh chỉ có thể lo lắng đứng bên ngoài suốt mấy tiếng đồng hồ.
Đợi đến khi tuyết đầu mùa bắt đầu rơi vào rạng sáng, cửa ký túc xá mới mở ra. Chu Tinh Húc mang khăn choàng, từ từ bước ra bên ngoài. Tia tinh quang từ đồng tử đã nhanh chóng xác nhận người đang ngồi co ro trước cửa cùng tầng tầng lớp lớp áo choàng dày đặc kia là ai.
Hoàng Gia Ý cũng nhận ra y, cả hai nam nhân đều nhìn nhau trong chốc lát. Chu Tinh Húc không nói một lời nào cả, muốn rời đi, y phải nhanh chóng mua đồ ăn cho tiểu hồ ly kia, từ tối qua hắn đã không ăn gì rồi.
- "Đứng lại, anh nói cho tôi biết, Ngạn Ngạn cậu ấy như thế nào"- Hoàng Gia Ý hoàn toàn không thể bình tĩnh được, sự tức giận, lo lắng, tất cả đều như ký sinh trùng gặm nhắm anh, đau đến mức chỉ muốn đem kẻ đối diện tra hỏi cho rõ ràng.
Chu Tinh Húc tránh đi bàn tay đang nắm chặt vai mình, trong ánh mắt toát lên tia lạnh lẽo, nhếch mép đầy nhàm chán -"Tiểu Ngạn không đến lượt cậu lo, nếu muốn quan tâm thì quan tấm đến đám bạn của cậu đi. Cảm ơn"- Nói rồi y định quay lưng rời đi nhưng từ đằng sau đã nghe tiếng không cam lòng của Hoàng Gia Ý.
- "Vậy anh lấy tư cách của một anh trai để chăm sóc cậu ấy lâu dài? Anh tưởng chỉ qua những lời vô tâm kia liền che giấu được cái tình cảm sai trái của anh dành cho Ngạn Ngạn sao?"- Hoàng Gia Ý cũng mang tâm tư không chính đáng với Sở Ngạn nên có thể nhận ra đồng loại của mình. Những lời vô tâm vô phế kia của y đã hoàn toàn phản chủ của nó khi Chu Tinh Húc còn quan tâm hắn hơn cả bản thân mình.
Chu Tinh Húc bất chợt khựng lại bước chân, hơi nghiêng đầu, đuôi mắt hơi cong lên -"Cậu dường như đã hiểu lầm rồi"- Dừng một chút y lại nhạt nhẽo cười -"Tôi lấy tư cách là người bạn đời của Tiểu Ngạn để chăm sóc em ấy và tôi cũng không che giấu tình cảm của mình đối với Tiểu Ngạn mà là trực tiếp bộc lộ"-
Hoàng Gia Ý trừng mắt kinh ngạc trước lời thú nhận đầu Đông, anh nhìn sâu vào đồng tử của y, tựa như một con sói với đôi mắt ánh kim mang theo sát ý khi có kẻ muốn chạm vào bạn đời của mình... thật đáng sợ.
- "Gia đình anh, mọi người trong xã hội này chấp nhận sao? Luân thường đạo lý có thể dễ dàng bỏ qua sao?"- Hoàng Gia Ý lại không cho rằng trên đời này sẽ có một người sẵn sàng chống lại tất cả chỉ vì tình yêu. Đặc biệt đối với người có tương lai rạng rỡ như Chu Tinh Húc.
- "Vậy sao... Trùng hợp, tôi cũng không cần ai chấp nhận, tôi chỉ cần em ấy còn bên cạnh tôi, chỉ cần em ấy chấp nhận là đủ rồi"- Chu Tinh Húc chính là như vậy. Y đã chán ghét cái danh anh em lắm rồi, chán ghét cái miệng đời nói y là đứa mồ côi không cha không mẹ, chán ghét cái cách bọn họ bôi nhọ một đứa trẻ thơ ngây. Chu Tinh Húc đơn thuần chỉ cần tia sáng nhỏ đó, không cần bất cứ thứ gì khác...
- "Đó là anh nhưng Ngạn Ngạn thì sao? Cậu ấy có chịu nổi những tổn thương do tác động bên ngoài gây ra hay..."- Lời Hoàng Gia Ý chưa kịp dứt, Chu Tinh Húc đã khiến anh dừng lại.
- "Vậy nếu là cậu, cậu sẵn sàng công khai em ấy với gia đình sao?"- Hoàng Gia Ý sinh ra trong gia đình có tư tưởng cổ hủ, đối với bọn họ con dâu phải thùy mị, nết na thế nên các cô gái trong trường luôn hết sức tam tòng tứ đức trước mắt anh. Bọn họ mà chấp nhận con mình là đồng giới thì y nguyện từ bỏ sự nghiệp bóng rổ.
Chu Tinh Húc thấy anh ngẩn ra, cười khẩy một cái rồi rời đi -"Nếu không thể bảo vệ người mình yêu thì cũng là một điều tệ hại đấy"- Dù biết rằng câu này rất khắc nghiệt với Hoàng Gia Ý nhưng biết sao được, y muốn anh hoàn toàn chết tâm với Sở Ngạn.
~~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.