Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức
Chương 232: Chương 14-14
Tuyệt Thế Mạn Châu
23/08/2021
Trong bóng đêm mịt mù vây giăng tứ phía, âm thanh bên tai ù ù vang lên, nó khiến Sở Ngạn vô cùng khó chịu mà từ từ tỉnh dậy. Cả người hắn lúc này ê ẩm đến mức không thể cử động được, chỉ có thể nhìn lên phía trên. Bức tường trắng, điêu khắc tinh tệ điệu nghệ, hình ảnh thiên sứ, họa tiết tinh tế thể hiện sự sang trọng của một bậc quý tộc.
"Tỉnh rồi sao?" - Volk chậm rãi bước vào, tay cầm theo ly sữa nóng còn nghi ngút khói.
Sở Ngạn vô lực không cử động, cảm thấy tay chân đều rã rời, cứ như tứ chi này không phải của mình vậy. Hắn chớp mắt nhìn bóng dáng đang đỡ mình lên, một tay vòng qua lưng hắn vỗ về, một tay lại giúp hắn đưa ly sữa lên miệng uống: "Uống hết sẽ khỏe thôi" - Sự dịu dàng chất chứa trong lời nói lẫn hành động khiến Sở Ngạn có phần khó hiểu.
Volk thấy hắn như vậy liền mỉm cười: "Làm phu nhân của ta, ngươi thấy sao?" - Đến ngày hôm nay, thực lực của hắn xứng đáng thoát khỏi đám thường dân ngu ngốc kia, hắn xứng đáng có được một nơi rèn luyện tốt hơn.
Sở Ngạn nhướn mày, môi hơi run run hỏi: "Ngài có biết mình đang nói gì không?" -
"Nhân loại chỉ có thể ở bên bọn ta với hai danh phận. Một là phu nhân, hai là nô lệ, ta không muốn em mang danh nô lệ" - Volk hôn lên trán hắn đầy yêu thương mà nói.
Thật ra Sở Ngạn không cần một danh phận chính thức hay bất cứ gì cả. Đến cả anh em, kẻ thù, người thân đều đã trải qua, ngàn năm gắn bó vốn dĩ trái tim đã mặc định là của nhau. Sao cứ phải rườm rà mấy cái thân phận chứ. Thế nên hắn chỉ nhún vai, khó khăn nâng hai tay vòng qua cổ y, yêu mị quanh quẩn bên tai y: "Công tước đại nhân, ngươi đây là muốn đường đường chính chính uống máu của ta" - Hắn cố ý nghiêng đầu để lộ cần cổ xinh đẹp, động mạch thoắt ẩn thoắt hiện như đang mời gọi Volk.
Vị công tước kia đặt ly sữa xuống, đem hắn quấn mình trong chiếc giường êm ái, không nói không rằng mà quấn quýt bờ môi kia. Sau khi đã nhấm nháp xong mỹ vị, Volk dần di chuyển xuống xương quai xanh mà cắn nhẹ. Chậm rãi dùng răng nanh cắn nhẹ vào mạch máu của Sở Ngạn, máu tươi dần chảy ra, mùi hương ngọt ngào như sơn hào hải vị khiến Volk không kiềm lòng được mà mạnh mẽ hút lấy. Đến mức Sở Ngạn phải kêu lên một tiếng thì y mới ý thức được bản thân đang làm hắn đau.
"Xin lỗi, ta làm em đau rồi" - Volk sờ sờ đôi má hồng hào của hắn đầy hối lỗi -" Nếu như chỉ muốn uống máu của em thì ngày đầu tiên gặp, ta phải biến em thành nô lệ của mình rồi, phải giam cầm em trong lòng sắt ngọc ngà khiến một thiên thần mạnh mẽ như em khuất phục"
Sự chiếm hữu trong tâm trí, sự mờ mịt trong tình cảm của quý tộc rất ít khi được thể hiện ra bên ngoài. Trừ khi đó là người mà vị quý tộc này yêu nhất, nguyện ý từ bỏ cả tôn nghiêm của bản thân để cất lên bản tình ca tuyên thệ.
"Tôi muốn biết tất cả, biết tất cả về ngài... Như một vị phu nhân" - Sở Ngạn không để tâm đến cơn đau lúc nãy nữa, chỉ muốn tìm hiểu về sự kỳ bí của thế giới này mà thôi. Vị diện này bên ngoài thì có vẻ giống như một thế giới La Mã đầy rẫy sự đấu tranh và phân biệt giai cấp nhưng nếu như nhìn sâu một chút thì sẽ thấy được điều này là hoàn toàn không thể. Quý tộc quá sức phát triển từ tư duy đến hành động đều vượt bậc so với con người.
Volk không có ý giấu diếm, đơn giản mà kể một loạt: "Có một truyền thuyết từ nhân loại, xứ Blood đã hình thành từ sự giận dữ của đấng tối cao vì những đứa con của ngài tự làm hại, giao tranh lẫn nhau mà phá hoại vườn địa đàng nhưng đó lại trở thành nhược điểm chí mạng của bậc thần thánh" - Y im lặng một chút, rồi chậm rãi sờ vào đôi môi bị hôn đến sưng, hơi nhếch môi đầy ý vị.
"Em biết tại sao không?"
Sở Ngạn ngẫm nghĩ một chút mới đáp: "Bởi vì quý tộc..." - Hắn không chắc nhưng truyền thuyết của nhân loại thì đương nhiên sẽ không tránh khỏi việc nói xấu quý tộc rồi.
"Phải, xứ Blood vốn dĩ là lãnh địa của bọn ta, từ xưa đến giờ. Chính những đứa con lưu vong của đấng tối cao đi xuống và muốn chiếm giữ nó. Chúng thực hiện một giao dịch với bọn ta, cho bọn ta máu và chúng ta sẽ cắt đất cho chúng nhưng chính con người đã phá vỡ quy tắc này" - Volk xoa mái tóc vàng của Sở Ngạn, đặt trán kề trán với nhau rồi chậm rãi nói tiếp -"Bọn chúng muốn chiếm lấy tất cả của quý tộc, rồi dàn dựng lên câu chuyện bọn ta là kẻ ngoại lai, là ác quỷ từ địa ngục chống lại đấng tối cao của bọn họ"
Quý tộc sẽ không cần giết chết con người để lấy máu nhưng chính tư tưởng chống đối, lúc nào cũng muốn độc tôn trên xứ Blood đã khiến quý tộc thật sự tức giận. Bọn họ xây dựng nên Beelzebub, giam cầm những kẻ muốn chống đối nhưng càng làm khiến con người càng tham lam, điên cuồng muốn nổi dậy. Buộc quý tộc phải chọn cách hành hình, dùng tiền tài mua chuộc một bộ phận nhân loại tự cai trị lẫn nhau.
"Nhưng có một thứ ở nhân loại mà quý tộc rất thích.. Đó chính là máu" - Volk chạm vào vết cắn vừa nãy mình vừa ban xuống cho hắn mà vười -"Đã mấy trăm năm rồi, những kẻ biết được bí mật đó cũng đều đã chết cả rồi"
"Tỉnh rồi sao?" - Volk chậm rãi bước vào, tay cầm theo ly sữa nóng còn nghi ngút khói.
Sở Ngạn vô lực không cử động, cảm thấy tay chân đều rã rời, cứ như tứ chi này không phải của mình vậy. Hắn chớp mắt nhìn bóng dáng đang đỡ mình lên, một tay vòng qua lưng hắn vỗ về, một tay lại giúp hắn đưa ly sữa lên miệng uống: "Uống hết sẽ khỏe thôi" - Sự dịu dàng chất chứa trong lời nói lẫn hành động khiến Sở Ngạn có phần khó hiểu.
Volk thấy hắn như vậy liền mỉm cười: "Làm phu nhân của ta, ngươi thấy sao?" - Đến ngày hôm nay, thực lực của hắn xứng đáng thoát khỏi đám thường dân ngu ngốc kia, hắn xứng đáng có được một nơi rèn luyện tốt hơn.
Sở Ngạn nhướn mày, môi hơi run run hỏi: "Ngài có biết mình đang nói gì không?" -
"Nhân loại chỉ có thể ở bên bọn ta với hai danh phận. Một là phu nhân, hai là nô lệ, ta không muốn em mang danh nô lệ" - Volk hôn lên trán hắn đầy yêu thương mà nói.
Thật ra Sở Ngạn không cần một danh phận chính thức hay bất cứ gì cả. Đến cả anh em, kẻ thù, người thân đều đã trải qua, ngàn năm gắn bó vốn dĩ trái tim đã mặc định là của nhau. Sao cứ phải rườm rà mấy cái thân phận chứ. Thế nên hắn chỉ nhún vai, khó khăn nâng hai tay vòng qua cổ y, yêu mị quanh quẩn bên tai y: "Công tước đại nhân, ngươi đây là muốn đường đường chính chính uống máu của ta" - Hắn cố ý nghiêng đầu để lộ cần cổ xinh đẹp, động mạch thoắt ẩn thoắt hiện như đang mời gọi Volk.
Vị công tước kia đặt ly sữa xuống, đem hắn quấn mình trong chiếc giường êm ái, không nói không rằng mà quấn quýt bờ môi kia. Sau khi đã nhấm nháp xong mỹ vị, Volk dần di chuyển xuống xương quai xanh mà cắn nhẹ. Chậm rãi dùng răng nanh cắn nhẹ vào mạch máu của Sở Ngạn, máu tươi dần chảy ra, mùi hương ngọt ngào như sơn hào hải vị khiến Volk không kiềm lòng được mà mạnh mẽ hút lấy. Đến mức Sở Ngạn phải kêu lên một tiếng thì y mới ý thức được bản thân đang làm hắn đau.
"Xin lỗi, ta làm em đau rồi" - Volk sờ sờ đôi má hồng hào của hắn đầy hối lỗi -" Nếu như chỉ muốn uống máu của em thì ngày đầu tiên gặp, ta phải biến em thành nô lệ của mình rồi, phải giam cầm em trong lòng sắt ngọc ngà khiến một thiên thần mạnh mẽ như em khuất phục"
Sự chiếm hữu trong tâm trí, sự mờ mịt trong tình cảm của quý tộc rất ít khi được thể hiện ra bên ngoài. Trừ khi đó là người mà vị quý tộc này yêu nhất, nguyện ý từ bỏ cả tôn nghiêm của bản thân để cất lên bản tình ca tuyên thệ.
"Tôi muốn biết tất cả, biết tất cả về ngài... Như một vị phu nhân" - Sở Ngạn không để tâm đến cơn đau lúc nãy nữa, chỉ muốn tìm hiểu về sự kỳ bí của thế giới này mà thôi. Vị diện này bên ngoài thì có vẻ giống như một thế giới La Mã đầy rẫy sự đấu tranh và phân biệt giai cấp nhưng nếu như nhìn sâu một chút thì sẽ thấy được điều này là hoàn toàn không thể. Quý tộc quá sức phát triển từ tư duy đến hành động đều vượt bậc so với con người.
Volk không có ý giấu diếm, đơn giản mà kể một loạt: "Có một truyền thuyết từ nhân loại, xứ Blood đã hình thành từ sự giận dữ của đấng tối cao vì những đứa con của ngài tự làm hại, giao tranh lẫn nhau mà phá hoại vườn địa đàng nhưng đó lại trở thành nhược điểm chí mạng của bậc thần thánh" - Y im lặng một chút, rồi chậm rãi sờ vào đôi môi bị hôn đến sưng, hơi nhếch môi đầy ý vị.
"Em biết tại sao không?"
Sở Ngạn ngẫm nghĩ một chút mới đáp: "Bởi vì quý tộc..." - Hắn không chắc nhưng truyền thuyết của nhân loại thì đương nhiên sẽ không tránh khỏi việc nói xấu quý tộc rồi.
"Phải, xứ Blood vốn dĩ là lãnh địa của bọn ta, từ xưa đến giờ. Chính những đứa con lưu vong của đấng tối cao đi xuống và muốn chiếm giữ nó. Chúng thực hiện một giao dịch với bọn ta, cho bọn ta máu và chúng ta sẽ cắt đất cho chúng nhưng chính con người đã phá vỡ quy tắc này" - Volk xoa mái tóc vàng của Sở Ngạn, đặt trán kề trán với nhau rồi chậm rãi nói tiếp -"Bọn chúng muốn chiếm lấy tất cả của quý tộc, rồi dàn dựng lên câu chuyện bọn ta là kẻ ngoại lai, là ác quỷ từ địa ngục chống lại đấng tối cao của bọn họ"
Quý tộc sẽ không cần giết chết con người để lấy máu nhưng chính tư tưởng chống đối, lúc nào cũng muốn độc tôn trên xứ Blood đã khiến quý tộc thật sự tức giận. Bọn họ xây dựng nên Beelzebub, giam cầm những kẻ muốn chống đối nhưng càng làm khiến con người càng tham lam, điên cuồng muốn nổi dậy. Buộc quý tộc phải chọn cách hành hình, dùng tiền tài mua chuộc một bộ phận nhân loại tự cai trị lẫn nhau.
"Nhưng có một thứ ở nhân loại mà quý tộc rất thích.. Đó chính là máu" - Volk chạm vào vết cắn vừa nãy mình vừa ban xuống cho hắn mà vười -"Đã mấy trăm năm rồi, những kẻ biết được bí mật đó cũng đều đã chết cả rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.