Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức
Chương 226: Chương 14-8
Tuyệt Thế Mạn Châu
23/08/2021
Đứa nhỏ ăn đến ngon lành nhưng không biết rằng đằng sau mình đang có một người cầm rìu đang dần đi đến. Nữ nhân với khuôn mặt dữ tợn, mái tóc lù xù, đôi mắt như dại ra nhưng vẫn tràn ngập nước mắt. Nàng từng bước từng bước tiến đến bên cạnh đứa nhóc kia, dưới sự thúc giục của người đứng phía sau mà giơ cao rìu muốn đánh xuống nhưng đến cùng vẫn không thể.
Nàng quỳ xuống ôm chặt đứa nhỏ đầy máu me ở khóe môi -"Con tôi không có tội, nó chỉ là đói quá thôi... Làm ơn, làm ơn tha cho nó"- Người mẹ khóc lóc nức nở gào lớn nhưng càng làm như vậy mọi người càng tránh xa hai mẹ con nàng ra.
Có một ông lão râu tóc bạc phơ chỉa kiếm về phía hai người họ mà hô to -"Ác quỷ đang chiếm lấy thể xác của hai mẹ con nọ khiến họ bất kính với đấng bề trên, hãy dùng đầu của họ làm vật hiến tế thể hiện thành ý của chúng ta vẫn luôn hướng về bề trên. Lúc đấy, ngài sẽ ban phước cho chúng ta thoát khỏi nghiệt cảnh này"- Dù xứ Blood đã phát triển đến mức có thể nói đi trước niên đại cả chục năm về nền văn minh, từ lối kiến trúc đến cách đàn áp của giới quý tộc đều thể hiện rõ ràng bọn họ là người có tư duy rất sâu.
Nhưng đám người thường dân thì lại khác một trời một vực, thứ bọn họ vẫn còn tin là tín ngưỡng với sức mạnh thần bí có thể giúp bọn họ chống đối lại giới quý tộc. Rõ là ngu xuẩn...
- "Không... không..."- Đối mặt với đám người hùng hổ tiến đến, người mẹ chỉ có thể kêu lên vài tiếng, ôm chặt lấy con mình đầy nước mắt.
Nhưng qua mấy giây, nàng không cảm thấy được cái đau đớn của rìu bổ vào cơ thể mới rụt rè mở mắt. Thứ nàng thấy càng khiến trái tim nàng như muốn rớt ra bên ngoài, thần sắc ngập tràn sợ hãi, trước mắt nàng là một cánh tay vẫn đang cầm rìu nằm trơ trọi dưới đất khiến nàng trong phút chốc không biết làm sao, chỉ có thể ôm chặt con mình.
Ánh mắt của mọi người vào khắc này chỉ đổ dồn vào một người duy nhất. Con dao sắc bén cắm trên mặt đất như toát ra một quyền lực không cho phép ai chạm vào mình, duy nhất chỉ có vị thiên thần cao lãnh kia chầm chậm rút nó ra khỏi lòng đất. Có thể thấy một đường sắc bén cắm sâu, thật không biết lực tay cùng đáng sợ bao nhiêu mới được như vậy.
- "Người đầu tiên, còn ai muốn thử nữa?"- Sở Ngạn ngáp một cái rồi quay về tựa mình vào tường chợp mắt chìm vào giấc ngủ.
Đứa nhóc dường như cũng rất hiểu chuyện, kéo kéo tay mẹ tìm một chỗ cách hắn không xa mà ngồi xuống. Đứa nhóc này có thể cảm nhận được, dù Sở Ngạn có đáng sợ đến mấy thì trên người hắn không mùi của máu tanh mỡ người.
Đám người Camael và Vival bị cảnh tượng dọa cho xanh mặt, tạm thời chỉ có thể đình chiến mà lui về nghỉ ngơi.
Màn đêm dần buông xuống, phía trên cao ném xuống cho bọn hắn củi cùng đá đánh lửa. Xem như quý tộc bọn họ vẫn có chút lương tâm. Ánh lửa bập bùng trong đêm, mọi người dần chìm vào giấc ngủ, chỉ có vài người được chọn ra mà canh gác nhằm không để tên nào hèn hạ mà đánh lén. Nhưng bọn họ chỉ đề phòng đồng loại của mình chứ đâu có đề phòng bọn quý tộc.
Những con sư tử theo lệnh được mở cửa cho tiến vào bên trong đấu trường. Vừa ngửi được mùi máu tanh của con người ngay lập tức bản năng thèm khát đã trổi dậy, cái bụng bị bỏ đói hơn ba ngày dần đem sức chiến đấu của chúng dâng đến đỉnh cao. Hơn mười con sư tử cứ phe phẩy đuôi, trong bóng đêm dần ép sát con mồi, khi gã canh gác mất đi sự tập trung, cái đầu của gã đã rơi vào bụng của nó.
Cho đến khi mọi người phát hiện ra điều dị thường, hơn mười chúa sơn lâm đã vật cơ thể không đầu của con người ra để gặm phần thân cùng xương đùi. Camael vì bảo vệ người khác mà tay bị cắn, một mảng da rách sâu rời đi theo hàm sư tử khiến cho máu chảy như suối, lộ ra phần xương trắng bên trong.
Một con vòng ra đằng sau, muốn tiến đến chỗ Sở Ngạn, nó cẩn thận từng chút một không muốn để kẻ đang ngủ kia thức giấc nhưng đáng tiếc nó vẫn không qua được kẻ mang sát khí tiền thân. Hắn chợp mắt được một chút liền hết kẻ này đến kẻ khác làm phiền khiến Sở Ngạn trong tâm đã muốn đem bọn chúng giết hết.
[...] - Bình tĩnh, bình tĩnh...
Sở Ngạn lần này không dùng đến dao găm nữa, chỉ một tay liền đem hàm của sư tử bẻ làm đôi, đầu cũng bị vặn ra phía sau. Lực tay mạnh mẽ đem đùi của nó bẻ ra rồi, thành thạo điêu luyện bẻ từng phần nối khớp của nó. Môi lẩm bẩm gì đó liền ném con sư tử còn sống vào đống lửa đang cháy, một lần liền thiêu sống không chút nể nang ai.
Michael có phần hồ nghi nhìn hắn, rốt cuộc sức mạnh của Sở Ngạn là từ đâu mà có chứ. Một kẻ chỉ phá hủy một tòa thành, có khi chiến tích còn chưa bằng những tử tù khác nhưng lại được Merli đề phòng đến thế thì chắc chắn không bình thường chút nào.
Huống chi... con dao này hắn từ đây mà có được.
Nàng quỳ xuống ôm chặt đứa nhỏ đầy máu me ở khóe môi -"Con tôi không có tội, nó chỉ là đói quá thôi... Làm ơn, làm ơn tha cho nó"- Người mẹ khóc lóc nức nở gào lớn nhưng càng làm như vậy mọi người càng tránh xa hai mẹ con nàng ra.
Có một ông lão râu tóc bạc phơ chỉa kiếm về phía hai người họ mà hô to -"Ác quỷ đang chiếm lấy thể xác của hai mẹ con nọ khiến họ bất kính với đấng bề trên, hãy dùng đầu của họ làm vật hiến tế thể hiện thành ý của chúng ta vẫn luôn hướng về bề trên. Lúc đấy, ngài sẽ ban phước cho chúng ta thoát khỏi nghiệt cảnh này"- Dù xứ Blood đã phát triển đến mức có thể nói đi trước niên đại cả chục năm về nền văn minh, từ lối kiến trúc đến cách đàn áp của giới quý tộc đều thể hiện rõ ràng bọn họ là người có tư duy rất sâu.
Nhưng đám người thường dân thì lại khác một trời một vực, thứ bọn họ vẫn còn tin là tín ngưỡng với sức mạnh thần bí có thể giúp bọn họ chống đối lại giới quý tộc. Rõ là ngu xuẩn...
- "Không... không..."- Đối mặt với đám người hùng hổ tiến đến, người mẹ chỉ có thể kêu lên vài tiếng, ôm chặt lấy con mình đầy nước mắt.
Nhưng qua mấy giây, nàng không cảm thấy được cái đau đớn của rìu bổ vào cơ thể mới rụt rè mở mắt. Thứ nàng thấy càng khiến trái tim nàng như muốn rớt ra bên ngoài, thần sắc ngập tràn sợ hãi, trước mắt nàng là một cánh tay vẫn đang cầm rìu nằm trơ trọi dưới đất khiến nàng trong phút chốc không biết làm sao, chỉ có thể ôm chặt con mình.
Ánh mắt của mọi người vào khắc này chỉ đổ dồn vào một người duy nhất. Con dao sắc bén cắm trên mặt đất như toát ra một quyền lực không cho phép ai chạm vào mình, duy nhất chỉ có vị thiên thần cao lãnh kia chầm chậm rút nó ra khỏi lòng đất. Có thể thấy một đường sắc bén cắm sâu, thật không biết lực tay cùng đáng sợ bao nhiêu mới được như vậy.
- "Người đầu tiên, còn ai muốn thử nữa?"- Sở Ngạn ngáp một cái rồi quay về tựa mình vào tường chợp mắt chìm vào giấc ngủ.
Đứa nhóc dường như cũng rất hiểu chuyện, kéo kéo tay mẹ tìm một chỗ cách hắn không xa mà ngồi xuống. Đứa nhóc này có thể cảm nhận được, dù Sở Ngạn có đáng sợ đến mấy thì trên người hắn không mùi của máu tanh mỡ người.
Đám người Camael và Vival bị cảnh tượng dọa cho xanh mặt, tạm thời chỉ có thể đình chiến mà lui về nghỉ ngơi.
Màn đêm dần buông xuống, phía trên cao ném xuống cho bọn hắn củi cùng đá đánh lửa. Xem như quý tộc bọn họ vẫn có chút lương tâm. Ánh lửa bập bùng trong đêm, mọi người dần chìm vào giấc ngủ, chỉ có vài người được chọn ra mà canh gác nhằm không để tên nào hèn hạ mà đánh lén. Nhưng bọn họ chỉ đề phòng đồng loại của mình chứ đâu có đề phòng bọn quý tộc.
Những con sư tử theo lệnh được mở cửa cho tiến vào bên trong đấu trường. Vừa ngửi được mùi máu tanh của con người ngay lập tức bản năng thèm khát đã trổi dậy, cái bụng bị bỏ đói hơn ba ngày dần đem sức chiến đấu của chúng dâng đến đỉnh cao. Hơn mười con sư tử cứ phe phẩy đuôi, trong bóng đêm dần ép sát con mồi, khi gã canh gác mất đi sự tập trung, cái đầu của gã đã rơi vào bụng của nó.
Cho đến khi mọi người phát hiện ra điều dị thường, hơn mười chúa sơn lâm đã vật cơ thể không đầu của con người ra để gặm phần thân cùng xương đùi. Camael vì bảo vệ người khác mà tay bị cắn, một mảng da rách sâu rời đi theo hàm sư tử khiến cho máu chảy như suối, lộ ra phần xương trắng bên trong.
Một con vòng ra đằng sau, muốn tiến đến chỗ Sở Ngạn, nó cẩn thận từng chút một không muốn để kẻ đang ngủ kia thức giấc nhưng đáng tiếc nó vẫn không qua được kẻ mang sát khí tiền thân. Hắn chợp mắt được một chút liền hết kẻ này đến kẻ khác làm phiền khiến Sở Ngạn trong tâm đã muốn đem bọn chúng giết hết.
[...] - Bình tĩnh, bình tĩnh...
Sở Ngạn lần này không dùng đến dao găm nữa, chỉ một tay liền đem hàm của sư tử bẻ làm đôi, đầu cũng bị vặn ra phía sau. Lực tay mạnh mẽ đem đùi của nó bẻ ra rồi, thành thạo điêu luyện bẻ từng phần nối khớp của nó. Môi lẩm bẩm gì đó liền ném con sư tử còn sống vào đống lửa đang cháy, một lần liền thiêu sống không chút nể nang ai.
Michael có phần hồ nghi nhìn hắn, rốt cuộc sức mạnh của Sở Ngạn là từ đâu mà có chứ. Một kẻ chỉ phá hủy một tòa thành, có khi chiến tích còn chưa bằng những tử tù khác nhưng lại được Merli đề phòng đến thế thì chắc chắn không bình thường chút nào.
Huống chi... con dao này hắn từ đây mà có được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.