Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức
Chương 27: Chương 2-13
Tuyệt Thế Mạn Châu
13/05/2021
Sở Ngạn chạm vào trái tim đang đập thình thịch của y. Hắn có thể cảm nhận đến cả khi trong giấc mơ cũng không muốn buông tay hắn ra dù một chút.
- "Lucifer, An Kỳ đã đến rồi chứ?"- Sở Ngạn thật sự sợ nếu như mình thật sự ở đây trong ba ngày thì trái tim của hắn sẽ vượt khỏi lý trí mặc kệ mọi thứ để bên cạnh y...
[...Đã tới, hương thơm càng lúc càng nồng rồi] - Lucifer cắn môi cũng đau lòng thay cho Hàn Phúc Lăng.
Một trong những tội ác của khiến cho An Kỳ nồng đậm hương thơm chính là lòng đố kị và tự mãn. Nàng ta tự mãn việc bản thân có những kiến thức và tư tưởng mới, muốn dùng nó để thay đổi cả một triều đại, muốn mọi người tôn sùng. Nhưng chính nàng ta không biết, một người hiện đại, được dưỡng dục trong xã hội yên ấm thì làm sao có đủ sức chống trả với những mưu mô hoàng triều.
Từ thất bại sinh ra lòng đố kỵ với mọi thứ, muốn đem thứ duy nhất còn sót lại chính là tình yêu bảo tồn. An Kỳ không có được tinh thần vững vàng như những nữ nhân cổ đại đã được rèn dũa trong môi trường kẻ sống ta chết. Nàng ta thất bại là việc có thể đoán trước được.
[... Ngươi chưa từng tuân thủ luật lệ, sao hôm nay lại không tùy tâm mà làm] - Lucifer đảo mắt hỏi.
- "... Ta không thích"- Những lần Sở Ngạn không muốn trả lời của câu hỏi của nó thì đều sẽ như vậy.
•
Hàn Phúc Lăng đứng trước một tòa miếu nhỏ, hai tay vô thần mà làm ra động tác cầu phúc. Xung quanh là những thuyết kinh phạn do các sư thầy trụ trì đọc lên. Một bàn thức ăn thanh đạm được đặt giữa trung tâm cùng hoàng đế.
Sở Ngạn đứng một bên, nhìn thời tiết, lại nhìn Hàn Phúc Lăng. Nếu như thật sự có thể làm cơn mưa này trút xuống, thì xem như ngôi vị đế vương của y trong lòng dân chúng đã được định đoạt, không bất kỳ ai có thể thay thế được.
Một số người của An thị lúc này đã hòa với dân lành mà tung tin -"Hạn hán quá lâu rồi, có khi thiên tử không hợp ý trời nên trời mới nổi giận, không trút xuống một giọt mưa nào"-
- "Phải, phải, chứ tiên đế mỗi lần cầu phúc chỉ mới có mấy khắc trời đã đổ mưa, sao lần này tân đế lại..."-
Sở Ngạn liếc nhìn đám người đang huơ tay múa chân kích động dân chúng, hơi động ngón tay một chút. Trời dường như đã kéo mây mù, xung quanh chỉ còn một vài tia nắng chiếu rọi tứ phía.
[Ngươi đang làm trái luật đấy] - Thiên địa đã định sẵn khi nào sẽ trút mưa xuống, nếu động chạm tay chân nhất định hình phạt cũng khá nặng a.
- "... Ta thích"- Hắn đã muốn thì đến cả thiên đế cũng không ngăn được.
Những vệt nắng ngưng tụ tạo thành rồng ấn, hiện rõ trên bầu trời âm u. Mọi người tựa như thấy được đấng bề trên, thấy được tín ngưỡng trong truyền thuyết mà quỳ xuống, chắp tay, vái lạy. Chỉ có duy nhất hoàng đế vẫn yên tĩnh không một động thái, chú phạn cũng không ngừng lại mà tiếp tục vang vọng bốn phương.
Vị trụ trì già thấy thiên tượng, cũng bỗng chốc phát run nhưng hoàng đế vẫn tọa đàm nơi đây, chính cả ông cũng không dám dừng lại. Cả cuộc đời tu hành của ông, cũng phải nói đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến thần long hạ phàm.
Duy nhất, chỉ có Sở Ngạn cùng Lucifer biết, đây chính là lời cảnh cáo của thiên giới phái xuống, nếu như hắn tiếp tục ra tay thì hậu quả khó mà đoán trước. Chỉ là... cảnh cáo nhằm người rồi, để được xưng danh hung thần thì đương nhiên bản lĩnh cũng không nhỏ.
Sở Ngạn lại động đậy một ngón tay áp chế vị thần được Thiên giới phái xuống mà tiếp tục tạo mưa.
Nhưng giọt mưa bắt đầu lất phất, rồi dần dần trĩu nặng hạt, mang cho người dân trong lòng vừa kính sợ vừa nể phục.
Trước những lời tung hô của người dân Hà Bằng, Hàn Phúc Lăng vẫn trầm lặng, có vẻ tâm tư của bậc đế vương không còn đặt trên người dân nữa rồi. ngôn tình tổng tài
- "Trụ trì, ngài có thể giúp ta một chuyện được không?"-
- "Xin hoàng thượng cứ nói, thần nhất định sẽ dốc sức làm"- Trụ trì sau lần thiên tượng, cũng đã phần nào hoài nghi có phải thân phận của y không đơn giản chỉ là bậc đế vương thôi không?
- "Xem giúp ta quẻ xăm này"- Y không biết từ khi nào đã gieo quẻ mà xin nhờ người giải thích.
Trụ trì nhìn một lúc lâu, đôi tay có chút run run khẽ nói -"Quẻ này là gieo cho chân tâm của người, quẻ này là gieo cho chính bản thân hoàng thượng"-
- "Một quẻ là đại Hung, một quẻ là đại Cát. Hàm nghĩa, khi nào người may mắn hay phúc lợi cát tường thì chân tâm của người nhất định sẽ càng gặp nguy hiểm"- Trụ trì càng nói tâm Hàn Phúc Lăng càng lạnh dần.
Y lễ phép với trụ trì ra về, đôi mắt gằn lên tơ máu, đem ngựa phi thật nhanh về nơi đã dựng trại. Y nắm chặt một nhánh hoa Anh Thảo, nước mắt cũng không biết khi nào đã tuôn rơi -"Chết tiệt, tại sao lại trống rỗng như vậy"- Tại sao lại sợ hãi như vậy.
Nền tuyết thấm đỏ, mảnh ghìm ghim mãi trong tim đến khó thở. Rốt cuộc... những hình ảnh đó là gì chứ.
Rốt cuộc người nằm im lìm trên máu tươi là ai... sao lại hằng đêm xuất hiện trong giấc mơ của y. Rốt cuộc tại sao... y lại đau như vậy...
- "Lucifer, An Kỳ đã đến rồi chứ?"- Sở Ngạn thật sự sợ nếu như mình thật sự ở đây trong ba ngày thì trái tim của hắn sẽ vượt khỏi lý trí mặc kệ mọi thứ để bên cạnh y...
[...Đã tới, hương thơm càng lúc càng nồng rồi] - Lucifer cắn môi cũng đau lòng thay cho Hàn Phúc Lăng.
Một trong những tội ác của khiến cho An Kỳ nồng đậm hương thơm chính là lòng đố kị và tự mãn. Nàng ta tự mãn việc bản thân có những kiến thức và tư tưởng mới, muốn dùng nó để thay đổi cả một triều đại, muốn mọi người tôn sùng. Nhưng chính nàng ta không biết, một người hiện đại, được dưỡng dục trong xã hội yên ấm thì làm sao có đủ sức chống trả với những mưu mô hoàng triều.
Từ thất bại sinh ra lòng đố kỵ với mọi thứ, muốn đem thứ duy nhất còn sót lại chính là tình yêu bảo tồn. An Kỳ không có được tinh thần vững vàng như những nữ nhân cổ đại đã được rèn dũa trong môi trường kẻ sống ta chết. Nàng ta thất bại là việc có thể đoán trước được.
[... Ngươi chưa từng tuân thủ luật lệ, sao hôm nay lại không tùy tâm mà làm] - Lucifer đảo mắt hỏi.
- "... Ta không thích"- Những lần Sở Ngạn không muốn trả lời của câu hỏi của nó thì đều sẽ như vậy.
•
Hàn Phúc Lăng đứng trước một tòa miếu nhỏ, hai tay vô thần mà làm ra động tác cầu phúc. Xung quanh là những thuyết kinh phạn do các sư thầy trụ trì đọc lên. Một bàn thức ăn thanh đạm được đặt giữa trung tâm cùng hoàng đế.
Sở Ngạn đứng một bên, nhìn thời tiết, lại nhìn Hàn Phúc Lăng. Nếu như thật sự có thể làm cơn mưa này trút xuống, thì xem như ngôi vị đế vương của y trong lòng dân chúng đã được định đoạt, không bất kỳ ai có thể thay thế được.
Một số người của An thị lúc này đã hòa với dân lành mà tung tin -"Hạn hán quá lâu rồi, có khi thiên tử không hợp ý trời nên trời mới nổi giận, không trút xuống một giọt mưa nào"-
- "Phải, phải, chứ tiên đế mỗi lần cầu phúc chỉ mới có mấy khắc trời đã đổ mưa, sao lần này tân đế lại..."-
Sở Ngạn liếc nhìn đám người đang huơ tay múa chân kích động dân chúng, hơi động ngón tay một chút. Trời dường như đã kéo mây mù, xung quanh chỉ còn một vài tia nắng chiếu rọi tứ phía.
[Ngươi đang làm trái luật đấy] - Thiên địa đã định sẵn khi nào sẽ trút mưa xuống, nếu động chạm tay chân nhất định hình phạt cũng khá nặng a.
- "... Ta thích"- Hắn đã muốn thì đến cả thiên đế cũng không ngăn được.
Những vệt nắng ngưng tụ tạo thành rồng ấn, hiện rõ trên bầu trời âm u. Mọi người tựa như thấy được đấng bề trên, thấy được tín ngưỡng trong truyền thuyết mà quỳ xuống, chắp tay, vái lạy. Chỉ có duy nhất hoàng đế vẫn yên tĩnh không một động thái, chú phạn cũng không ngừng lại mà tiếp tục vang vọng bốn phương.
Vị trụ trì già thấy thiên tượng, cũng bỗng chốc phát run nhưng hoàng đế vẫn tọa đàm nơi đây, chính cả ông cũng không dám dừng lại. Cả cuộc đời tu hành của ông, cũng phải nói đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến thần long hạ phàm.
Duy nhất, chỉ có Sở Ngạn cùng Lucifer biết, đây chính là lời cảnh cáo của thiên giới phái xuống, nếu như hắn tiếp tục ra tay thì hậu quả khó mà đoán trước. Chỉ là... cảnh cáo nhằm người rồi, để được xưng danh hung thần thì đương nhiên bản lĩnh cũng không nhỏ.
Sở Ngạn lại động đậy một ngón tay áp chế vị thần được Thiên giới phái xuống mà tiếp tục tạo mưa.
Nhưng giọt mưa bắt đầu lất phất, rồi dần dần trĩu nặng hạt, mang cho người dân trong lòng vừa kính sợ vừa nể phục.
Trước những lời tung hô của người dân Hà Bằng, Hàn Phúc Lăng vẫn trầm lặng, có vẻ tâm tư của bậc đế vương không còn đặt trên người dân nữa rồi. ngôn tình tổng tài
- "Trụ trì, ngài có thể giúp ta một chuyện được không?"-
- "Xin hoàng thượng cứ nói, thần nhất định sẽ dốc sức làm"- Trụ trì sau lần thiên tượng, cũng đã phần nào hoài nghi có phải thân phận của y không đơn giản chỉ là bậc đế vương thôi không?
- "Xem giúp ta quẻ xăm này"- Y không biết từ khi nào đã gieo quẻ mà xin nhờ người giải thích.
Trụ trì nhìn một lúc lâu, đôi tay có chút run run khẽ nói -"Quẻ này là gieo cho chân tâm của người, quẻ này là gieo cho chính bản thân hoàng thượng"-
- "Một quẻ là đại Hung, một quẻ là đại Cát. Hàm nghĩa, khi nào người may mắn hay phúc lợi cát tường thì chân tâm của người nhất định sẽ càng gặp nguy hiểm"- Trụ trì càng nói tâm Hàn Phúc Lăng càng lạnh dần.
Y lễ phép với trụ trì ra về, đôi mắt gằn lên tơ máu, đem ngựa phi thật nhanh về nơi đã dựng trại. Y nắm chặt một nhánh hoa Anh Thảo, nước mắt cũng không biết khi nào đã tuôn rơi -"Chết tiệt, tại sao lại trống rỗng như vậy"- Tại sao lại sợ hãi như vậy.
Nền tuyết thấm đỏ, mảnh ghìm ghim mãi trong tim đến khó thở. Rốt cuộc... những hình ảnh đó là gì chứ.
Rốt cuộc người nằm im lìm trên máu tươi là ai... sao lại hằng đêm xuất hiện trong giấc mơ của y. Rốt cuộc tại sao... y lại đau như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.