Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức
Chương 140: Chương 9-15
Tuyệt Thế Mạn Châu
25/06/2021
- "Ông nói dối tôi?"- Dương Liên vẫy vùng kịch liệt hòng ý muốn ngăn chặn cái chân đang có ý định đá Hạ Dục Niên xuống biển.
Hạ Thiển hoàn toàn tức giận, một tay mạnh bạo đá đập đầu cậu ta xuống mặt đất -"Tao nuôi mày lớn, không phải để mày phản lại tao. Có sợi dây chuyền lấy cũng không xong, mày đúng là thứ bạch nhãn lang, ăn bên này ngó bên kia"- Sợi dây chuyền đó phải là của ông.
Suốt bao nhiêu năm qua, ông ta đã bị lão cha già của mình ngăn cản tiễn thằng nhóc này cùng đi với cha mẹ nó. Này lão cha chết rồi, ông chẳng lẽ lại không thể nhấn chìm nó dưới đáy đại dương như cái cách ông đã làm với anh trai mình sao? Nực cười.
Dương Liên bỗng nhớ lại gì đó, ngọc trai, sợi dây chuyền...
- "Liên Liên, sắp đến ngày giỗ của cha mẹ Tiểu Niên rồi mà sợi dây chuyền kia đã bắt đầu có dấu hiệu hư hỏng, con nhân lúc nó không chú ý đứa đến cho chú đem đi sửa. Chứ nó ôm khư khư cũng sớm bị mài mòn thôi"- Dương Liên vốn cũng nghĩ như vậy nhưng không ngờ sau đó sợi dây chuyền lại bị rơi mất, đến lúc tìm lại cũng quên đi lời dặn dò.
Hóa ra... Hạ Thiển luôn nhắm đến sợi dây chuyền trên cổ Hạ Dục Niên.
- "Tao nói cho mày biết, nó không phải là con người, nó mang nửa dòng máu của hải yêu, là loài quái vật. Cha tao, anh tao, thằng anh ngu ngốc của tao một lòng bảo vệ hải yêu đó mà khiến cho tao bị giáng xuống làm lính quan sát hải đăng. Đó là một nỗi nhục đối với tao..."- Ông ta dường như mất đi sự bình tĩnh khi chìm đắm trong quá khứ đã phủ đầy một lớp bụi dày.
Dương Liên đỏ cả mặt, những vẫn không chịu khuất phục -"Chuyện của Hạ gia các ngươi sao lại liên quan đến hàng chục người vô tội chứ"-
Hạ Thiển cười khẩy một cái, trong đồng tử ánh lên tia hung ác -"Là do bọn nó quá trung thành với anh tao, là do bọn nó tự chuốc lấy"-
- "Thế à? Là do cha tôi đối xử tàn nhẫn với chú hay là chú có ý đồ bất chính với mẹ tôi?"- Hạ Dục Niên vốn đang hôn mê bỗng nhiên từ từ ngồi dậy. Tuy có phần hơi yếu ớt nhưng có thể tỉnh nhanh như vậy quả nhiên là kỳ tích.
Hạ Thiển nghe được âm thanh không khỏi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã lấy lại được vẻ uy nghiêm vốn có -"Sức sống của Tiểu Niên mãnh liệt lắm, bị bơm nổ, bị đuối nước cũng chưa chết, quả thật là cái kẹo cao su, dính mãi không buông"- Ông ta buông lỏng Dương Liên ra, từ từ đi đến bên cạnh y, dường như muốn lần nữa nhấn chìm y.
- "Cảm ơn đã khen nhưng thà là bã cao su còn hơn sống mà lòng dạ đến thú vật cũng không bằng"- Hạ Dục Niên rất bình tĩnh không mấy hoảng sợ.
Hạ Thiển chợt cười lớn, đôi mắt đỏ lên giống một kẻ bị nghiện thuốc phiện -"Lòng dạ đến thú vật cũng không bằng? Đều do cha mày cướp đi người tao yêu, đều do cha mày giành lấy vị trí tư lệnh. Tao mới là người cứu em ấy, tao mới là người đem em ấy lên bờ nhưng rốt cuộc... em ấy lại phải lòng cha mày. Đáng chết, đáng chết"- Hải yêu đều là thứ yêu mị rù quến người khác.
Bất chợt ông ta đưa tay chạm vào không trung -"Tiểu Niên, con rất giống mẹ con, con biết không?"- Hạ Thiển dường như trở nên mụ mị không phân biệt được đâu thật đâu mộng.
Hạ Dục Niên không nói gì, chỉ cười, y bật cười rất lớn, thanh âm vang vọng khắp cả hang động. Y nâng mặt dây chuyền lên, hơi nâng mi quan sát mặt dây chuyền -"Tôi rất giống mẹ và cũng chỉ thương hải yêu"- Y không nể tình xát muối vào vết thương lòng cũ của ông ta.
Cuồng nộ, quá khứ, cái chết được khơi gợi sau lời khiêu khích của Hạ Dục Niên. Thẳng tay một lần đẩy Hạ Dục Niên xuống biển sâu lần nữa, trong tiếng gào vô vọng của ông ta -"Tất cả đều giống nhau, đều là lũ đáng chết. Quả nhiên tao cho nổ toàn bộ là tốt nhất..."- Lời chưa kịp nói hết, tất cả hải quân từ dưới mặt nước đều nổi lên mặt nước. Bọn họ nhìn đồng đội đều trở thành xác chết, càng uất hận hướng về phía vị tư lệnh mà bọn họ từng kính nể.
Hạ Thiển muốn giải thích nhưng không hiểu tại sao đầu óc có chút choáng váng, nhìn đến Dương Liên đang cười mỉm không khỏi rùng mình. Ông ta có thể thấy, có thể nghe được hàng trăm lời oán giận, còn có cha, có anh và người ông ta yêu đều dùng đôi mắt đục ngầu huyết đỏ hướng tay về phía mình, muốn kéo mình xuống địa ngục. Hạ Thiển đau khổ muốn siết chặt lấy cổ của Dương Liên nhưng đã bị toàn bộ người của hải quân giữ chặt.
Cái nhếch mép nhẹ nhàng của Dương Liên khiến ông ta cảm thấy thở thật không thông, rốt cuộc là việc gì chứ...
- "Ngọc trai đó chỉ cần nghiền vụn hòa với không khí, chỉ cần vài ngày thì cậu sẽ biết được bí mật năm đó. Muốn thử không?"- Sở Ngạn híp mắt chính tay đưa vài viên ngọc trai cho Dương Liên trong ngày đầu tiên cậu ta lặn xuống dưới nước tìm dây chuyền cho Hạ Dục Niên.
Lúc đó Dương Liên thật sự tưởng mình là mơ hồ lặn quá lâu nên sinh ra ảo giác khi Sở Ngạn vừa nói xong, một cái chớp mắt liền biến mất. Còn vài hạt ngọc trai này có lẽ nhặt đâu đấy, vốn tưởng rằng nó chỉ ngọc trai bình thường không ngờ nghe Tâm Vĩnh định giá mới thầm mừng rỡ. Tưởng chừng đã có thể một bước sánh ngang với thiếu gia... nhưng nếu phải lựa chọn giữa sự thật và cuộc sống vinh hoa thì cậu ta chỉ muốn biết vì sao mình biến thành trẻ cô nhi mà thôi.
Vào đêm đầu tiên Dương Liên gặp Sở Ngạn tại viện Hải Dương, hắn đã đảo mắt khơi gợi một ít chuyện vết nứt năm đó. Tuy ban đầu cậu ta có phần hoài nghi nhưng sau khi thấp thoáng nghe được cuộc nói chuyện của hai người Hạ gia, cậu ta quyết định ôm tâm tư làm liều. Thật là kết quả ngoài ý muốn...
Thật giống như tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn, giống như một đấng vương giả từ từ xoay đảo bàn cờ.
Đại dương còn sự tồn tại của hải yêu này liệu con người có bị trả thù không?
Hạ Thiển hoàn toàn tức giận, một tay mạnh bạo đá đập đầu cậu ta xuống mặt đất -"Tao nuôi mày lớn, không phải để mày phản lại tao. Có sợi dây chuyền lấy cũng không xong, mày đúng là thứ bạch nhãn lang, ăn bên này ngó bên kia"- Sợi dây chuyền đó phải là của ông.
Suốt bao nhiêu năm qua, ông ta đã bị lão cha già của mình ngăn cản tiễn thằng nhóc này cùng đi với cha mẹ nó. Này lão cha chết rồi, ông chẳng lẽ lại không thể nhấn chìm nó dưới đáy đại dương như cái cách ông đã làm với anh trai mình sao? Nực cười.
Dương Liên bỗng nhớ lại gì đó, ngọc trai, sợi dây chuyền...
- "Liên Liên, sắp đến ngày giỗ của cha mẹ Tiểu Niên rồi mà sợi dây chuyền kia đã bắt đầu có dấu hiệu hư hỏng, con nhân lúc nó không chú ý đứa đến cho chú đem đi sửa. Chứ nó ôm khư khư cũng sớm bị mài mòn thôi"- Dương Liên vốn cũng nghĩ như vậy nhưng không ngờ sau đó sợi dây chuyền lại bị rơi mất, đến lúc tìm lại cũng quên đi lời dặn dò.
Hóa ra... Hạ Thiển luôn nhắm đến sợi dây chuyền trên cổ Hạ Dục Niên.
- "Tao nói cho mày biết, nó không phải là con người, nó mang nửa dòng máu của hải yêu, là loài quái vật. Cha tao, anh tao, thằng anh ngu ngốc của tao một lòng bảo vệ hải yêu đó mà khiến cho tao bị giáng xuống làm lính quan sát hải đăng. Đó là một nỗi nhục đối với tao..."- Ông ta dường như mất đi sự bình tĩnh khi chìm đắm trong quá khứ đã phủ đầy một lớp bụi dày.
Dương Liên đỏ cả mặt, những vẫn không chịu khuất phục -"Chuyện của Hạ gia các ngươi sao lại liên quan đến hàng chục người vô tội chứ"-
Hạ Thiển cười khẩy một cái, trong đồng tử ánh lên tia hung ác -"Là do bọn nó quá trung thành với anh tao, là do bọn nó tự chuốc lấy"-
- "Thế à? Là do cha tôi đối xử tàn nhẫn với chú hay là chú có ý đồ bất chính với mẹ tôi?"- Hạ Dục Niên vốn đang hôn mê bỗng nhiên từ từ ngồi dậy. Tuy có phần hơi yếu ớt nhưng có thể tỉnh nhanh như vậy quả nhiên là kỳ tích.
Hạ Thiển nghe được âm thanh không khỏi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã lấy lại được vẻ uy nghiêm vốn có -"Sức sống của Tiểu Niên mãnh liệt lắm, bị bơm nổ, bị đuối nước cũng chưa chết, quả thật là cái kẹo cao su, dính mãi không buông"- Ông ta buông lỏng Dương Liên ra, từ từ đi đến bên cạnh y, dường như muốn lần nữa nhấn chìm y.
- "Cảm ơn đã khen nhưng thà là bã cao su còn hơn sống mà lòng dạ đến thú vật cũng không bằng"- Hạ Dục Niên rất bình tĩnh không mấy hoảng sợ.
Hạ Thiển chợt cười lớn, đôi mắt đỏ lên giống một kẻ bị nghiện thuốc phiện -"Lòng dạ đến thú vật cũng không bằng? Đều do cha mày cướp đi người tao yêu, đều do cha mày giành lấy vị trí tư lệnh. Tao mới là người cứu em ấy, tao mới là người đem em ấy lên bờ nhưng rốt cuộc... em ấy lại phải lòng cha mày. Đáng chết, đáng chết"- Hải yêu đều là thứ yêu mị rù quến người khác.
Bất chợt ông ta đưa tay chạm vào không trung -"Tiểu Niên, con rất giống mẹ con, con biết không?"- Hạ Thiển dường như trở nên mụ mị không phân biệt được đâu thật đâu mộng.
Hạ Dục Niên không nói gì, chỉ cười, y bật cười rất lớn, thanh âm vang vọng khắp cả hang động. Y nâng mặt dây chuyền lên, hơi nâng mi quan sát mặt dây chuyền -"Tôi rất giống mẹ và cũng chỉ thương hải yêu"- Y không nể tình xát muối vào vết thương lòng cũ của ông ta.
Cuồng nộ, quá khứ, cái chết được khơi gợi sau lời khiêu khích của Hạ Dục Niên. Thẳng tay một lần đẩy Hạ Dục Niên xuống biển sâu lần nữa, trong tiếng gào vô vọng của ông ta -"Tất cả đều giống nhau, đều là lũ đáng chết. Quả nhiên tao cho nổ toàn bộ là tốt nhất..."- Lời chưa kịp nói hết, tất cả hải quân từ dưới mặt nước đều nổi lên mặt nước. Bọn họ nhìn đồng đội đều trở thành xác chết, càng uất hận hướng về phía vị tư lệnh mà bọn họ từng kính nể.
Hạ Thiển muốn giải thích nhưng không hiểu tại sao đầu óc có chút choáng váng, nhìn đến Dương Liên đang cười mỉm không khỏi rùng mình. Ông ta có thể thấy, có thể nghe được hàng trăm lời oán giận, còn có cha, có anh và người ông ta yêu đều dùng đôi mắt đục ngầu huyết đỏ hướng tay về phía mình, muốn kéo mình xuống địa ngục. Hạ Thiển đau khổ muốn siết chặt lấy cổ của Dương Liên nhưng đã bị toàn bộ người của hải quân giữ chặt.
Cái nhếch mép nhẹ nhàng của Dương Liên khiến ông ta cảm thấy thở thật không thông, rốt cuộc là việc gì chứ...
- "Ngọc trai đó chỉ cần nghiền vụn hòa với không khí, chỉ cần vài ngày thì cậu sẽ biết được bí mật năm đó. Muốn thử không?"- Sở Ngạn híp mắt chính tay đưa vài viên ngọc trai cho Dương Liên trong ngày đầu tiên cậu ta lặn xuống dưới nước tìm dây chuyền cho Hạ Dục Niên.
Lúc đó Dương Liên thật sự tưởng mình là mơ hồ lặn quá lâu nên sinh ra ảo giác khi Sở Ngạn vừa nói xong, một cái chớp mắt liền biến mất. Còn vài hạt ngọc trai này có lẽ nhặt đâu đấy, vốn tưởng rằng nó chỉ ngọc trai bình thường không ngờ nghe Tâm Vĩnh định giá mới thầm mừng rỡ. Tưởng chừng đã có thể một bước sánh ngang với thiếu gia... nhưng nếu phải lựa chọn giữa sự thật và cuộc sống vinh hoa thì cậu ta chỉ muốn biết vì sao mình biến thành trẻ cô nhi mà thôi.
Vào đêm đầu tiên Dương Liên gặp Sở Ngạn tại viện Hải Dương, hắn đã đảo mắt khơi gợi một ít chuyện vết nứt năm đó. Tuy ban đầu cậu ta có phần hoài nghi nhưng sau khi thấp thoáng nghe được cuộc nói chuyện của hai người Hạ gia, cậu ta quyết định ôm tâm tư làm liều. Thật là kết quả ngoài ý muốn...
Thật giống như tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn, giống như một đấng vương giả từ từ xoay đảo bàn cờ.
Đại dương còn sự tồn tại của hải yêu này liệu con người có bị trả thù không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.