Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức
Chương 95: Phiên ngoại: cán cân không thăng bằng
Tuyệt Thế Mạn Châu
03/06/2021
Bản thân của Tịch Vũ không có cha nên anh rất thương người mẹ tần tảo
của mình nhưng tình yêu của bà quá lớn, lớn đến mức dường như bà muốn
giam cầm anh trong những khẳng định của mình.
Tịch Vũ ngay từ đầu đã lờ mờ nhận ra người trước mắt mình không phải Chu Họa Ngạn rồi nhưng anh vẫn đang bị sự giằng xé của xã hội và người thân đè nén khiến anh bất tri bất giác từ bỏ, không muốn quan tâm cậu nữa. Nhưng liệu không nhìn không thấy tim sẽ không đau sao?
Sai rồi... Tịch Vũ hằng đêm đều bị gương mặt lạnh nhạt kia ám ảnh. Nó khiến anh mất ngủ, nó khiến anh đau đớn, đau đến mức khó thở. Người mẹ anh yêu thương chưa từng hiểu anh, bà không biết anh thường bị đau dạ dày cũng không biết anh muốn yêu ai... Cần ai...
Mẹ Tịch chỉ muốn điều khiển con trai mình mà thôi.
Tịch Vũ vẫn còn nhớ ngày anh lên cơn đau quặn thắt từ dạ dày, chỉ có thể nằm cuộn mình đơn độc trên sân thượng thì nam sinh đã đỡ anh dậy, tinh tế xoa bụng cho anh. Âm thanh hơi trầm mang chút tự ti -"Cậu có sao không?"-
Trong ánh dương quang nhàn nhạt, lần đầu anh thấy dung nhan của con người luôn mờ nhạt trong lớp, mối tình cũng nhẹ nhàng bắt đầu từ đây.
Chu Họa Ngạn quan tâm Tịch Vũ từng chút một, đem cho anh những cảm xúc yêu thương anh chưa từng có được. Chu Họa Ngạn là người đứa trẻ bị bỏ rơi nên cậu sâu sắc muốn dành tình cảm toàn vẹn cho người mình yêu. Một tình cảm nhẹ nhàng như lại thấm đượm vị mặn nồng của sóng biển hoàng hôn.
Cả hai đều vì sự rung động mà đến gần và yêu thương nhau. Nhưng đáng tiếc tình cảm thiếu niên quá mong manh không đủ đứng dưới áp lực của dư luận và gia đình. Đến cuối cùng, một người từ bỏ tuổi xuân, một người điên dại đến cuối đời.
Phải, trong nguyên tác, thiên đạo đã vẽ ra một kết cục khiến ai cũng bi thương không ngớt. Chu Họa Ngạn tự vẫn, Tịch Vũ sau nghe được tin sốc cũng mang theo ám ảnh tâm lý mà cả ngày chỉ cười cười với không khí.
Nếu tình và hiếu được đặt lên bàn cân so sánh thì Tịch Vũ đã chọn chữ hiếu, tuy gây ra đau khổ cho Chu Họa Ngạn. Nhưng điều này khiến trái tim bị phong bế, giam cầm đến khi nghe tin cậu đã đi đến một nơi xa xôi, không bao giờ quay lại thì thứ cảm xúc đó như núi lửa. Nó khiến anh ám ảnh, đau khổ đến cuối lại chọn cái chết, anh không thể làm tròn chữ hiếu với mẹ, cũng không thể làm tròn chữ tình. Dang dang dở dở... ai cũng là người đau.
Tịch Vũ khi nghe Sở Ngạn ba lần bảy lượt ám chỉ cũng hiểu được người mình yêu đã chết. Anh nhắm mắt, tàn nhẫn trước những người đã từng đẩy Chu Họa Ngạn vào cái chết nhưng lại càng cảm thấy tội lỗi hơn, bản thân anh cũng như bọn họ thôi...
Tịch Vũ đã đưa ra quyết định sẽ làm theo ước muốn của mẹ, đậu một trường đại học thật tốt rồi bình yên rời khỏi nhân thế hào hoa đến bên Chu Họa Ngạn.
Quyết định này khiến anh trở thành đứa con bất hiếu nhưng anh mệt mỏi lắm rồi. Anh không thể ngăn con tim mình, anh không muốn bị dày vò giữa lý trí và trái tim nữa.
Anh muốn xin lỗi mẹ vì đã làm một đứa con bất hiếu nhưng xin hãy để anh được quyết định đời mình một lần được không?
•
Những người coi thường sinh mạng mà tự sát đều phải vất vưởng tại nơi Minh giới u ám chờ đến ngày hết dương thọ mới được siêu sinh. Tại nơi đây, Tịch Vũ nhìn những vong hồn chịu đủ loại tra tấn mà không biểu tình, quanh đi quẩn lại vẫn muốn tìm một bóng hình duy nhất.
Từ xa nơi dàn vong hồn xếp kín, Chu Họa Ngạn đang cầm từng bát đưa cho từng vong hồn dưới sự chỉ dẫn của Mạnh Bà. Cậu luôn cúi đầu đến khi một đôi tay quen thuộc đưa ra trước mắt nhận canh khiến cậu phải ngỡ ngàng mà ngẩng đầu nhìn lên.
Tịch Vũ mím môi -"Cậu muốn tôi quên cậu thật sao?"-
Chu Họa Ngạn mở lớn mắt, lắc đầu đánh rơi cả bát canh -"Sao... sao cậu lại ở đây?"-
Anh đau lòng ôm lấy cậu, khẽ nói -"Tôi đến tìm cậu"-
- "Ai cho cậu đến tìm tôi..."- Cậu bảo vệ anh là muốn anh sống thật tốt, sao lại tự biến mình thành quỷ hồn chứ.
- "Tôi yêu cậu... đừng bỏ rơi tôi được không?"- Tịch Vũ ghì chặt cậu vào lòng mình, anh sợ cảm giác trống rỗng khi mất đi cậu lắm rồi. Lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt thường thường ủ rũ, hôn lên đôi môi mình khao khát bấy lâu.
Chu Họa Ngạn khóc rồi, khóc thật lớn. Cậu chưa từng mong anh sẽ nói lời này, cậu chỉ mong anh sống thật tốt đến khi hết dương thọ mà xuống đây nhìn anh một lát. Mặc cho việc này sẽ khiến cậu bỏ qua luân hồi, bỏ qua cơ hội bắt đầu cuộc sống mới... Nhưng cậu nguyện ý mà.
•
[... Ngươi cũng thật là, bắt ép Tịch Vũ lựa chọn như vậy có phải quá đáng lắm không?] - Bắt anh lựa chọn giữa tình thân và tình yêu có phải quá đáng lắm không.
Sở Ngạn nhún vai, quay đầu rời đi -"Nếu như không bắt cậu ta lựa chọn thì cậu ta sẽ chịu đối mặt với Chu Họa Ngạn sao?"-
[... Cũng đúng] - Để có tình cảm vượt mấy kiếp, vượt qua luân hồi thường lý, sẵn sàng bỏ tất cả đến bên ái nhân như y dành cho Sở Ngạn thì đâu phải ai có làm được.
Tịch Vũ ngay từ đầu đã lờ mờ nhận ra người trước mắt mình không phải Chu Họa Ngạn rồi nhưng anh vẫn đang bị sự giằng xé của xã hội và người thân đè nén khiến anh bất tri bất giác từ bỏ, không muốn quan tâm cậu nữa. Nhưng liệu không nhìn không thấy tim sẽ không đau sao?
Sai rồi... Tịch Vũ hằng đêm đều bị gương mặt lạnh nhạt kia ám ảnh. Nó khiến anh mất ngủ, nó khiến anh đau đớn, đau đến mức khó thở. Người mẹ anh yêu thương chưa từng hiểu anh, bà không biết anh thường bị đau dạ dày cũng không biết anh muốn yêu ai... Cần ai...
Mẹ Tịch chỉ muốn điều khiển con trai mình mà thôi.
Tịch Vũ vẫn còn nhớ ngày anh lên cơn đau quặn thắt từ dạ dày, chỉ có thể nằm cuộn mình đơn độc trên sân thượng thì nam sinh đã đỡ anh dậy, tinh tế xoa bụng cho anh. Âm thanh hơi trầm mang chút tự ti -"Cậu có sao không?"-
Trong ánh dương quang nhàn nhạt, lần đầu anh thấy dung nhan của con người luôn mờ nhạt trong lớp, mối tình cũng nhẹ nhàng bắt đầu từ đây.
Chu Họa Ngạn quan tâm Tịch Vũ từng chút một, đem cho anh những cảm xúc yêu thương anh chưa từng có được. Chu Họa Ngạn là người đứa trẻ bị bỏ rơi nên cậu sâu sắc muốn dành tình cảm toàn vẹn cho người mình yêu. Một tình cảm nhẹ nhàng như lại thấm đượm vị mặn nồng của sóng biển hoàng hôn.
Cả hai đều vì sự rung động mà đến gần và yêu thương nhau. Nhưng đáng tiếc tình cảm thiếu niên quá mong manh không đủ đứng dưới áp lực của dư luận và gia đình. Đến cuối cùng, một người từ bỏ tuổi xuân, một người điên dại đến cuối đời.
Phải, trong nguyên tác, thiên đạo đã vẽ ra một kết cục khiến ai cũng bi thương không ngớt. Chu Họa Ngạn tự vẫn, Tịch Vũ sau nghe được tin sốc cũng mang theo ám ảnh tâm lý mà cả ngày chỉ cười cười với không khí.
Nếu tình và hiếu được đặt lên bàn cân so sánh thì Tịch Vũ đã chọn chữ hiếu, tuy gây ra đau khổ cho Chu Họa Ngạn. Nhưng điều này khiến trái tim bị phong bế, giam cầm đến khi nghe tin cậu đã đi đến một nơi xa xôi, không bao giờ quay lại thì thứ cảm xúc đó như núi lửa. Nó khiến anh ám ảnh, đau khổ đến cuối lại chọn cái chết, anh không thể làm tròn chữ hiếu với mẹ, cũng không thể làm tròn chữ tình. Dang dang dở dở... ai cũng là người đau.
Tịch Vũ khi nghe Sở Ngạn ba lần bảy lượt ám chỉ cũng hiểu được người mình yêu đã chết. Anh nhắm mắt, tàn nhẫn trước những người đã từng đẩy Chu Họa Ngạn vào cái chết nhưng lại càng cảm thấy tội lỗi hơn, bản thân anh cũng như bọn họ thôi...
Tịch Vũ đã đưa ra quyết định sẽ làm theo ước muốn của mẹ, đậu một trường đại học thật tốt rồi bình yên rời khỏi nhân thế hào hoa đến bên Chu Họa Ngạn.
Quyết định này khiến anh trở thành đứa con bất hiếu nhưng anh mệt mỏi lắm rồi. Anh không thể ngăn con tim mình, anh không muốn bị dày vò giữa lý trí và trái tim nữa.
Anh muốn xin lỗi mẹ vì đã làm một đứa con bất hiếu nhưng xin hãy để anh được quyết định đời mình một lần được không?
•
Những người coi thường sinh mạng mà tự sát đều phải vất vưởng tại nơi Minh giới u ám chờ đến ngày hết dương thọ mới được siêu sinh. Tại nơi đây, Tịch Vũ nhìn những vong hồn chịu đủ loại tra tấn mà không biểu tình, quanh đi quẩn lại vẫn muốn tìm một bóng hình duy nhất.
Từ xa nơi dàn vong hồn xếp kín, Chu Họa Ngạn đang cầm từng bát đưa cho từng vong hồn dưới sự chỉ dẫn của Mạnh Bà. Cậu luôn cúi đầu đến khi một đôi tay quen thuộc đưa ra trước mắt nhận canh khiến cậu phải ngỡ ngàng mà ngẩng đầu nhìn lên.
Tịch Vũ mím môi -"Cậu muốn tôi quên cậu thật sao?"-
Chu Họa Ngạn mở lớn mắt, lắc đầu đánh rơi cả bát canh -"Sao... sao cậu lại ở đây?"-
Anh đau lòng ôm lấy cậu, khẽ nói -"Tôi đến tìm cậu"-
- "Ai cho cậu đến tìm tôi..."- Cậu bảo vệ anh là muốn anh sống thật tốt, sao lại tự biến mình thành quỷ hồn chứ.
- "Tôi yêu cậu... đừng bỏ rơi tôi được không?"- Tịch Vũ ghì chặt cậu vào lòng mình, anh sợ cảm giác trống rỗng khi mất đi cậu lắm rồi. Lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt thường thường ủ rũ, hôn lên đôi môi mình khao khát bấy lâu.
Chu Họa Ngạn khóc rồi, khóc thật lớn. Cậu chưa từng mong anh sẽ nói lời này, cậu chỉ mong anh sống thật tốt đến khi hết dương thọ mà xuống đây nhìn anh một lát. Mặc cho việc này sẽ khiến cậu bỏ qua luân hồi, bỏ qua cơ hội bắt đầu cuộc sống mới... Nhưng cậu nguyện ý mà.
•
[... Ngươi cũng thật là, bắt ép Tịch Vũ lựa chọn như vậy có phải quá đáng lắm không?] - Bắt anh lựa chọn giữa tình thân và tình yêu có phải quá đáng lắm không.
Sở Ngạn nhún vai, quay đầu rời đi -"Nếu như không bắt cậu ta lựa chọn thì cậu ta sẽ chịu đối mặt với Chu Họa Ngạn sao?"-
[... Cũng đúng] - Để có tình cảm vượt mấy kiếp, vượt qua luân hồi thường lý, sẵn sàng bỏ tất cả đến bên ái nhân như y dành cho Sở Ngạn thì đâu phải ai có làm được.
• Vị diện này khá là nhiều vấn đề xoay quanh xã hội nhỉ? Có một bạn hỏi Châu tại sao lại chọn vườn trường để viết
vấn đề này thì cũng có một số lý do như tình cảm học trò rất thuần
khiết, nó làm nổi bật những lựa chọn bồng bột không kỹ càng. Và rất dễ
sai lầm khi chỉ cần chịu một thứ áp lực gì đó. Nếu có gì hoang mang các
bạn cứ hỏi, Châu sẽ giải đáp, vì đôi khi Châu cũng không bình thường nên viết hơi... xíu:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.