Chương 38: Thế giới 2: Vị công chúa mê muội (10)
Giang Ngô
01/05/2023
“Ngươi là tài nữ kinh thành nổi tiếng, nhưng có vẻ cũng chỉ đến vậy thôi nhỉ!”
Vương Lạc Tiên hoang mang, Hòa An công chúa trước nay thấy cô liền mắt nổ mắt xịt, gắt gao nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Vậy mà giờ đây, nàng ta lại bình tĩnh như vậy, không những vậy nàng còn có cảm giác, nàng ta không hề để nàng vào mắt.
“Ý công chúa là sao?”
“Tần Kiệt là quan viên triều đình, đương nhiên phải dốc hết sức mình vì xã tắc. Đây là chức trách của hắn. Mà ta nói, nếu hắn không đồng ý thì tới chỗ phụ hoàng mà từ chối, chứ dựa vào phụ nữ, chậc, mất mặt lắm”
Vương Lạc Tiên hoảng hốt: “Không, đây là tiểu nữ tự đến”
“Vậy ngươi đến sai chỗ rồi”
Vương Lạc Tiên phục hồi tinh thần: “Tiểu nữ không đến sai chỗ. Là Tần tướng quân nói cho tiểu nữ biết, lần này hắn đi là nghe theo ý của công chúa.”
Vi Nhã nghe đến đây, cười thấp một tiếng: “Tình cảm của hai người các ngươi cũng tốt đẹp quá nhỉ! Nhưng mà ta đây chỉ là nói vài câu thôi, không hề cưỡng ép hắn.”
Vương Lạc Tiên nghe vậy liền chất vấn: “Người không cưỡng ép? Chẳng phải người ép hắn ra trận thì mới để hoàng thượng thu hồi thánh chỉ ban hôn hay sao?”
“Vậy là cái mà Vương tiểu thư để ý chính là thánh chỉ ban hôn sao? Vương tiểu thư à Vương tiểu thư, không có chuyện dễ dàng vậy đâu! Nam tử hán phải biết lựa chọn và từ bỏ. Ngươi thấy có đúng không?”
Vương Lạc Tiên trong lòng thầm cười lạnh. Hòa An công chúa, nàng ta không ăn được thì đạp đổ đúng không? Được, trước đây nàng ta không biết liêm sỉ theo đuổi Tần Kiệt, lại còn uy hiếp nàng. Bây giờ cảm thấy không có được Tần Kiệt, thì đẩy hắn vào chỗ chết. Nàng sẽ không để nàng ta đắc ý vậy đâu.
Công chúa nàng ta muốn Tần Kiệt chọn: Hoặc là thành thân, hoặc là chết.
Hoàng tộc luôn máu lạnh vô tình như vậy.
Nàng vô cùng căm ghét.
“Vương tiểu thư, suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ vậy?”
Vương Lạc Tiên hoàn hồn, Hòa An công chúa hỉ nộ ái ố đều viết trên mặt. Từ trước đến nay, bất kể công chúa ra chiêu gì, nàng ta cũng đoán được, thậm chí có thể xoay chuyển tình thế. Vậy mà bây giờ, nàng ta không nhìn thấu được cô.
Nàng ta hít sâu một hơi: “Không có gì! Tiểu nữ thất lễ rồi!”
Không những không thể khiến công chúa tức giận, lại còn thất thố trước mặt nàng ta.
“Còn chuyện gì không?” Vi Nhã gạt nắp chén trà.
Vương Lạc Tiên nhận ra, đây là công chúa đang đuổi khéo.
“Tiểu nữ xin cáo lui”
- ----------------------------------------------------------------------------------------
Đến buổi tập cưỡi ngựa cuối cùng.
Đồng tướng quân khen ngợi: “Tiểu thư học rất nhanh, mạt tướng không còn gì để dạy nữa rồi”
“Người quá khen rồi, đều nhờ lão sư dạy giỏi cả. Ở đây học trò có ủ một bình rượu mơ chính tay mình ủ, mời lão sư nếm thử.”
Vi Nhã khiêm tốn nói. Cô tới bên hông ngựa, lấy ra một vò rượu.
Đồng tướng quân lập tức đồng ý.
Hai người vừa hàn huyên vừa uống rượu.
Vi Nhã liên tục rót rượu, cạn với Đồng tướng quân xong bí mật hất rượu ra đằng sau.
Uống thì ít, rót cho lão sư thì nhiều.
Chẳng mấy chốc, Đồng tướng quân đã ngà ngà say.
Vi Nhã nhân cơ hội này, dò hỏi: “Lão sư, người là một trong những tướng quân trụ cột của triều đình, chắc có nhiều chiến công hiển hách lắm đúng không? Có nhiệm vụ nào người cảm thấy khó khăn không?”
“Khó khăn à? Có đấy. Năm ấy ta cùng Tần lão tướng đi phò tá mấy vị công chúa sang bên Khương quốc hòa thân, giữa đường lại bị tập kích, không chỉ vậy mà còn bị tập kích ngay trên đất Nam quốc ta, lại còn những 3 lần. Đúng là nhục nhã mà!”
“Tận 3 lần? Lại còn ngay trên đất Nam quốc? Phụ hoàng không cho người điều tra sao?”
“Ai bảo là không điều tra? Nhưng hồi đó trên những tên tập kích đều không có đồ gì chứng minh thân phận, không tìm ra gì cả, lão hoàng đế Khương quốc hồi đó tâm ngoan thủ lạt. Sau cuối cùng hoàng thượng cho rằng là Khương quốc bày trò, kiếm cớ dấy binh nổi dậy xâm lược”
Kì quái, nếu như Khương quốc muốn xâm lược Nam quốc, thì Mộ Lâm tại sao lại ở đây? Mà nếu Mộ Lâm ở Nam quốc, rõ ràng phải điều tra quân doanh chứ không phải ở kinh thành.
Hoàng đế Khương quốc đương nhiệm là người xuất sắc, Mộ Lâm cẩn trọng sang Nam quốc dò la tin tức. Nếu như vậy tại sao cuối cùng Tần Kiệt lại thắng?
Nhờ hào quang nam chủ chăng?
Có lẽ nếu tìm hiểu được chân tướng 3 công chúa hòa thân bị sát hại, không chừng sẽ giải quyết được hết mọi chuyện.
- ------------------------------------------------------------------------------------------
Vi Nhã ngồi suy nghĩ cả buổi.
Mọi tư liệu của vụ án đó đều nằm ở Hình Bộ.
So với lẻn vào tổng bộ của tập đoàn tài chính Lệ Thiên và ở thế giới trước, thì lẻn vào Hình Bộ khó hơn nhiều vì ở đó luôn có người canh gác bên ngoài.
Nửa đêm, Vi Nhã mặc một bộ đồ đen, trùm một miếng vải đen trên mặt, lén tới Hình Bộ.
Bên ngoài Hình Bộ lúc nào cũng có 2 người canh gác đi qua đi lại.
Vi Nhã liền vòng ra đằng sau.
Vi Nhã nhìn xung quanh, ở gần đấy có một cái cây cổ thụ. Cô tính toán trèo lên cây nhìn thử vào trong Hình Bộ.
Đang trèo cây, bỗng nhiên cô bị một tên mặc đồ đen đeo khăn che mặt từ trên cây nhảy xuống tấn công.
Thân thủ không tồi.
Vi Nhã lập tức giơ tay đỡ đòn.
Tên bịt mặt này nhìn dáng vóc quen quen.
Đánh một hồi, đối phương tung hỏa mù. Vi Nhã không kịp đề phòng liền trúng chiêu, nhân lúc cô sơ hở, tên bịt mặt nhanh tay tháo khăn che mặt của cô ra.
Vi Nhã không để ý, tiếp tục tấn công.
“Cửu thúc, nửa đêm canh ba, thúc trèo lên cây ngắm cảnh sao?”
Vương Lạc Tiên hoang mang, Hòa An công chúa trước nay thấy cô liền mắt nổ mắt xịt, gắt gao nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Vậy mà giờ đây, nàng ta lại bình tĩnh như vậy, không những vậy nàng còn có cảm giác, nàng ta không hề để nàng vào mắt.
“Ý công chúa là sao?”
“Tần Kiệt là quan viên triều đình, đương nhiên phải dốc hết sức mình vì xã tắc. Đây là chức trách của hắn. Mà ta nói, nếu hắn không đồng ý thì tới chỗ phụ hoàng mà từ chối, chứ dựa vào phụ nữ, chậc, mất mặt lắm”
Vương Lạc Tiên hoảng hốt: “Không, đây là tiểu nữ tự đến”
“Vậy ngươi đến sai chỗ rồi”
Vương Lạc Tiên phục hồi tinh thần: “Tiểu nữ không đến sai chỗ. Là Tần tướng quân nói cho tiểu nữ biết, lần này hắn đi là nghe theo ý của công chúa.”
Vi Nhã nghe đến đây, cười thấp một tiếng: “Tình cảm của hai người các ngươi cũng tốt đẹp quá nhỉ! Nhưng mà ta đây chỉ là nói vài câu thôi, không hề cưỡng ép hắn.”
Vương Lạc Tiên nghe vậy liền chất vấn: “Người không cưỡng ép? Chẳng phải người ép hắn ra trận thì mới để hoàng thượng thu hồi thánh chỉ ban hôn hay sao?”
“Vậy là cái mà Vương tiểu thư để ý chính là thánh chỉ ban hôn sao? Vương tiểu thư à Vương tiểu thư, không có chuyện dễ dàng vậy đâu! Nam tử hán phải biết lựa chọn và từ bỏ. Ngươi thấy có đúng không?”
Vương Lạc Tiên trong lòng thầm cười lạnh. Hòa An công chúa, nàng ta không ăn được thì đạp đổ đúng không? Được, trước đây nàng ta không biết liêm sỉ theo đuổi Tần Kiệt, lại còn uy hiếp nàng. Bây giờ cảm thấy không có được Tần Kiệt, thì đẩy hắn vào chỗ chết. Nàng sẽ không để nàng ta đắc ý vậy đâu.
Công chúa nàng ta muốn Tần Kiệt chọn: Hoặc là thành thân, hoặc là chết.
Hoàng tộc luôn máu lạnh vô tình như vậy.
Nàng vô cùng căm ghét.
“Vương tiểu thư, suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ vậy?”
Vương Lạc Tiên hoàn hồn, Hòa An công chúa hỉ nộ ái ố đều viết trên mặt. Từ trước đến nay, bất kể công chúa ra chiêu gì, nàng ta cũng đoán được, thậm chí có thể xoay chuyển tình thế. Vậy mà bây giờ, nàng ta không nhìn thấu được cô.
Nàng ta hít sâu một hơi: “Không có gì! Tiểu nữ thất lễ rồi!”
Không những không thể khiến công chúa tức giận, lại còn thất thố trước mặt nàng ta.
“Còn chuyện gì không?” Vi Nhã gạt nắp chén trà.
Vương Lạc Tiên nhận ra, đây là công chúa đang đuổi khéo.
“Tiểu nữ xin cáo lui”
- ----------------------------------------------------------------------------------------
Đến buổi tập cưỡi ngựa cuối cùng.
Đồng tướng quân khen ngợi: “Tiểu thư học rất nhanh, mạt tướng không còn gì để dạy nữa rồi”
“Người quá khen rồi, đều nhờ lão sư dạy giỏi cả. Ở đây học trò có ủ một bình rượu mơ chính tay mình ủ, mời lão sư nếm thử.”
Vi Nhã khiêm tốn nói. Cô tới bên hông ngựa, lấy ra một vò rượu.
Đồng tướng quân lập tức đồng ý.
Hai người vừa hàn huyên vừa uống rượu.
Vi Nhã liên tục rót rượu, cạn với Đồng tướng quân xong bí mật hất rượu ra đằng sau.
Uống thì ít, rót cho lão sư thì nhiều.
Chẳng mấy chốc, Đồng tướng quân đã ngà ngà say.
Vi Nhã nhân cơ hội này, dò hỏi: “Lão sư, người là một trong những tướng quân trụ cột của triều đình, chắc có nhiều chiến công hiển hách lắm đúng không? Có nhiệm vụ nào người cảm thấy khó khăn không?”
“Khó khăn à? Có đấy. Năm ấy ta cùng Tần lão tướng đi phò tá mấy vị công chúa sang bên Khương quốc hòa thân, giữa đường lại bị tập kích, không chỉ vậy mà còn bị tập kích ngay trên đất Nam quốc ta, lại còn những 3 lần. Đúng là nhục nhã mà!”
“Tận 3 lần? Lại còn ngay trên đất Nam quốc? Phụ hoàng không cho người điều tra sao?”
“Ai bảo là không điều tra? Nhưng hồi đó trên những tên tập kích đều không có đồ gì chứng minh thân phận, không tìm ra gì cả, lão hoàng đế Khương quốc hồi đó tâm ngoan thủ lạt. Sau cuối cùng hoàng thượng cho rằng là Khương quốc bày trò, kiếm cớ dấy binh nổi dậy xâm lược”
Kì quái, nếu như Khương quốc muốn xâm lược Nam quốc, thì Mộ Lâm tại sao lại ở đây? Mà nếu Mộ Lâm ở Nam quốc, rõ ràng phải điều tra quân doanh chứ không phải ở kinh thành.
Hoàng đế Khương quốc đương nhiệm là người xuất sắc, Mộ Lâm cẩn trọng sang Nam quốc dò la tin tức. Nếu như vậy tại sao cuối cùng Tần Kiệt lại thắng?
Nhờ hào quang nam chủ chăng?
Có lẽ nếu tìm hiểu được chân tướng 3 công chúa hòa thân bị sát hại, không chừng sẽ giải quyết được hết mọi chuyện.
- ------------------------------------------------------------------------------------------
Vi Nhã ngồi suy nghĩ cả buổi.
Mọi tư liệu của vụ án đó đều nằm ở Hình Bộ.
So với lẻn vào tổng bộ của tập đoàn tài chính Lệ Thiên và ở thế giới trước, thì lẻn vào Hình Bộ khó hơn nhiều vì ở đó luôn có người canh gác bên ngoài.
Nửa đêm, Vi Nhã mặc một bộ đồ đen, trùm một miếng vải đen trên mặt, lén tới Hình Bộ.
Bên ngoài Hình Bộ lúc nào cũng có 2 người canh gác đi qua đi lại.
Vi Nhã liền vòng ra đằng sau.
Vi Nhã nhìn xung quanh, ở gần đấy có một cái cây cổ thụ. Cô tính toán trèo lên cây nhìn thử vào trong Hình Bộ.
Đang trèo cây, bỗng nhiên cô bị một tên mặc đồ đen đeo khăn che mặt từ trên cây nhảy xuống tấn công.
Thân thủ không tồi.
Vi Nhã lập tức giơ tay đỡ đòn.
Tên bịt mặt này nhìn dáng vóc quen quen.
Đánh một hồi, đối phương tung hỏa mù. Vi Nhã không kịp đề phòng liền trúng chiêu, nhân lúc cô sơ hở, tên bịt mặt nhanh tay tháo khăn che mặt của cô ra.
Vi Nhã không để ý, tiếp tục tấn công.
“Cửu thúc, nửa đêm canh ba, thúc trèo lên cây ngắm cảnh sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.