Chương 56: Thế giới 2: Vị công chúa mê muội (28) (bão 1)
Giang Ngô
01/05/2023
Vi Nhã vô thức siết chặt vòng tay: “Bảo bối à, đừng bỏ đi mà…”
Mộ Lâm đen mặt.
Bảo bối của cô là ai?
“Nhã Nhi cũng mệt rồi, chi bằng đưa nàng tới phủ đệ của bổn vương trước, nếu Tần tướng quân không yên tâm có thể đi cùng”
- ----------------
Cửu vương phủ.
Tất cả gia nhân đều đứng bên ngoài phòng để hóng.
Lần đầu họ thấy Vương gia bế một cô nương về vương phủ.
Có lẽ bọn họ sắp có nữ chủ nhân rồi.
Lý ngự y còn khá trẻ tuổi nhưng y thuật tinh thông, lại không quan tâm chuyện thế sự, chỉ lo cứu chữa người. Mộ Lâm và hắn bên ngoài là quân thần, nhưng đối xử với nhau như bằng hữu.
Lý ngự y ho khan một cái, mắt liếc đảo điên, Mộ Lâm liền hiểu ý cùng hắn tới thư phòng nói chuyện.
“Cô nương bị mất máu quá nhiều nên hơi thở rất yếu ớt, trên người không ít vết thương. Thần đã cầm máu cho nàng ta rồi. Nhưng cần một chút thời gian để hồi phục.”
Mộ Lâm nghe vậy thở phào.
“Cái chính là nhìn sắc mặt của ngài có vẻ tốt hơn trước rồi đó. Chẳng lẽ ngài tìm ra cách giải độc rồi sao?”
Mộ Lâm cũng không ngờ: “Không có”
“Thần cứ tưởng… Có lẽ ông trời thương xót ngài”
Ông trời thương xót? Mọi thứ hắn có đều do hắn đoạt được. Nếu không phải vì Nhã Nhi và hắn có quan hệ thân thích, hắn lại còn mang độc trong người, có lẽ… Vậy mà Nhã Nhi lại làm vậy với hắn.
Ngự y buột miệng: “Nàng ta có lẽ là Tiểu An cô nương nổi tiếng kinh thành đi! Hoa khôi kinh thành mà vẫn giữ thân được như vậy, thật không dễ dàng”
Mộ Lâm hơi cau mày: “Ngươi nói vậy là sao?”
“Ngài muốn nói gì?”
“Nàng ấy vẫn còn…”
“Ngài để ý chuyện này sao? Chẳng lẽ… ngài thích nàng ta thật?” Ngự y vội xua tay: “Không được, không được, thân phận của nàng ta làm thiếp cho ngài còn không xứng, ngài nghĩ hoàng thượng sẽ để cho ngài thu nàng ấy vào phủ sao?”
“Ta…” Đúng là không nên để cô làm bậy mà “Vậy…”
Dường như hiểu ý của Mộ Lâm, Lý ngự y nói ngay: “Vẫn còn trong trắng. Thần cũng khâm phục ngài thật. Ở cạnh người mình thích bao nhiêu ngày mà không làm gì nàng. Hay lời đồn là thật, ngài chê xuất thân của nàng ta?”
Mộ Lâm nghe vậy liền tức giận, thở phì phò. Hắn đúng là sai lầm khi để cô tự tung tự tác như vậy.
“Mà sắc mặt ngài có vẻ tốt hơn so với trước đấy, ở cạnh giai nhân nên tâm tình vui thích chăng?” Lý ngự y nhìn vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ của Mộ Lâm mà buồn cười, liền chọc thêm một chút “Để thần bắt mạch”
Quả nhiên, mạch tượng đã ổn định hơn rồi.
“Có phát tác lần nào không?”
“Có 2 lần”
“Vậy mà còn giữ được mạng” Lý ngự y trầm ngâm. Theo lý mà nói thì phát tác 3 lần là mất mạng như chơi rồi. Vậy mà Cửu vương gia không những không chết mà còn tốt lên.
Hay là hắn lụt nghề rồi?
"Thần thấy với tính cách của ngài nếu thích kiểu gì cũng nạp nàng ta vào phủ, nếu như không phải chê xuất thân nàng ta thì vì sao?"
"Nàng ấy cùng huyết thống với ta" Mộ Lâm nặng nề trả lời
Phốc!
Lý ngự y âm thầm khen ngợi Mộ Lâm.
Không hổ danh là bằng hữu của hắn. Đến người thân của mình mà cũng động tâm được.
"Cùng huyết thống với ngài mà thần lại không biết, ngài lừa trẻ con à?"
"Nàng là Hòa An công chúa của Nam quốc, con gái của trưởng công chúa Mộ Ý cùng hoàng đế Nam quốc"
"Ta nghĩ ngài nên tìm hiểu lại đi. Phụ thân ta khi còn sống từng nói trưởng công chúa bị trúng độc mãn tính, yểu mệnh chết sớm, không thể mang thai"
Lý ngự y nhỏ giọng: "Cái này là chuyện tuyệt mật. Thần coi ngài là bằng hữu nên mới nói đó"
- ------------------------------------
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Vi Nhã tỉnh dậy.
Đây là đâu?
[Chúc mừng ký chủ, hảo cảm của đối tượng đã đầy]
Òa! Ngủ một giấc mà đã thu đầy hảo cảm, Vi Nhã cảm thấy thật vi diệu.
“Cô nương, người tỉnh rồi”
Vi Nhã không đáp, nheo mắt nhìn hai người trước mặt.
“Nô tì là Tiểu Man, còn đây là Tiểu Nguyệt”
“Đây là đâu?”
“Đây là Cửu vương phủ, Vương gia đem người về đây”
“Vậy ngài ấy đâu rồi?”
“Ngài ấy ngồi đây một lúc, rồi có việc ra ngoài rồi. Chốc nữa ngài ấy sẽ trở lại, cô nương không cần lo lắng. Tiểu Nguyệt mau mang nước tới”
Cô lo lắng cái gì?
Vi Nhã định ngồi dậy, nhưng Tiểu Man lại vội vàng ép Vi Nhã xuống: “Cô nương mau nghỉ ngơi đi, chốc nữa vương gia sẽ về mà”
“Cô… Tiểu An cô nương” Tần Kiệt đứng ngoài cửa.
Tiểu Man và Tiểu Nguyệt không hẹn mà gặp cùng quắc mắt về phía cửa.
“Cô nương nghỉ ngơi đi, hắn sẽ không làm phiền người đâu”
“Đợi đã, ta có chuyện cần nói với hắn”
“Vậy chúng nô tì sẽ đợi ngoài cửa, nếu như người có gì cần phân phó cứ gọi một tiếng”
Một lúc sau, Tần Kiệt bước vào. Hai nha hoàn trước khi ra khỏi cửa liền liếc hắn một cái.“Mọi chuyện sao rồi?”
“Nhị công chúa và tam công chúa đã trở về kinh thành, kể hết đầu đuôi sự việc. Hoàng thượng đã dừng việc chiêu mộ binh lính, chuẩn bị thết đãi Khương quốc để hòa giải. Còn Đồng tướng quân đang bị truy nã gắt gao ở cả 2 nước”
Đồng tướng quân kỳ này ăn khổ rồi.
“Mọi chuyện đã giải quyết xong, người cũng nên về rồi”
Vi Nhã hơi mỉm cười. Cuối cùng cô cũng ngăn được cuộc chiến xảy ra.
“Ta vẫn còn chút việc ở đây, ngươi về trước đi. Xong việc ta sẽ về”
“Công chúa…”
“Ngươi không nhớ Vương Lạc Tiên sao?”
“Thần…”
Mộ Lâm đen mặt.
Bảo bối của cô là ai?
“Nhã Nhi cũng mệt rồi, chi bằng đưa nàng tới phủ đệ của bổn vương trước, nếu Tần tướng quân không yên tâm có thể đi cùng”
- ----------------
Cửu vương phủ.
Tất cả gia nhân đều đứng bên ngoài phòng để hóng.
Lần đầu họ thấy Vương gia bế một cô nương về vương phủ.
Có lẽ bọn họ sắp có nữ chủ nhân rồi.
Lý ngự y còn khá trẻ tuổi nhưng y thuật tinh thông, lại không quan tâm chuyện thế sự, chỉ lo cứu chữa người. Mộ Lâm và hắn bên ngoài là quân thần, nhưng đối xử với nhau như bằng hữu.
Lý ngự y ho khan một cái, mắt liếc đảo điên, Mộ Lâm liền hiểu ý cùng hắn tới thư phòng nói chuyện.
“Cô nương bị mất máu quá nhiều nên hơi thở rất yếu ớt, trên người không ít vết thương. Thần đã cầm máu cho nàng ta rồi. Nhưng cần một chút thời gian để hồi phục.”
Mộ Lâm nghe vậy thở phào.
“Cái chính là nhìn sắc mặt của ngài có vẻ tốt hơn trước rồi đó. Chẳng lẽ ngài tìm ra cách giải độc rồi sao?”
Mộ Lâm cũng không ngờ: “Không có”
“Thần cứ tưởng… Có lẽ ông trời thương xót ngài”
Ông trời thương xót? Mọi thứ hắn có đều do hắn đoạt được. Nếu không phải vì Nhã Nhi và hắn có quan hệ thân thích, hắn lại còn mang độc trong người, có lẽ… Vậy mà Nhã Nhi lại làm vậy với hắn.
Ngự y buột miệng: “Nàng ta có lẽ là Tiểu An cô nương nổi tiếng kinh thành đi! Hoa khôi kinh thành mà vẫn giữ thân được như vậy, thật không dễ dàng”
Mộ Lâm hơi cau mày: “Ngươi nói vậy là sao?”
“Ngài muốn nói gì?”
“Nàng ấy vẫn còn…”
“Ngài để ý chuyện này sao? Chẳng lẽ… ngài thích nàng ta thật?” Ngự y vội xua tay: “Không được, không được, thân phận của nàng ta làm thiếp cho ngài còn không xứng, ngài nghĩ hoàng thượng sẽ để cho ngài thu nàng ấy vào phủ sao?”
“Ta…” Đúng là không nên để cô làm bậy mà “Vậy…”
Dường như hiểu ý của Mộ Lâm, Lý ngự y nói ngay: “Vẫn còn trong trắng. Thần cũng khâm phục ngài thật. Ở cạnh người mình thích bao nhiêu ngày mà không làm gì nàng. Hay lời đồn là thật, ngài chê xuất thân của nàng ta?”
Mộ Lâm nghe vậy liền tức giận, thở phì phò. Hắn đúng là sai lầm khi để cô tự tung tự tác như vậy.
“Mà sắc mặt ngài có vẻ tốt hơn so với trước đấy, ở cạnh giai nhân nên tâm tình vui thích chăng?” Lý ngự y nhìn vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ của Mộ Lâm mà buồn cười, liền chọc thêm một chút “Để thần bắt mạch”
Quả nhiên, mạch tượng đã ổn định hơn rồi.
“Có phát tác lần nào không?”
“Có 2 lần”
“Vậy mà còn giữ được mạng” Lý ngự y trầm ngâm. Theo lý mà nói thì phát tác 3 lần là mất mạng như chơi rồi. Vậy mà Cửu vương gia không những không chết mà còn tốt lên.
Hay là hắn lụt nghề rồi?
"Thần thấy với tính cách của ngài nếu thích kiểu gì cũng nạp nàng ta vào phủ, nếu như không phải chê xuất thân nàng ta thì vì sao?"
"Nàng ấy cùng huyết thống với ta" Mộ Lâm nặng nề trả lời
Phốc!
Lý ngự y âm thầm khen ngợi Mộ Lâm.
Không hổ danh là bằng hữu của hắn. Đến người thân của mình mà cũng động tâm được.
"Cùng huyết thống với ngài mà thần lại không biết, ngài lừa trẻ con à?"
"Nàng là Hòa An công chúa của Nam quốc, con gái của trưởng công chúa Mộ Ý cùng hoàng đế Nam quốc"
"Ta nghĩ ngài nên tìm hiểu lại đi. Phụ thân ta khi còn sống từng nói trưởng công chúa bị trúng độc mãn tính, yểu mệnh chết sớm, không thể mang thai"
Lý ngự y nhỏ giọng: "Cái này là chuyện tuyệt mật. Thần coi ngài là bằng hữu nên mới nói đó"
- ------------------------------------
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Vi Nhã tỉnh dậy.
Đây là đâu?
[Chúc mừng ký chủ, hảo cảm của đối tượng đã đầy]
Òa! Ngủ một giấc mà đã thu đầy hảo cảm, Vi Nhã cảm thấy thật vi diệu.
“Cô nương, người tỉnh rồi”
Vi Nhã không đáp, nheo mắt nhìn hai người trước mặt.
“Nô tì là Tiểu Man, còn đây là Tiểu Nguyệt”
“Đây là đâu?”
“Đây là Cửu vương phủ, Vương gia đem người về đây”
“Vậy ngài ấy đâu rồi?”
“Ngài ấy ngồi đây một lúc, rồi có việc ra ngoài rồi. Chốc nữa ngài ấy sẽ trở lại, cô nương không cần lo lắng. Tiểu Nguyệt mau mang nước tới”
Cô lo lắng cái gì?
Vi Nhã định ngồi dậy, nhưng Tiểu Man lại vội vàng ép Vi Nhã xuống: “Cô nương mau nghỉ ngơi đi, chốc nữa vương gia sẽ về mà”
“Cô… Tiểu An cô nương” Tần Kiệt đứng ngoài cửa.
Tiểu Man và Tiểu Nguyệt không hẹn mà gặp cùng quắc mắt về phía cửa.
“Cô nương nghỉ ngơi đi, hắn sẽ không làm phiền người đâu”
“Đợi đã, ta có chuyện cần nói với hắn”
“Vậy chúng nô tì sẽ đợi ngoài cửa, nếu như người có gì cần phân phó cứ gọi một tiếng”
Một lúc sau, Tần Kiệt bước vào. Hai nha hoàn trước khi ra khỏi cửa liền liếc hắn một cái.“Mọi chuyện sao rồi?”
“Nhị công chúa và tam công chúa đã trở về kinh thành, kể hết đầu đuôi sự việc. Hoàng thượng đã dừng việc chiêu mộ binh lính, chuẩn bị thết đãi Khương quốc để hòa giải. Còn Đồng tướng quân đang bị truy nã gắt gao ở cả 2 nước”
Đồng tướng quân kỳ này ăn khổ rồi.
“Mọi chuyện đã giải quyết xong, người cũng nên về rồi”
Vi Nhã hơi mỉm cười. Cuối cùng cô cũng ngăn được cuộc chiến xảy ra.
“Ta vẫn còn chút việc ở đây, ngươi về trước đi. Xong việc ta sẽ về”
“Công chúa…”
“Ngươi không nhớ Vương Lạc Tiên sao?”
“Thần…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.