Chương 72: Thế giới 3: Nữ tử tiên môn (12)
Giang Ngô
01/05/2023
Vi Nhã hậm hực quay người vào trong: “Dù sao ta nói ngươi cũng không tin, còn truy hỏi để làm gì chứ?” Nói đi nói lại hóa ra hắn vẫn cho rằng cô đang gài bẫy hắn.
Thật uổng phí công sức của cô.
Dạ Huyền hơi ngả người xuống bên cạnh Vi Nhã, hơi thở phả vào tai cô: “Bổn quân thật muốn xem xem nữ nhân mà Tử Quân mang tới để dụ dỗ ta có bản lĩnh như thế nào”
Vi Nhã ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Nhân vật phản diện đều như vậy sao?
Nhưng bảo bối à, anh vẫn còn non lắm!
Vi Nhã liền đảo khách thành chủ, đột ngột xoay người hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Dạ Huyền. Dạ Huyền liền chấn kinh. Vi Nhã hôn rất có kỹ thuật, cô ban đầu chỉ chạm vào đầu môi, sau đó liếm môi hắn, lưỡi luồn vào trong tìm kiếm. Hai tay cô cũng không an phận, một tay đặt đằng sau gáy hắn, một tay du tẩu trên người hắn, nhanh chóng luồn vào trong, chạm vào da thịt mát lạnh, cho tới khi bàn tay chạm tới bụng dưới của hắn, dần dần đi xuống, Dạ Huyền liền đẩy Vi Nhã ra, che miệng lại: “Ngươi… vô liêm sỉ” Hắn chưa thấy ai mà mặt lại dày như cô.
“Sao ma quân lại giận dữ vậy chứ? Vừa nãy chẳng phải ngươi cũng rất thích sao?” Dám chơi trò này với cô, đúng là múa rìu qua mắt thợ.
“Ngươi....” Mặt hắn đỏ như quả cà chua.
“Ngươi cũng thích mà!” Vi Nhã cười.
“Ta không thích”
“Có, chắc chắn có, chẳng qua ngươi ngượng ngùng mà thôi” Vi Nhã khẳng định
“Bổn quân có gì phải ngượng ngùng!” Nữ nhân trước mặt còn chưa ngượng mà hắn đã ngượng, thật là mất hết mặt mũi.
“Vậy thì ngươi sợ gì chứ?”
Hắn sợ cô hạ độc hắn, không hiểu sao lúc nãy lúc hôn cô, hắn cảm thấy cả người thở dốc, thân thể có chút nóng, không phải hắn bị lây bệnh rồi đó chứ?
“Ngươi muốn lây bệnh cho ta sao?”
Vi Nhã ngơ ngác, mạch não của bảo bối ở thế giới này là dáng dấp gì?
Đừng nói là đến những chuyện yêu đương ân ái này hắn không biết chút gì nha!
“Phụt! Ha ha!” Vi Nhã cười ngặt nghẽo.
“Ngươi cười cái gì?” Dạ Huyền liền xù lông
“Ngươi đúng là đáng yêu”
Lần đầu tiên có người bảo hắn đáng yêu, vẻ mặt của Dạ Huyền lúc này rất khó coi, thật không biết nên nói gì. Cuối cùng hắn phất tay đi ra ngoài.
“Ấy, ngươi đi đâu vậy? Ở lại thêm lúc nữa đi” Vi Nhã gọi với theo.
[Ký chủ trêu hắn vừa thôi, cẩn thận hắn bị dọa chạy mất đấy] Hệ thống lau mồ hôi hột, thú vui của ký chủ là trêu chọc người yêu.
Từ sau hôm đó trở đi, không ai dám bày trò hại Vi Nhã nữa. Dạ Huyền đã sai Tiểu Hồng chăm sóc Vi Nhã thay cho Sảnh Sảnh.
- -------------------------------------
Hai tuần sau.
Vi Nhã ở Tây viện vô cùng thoải mái, thoải mái tới mức nhàm chán, cả ngày chỉ ăn ngủ, chơi với Hắc Khuyển, nhưng tuyệt nhiên không thấy sức khỏe hồi phục, người cha kia cũng không thấy tới đón cô về tướng quân phủ, thêm nữa lúc nào cũng có quân lính canh xung quanh, không cho cô ra ngoài.
Đây không phải bảo vệ, mà là giam lỏng.
“Tránh ra” Cô quắc mắt
“Cô nương xin vào trong, đây là lệnh của ma quân”
“Bảo hắn tới gặp ta”
Tên lính canh cung kính: “Ma quân hiện đang bận nghị sự…”
“Phí lời, ta lặp lại một lần nữa, bảo hắn tới gặp ta”
“Cô nương, đừng làm khó chúng thuộc hạ”
“Ngươi không đi phải không? Vậy thì tránh ra”
Vi Nhã bắt đầu công kích đám quân canh gác Tây viện, mặc dù động tác có hơi chậm hơn nhưng vẫn hơn mây tên lính quèn. Chẳng mấy chốc, cả toán lính ngã rạp xuống đất, nhưng người này ngã xuống lại có người khác tiến lên, sức lực của Vi Nhã bị tiêu hao nhanh chóng, cô đánh xong đám người liền thở dốc.
Quá yếu rồi!
“Chuyện gì vậy?” Cửu Liên cùng một dàn cung nữ ở phía sau đi tới.
“A! Đạo Hoan cô nương, lại gặp cô rồi! Sao lần nào gặp cô cũng trầy trật như vậy?”
“Chê cười rồi!” Vi Nhã nở một nụ cười lạnh.
Cửu Liên liền ghé vào tai Vi Nhã: “Cô biết bây giờ ma quân đang làm gì không? Hắn đang bày kế tấn công tiên giới đó. Hay là …. ta dẫn cô đi xem nhé. Ở ngay thư phòng thôi”
Cửu Liên uyển chuyển quay lại nói với mấy tên lính: “Yên tâm đi, có ta đi cùng, nàng ta chạy không thoát đâu”
Tên lính canh cửa cung kính: “Tuân lệnh thánh nữ”
Vi Nhã liền theo Cửu Liên đi tới thư phòng của Dạ Huyền.
“Thánh nữ, ma quân đang bàn nghị sự” Một tên lính canh ngăn cản.
“Không phải chuyện của ngươi” Cửu Liên liền hóa phép khiến tên lính bất động.
“Ma quân đại nhân, thực sự Hồi Quyết tướng quân đồng ý dẫn quân trận này chứ? Chẳng phải sau trận đánh với quỷ tộc, ông ấy vẫn luôn không hề tham chiến sao?”
“Đúng là vậy, nhưng nữ nhi của ông ta nằm trong tay bổn quân, Hồi Quyết tướng quân sẽ phải dẫn quân ra trận thôi”
“Nhưng nữ nhi của ông ta chẳng phải rất mạnh sao? Thần đã nghe nói một mình nàng ta đã náo động cả ma cung, muốn thoát khỏi đây chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
“Nàng ấy không chạy được đâu”
Vi Nhã đứng nghe ở bên ngoài, đôi mắt hờ hững dần chuyển sang sắc lạnh.
“Ngươi muốn ta nghe những thứ này sao?”
Cửu Liên liền nở một nụ cười cợt nhả: “Đúng vậy.”
“Ngươi cũng thật rảnh rỗi đó”
Được thôi, muốn chơi, bổn công chúa cùng ngươi chơi.
Vi Nhã liền thu lại vẻ sắc lạnh, thay vào đó là vẻ mặt hoang mang, đôi con ngươi cũng nhiễm một tầng hơi nước, cô nắm lấy tay áo của Cửu Liên giật qua giật lại:
“Ngươi nói dối!”
Dạ Huyền cùng các đại quan nghe thấy tiếng của Vi Nhã liền chạy ra ngoài.
Dạ Huyền nghe vậy đầu liền ong một tiếng, vội vàng ra ngoài, liền thấy nữ tử bình thường hay trêu ghẹo hắn, giờ hốc mắt đỏ quạch, lại hơi có tầng nước, giọng cô hơi nghẹn:
“Ngươi… lợi dụng ta?”
“Không phải” Giọng hắn hơi khẩn trương.
“Chẳng phải ngươi muốn ta ở đây để uy hiếp cha ta đi đánh tu tiên giới sao?”
Quả thật ban đầu là như vậy. Nhưng bây giờ thì không phải.
Không đợi hắn trả lời, cô hỏi tiếp: “Ngươi giải thích xem tại sao cơ thể ta lại không hồi phục như cũ được”
“Ngươi bị phong hàn”
“Dối trá!” Cô đánh gãy lời hắn "Từ nhỏ tới lớn, ta chỉ có một mình, bị phong hàn không biết bao nhiêu lần, tại sao chỉ có lần này là không thể hồi phục?”
Thật uổng phí công sức của cô.
Dạ Huyền hơi ngả người xuống bên cạnh Vi Nhã, hơi thở phả vào tai cô: “Bổn quân thật muốn xem xem nữ nhân mà Tử Quân mang tới để dụ dỗ ta có bản lĩnh như thế nào”
Vi Nhã ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Nhân vật phản diện đều như vậy sao?
Nhưng bảo bối à, anh vẫn còn non lắm!
Vi Nhã liền đảo khách thành chủ, đột ngột xoay người hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Dạ Huyền. Dạ Huyền liền chấn kinh. Vi Nhã hôn rất có kỹ thuật, cô ban đầu chỉ chạm vào đầu môi, sau đó liếm môi hắn, lưỡi luồn vào trong tìm kiếm. Hai tay cô cũng không an phận, một tay đặt đằng sau gáy hắn, một tay du tẩu trên người hắn, nhanh chóng luồn vào trong, chạm vào da thịt mát lạnh, cho tới khi bàn tay chạm tới bụng dưới của hắn, dần dần đi xuống, Dạ Huyền liền đẩy Vi Nhã ra, che miệng lại: “Ngươi… vô liêm sỉ” Hắn chưa thấy ai mà mặt lại dày như cô.
“Sao ma quân lại giận dữ vậy chứ? Vừa nãy chẳng phải ngươi cũng rất thích sao?” Dám chơi trò này với cô, đúng là múa rìu qua mắt thợ.
“Ngươi....” Mặt hắn đỏ như quả cà chua.
“Ngươi cũng thích mà!” Vi Nhã cười.
“Ta không thích”
“Có, chắc chắn có, chẳng qua ngươi ngượng ngùng mà thôi” Vi Nhã khẳng định
“Bổn quân có gì phải ngượng ngùng!” Nữ nhân trước mặt còn chưa ngượng mà hắn đã ngượng, thật là mất hết mặt mũi.
“Vậy thì ngươi sợ gì chứ?”
Hắn sợ cô hạ độc hắn, không hiểu sao lúc nãy lúc hôn cô, hắn cảm thấy cả người thở dốc, thân thể có chút nóng, không phải hắn bị lây bệnh rồi đó chứ?
“Ngươi muốn lây bệnh cho ta sao?”
Vi Nhã ngơ ngác, mạch não của bảo bối ở thế giới này là dáng dấp gì?
Đừng nói là đến những chuyện yêu đương ân ái này hắn không biết chút gì nha!
“Phụt! Ha ha!” Vi Nhã cười ngặt nghẽo.
“Ngươi cười cái gì?” Dạ Huyền liền xù lông
“Ngươi đúng là đáng yêu”
Lần đầu tiên có người bảo hắn đáng yêu, vẻ mặt của Dạ Huyền lúc này rất khó coi, thật không biết nên nói gì. Cuối cùng hắn phất tay đi ra ngoài.
“Ấy, ngươi đi đâu vậy? Ở lại thêm lúc nữa đi” Vi Nhã gọi với theo.
[Ký chủ trêu hắn vừa thôi, cẩn thận hắn bị dọa chạy mất đấy] Hệ thống lau mồ hôi hột, thú vui của ký chủ là trêu chọc người yêu.
Từ sau hôm đó trở đi, không ai dám bày trò hại Vi Nhã nữa. Dạ Huyền đã sai Tiểu Hồng chăm sóc Vi Nhã thay cho Sảnh Sảnh.
- -------------------------------------
Hai tuần sau.
Vi Nhã ở Tây viện vô cùng thoải mái, thoải mái tới mức nhàm chán, cả ngày chỉ ăn ngủ, chơi với Hắc Khuyển, nhưng tuyệt nhiên không thấy sức khỏe hồi phục, người cha kia cũng không thấy tới đón cô về tướng quân phủ, thêm nữa lúc nào cũng có quân lính canh xung quanh, không cho cô ra ngoài.
Đây không phải bảo vệ, mà là giam lỏng.
“Tránh ra” Cô quắc mắt
“Cô nương xin vào trong, đây là lệnh của ma quân”
“Bảo hắn tới gặp ta”
Tên lính canh cung kính: “Ma quân hiện đang bận nghị sự…”
“Phí lời, ta lặp lại một lần nữa, bảo hắn tới gặp ta”
“Cô nương, đừng làm khó chúng thuộc hạ”
“Ngươi không đi phải không? Vậy thì tránh ra”
Vi Nhã bắt đầu công kích đám quân canh gác Tây viện, mặc dù động tác có hơi chậm hơn nhưng vẫn hơn mây tên lính quèn. Chẳng mấy chốc, cả toán lính ngã rạp xuống đất, nhưng người này ngã xuống lại có người khác tiến lên, sức lực của Vi Nhã bị tiêu hao nhanh chóng, cô đánh xong đám người liền thở dốc.
Quá yếu rồi!
“Chuyện gì vậy?” Cửu Liên cùng một dàn cung nữ ở phía sau đi tới.
“A! Đạo Hoan cô nương, lại gặp cô rồi! Sao lần nào gặp cô cũng trầy trật như vậy?”
“Chê cười rồi!” Vi Nhã nở một nụ cười lạnh.
Cửu Liên liền ghé vào tai Vi Nhã: “Cô biết bây giờ ma quân đang làm gì không? Hắn đang bày kế tấn công tiên giới đó. Hay là …. ta dẫn cô đi xem nhé. Ở ngay thư phòng thôi”
Cửu Liên uyển chuyển quay lại nói với mấy tên lính: “Yên tâm đi, có ta đi cùng, nàng ta chạy không thoát đâu”
Tên lính canh cửa cung kính: “Tuân lệnh thánh nữ”
Vi Nhã liền theo Cửu Liên đi tới thư phòng của Dạ Huyền.
“Thánh nữ, ma quân đang bàn nghị sự” Một tên lính canh ngăn cản.
“Không phải chuyện của ngươi” Cửu Liên liền hóa phép khiến tên lính bất động.
“Ma quân đại nhân, thực sự Hồi Quyết tướng quân đồng ý dẫn quân trận này chứ? Chẳng phải sau trận đánh với quỷ tộc, ông ấy vẫn luôn không hề tham chiến sao?”
“Đúng là vậy, nhưng nữ nhi của ông ta nằm trong tay bổn quân, Hồi Quyết tướng quân sẽ phải dẫn quân ra trận thôi”
“Nhưng nữ nhi của ông ta chẳng phải rất mạnh sao? Thần đã nghe nói một mình nàng ta đã náo động cả ma cung, muốn thoát khỏi đây chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
“Nàng ấy không chạy được đâu”
Vi Nhã đứng nghe ở bên ngoài, đôi mắt hờ hững dần chuyển sang sắc lạnh.
“Ngươi muốn ta nghe những thứ này sao?”
Cửu Liên liền nở một nụ cười cợt nhả: “Đúng vậy.”
“Ngươi cũng thật rảnh rỗi đó”
Được thôi, muốn chơi, bổn công chúa cùng ngươi chơi.
Vi Nhã liền thu lại vẻ sắc lạnh, thay vào đó là vẻ mặt hoang mang, đôi con ngươi cũng nhiễm một tầng hơi nước, cô nắm lấy tay áo của Cửu Liên giật qua giật lại:
“Ngươi nói dối!”
Dạ Huyền cùng các đại quan nghe thấy tiếng của Vi Nhã liền chạy ra ngoài.
Dạ Huyền nghe vậy đầu liền ong một tiếng, vội vàng ra ngoài, liền thấy nữ tử bình thường hay trêu ghẹo hắn, giờ hốc mắt đỏ quạch, lại hơi có tầng nước, giọng cô hơi nghẹn:
“Ngươi… lợi dụng ta?”
“Không phải” Giọng hắn hơi khẩn trương.
“Chẳng phải ngươi muốn ta ở đây để uy hiếp cha ta đi đánh tu tiên giới sao?”
Quả thật ban đầu là như vậy. Nhưng bây giờ thì không phải.
Không đợi hắn trả lời, cô hỏi tiếp: “Ngươi giải thích xem tại sao cơ thể ta lại không hồi phục như cũ được”
“Ngươi bị phong hàn”
“Dối trá!” Cô đánh gãy lời hắn "Từ nhỏ tới lớn, ta chỉ có một mình, bị phong hàn không biết bao nhiêu lần, tại sao chỉ có lần này là không thể hồi phục?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.