Chương 107: Thế giới 4: Quý tộc và thường dân (16)
Giang Ngô
01/05/2023
Vi Nhã trợn tròn mắt.
Cái tên này dám ăn đậu hũ của bà!
Một giây sau, An Dĩ Mặc bị vật xuống nền đất một cách không thương tiếc. Cả người bị ăn đau khiến hắn lập tức tỉnh rượu, nhìn thấy Vi Nhã trước mặt, hắn hơi ngạc nhiên.
“Sao em lại ở đây?”
Vi Nhã tuỳ tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, nhướng mắt nhìn hắn: “Là bác gái bảo em đến!”
An Dĩ Mặc vò đầu bứt tai. Nếu như là Vi Nhã ngày xưa, có thể hắn sẽ cười nhạo cô, cho rằng cô lấy mẹ hắn ra làm cái cớ. Nhưng Vi Nhã bây giờ khiến hắn cảm thấy cô nói chính là như vậy, nếu mẹ hắn không gọi cô đến, có lẽ cô chẳng bao giờ tới gặp hắn.
Vi Nhã dùng chân khẩy khẩy đống chai rỗng dưới sàn, như có như không nói: “Anh và Tiêu Yên cãi nhau à?”
An Dĩ Mặc cười khổ: “Cô ấy nói muốn chia tay với anh”.
Vi Nhã cười: “Cô ấy nói chia tay là anh chia tay thật sao?”.
Lúc này hắn mới ngớ ra.
Đúng vậy! Tại sao lúc đó hắn lại đồng ý?
Vi Nhã cho rằng nói với hắn như vậy đã đủ, cô đứng dậy tiến tới chiếc cửa ra vào…
Đẩy ra…
Kéo lại…
Sao không mở được vậy?
“Em muốn làm gì?” An Dĩ Mặc thắc mắc
Còn phải hỏi? Tất nhiên là đi ra ngoài rồi!
Vi Nhã lùi lại hai bước, tung chân đạp một cước vào cánh cửa.
Chân cô đau dữ dội nhưng cánh cửa không xi nhê gì!
Đệt!
Cửa nhà nam chính đều chắc vậy à?
Cửa sổ thì có chấn song, cô cũng không phá được.
Cô liền gọi điện cho ba mẹ An nhưng không ai bắt máy.
Ba mẹ Từ.... cô không dám gọi.
Vi Nhã tìm đủ mọi cách phá khoá nhưng đều không được.
“Quỷ vương, có thiết bị gì để hack cửa không?”
[Theo quy tắc tôi sẽ không tham dự bất cứ vấn đề nào đang xảy ra ở bên trong vị diện, trừ phi điều đó thực sự cần thiết]
Chẳng hiểu ông ta có tác dụng gì. Hệ thống dỏm vẫn tương đối thuận mắt.
Hết cách, Vi Nhã đành quay sang hỏi An Dĩ Mặc xem có cách nào không?
An Dĩ Mặc lắc đầu. Từ trước tới nay hắn chưa từng để ý việc khoá cửa. Không ngờ lại có người nhốt hắn cùng Vi nhã ở trong này.
"Yêu bảo bối, yêu bảo bối nhất…" Tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong túi xách của Vi Nhã. An Dĩ Mặc không khỏi ngạc nhiên với tính cách hiện giờ của Vi Nhã lại có thể để thứ nhạc chuông ấu trĩ như vậy.
"Alo bảo bối…" Ngay câu đầu tiên đã khiến hắn cảm thấy rùng mình. Nhưng nhớ lại hồi còn là hôn thê của hắn, cô ấy cũng gần giống như vậy.
Chẳng qua là đổi đối tượng, hắn còn tưởng rằng cô đã thay đổi.
Sau một hồi ân ân ái ái qua điện thoại, Vi Nhã liền đi tới ghế ngồi xuống, hai chân vắt chéo. An Dĩ Mặc cũng ngồi ở mép giường phía đối diện.
Hai người không nói với nhau câu nào.
Vi Nhã lúc này đang suy nghĩ vẩn vơ. Làm thế nào để người yêu của cô tỉnh lại sớm hơn? Lúc thì nhớ về kỷ niệm giữa hai người. Nhưng thật kỳ lạ. Ký ức đó trong tâm trí cô ngày càng phai mờ.
Vi Nhã rất không thích cảm giác này, giống như có gì đó vuột khỏi tầm tay của cô.
Cô cứ ngỡ tình yêu của mình đủ lớn để có thể tự tin mà nói với hắn: "Em yêu anh mãi mãi". Nhưng quả thật không có cái gì là vĩnh cửu, kể cả tình yêu cùng hồi ức.
Hắn từng nói với cô tình yêu của hắn sẽ mãi luôn như vậy. Lúc đó cô còn cười nhạo hắn. Nhưng thực tế một kiếp đó hắn đã làm được.
An Dĩ Mặc thấy cô thất thần, liền xua tay thi hút sự chú ý: "Sao vậy?"
Vi Nhã thu hồi tầm mắt.
"Không có gì!"
Không hiểu sao trong lòng An Dĩ Mặc trở nên giận dữ: "Rốt cuộc em có coi anh là bạn không? Đừng có cái gì cũng giữ trong lòng như vậy!" Thà rằng cô luyên thuyên trước mặt hắn còn hơn lúc nào cũng không có gì, không sao cả.
Vi Nhã hơi sửng sốt. Chân mày liền nhăn lại.
Cô giữ trong lòng thì sao chứ? Liên quan gì tới hắn? Nói với hắn thì được ích lợi gì?
Nhưng suy nghĩ vì nhiệm vụ, Vi Nhã vẫn quyết định “tâm sự”: “Anh Dĩ Mặc, đã từng có chuyện gì khiến anh cảm thấy khó khăn không?”
An Dĩ Mặc lập tức nghĩ chẳng lẽ Vi Nhã đang khúc mắc việc gì sao? Cũng phải, không lâu về trước tập đoàn Lệ Thiên gần như đã rơi vào đáy vực, chủ tịch Từ sốc đến nhập viện, Vi Nhã phải đỡ đần mẹ vực lại công ty, nếu không có bài báo đó, Lệ Thiên sợ rằng còn khó khăn dài dài. Nói tới chuyện này, hắn lại càng tò mò ai có thể viết ra bài báo đó.
- ---------------------
Cố Đình đang ở biệt viện của Từ gia. Hắn không muốn so sánh nhưng nhà hắn chỉ to bằng cái nhà vệ sinh ở đây. Đằng trước là vườn hoa tường vi cùng bụi hoa hồng gai. Ở ngay chính giữa có thể thấy căn biệt thự rất lớn. Người giúp việc dẫn hắn vào trong. Phòng khách so với tưởng tượng của hắn lại không hề mang vẻ xa hoa lộng lẫy, nhưng lại mang vẻ hiện đại sang trọng. Mẹ Từ đang tao nhã châm trà chờ khách.
Cái tên này dám ăn đậu hũ của bà!
Một giây sau, An Dĩ Mặc bị vật xuống nền đất một cách không thương tiếc. Cả người bị ăn đau khiến hắn lập tức tỉnh rượu, nhìn thấy Vi Nhã trước mặt, hắn hơi ngạc nhiên.
“Sao em lại ở đây?”
Vi Nhã tuỳ tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, nhướng mắt nhìn hắn: “Là bác gái bảo em đến!”
An Dĩ Mặc vò đầu bứt tai. Nếu như là Vi Nhã ngày xưa, có thể hắn sẽ cười nhạo cô, cho rằng cô lấy mẹ hắn ra làm cái cớ. Nhưng Vi Nhã bây giờ khiến hắn cảm thấy cô nói chính là như vậy, nếu mẹ hắn không gọi cô đến, có lẽ cô chẳng bao giờ tới gặp hắn.
Vi Nhã dùng chân khẩy khẩy đống chai rỗng dưới sàn, như có như không nói: “Anh và Tiêu Yên cãi nhau à?”
An Dĩ Mặc cười khổ: “Cô ấy nói muốn chia tay với anh”.
Vi Nhã cười: “Cô ấy nói chia tay là anh chia tay thật sao?”.
Lúc này hắn mới ngớ ra.
Đúng vậy! Tại sao lúc đó hắn lại đồng ý?
Vi Nhã cho rằng nói với hắn như vậy đã đủ, cô đứng dậy tiến tới chiếc cửa ra vào…
Đẩy ra…
Kéo lại…
Sao không mở được vậy?
“Em muốn làm gì?” An Dĩ Mặc thắc mắc
Còn phải hỏi? Tất nhiên là đi ra ngoài rồi!
Vi Nhã lùi lại hai bước, tung chân đạp một cước vào cánh cửa.
Chân cô đau dữ dội nhưng cánh cửa không xi nhê gì!
Đệt!
Cửa nhà nam chính đều chắc vậy à?
Cửa sổ thì có chấn song, cô cũng không phá được.
Cô liền gọi điện cho ba mẹ An nhưng không ai bắt máy.
Ba mẹ Từ.... cô không dám gọi.
Vi Nhã tìm đủ mọi cách phá khoá nhưng đều không được.
“Quỷ vương, có thiết bị gì để hack cửa không?”
[Theo quy tắc tôi sẽ không tham dự bất cứ vấn đề nào đang xảy ra ở bên trong vị diện, trừ phi điều đó thực sự cần thiết]
Chẳng hiểu ông ta có tác dụng gì. Hệ thống dỏm vẫn tương đối thuận mắt.
Hết cách, Vi Nhã đành quay sang hỏi An Dĩ Mặc xem có cách nào không?
An Dĩ Mặc lắc đầu. Từ trước tới nay hắn chưa từng để ý việc khoá cửa. Không ngờ lại có người nhốt hắn cùng Vi nhã ở trong này.
"Yêu bảo bối, yêu bảo bối nhất…" Tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong túi xách của Vi Nhã. An Dĩ Mặc không khỏi ngạc nhiên với tính cách hiện giờ của Vi Nhã lại có thể để thứ nhạc chuông ấu trĩ như vậy.
"Alo bảo bối…" Ngay câu đầu tiên đã khiến hắn cảm thấy rùng mình. Nhưng nhớ lại hồi còn là hôn thê của hắn, cô ấy cũng gần giống như vậy.
Chẳng qua là đổi đối tượng, hắn còn tưởng rằng cô đã thay đổi.
Sau một hồi ân ân ái ái qua điện thoại, Vi Nhã liền đi tới ghế ngồi xuống, hai chân vắt chéo. An Dĩ Mặc cũng ngồi ở mép giường phía đối diện.
Hai người không nói với nhau câu nào.
Vi Nhã lúc này đang suy nghĩ vẩn vơ. Làm thế nào để người yêu của cô tỉnh lại sớm hơn? Lúc thì nhớ về kỷ niệm giữa hai người. Nhưng thật kỳ lạ. Ký ức đó trong tâm trí cô ngày càng phai mờ.
Vi Nhã rất không thích cảm giác này, giống như có gì đó vuột khỏi tầm tay của cô.
Cô cứ ngỡ tình yêu của mình đủ lớn để có thể tự tin mà nói với hắn: "Em yêu anh mãi mãi". Nhưng quả thật không có cái gì là vĩnh cửu, kể cả tình yêu cùng hồi ức.
Hắn từng nói với cô tình yêu của hắn sẽ mãi luôn như vậy. Lúc đó cô còn cười nhạo hắn. Nhưng thực tế một kiếp đó hắn đã làm được.
An Dĩ Mặc thấy cô thất thần, liền xua tay thi hút sự chú ý: "Sao vậy?"
Vi Nhã thu hồi tầm mắt.
"Không có gì!"
Không hiểu sao trong lòng An Dĩ Mặc trở nên giận dữ: "Rốt cuộc em có coi anh là bạn không? Đừng có cái gì cũng giữ trong lòng như vậy!" Thà rằng cô luyên thuyên trước mặt hắn còn hơn lúc nào cũng không có gì, không sao cả.
Vi Nhã hơi sửng sốt. Chân mày liền nhăn lại.
Cô giữ trong lòng thì sao chứ? Liên quan gì tới hắn? Nói với hắn thì được ích lợi gì?
Nhưng suy nghĩ vì nhiệm vụ, Vi Nhã vẫn quyết định “tâm sự”: “Anh Dĩ Mặc, đã từng có chuyện gì khiến anh cảm thấy khó khăn không?”
An Dĩ Mặc lập tức nghĩ chẳng lẽ Vi Nhã đang khúc mắc việc gì sao? Cũng phải, không lâu về trước tập đoàn Lệ Thiên gần như đã rơi vào đáy vực, chủ tịch Từ sốc đến nhập viện, Vi Nhã phải đỡ đần mẹ vực lại công ty, nếu không có bài báo đó, Lệ Thiên sợ rằng còn khó khăn dài dài. Nói tới chuyện này, hắn lại càng tò mò ai có thể viết ra bài báo đó.
- ---------------------
Cố Đình đang ở biệt viện của Từ gia. Hắn không muốn so sánh nhưng nhà hắn chỉ to bằng cái nhà vệ sinh ở đây. Đằng trước là vườn hoa tường vi cùng bụi hoa hồng gai. Ở ngay chính giữa có thể thấy căn biệt thự rất lớn. Người giúp việc dẫn hắn vào trong. Phòng khách so với tưởng tượng của hắn lại không hề mang vẻ xa hoa lộng lẫy, nhưng lại mang vẻ hiện đại sang trọng. Mẹ Từ đang tao nhã châm trà chờ khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.