Chương 109: Thế giới 4: Quý tộc và thường dân (18)
Giang Ngô
01/05/2023
Cố Đình nhanh chóng lao tới ôm cô dậy.
“Nhã Nhi, tỉnh lại đi, đừng dọa anh mà”. Hô hấp của hắn cứ như bị ngừng lại vậy. Hắn cứ như vậy mà gọi cô.
Minh Ngọc thở phì phò chạy tới. Nhìn thấy Vi Nhã một thân đầy máu, cô hốt hoảng vô cùng, xen vào đó là sự tức giận, lập tức ra tay tát hắn một cái.
“Cậu là đồ tồi! Cho dù Vi Nhã từng là hôn thê của An Dĩ Mặc thì sao chứ? Chẳng phải cậu ấy cũng đang cố gắng sao? Cậu không thể cho cậu ấy thời gian sao? Không thể bao dung cậu ấy chút sao?” Minh Ngọc nói như hét vào tai hắn. Nhưng bây giờ hắn còn nghe được gì nữa.
Xe cấp cứu đi tới, hộ lý lập tức sơ cứu rồi đưa Vi Nhã tới bệnh viện. Cố Đình muốn đi theo nhưng bị Minh Ngọc ngăn cản.
“Cậu nên dừng ở đây đi!”.
Cố Đình nhìn Vi Nhã được đẩy vào xe cấp cứu, hắn kiên quyết leo lên xe, mặc cho Minh Ngọc mắng hắn thế nào. Minh Ngọc cuối cùng đành mặc kệ hắn.
Hắn nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói: “Đừng ngủ nữa, như vậy không ngoan đâu! Em đã nói sẽ chịu trách nhiệm với anh mà. Anh chỉ giận em một chút thôi, đừng bơ anh như vậy".
Giọng hắn khiến Minh Ngọc cùng các nhân viên y tế nổi cả da gà.
Chẳng mấy chốc xe cấp cứu đã tới bênh viện. Một toán nhân viên y tế khẩn trương mang cáng xuống xe, đưa vào phòng cấp cứu. Một phần là vì bọn họ muốn nhanh chóng cứu người, nhưng phần còn lại là bọn họ không muốn nghe cái giọng như la sát địa ngục kia.
Quá đáng sợ!
Ba mẹ Từ hay tin con gái bị tông xe, đang phải cấp cứu ở bệnh viện cũng tá hỏa chạy tới. Minh Ngọc bức xúc nói hết toàn bộ sự việc.
Mẹ Từ hơi nhíu mày, bà đi tới trước mặt Cố Đình, hít một hơi rồi hỏi: “Chẳng phải cậu nói, muốn nghe chính miệng nó trả lời sao? Sao lúc đó cậu lại bỏ chạy?” Chưa đợi hắn phản ứng, bà lại nói tiếp: “Giờ cậu nói xem, con bé nó phải làm sao?”.
Cố Đình cúi đầu, mím mím môi, hai bàn tay nắm chặt lại. Mãi một lúc sau, hắn mới trả lời: “Là lỗi của cháu!”
“Vậy cậu định làm thế nào?” Ba Từ nãy giờ chỉ đứng quan sát phòng cấp cứu, sau khi nghe cuộc điện thoại, bây giờ ông mới lên tiếng.
Cố Đình không nói gì! Nếu hắn không bỏ mặc cô, có lẽ cô đã không đuổi theo hắn rồi bị xe đâm. Nhưng như vậy thì sao chứ? Là cô sai trước, hắn muốn tìm cô để hỏi rõ, nhưng không ngờ lại thấy cảnh như vậy. Thử hỏi sao hắn có thể không giận đây?
“Để tôi thay cậu quyết định. Nghe nói cậu giao hẹn với vợ tôi sau 4 năm. Vậy bây giờ tôi thay đổi một chút. Trong 4 năm tới, cậu và con bé sẽ không được phép gặp nhau, chờ biểu hiện của cậu, chúng tôi sẽ quyết định cậu và con bé có thể đi tiếp hay không!”.
Bà Từ lập tức phản ứng: “Ông…”
“Bà bình tĩnh nghe tôi nói…” Ông Từ kéo bà Từ ra một góc khuất nói gì đó. Khuôn mặt mẹ Từ lúc trước đã khó coi, nay lại càng khó coi hơn.
Ba Từ trấn an mẹ Từ xong, quay lại nói với Cố Đình: “Còn nguyên nhân thế nào, cậu tự giải thích”.
“Cháu hiểu rồi!”
Minh Ngọc đứng tựa cạnh cửa không nói gì. Nếu hai bác đã quyết định như vậy, cô cũng không tiện xen vào. Nhưng thành kiến đối với Cố Đình vẫn xấu như vậy.
13 tiếng trôi qua, cuối cùng phòng phẫu thuật cũng đã mở.
“Phẫu thuật tương đối thành công, nhưng bệnh nhân đã bị tổn thương một phần não, sắp tới đây là 24 tiếng quan trọng nhất, nếu trong thời gian này bệnh nhân không tỉnh lại, thì có thể sẽ rơi vào trạng thái thực vật”.
Mẹ Từ nghe vậy liền ngất đi, ba Từ phải đỡ bà dựa ngồi dựa vào ghế bệnh viện, phân phó trợ lý đưa bà về nghỉ ngơi.
Minh Ngọc khóc càng lúc càng lớn, cô đánh thùm thụp vào người Cố Đình: “Tại cậu, tại cậu, tất cả là tại cậu, nếu như không phải do cậu thì cậu ấy đã không bị như vậy!”.
Cố Đình không nhúc nhích, hắn vẫn đứng yên để Minh Ngọc đánh. Có lẽ như vậy hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Bỗng tiếng điện thoại reo, ba Từ nói chuyện một lúc rồi cúp máy. Ông quay lại nói với Minh Ngọc: “Bác có việc phải đi, cháu ở lại trông Nhã Nhi giúp bác!”.
Minh Ngọc nước mắt lưng tròng gật gật đầu đồng ý. Ba Từ quay sang nói với Cố Đình: “Chuyện này tôi không trách cậu, nhưng… Thôi, cậu vào đi!”.
“Vâng!” Cố Đình theo chân ba Từ đi vào phòng hậu phẫu. Minh Ngọc nhìn hắn với vẻ mặt bất mãn.
Tại sao bác Từ có thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy? Cô không thể hiểu. Chẳng phải do hắn mà bây giờ Vi Nhã mới bị như vậy sao?
Vi Nhã nằm đó, mắt nhắm nghiền, xung quanh là một đống dây rợ nối trên người cô, trên đầu quấn băng gạc trắng. So với vẻ tươi tắn thường ngày thì nhìn cô lúc này thật sự rất yếu ớt.
Ba Từ thở dài lắc đầu, không biết nên trách móc hay an ủi đứa con gái ngốc này nữa. Cố Đình đứng bên giường, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của cô, đôi mắt hắn híp lại. Hắn cảm thấy sợ hãi khi cả người cô bê bết máu nằm trong vòng tay hắn. Hắn chưa bao giờ có cảm giác này. Có lẽ vì vậy mà hắn thích cô chăng? Cô đem đến cho hắn quá nhiều xúc cảm mà hắn chưa từng nếm trải: vui vẻ, buồn bã, ghen tị, xấu hổ, tức giận. Những cảm giác này càng lúc càng rõ rệt.
Không gian hệ thống.
Quỷ vương cũng bận rộn không kém. Chiếc xe kia không biết từ đâu lao tới đâm sầm vào nha đầu. Đáng lẽ đây là cảnh của nam chính, nhưng tại sao cô lại gánh chuyện này? Ông lập tức tra xét lại hệ thống.
[Cảnh báo, hệ số nhịp tim đang tăng bất thường].
Tiếng điện tâm đồ càng ngày càng nhanh, khiến ông còn cho rằng cái máy này hỏng rồi.
Quỷ vương lập tức liên lạc với Đường lão gia.
"Có lẽ bọn họ đã phát hiện ra rồi! Hoặc có thể… "
Quỷ vương sốt ruột vô cùng: "Hoặc là thế nào?"
"Tên tiểu tử đó sắp trở lại". Giọng Đường lão gia có chút đè nén.
“Nhã Nhi, tỉnh lại đi, đừng dọa anh mà”. Hô hấp của hắn cứ như bị ngừng lại vậy. Hắn cứ như vậy mà gọi cô.
Minh Ngọc thở phì phò chạy tới. Nhìn thấy Vi Nhã một thân đầy máu, cô hốt hoảng vô cùng, xen vào đó là sự tức giận, lập tức ra tay tát hắn một cái.
“Cậu là đồ tồi! Cho dù Vi Nhã từng là hôn thê của An Dĩ Mặc thì sao chứ? Chẳng phải cậu ấy cũng đang cố gắng sao? Cậu không thể cho cậu ấy thời gian sao? Không thể bao dung cậu ấy chút sao?” Minh Ngọc nói như hét vào tai hắn. Nhưng bây giờ hắn còn nghe được gì nữa.
Xe cấp cứu đi tới, hộ lý lập tức sơ cứu rồi đưa Vi Nhã tới bệnh viện. Cố Đình muốn đi theo nhưng bị Minh Ngọc ngăn cản.
“Cậu nên dừng ở đây đi!”.
Cố Đình nhìn Vi Nhã được đẩy vào xe cấp cứu, hắn kiên quyết leo lên xe, mặc cho Minh Ngọc mắng hắn thế nào. Minh Ngọc cuối cùng đành mặc kệ hắn.
Hắn nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói: “Đừng ngủ nữa, như vậy không ngoan đâu! Em đã nói sẽ chịu trách nhiệm với anh mà. Anh chỉ giận em một chút thôi, đừng bơ anh như vậy".
Giọng hắn khiến Minh Ngọc cùng các nhân viên y tế nổi cả da gà.
Chẳng mấy chốc xe cấp cứu đã tới bênh viện. Một toán nhân viên y tế khẩn trương mang cáng xuống xe, đưa vào phòng cấp cứu. Một phần là vì bọn họ muốn nhanh chóng cứu người, nhưng phần còn lại là bọn họ không muốn nghe cái giọng như la sát địa ngục kia.
Quá đáng sợ!
Ba mẹ Từ hay tin con gái bị tông xe, đang phải cấp cứu ở bệnh viện cũng tá hỏa chạy tới. Minh Ngọc bức xúc nói hết toàn bộ sự việc.
Mẹ Từ hơi nhíu mày, bà đi tới trước mặt Cố Đình, hít một hơi rồi hỏi: “Chẳng phải cậu nói, muốn nghe chính miệng nó trả lời sao? Sao lúc đó cậu lại bỏ chạy?” Chưa đợi hắn phản ứng, bà lại nói tiếp: “Giờ cậu nói xem, con bé nó phải làm sao?”.
Cố Đình cúi đầu, mím mím môi, hai bàn tay nắm chặt lại. Mãi một lúc sau, hắn mới trả lời: “Là lỗi của cháu!”
“Vậy cậu định làm thế nào?” Ba Từ nãy giờ chỉ đứng quan sát phòng cấp cứu, sau khi nghe cuộc điện thoại, bây giờ ông mới lên tiếng.
Cố Đình không nói gì! Nếu hắn không bỏ mặc cô, có lẽ cô đã không đuổi theo hắn rồi bị xe đâm. Nhưng như vậy thì sao chứ? Là cô sai trước, hắn muốn tìm cô để hỏi rõ, nhưng không ngờ lại thấy cảnh như vậy. Thử hỏi sao hắn có thể không giận đây?
“Để tôi thay cậu quyết định. Nghe nói cậu giao hẹn với vợ tôi sau 4 năm. Vậy bây giờ tôi thay đổi một chút. Trong 4 năm tới, cậu và con bé sẽ không được phép gặp nhau, chờ biểu hiện của cậu, chúng tôi sẽ quyết định cậu và con bé có thể đi tiếp hay không!”.
Bà Từ lập tức phản ứng: “Ông…”
“Bà bình tĩnh nghe tôi nói…” Ông Từ kéo bà Từ ra một góc khuất nói gì đó. Khuôn mặt mẹ Từ lúc trước đã khó coi, nay lại càng khó coi hơn.
Ba Từ trấn an mẹ Từ xong, quay lại nói với Cố Đình: “Còn nguyên nhân thế nào, cậu tự giải thích”.
“Cháu hiểu rồi!”
Minh Ngọc đứng tựa cạnh cửa không nói gì. Nếu hai bác đã quyết định như vậy, cô cũng không tiện xen vào. Nhưng thành kiến đối với Cố Đình vẫn xấu như vậy.
13 tiếng trôi qua, cuối cùng phòng phẫu thuật cũng đã mở.
“Phẫu thuật tương đối thành công, nhưng bệnh nhân đã bị tổn thương một phần não, sắp tới đây là 24 tiếng quan trọng nhất, nếu trong thời gian này bệnh nhân không tỉnh lại, thì có thể sẽ rơi vào trạng thái thực vật”.
Mẹ Từ nghe vậy liền ngất đi, ba Từ phải đỡ bà dựa ngồi dựa vào ghế bệnh viện, phân phó trợ lý đưa bà về nghỉ ngơi.
Minh Ngọc khóc càng lúc càng lớn, cô đánh thùm thụp vào người Cố Đình: “Tại cậu, tại cậu, tất cả là tại cậu, nếu như không phải do cậu thì cậu ấy đã không bị như vậy!”.
Cố Đình không nhúc nhích, hắn vẫn đứng yên để Minh Ngọc đánh. Có lẽ như vậy hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Bỗng tiếng điện thoại reo, ba Từ nói chuyện một lúc rồi cúp máy. Ông quay lại nói với Minh Ngọc: “Bác có việc phải đi, cháu ở lại trông Nhã Nhi giúp bác!”.
Minh Ngọc nước mắt lưng tròng gật gật đầu đồng ý. Ba Từ quay sang nói với Cố Đình: “Chuyện này tôi không trách cậu, nhưng… Thôi, cậu vào đi!”.
“Vâng!” Cố Đình theo chân ba Từ đi vào phòng hậu phẫu. Minh Ngọc nhìn hắn với vẻ mặt bất mãn.
Tại sao bác Từ có thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy? Cô không thể hiểu. Chẳng phải do hắn mà bây giờ Vi Nhã mới bị như vậy sao?
Vi Nhã nằm đó, mắt nhắm nghiền, xung quanh là một đống dây rợ nối trên người cô, trên đầu quấn băng gạc trắng. So với vẻ tươi tắn thường ngày thì nhìn cô lúc này thật sự rất yếu ớt.
Ba Từ thở dài lắc đầu, không biết nên trách móc hay an ủi đứa con gái ngốc này nữa. Cố Đình đứng bên giường, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của cô, đôi mắt hắn híp lại. Hắn cảm thấy sợ hãi khi cả người cô bê bết máu nằm trong vòng tay hắn. Hắn chưa bao giờ có cảm giác này. Có lẽ vì vậy mà hắn thích cô chăng? Cô đem đến cho hắn quá nhiều xúc cảm mà hắn chưa từng nếm trải: vui vẻ, buồn bã, ghen tị, xấu hổ, tức giận. Những cảm giác này càng lúc càng rõ rệt.
Không gian hệ thống.
Quỷ vương cũng bận rộn không kém. Chiếc xe kia không biết từ đâu lao tới đâm sầm vào nha đầu. Đáng lẽ đây là cảnh của nam chính, nhưng tại sao cô lại gánh chuyện này? Ông lập tức tra xét lại hệ thống.
[Cảnh báo, hệ số nhịp tim đang tăng bất thường].
Tiếng điện tâm đồ càng ngày càng nhanh, khiến ông còn cho rằng cái máy này hỏng rồi.
Quỷ vương lập tức liên lạc với Đường lão gia.
"Có lẽ bọn họ đã phát hiện ra rồi! Hoặc có thể… "
Quỷ vương sốt ruột vô cùng: "Hoặc là thế nào?"
"Tên tiểu tử đó sắp trở lại". Giọng Đường lão gia có chút đè nén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.