Chương 92: Thế giới 4: Quý tộc và thường dân (1)
Giang Ngô
01/05/2023
Ai ya, lần nào xuyên đến cũng ê ẩm hết cả người. Bổn công chúa bây giờ là tình huống gì?
Một luông điện lập tức chạy trong đầu nguyên chủ.
Nguyên chủ lần này tên Từ Vi Nhã
“Nhã Nhi, đây là Dĩ Mặc, là cậu hai nhà họ An. Sau này sẽ là vị hôn phu của con”
Nhị thiếu gia nhà họ An, thật đẹp trai, thật xứng với mình.
“Anh Dĩ Mặc, em làm cơm trưa cho anh nè. Mong anh có thể nhận lấy”.
“Ừm để đó đi”
“Anh Dĩ Mặc, hôm nay ba mẹ em muốn mời anh qua ăn cơm”
“Buổi tối tôi sẽ qua”
“Anh Dĩ Mặc…”
Vi Nhã ôm trán. Cô cũng đoán được đại khái cốt truyện rồi.
Ký ức lướt chầm chập như một cuốn phim, thoáng chốc đến đoạn Vi Nhã hóng nhất: “Cô ta là ai chứ? Một con bé quê mùa, nghèo mạt rệp như nó sao có thể sánh với anh Dĩ Mặc?”
“Vi Nhã, giữa chúng ta là quan hệ lợi ích, nhưng tôi với Tiêu Yên thật sự yêu nhau. Tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp nói rõ chuyện này, sẽ không để cô phải thiệt thòi đâu”
Nghe có vẻ trách nhiệm nhưng thực chất không khác gì tra nam.
Cô gái Tiêu Yên kia liền bị nguyên chủ xông tới bóp cổ: “Tất cả là tại mày. Tránh xa anh Dĩ Mặc ra, nếu không tao cho cả nhà mày bán xới khỏi nơi này”
Tên An Dĩ Mặc đó liền đẩy nguyên chủ ra: “Đủ rồi. Tôi không cho phép cô làm tổn thương Tiêu Yên”
Nguyên chủ liền ngã đập đầu xuống đất. Thế là Vi Nhã xuyên qua.
Nguyện vọng của nguyên chủ là cướp An Dĩ Mặc về tay mình.
Ba à, ba chơi lớn thật đấy.
Cái tên An Dĩ Mặc ưu nhã đẩy cửa bước vào: “Ba mẹ bảo tôi tới thăm cô”
Có nghĩa là nếu ba mẹ hắn không bảo hắn tới thì hắn sẽ không tới đâu nhỉ?
Vi Nhã nghiêng đầu tự hỏi: “Anh là ai?”
“Cô…” Ngã một cái liền không nhớ mình sao?
“Cô có nhớ mình là ai không?” Hắn thử thăm dò
Vi Nhã nghĩ nghĩ một hồi, liền ôm đầu: “Đừng hỏi nữa”
An Dĩ Mặc liền gọi ba mẹ Từ và bác sĩ tới kiểm tra, hắn như vậy là xong nhiệm vụ thăm vị hôn thê rồi.
Bác sĩ khám xong một hồi: “Có thể do não bị chấn động, nên sẽ tạm thời mất trí nhớ”
“Vậy bao lâu con tôi mới có thể nhớ lại?”
Bác sĩ lắc đầu: “Cái này tùy thuộc vào người bệnh thôi”
Mẹ Từ che miệng khóc rấm rứt. Ba Từ ở bên cạnh vỗ vai an ủi.
Một lúc lâu sau, ba mẹ Từ mới hết xúc động, đi tới bên cạnh cô: “Chúng ta là ba mẹ con, có gì không hiểu, thì hỏi ba mẹ”
Vi Nhã lập tức hỏi: “Con là ai?”
Mẹ Từ kiên nhẫn giải thích cho cô: “Con là Từ Vi Nhã, là đại tiểu thư Từ gia, phía dưới có 1 em trai, tên là Từ Tiểu Vũ. Ba là Từ Chấn Hiệp, mẹ là Trần Ngọc Mai. Nhà ta mở một công ty bán trang sức đá quý để làm ăn. Còn cậu trai tới lúc nãy, là vị hôn phu ba mẹ chọn cho con”.
“Vậy sao?”
Ánh mắt mẹ Từ xoáy sâu vào biểu cảm của cô.
“Con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi” Vi Nhã viện cớ ở một mình. Cô cần yên tĩnh để sắp xếp lại sự việc, đồng thời vạch ra con đường để đi hết vị diện này.
Sau một tuần nghỉ ngơi hồi phục, Vi Nhã liền cắp sách tới trường. Cô mặc đồng phục, phía dưới đi giày búp bê, bên trên buộc tóc đuôi gà, nhìn rất ra dáng nữ sinh mơn mởn như nụ hoa đầu cành.
Đã mất trí nhớ thì phải tận dụng triệt để.
Ngôi trường này là ban đầu là trường tư thục quốc tế dành cho nhà giàu, nhưng cũng không thiếu các chính sách học bổng dành cho những học sinh tài năng nhưng nhà không có điều kiện. Nói chung hoặc là nhà phải thật giàu, hoặc là bản thân phải thật giỏi mới có thể vào ngôi trường này.
Vi Nhã đi tới đâu cũng lễ phép cúi đầu chào các thầy cô đi qua. Thầy cô thấy cô lễ phép như vậy thì như gặp phải quỷ, liền chạy xa hàng cây số.
Bỗng ở đằng sau có người đập vào vai cô, Vi Nhã theo phản xạ bắt lấy tay đối phương bẻ ngược ra đằng sau.
“Á á… Vi Nhã, cậu làm gì vậy? Định phế tớ à?” Vi Nhã liền thả tay cô ta ra. Đây là một nữ phụ não tàn khác, là một người bạn thân thiết của nguyên chủ.
“Cậu là…”
Cô ta xua xua tay trước mặt Vi Nhã: “Ồ, là thật!” rồi trịnh trọng đứng trước mặt cô, hắng một tiếng: “Tớ là Minh Ngọc, là bạn thân của cậu”
Vi Nhã gật đầu, lẩm bẩm: “Minh Ngọc…”
“Sắp tới giờ vào lớp rồi, đi thôi” Minh Ngọc kéo Vi Nhã chạy vào lớp. Hai người chạy tới cửa lớp thì đụng phải Tiêu Yên đang đi tới, đằng sau là An Dĩ Mặc.
“Cô không có mắt à?” Minh Ngọc liền lớn tiếng.
“Chính là hai người không nhìn phía trước liền đâm phải tôi, bây giờ lại trách tôi”
Minh Ngọc định dạy dỗ Tiêu Yên một trận nhưng bị Vi Nhã kéo lại: “Bỏ đi, sắp vào tiết rồi đấy”
Minh Ngọc hậm hực theo Vi Nhã vào lớp. Trước khi đi còn không quên trừng mắt nhìn Tiêu Yên.
An Dĩ Mặc cùng Tiêu Yên dán mắt nhìn Vi Nhã. Sau khi mất trí nhớ, cô ta có vẻ hiền lành, nhút nhát hơn. Một lúc sau, An Dĩ Mặc cũng vào lớp, Tiêu Yên lại học ở lớp khác. Bởi vì lớp này dành cho những cậu ấm cô chiêu giàu nhất trường, còn lớp Tiêu Yên học là lớp dành cho những học sinh thường dân có thành tích học tập tốt.
“Cậu làm sao vậy?” Minh Ngọc không hiểu mà hỏi cô.
Vi Nhã để cặp sách xuống bàn, lấy sách vở từ bên trong ra: “Cậu biết thế nào gọi là tạo vỏ bọc không?” Sở dĩ tại sao trà xanh luôn được che chở, tại vì họ biết cách tạo ra cho mình vỏ bọc thật xinh đẹp, yếu ớt, che đậy bản chất thối rữa bên trong.
Minh Ngọc lặng lẽ giơ ngón cái.
Cao thủ!
Trong lúc Vi Nhã đang ngồi tám chuyện với Minh Ngọc, cô liền chú ý một chàng trai đeo kính đi qua cửa lớp, mặc một bộ đồng phục hơi sờn, nhìn cái biết ngay là không cùng tầng lớp với các cô.
“Ai vậy?” Vi Nhã nheo mắt hỏi. Hắn ta thoạt nhìn có nét giống người yêu cô.
Minh Ngọc theo phản xạ nhìn tới: “Nghe nói là cậu ta vừa đạt huy chương vàng cờ vây cấp quốc gia, ngoài ra thành tích học tập rất tốt. Nhưng cái kỳ lạ là cậu ta không hề đi học thêm. Vậy là trường mình liền đưa cậu ta về học để lấy thêm danh tiếng, nghe nói là còn cho cậu ta học bổng cho tới khi cậu ta học hết cấp 3 đó. Trâu bò chưa?”
Cờ vây?
Vi Nhã nghĩ tới liền bật cười. Hắn rất giỏi cờ vây.
Vào lớp rồi. Thầy giáo già bước vào, không nói không rằng cầm phấn viết bảng: [Kiểm tra 15 phút: Cho hàm số: y = ax2+bx+c…]. Học sinh phía dưới liền nháo nhào mượn bút mượn vở,... Hết 15 phút thu bài. Minh Ngọc hơi rướn về phía Vi Nhã hỏi nhỏ: “Vừa nãy cậu làm được bài không?”
Vi Nhã gật đầu. Bài dễ quá! Nhưng nguyên chủ vốn không phải học sinh giỏi, nên lúc làm cô cố tình làm sai một chút.
Giờ ra chơi, Vi Nhã tranh thủ đi kiếm học sinh chuyển trường. Cô lân la hỏi giáo viên chủ nhiệm bên đó, thì biết được cậu ta họ Cố, tên Đình, nhà bán hàng tạp hóa, vừa mới chuyển tới đây hôm nay.
Vi Nhã gật gù. Cha cô xem ra còn có lương tâm.
Nhưng có một điểm khiến cô không vui, đó là Cố Đình được sắp xếp ngồi bên cạnh Tiêu Yên. Bên cạnh cô có một người khác cũng đang phóng tầm mắt laze về phía bọn họ, là An Dĩ Mặc.
Vi Nhã không có gì để nói với hắn, liền trực tiếp đi qua, nhưng lại bị An Dĩ Mặc giữ lại.
Một luông điện lập tức chạy trong đầu nguyên chủ.
Nguyên chủ lần này tên Từ Vi Nhã
“Nhã Nhi, đây là Dĩ Mặc, là cậu hai nhà họ An. Sau này sẽ là vị hôn phu của con”
Nhị thiếu gia nhà họ An, thật đẹp trai, thật xứng với mình.
“Anh Dĩ Mặc, em làm cơm trưa cho anh nè. Mong anh có thể nhận lấy”.
“Ừm để đó đi”
“Anh Dĩ Mặc, hôm nay ba mẹ em muốn mời anh qua ăn cơm”
“Buổi tối tôi sẽ qua”
“Anh Dĩ Mặc…”
Vi Nhã ôm trán. Cô cũng đoán được đại khái cốt truyện rồi.
Ký ức lướt chầm chập như một cuốn phim, thoáng chốc đến đoạn Vi Nhã hóng nhất: “Cô ta là ai chứ? Một con bé quê mùa, nghèo mạt rệp như nó sao có thể sánh với anh Dĩ Mặc?”
“Vi Nhã, giữa chúng ta là quan hệ lợi ích, nhưng tôi với Tiêu Yên thật sự yêu nhau. Tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp nói rõ chuyện này, sẽ không để cô phải thiệt thòi đâu”
Nghe có vẻ trách nhiệm nhưng thực chất không khác gì tra nam.
Cô gái Tiêu Yên kia liền bị nguyên chủ xông tới bóp cổ: “Tất cả là tại mày. Tránh xa anh Dĩ Mặc ra, nếu không tao cho cả nhà mày bán xới khỏi nơi này”
Tên An Dĩ Mặc đó liền đẩy nguyên chủ ra: “Đủ rồi. Tôi không cho phép cô làm tổn thương Tiêu Yên”
Nguyên chủ liền ngã đập đầu xuống đất. Thế là Vi Nhã xuyên qua.
Nguyện vọng của nguyên chủ là cướp An Dĩ Mặc về tay mình.
Ba à, ba chơi lớn thật đấy.
Cái tên An Dĩ Mặc ưu nhã đẩy cửa bước vào: “Ba mẹ bảo tôi tới thăm cô”
Có nghĩa là nếu ba mẹ hắn không bảo hắn tới thì hắn sẽ không tới đâu nhỉ?
Vi Nhã nghiêng đầu tự hỏi: “Anh là ai?”
“Cô…” Ngã một cái liền không nhớ mình sao?
“Cô có nhớ mình là ai không?” Hắn thử thăm dò
Vi Nhã nghĩ nghĩ một hồi, liền ôm đầu: “Đừng hỏi nữa”
An Dĩ Mặc liền gọi ba mẹ Từ và bác sĩ tới kiểm tra, hắn như vậy là xong nhiệm vụ thăm vị hôn thê rồi.
Bác sĩ khám xong một hồi: “Có thể do não bị chấn động, nên sẽ tạm thời mất trí nhớ”
“Vậy bao lâu con tôi mới có thể nhớ lại?”
Bác sĩ lắc đầu: “Cái này tùy thuộc vào người bệnh thôi”
Mẹ Từ che miệng khóc rấm rứt. Ba Từ ở bên cạnh vỗ vai an ủi.
Một lúc lâu sau, ba mẹ Từ mới hết xúc động, đi tới bên cạnh cô: “Chúng ta là ba mẹ con, có gì không hiểu, thì hỏi ba mẹ”
Vi Nhã lập tức hỏi: “Con là ai?”
Mẹ Từ kiên nhẫn giải thích cho cô: “Con là Từ Vi Nhã, là đại tiểu thư Từ gia, phía dưới có 1 em trai, tên là Từ Tiểu Vũ. Ba là Từ Chấn Hiệp, mẹ là Trần Ngọc Mai. Nhà ta mở một công ty bán trang sức đá quý để làm ăn. Còn cậu trai tới lúc nãy, là vị hôn phu ba mẹ chọn cho con”.
“Vậy sao?”
Ánh mắt mẹ Từ xoáy sâu vào biểu cảm của cô.
“Con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi” Vi Nhã viện cớ ở một mình. Cô cần yên tĩnh để sắp xếp lại sự việc, đồng thời vạch ra con đường để đi hết vị diện này.
Sau một tuần nghỉ ngơi hồi phục, Vi Nhã liền cắp sách tới trường. Cô mặc đồng phục, phía dưới đi giày búp bê, bên trên buộc tóc đuôi gà, nhìn rất ra dáng nữ sinh mơn mởn như nụ hoa đầu cành.
Đã mất trí nhớ thì phải tận dụng triệt để.
Ngôi trường này là ban đầu là trường tư thục quốc tế dành cho nhà giàu, nhưng cũng không thiếu các chính sách học bổng dành cho những học sinh tài năng nhưng nhà không có điều kiện. Nói chung hoặc là nhà phải thật giàu, hoặc là bản thân phải thật giỏi mới có thể vào ngôi trường này.
Vi Nhã đi tới đâu cũng lễ phép cúi đầu chào các thầy cô đi qua. Thầy cô thấy cô lễ phép như vậy thì như gặp phải quỷ, liền chạy xa hàng cây số.
Bỗng ở đằng sau có người đập vào vai cô, Vi Nhã theo phản xạ bắt lấy tay đối phương bẻ ngược ra đằng sau.
“Á á… Vi Nhã, cậu làm gì vậy? Định phế tớ à?” Vi Nhã liền thả tay cô ta ra. Đây là một nữ phụ não tàn khác, là một người bạn thân thiết của nguyên chủ.
“Cậu là…”
Cô ta xua xua tay trước mặt Vi Nhã: “Ồ, là thật!” rồi trịnh trọng đứng trước mặt cô, hắng một tiếng: “Tớ là Minh Ngọc, là bạn thân của cậu”
Vi Nhã gật đầu, lẩm bẩm: “Minh Ngọc…”
“Sắp tới giờ vào lớp rồi, đi thôi” Minh Ngọc kéo Vi Nhã chạy vào lớp. Hai người chạy tới cửa lớp thì đụng phải Tiêu Yên đang đi tới, đằng sau là An Dĩ Mặc.
“Cô không có mắt à?” Minh Ngọc liền lớn tiếng.
“Chính là hai người không nhìn phía trước liền đâm phải tôi, bây giờ lại trách tôi”
Minh Ngọc định dạy dỗ Tiêu Yên một trận nhưng bị Vi Nhã kéo lại: “Bỏ đi, sắp vào tiết rồi đấy”
Minh Ngọc hậm hực theo Vi Nhã vào lớp. Trước khi đi còn không quên trừng mắt nhìn Tiêu Yên.
An Dĩ Mặc cùng Tiêu Yên dán mắt nhìn Vi Nhã. Sau khi mất trí nhớ, cô ta có vẻ hiền lành, nhút nhát hơn. Một lúc sau, An Dĩ Mặc cũng vào lớp, Tiêu Yên lại học ở lớp khác. Bởi vì lớp này dành cho những cậu ấm cô chiêu giàu nhất trường, còn lớp Tiêu Yên học là lớp dành cho những học sinh thường dân có thành tích học tập tốt.
“Cậu làm sao vậy?” Minh Ngọc không hiểu mà hỏi cô.
Vi Nhã để cặp sách xuống bàn, lấy sách vở từ bên trong ra: “Cậu biết thế nào gọi là tạo vỏ bọc không?” Sở dĩ tại sao trà xanh luôn được che chở, tại vì họ biết cách tạo ra cho mình vỏ bọc thật xinh đẹp, yếu ớt, che đậy bản chất thối rữa bên trong.
Minh Ngọc lặng lẽ giơ ngón cái.
Cao thủ!
Trong lúc Vi Nhã đang ngồi tám chuyện với Minh Ngọc, cô liền chú ý một chàng trai đeo kính đi qua cửa lớp, mặc một bộ đồng phục hơi sờn, nhìn cái biết ngay là không cùng tầng lớp với các cô.
“Ai vậy?” Vi Nhã nheo mắt hỏi. Hắn ta thoạt nhìn có nét giống người yêu cô.
Minh Ngọc theo phản xạ nhìn tới: “Nghe nói là cậu ta vừa đạt huy chương vàng cờ vây cấp quốc gia, ngoài ra thành tích học tập rất tốt. Nhưng cái kỳ lạ là cậu ta không hề đi học thêm. Vậy là trường mình liền đưa cậu ta về học để lấy thêm danh tiếng, nghe nói là còn cho cậu ta học bổng cho tới khi cậu ta học hết cấp 3 đó. Trâu bò chưa?”
Cờ vây?
Vi Nhã nghĩ tới liền bật cười. Hắn rất giỏi cờ vây.
Vào lớp rồi. Thầy giáo già bước vào, không nói không rằng cầm phấn viết bảng: [Kiểm tra 15 phút: Cho hàm số: y = ax2+bx+c…]. Học sinh phía dưới liền nháo nhào mượn bút mượn vở,... Hết 15 phút thu bài. Minh Ngọc hơi rướn về phía Vi Nhã hỏi nhỏ: “Vừa nãy cậu làm được bài không?”
Vi Nhã gật đầu. Bài dễ quá! Nhưng nguyên chủ vốn không phải học sinh giỏi, nên lúc làm cô cố tình làm sai một chút.
Giờ ra chơi, Vi Nhã tranh thủ đi kiếm học sinh chuyển trường. Cô lân la hỏi giáo viên chủ nhiệm bên đó, thì biết được cậu ta họ Cố, tên Đình, nhà bán hàng tạp hóa, vừa mới chuyển tới đây hôm nay.
Vi Nhã gật gù. Cha cô xem ra còn có lương tâm.
Nhưng có một điểm khiến cô không vui, đó là Cố Đình được sắp xếp ngồi bên cạnh Tiêu Yên. Bên cạnh cô có một người khác cũng đang phóng tầm mắt laze về phía bọn họ, là An Dĩ Mặc.
Vi Nhã không có gì để nói với hắn, liền trực tiếp đi qua, nhưng lại bị An Dĩ Mặc giữ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.