Chương 97: Thế giới 4: Quý tộc và thường dân (6)
Giang Ngô
01/05/2023
Sáng hôm sau, là ngày cuối cùng của buổi dã ngoại. Cách khu nghỉ dưỡng 30 phút đi xe là một bãi biển mới được khai thác, vẫn còn rất vắng vẻ, nước rất trong.
Minh Ngọc liền rủ Vi Nhã đi tới một cửa hàng bán đồ tắm: “Nè nè, chọn đi. Cái này, cái này …” Minh Ngọc gần như quơ hết cả cửa hàng rồi vứt sang cho Vi Nhã. “Mặc thử đi”
Vi Nhã ôm một đống đồ đi vào phong thử đồ.
Vi Nhã nhìn một đống bikini trên tay mình liền thấy một bộ bikini màu xanh nhạt.
Ừm! Cái này không tệ, không quá lộ, khoác thêm một chiếc áo bên ngoài là vừa xinh.
Minh Ngọc thấy Vi Nhã bước ra, mắt không khỏi sáng lên, “Bọn con trai sẽ phải quỳ rạp dưới chân cậu”
Vi Nhã bĩu môi. Người cần quỳ rạp dưới chân cô thì chẳng thấy quỳ, suốt ngày mang cái vẻ đã nghiện lại còn ngại, nhìn thấy cô là chạy mất hút.
Chờ Minh Ngọc mua xong, hai cô gái liền tiến ra bãi biển. Ánh nắng trong vắt chiếu xuống mặt biển, không khí tươi mới, gió thổi nhè nhẹ cùng tiếng sóng vỗ rì rào khiến Vi Nhã cảm thấy lâng lâng. Cô liền kiếm một cái ghế dài nằm xuống tận hưởng mặc cho vô số cặp mắt như đèn pha nhìn vào mình.
Nhưng không nghỉ ngơi được bao lâu, ở phía xa liền có tiếng ồn ào: “Có người đuổi nước, hình như là Cố Đình”
Cố Đình?
Sang thế giới này hắn thành vịt cạn rồi?
Vi Nhã liền nhanh chóng đứng dậy chạy ra bờ biển, thấy Cố Đình đang chới với giữa dòng nước, Vi Nhã lập tức nhảy xuống.
Cố Đình nhanh chóng được cứu lên bờ.
“Cố Đình! Cố Đình!” Vi Nhã vỗ vỗ mặt hắn.
Hắn yếu ớt gọi: “Nhã… Nhi…”
Vi Nhã nghe thấy hắn gọi tên thân mật của mình, trong lòng giống như có trái bom nổ bùm một cái.
Vi Nhã lập tức dùng sức ép tim, chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho hắn, An Dĩ Mặc liền phản đối: “Từ Vi Nhã, cậu đang làm trò gì?”.
Vi Nhã cảm thấy tên này là muốn ăn đòn: “Cứu người, có chuyện gì sao?”
“Có bao nhiêu người ở đây, sao cậu lại làm việc này? Còn nữa, cô mặc cái gì đây?” Tốt xấu gì cô cũng là vị hôn thê của hắn, việc này truyền ra, mặt mũi hắn để nơi nào.
Vi Nhã cười lạnh trong lòng: “Mọi việc tôi sẽ tới gánh vác”
An Dĩ Mặc cảm thấy Vi Nhã bây giờ, bề ngoài giống như nhu hòa, biết an phận, nhưng thực chất là không quan tâm đến ai cả.
Hắn liền tiến tới kéo cô ra: “Tôi không cho phép”
Vi Nhã giật tay mình ra: “Cậu là ba hay mẹ tôi mà bắt tôi làm này làm nọ?” Bổn công chúa ghét nhất bị người khác bắt ép
Tiêu Yên lúc này mới hớt hải chạy tới; “Hai cậu đừng cãi nhau nữa.” Nhưng lời nói của Tiêu Yên bây giờ làm gì có phân lượng nào?
Mọi người đều mắt tròn mắt dẹt mà nhìn. Cứ như vậy được 5 phút, cuối cùng Cố Đình cũng nôn ra nước, hai mắt từ từ mở ra.
Thầy giáo lập tức chạy tới: “Không sao chứ?”
“Khụ… khụ… Không sao cả!”, Cố Đình khoát tay.
Chắc chắn là Cố Đình không sao, thầy giáo mới hướng sự chú ý tới hai người: “Hai em, về trường viết bản kiểm điểm cho tôi”
Vi Nhã cúi đầu: “Vâng”
Nhưng An Dĩ Mặc đâu thể chịu đựng việc này. Trong người hắn đang bốc hóa, sẵn luôn nói với thầy giáo: “Đây là việc riêng nhà em, thầy đừng quản. Nếu không thì thầy đừng mong đi dạy ở đây nữa”
Phú nhị đại lên tiếng, thầy giáo cũng không thể làm gì, trừ khi muốn bị cắt mất cần câu cơm.
Cứ như vậy chuyến tắm biển kết thúc không mấy vui vẻ. Vi Nhã liền kiếm cớ sang bên làng nọ để tìm kho báu.
Ở làng này thì có kho báu gì chứ?
Vi Nhã cầm bản đồ nhìn ngang nhìn dọc cũng không nhìn ra điểm gì đặc biệt. Toàn bộ làng đều là đồng bằng, ở xa xa là biển, bên kia là núi. Nếu như để khai thác du lịch…
Chẳng lẽ là…
Vi Nhã liền gọi điện hỏi thầy giáo.
Hóa ra đây là quê hương của hiệu trưởng. Thực sự thì vị hiệu trưởng này cũng rất có tâm, nếu không có vụ trời mưa buổi tối kia.
Ở bên gốc cây gạo có bà bán hàng nước chè, Vi Nhã liền tới uống nước. Bà bán nước chè luôn là nguồn thông tin hữu ích.
“Bà ơi, làng này có vẻ ít người quá nhỉ?”
Bà bán nước chè liền cười: “Chắc cháu từ xa tới đây nên không biết, từng có một thời gian làng này vô cùng trù phú nổi tiếng, khách tới nườm nượp”
Vi Nhã nghi hoặc: “Vậy tại sao bây giờ lại vắng vẻ như vậy?”
Hóa ra hai mươi năm trước, nhờ thiên nhiên ban tặng cho địa hình đa dạng, ngôi làng này vốn là một địa điểm nghỉ dưỡng nổi tiếng của những người giàu có. Nhưng sau đó có những người nổi lòng tham muốn ôm trọn mảnh đất này, liền cưỡng chế người dân nơi đây phải bán lại đất với giá rẻ. Người dân làm nông, nếu bán đất đi thì làm sao có thể làm nông. Vậy là tranh cãi nổ ra. Có những người vì đồng tiền mà bán đi mảnh đất của mình, lên thành phố kiếm sống, nhưng có người lại muốn bảo vệ phần mộ tổ tiên nên dù họ trả giá cao cũng không bán.
“Vậy sau đó thế nào?” Vi Nhã thực sự bị cuốn vào câu chuyện của bà bán nước chè.
“Sau đó ư?” Bà bán nước chè tiếp tục hồi tưởng. “Sau đó bọn họ cho người tới cưỡng chế, đuổi chúng ta ra khỏi nhà.”
“Vậy sao bây giờ làng lại trồng lúa rồi?”
Bà lão chỉ tay lên núi: “Là vì có thần làng che chở, những người đó sau khi lấy được mảnh đất, liền phá hết cây cối mùa màng để xây nhà, nhưng khi vừa mới bắt đầu thi công liền xảy ra sự cố, cứ thế kéo dài. Người đầu tư cũng vì vậy mà nản chí. Bà con liền trở lại làm nông như trước kia”
Thần làng, mà lại ở trên núi sao?
Vi Nhã uống một hớp trà: “Vậy là mảnh đất này đến nay là vô chủ sao?”
Bà bán nước chè gật đầu: “Từ sau việc đó, không ai dám nhận là đất của mình, tất cả đều là đất của thần làng hết đó”
Vi Nhã thấy đã muộn liền tạm biệt bà bán nước chè, chuẩn bị rời khỏi. Nhưng không ngờ khi đứng lên, cô liền cảm thấy đầu óc choáng váng. Không lâu sau liền ngất xỉu.
Minh Ngọc liền rủ Vi Nhã đi tới một cửa hàng bán đồ tắm: “Nè nè, chọn đi. Cái này, cái này …” Minh Ngọc gần như quơ hết cả cửa hàng rồi vứt sang cho Vi Nhã. “Mặc thử đi”
Vi Nhã ôm một đống đồ đi vào phong thử đồ.
Vi Nhã nhìn một đống bikini trên tay mình liền thấy một bộ bikini màu xanh nhạt.
Ừm! Cái này không tệ, không quá lộ, khoác thêm một chiếc áo bên ngoài là vừa xinh.
Minh Ngọc thấy Vi Nhã bước ra, mắt không khỏi sáng lên, “Bọn con trai sẽ phải quỳ rạp dưới chân cậu”
Vi Nhã bĩu môi. Người cần quỳ rạp dưới chân cô thì chẳng thấy quỳ, suốt ngày mang cái vẻ đã nghiện lại còn ngại, nhìn thấy cô là chạy mất hút.
Chờ Minh Ngọc mua xong, hai cô gái liền tiến ra bãi biển. Ánh nắng trong vắt chiếu xuống mặt biển, không khí tươi mới, gió thổi nhè nhẹ cùng tiếng sóng vỗ rì rào khiến Vi Nhã cảm thấy lâng lâng. Cô liền kiếm một cái ghế dài nằm xuống tận hưởng mặc cho vô số cặp mắt như đèn pha nhìn vào mình.
Nhưng không nghỉ ngơi được bao lâu, ở phía xa liền có tiếng ồn ào: “Có người đuổi nước, hình như là Cố Đình”
Cố Đình?
Sang thế giới này hắn thành vịt cạn rồi?
Vi Nhã liền nhanh chóng đứng dậy chạy ra bờ biển, thấy Cố Đình đang chới với giữa dòng nước, Vi Nhã lập tức nhảy xuống.
Cố Đình nhanh chóng được cứu lên bờ.
“Cố Đình! Cố Đình!” Vi Nhã vỗ vỗ mặt hắn.
Hắn yếu ớt gọi: “Nhã… Nhi…”
Vi Nhã nghe thấy hắn gọi tên thân mật của mình, trong lòng giống như có trái bom nổ bùm một cái.
Vi Nhã lập tức dùng sức ép tim, chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho hắn, An Dĩ Mặc liền phản đối: “Từ Vi Nhã, cậu đang làm trò gì?”.
Vi Nhã cảm thấy tên này là muốn ăn đòn: “Cứu người, có chuyện gì sao?”
“Có bao nhiêu người ở đây, sao cậu lại làm việc này? Còn nữa, cô mặc cái gì đây?” Tốt xấu gì cô cũng là vị hôn thê của hắn, việc này truyền ra, mặt mũi hắn để nơi nào.
Vi Nhã cười lạnh trong lòng: “Mọi việc tôi sẽ tới gánh vác”
An Dĩ Mặc cảm thấy Vi Nhã bây giờ, bề ngoài giống như nhu hòa, biết an phận, nhưng thực chất là không quan tâm đến ai cả.
Hắn liền tiến tới kéo cô ra: “Tôi không cho phép”
Vi Nhã giật tay mình ra: “Cậu là ba hay mẹ tôi mà bắt tôi làm này làm nọ?” Bổn công chúa ghét nhất bị người khác bắt ép
Tiêu Yên lúc này mới hớt hải chạy tới; “Hai cậu đừng cãi nhau nữa.” Nhưng lời nói của Tiêu Yên bây giờ làm gì có phân lượng nào?
Mọi người đều mắt tròn mắt dẹt mà nhìn. Cứ như vậy được 5 phút, cuối cùng Cố Đình cũng nôn ra nước, hai mắt từ từ mở ra.
Thầy giáo lập tức chạy tới: “Không sao chứ?”
“Khụ… khụ… Không sao cả!”, Cố Đình khoát tay.
Chắc chắn là Cố Đình không sao, thầy giáo mới hướng sự chú ý tới hai người: “Hai em, về trường viết bản kiểm điểm cho tôi”
Vi Nhã cúi đầu: “Vâng”
Nhưng An Dĩ Mặc đâu thể chịu đựng việc này. Trong người hắn đang bốc hóa, sẵn luôn nói với thầy giáo: “Đây là việc riêng nhà em, thầy đừng quản. Nếu không thì thầy đừng mong đi dạy ở đây nữa”
Phú nhị đại lên tiếng, thầy giáo cũng không thể làm gì, trừ khi muốn bị cắt mất cần câu cơm.
Cứ như vậy chuyến tắm biển kết thúc không mấy vui vẻ. Vi Nhã liền kiếm cớ sang bên làng nọ để tìm kho báu.
Ở làng này thì có kho báu gì chứ?
Vi Nhã cầm bản đồ nhìn ngang nhìn dọc cũng không nhìn ra điểm gì đặc biệt. Toàn bộ làng đều là đồng bằng, ở xa xa là biển, bên kia là núi. Nếu như để khai thác du lịch…
Chẳng lẽ là…
Vi Nhã liền gọi điện hỏi thầy giáo.
Hóa ra đây là quê hương của hiệu trưởng. Thực sự thì vị hiệu trưởng này cũng rất có tâm, nếu không có vụ trời mưa buổi tối kia.
Ở bên gốc cây gạo có bà bán hàng nước chè, Vi Nhã liền tới uống nước. Bà bán nước chè luôn là nguồn thông tin hữu ích.
“Bà ơi, làng này có vẻ ít người quá nhỉ?”
Bà bán nước chè liền cười: “Chắc cháu từ xa tới đây nên không biết, từng có một thời gian làng này vô cùng trù phú nổi tiếng, khách tới nườm nượp”
Vi Nhã nghi hoặc: “Vậy tại sao bây giờ lại vắng vẻ như vậy?”
Hóa ra hai mươi năm trước, nhờ thiên nhiên ban tặng cho địa hình đa dạng, ngôi làng này vốn là một địa điểm nghỉ dưỡng nổi tiếng của những người giàu có. Nhưng sau đó có những người nổi lòng tham muốn ôm trọn mảnh đất này, liền cưỡng chế người dân nơi đây phải bán lại đất với giá rẻ. Người dân làm nông, nếu bán đất đi thì làm sao có thể làm nông. Vậy là tranh cãi nổ ra. Có những người vì đồng tiền mà bán đi mảnh đất của mình, lên thành phố kiếm sống, nhưng có người lại muốn bảo vệ phần mộ tổ tiên nên dù họ trả giá cao cũng không bán.
“Vậy sau đó thế nào?” Vi Nhã thực sự bị cuốn vào câu chuyện của bà bán nước chè.
“Sau đó ư?” Bà bán nước chè tiếp tục hồi tưởng. “Sau đó bọn họ cho người tới cưỡng chế, đuổi chúng ta ra khỏi nhà.”
“Vậy sao bây giờ làng lại trồng lúa rồi?”
Bà lão chỉ tay lên núi: “Là vì có thần làng che chở, những người đó sau khi lấy được mảnh đất, liền phá hết cây cối mùa màng để xây nhà, nhưng khi vừa mới bắt đầu thi công liền xảy ra sự cố, cứ thế kéo dài. Người đầu tư cũng vì vậy mà nản chí. Bà con liền trở lại làm nông như trước kia”
Thần làng, mà lại ở trên núi sao?
Vi Nhã uống một hớp trà: “Vậy là mảnh đất này đến nay là vô chủ sao?”
Bà bán nước chè gật đầu: “Từ sau việc đó, không ai dám nhận là đất của mình, tất cả đều là đất của thần làng hết đó”
Vi Nhã thấy đã muộn liền tạm biệt bà bán nước chè, chuẩn bị rời khỏi. Nhưng không ngờ khi đứng lên, cô liền cảm thấy đầu óc choáng váng. Không lâu sau liền ngất xỉu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.