Chương 152: Thế giới 5: Bệnh viện tâm thần (18)
Giang Ngô
01/05/2023
Tên đại ca cho người trói Vi Nhã lại, bóp mạnh hai bên má cô, bắt cô đối diện với mình: “Cô biết chúng tôi tìm cô khổ sở như thế nào không? Nếu có trách thì trách cô là đứa con gái còn sống sót của Lâm gia” Bỗng tay hắn liền tăng sức mạnh, bóp chặt quai hàm của cô: “Năm đó không ngờ lại để xổng mất đứa con gái”.
Vi Nhã cười mỉa mai: “Mấy người hao tâm tốn sức như vậy chỉ vì tài sản Lâm gia sao?”. Thực chất cái quỹ bảo trợ gì đó chỉ là bề nổi, còn tài sản của Lâm gia chính là quỹ đen, bên trong chính là bảo vật của Lâm lão gia.
Nhìn nụ cười gợi đòn của Vi Nhã, khiến máu nóng của tên đại ca nổi lên. Hắn liền đánh Vi Nhã một bạt tai.
“Mẹ kiếp, con khốn! Chờ đi, chống mắt lên mà nhìn chúng tao lấy được quỹ đen Lâm gia. Lúc đó tao sẽ cho mày xuống đoàn tụ cùng hai ông bà già kia! Cũng giống như cách chúng tao tiễn bọn họ xuống địa ngục!”. Hắn cười man rợ. Nụ cười của hắn khiến cô cảm thấy ghê tởm khắp người.
“Chúng mày, lôi con ả này đi!”.
Đám đàn em của hắn liền lôi Vi Nhã lên, bỗng bọn chúng thấy cái gì đó cồm cộm dưới túi quần của cô liền lấy ra.
Một tên thuộc hạ kêu lên: “Đại ca, cô ta vậy mà lại gọi điện!”.
“Cái gì?” Vậy mà cô ta… Tên đại ca đi tới giật lấy cái điện thoại đập xuống đất vỡ tan tành, sau đó đá vào người Vi Nhã khiến cô đau đớn nằm co người trên đường. Hắn ta đi tới nắm tóc cô giật mạnh ra đằng sau: “Con khốn! Vậy mà mày lại dám gọi điện!”.
Vi Nhã cười khinh bỉ: “Mày tưởng chỉ cần đập vỡ điện thoại là xong sao? Tao còn hàng ngàn cách khiến mày phải trả giá vì động đến tao và ba mẹ tao! Mày muốn thử thêm không?”.
Sự khiêu khích của Vi Nhã khiến cơn phẫn nộ của bọn chúng lên đến đỉnh điểm.
“Con khốn! Mày muốn chết!” Cước thứ ba của tên đại ca chuẩn bị đá xuống, Vi Nhã nhắm mắt chờ đợi. Nhưng đáp lại cô là tiếng súng chỉ thiên rền vang.
“Mẹ kiếp, bọn cớm! Chạy nhanh!” Bọn chúng liền hộc tốc chạy lên xe, bỏ quên cả Vi Nhã ở đó.
Vi Nhã không còn sức lực, nằm co ro dưới nền đường, liền nghe thấy tiếng nói trầm ấm quen thuộc: “Sao cứ phải một mình xông vào nguy hiểm như thế? Đừng quên em thuộc quyền giám hộ của tôi!”.
Nhìn toàn thân đầy thương tích của cô gái, trong lòng Lăng Thiên như ngàn mũi dao đâm vào. Hắn biết lúc phải chịu những vết thương này, cô đau đớn đến nhường nào, vậy mà vẫn ngạo nghễ ngẩng đầu, không cầu xin, không khóc lóc.
Hắn cởi áo khoác ngoài ra bọc lại cho cô rồi ôm cô vào lòng, giọng nói chua xót: “Xin lỗi, là anh đến muộn!”.
Không hiểu vì sao khi bị bọn chúng hành hạ, cô vẫn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng khi nghe được câu này của hắn, trái tim cô như bị bóp nghẹt, nước mắt trào ra như đê vỡ. Cô túm chặt lấy hắn khóc òa lên, giống như tìm được khoảng an toàn của riêng mình vậy.
Lăng Thiên vẫn để yên để cô khóc, bàn tay vỗ nhè nhẹ, luôn miệng an ủi: “Không sao rồi! Không sao rồi!”.
Là hắn đáng chết! Nếu như không phải hôm đó tự dưng suy nghĩ lung tung, cũng sẽ không giận lẫy cô, cô bị người ta khi dễ cũng không biết.
[Hức… hức… Cảm động quá, độ hảo cảm hiện giờ là 70 điểm. Để bổn hệ thống chụp giúp người mấy tấm hình!] Hệ thống sụt sịt nói.
Dường như vẫn không tin, Vi Nhã đưa tay lên muốn chạm vào khuôn mặt đó, nhưng nhìn thấy bàn tay dính đầy máu của mình, đành hạ xuống.
Lăng Thiên liền bắt lấy bàn tay đỏ máu đó, áp lên má mình, trên gương mặt cố gắng vẽ ra một nụ cười: “Không sao đâu! Em nghỉ ngơi đi. Anh ở cùng em”.
Vi Nhã mỉm cười, an tâm nhắm mắt lại, cô luôn biết bác sĩ là người tốt nhất đối với cô.
Quản gia hộc tốc chạy tới, thở không ra hơi: “Mau… mau đưa tiểu thư đi bệnh viện!”.
“Có thể sao?” Chẳng phải lần trước khi cô bị sốt nhất quyết không đi viện sao?
Quản gia lòng nóng như lửa đốt, mau chóng giải thích: “Là vì muốn trốn tránh bọn chúng. Bây giờ bọn chúng phát hiện rồi thì trốn còn ích gì!”.
Quản gia cảm kích nói: “May mắn có cậu Vũ Văn ở đây! Nếu không…” Lúc nghe được tin tiểu thư bị bao vây, tim ông cứ như treo lủng lẳng trên sợi dây cước, qua vụ này ông cảm thấy mình tổn thọ đi mười năm.
Lăng Thiên trừng mắt về phía Hà Cẩn đang đứng phía sau, giọng điệu vừa mỉa mai: “Tôi cảm thấy việc này không đơn giản như vậy đâu!”.
Hà Cẩn cau mày: “Ý cậu là sao?”.
Lăng Thiên chỉnh lại áo khoác của Vi Nhã, bế cô lên đi tới xe, lúc lướt qua Hà Cẩn liền nhỏ giọng: “Ý trên mặt chữ!”.
- ------------------
Bệnh viện
Bác sĩ sau khi khám bệnh, làm đủ loại xét nghiệm cho Vi Nhã, băng bó những chỗ bị thương và truyền nước muối, liền thông báo rằng hầu hết là vết thương ngoài da, không đáng ngại. Lăng Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng những vết máu bầm và vết cứa rạch khá sâu, nếu không cẩn thận chăm sóc sẽ bị nhiễm trùng và để lại sẹo!”.
“Tôi biết rồi!” Lăng Thiên hắn đang đóng vai bác sĩ, ít nhiều gì vấn đề thay băng thường xuyên hắn vẫn nắm rõ.
Lăng Thiên bước vào trong, tìm kiếm bàn tay cô nắm lấy.
Vi Nhã sau một giấc ngủ dài liền tỉnh dậy, liền nhìn thấy Lăng Thiên ngồi bên cạnh cô.
“Em tỉnh rồi! Có thấy đau chỗ nào không?”.
Vi Nhã cười lắc đầu: “Không có!”. Bỗng dưng cô hơi nhăn mặt một chút.
Lăng Thiên vẫn ôn nhu nói với cô, nhưng trong giọng điệu đã có sự cứng rắn: “Đừng nói dối anh! Đau ở đâu đều phải nói với anh!”.
Vi Nhã nhìn hắn, hai mắt cong cong, khóe miệng hé mở: “Lúc đó, nhìn thấy bác sĩ, em còn không tin được! Rõ ràng anh biết em ở đâu, cũng không hỏi tới, khi em bị sốt cũng chỉ đưa em lên phòng. Nếu không phải em xảy ra chuyện, anh định không gặp em sao?”.
Trên gương mặt yêu nghiệt của hắn lộ ra vẻ thất thần, mãi một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng: “Không phải đâu!”.
Khi nghe cô nói “Bông hoa dại hái sau vườn, cài lên tóc, cùng kết nghĩa vợ chồng!”, lúc đó hắn có chút tức giận và ghen ghét, vì đó là lời Lâm Vi Nhã từng nói với nguyên chủ lúc nhỏ. Chính vì câu nói này, Lâm Vi Nhã mới không màng danh dự quyết tâm giành cho được Vũ Văn Thiên.
Nhưng Vi Nhã hiện giờ, người cô yêu là hắn, hay nguyên chủ?
Hắn gọi cô: “Nhã Nhi!”
Trên mặt Vi Nhã thoáng lên vẻ sửng sốt, nhưng nhanh chóng thay bằng nụ cười nhẹ: “Ừm!”.
“Anh của trước đây với anh của bây giờ… em thích ai?”.
Vi Nhã cười mỉa mai: “Mấy người hao tâm tốn sức như vậy chỉ vì tài sản Lâm gia sao?”. Thực chất cái quỹ bảo trợ gì đó chỉ là bề nổi, còn tài sản của Lâm gia chính là quỹ đen, bên trong chính là bảo vật của Lâm lão gia.
Nhìn nụ cười gợi đòn của Vi Nhã, khiến máu nóng của tên đại ca nổi lên. Hắn liền đánh Vi Nhã một bạt tai.
“Mẹ kiếp, con khốn! Chờ đi, chống mắt lên mà nhìn chúng tao lấy được quỹ đen Lâm gia. Lúc đó tao sẽ cho mày xuống đoàn tụ cùng hai ông bà già kia! Cũng giống như cách chúng tao tiễn bọn họ xuống địa ngục!”. Hắn cười man rợ. Nụ cười của hắn khiến cô cảm thấy ghê tởm khắp người.
“Chúng mày, lôi con ả này đi!”.
Đám đàn em của hắn liền lôi Vi Nhã lên, bỗng bọn chúng thấy cái gì đó cồm cộm dưới túi quần của cô liền lấy ra.
Một tên thuộc hạ kêu lên: “Đại ca, cô ta vậy mà lại gọi điện!”.
“Cái gì?” Vậy mà cô ta… Tên đại ca đi tới giật lấy cái điện thoại đập xuống đất vỡ tan tành, sau đó đá vào người Vi Nhã khiến cô đau đớn nằm co người trên đường. Hắn ta đi tới nắm tóc cô giật mạnh ra đằng sau: “Con khốn! Vậy mà mày lại dám gọi điện!”.
Vi Nhã cười khinh bỉ: “Mày tưởng chỉ cần đập vỡ điện thoại là xong sao? Tao còn hàng ngàn cách khiến mày phải trả giá vì động đến tao và ba mẹ tao! Mày muốn thử thêm không?”.
Sự khiêu khích của Vi Nhã khiến cơn phẫn nộ của bọn chúng lên đến đỉnh điểm.
“Con khốn! Mày muốn chết!” Cước thứ ba của tên đại ca chuẩn bị đá xuống, Vi Nhã nhắm mắt chờ đợi. Nhưng đáp lại cô là tiếng súng chỉ thiên rền vang.
“Mẹ kiếp, bọn cớm! Chạy nhanh!” Bọn chúng liền hộc tốc chạy lên xe, bỏ quên cả Vi Nhã ở đó.
Vi Nhã không còn sức lực, nằm co ro dưới nền đường, liền nghe thấy tiếng nói trầm ấm quen thuộc: “Sao cứ phải một mình xông vào nguy hiểm như thế? Đừng quên em thuộc quyền giám hộ của tôi!”.
Nhìn toàn thân đầy thương tích của cô gái, trong lòng Lăng Thiên như ngàn mũi dao đâm vào. Hắn biết lúc phải chịu những vết thương này, cô đau đớn đến nhường nào, vậy mà vẫn ngạo nghễ ngẩng đầu, không cầu xin, không khóc lóc.
Hắn cởi áo khoác ngoài ra bọc lại cho cô rồi ôm cô vào lòng, giọng nói chua xót: “Xin lỗi, là anh đến muộn!”.
Không hiểu vì sao khi bị bọn chúng hành hạ, cô vẫn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng khi nghe được câu này của hắn, trái tim cô như bị bóp nghẹt, nước mắt trào ra như đê vỡ. Cô túm chặt lấy hắn khóc òa lên, giống như tìm được khoảng an toàn của riêng mình vậy.
Lăng Thiên vẫn để yên để cô khóc, bàn tay vỗ nhè nhẹ, luôn miệng an ủi: “Không sao rồi! Không sao rồi!”.
Là hắn đáng chết! Nếu như không phải hôm đó tự dưng suy nghĩ lung tung, cũng sẽ không giận lẫy cô, cô bị người ta khi dễ cũng không biết.
[Hức… hức… Cảm động quá, độ hảo cảm hiện giờ là 70 điểm. Để bổn hệ thống chụp giúp người mấy tấm hình!] Hệ thống sụt sịt nói.
Dường như vẫn không tin, Vi Nhã đưa tay lên muốn chạm vào khuôn mặt đó, nhưng nhìn thấy bàn tay dính đầy máu của mình, đành hạ xuống.
Lăng Thiên liền bắt lấy bàn tay đỏ máu đó, áp lên má mình, trên gương mặt cố gắng vẽ ra một nụ cười: “Không sao đâu! Em nghỉ ngơi đi. Anh ở cùng em”.
Vi Nhã mỉm cười, an tâm nhắm mắt lại, cô luôn biết bác sĩ là người tốt nhất đối với cô.
Quản gia hộc tốc chạy tới, thở không ra hơi: “Mau… mau đưa tiểu thư đi bệnh viện!”.
“Có thể sao?” Chẳng phải lần trước khi cô bị sốt nhất quyết không đi viện sao?
Quản gia lòng nóng như lửa đốt, mau chóng giải thích: “Là vì muốn trốn tránh bọn chúng. Bây giờ bọn chúng phát hiện rồi thì trốn còn ích gì!”.
Quản gia cảm kích nói: “May mắn có cậu Vũ Văn ở đây! Nếu không…” Lúc nghe được tin tiểu thư bị bao vây, tim ông cứ như treo lủng lẳng trên sợi dây cước, qua vụ này ông cảm thấy mình tổn thọ đi mười năm.
Lăng Thiên trừng mắt về phía Hà Cẩn đang đứng phía sau, giọng điệu vừa mỉa mai: “Tôi cảm thấy việc này không đơn giản như vậy đâu!”.
Hà Cẩn cau mày: “Ý cậu là sao?”.
Lăng Thiên chỉnh lại áo khoác của Vi Nhã, bế cô lên đi tới xe, lúc lướt qua Hà Cẩn liền nhỏ giọng: “Ý trên mặt chữ!”.
- ------------------
Bệnh viện
Bác sĩ sau khi khám bệnh, làm đủ loại xét nghiệm cho Vi Nhã, băng bó những chỗ bị thương và truyền nước muối, liền thông báo rằng hầu hết là vết thương ngoài da, không đáng ngại. Lăng Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng những vết máu bầm và vết cứa rạch khá sâu, nếu không cẩn thận chăm sóc sẽ bị nhiễm trùng và để lại sẹo!”.
“Tôi biết rồi!” Lăng Thiên hắn đang đóng vai bác sĩ, ít nhiều gì vấn đề thay băng thường xuyên hắn vẫn nắm rõ.
Lăng Thiên bước vào trong, tìm kiếm bàn tay cô nắm lấy.
Vi Nhã sau một giấc ngủ dài liền tỉnh dậy, liền nhìn thấy Lăng Thiên ngồi bên cạnh cô.
“Em tỉnh rồi! Có thấy đau chỗ nào không?”.
Vi Nhã cười lắc đầu: “Không có!”. Bỗng dưng cô hơi nhăn mặt một chút.
Lăng Thiên vẫn ôn nhu nói với cô, nhưng trong giọng điệu đã có sự cứng rắn: “Đừng nói dối anh! Đau ở đâu đều phải nói với anh!”.
Vi Nhã nhìn hắn, hai mắt cong cong, khóe miệng hé mở: “Lúc đó, nhìn thấy bác sĩ, em còn không tin được! Rõ ràng anh biết em ở đâu, cũng không hỏi tới, khi em bị sốt cũng chỉ đưa em lên phòng. Nếu không phải em xảy ra chuyện, anh định không gặp em sao?”.
Trên gương mặt yêu nghiệt của hắn lộ ra vẻ thất thần, mãi một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng: “Không phải đâu!”.
Khi nghe cô nói “Bông hoa dại hái sau vườn, cài lên tóc, cùng kết nghĩa vợ chồng!”, lúc đó hắn có chút tức giận và ghen ghét, vì đó là lời Lâm Vi Nhã từng nói với nguyên chủ lúc nhỏ. Chính vì câu nói này, Lâm Vi Nhã mới không màng danh dự quyết tâm giành cho được Vũ Văn Thiên.
Nhưng Vi Nhã hiện giờ, người cô yêu là hắn, hay nguyên chủ?
Hắn gọi cô: “Nhã Nhi!”
Trên mặt Vi Nhã thoáng lên vẻ sửng sốt, nhưng nhanh chóng thay bằng nụ cười nhẹ: “Ừm!”.
“Anh của trước đây với anh của bây giờ… em thích ai?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.