Chương 138: Thế giới 5: Bệnh viện tâm thần (4)
Giang Ngô
01/05/2023
Lăng Thiên cười gượng, ngượng ngùng thu tay lại.
Vị bác sĩ lập tức nhảy xuống, tiến tới vỗ vai hắn: “Anh đừng buồn, dù sao bé Hồng cũng không hiểu phong tình, anh xem còn rất nhiều người ở đây!”. Bao nhiêu giai nhân tuyệt sắc ở đây, tại sao hắn lại chọn phải bé Hồng ngây thơ vô tư lự chứ?
Vị bác sĩ tỏ vẻ thông cảm: “Nhưng mà bé Hồng từ chối mất rồi. Vậy…”.
Lăng Thiên cười tự tin: “Chắc anh đã nghe biệt danh của tôi!”.
“Đã nghe!”. Nhưng chuyện này thì liên quan gì?
Bỗng hắn thấy bác sĩ Vũ Văn có vẻ gian gian.
“Anh xem tôi nhé!”.
Vị bác sĩ liền kéo tay hắn: “Anh định làm gì?”.
Lăng Thiên chỉ cười không nói gì, giật tay áo mình ra, đi tới chỗ bé Hồng rồi nói gì đó. Bé Hồng liền cười tươi rồi gật đầu rụp một cái.
Lăng Thiên cầm tay Vi Nhã bước tới giữa sân: “Bé Hồng đã đồng ý!”.
Bác sĩ Vũ Văn nói gì thế?
Mấy nữ điều dưỡng đều là vẻ mặt tiếc nuối. Những bác sĩ cùng điều dưỡng nam lên bốc thăm. Bọn họ cầu mong bên trong lá bốc thăm là những nữ điều dưỡng. Nhưng có một số người không được như ý.
Tiếng nhạc du dương cất lên, Lăng Thiên liền đặt tay Vi Nhã lên vai, còn tay trái của mình đặt trên vòng eo của cô, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại bóp một cái.
“Bé Hồng có vẻ ham ăn nhỉ!”. Lăng Thiên trêu đùa.
Vi Nhã chột dạ lấy tay che lên miệng mình: “Đâu có đâu!”. Bỗng nhiên cô nhìn lên, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Chuyện đó, bác sĩ phải giữ lời nhé!”. Truyện Mỹ Thực
Lăng Thiên ôn nhu nói: “Chỉ cần nghe lời tôi, em muốn gì cũng được!”.
[Hảo cảm của đối tượng là 15 điểm]
Vi Nhã vọng động kiễng chân dựa sát vào người Lăng Thiên, kích động nói: “Vậy khi nào bác sĩ đem tới?”. Gương mặt cô gần sát mặt hắn, tới nỗi hắn chỉ cần nghiêng đầu là có thể hôn lên đôi môi nhỏ mềm kia rồi.
Lăng Thiên khẽ kéo cô rời khỏi người mình rồi nói: “Đợi một thời gian nữa nhé, hiện tại chưa được!”.
Khiêu vũ xong, những nữ điều dưỡng liền mang tới một chiếc bánh ga tô lớn, chia cho mỗi người một phần.
Bỗng vị bác sĩ nam thu hút sự chú ý của mọi người, dõng dạc phát biểu: “Bác sĩ Vũ Văn, nhằm nâng cao tình đoàn kết giữa bác sĩ cùng bệnh viện chúng tôi, chúng tôi muốn anh có thể chia sẻ một chút về bản thân mình thông qua trò chơi nói thật hoặc thử thách nhé!”.
Những nữ điều dưỡng hưởng ứng vô cùng.
“Đúng đó, chúng tôi cũng muốn biết thêm về bác sĩ!”.
Lăng Thiên lịch sự nói: “Tối đa năm câu hỏi, được chứ?”.
Năm câu? Ít quá không vậy? Bọn họ muốn hỏi nhiều câu lắm.
Nhưng nam thần càng bí ẩn lại càng thu hút? Không phải sao?
“Được! Năm câu!”.
Câu hỏi đầu tiên tất nhiên là dành cho viện trưởng rồi.
Viện trưởng uống một ngụm bia rồi cất lời: “Bác sĩ Vũ Văn, vì sao cậu lại chọn làm ở bệnh viện An Đức?”.
Bác sĩ Vũ Văn là một bác sĩ trẻ đầy triển vọng, nhưng lại chọn vùng bệnh viện hẻo lánh này để công tác, điều này khiến ông không chỉ cảm thấy vui mừng mà còn băn khoăn!”.
Lăng Thiên đã lường trước câu hỏi này của Viện trưởng, hắn trả lời lưu loát: “Tôi ở thành phố, nhà cao cửa rộng đã quen, nên muốn trải nghiệm cuộc sống ở đây. Coi như lấy tư liệu xem môi trường sống ảnh hưởng bao nhiêu tới trí óc con người!”.
Mọi người gật đầu đã hiểu. Riêng viện trưởng lại tiếp tục uống thêm một ngụm bia, đôi mắt như nhìn thấu triệt hắn: “Cậu không nói thật!”.
Thời gian như ngưng đọng, cả không gian tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng ve kêu inh ỏi.
“Tôi làm viện trưởng hơn hai mươi năm nay, người như thế nào tôi nhìn ra được hết. Cậu nghĩ mình có thể qua mặt được tôi sao? Nói thật đi! Sao cậu lại tới đây?”.
Trong khoảnh khắc nào đó Lăng Thiên đã cảm thấy mình bị lột trần trước Viện trưởng, hắn cười nói: “Vì trả nợ ân tình!”.
Nói vậy cũng không sai, ba mẹ hắn nợ ân tình của ba mẹ Nhã Nhi, hắn cũng nợ ân tình của cô, dù là trong kịch bản hay ngoài đời thực.
“Lý do này đáng ngạc nhiên đấy!”.
Đến câu thứ hai, vị bác sĩ nam liền chen hỏi: “Bác sĩ Vũ Văn, tình trạng hôn nhân của cậu thế nào?”.
Quả là đi đúng tâm tư chị em.
Lăng Thiên nhìn hắn: “Bác sĩ Phùng đúng không? Tình trạng hôn nhân… phải nói thể nào nhỉ… Tôi có vị hôn thê chưa từng gặp mặt. Có tính không?”.
Nghe đến đây, trong chốc lát các nữ điều dưỡng liền ảo não một phen.
Bác sĩ Phùng cười trừ: “Chưa gặp mặt! Chưa gặp mặt mà!”.
Chẳng lẽ là kiểu hôn ước gia tộc trong truyền thuyết?
Bỗng Lạc Dao Dao hỏi: “Dù sao cũng là vị hôn thê của anh, sao tới giờ anh chưa gặp cô ấy?”.
Lăng Thiên nhìn Lạc Dao Dao: “Quan trọng sao? Dù sao cũng là sự sắp xếp của bậc tiền bối. Hơn nữa gần đây tôi mới biết được!”. Đó là vì Nhã Nhi trùng hợp là vị hôn thê của hắn, nếu như không phải thì hôn ước này với hắn không có ý nghĩa gì.
Câu trả lời của hắn lại khiến các nữ điều dưỡng nhen nhóm một tia hy vọng.
“Còn hai câu nữa! Các bác sĩ và điều dưỡng đã hỏi rồi! Giờ tới phía bệnh nhân!”.
Một cô gái tóc xoăn lọn, yêu kiều nhìn hắn: “Bác sĩ liệu… có thấy tôi đẹp không?”.
Lăng Thiên cười: “Không đẹp”.
“Bác sĩ!” Cô ta nhõng nhẽo nói.
Một bác sĩ nam tiện hỏi: “Bác sĩ ăn bánh không?”. Rồi đưa thêm bánh cho hắn.
“Tôi no rồi, cảm ơn!”.
Lăng Thiên liền đứng dậy. “Đã hết năm câu hỏi! Cũng đã muộn rồi! Mọi người về nghỉ sớm đi!”.
Mọi người há hốc mồm.
Vậy mà bác sĩ Vũ Văn lại chơi ăn gian!
- ------------------------------------
Lăng Thiên liền rời khỏi đó, tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống.
Gặp lại cô ấy… thật tốt!
Hắn vẫn cảm nhận được sự mãnh liệt của trái tim khi đối mặt với cô, không những không giảm mà còn tăng lên.
“Bác sĩ Vũ Văn, sao anh lại rời khỏi bữa tiệc rồi?” Lạc Dao Dao đi tới, ngồi bên cạnh hắn hỏi.
“Còn cô sao lại ra đây?”.
Lạc Dao Dao hấp tấp nói: “Vì… thấy anh rời khỏi bữa tiệc, mọi người lo lắng nên bảo tôi đi tìm thôi!”.
Lạc Dao Dao nhỏ tiếng nói: “Chuyện buổi sáng xin lỗi anh!”.
“Ừ”. Hắn cũng không hơi đâu đi so đo chuyện này.
Lăng Thiên đứng dậy rời khỏi. Lạc Dao Dao nhìn theo bóng lưng hắn, bất giác nở nụ cười.
- ----------------------------------------
Sáng hôm sau, hắn đi kiểm tra phòng bệnh, tới phòng của Vi Nhã thì liền nghe thấy cô hỏi:
“Bác sĩ, hôm nay được không?
Hắn lắc đầu.
Mặt Vi Nhã liền ỉu xìu xuống.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư… liên tiếp một tuần cô chỉ hỏi hắn có đúng một câu đó khiến hắn nhức đầu không thôi, đã thế độ hảo cảm còn giảm xuống 10 điểm.
“Em không có câu gì khác để hỏi sao?”.
Vi Nhã bày ra vẻ mặt rất bất mãn. Hắn cười xoa đầu cô: “Uống thuốc đi rồi bác sĩ sẽ mang tới cho em!”. Hắn được báo cáo lại là cô không chịu uống thuốc, hoặc trước mặt các bác sĩ giả vờ uống rồi nhổ ra.
Tiểu yêu tinh!
Lăng Thiên giơ túi thuốc ra trước mặt cô, Vi Nhã nhăn mặt từ chối. Lăng Thiên liền uy hiếp: “Em còn nhớ tôi nói gì không? Nếu như không uống thì tôi không mang tới đâu!”.
Vi Nhã khổ sở nhận mấy viên thuốc từ tay Lăng Thiên, dưới sự giám sát của hắn bỏ vào miệng rồi nuốt ực một cái.
“Ngoan lắm!” Hắn xoa đầu cô. “Chốc nữa tôi sẽ mang sang cho em được không?”
[Độ hảo cảm của đối tượng là 15 điểm]
Buổi trưa hắn mang cho cô một túi quýt đường nhỏ, là loại quýt đặc sản từ vùng nhiệt đới. Nhờ vậy mà cô hào phóng cho hắn thêm 2 điểm hảo cảm nữa.
Bỗng có nữ điều dưỡng chạy tới, thở không ra hơi: “Bác sĩ, có bệnh nhân đang lên cơn động kinh, anh mau tới xem đi ạ!”.
Vị bác sĩ lập tức nhảy xuống, tiến tới vỗ vai hắn: “Anh đừng buồn, dù sao bé Hồng cũng không hiểu phong tình, anh xem còn rất nhiều người ở đây!”. Bao nhiêu giai nhân tuyệt sắc ở đây, tại sao hắn lại chọn phải bé Hồng ngây thơ vô tư lự chứ?
Vị bác sĩ tỏ vẻ thông cảm: “Nhưng mà bé Hồng từ chối mất rồi. Vậy…”.
Lăng Thiên cười tự tin: “Chắc anh đã nghe biệt danh của tôi!”.
“Đã nghe!”. Nhưng chuyện này thì liên quan gì?
Bỗng hắn thấy bác sĩ Vũ Văn có vẻ gian gian.
“Anh xem tôi nhé!”.
Vị bác sĩ liền kéo tay hắn: “Anh định làm gì?”.
Lăng Thiên chỉ cười không nói gì, giật tay áo mình ra, đi tới chỗ bé Hồng rồi nói gì đó. Bé Hồng liền cười tươi rồi gật đầu rụp một cái.
Lăng Thiên cầm tay Vi Nhã bước tới giữa sân: “Bé Hồng đã đồng ý!”.
Bác sĩ Vũ Văn nói gì thế?
Mấy nữ điều dưỡng đều là vẻ mặt tiếc nuối. Những bác sĩ cùng điều dưỡng nam lên bốc thăm. Bọn họ cầu mong bên trong lá bốc thăm là những nữ điều dưỡng. Nhưng có một số người không được như ý.
Tiếng nhạc du dương cất lên, Lăng Thiên liền đặt tay Vi Nhã lên vai, còn tay trái của mình đặt trên vòng eo của cô, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại bóp một cái.
“Bé Hồng có vẻ ham ăn nhỉ!”. Lăng Thiên trêu đùa.
Vi Nhã chột dạ lấy tay che lên miệng mình: “Đâu có đâu!”. Bỗng nhiên cô nhìn lên, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Chuyện đó, bác sĩ phải giữ lời nhé!”. Truyện Mỹ Thực
Lăng Thiên ôn nhu nói: “Chỉ cần nghe lời tôi, em muốn gì cũng được!”.
[Hảo cảm của đối tượng là 15 điểm]
Vi Nhã vọng động kiễng chân dựa sát vào người Lăng Thiên, kích động nói: “Vậy khi nào bác sĩ đem tới?”. Gương mặt cô gần sát mặt hắn, tới nỗi hắn chỉ cần nghiêng đầu là có thể hôn lên đôi môi nhỏ mềm kia rồi.
Lăng Thiên khẽ kéo cô rời khỏi người mình rồi nói: “Đợi một thời gian nữa nhé, hiện tại chưa được!”.
Khiêu vũ xong, những nữ điều dưỡng liền mang tới một chiếc bánh ga tô lớn, chia cho mỗi người một phần.
Bỗng vị bác sĩ nam thu hút sự chú ý của mọi người, dõng dạc phát biểu: “Bác sĩ Vũ Văn, nhằm nâng cao tình đoàn kết giữa bác sĩ cùng bệnh viện chúng tôi, chúng tôi muốn anh có thể chia sẻ một chút về bản thân mình thông qua trò chơi nói thật hoặc thử thách nhé!”.
Những nữ điều dưỡng hưởng ứng vô cùng.
“Đúng đó, chúng tôi cũng muốn biết thêm về bác sĩ!”.
Lăng Thiên lịch sự nói: “Tối đa năm câu hỏi, được chứ?”.
Năm câu? Ít quá không vậy? Bọn họ muốn hỏi nhiều câu lắm.
Nhưng nam thần càng bí ẩn lại càng thu hút? Không phải sao?
“Được! Năm câu!”.
Câu hỏi đầu tiên tất nhiên là dành cho viện trưởng rồi.
Viện trưởng uống một ngụm bia rồi cất lời: “Bác sĩ Vũ Văn, vì sao cậu lại chọn làm ở bệnh viện An Đức?”.
Bác sĩ Vũ Văn là một bác sĩ trẻ đầy triển vọng, nhưng lại chọn vùng bệnh viện hẻo lánh này để công tác, điều này khiến ông không chỉ cảm thấy vui mừng mà còn băn khoăn!”.
Lăng Thiên đã lường trước câu hỏi này của Viện trưởng, hắn trả lời lưu loát: “Tôi ở thành phố, nhà cao cửa rộng đã quen, nên muốn trải nghiệm cuộc sống ở đây. Coi như lấy tư liệu xem môi trường sống ảnh hưởng bao nhiêu tới trí óc con người!”.
Mọi người gật đầu đã hiểu. Riêng viện trưởng lại tiếp tục uống thêm một ngụm bia, đôi mắt như nhìn thấu triệt hắn: “Cậu không nói thật!”.
Thời gian như ngưng đọng, cả không gian tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng ve kêu inh ỏi.
“Tôi làm viện trưởng hơn hai mươi năm nay, người như thế nào tôi nhìn ra được hết. Cậu nghĩ mình có thể qua mặt được tôi sao? Nói thật đi! Sao cậu lại tới đây?”.
Trong khoảnh khắc nào đó Lăng Thiên đã cảm thấy mình bị lột trần trước Viện trưởng, hắn cười nói: “Vì trả nợ ân tình!”.
Nói vậy cũng không sai, ba mẹ hắn nợ ân tình của ba mẹ Nhã Nhi, hắn cũng nợ ân tình của cô, dù là trong kịch bản hay ngoài đời thực.
“Lý do này đáng ngạc nhiên đấy!”.
Đến câu thứ hai, vị bác sĩ nam liền chen hỏi: “Bác sĩ Vũ Văn, tình trạng hôn nhân của cậu thế nào?”.
Quả là đi đúng tâm tư chị em.
Lăng Thiên nhìn hắn: “Bác sĩ Phùng đúng không? Tình trạng hôn nhân… phải nói thể nào nhỉ… Tôi có vị hôn thê chưa từng gặp mặt. Có tính không?”.
Nghe đến đây, trong chốc lát các nữ điều dưỡng liền ảo não một phen.
Bác sĩ Phùng cười trừ: “Chưa gặp mặt! Chưa gặp mặt mà!”.
Chẳng lẽ là kiểu hôn ước gia tộc trong truyền thuyết?
Bỗng Lạc Dao Dao hỏi: “Dù sao cũng là vị hôn thê của anh, sao tới giờ anh chưa gặp cô ấy?”.
Lăng Thiên nhìn Lạc Dao Dao: “Quan trọng sao? Dù sao cũng là sự sắp xếp của bậc tiền bối. Hơn nữa gần đây tôi mới biết được!”. Đó là vì Nhã Nhi trùng hợp là vị hôn thê của hắn, nếu như không phải thì hôn ước này với hắn không có ý nghĩa gì.
Câu trả lời của hắn lại khiến các nữ điều dưỡng nhen nhóm một tia hy vọng.
“Còn hai câu nữa! Các bác sĩ và điều dưỡng đã hỏi rồi! Giờ tới phía bệnh nhân!”.
Một cô gái tóc xoăn lọn, yêu kiều nhìn hắn: “Bác sĩ liệu… có thấy tôi đẹp không?”.
Lăng Thiên cười: “Không đẹp”.
“Bác sĩ!” Cô ta nhõng nhẽo nói.
Một bác sĩ nam tiện hỏi: “Bác sĩ ăn bánh không?”. Rồi đưa thêm bánh cho hắn.
“Tôi no rồi, cảm ơn!”.
Lăng Thiên liền đứng dậy. “Đã hết năm câu hỏi! Cũng đã muộn rồi! Mọi người về nghỉ sớm đi!”.
Mọi người há hốc mồm.
Vậy mà bác sĩ Vũ Văn lại chơi ăn gian!
- ------------------------------------
Lăng Thiên liền rời khỏi đó, tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống.
Gặp lại cô ấy… thật tốt!
Hắn vẫn cảm nhận được sự mãnh liệt của trái tim khi đối mặt với cô, không những không giảm mà còn tăng lên.
“Bác sĩ Vũ Văn, sao anh lại rời khỏi bữa tiệc rồi?” Lạc Dao Dao đi tới, ngồi bên cạnh hắn hỏi.
“Còn cô sao lại ra đây?”.
Lạc Dao Dao hấp tấp nói: “Vì… thấy anh rời khỏi bữa tiệc, mọi người lo lắng nên bảo tôi đi tìm thôi!”.
Lạc Dao Dao nhỏ tiếng nói: “Chuyện buổi sáng xin lỗi anh!”.
“Ừ”. Hắn cũng không hơi đâu đi so đo chuyện này.
Lăng Thiên đứng dậy rời khỏi. Lạc Dao Dao nhìn theo bóng lưng hắn, bất giác nở nụ cười.
- ----------------------------------------
Sáng hôm sau, hắn đi kiểm tra phòng bệnh, tới phòng của Vi Nhã thì liền nghe thấy cô hỏi:
“Bác sĩ, hôm nay được không?
Hắn lắc đầu.
Mặt Vi Nhã liền ỉu xìu xuống.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư… liên tiếp một tuần cô chỉ hỏi hắn có đúng một câu đó khiến hắn nhức đầu không thôi, đã thế độ hảo cảm còn giảm xuống 10 điểm.
“Em không có câu gì khác để hỏi sao?”.
Vi Nhã bày ra vẻ mặt rất bất mãn. Hắn cười xoa đầu cô: “Uống thuốc đi rồi bác sĩ sẽ mang tới cho em!”. Hắn được báo cáo lại là cô không chịu uống thuốc, hoặc trước mặt các bác sĩ giả vờ uống rồi nhổ ra.
Tiểu yêu tinh!
Lăng Thiên giơ túi thuốc ra trước mặt cô, Vi Nhã nhăn mặt từ chối. Lăng Thiên liền uy hiếp: “Em còn nhớ tôi nói gì không? Nếu như không uống thì tôi không mang tới đâu!”.
Vi Nhã khổ sở nhận mấy viên thuốc từ tay Lăng Thiên, dưới sự giám sát của hắn bỏ vào miệng rồi nuốt ực một cái.
“Ngoan lắm!” Hắn xoa đầu cô. “Chốc nữa tôi sẽ mang sang cho em được không?”
[Độ hảo cảm của đối tượng là 15 điểm]
Buổi trưa hắn mang cho cô một túi quýt đường nhỏ, là loại quýt đặc sản từ vùng nhiệt đới. Nhờ vậy mà cô hào phóng cho hắn thêm 2 điểm hảo cảm nữa.
Bỗng có nữ điều dưỡng chạy tới, thở không ra hơi: “Bác sĩ, có bệnh nhân đang lên cơn động kinh, anh mau tới xem đi ạ!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.