Chương 141: Thế giới 5: Bệnh viện tâm thần (7)
Giang Ngô
01/05/2023
“Ai dám chặn xe ông đây?”
Lăng Thiên bước ra khỏi xe, đôi mắt đen hơi nhíu lại, miệng khẽ nhếch lên.
“Là các cậu chắn ngang đầu xe của tôi. Hơn nữa có vẻ như tuổi tác chưa đủ để lái xe đâu nhỉ!”.
Mấy tên lưu manh cảm thấy mình bị khiêu khích. Một tên béo bước tới, chỉ cây gậy vào Lăng Thiên: “Mày biết tao là ai không? Dám chặn xe lũ này, mày khôn hồn thì quỳ xuống xin lỗi tao, có khi thương tình tao sẽ tha cho mày!”.
Lăng Thiên cau mày. Từ khi sinh ra tới giờ hắn chưa thấy ai dám ngông cuồng như vậy trước mặt hắn đâu!
Hắn khiêu khích: “Tôi muốn xem các cậu làm gì được tôi!”.
Quả nhiên đám lưu manh manh động, ỷ đông hiếp ít mà xông lên. Lăng Thiên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã hạ gục hết bọn chúng.
“Còn muốn nữa không?”.
Mấy tên lưu manh vẫn mạnh miệng: “Chờ đó, ba mẹ tao mà biết sẽ không tha cho mày đâu!”.
Lăng Thiên bẻ khớp tay răng rắc, đế giày ép mạnh xuống lồng ngực tên cầm đầu, cười nói: “Vậy sao? Có vẻ tôi ra tay hơi nhẹ thì phải!”. Chân hắn càng dồn lực xuống dưới.
Hệ thống toát mồ hôi hột.
Đến cách dọa người cũng giống ký chủ.
[Chủ nhân, đè nữa là chết người đấy!]
Tên cầm đầu nằm dưới bàn chân của hắn hít thở không thông, khuôn mặt tím tái: “Mau… bỏ...ra…!”
Lăng Thiên liền thu chân lại. Tên cầm đầu hít lấy hít để.
“Tôi còn rất nhiều cách để chơi với các cậu đó! Muốn thử không?”.
Bọn chúng lắc đầu lia lịa, vội vàng lê tới nắm lấy ống quần hắn.
“Lão đại, tha cho tụi em. Còn nữa, mong anh có thể thu nhận chúng em được không?” Chỉ một tay mà hạ gục hết được bọn họ, người đàn ông này không tầm thường.
Lăng Thiên không đoái hoài gì đến bọn chúng, trực tiếp lên xe đi tới khu vực hội thảo.
Phòng hội thảo được nâng cấp từ nhà văn hóa cũ, mở rộng xung quanh, trở thành biểu tượng của thành phố A. Người ra ra vào vào tấp nập.
“Trò Vũ Văn Thiên, không ngờ lại gặp được em ở đây. Có bạn gái chưa?”
Một người đàn ông khoảng 50 tuổi niềm nở bước tới vỗ vai hắn. Lăng Thiên nhìn người đàn ông trước mặt, đoán ra đây là thầy giáo của thân thể này, giáo sư Đoàn.
“Không ngờ em có thể gặp thầy ở đây, thầy khỏe chứ ạ?” Lăng Thiên rất chuyên nghiệp mà chào hỏi.
Thầy Đoàn cười khà khà, tay vỗ bồm bộp lên bả vai Lăng Thiên: “Khỏe, vẫn khỏe! Em chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu đấy!”.
Lăng Thiên cười lắc đầu. Thầy Đoàn liền nói: “Hay để thầy giới thiệu cho em cháu gái thầy. Ngày mai là nó tới đây rồi. Để thầy thu xếp cho hai em gặp nhau nhé!”.
Lăng Thiên cười: “Cảm ơn ý tốt của thầy, nhưng em có người trong lòng rồi!”.
Vẻ mặt kinh ngạc hiện lên trên đôi mắt thầy Đoàn, ngay tiếp đó là vẻ mặt tiếc nuối. Ông cười ha hả: “Vậy sao? Thầy tò mò lắm nhé!”.
Lăng Thiên cầm tập tài liệu cùng thầy Đoàn bước vào phòng hội thảo. Thị trưởng thành phố A vác cái bụng bự, khuôn mặt đỏ gay đỏ gắt tiến lên bục mở màn.
Thành phố A trong hai năm dẫn đầu cả nước, ông ấy chắc hẳn rất tự hào!
[Chủ nhân, người nghĩ rằng trong hai năm một làng chài nghèo có thể vươn lên dẫn đầu cả nước sao?]
Lăng Thiên cười thầm. Hắn biết ý hệ thống là gì. Có lẽ hắn phải ở lại đây một thời gian rồi!
Sau buổi hội thảo, Lăng Thiên bị thầy Đoàn kéo đi uống rượu. Hào quang sáng rọi, nguyên chủ trước đây là học trò cưng của thầy Đoàn, mang về không ít học bổng danh dự.
Thầy Đoàn gọi một chai rượu cùng mấy món đồ nhắm. Lăng Thiên liền rót cho thầy Đoàn một cốc.
“Chắc em không biết, đây là quê của thầy. Từ nhỏ thầy đã ra sông bắt tôm bắt cá, cũng từng theo ba cùng mấy chú lên tàu đánh cá rong ruổi trên biển cả năm trời. Biển lúc thì hiền hòa tĩnh lặng, lúc thì giận dữ nổi sóng, khiến con người ta không kịp trở tay”. Thầy Đoàn đang nhìn về xa xăm mà nhớ về quá khứ, bỗng nhiên hồi tỉnh: “À đúng rồi, hiện tại em đang làm ở đâu?”.
“Em hiện tại đang làm ở bệnh viện An Đức!”.
Ánh mắt thầy Đoàn hơi lóe lên: “Vậy chắc em gặp cháu gái thầy rồi, nó cũng làm ở đó!”.
Cơ mặt Lăng Thiên hơi giật.
Có lẽ nào…
Thầy Đoàn nhấp một ngụm rượu, giới thiệu với hắn: “Cháu thầy tên Lạc Dao Dao, làm điều dưỡng ở An Đức!”.
Tác giả không cần miễn cưỡng vậy chứ!
“Em biết!” Hắn nói vỏn vẹn một câu.
Quả nhiên trong mắt thầy Đoàn liền hiện lên sự vui vẻ: “Em thấy con bé thế nào?”.
“Đồng nghiệp tốt!”.
Câu trả lời có lệ của Lăng Thiên khiến thầy Đoàn cảm thấy không mấy thỏa mãn. Giống như sợ thầy Đoàn lại tiếp tục hỏi thêm cái gì, hắn liền nói: “Người trong lòng em cũng ở đó!”.
Thầy Đoàn nghe vậy liền biết rõ ý của hắn, cũng ngậm miệng không hỏi nữa.
- ---------------------------------
“Hệ thống, ngươi nói xem mảnh vỡ vòng tay có thể ở đâu?”.
Nếu như sự phát triển đột ngột của thành phố là do ảnh hưởng từ mảnh vỡ vòng tay, có lẽ mảnh vỡ này khá lớn, có khi đã có người tìm ra rồi cũng nên.
Hôm nay không có hội thảo nên Lăng Thiên liền tranh thủ thời gian đi khảo sát thành phố A, đồng thời tìm tung tích mảnh vỡ vòng tay.
Bỗng dưng có người đâm sầm vào hắn.
“A, xin lỗi!” Hắn nghe thấy một giọng nữ cao quen thuộc.
Lạc Dao Dao nhìn cây kem dính trên áo Lăng Thiên, liền hốt hoảng xin lỗi, vụng về lấy cái khăn tay trong người lau vết kem trên áo.
Lăng Thiên liền gạt tay cô ra: “Cô Lạc không cần làm vậy đâu!”.
Nói rồi hắn tiến tới một shop quần áo gần đó. Lạc Dao Dao liền chạy theo sau, miệng không ngừng nói: “Xin lỗi, vừa rồi là tôi không cố ý. Hay là để tôi đi giặt chiếc áo này cho anh?”.
Lăng Thiên từ chối: “Thôi khỏi!”.
Hắn nhìn mấy chiếc áo sơ mi treo ở trên giá. Nhân viên bán hàng nhìn thấy hắn híp cả mắt, rất nhiệt tình mà tư vấn.
Lăng Thiên không đếm xỉa tới mấy lời tư vấn của nhân viên, nghe tai nọ lọt tai kia. Cuối cùng hắn chọn một chiếc sơ mi trắng vải dệt.
“Lấy cái này đi! Tôi mặc luôn!”.
Lạc Dao Dao cười trừ, rút ví tiền ra, rụt rè hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy ạ?”.
Thay áo xong, Lăng Thiên còn đi thêm một vòng shop quần áo: “Ở đây có đồ nữ không?”.
Nhân viên bán hàng cảm thấy mình đã vớ được khách sộp, liền bày hết mọi loại quần áo mà cửa hàng có.
“Dáng người bạn gái anh rất thích hợp với chiếc váy kẻ sọc này ạ! Còn có cổ bèo cũng rất hợp nữa!”.
Nghe đến chữ “bạn gái”, gương mặt Lạc Dao Dao liền ửng hồng.
Lăng Thiên cắt ngang: “Dạo này cô ấy ăn nhiều nên bụng có hơi lớn, có chất liệu nào mặc thoải mái một chút không?”.
Ánh mắt nữ nhân viên bất giác nhìn xuống vùng bụng của Lạc Dao Dao, sau đó liền lấy ra cho hắn mấy mẫu váy được dệt từ lụa tơ tằm, sờ vào rất mềm.
Lăng Thiên chọn rất nhanh, thoáng chốc được mấy bộ váy, liền đem ra quầy tính tiền.
Nhân viên nhìn động tác của hắn mà đứng như trời trồng.
“Anh… không để bạn gái thử đồ trước sao?” Nếu đưa bạn gái tới đây thì cũng nên đưa cô ấy thử đồ trước chứ?
Lăng Thiên bước ra khỏi xe, đôi mắt đen hơi nhíu lại, miệng khẽ nhếch lên.
“Là các cậu chắn ngang đầu xe của tôi. Hơn nữa có vẻ như tuổi tác chưa đủ để lái xe đâu nhỉ!”.
Mấy tên lưu manh cảm thấy mình bị khiêu khích. Một tên béo bước tới, chỉ cây gậy vào Lăng Thiên: “Mày biết tao là ai không? Dám chặn xe lũ này, mày khôn hồn thì quỳ xuống xin lỗi tao, có khi thương tình tao sẽ tha cho mày!”.
Lăng Thiên cau mày. Từ khi sinh ra tới giờ hắn chưa thấy ai dám ngông cuồng như vậy trước mặt hắn đâu!
Hắn khiêu khích: “Tôi muốn xem các cậu làm gì được tôi!”.
Quả nhiên đám lưu manh manh động, ỷ đông hiếp ít mà xông lên. Lăng Thiên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã hạ gục hết bọn chúng.
“Còn muốn nữa không?”.
Mấy tên lưu manh vẫn mạnh miệng: “Chờ đó, ba mẹ tao mà biết sẽ không tha cho mày đâu!”.
Lăng Thiên bẻ khớp tay răng rắc, đế giày ép mạnh xuống lồng ngực tên cầm đầu, cười nói: “Vậy sao? Có vẻ tôi ra tay hơi nhẹ thì phải!”. Chân hắn càng dồn lực xuống dưới.
Hệ thống toát mồ hôi hột.
Đến cách dọa người cũng giống ký chủ.
[Chủ nhân, đè nữa là chết người đấy!]
Tên cầm đầu nằm dưới bàn chân của hắn hít thở không thông, khuôn mặt tím tái: “Mau… bỏ...ra…!”
Lăng Thiên liền thu chân lại. Tên cầm đầu hít lấy hít để.
“Tôi còn rất nhiều cách để chơi với các cậu đó! Muốn thử không?”.
Bọn chúng lắc đầu lia lịa, vội vàng lê tới nắm lấy ống quần hắn.
“Lão đại, tha cho tụi em. Còn nữa, mong anh có thể thu nhận chúng em được không?” Chỉ một tay mà hạ gục hết được bọn họ, người đàn ông này không tầm thường.
Lăng Thiên không đoái hoài gì đến bọn chúng, trực tiếp lên xe đi tới khu vực hội thảo.
Phòng hội thảo được nâng cấp từ nhà văn hóa cũ, mở rộng xung quanh, trở thành biểu tượng của thành phố A. Người ra ra vào vào tấp nập.
“Trò Vũ Văn Thiên, không ngờ lại gặp được em ở đây. Có bạn gái chưa?”
Một người đàn ông khoảng 50 tuổi niềm nở bước tới vỗ vai hắn. Lăng Thiên nhìn người đàn ông trước mặt, đoán ra đây là thầy giáo của thân thể này, giáo sư Đoàn.
“Không ngờ em có thể gặp thầy ở đây, thầy khỏe chứ ạ?” Lăng Thiên rất chuyên nghiệp mà chào hỏi.
Thầy Đoàn cười khà khà, tay vỗ bồm bộp lên bả vai Lăng Thiên: “Khỏe, vẫn khỏe! Em chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu đấy!”.
Lăng Thiên cười lắc đầu. Thầy Đoàn liền nói: “Hay để thầy giới thiệu cho em cháu gái thầy. Ngày mai là nó tới đây rồi. Để thầy thu xếp cho hai em gặp nhau nhé!”.
Lăng Thiên cười: “Cảm ơn ý tốt của thầy, nhưng em có người trong lòng rồi!”.
Vẻ mặt kinh ngạc hiện lên trên đôi mắt thầy Đoàn, ngay tiếp đó là vẻ mặt tiếc nuối. Ông cười ha hả: “Vậy sao? Thầy tò mò lắm nhé!”.
Lăng Thiên cầm tập tài liệu cùng thầy Đoàn bước vào phòng hội thảo. Thị trưởng thành phố A vác cái bụng bự, khuôn mặt đỏ gay đỏ gắt tiến lên bục mở màn.
Thành phố A trong hai năm dẫn đầu cả nước, ông ấy chắc hẳn rất tự hào!
[Chủ nhân, người nghĩ rằng trong hai năm một làng chài nghèo có thể vươn lên dẫn đầu cả nước sao?]
Lăng Thiên cười thầm. Hắn biết ý hệ thống là gì. Có lẽ hắn phải ở lại đây một thời gian rồi!
Sau buổi hội thảo, Lăng Thiên bị thầy Đoàn kéo đi uống rượu. Hào quang sáng rọi, nguyên chủ trước đây là học trò cưng của thầy Đoàn, mang về không ít học bổng danh dự.
Thầy Đoàn gọi một chai rượu cùng mấy món đồ nhắm. Lăng Thiên liền rót cho thầy Đoàn một cốc.
“Chắc em không biết, đây là quê của thầy. Từ nhỏ thầy đã ra sông bắt tôm bắt cá, cũng từng theo ba cùng mấy chú lên tàu đánh cá rong ruổi trên biển cả năm trời. Biển lúc thì hiền hòa tĩnh lặng, lúc thì giận dữ nổi sóng, khiến con người ta không kịp trở tay”. Thầy Đoàn đang nhìn về xa xăm mà nhớ về quá khứ, bỗng nhiên hồi tỉnh: “À đúng rồi, hiện tại em đang làm ở đâu?”.
“Em hiện tại đang làm ở bệnh viện An Đức!”.
Ánh mắt thầy Đoàn hơi lóe lên: “Vậy chắc em gặp cháu gái thầy rồi, nó cũng làm ở đó!”.
Cơ mặt Lăng Thiên hơi giật.
Có lẽ nào…
Thầy Đoàn nhấp một ngụm rượu, giới thiệu với hắn: “Cháu thầy tên Lạc Dao Dao, làm điều dưỡng ở An Đức!”.
Tác giả không cần miễn cưỡng vậy chứ!
“Em biết!” Hắn nói vỏn vẹn một câu.
Quả nhiên trong mắt thầy Đoàn liền hiện lên sự vui vẻ: “Em thấy con bé thế nào?”.
“Đồng nghiệp tốt!”.
Câu trả lời có lệ của Lăng Thiên khiến thầy Đoàn cảm thấy không mấy thỏa mãn. Giống như sợ thầy Đoàn lại tiếp tục hỏi thêm cái gì, hắn liền nói: “Người trong lòng em cũng ở đó!”.
Thầy Đoàn nghe vậy liền biết rõ ý của hắn, cũng ngậm miệng không hỏi nữa.
- ---------------------------------
“Hệ thống, ngươi nói xem mảnh vỡ vòng tay có thể ở đâu?”.
Nếu như sự phát triển đột ngột của thành phố là do ảnh hưởng từ mảnh vỡ vòng tay, có lẽ mảnh vỡ này khá lớn, có khi đã có người tìm ra rồi cũng nên.
Hôm nay không có hội thảo nên Lăng Thiên liền tranh thủ thời gian đi khảo sát thành phố A, đồng thời tìm tung tích mảnh vỡ vòng tay.
Bỗng dưng có người đâm sầm vào hắn.
“A, xin lỗi!” Hắn nghe thấy một giọng nữ cao quen thuộc.
Lạc Dao Dao nhìn cây kem dính trên áo Lăng Thiên, liền hốt hoảng xin lỗi, vụng về lấy cái khăn tay trong người lau vết kem trên áo.
Lăng Thiên liền gạt tay cô ra: “Cô Lạc không cần làm vậy đâu!”.
Nói rồi hắn tiến tới một shop quần áo gần đó. Lạc Dao Dao liền chạy theo sau, miệng không ngừng nói: “Xin lỗi, vừa rồi là tôi không cố ý. Hay là để tôi đi giặt chiếc áo này cho anh?”.
Lăng Thiên từ chối: “Thôi khỏi!”.
Hắn nhìn mấy chiếc áo sơ mi treo ở trên giá. Nhân viên bán hàng nhìn thấy hắn híp cả mắt, rất nhiệt tình mà tư vấn.
Lăng Thiên không đếm xỉa tới mấy lời tư vấn của nhân viên, nghe tai nọ lọt tai kia. Cuối cùng hắn chọn một chiếc sơ mi trắng vải dệt.
“Lấy cái này đi! Tôi mặc luôn!”.
Lạc Dao Dao cười trừ, rút ví tiền ra, rụt rè hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy ạ?”.
Thay áo xong, Lăng Thiên còn đi thêm một vòng shop quần áo: “Ở đây có đồ nữ không?”.
Nhân viên bán hàng cảm thấy mình đã vớ được khách sộp, liền bày hết mọi loại quần áo mà cửa hàng có.
“Dáng người bạn gái anh rất thích hợp với chiếc váy kẻ sọc này ạ! Còn có cổ bèo cũng rất hợp nữa!”.
Nghe đến chữ “bạn gái”, gương mặt Lạc Dao Dao liền ửng hồng.
Lăng Thiên cắt ngang: “Dạo này cô ấy ăn nhiều nên bụng có hơi lớn, có chất liệu nào mặc thoải mái một chút không?”.
Ánh mắt nữ nhân viên bất giác nhìn xuống vùng bụng của Lạc Dao Dao, sau đó liền lấy ra cho hắn mấy mẫu váy được dệt từ lụa tơ tằm, sờ vào rất mềm.
Lăng Thiên chọn rất nhanh, thoáng chốc được mấy bộ váy, liền đem ra quầy tính tiền.
Nhân viên nhìn động tác của hắn mà đứng như trời trồng.
“Anh… không để bạn gái thử đồ trước sao?” Nếu đưa bạn gái tới đây thì cũng nên đưa cô ấy thử đồ trước chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.