Chương 190: Thế giới 6: Xuyên tới Nữ nhi quốc (26)
Giang Ngô
01/05/2023
Vi Nhã nghe xong liền cau mày: “Đây là chuyện không thể ăn nói linh tinh đâu!”
Lý Vi Nhi liền phản bác: “Muội không nói linh tinh. Có người nhìn thấy đại tỷ đã vào tẩm điện của mẫu hoàng trước ngày mẫu hoàng băng hà!”
“Muội nói thật chứ?”
Lý Vi Nhi chắc như đinh đóng cột: “Không thể sai được!”
Vi Nhã chần chừ: “Nhưng hiện tại đại hoàng tỷ đang có ý muốn đẩy chúng ta ra khỏi triều đình!” Hiện tại Lý Vi An là hoàng đế, dù cho hai người muốn làm gì cũng phải dè chừng.
Lý Vi Nhi cũng hiểu nỗi lo lắng mà Vi Nhã nói tới. Nếu như chuyện này xử lý không cẩn thận, bọn họ rất dễ rước họa vào thân, hơn nữa những việc làm chống đối của bọn họ vốn đã làm các đại thần không hài lòng, quyền lực trong tay cũng vì vậy mà dễ dàng bị Lý Vi An thu hồi.
“Hiện tại tình hình này muội chỉ có thể tới tìm tỷ bàn bạc thôi!” Lý Vi Nhi e dè liếc mắt về phía Lăng Thiên. Vi Nhã hiểu ý, liền quay lại nói với hắn: “Cũng muộn rồi, chàng qua xem chim ưng ra sao rồi?”
Lăng Thiên sao có thể không hiểu Vi Nhã đang đuổi khéo hắn. Nhưng vẫn là tôn trọng quyết định của cô, đành đứng dậy trở về.
“Tỷ cũng biết trên triều dạo này không ít người chĩa mũi rìu vào tỷ. Thời gian này tỷ nên cẩn trọng hơn.”
Vi Nhã rót cho Lý Vi Nhi một chén trà: “Ta biết phải làm thế nào. Chỉ là ta muốn ở bên chàng ít lâu nữa. Một ngày nào đó ta phải trả giá, A Thiên…”
Nhắc tới Lăng Thiên, Vi Nhã lại ngập ngừng. Cô không muốn Lăng Thiên chịu đau đớn gì, nhưng cũng không muốn nhìn hắn tái giá với người khác.
Lý Vi Nhi ánh mắt kinh hoảng, lắp bắp nói: “Nhị tỷ, tỷ nói gì vậy? Trả giá cái gì?”
“Chung quy cũng vì ta mà ra. Muội nói xem, nếu như ngày đó ta đồng ý hòa thân cùng hoàng tử A Đồ Na, vậy Nữ nhi quốc có rơi vào tình trạng này không?”
Lý Vi Nhi nhìn thẳng vào Vi Nhã, ánh mắt kiên định nói lớn: “Nhị tỷ, cho dù tỷ có hòa thân cùng hoàng tử A Đồ Na, thì kết quả vẫn vậy thôi, đừng tự trách như vậy!”
Nếu như nói đó là lỗi của Vi Nhã, thì Lý Vi Nhi cũng phải tự trách mình vì đã để ba vạn quân Nữ nhi quốc rút khỏi biên giới với Tây Lạp, tự trách mình vì đã nhiều lần vì Viễn Dương mà nhượng bộ Ba Thục.
Đêm hôm đó khi Lê Viễn Dương được cứu trở về, đã kể hết với nàng. Hắn tìm đường về Ba Thục quốc, nhưng lại bị chính mẫu quốc đem ra để làm mồi nhử.
Trớ trêu làm sao!
Bọn họ… chẳng qua chỉ cầu một chân tình. Nhưng tình yêu cùng trách nhiệm giống như hai mặt đối lập, không thể nào hòa chung với nhau.
Bất đắc dĩ, cần có một sự hy sinh để kết thúc chuyện này.
“Nhị tỷ, chắc chắn sẽ có cách khác!”
Vi Nhã nhếch khóe miệng: “Còn cách nào? Muội định hai tay dâng long mạch của Nữ nhi quốc cho Tây Lạp sao?”
Nhắc tới đây, chợt gương mặt Vi Nhã tối sầm lại.
Hà Thế Thiên, chàng ấy nói muốn tới Điền Châu, hơn nữa còn nhắc tới long mạch, liệu cái chết của mẫu hoàng… có liên quan tới Hà thừa tướng?
Nếu thực sự như vậy thì cô phải làm thế nào đây?
Vi Nhã cuối cùng tìm cách mời Lý Vi Nhi về. Nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của cô, Lăng Thiên có vẻ lo lắng, nhưng lại bị Vi Nhã gạt ra.
“Nàng sao vậy?”
“Chàng nói ta biết, tại sao chàng lại muốn tới Điền Châu?”
Lăng Thiên đáp: “Chỗ đó không tồi!”
Vi Nhã nhìn vào mắt hắn thật lâu. hỏi tiếp: “Vậy sao chàng lại hỏi về long mạch?”
Ánh mắt nghi ngờ của Vi Nhã khiến Lăng Thiên khó chịu.
Ánh mắt đó hắn không thể quen thuộc hơn. Trong Lăng gia, trong Lăng Thị, hay những đối thủ của bọn họ.
“Nàng... nghi ngờ ta?”
Quả thật hắn cảm thấy bị xúc phạm.
Ai cũng có thể nghi ngờ hắn. Nhưng tới người phụ nữ của hắn cũng vậy thì phải làm thế nào?
“Vậy chàng nói đi!”
Nói? Bảo hắn nói làm sao? Rằng cô và hắn vốn dĩ là người yêu, vì cứu cô nên hắn cần long mạch sao?
“Ta không nói được!”
Vi Nhã thất vọng quay mặt đi: “ Vậy thì chàng bảo ta làm sao tin chàng? Chàng đừng quên nhà đế vương vốn đa nghi! Ta có thể cho chàng sủng ái vô hạn, nhưng chàng phải biết thế nào là đủ!”
Vi Nhã toan bước đi, nhưng Lăng Thiên đã níu cô lại.
“Nàng…”
Vi Nhã ép tay hắn xuống: “Tới giờ dùng thiện rồi!”
Tiểu Phương cho người mang tới một bàn ăn thịnh soạn, món nào món nấy đều thơm ngon vô cùng. Nhưng Lăng Thiên bỗng nhiên quay mặt đi, chạy ra ngoài sân nôn lấy nôn để, trong bụng hắn giống như có một cơn thủy triều đang cuộn trào vậy.
“A Thiên!” Vi Nhã lo lắng bước qua đỡ lấy hắn.
“Gọi đại phu tới đây!”
Sau một hồi thăm khám, đại phu kết luận hắn mang thai.
Mang thai?
Chẳng phải hắn đã uống thuốc rồi sao?
Vi Nhã thay hắn hỏi đại phu. Đại phu liền nói: “Có lẽ đứa con này là ông trời ban tặng. Nếu nó đã vượt qua ngàn rào cản để tới đây, thiết nghĩ vương gia nên giữ lại!”
Tiểu Phương tiễn đại phu ra cửa. Vi Nhã ánh mắt phức tạp nhìn Lăng Thiên.
“Thực sự ta không lừa nàng, cũng sẽ không hại nàng!” Lăng Thiên cố gắng nói.
Vi Nhã ôm lấy hắn, giống như vui mừng, lại giống như lo sợ.
“Được, được, ta tin chàng! Giờ chàng nghỉ ngơi đi! Để ta bảo Tiểu Phương đun một ít thuốc bổ”
Vi Nhã đỡ hắn nằm xuống. Bàn tay cô bị hắn nắm chặt lại: “Nàng không tin ta!”
Vi Nhã rũ mắt, để cánh tay của hắn đặt lại vào trong chăn: “Đừng nghĩ nhiều! Nghỉ ngơi đi!”
Từ ngày biết hắn mang thai, Vi Nhã liền cho người mài hết các cạnh nhọn ở trong phủ, sai người làm thêm một nhuyễn tháp, thức ăn phải qua kiểm tra nghiêm ngặt của đại phu. Tất cả lễ lạt từ các phủ khác đều miễn hết… Lăng Thiên giống như con mèo lười, cái gì cũng không cần làm, ngay cả việc trên triều, Vi Nhã cũng không hề nhắc với hắn.
“Bây giờ làm thế nào để tới Điền Châu tìm mảnh vỡ đây?” Lăng Thiên chán nản nói với hệ thống.
Bụng của hắn đang ngày một lớn dần. Ngay cả bước đi từ viện tử với phủ chính Vi Nhã còn không cho, bảo hắn làm thế nào để đi tới nơi xa như vậy?
“Vương phu, Tiểu Phương ca ca dạo này có vẻ bận bịu nên sai tiểu nhân tới đưa thuốc bổ!” Cầu Cầu rụt rè cầm chén thuốc nóng hổi đi vào trong phòng Lăng Thiên. Từ sau lần bị Vi Nhã nghiêm phạt, cậu bé liền có chút sợ hãi, tới nay khi Tiểu Phương nhờ cậu mang thuốc, cậu mới cố gắng bỏ qua sự sợ hãi kia.
Lăng Thiên nhìn thấy Cầu Cầu, đôi mắt hơi sáng lên.
Hắn ngồi dựa trên nhuyễn tháp: “Cầu Cầu, ngươi ở Điều Châu bao lâu rồi?”
“Dạ thưa, bảy năm ạ!”
Lăng Thiên gợi dần tới chuyện mảnh vỡ vòng tay, cuối cùng nghe được một số câu chuyện dân gian.
Câu chuyện từ năm mươi năm trước, Điền Châu từng là khu vực giao thương vô cùng sầm uất, có lẽ còn trù phú hơn kinh thành bây giờ, cho tới một ngày trời nổi giông bão, cuốn tan nhà cửa, chỉ sau một đêm, Điền Châu trù phú trở thành một bãi đất hoang.
Người ta đồn nhau rằng đó là do bọn họ đánh động tới thần rừng.
Lăng Thiên nghe tới đây tự dưng bật cười.
Làm gì có thần rừng chứ?
Cầu Cầu nói rằng, cứ như vậy cho tới bây giờ, mỗi năm Điền Châu sẽ gặp một trận thiên tai lớn. Dẫu cho đã lập đàn phù hộ, đắp đê ngăn lũ, làm đủ mọi biện pháp, vẫn là muối bỏ biển.
Lăng Thiên xâu chuỗi sự xuất hiện của mảnh ngọc ở thành phố A, cùng với sự xuất hiện của mảnh ngọc ở Điền Châu, tại sao lại có sự trái ngược như vậy?
Còn nữa, tên hoàng tử A Đồ Na đó… hình như có gì đó không đúng.
Lăng Thiên kêu Cầu Cầu đặt bát thuốc trên bàn rồi ra ngoài.
Vòng tay đó là của mẹ cho hắn, sau khi bị Nhã Nhi đập vỡ thì tan thảnh các mảnh đi tới từng thế giới, nhưng ở mỗi thế giới, có mảnh có lợi, còn có mảnh có hại.
Liệu điều này có liên quan gì tới hắn và Nhã Nhi chăng?
Lăng Thiên nhăn mặt đi ra ngoài sân.
Thật tức giận mà!
Hắn nhìn hùng ưng đang giang cánh liệng trên bầu trời, đáp xuống cánh tay hắn.
Hắn nhìn hùng ưng, đang nghiêng đầu, bỗng nhiên bước vào bên trong, viết một bức thư kẹp vào chân nó.
Mong rằng phương hướng của nó là chính xác. Như vậy mới không uổng công hắn đem bao nhiêu của ngon vật lạ tới để bồi dưỡng hùng ưng.
[Rõ ràng là ký chủ mua về mà!] Hệ thống không nhịn được phản bác.
“Chẳng phải nàng ấy cho ta à? Hơn nữa của nàng ấy chẳng phải của ta sao?”
[...] Chủ nhân, ngài nói câu này mà không ngượng miệng à?
“Đồ hệ thống vô tích sự!”
[...] Bổn hệ thống nghe rồi đó nha! Ai cũng coi thường nó hết vậy?
Hệ thống vô cùng tủi thân.
Lăng Thiên không để ý tới hệ thống, vào trong cầm chén thuốc bổ, đổ thẳng vào chậu cây.
Chậu cây này của hắn được tưới thuốc bổ hàng ngày, càng ngày càng xanh tốt.
“Được rồi! Lâu lâu cũng không thấy ngươi báo thang đo hảo cảm gì đó! Ta có chút sắp quên rồi đấy!”
Hệ thống “Đinh” một tiếng. Trong đầu hắn liền hiện ra một cái bảng điện tử có một con số 90 rất to ở giữa.
90 điểm à?
Hắn cảm thấy giống 70 điểm hơn đó!
Thang đo vẫn hỏng như vậy.
Hệ thống: [...] Không thèm cãi với chủ nhân nữa!
Lý Vi Nhi liền phản bác: “Muội không nói linh tinh. Có người nhìn thấy đại tỷ đã vào tẩm điện của mẫu hoàng trước ngày mẫu hoàng băng hà!”
“Muội nói thật chứ?”
Lý Vi Nhi chắc như đinh đóng cột: “Không thể sai được!”
Vi Nhã chần chừ: “Nhưng hiện tại đại hoàng tỷ đang có ý muốn đẩy chúng ta ra khỏi triều đình!” Hiện tại Lý Vi An là hoàng đế, dù cho hai người muốn làm gì cũng phải dè chừng.
Lý Vi Nhi cũng hiểu nỗi lo lắng mà Vi Nhã nói tới. Nếu như chuyện này xử lý không cẩn thận, bọn họ rất dễ rước họa vào thân, hơn nữa những việc làm chống đối của bọn họ vốn đã làm các đại thần không hài lòng, quyền lực trong tay cũng vì vậy mà dễ dàng bị Lý Vi An thu hồi.
“Hiện tại tình hình này muội chỉ có thể tới tìm tỷ bàn bạc thôi!” Lý Vi Nhi e dè liếc mắt về phía Lăng Thiên. Vi Nhã hiểu ý, liền quay lại nói với hắn: “Cũng muộn rồi, chàng qua xem chim ưng ra sao rồi?”
Lăng Thiên sao có thể không hiểu Vi Nhã đang đuổi khéo hắn. Nhưng vẫn là tôn trọng quyết định của cô, đành đứng dậy trở về.
“Tỷ cũng biết trên triều dạo này không ít người chĩa mũi rìu vào tỷ. Thời gian này tỷ nên cẩn trọng hơn.”
Vi Nhã rót cho Lý Vi Nhi một chén trà: “Ta biết phải làm thế nào. Chỉ là ta muốn ở bên chàng ít lâu nữa. Một ngày nào đó ta phải trả giá, A Thiên…”
Nhắc tới Lăng Thiên, Vi Nhã lại ngập ngừng. Cô không muốn Lăng Thiên chịu đau đớn gì, nhưng cũng không muốn nhìn hắn tái giá với người khác.
Lý Vi Nhi ánh mắt kinh hoảng, lắp bắp nói: “Nhị tỷ, tỷ nói gì vậy? Trả giá cái gì?”
“Chung quy cũng vì ta mà ra. Muội nói xem, nếu như ngày đó ta đồng ý hòa thân cùng hoàng tử A Đồ Na, vậy Nữ nhi quốc có rơi vào tình trạng này không?”
Lý Vi Nhi nhìn thẳng vào Vi Nhã, ánh mắt kiên định nói lớn: “Nhị tỷ, cho dù tỷ có hòa thân cùng hoàng tử A Đồ Na, thì kết quả vẫn vậy thôi, đừng tự trách như vậy!”
Nếu như nói đó là lỗi của Vi Nhã, thì Lý Vi Nhi cũng phải tự trách mình vì đã để ba vạn quân Nữ nhi quốc rút khỏi biên giới với Tây Lạp, tự trách mình vì đã nhiều lần vì Viễn Dương mà nhượng bộ Ba Thục.
Đêm hôm đó khi Lê Viễn Dương được cứu trở về, đã kể hết với nàng. Hắn tìm đường về Ba Thục quốc, nhưng lại bị chính mẫu quốc đem ra để làm mồi nhử.
Trớ trêu làm sao!
Bọn họ… chẳng qua chỉ cầu một chân tình. Nhưng tình yêu cùng trách nhiệm giống như hai mặt đối lập, không thể nào hòa chung với nhau.
Bất đắc dĩ, cần có một sự hy sinh để kết thúc chuyện này.
“Nhị tỷ, chắc chắn sẽ có cách khác!”
Vi Nhã nhếch khóe miệng: “Còn cách nào? Muội định hai tay dâng long mạch của Nữ nhi quốc cho Tây Lạp sao?”
Nhắc tới đây, chợt gương mặt Vi Nhã tối sầm lại.
Hà Thế Thiên, chàng ấy nói muốn tới Điền Châu, hơn nữa còn nhắc tới long mạch, liệu cái chết của mẫu hoàng… có liên quan tới Hà thừa tướng?
Nếu thực sự như vậy thì cô phải làm thế nào đây?
Vi Nhã cuối cùng tìm cách mời Lý Vi Nhi về. Nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của cô, Lăng Thiên có vẻ lo lắng, nhưng lại bị Vi Nhã gạt ra.
“Nàng sao vậy?”
“Chàng nói ta biết, tại sao chàng lại muốn tới Điền Châu?”
Lăng Thiên đáp: “Chỗ đó không tồi!”
Vi Nhã nhìn vào mắt hắn thật lâu. hỏi tiếp: “Vậy sao chàng lại hỏi về long mạch?”
Ánh mắt nghi ngờ của Vi Nhã khiến Lăng Thiên khó chịu.
Ánh mắt đó hắn không thể quen thuộc hơn. Trong Lăng gia, trong Lăng Thị, hay những đối thủ của bọn họ.
“Nàng... nghi ngờ ta?”
Quả thật hắn cảm thấy bị xúc phạm.
Ai cũng có thể nghi ngờ hắn. Nhưng tới người phụ nữ của hắn cũng vậy thì phải làm thế nào?
“Vậy chàng nói đi!”
Nói? Bảo hắn nói làm sao? Rằng cô và hắn vốn dĩ là người yêu, vì cứu cô nên hắn cần long mạch sao?
“Ta không nói được!”
Vi Nhã thất vọng quay mặt đi: “ Vậy thì chàng bảo ta làm sao tin chàng? Chàng đừng quên nhà đế vương vốn đa nghi! Ta có thể cho chàng sủng ái vô hạn, nhưng chàng phải biết thế nào là đủ!”
Vi Nhã toan bước đi, nhưng Lăng Thiên đã níu cô lại.
“Nàng…”
Vi Nhã ép tay hắn xuống: “Tới giờ dùng thiện rồi!”
Tiểu Phương cho người mang tới một bàn ăn thịnh soạn, món nào món nấy đều thơm ngon vô cùng. Nhưng Lăng Thiên bỗng nhiên quay mặt đi, chạy ra ngoài sân nôn lấy nôn để, trong bụng hắn giống như có một cơn thủy triều đang cuộn trào vậy.
“A Thiên!” Vi Nhã lo lắng bước qua đỡ lấy hắn.
“Gọi đại phu tới đây!”
Sau một hồi thăm khám, đại phu kết luận hắn mang thai.
Mang thai?
Chẳng phải hắn đã uống thuốc rồi sao?
Vi Nhã thay hắn hỏi đại phu. Đại phu liền nói: “Có lẽ đứa con này là ông trời ban tặng. Nếu nó đã vượt qua ngàn rào cản để tới đây, thiết nghĩ vương gia nên giữ lại!”
Tiểu Phương tiễn đại phu ra cửa. Vi Nhã ánh mắt phức tạp nhìn Lăng Thiên.
“Thực sự ta không lừa nàng, cũng sẽ không hại nàng!” Lăng Thiên cố gắng nói.
Vi Nhã ôm lấy hắn, giống như vui mừng, lại giống như lo sợ.
“Được, được, ta tin chàng! Giờ chàng nghỉ ngơi đi! Để ta bảo Tiểu Phương đun một ít thuốc bổ”
Vi Nhã đỡ hắn nằm xuống. Bàn tay cô bị hắn nắm chặt lại: “Nàng không tin ta!”
Vi Nhã rũ mắt, để cánh tay của hắn đặt lại vào trong chăn: “Đừng nghĩ nhiều! Nghỉ ngơi đi!”
Từ ngày biết hắn mang thai, Vi Nhã liền cho người mài hết các cạnh nhọn ở trong phủ, sai người làm thêm một nhuyễn tháp, thức ăn phải qua kiểm tra nghiêm ngặt của đại phu. Tất cả lễ lạt từ các phủ khác đều miễn hết… Lăng Thiên giống như con mèo lười, cái gì cũng không cần làm, ngay cả việc trên triều, Vi Nhã cũng không hề nhắc với hắn.
“Bây giờ làm thế nào để tới Điền Châu tìm mảnh vỡ đây?” Lăng Thiên chán nản nói với hệ thống.
Bụng của hắn đang ngày một lớn dần. Ngay cả bước đi từ viện tử với phủ chính Vi Nhã còn không cho, bảo hắn làm thế nào để đi tới nơi xa như vậy?
“Vương phu, Tiểu Phương ca ca dạo này có vẻ bận bịu nên sai tiểu nhân tới đưa thuốc bổ!” Cầu Cầu rụt rè cầm chén thuốc nóng hổi đi vào trong phòng Lăng Thiên. Từ sau lần bị Vi Nhã nghiêm phạt, cậu bé liền có chút sợ hãi, tới nay khi Tiểu Phương nhờ cậu mang thuốc, cậu mới cố gắng bỏ qua sự sợ hãi kia.
Lăng Thiên nhìn thấy Cầu Cầu, đôi mắt hơi sáng lên.
Hắn ngồi dựa trên nhuyễn tháp: “Cầu Cầu, ngươi ở Điều Châu bao lâu rồi?”
“Dạ thưa, bảy năm ạ!”
Lăng Thiên gợi dần tới chuyện mảnh vỡ vòng tay, cuối cùng nghe được một số câu chuyện dân gian.
Câu chuyện từ năm mươi năm trước, Điền Châu từng là khu vực giao thương vô cùng sầm uất, có lẽ còn trù phú hơn kinh thành bây giờ, cho tới một ngày trời nổi giông bão, cuốn tan nhà cửa, chỉ sau một đêm, Điền Châu trù phú trở thành một bãi đất hoang.
Người ta đồn nhau rằng đó là do bọn họ đánh động tới thần rừng.
Lăng Thiên nghe tới đây tự dưng bật cười.
Làm gì có thần rừng chứ?
Cầu Cầu nói rằng, cứ như vậy cho tới bây giờ, mỗi năm Điền Châu sẽ gặp một trận thiên tai lớn. Dẫu cho đã lập đàn phù hộ, đắp đê ngăn lũ, làm đủ mọi biện pháp, vẫn là muối bỏ biển.
Lăng Thiên xâu chuỗi sự xuất hiện của mảnh ngọc ở thành phố A, cùng với sự xuất hiện của mảnh ngọc ở Điền Châu, tại sao lại có sự trái ngược như vậy?
Còn nữa, tên hoàng tử A Đồ Na đó… hình như có gì đó không đúng.
Lăng Thiên kêu Cầu Cầu đặt bát thuốc trên bàn rồi ra ngoài.
Vòng tay đó là của mẹ cho hắn, sau khi bị Nhã Nhi đập vỡ thì tan thảnh các mảnh đi tới từng thế giới, nhưng ở mỗi thế giới, có mảnh có lợi, còn có mảnh có hại.
Liệu điều này có liên quan gì tới hắn và Nhã Nhi chăng?
Lăng Thiên nhăn mặt đi ra ngoài sân.
Thật tức giận mà!
Hắn nhìn hùng ưng đang giang cánh liệng trên bầu trời, đáp xuống cánh tay hắn.
Hắn nhìn hùng ưng, đang nghiêng đầu, bỗng nhiên bước vào bên trong, viết một bức thư kẹp vào chân nó.
Mong rằng phương hướng của nó là chính xác. Như vậy mới không uổng công hắn đem bao nhiêu của ngon vật lạ tới để bồi dưỡng hùng ưng.
[Rõ ràng là ký chủ mua về mà!] Hệ thống không nhịn được phản bác.
“Chẳng phải nàng ấy cho ta à? Hơn nữa của nàng ấy chẳng phải của ta sao?”
[...] Chủ nhân, ngài nói câu này mà không ngượng miệng à?
“Đồ hệ thống vô tích sự!”
[...] Bổn hệ thống nghe rồi đó nha! Ai cũng coi thường nó hết vậy?
Hệ thống vô cùng tủi thân.
Lăng Thiên không để ý tới hệ thống, vào trong cầm chén thuốc bổ, đổ thẳng vào chậu cây.
Chậu cây này của hắn được tưới thuốc bổ hàng ngày, càng ngày càng xanh tốt.
“Được rồi! Lâu lâu cũng không thấy ngươi báo thang đo hảo cảm gì đó! Ta có chút sắp quên rồi đấy!”
Hệ thống “Đinh” một tiếng. Trong đầu hắn liền hiện ra một cái bảng điện tử có một con số 90 rất to ở giữa.
90 điểm à?
Hắn cảm thấy giống 70 điểm hơn đó!
Thang đo vẫn hỏng như vậy.
Hệ thống: [...] Không thèm cãi với chủ nhân nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.