Chương 170: Thế giới 6: Xuyên tới Nữ nhi quốc (8)
Giang Ngô
01/05/2023
“Lý do không nói cho chàng được!” Vi Nhã vươn vai đi tới chiếc sạp nhỏ cạnh cửa sổ. Tuy nói rằng quyết định cùng hắn trở thành phu thê thực sự, nhưng đến giờ bọn họ vẫn ngủ chia giường.
Lăng Thiên rất buồn bực.
Nhưng hắn không có biện pháp kéo cô lên giường.
Vi Nhã giọng đều đều nói với hắn: “Tối mai có đoàn sứ thần nước láng giềng tới thăm, chàng sửa soạn rồi ta dẫn chàng đi!”.
- -------------------------
Hoàng cung
Kim Loan điện
Lần này Lăng Thiên hắn tới đây là lần thứ hai. Khác hẳn với vẻ yên tĩnh âm trầm của lần đầu, Kim Loan điện được bao phủ bởi ánh nến, hai bên là những dãy bàn bày thức ăn được xếp nối với nhau, Vi Nhã dẫn hắn ngồi ở bàn thứ hai phía bên trái.
Đoàn sứ thần ăn mặc theo kiểu du mục, đặt tay lên ngực cúi chào Nữ hoàng. Nữ hoàng liền bắt đầu khai tiệc. Mở màn là tiết mục múa, đội múa nam uyển chuyển dẻo dai thực hiện những động tác múa đẹp mê người, nổi bật ở giữa là một vũ công nam với đôi mắt đa tình, mặc một bộ đồ màu xanh biển. Không biết là cố ý hay vô tình nhưng tầm di chuyển của hắn luôn ở gần Vi Nhã, mà không biết cảm xúc của cô như thế nào, chỉ thấy vẻ mặt tươi cười chăm chú mà xem, thi thoảng sẽ rót một chút rượu uống.
Lăng Thiên nhìn muốn xuyên thủng cô.
Đến lần thứ tư vũ công nam đó tiến lại bàn Vi Nhã, còn cố ý quét mảnh vải qua.
Lăng Thiên hung hăng nhìn tên vũ công nam kia.
Trước mặt vương phu của Yên vương mà dám câu dẫn Yên vương?
Nếu không phải đang ở Kim Loan điện, dưới mí mắt Nữ hoàng có lẽ hắn đã lôi tên vũ công kia ra tẩn một trận.
Kết thúc màn múa, vị vũ công nam liền đặt tay lên ngực chào hỏi.
Lăng Thiên nhìn chung quanh, các đại thần hai mắt đều dán lên người hắn, có người còn chưa kịp khép lại miệng.
Vi Nhã nhìn vậy thôi nhưng cư xử vẫn còn coi là lịch sự, mắt thưởng thức điệu múa, tay vẫn không ngừng châm rượu uống, thỉnh thoảng lại tiện tay rót cho phu quân mình một ly, không đến nỗi bị tên đó hút hết hồn phách như Lạc vương hay đám đại thần.
Còn Chiếu vương Lý Vi Nhi bên kia… đến liếc cũng không buồn liếc một cái, hoàn toàn là bộ dáng vô tâm vô phế.
Tuy nhiên Lăng Thiên không thể tinh ý nhìn ra điểm khác biệt này, thấy thê chủ mình hai mắt cứ dán lên đường cong lả lướt của vũ công nam, trong lòng cồn cào khó chịu. Vi Nhã cứ rót một ly, hắn lại uống một ly, cứ như vậy tới tận lúc kết thúc.
Vũ công nam mở mạng che mặt, bên dưới là một nhan sắc chim sa cá lặn, da trắng mũi cao, đôi mắt vũ tình mị hoặc, lại có nét dị vực, khiến mọi người ở đây càng thêm say đắm.
Sứ thần liền thưa: “Bẩm Nữ hoàng, đây là vị hoàng tử đẹp nhất của đất nước chúng ta, A Đồ Na, hôm nay vốn dĩ tới đây muốn tìm một người bạn đời, mong nữ hoàng làm chủ!”.
Nữ hoàng hứng thú, nhướng mày nhìn hắn: “Ồ, ai vậy?”
Vi Nhã đang ngồi lặng lẽ quan sát bọn họ, bỗng dưng thấy vạt áo mình cứ bị kéo lại, bàn tay bị một bàn tay khác vân vê nắm lấy.
Lăng Thiên bắt đầu ngấm rượu.
Thân thể nguyên chủ vốn xuất thân từ phủ thừa tướng, đoan trang nhã nhặn, chưa từng đụng tới giọt rượu nào. Nhưng hôm nay Lăng Thiên lại phá lệ uống rất nhiều rượu, đôi má ửng đỏ, đôi mắt mơ màng nhìn Vi Nhã, thỉnh thoảng lại nấc một cái.
Vi Nhã đành cắt ngang: “Bẩm mẫu hoàng, vương phu không được khỏe, nhi thần xin phép đưa chàng rời khỏi đây trước!”
Nữ hoàng liền phất tay: “Đi đi!”.
Vi Nhã liền dìu hắn ra ngoài, Lăng Thiên bước đi loạng choạng ghé vào người cô, hơi thở phả ra mùi rượu nhàn nhạt.
“Ai biết chàng lại không uống được chứ?” Vi Nhã nhéo mũi hắn.
Lăng Thiên giống như đập muỗi, gạt tay cô ra, bất mãn hừ hừ: “Không cần nàng quan tâm, nàng cứ lo mấy tên nam nhân của nàng đi!”
Ôi trời, lại ghen sao?
Trên xe ngựa Vi Nhã để hắn ghé vào người cô cho thoải mái.
Rượu bốc lên tỏa ra khắp cơ thể khiến Lăng Thiên cảm thấy nóng bỏng khắp người, mà Vi Nhã giống như tảng băng mát lạnh nên hắn cứ dán lên người cô, bàn tay không an phận mà luồn vào bên trong, tham lam tìm kiếm.
Nhưng sao càng sờ càng nóng?
Vi Nhã cố gắng áp chế kích thích trong người, cưỡng chế kéo tay hắn ra.
Lăng Thiên bất mãn kêu hừ hừ, cưỡng chế kéo áo cô ra, tay kia cũng kéo áo hắn ra nhằm giảm bớt thân nhiệt, lên án: “Nhã Nhi ngốc nghếch, nhẫn tâm, ta biết là lỗi của ta, nhưng đừng dùng cách này trừng phạt ta được không? Ta chịu không nổi!”.
“Được rồi! Cưới ai thì cưới đi! Lão tử không thèm quan tâm nàng!”
“Nàng dám cưới người khác, ta liền cường thủ hào đoạt, không cho nàng ra ngoài, đến cha mẹ cũng không cho nhìn! Đừng tưởng ta không dám”
…
Xem ra là say lắm rồi!
Vất vả lắm mới đưa được vương phu về, Vi Nhã tỏ vẻ mệt mỏi. Sau khi xác định hắn đã tiến vào trạng thái ngủ say, không quấy không nháo, cô cũng đặt lưng xuống giường.
Thật là mệt mỏi!
Một vương phu đã khiến cô như vậy rồi, thêm một trắc vương phu nữa chắc cô chết sớm.
Không hiểu sao đại hoàng tỷ có thể thu nạp được nhiều nam nhân như vậy!
- -----------------------------
Lăng Thiên tỉnh dậy thì mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Hắn bị cơn nhức đầu làm cho tỉnh, hôm qua vì buồn bực nên uống khá nhiều, không nhớ được cái gì, chỉ nhớ được tên A Đồ Na gì đó dám câu dẫn vợ hắn trước mặt hắn.
Lăng Thiên liền đi tìm Vi Nhã.
Nhưng tìm khắp trên dưới trong ngoài phủ đều không thấy.
“Điện hạ sáng sớm đã vào cung rồi!”. Tiểu Phương giải thích.
“Sao lại vào cung?”.
Tiểu Phương khó hiểu nói: “Hôm qua người cùng điện hạ đi dự tiệc mà không biết gì sao? Nghe nói hôm qua hoàng tử A Đồ Na muốn xin nữ hoàng làm chủ, tìm một người bạn đời thích hợp! Có lẽ là vì việc đó đi!”.
Một mảnh vắng lặng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến Tiểu Phương phải rít lên mấy tiếng.
Vi Nhã trở về đã là buổi chiều. Trong phủ loạn đến gà bay chó sủa.
Cô giữ quản gia lại hỏi, quản gia đành thuật lại cho cô nghe.
Vương phu không hiểu bị đâm thọc chỗ nào mà cả ngày nay mặt như cái bị thóc, không ai dám lại gần. Đám thị quân bị hắn lôi ra dạy dỗ đến khóc cha khóc mẹ.
Vi Nhã tò mò đi qua, liền nghe thấy tiếng kêu than oan uổng: "Vương phu, người đừng làm khó chúng nô tài mà! Chúng nô tài đâu có cơ hội hầu hạ Yên vương?" Đến cái liếc mắt Yên vương còn không cho bọn họ nữa là...
Nữ hoàng bệ hạ...
Chúng thần không muốn ở đây nữa đâu...
Vương phu quá đáng sợ rồi!
Vi Nhã cau mày nhìn quản gia: "Đây là chuyện gì?".
Quản gia cung kính thưa: "Điện hạ, chuyện này bắt đầu từ buổi trưa. Vương phu nghe nói người chuẩn bị cưới thêm trắc phu liền gọi tất cả đám thị quân ra phạt, nói rằng tại bọn họ không hầu hạ điện hạ chu đáo, liền phạt bọn họ học thơ văn ca múa, sai một lần, đánh một cái!".
Khóe môi Vi Nhã hơi giật giật.
Lại còn có thao tác này?
Vi Nhã tỏ ý đã hiểu, liền tiến vào trong, giọng nói uy nghiêm: "Vương phu!"
Đám thị quân nhìn thấy Vi Nhã giống như thấy ánh sáng le lói cuối con đường, bất chấp tất cả mà nắm lấy.
Lăng Thiên lạnh lẽo nhìn cô: "Thê chủ, nàng có ý kiến về cách giáo dục người của ta sao?".
Lăng Thiên rất buồn bực.
Nhưng hắn không có biện pháp kéo cô lên giường.
Vi Nhã giọng đều đều nói với hắn: “Tối mai có đoàn sứ thần nước láng giềng tới thăm, chàng sửa soạn rồi ta dẫn chàng đi!”.
- -------------------------
Hoàng cung
Kim Loan điện
Lần này Lăng Thiên hắn tới đây là lần thứ hai. Khác hẳn với vẻ yên tĩnh âm trầm của lần đầu, Kim Loan điện được bao phủ bởi ánh nến, hai bên là những dãy bàn bày thức ăn được xếp nối với nhau, Vi Nhã dẫn hắn ngồi ở bàn thứ hai phía bên trái.
Đoàn sứ thần ăn mặc theo kiểu du mục, đặt tay lên ngực cúi chào Nữ hoàng. Nữ hoàng liền bắt đầu khai tiệc. Mở màn là tiết mục múa, đội múa nam uyển chuyển dẻo dai thực hiện những động tác múa đẹp mê người, nổi bật ở giữa là một vũ công nam với đôi mắt đa tình, mặc một bộ đồ màu xanh biển. Không biết là cố ý hay vô tình nhưng tầm di chuyển của hắn luôn ở gần Vi Nhã, mà không biết cảm xúc của cô như thế nào, chỉ thấy vẻ mặt tươi cười chăm chú mà xem, thi thoảng sẽ rót một chút rượu uống.
Lăng Thiên nhìn muốn xuyên thủng cô.
Đến lần thứ tư vũ công nam đó tiến lại bàn Vi Nhã, còn cố ý quét mảnh vải qua.
Lăng Thiên hung hăng nhìn tên vũ công nam kia.
Trước mặt vương phu của Yên vương mà dám câu dẫn Yên vương?
Nếu không phải đang ở Kim Loan điện, dưới mí mắt Nữ hoàng có lẽ hắn đã lôi tên vũ công kia ra tẩn một trận.
Kết thúc màn múa, vị vũ công nam liền đặt tay lên ngực chào hỏi.
Lăng Thiên nhìn chung quanh, các đại thần hai mắt đều dán lên người hắn, có người còn chưa kịp khép lại miệng.
Vi Nhã nhìn vậy thôi nhưng cư xử vẫn còn coi là lịch sự, mắt thưởng thức điệu múa, tay vẫn không ngừng châm rượu uống, thỉnh thoảng lại tiện tay rót cho phu quân mình một ly, không đến nỗi bị tên đó hút hết hồn phách như Lạc vương hay đám đại thần.
Còn Chiếu vương Lý Vi Nhi bên kia… đến liếc cũng không buồn liếc một cái, hoàn toàn là bộ dáng vô tâm vô phế.
Tuy nhiên Lăng Thiên không thể tinh ý nhìn ra điểm khác biệt này, thấy thê chủ mình hai mắt cứ dán lên đường cong lả lướt của vũ công nam, trong lòng cồn cào khó chịu. Vi Nhã cứ rót một ly, hắn lại uống một ly, cứ như vậy tới tận lúc kết thúc.
Vũ công nam mở mạng che mặt, bên dưới là một nhan sắc chim sa cá lặn, da trắng mũi cao, đôi mắt vũ tình mị hoặc, lại có nét dị vực, khiến mọi người ở đây càng thêm say đắm.
Sứ thần liền thưa: “Bẩm Nữ hoàng, đây là vị hoàng tử đẹp nhất của đất nước chúng ta, A Đồ Na, hôm nay vốn dĩ tới đây muốn tìm một người bạn đời, mong nữ hoàng làm chủ!”.
Nữ hoàng hứng thú, nhướng mày nhìn hắn: “Ồ, ai vậy?”
Vi Nhã đang ngồi lặng lẽ quan sát bọn họ, bỗng dưng thấy vạt áo mình cứ bị kéo lại, bàn tay bị một bàn tay khác vân vê nắm lấy.
Lăng Thiên bắt đầu ngấm rượu.
Thân thể nguyên chủ vốn xuất thân từ phủ thừa tướng, đoan trang nhã nhặn, chưa từng đụng tới giọt rượu nào. Nhưng hôm nay Lăng Thiên lại phá lệ uống rất nhiều rượu, đôi má ửng đỏ, đôi mắt mơ màng nhìn Vi Nhã, thỉnh thoảng lại nấc một cái.
Vi Nhã đành cắt ngang: “Bẩm mẫu hoàng, vương phu không được khỏe, nhi thần xin phép đưa chàng rời khỏi đây trước!”
Nữ hoàng liền phất tay: “Đi đi!”.
Vi Nhã liền dìu hắn ra ngoài, Lăng Thiên bước đi loạng choạng ghé vào người cô, hơi thở phả ra mùi rượu nhàn nhạt.
“Ai biết chàng lại không uống được chứ?” Vi Nhã nhéo mũi hắn.
Lăng Thiên giống như đập muỗi, gạt tay cô ra, bất mãn hừ hừ: “Không cần nàng quan tâm, nàng cứ lo mấy tên nam nhân của nàng đi!”
Ôi trời, lại ghen sao?
Trên xe ngựa Vi Nhã để hắn ghé vào người cô cho thoải mái.
Rượu bốc lên tỏa ra khắp cơ thể khiến Lăng Thiên cảm thấy nóng bỏng khắp người, mà Vi Nhã giống như tảng băng mát lạnh nên hắn cứ dán lên người cô, bàn tay không an phận mà luồn vào bên trong, tham lam tìm kiếm.
Nhưng sao càng sờ càng nóng?
Vi Nhã cố gắng áp chế kích thích trong người, cưỡng chế kéo tay hắn ra.
Lăng Thiên bất mãn kêu hừ hừ, cưỡng chế kéo áo cô ra, tay kia cũng kéo áo hắn ra nhằm giảm bớt thân nhiệt, lên án: “Nhã Nhi ngốc nghếch, nhẫn tâm, ta biết là lỗi của ta, nhưng đừng dùng cách này trừng phạt ta được không? Ta chịu không nổi!”.
“Được rồi! Cưới ai thì cưới đi! Lão tử không thèm quan tâm nàng!”
“Nàng dám cưới người khác, ta liền cường thủ hào đoạt, không cho nàng ra ngoài, đến cha mẹ cũng không cho nhìn! Đừng tưởng ta không dám”
…
Xem ra là say lắm rồi!
Vất vả lắm mới đưa được vương phu về, Vi Nhã tỏ vẻ mệt mỏi. Sau khi xác định hắn đã tiến vào trạng thái ngủ say, không quấy không nháo, cô cũng đặt lưng xuống giường.
Thật là mệt mỏi!
Một vương phu đã khiến cô như vậy rồi, thêm một trắc vương phu nữa chắc cô chết sớm.
Không hiểu sao đại hoàng tỷ có thể thu nạp được nhiều nam nhân như vậy!
- -----------------------------
Lăng Thiên tỉnh dậy thì mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Hắn bị cơn nhức đầu làm cho tỉnh, hôm qua vì buồn bực nên uống khá nhiều, không nhớ được cái gì, chỉ nhớ được tên A Đồ Na gì đó dám câu dẫn vợ hắn trước mặt hắn.
Lăng Thiên liền đi tìm Vi Nhã.
Nhưng tìm khắp trên dưới trong ngoài phủ đều không thấy.
“Điện hạ sáng sớm đã vào cung rồi!”. Tiểu Phương giải thích.
“Sao lại vào cung?”.
Tiểu Phương khó hiểu nói: “Hôm qua người cùng điện hạ đi dự tiệc mà không biết gì sao? Nghe nói hôm qua hoàng tử A Đồ Na muốn xin nữ hoàng làm chủ, tìm một người bạn đời thích hợp! Có lẽ là vì việc đó đi!”.
Một mảnh vắng lặng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến Tiểu Phương phải rít lên mấy tiếng.
Vi Nhã trở về đã là buổi chiều. Trong phủ loạn đến gà bay chó sủa.
Cô giữ quản gia lại hỏi, quản gia đành thuật lại cho cô nghe.
Vương phu không hiểu bị đâm thọc chỗ nào mà cả ngày nay mặt như cái bị thóc, không ai dám lại gần. Đám thị quân bị hắn lôi ra dạy dỗ đến khóc cha khóc mẹ.
Vi Nhã tò mò đi qua, liền nghe thấy tiếng kêu than oan uổng: "Vương phu, người đừng làm khó chúng nô tài mà! Chúng nô tài đâu có cơ hội hầu hạ Yên vương?" Đến cái liếc mắt Yên vương còn không cho bọn họ nữa là...
Nữ hoàng bệ hạ...
Chúng thần không muốn ở đây nữa đâu...
Vương phu quá đáng sợ rồi!
Vi Nhã cau mày nhìn quản gia: "Đây là chuyện gì?".
Quản gia cung kính thưa: "Điện hạ, chuyện này bắt đầu từ buổi trưa. Vương phu nghe nói người chuẩn bị cưới thêm trắc phu liền gọi tất cả đám thị quân ra phạt, nói rằng tại bọn họ không hầu hạ điện hạ chu đáo, liền phạt bọn họ học thơ văn ca múa, sai một lần, đánh một cái!".
Khóe môi Vi Nhã hơi giật giật.
Lại còn có thao tác này?
Vi Nhã tỏ ý đã hiểu, liền tiến vào trong, giọng nói uy nghiêm: "Vương phu!"
Đám thị quân nhìn thấy Vi Nhã giống như thấy ánh sáng le lói cuối con đường, bất chấp tất cả mà nắm lấy.
Lăng Thiên lạnh lẽo nhìn cô: "Thê chủ, nàng có ý kiến về cách giáo dục người của ta sao?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.