Chương 218: Thế giới 7: Người ma khác biệt (14)
Giang Ngô
01/05/2023
Ngay khi khoảng cách của cả hai được rút ngắn lại, Lăng Thiên liền nói nhỏ với cô gái: “Tại sao tôi phải đi ăn với cô?”
Không quen không biết, ăn gì mà ăn?
Không ăn!
Hắn về ăn với vợ hắn.
…
Trở về Mạc phủ, Lăng Thiên nhanh chóng bước vào. Việc đầu tiên làm chính là xem tình hình Vi Nhã trong phủ thế nào. Sáng sớm đã để cô một mình đối phó với đám sói già gian xảo bên trong Mạc gia, hắn cũng cảm thấy ái ngại.
Vi Nhã lúc này đang ngồi bên hồ bứt cánh hoa hồng.
Một khóm hoa lớn.
Lăng Thiên nhẹ nhàng bước tới, ngồi bên cạnh ôm lấy eo cô. Vi Nhã hơi rụt người lại, toàn thân căng cứng, được một lúc cố gắng từ từ thả lỏng.
Lăng Thiên hôn một chút lên vành tai cô: “Đang làm gì thế?”
Vi Nhã không để ý người đàn ông sau lưng mình, tiếp tục cầm lấy một nhành hoa hồng khác.
“Đang làm mứt hoa hồng!”
“Để làm gì?”
“Thay máu người!”
Lăng Thiên: “...”
“Vậy huyết tộc bọn em không có máu không sống được sao?”
Vi Nhã suy nghĩ một hồi: “Cũng không phải!”
“Vậy sao phải hút máu?”
Lăng Thiên hỏi một câu, Vi Nhã trả lời một câu, cử chỉ thân thân mật mật giống hệt như vợ chồng mới cưới. Đám người hầu đi qua đều buông một cái nhìn đầy tinh tế lên bọn họ.
Thiếu gia bọn họ tuy là liên hôn, nhưng đối xử với thiếu phu nhân cũng rất tốt nha.
Thấy Vi Nhã toàn vẹn ngồi bứt cánh hoa bên hồ nước, Lăng Thiên cũng đoán chắc trong phủ không ai làm khó dễ được cô. Vi Nhã vốn là cây gân cứng, trừ phi dùng sức mạnh tuyệt đối, nếu bàn về lý lẽ cô cũng không thua kém ai.
Lăng Thiên xoa nhẹ bụng cô, ân cần hỏi: “Sao rồi? Bụng đã đỡ đau hơn chưa?”
Tuy rằng đã báo cho quản gia hạn chế mọi nghi thức cho cô, nhưng dù sao trong Mạc phủ lễ nghi nhiều như vậy, không phải cái gì cũng có thể bỏ.
May mắn Vi Nhã là huyết tộc, sức khỏe vượt trội hơn người bình thường.
“Hôm nay có chuyện gì vui không?”
“Chuyện vui à… Có đấy!” Vi Nhã hắc hắc cười. Cô muốn xem biểu cảm của tên cặn bã này sau khi biết chuyện cô vừa làm.
“Anh biết hoa này từ đâu ra không?”
“Ở đâu?”
Vi Nhã chỉ vào khu vườn bị phá tàn phá hại: “Ở kia đó!”
Khóe miệng Lăng Thiên giật giật.
Lợi hại! Một mảnh vườn to như vậy liền bị phá hết. Cũng có nghĩa là đống hoa hồng đỏ mà người làm vườn cực khổ tìm giống vun trồng trong nốt nhạc cũng đã mất sạch.
Chắc giờ ông ta đang ngồi bó gối khóc tê tâm liệt phế ở một góc nào đó.
“Còn một chuyện nữa!” Vi Nhã vừa nói, vừa nghiền nát cánh hoa hồng trong tay, “Mạc Vi Vi tại sao lại ở đây?”
Vòng tay của Lăng Thiên siết chặt hơn. Cô vẫn còn tình cảm với tên Tống Hoành kia sao, nên mối hận với Mạc Vi Vi vẫn không thể buông bỏ?
“Em để ý tới cô ta làm gì?” Nếu không phải cô đang tới kỳ thì hắn đã đè cô ra để xả nỗi hận trong lòng mình rồi.
Vi Nhã bứt cánh hoa cuối cùng: “Thuận miệng hỏi thôi!” Cô bê giỏ cánh hoa lên đưa cho Tiểu Phượng, thuận tiện thoát khỏi vòng tay của Lăng Thiên: “Đem giã nát rồi ép lấy nước!”
Tiểu Phượng nhận giỏ hoa, nhanh chóng mang đi. Vi Nhã cũng mặc kệ Lăng Thiên, theo hướng phòng bếp đi tới.
Lăng Thiên định theo sau Vi Nhã, nhưng bị nha hoàn cản lại. Truyền thống của Mạc gia trước giờ là vậy.
Đàn ông không bao giờ xuống bếp.
Hắn đành trở về tắm rửa thay đồ, sau đó cùng Mạc Thanh Phong chơi vài ván cờ. Mạc Thanh Phong từ lúc biết tài chơi cờ của Lăng Thiên, đối với việc cùng hắn chơi cờ luôn luôn cao hứng. Nhưng lúc nào cũng đen mặt kết thúc.
Đứa cháu đích tôn này của ông, chưa bao giờ chừa cho ông mặt mũi cả.
Lăng Thiên nhìn đồng hồ, bất giác nói: “Đã qua hai ván, cũng tới giờ ăn cơm. Hẹn gặp lại ông nội ở phòng ăn!”
Mạc Thanh Phong: “...” Có phải chê ông ta sống lâu rồi không?
Ở Mạc gia, đàn ông ăn trước, còn phụ nữ phải đứng phục vụ ở bên cạnh. Vi Nhã là người Hàn gia, quy củ Hàn gia không nghiêm khắc như vậy, làm sao chịu đựng được?
Thấy nha hoàn sắp xếp mâm bát xong, dưới ánh mắt của mọi người, rất tự nhiên ngồi bên cạnh Lăng Thiên.
Cảm nhận được những ánh mắt kỳ dị đang nhìn mình, Vi Nhã dừng động tác, nhìn qua một đống người đang há mồm trợn mắt: “Mọi người còn việc gì sao?”
“Cháu dâu trưởng… Chẳng lẽ bà bà không nói với ngươi phụ nữ phải đứng phục vụ khi đàn ông ngồi sao? Đến bà nội cũng chưa từng ngồi chung mâm như vậy đâu! Đúng là không có phép tắc!”
Lăng Thiên cũng không lường trước được việc này. Nhưng lần này hắn khẳng định là cô cố tình.
Để hắn chán ghét cô sao?
Lăng Thiên buông đũa xuống, đứng dậy.
“Cháu không ăn còn đi đâu vậy?”
Lăng Thiên nắm tay Vi Nhã một đường kéo ra ngoài: “Đi dạy lại vợ!”
Phải thế chứ?
Người ta nói rồi, dạy vợ từ thuở còn non.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?” Vi Nhã vừa đi vừa hỏi. Quả này xác định hắn đang rất tức giận rồi.
“Này, tôi hỏi anh đó!” Hiện tại cô chưa biết hắn định dạy dỗ mình như thế nào. Vừa rồi có phải cô hơi quá đáng không? Hắn có vì vậy mà trút giận lên Hàn gia không?
“Mạc Thiên!”
Lăng Thiên kéo cô tới một nơi vắng vẻ của Mạc gia, dùng phù chú ẩn thân. Hắn bá đạo ép cô vào tường, giọng nói ẩn ẩn tức giận: “Em đừng tưởng là tôi không nhìn ra em đang làm bộ làm tịch trước mặt tôi. Hình như em quên mất mục đích của hôn ước này là gì đúng không?”
Vi Nhã sửng sốt.
“Em nhất thiết phải làm như vậy sao?”
Vi Nhã dưới sự ép hỏi dồn dập của Lăng Thiên, tâm tình vốn đã chịu nhiều uất ức, bấy giờ mới bạo phát: “Đúng đó! Tôi làm như vậy đó! Thì sao nào? Anh đừng quên đây là Mạc gia, còn tôi chỉ là một huyết tộc nhỏ bé. Anh dùng cả gia đình tôi, cả tộc tôi uy hiếp tôi kết hôn. Bản thân tôi ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, chỉ có thể ngồi yên chịu đựng mọi sự chi phối của anh. Ngày qua ngày anh đều dùng Hàn gia đe dọa tôi, dùng tính mệnh của huyết tộc đe dọa tôi!” Giọng cô lạc đi, “Tại sao anh lại là tôi chứ?” Nếu như hắn trực tiếp một đao giết chết cô, cô cũng không khổ sở như bây giờ.
Lăng Thiên ngơ ngẩn.
Hắn chỉ là… muốn dùng Hàn gia để trói chân cô lại, để cô ở bên hắn mà thôi.
Nếu không có Hàn gia, hắn và Vi Nhã sẽ giống như hai đường thẳng song song vậy.
Hắn chỉ là… muốn tạo một cái cớ.
Lăng Thiên khẽ chạm bờ vai của Vi Nhã. Cô tức giận hất tay hắn ra. Lăng Thiên đành đứng như vậy nói với cô: “Thù oán của hai bên đã kết thành từ hàng trăm năm trước. Anh cũng không thể một sớm một chiều phá giải hết được. Nhưng trong tương lai không phải là không thể hữu hảo!”
Lăng Thiên cúi đầu, ánh mắt hối lỗi: “Anh không biết em lại khổ sở như vậy. Anh chỉ muốn cùng em tạo nên một lương duyên mà thôi!”
Vi Nhã liếc hắn: “Làm bộ làm tịch!”
Còn lâu cô mới tin.
Rột…rột…
Bỗng nhiên bụng cô sôi lên rào rào, tiếng lớn tới nỗi Lăng Thiên ở bên cạnh cũng nghe thấy. Vi Nhã xấu hổ che bụng quay người đi.
"Em chưa ăn gì sao?"
Vi Nhã hung hăng quát: "Không liên quan đến anh!"
Lăng Thiên vẫn còn nhớ lần đó Vi Nhã ở nhà hắn bị đói tới ngất xỉu, liền cắn ngón tay trích ra ít máu đưa lên miệng cô.
Bi Nhã ngửi thấy mùi máu tươi, trong ruột liền cồn cào.
Thơm quá.
Muốn ăn.
Cô lấy lại chút lý trí cuối cùng, ngoảnh mặt từ chối.
"Anh không muốn cô vợ mới cưới vào cửa chết vì đói đâu! Hơn nữa ngày tới phải về Hàn gia lại mặt. Em không định để bộ dạng yếu ớt như thế này về gặp cha chứ?"
Không quen không biết, ăn gì mà ăn?
Không ăn!
Hắn về ăn với vợ hắn.
…
Trở về Mạc phủ, Lăng Thiên nhanh chóng bước vào. Việc đầu tiên làm chính là xem tình hình Vi Nhã trong phủ thế nào. Sáng sớm đã để cô một mình đối phó với đám sói già gian xảo bên trong Mạc gia, hắn cũng cảm thấy ái ngại.
Vi Nhã lúc này đang ngồi bên hồ bứt cánh hoa hồng.
Một khóm hoa lớn.
Lăng Thiên nhẹ nhàng bước tới, ngồi bên cạnh ôm lấy eo cô. Vi Nhã hơi rụt người lại, toàn thân căng cứng, được một lúc cố gắng từ từ thả lỏng.
Lăng Thiên hôn một chút lên vành tai cô: “Đang làm gì thế?”
Vi Nhã không để ý người đàn ông sau lưng mình, tiếp tục cầm lấy một nhành hoa hồng khác.
“Đang làm mứt hoa hồng!”
“Để làm gì?”
“Thay máu người!”
Lăng Thiên: “...”
“Vậy huyết tộc bọn em không có máu không sống được sao?”
Vi Nhã suy nghĩ một hồi: “Cũng không phải!”
“Vậy sao phải hút máu?”
Lăng Thiên hỏi một câu, Vi Nhã trả lời một câu, cử chỉ thân thân mật mật giống hệt như vợ chồng mới cưới. Đám người hầu đi qua đều buông một cái nhìn đầy tinh tế lên bọn họ.
Thiếu gia bọn họ tuy là liên hôn, nhưng đối xử với thiếu phu nhân cũng rất tốt nha.
Thấy Vi Nhã toàn vẹn ngồi bứt cánh hoa bên hồ nước, Lăng Thiên cũng đoán chắc trong phủ không ai làm khó dễ được cô. Vi Nhã vốn là cây gân cứng, trừ phi dùng sức mạnh tuyệt đối, nếu bàn về lý lẽ cô cũng không thua kém ai.
Lăng Thiên xoa nhẹ bụng cô, ân cần hỏi: “Sao rồi? Bụng đã đỡ đau hơn chưa?”
Tuy rằng đã báo cho quản gia hạn chế mọi nghi thức cho cô, nhưng dù sao trong Mạc phủ lễ nghi nhiều như vậy, không phải cái gì cũng có thể bỏ.
May mắn Vi Nhã là huyết tộc, sức khỏe vượt trội hơn người bình thường.
“Hôm nay có chuyện gì vui không?”
“Chuyện vui à… Có đấy!” Vi Nhã hắc hắc cười. Cô muốn xem biểu cảm của tên cặn bã này sau khi biết chuyện cô vừa làm.
“Anh biết hoa này từ đâu ra không?”
“Ở đâu?”
Vi Nhã chỉ vào khu vườn bị phá tàn phá hại: “Ở kia đó!”
Khóe miệng Lăng Thiên giật giật.
Lợi hại! Một mảnh vườn to như vậy liền bị phá hết. Cũng có nghĩa là đống hoa hồng đỏ mà người làm vườn cực khổ tìm giống vun trồng trong nốt nhạc cũng đã mất sạch.
Chắc giờ ông ta đang ngồi bó gối khóc tê tâm liệt phế ở một góc nào đó.
“Còn một chuyện nữa!” Vi Nhã vừa nói, vừa nghiền nát cánh hoa hồng trong tay, “Mạc Vi Vi tại sao lại ở đây?”
Vòng tay của Lăng Thiên siết chặt hơn. Cô vẫn còn tình cảm với tên Tống Hoành kia sao, nên mối hận với Mạc Vi Vi vẫn không thể buông bỏ?
“Em để ý tới cô ta làm gì?” Nếu không phải cô đang tới kỳ thì hắn đã đè cô ra để xả nỗi hận trong lòng mình rồi.
Vi Nhã bứt cánh hoa cuối cùng: “Thuận miệng hỏi thôi!” Cô bê giỏ cánh hoa lên đưa cho Tiểu Phượng, thuận tiện thoát khỏi vòng tay của Lăng Thiên: “Đem giã nát rồi ép lấy nước!”
Tiểu Phượng nhận giỏ hoa, nhanh chóng mang đi. Vi Nhã cũng mặc kệ Lăng Thiên, theo hướng phòng bếp đi tới.
Lăng Thiên định theo sau Vi Nhã, nhưng bị nha hoàn cản lại. Truyền thống của Mạc gia trước giờ là vậy.
Đàn ông không bao giờ xuống bếp.
Hắn đành trở về tắm rửa thay đồ, sau đó cùng Mạc Thanh Phong chơi vài ván cờ. Mạc Thanh Phong từ lúc biết tài chơi cờ của Lăng Thiên, đối với việc cùng hắn chơi cờ luôn luôn cao hứng. Nhưng lúc nào cũng đen mặt kết thúc.
Đứa cháu đích tôn này của ông, chưa bao giờ chừa cho ông mặt mũi cả.
Lăng Thiên nhìn đồng hồ, bất giác nói: “Đã qua hai ván, cũng tới giờ ăn cơm. Hẹn gặp lại ông nội ở phòng ăn!”
Mạc Thanh Phong: “...” Có phải chê ông ta sống lâu rồi không?
Ở Mạc gia, đàn ông ăn trước, còn phụ nữ phải đứng phục vụ ở bên cạnh. Vi Nhã là người Hàn gia, quy củ Hàn gia không nghiêm khắc như vậy, làm sao chịu đựng được?
Thấy nha hoàn sắp xếp mâm bát xong, dưới ánh mắt của mọi người, rất tự nhiên ngồi bên cạnh Lăng Thiên.
Cảm nhận được những ánh mắt kỳ dị đang nhìn mình, Vi Nhã dừng động tác, nhìn qua một đống người đang há mồm trợn mắt: “Mọi người còn việc gì sao?”
“Cháu dâu trưởng… Chẳng lẽ bà bà không nói với ngươi phụ nữ phải đứng phục vụ khi đàn ông ngồi sao? Đến bà nội cũng chưa từng ngồi chung mâm như vậy đâu! Đúng là không có phép tắc!”
Lăng Thiên cũng không lường trước được việc này. Nhưng lần này hắn khẳng định là cô cố tình.
Để hắn chán ghét cô sao?
Lăng Thiên buông đũa xuống, đứng dậy.
“Cháu không ăn còn đi đâu vậy?”
Lăng Thiên nắm tay Vi Nhã một đường kéo ra ngoài: “Đi dạy lại vợ!”
Phải thế chứ?
Người ta nói rồi, dạy vợ từ thuở còn non.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?” Vi Nhã vừa đi vừa hỏi. Quả này xác định hắn đang rất tức giận rồi.
“Này, tôi hỏi anh đó!” Hiện tại cô chưa biết hắn định dạy dỗ mình như thế nào. Vừa rồi có phải cô hơi quá đáng không? Hắn có vì vậy mà trút giận lên Hàn gia không?
“Mạc Thiên!”
Lăng Thiên kéo cô tới một nơi vắng vẻ của Mạc gia, dùng phù chú ẩn thân. Hắn bá đạo ép cô vào tường, giọng nói ẩn ẩn tức giận: “Em đừng tưởng là tôi không nhìn ra em đang làm bộ làm tịch trước mặt tôi. Hình như em quên mất mục đích của hôn ước này là gì đúng không?”
Vi Nhã sửng sốt.
“Em nhất thiết phải làm như vậy sao?”
Vi Nhã dưới sự ép hỏi dồn dập của Lăng Thiên, tâm tình vốn đã chịu nhiều uất ức, bấy giờ mới bạo phát: “Đúng đó! Tôi làm như vậy đó! Thì sao nào? Anh đừng quên đây là Mạc gia, còn tôi chỉ là một huyết tộc nhỏ bé. Anh dùng cả gia đình tôi, cả tộc tôi uy hiếp tôi kết hôn. Bản thân tôi ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, chỉ có thể ngồi yên chịu đựng mọi sự chi phối của anh. Ngày qua ngày anh đều dùng Hàn gia đe dọa tôi, dùng tính mệnh của huyết tộc đe dọa tôi!” Giọng cô lạc đi, “Tại sao anh lại là tôi chứ?” Nếu như hắn trực tiếp một đao giết chết cô, cô cũng không khổ sở như bây giờ.
Lăng Thiên ngơ ngẩn.
Hắn chỉ là… muốn dùng Hàn gia để trói chân cô lại, để cô ở bên hắn mà thôi.
Nếu không có Hàn gia, hắn và Vi Nhã sẽ giống như hai đường thẳng song song vậy.
Hắn chỉ là… muốn tạo một cái cớ.
Lăng Thiên khẽ chạm bờ vai của Vi Nhã. Cô tức giận hất tay hắn ra. Lăng Thiên đành đứng như vậy nói với cô: “Thù oán của hai bên đã kết thành từ hàng trăm năm trước. Anh cũng không thể một sớm một chiều phá giải hết được. Nhưng trong tương lai không phải là không thể hữu hảo!”
Lăng Thiên cúi đầu, ánh mắt hối lỗi: “Anh không biết em lại khổ sở như vậy. Anh chỉ muốn cùng em tạo nên một lương duyên mà thôi!”
Vi Nhã liếc hắn: “Làm bộ làm tịch!”
Còn lâu cô mới tin.
Rột…rột…
Bỗng nhiên bụng cô sôi lên rào rào, tiếng lớn tới nỗi Lăng Thiên ở bên cạnh cũng nghe thấy. Vi Nhã xấu hổ che bụng quay người đi.
"Em chưa ăn gì sao?"
Vi Nhã hung hăng quát: "Không liên quan đến anh!"
Lăng Thiên vẫn còn nhớ lần đó Vi Nhã ở nhà hắn bị đói tới ngất xỉu, liền cắn ngón tay trích ra ít máu đưa lên miệng cô.
Bi Nhã ngửi thấy mùi máu tươi, trong ruột liền cồn cào.
Thơm quá.
Muốn ăn.
Cô lấy lại chút lý trí cuối cùng, ngoảnh mặt từ chối.
"Anh không muốn cô vợ mới cưới vào cửa chết vì đói đâu! Hơn nữa ngày tới phải về Hàn gia lại mặt. Em không định để bộ dạng yếu ớt như thế này về gặp cha chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.