Chương 220: Thế giới 7: Người ma khác biệt (16)
Giang Ngô
01/05/2023
Di Luân giật mình thu hồi tầm mắt. Hắn xin phép ra ngoài, tránh chạm mặt quá lâu với Lăng Thiên.
Vi Nhã tắm xong, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm. Nhìn thấy trà bánh trên bàn, Vi Nhã nhân tiện lấy một cái lên ăn.
“Em thích ăn bánh này sao?” Lăng Thiên hỏi.
Hắn tưởng cô chỉ thích ăn hoa quả thôi chứ? Cảm giác khó chịu xộc lên đại não khi người đàn ông khác còn hiểu cô hơn hắn.
Vi Nhã gật đầu.
“Bánh này tôi từng ăn lần đầu tiên khi cha tôi từ Pháp trở về tặng cho tôi. Hương vị lúc đó không ngon bằng. Di Luân thấy tôi thích nên đã học công thức, sau đó dần dần hoàn thiện để nó phù hợp với khẩu vị của tôi hơn!”
“Em và Di Luân thân thiết sao?” Lăng Thiên cảm thấy vô cùng nguy cơ. Những thế giới trước Vi Nhã tuy rằng có rất nhiều đàn ông thích, nhưng căn bản vẫn là một người khép kín. Nhưng Di Luân là quản gia của cô, không tránh khỏi trường hợp hai người thân thiết hơn mức bình thường.
“Đúng vậy! Di Luân được cha tôi đem về từ hai mươi năm trước!” Vi Nhã nhìn Lăng Thiên, nói tiếp “Anh biết tuổi thọ của huyết tộc rất dài mà! Cho nên so với anh thì tôi vẫn hơn anh rất nhiều tuổi đấy!”
Lăng Thiên nhận ra sự châm chọc trong lời nói của cô, ôm eo cô cười ranh mãnh: “Chẳng phải vẫn không thoát khỏi tay anh sao? Hơn nữa nhiều tuổi như vậy nhưng vẫn không đánh bại được anh. Như vậy chẳng phải anh là thiên tài nghìn năm có một hay sao? Em còn không thấy vinh dự?”
“Anh…” Cô chỉ thuận tiện nói một câu mà bị hắn dồn ép bằng mười câu.
Hơn nữa mỗi câu đều đâm trúng tim của cô.
Tức chết mà!
Vi Nhã hung hăng liếc Lăng Thiên: “Được! Anh giỏi, còn tôi thì dốt! Anh là thiên tài, còn tôi là phế vật! Một thiên tài như anh cưới phế vật như tôi về không cảm thấy mất mặt sao?”
Lăng Thiên lúc này còn chưa cảm thấy sự tức giận của Vi Nhã, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Phế một chút mới có thể trở thành con tin!”
Vi - phế vật - Nhã: “...” Anh khịa tôi như vậy vui lắm đúng không?
Vi Nhã tức giận hừ hừ, không thèm nhìn Lăng Thiên. Cô giận dỗi bước ra khỏi phòng, trước khi ra ngoài còn không quên đóng cửa rầm một cái.
Lăng Thiên: "..."
Khó chịu vậy sao?
Đúng lúc đó Hàn lão gia vừa trở về, đi cùng ông còn có Tống Hoành nữa.
Tống Hoành nhìn thấy Vi Nhã, tự nhiên chào hỏi, ánh mắt liếc qua dò xét.
"Em ở Mạc gia vẫn tốt chứ?"
Vi Nhã cười nhẹ, ánh mắt lạnh bạc nhìn Tống Hoành: "Vẫn tốt!"
Tống Hoành thấy thái độ của Vi Nhã không đúng, trong lòng có chút bất an.
Nghe nói lần này Mạc Thiên cũng cùng cô trở về. Có lẽ Vi Nhã đã không hạ độc Mạc Thiên, hoặc đã bị Mạc Thiên phát hiện. Với tình cảm giữa cô và mình, Tống Hoành cho rằng cô sẽ không khai mình ra. Nhưng thái độ vừa rồi của cô khiến hắn lo sợ.
Hắn dò hỏi: "Em về đây một mình sao? Chồng em đâu?"
Vi Nhã đáp, trong giọng nói không hề có nhiệt độ: "Tất nhiên là ở trong phòng em rồi. Chúng em tình cảm mặn nồng, nhọc công anh lo lắng rồi!"
Tống Hoành hoảng hốt: "Vi Nhã, sao em lại nói chuyện với anh như vậy? "
Vi Nhã cười lạnh. Tống Hoành lợi dụng cô, lợi dụng tình cảm nhiều năm của cô để loại bỏ chướng ngại cho mình, suýt nữa khiến cô hại chết Hàn gia. Bây giờ còn tỏ ra oan ức như vậy.
Vi Nhã này không có ngu. Nhưng nếu anh ta muốn chơi, cô sẽ chơi cùng anh ta.
Cô tao nhã ngồi xuống ghế sô pha, đôi mắt phượng khẽ lay động nhìn hắn: "Tống Hoành, chẳng phải anh muốn như vậy sao?"
"Anh…" Cổ họng Tống Hoành khô khốc.
Hắn muốn gì?
Khi hắn thấy người con gái vốn dĩ luôn bám theo hắn, bây giờ lại tỏ vẻ lạnh nhạt. Thứ tình cảm vốn dĩ là của hắn, lại vào tay người khác. Thứ quyền lực hắn sắp đạt được, lại đang dần vuột khỏi tay hắn.
Đúng.
Hàn lão gia vốn dĩ đang định giúp đỡ hắn tiến thân, trở thành người có địa vị cao trong xã hội huyết tộc. Nhưng bây giờ khi nói tới chuyện này, Hàn lão gia luôn phớt lờ, lảng tránh, khiến cho không ít tin đồn dấy lên.
Chính hắn muốn như vậy.
Chính hắn đẩy Vi Nhã ra.
Hắn muốn cả quyền lực cùng người mình yêu.
"Anh không cần trả lời. Ngày đó khi anh nhét gói thuốc đó vào tay em, thì nên nghĩ đến ngày này!"
Đối với người mình ghét, Vi Nhã không có nhiều kiên nhẫn. Cô sai Di Luân tiễn khách, còn mình thì lên thư phòng gặp Hàn lão gia.
Lăng Thiên nãy giờ đứng ở cầu thang đã nghe hết cuộc đối thoại. Nói thật hắn đã lo lắng khi Vi Nhã gặp lại Tống Hoành, vui vẻ khi thấy thái độ lạnh nhạt lúc đó của cô.
Thấy Vi Nhã không để ý đến Tống Hoành mà hướng về phía mình, Lăng Thiên liền nở một nụ cười không dễ phát giác.
"Em và anh mặn nồng lắm sao?"
Vi Nhã thấy hắn liền giật mình. Những lời nói kia hắn nghe được sao?
"Chỉ là tìm cớ để đuổi Tống Hoành đi thôi. Anh đừng để tâm!"
"Làm sao bây giờ? Anh đã nghĩ là thật đó. Mà thật hay giả, thì chính miệng em cũng đã nói, có nghĩa là em đã từng nghĩ đến đúng không?"
Vi Nhã: "..." Anh tự biên tự diễn vừa thôi.
"Đi gặp cha thôi!" Vi Nhã quay người đi, không muốn để Lăng Thiên nhìn thấy cảm xúc của mình lúc này.
Đi đến phòng của Hàn lão gia, Vi Nhã nhẹ nhàng gõ cửa. Sua khui được cho phép liền cùng Lăng Thiên đi vào.
"Cha!"
"Ừ. Hai đứa ngồi đi!"
Hàn lão gia từ sau đám cưới, gương mặt gầy đi không ít, khiến Vi Nhã lo lắng không thôi.
"Cha không sao chứ?"
Hàn lão gia liếc Lăng Thiên một cái sắc lẹm, liền trấn an Vi Nhã: "Không có chuyện gì lớn. Vẫn là mấy lão già cổ hủ đó thôi. Cha còn thừa sức chống đỡ."
Khóe mắt Vi Nhã chảy ra một giọt lệ: "Cha!"
Cô không biết mình nên nói gì nữa. Khi quyết định kết hôn với Lăng Thiên, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Kết hôn với Lăng Thiên giống như vào hang cọp. Nhưng không thể không đi. Sự uy hiếp của Mạc gia, của Hiệp hội chống huyết tộc đối với cô quá lớn. Hàn gia tuy mạnh, nhưng không phải là bất bại. Lăng Thiên lại là một người mưu mô thủ đoạn. Nếu như cô chống đối, chỉ cần phẩy tay hắn cũng có thể lật đổ Hàn gia.
"Cha, quà lại mặt con đã để hai người vệ sĩ thân cận đem vào nhà kho. Vi Nhã ở Mạc gia rất tốt, cha không cần lo!" Lăng Thiên có ý tốt muốn Hàn lão gia bớt lo lắng đi một chút. Hàn lão gia thở dài, bảo Vi Nhã về phòng nghỉ ngơi, còn ông muốn nói chuyện riêng với Lăng Thiên.
Chờ Vi Nhã ra ngoài, sắc mặt Hàn lão gia lập tức đanh lại, thái độ cũng trở nên cứng rắn: "Mạc Thiên, tôi gả con gái tôi cho cậu, không phải vì Hàn gia sợ Mạc gia. Nhưng Hàn gia chúng tôi không chỉ có một mình, mà còn cả bộ tộc huyết tộc ở đằng sau lưng. Cậu hiểu chứ?"
Lăng Thiên cũng thu lại vẻ tử tế vừa nãy, ánh mắt liền trở nên giảo hoạt và tàn nhẫn, giống như thú săn mồi: "Con chỉ cần cô ấy ở bên cạnh con, nên cha đừng ngăn cản, được chứ?"
Vi Nhã tắm xong, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm. Nhìn thấy trà bánh trên bàn, Vi Nhã nhân tiện lấy một cái lên ăn.
“Em thích ăn bánh này sao?” Lăng Thiên hỏi.
Hắn tưởng cô chỉ thích ăn hoa quả thôi chứ? Cảm giác khó chịu xộc lên đại não khi người đàn ông khác còn hiểu cô hơn hắn.
Vi Nhã gật đầu.
“Bánh này tôi từng ăn lần đầu tiên khi cha tôi từ Pháp trở về tặng cho tôi. Hương vị lúc đó không ngon bằng. Di Luân thấy tôi thích nên đã học công thức, sau đó dần dần hoàn thiện để nó phù hợp với khẩu vị của tôi hơn!”
“Em và Di Luân thân thiết sao?” Lăng Thiên cảm thấy vô cùng nguy cơ. Những thế giới trước Vi Nhã tuy rằng có rất nhiều đàn ông thích, nhưng căn bản vẫn là một người khép kín. Nhưng Di Luân là quản gia của cô, không tránh khỏi trường hợp hai người thân thiết hơn mức bình thường.
“Đúng vậy! Di Luân được cha tôi đem về từ hai mươi năm trước!” Vi Nhã nhìn Lăng Thiên, nói tiếp “Anh biết tuổi thọ của huyết tộc rất dài mà! Cho nên so với anh thì tôi vẫn hơn anh rất nhiều tuổi đấy!”
Lăng Thiên nhận ra sự châm chọc trong lời nói của cô, ôm eo cô cười ranh mãnh: “Chẳng phải vẫn không thoát khỏi tay anh sao? Hơn nữa nhiều tuổi như vậy nhưng vẫn không đánh bại được anh. Như vậy chẳng phải anh là thiên tài nghìn năm có một hay sao? Em còn không thấy vinh dự?”
“Anh…” Cô chỉ thuận tiện nói một câu mà bị hắn dồn ép bằng mười câu.
Hơn nữa mỗi câu đều đâm trúng tim của cô.
Tức chết mà!
Vi Nhã hung hăng liếc Lăng Thiên: “Được! Anh giỏi, còn tôi thì dốt! Anh là thiên tài, còn tôi là phế vật! Một thiên tài như anh cưới phế vật như tôi về không cảm thấy mất mặt sao?”
Lăng Thiên lúc này còn chưa cảm thấy sự tức giận của Vi Nhã, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Phế một chút mới có thể trở thành con tin!”
Vi - phế vật - Nhã: “...” Anh khịa tôi như vậy vui lắm đúng không?
Vi Nhã tức giận hừ hừ, không thèm nhìn Lăng Thiên. Cô giận dỗi bước ra khỏi phòng, trước khi ra ngoài còn không quên đóng cửa rầm một cái.
Lăng Thiên: "..."
Khó chịu vậy sao?
Đúng lúc đó Hàn lão gia vừa trở về, đi cùng ông còn có Tống Hoành nữa.
Tống Hoành nhìn thấy Vi Nhã, tự nhiên chào hỏi, ánh mắt liếc qua dò xét.
"Em ở Mạc gia vẫn tốt chứ?"
Vi Nhã cười nhẹ, ánh mắt lạnh bạc nhìn Tống Hoành: "Vẫn tốt!"
Tống Hoành thấy thái độ của Vi Nhã không đúng, trong lòng có chút bất an.
Nghe nói lần này Mạc Thiên cũng cùng cô trở về. Có lẽ Vi Nhã đã không hạ độc Mạc Thiên, hoặc đã bị Mạc Thiên phát hiện. Với tình cảm giữa cô và mình, Tống Hoành cho rằng cô sẽ không khai mình ra. Nhưng thái độ vừa rồi của cô khiến hắn lo sợ.
Hắn dò hỏi: "Em về đây một mình sao? Chồng em đâu?"
Vi Nhã đáp, trong giọng nói không hề có nhiệt độ: "Tất nhiên là ở trong phòng em rồi. Chúng em tình cảm mặn nồng, nhọc công anh lo lắng rồi!"
Tống Hoành hoảng hốt: "Vi Nhã, sao em lại nói chuyện với anh như vậy? "
Vi Nhã cười lạnh. Tống Hoành lợi dụng cô, lợi dụng tình cảm nhiều năm của cô để loại bỏ chướng ngại cho mình, suýt nữa khiến cô hại chết Hàn gia. Bây giờ còn tỏ ra oan ức như vậy.
Vi Nhã này không có ngu. Nhưng nếu anh ta muốn chơi, cô sẽ chơi cùng anh ta.
Cô tao nhã ngồi xuống ghế sô pha, đôi mắt phượng khẽ lay động nhìn hắn: "Tống Hoành, chẳng phải anh muốn như vậy sao?"
"Anh…" Cổ họng Tống Hoành khô khốc.
Hắn muốn gì?
Khi hắn thấy người con gái vốn dĩ luôn bám theo hắn, bây giờ lại tỏ vẻ lạnh nhạt. Thứ tình cảm vốn dĩ là của hắn, lại vào tay người khác. Thứ quyền lực hắn sắp đạt được, lại đang dần vuột khỏi tay hắn.
Đúng.
Hàn lão gia vốn dĩ đang định giúp đỡ hắn tiến thân, trở thành người có địa vị cao trong xã hội huyết tộc. Nhưng bây giờ khi nói tới chuyện này, Hàn lão gia luôn phớt lờ, lảng tránh, khiến cho không ít tin đồn dấy lên.
Chính hắn muốn như vậy.
Chính hắn đẩy Vi Nhã ra.
Hắn muốn cả quyền lực cùng người mình yêu.
"Anh không cần trả lời. Ngày đó khi anh nhét gói thuốc đó vào tay em, thì nên nghĩ đến ngày này!"
Đối với người mình ghét, Vi Nhã không có nhiều kiên nhẫn. Cô sai Di Luân tiễn khách, còn mình thì lên thư phòng gặp Hàn lão gia.
Lăng Thiên nãy giờ đứng ở cầu thang đã nghe hết cuộc đối thoại. Nói thật hắn đã lo lắng khi Vi Nhã gặp lại Tống Hoành, vui vẻ khi thấy thái độ lạnh nhạt lúc đó của cô.
Thấy Vi Nhã không để ý đến Tống Hoành mà hướng về phía mình, Lăng Thiên liền nở một nụ cười không dễ phát giác.
"Em và anh mặn nồng lắm sao?"
Vi Nhã thấy hắn liền giật mình. Những lời nói kia hắn nghe được sao?
"Chỉ là tìm cớ để đuổi Tống Hoành đi thôi. Anh đừng để tâm!"
"Làm sao bây giờ? Anh đã nghĩ là thật đó. Mà thật hay giả, thì chính miệng em cũng đã nói, có nghĩa là em đã từng nghĩ đến đúng không?"
Vi Nhã: "..." Anh tự biên tự diễn vừa thôi.
"Đi gặp cha thôi!" Vi Nhã quay người đi, không muốn để Lăng Thiên nhìn thấy cảm xúc của mình lúc này.
Đi đến phòng của Hàn lão gia, Vi Nhã nhẹ nhàng gõ cửa. Sua khui được cho phép liền cùng Lăng Thiên đi vào.
"Cha!"
"Ừ. Hai đứa ngồi đi!"
Hàn lão gia từ sau đám cưới, gương mặt gầy đi không ít, khiến Vi Nhã lo lắng không thôi.
"Cha không sao chứ?"
Hàn lão gia liếc Lăng Thiên một cái sắc lẹm, liền trấn an Vi Nhã: "Không có chuyện gì lớn. Vẫn là mấy lão già cổ hủ đó thôi. Cha còn thừa sức chống đỡ."
Khóe mắt Vi Nhã chảy ra một giọt lệ: "Cha!"
Cô không biết mình nên nói gì nữa. Khi quyết định kết hôn với Lăng Thiên, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Kết hôn với Lăng Thiên giống như vào hang cọp. Nhưng không thể không đi. Sự uy hiếp của Mạc gia, của Hiệp hội chống huyết tộc đối với cô quá lớn. Hàn gia tuy mạnh, nhưng không phải là bất bại. Lăng Thiên lại là một người mưu mô thủ đoạn. Nếu như cô chống đối, chỉ cần phẩy tay hắn cũng có thể lật đổ Hàn gia.
"Cha, quà lại mặt con đã để hai người vệ sĩ thân cận đem vào nhà kho. Vi Nhã ở Mạc gia rất tốt, cha không cần lo!" Lăng Thiên có ý tốt muốn Hàn lão gia bớt lo lắng đi một chút. Hàn lão gia thở dài, bảo Vi Nhã về phòng nghỉ ngơi, còn ông muốn nói chuyện riêng với Lăng Thiên.
Chờ Vi Nhã ra ngoài, sắc mặt Hàn lão gia lập tức đanh lại, thái độ cũng trở nên cứng rắn: "Mạc Thiên, tôi gả con gái tôi cho cậu, không phải vì Hàn gia sợ Mạc gia. Nhưng Hàn gia chúng tôi không chỉ có một mình, mà còn cả bộ tộc huyết tộc ở đằng sau lưng. Cậu hiểu chứ?"
Lăng Thiên cũng thu lại vẻ tử tế vừa nãy, ánh mắt liền trở nên giảo hoạt và tàn nhẫn, giống như thú săn mồi: "Con chỉ cần cô ấy ở bên cạnh con, nên cha đừng ngăn cản, được chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.