Xuyên Nhanh "tình" Thâm Một Tấc
Chương 103: Ca ca mặt than VS trúc mã hoa tâm (43)Phó Vân Hàn
Esther Cửu Cửu
04/01/2019
Tưởng Chiêu Chiêu vô cùng cố sức đỡ An Tử Viên đi từng bước đến mép giường, “Phanh” một tiếng để hắn ngã vào giường, cô cũng ngồi liệt ở mép giường không ngừng thở phì phò.
Người An gia tựa hồ đều chưa trở về, trong nhà chỉ có quản gia và người hầu, cônhìnngười nào đó không hề có năng lực tự gánh vác, suy nghĩ nên gọi quản gia kêu lên chiếu cố hắn hay không.
“Ôi…” người trên giường cau mày nỉ non một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Này, họ An, cậu có khỏe không?” cô cúi đầu lại gần hỏi hắn, đổi lấy hắn hơi mang bất mãn.
“Xuy.” cô khẽ cười một tiếng, ngón tay không khách khí chọc lên gương mặt hắn ửng đỏ, mềm mại, còn rất trơn, trong mắt cô sáng ngời, như là bị nghiện không ngừng chọc tiếp.
Người vẫn nhắm hai mắt đột nhiên mở mắt ra, yên lặng nhìn cô, cô sợ tới mức đột nhiên thu tay phải đặt ra phía sau, không tự giác ngừng hô hấp.
An Tử Viên nhìn cô một lúc lâu, sau đó chớp chớp mắt, đột nhiên cười ngây ngô một chút, lại lúccô ngây người duỗi tay giữ chặt cánh tay trái cô dùng sức kéo, cô lập tức đâm vào ngực hắn.
Tưởng Chiêu Chiêu trợn tròn mắt ngã vào trên người hắn, hai tay vô thức bắt lấy vạt áo hắn, ngực hắncuồn cuộn không ngừng truyền đến nhiệt độ làm mặt cô nóng lên, mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, lại một chút cũng không khó ngửi, ngược lại làm tim cô đập rối loạn.
Hai tay hắn vòng ở bên hông cô không ngừng siết chặt, làm cô có chút không ổn, cô nhẹ nhàng giãy giụa một chút, lại bị ôm càng chặt, sau đó, cô nghe giọng hắn mang theo nức nở.
“Mộc Mộc, vì sao cậu không thể thích tôi đâu… Vì sao… Cậu có biết không… Tôi thật sự... thật sự rất thích cậu…”
Lời nói tràn đầy ủy khuất khiến người ta đau lòng, lại làm cô lập tức cứng đờ. Trong mắt trong trẻo xẹt qua chua xót, cô kéo kéo khóe miệng, ngực lại chua lại xót, còn chút đau ẩn ẩn.
cô nhắm hai mắt hít sâu một hơi, dùng sức một chút bẻ tay hắn ra, chậm rãi ngồi thẳng thân mình. không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy trong mắt nóng nóng, rất muốn khóc.
Đúng lúc này, người trên giường không biết vì sao đột nhiên ngồi dậy, sau đó thân mình nghiêng mộtcái ngã xuống mặt đất, cô cả kinh, bất chấp cái khác vội vàng đỡ lấy vai hắn.
“Ôi… Nôn…”
……
“An Tử Viên! Tôi kệ cả nhà cậu!!!”
Lúc này, trong phòng nào đó ở Sở gia, Phó Vân Hàn đang ôm người trong lòng, mồ hôi đầy đầu.
không biết vì sao, cô gái nhỏ vốn đã ngủ, đột nhiên lại bắt đầu khóc lên.
“Ô... Ca ca... không cần… không phải anh sai... Ô ô... Ca ca…” cô nhắm chặt hai mắt, tựa hồ có ác mộng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, thấp giọng nức nở, thanh âm tinh tế nho nhỏ, lại làm đầu quả tim hắnphát đau.
hắn mơ hồ nghe được cô đang gọi ca ca, lập tức trong lòng bi thương, vội vàng ôm chặt cô, hạ giọng ôn nhu dõ: “Bé con không sợ, ngoan, ca ca ở đây, ca ca ở chỗ này, không phải sợ.”
hắn nhẹ nhàng vỗ chăn mỏng trên người cô trấn an, vừa đau lòng hôn nước mắt ở khóe mắt cô.
Trong lúc hôn mê, Hạ Tình Tình thật bị ác mộng quấn quanh, thực ra, cô đang lấy góc độ một người đứng xem, thấy kiếp trước sau khi cô chết đã phát sinh hết thảy.
cô nhìn thấy, sau khi cô chết mấy ngày, Sở Việt bện nặngcòn hôn mê trong phòng, tim đã ngừng đập…
cô nhìn thấy, An Tử Viên từ bỏ mọi thứ, cả đời đều sống trong thống khổ, sám hối, tự trách...
cô nhìn thấy, Tưởng Chiêu Chiêu ở trước mộ cô khóc đến hôn mê bất tỉnh, sau lễ tang mang theo mộtchút tro cốt của cô, rời khỏi thành phố A...
cô nhìn thấy, Tần Cảnh Chi điên rồi, thanh tỉnh lại thì uống thuốc tự sát…
cô cũng thấy, người hại cô, sống không bằng chết...
Cuối cùng cuối cùng, cô thấy, ca ca cô...
cô cùng với Sở Việt lần lượt lìa đời, hoàn toàn đánh sập hắn, hắn cảm thấy mình chính là ngôi sao chổi, đi đến đâu, nơi đó cửa nát nhà tan.
cô nhìn hắn mua một công viên, chôn cô trong muôn hoa, cách mấy ngày tự mình dọn dẹp…
cô nhìn hắn mỗi ngày đều sống một mình trong phủ định và ghét bỏ, càng ngày càng trầm mặc, thường xuyên nhìn chằm chằm ảnh cô mà phát ngốc, trong mắt lại không có ánh sáng...
cô nhìn hắn nhận nuôi một đứa bé, dốc lòng bồi dưỡng, chính mình lại hàng đêm không ngủ, rốt cuộc phát triển Sở thị đến đỉnh cao, cũng hoàn toàn suy sụp thân thể…
cô nhìn hắn rõ ràng mới 33 tuổi, cũng đã bạc đầu, cả ngày không ngừng ho khan, gầy đến không ra hình người…
Cuối cùng, cô nhìn hắn truyền công ty cho người thừa kế đã bồi dưỡng, tay run rẩylập di chúc, nếu tương lai người thừa kế có nửa điểm không phục, như vậy hắn mất đi địa vị hiện có, hơn nữa đem toàn bộ Sở thị quyên cho bệnh viện...
hắn chết ở tuổi 34, đến lúc chết, một lòng chỉ tính toán choSở gia.
Người An gia tựa hồ đều chưa trở về, trong nhà chỉ có quản gia và người hầu, cônhìnngười nào đó không hề có năng lực tự gánh vác, suy nghĩ nên gọi quản gia kêu lên chiếu cố hắn hay không.
“Ôi…” người trên giường cau mày nỉ non một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Này, họ An, cậu có khỏe không?” cô cúi đầu lại gần hỏi hắn, đổi lấy hắn hơi mang bất mãn.
“Xuy.” cô khẽ cười một tiếng, ngón tay không khách khí chọc lên gương mặt hắn ửng đỏ, mềm mại, còn rất trơn, trong mắt cô sáng ngời, như là bị nghiện không ngừng chọc tiếp.
Người vẫn nhắm hai mắt đột nhiên mở mắt ra, yên lặng nhìn cô, cô sợ tới mức đột nhiên thu tay phải đặt ra phía sau, không tự giác ngừng hô hấp.
An Tử Viên nhìn cô một lúc lâu, sau đó chớp chớp mắt, đột nhiên cười ngây ngô một chút, lại lúccô ngây người duỗi tay giữ chặt cánh tay trái cô dùng sức kéo, cô lập tức đâm vào ngực hắn.
Tưởng Chiêu Chiêu trợn tròn mắt ngã vào trên người hắn, hai tay vô thức bắt lấy vạt áo hắn, ngực hắncuồn cuộn không ngừng truyền đến nhiệt độ làm mặt cô nóng lên, mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, lại một chút cũng không khó ngửi, ngược lại làm tim cô đập rối loạn.
Hai tay hắn vòng ở bên hông cô không ngừng siết chặt, làm cô có chút không ổn, cô nhẹ nhàng giãy giụa một chút, lại bị ôm càng chặt, sau đó, cô nghe giọng hắn mang theo nức nở.
“Mộc Mộc, vì sao cậu không thể thích tôi đâu… Vì sao… Cậu có biết không… Tôi thật sự... thật sự rất thích cậu…”
Lời nói tràn đầy ủy khuất khiến người ta đau lòng, lại làm cô lập tức cứng đờ. Trong mắt trong trẻo xẹt qua chua xót, cô kéo kéo khóe miệng, ngực lại chua lại xót, còn chút đau ẩn ẩn.
cô nhắm hai mắt hít sâu một hơi, dùng sức một chút bẻ tay hắn ra, chậm rãi ngồi thẳng thân mình. không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy trong mắt nóng nóng, rất muốn khóc.
Đúng lúc này, người trên giường không biết vì sao đột nhiên ngồi dậy, sau đó thân mình nghiêng mộtcái ngã xuống mặt đất, cô cả kinh, bất chấp cái khác vội vàng đỡ lấy vai hắn.
“Ôi… Nôn…”
……
“An Tử Viên! Tôi kệ cả nhà cậu!!!”
Lúc này, trong phòng nào đó ở Sở gia, Phó Vân Hàn đang ôm người trong lòng, mồ hôi đầy đầu.
không biết vì sao, cô gái nhỏ vốn đã ngủ, đột nhiên lại bắt đầu khóc lên.
“Ô... Ca ca... không cần… không phải anh sai... Ô ô... Ca ca…” cô nhắm chặt hai mắt, tựa hồ có ác mộng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, thấp giọng nức nở, thanh âm tinh tế nho nhỏ, lại làm đầu quả tim hắnphát đau.
hắn mơ hồ nghe được cô đang gọi ca ca, lập tức trong lòng bi thương, vội vàng ôm chặt cô, hạ giọng ôn nhu dõ: “Bé con không sợ, ngoan, ca ca ở đây, ca ca ở chỗ này, không phải sợ.”
hắn nhẹ nhàng vỗ chăn mỏng trên người cô trấn an, vừa đau lòng hôn nước mắt ở khóe mắt cô.
Trong lúc hôn mê, Hạ Tình Tình thật bị ác mộng quấn quanh, thực ra, cô đang lấy góc độ một người đứng xem, thấy kiếp trước sau khi cô chết đã phát sinh hết thảy.
cô nhìn thấy, sau khi cô chết mấy ngày, Sở Việt bện nặngcòn hôn mê trong phòng, tim đã ngừng đập…
cô nhìn thấy, An Tử Viên từ bỏ mọi thứ, cả đời đều sống trong thống khổ, sám hối, tự trách...
cô nhìn thấy, Tưởng Chiêu Chiêu ở trước mộ cô khóc đến hôn mê bất tỉnh, sau lễ tang mang theo mộtchút tro cốt của cô, rời khỏi thành phố A...
cô nhìn thấy, Tần Cảnh Chi điên rồi, thanh tỉnh lại thì uống thuốc tự sát…
cô cũng thấy, người hại cô, sống không bằng chết...
Cuối cùng cuối cùng, cô thấy, ca ca cô...
cô cùng với Sở Việt lần lượt lìa đời, hoàn toàn đánh sập hắn, hắn cảm thấy mình chính là ngôi sao chổi, đi đến đâu, nơi đó cửa nát nhà tan.
cô nhìn hắn mua một công viên, chôn cô trong muôn hoa, cách mấy ngày tự mình dọn dẹp…
cô nhìn hắn mỗi ngày đều sống một mình trong phủ định và ghét bỏ, càng ngày càng trầm mặc, thường xuyên nhìn chằm chằm ảnh cô mà phát ngốc, trong mắt lại không có ánh sáng...
cô nhìn hắn nhận nuôi một đứa bé, dốc lòng bồi dưỡng, chính mình lại hàng đêm không ngủ, rốt cuộc phát triển Sở thị đến đỉnh cao, cũng hoàn toàn suy sụp thân thể…
cô nhìn hắn rõ ràng mới 33 tuổi, cũng đã bạc đầu, cả ngày không ngừng ho khan, gầy đến không ra hình người…
Cuối cùng, cô nhìn hắn truyền công ty cho người thừa kế đã bồi dưỡng, tay run rẩylập di chúc, nếu tương lai người thừa kế có nửa điểm không phục, như vậy hắn mất đi địa vị hiện có, hơn nữa đem toàn bộ Sở thị quyên cho bệnh viện...
hắn chết ở tuổi 34, đến lúc chết, một lòng chỉ tính toán choSở gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.