Xuyên Nhanh "tình" Thâm Một Tấc
Chương 69: Ca ca mặt than VS trúc mã hoa tâm (9)
Esther Cửu Cửu
04/01/2019
Phó Vân Hàn nhìn sắc mặt cô không tốt lắm, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình vui sướng nháy mắt mất hơn phân nửa.
Nhất định lại bởi vì Tần Cảnh Chi.
Ngày hôm qua là bởi vì hắn ta, hôm nay lại thế.
Tay hắn nắm tay lái không tự giác siết chặt, trong lòng dâng lên một trận bực bội khó giải thích, loại này cảm xúc không phải lần đầu, mỗi lần nhìn thấy cô bởi vì Tần Cảnh Chi mà không vui, hắn đều sẽ có xúc động muốn hủy diệt người kia, muốn trong mắt cô không còn hắn ta.
“Ký chủ, cô vừa mới làm như thế, không sợ chọc Tần Cảnh Chi sao?”
Hạ Tình Tình trong lòng cười nhạo một tiếng, cô làm cái gì? cô bất quá là ăn ngay nói thật. Quá khứ Sở Mộc Tình đem hết ủy khuất khổ sở nuốt vào trong bụng, nhìn hắn và nữ nhân khác ở chung chỉ biết trộm khóc, thậm chí giúp hắn gạt Tần Úy Nhiên, nhưng hữu dụng sao? Vô dụng.Cho nên, cô sẽ khônglàm như thế, vì cái gì phải ép buộc cầu toàn, cô cũng không từng nợ hắn cái gì.
Hơn nữa, nghe hắn lung tung phỏng đoán cô và Phó Vân Hàn hòa hảo là vì giận dỗi hắn, trong lòng côthực không thoải mái, nhịn không được lạnh mặt.
“Nguyện vọng thứ nhất củagửi thể, là làm Tần Cảnh Chi nếm thửtư vị yêu mà không được, cũng khôngphải muốn ở cùng hắn.”
“À... Là như thế không sai, nhưng, vậy cũng phải làm Tần Cảnh Chi yêu cô a.”
“Vừa rồi phản ứng của Tần Cảnh Chi, cậu không cảm thấy thực ý vị sâu xa sao?” Cẩn thận hồi ức việc vừa phát sinh, Hạ Tình Tình híp híp mắt.
Từ trước Sở Mộc Tình nhìn thấy Tần Cảnh Chi là lòng tràn đầy vui mừng, đối diện với hắn nói cũng không xong, cô vốn tưởng rằng kỳ thật hắn không kiên nhẫn. Nhưng hôm nay, bất quá là cô trầm mặc lúc tản bộ, hắn đã nhận ra cô khác thường. Còn lúc biết được Phó Vân Hàn tới đón cô, hắn đột nhiên mất khống chế chất vấn, thậm chí muốn giải thích nguyên nhân hắn thất ước, đây đều là chưa từng có.
Tuy rằng không biết bởi vì cái gì làm hắn như thế, nhưng ít ra thuyết minh, hắn không phải không thèm để ý chút nào.
Lần ngoài ý muốn mặt lạnh, lại làm cô có phát hiện không giống.
Nhiệm vụ này thật là càng ngày càng có ý tứ.
Vào cửa nhà, Hạ Tình Tình có chút ngoài ý muốn nhìn đầy món ăn trên bàn, tất cả đều là đồ cô thích ăn.
“Cáinày... Đều là anh vừa làm sao?”
“Ừ… anh sợ buổi tối em trở về sẽ đói, cho nên…” hắn có chút co quắp kéo góc áo, “Nếu em không đói bụng, không sao, ngày mai cũng có thể ăn.”
nói không cảm động là giả. cô không nghĩ tới, qua bốn năm, hắn vẫn nhớ rõ ràng sở thích của cô như cũ.
Cho dù không đói bụng, cô vẫn ngồi xuống, cầm lấy nĩa trên bàn, lấy một miếng salad hoa quả, tinh tế nhấm nuốt.
hắn ngồi xuống đối diện, trong mắt ngăn không được vui mừng.
Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một trận chua xót. hắn rõ ràng là người rất lộ ít cảm xúc ra ngoài.Ở bên ngoài, hắn là Phó tổng tài mọi người kính ngưỡng, tuổi còn trẻ đã nhiều đất dụng võ, giúp đỡ ba ba quản lý công ty thực tốt. Nhưng ở trước mặt cô, hắn luôn thật cẩn thận buôngtư thái tới thấp nhất, thậm chí thường sẽ bởi vì một chút hành động của cô mà co quắp bất an. Bốn năm, lời nói lạnh nhạt của cô hắn đều yên lặng thừa nhận, chưa bao giờ phản bác, rồi sau lại vẫn sẽ lặng lẽ đem công việc có liên quan tới cô tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng.
Vì cái gì, vì cái gì phải tốt với tôi như thế hảo, rõ ràng, tôi đối với anh không tốt chút nào.
Nước mắt không có dấu hiệu mà rơi xuống, cô buông nĩa, bụm mặt bắt đầu khóc.
Phó Vân Hàn thất kinh, luống cuống tay chân mà lấy giấy lau trên bàn, muốn lau nước mắt cho cô lại bị cô đoạt lấy. Trong lòng càng hoảng thành một khối, sao cô lại khóc, có phải hắn lại làm sai cái gì hay không.
“Bé con, em xảy ra chuyện gì? Em đừng khóc a.”
hắn đứng ở bên cô, muốn giống khi cô còn nhỏ, té ngã khóc nhè lại ôm cô an ủi, nhưngtay vươn ra lại ngừng ở giữa không trung, hắn sợ chọc giận cô.
Trong lòng ngực không có dấu hiệu xông ra một cái gì mềm mại, cả người hắn run lên, tay giữa khôngtrung vô ý thức mà nhẹ nhàng đáp lên đầu cô.
“Ô ô… vì cái gì… anh luôn như vậy?”
“Bé con…” hắn có chút vô thố, thật là hắn lại làm cô không vui.
“Ô ô, vì cái gì anh phải đối với em tốt như thế, rõ ràng, em chỉ phát giận với anh.”
Tay hắn vuốt tóc cô dừng lại, trên mặt xẹt qua một tia mờ mịt: “anh… anh chính là muốn đối tốt với em.”
“Hừ, anh chính là cố ý, cố ý đối tốt với em như thế, có vẻ em giống như có bao nhiêu xấu xa.”
“Sao lại như thế, Bé con không xấu, một chút cũng không xấu.” Nghe lời cônói có chút trẻ con, trong lòng hắn buông lỏng, trên mặt cũng nhu hòa xuống.
“Kẻ lừa gạt, em luôn thế, luôn nói với anh rất khó nghe, anh nhất định thực chán ghét em.”
“sẽ không, anh thích nhất Bé con.” hắn không dấu vết hôn hôn đỉnh đầu cô, trong lòng mềm thành mộtmảnh.
“Vậy trước nay anh đều không nghe em nói. Em bảo anh đừng xuất hiện, đừng động vào em, anh còn luôn ở trước mặt em lúc ẩn lúc hiện, chọc em phát hỏa với anh.”
“Ừ, là anh không tốt, đều là anh không tốt, làm em tức giận.” hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ dành cô, trong lòng yên lặng bổ sung, để anh mặc kệ em, anh làm không được.
“Hức, cái gì anh cũng không biết!” cô bẹt miệng nức nở ở trong ngực hắn, cảm thụ được hắn kiên nhẫn và ôn nhu, trong lòng vui sướng lại khó chịu, như muốn đem ủy khuất áp lực mấy năm nay đều phát tiết ra.“ anh cũng không biết, hức, mỗi lần phát giận với anh, hức, em một chút, hức, một chút cũng khôngvui.”
“anh biết, Bé con của anh thiện lương nhất, không muốn thương tổn người khác.” hắn ôm sát tiểu cônương khóc đến nấc lên, không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt là ôn nhu nói không hết.
không ngừng nấc lên, vừa nhìn trong lòng xót xa khó chịu, nhưng thật ra làm cô vừa thẹn thùng vừa ảo não, không chỗ trốn,cô đơn giản đem mặt vùi thật sâu vào trong ngực hắn, rầu rĩ mở miệng: “anh, không cho anh chê cười em.”
Sao lại chê cười đây.
hắn quả thực thích cô túm vạt áo hắn ủy khuất ba ba mà làm tiểu bộ dáng oán giận hắn.
Bé con của hắn, là khiến người ta yêu thươngnhư thế.
--------------------------
Bốn năm ngăn cách, không phải dễ dàng tiêu trừ như vậy, nàng trẻ con, hắn không biết ăn nói. hiện tại là ca ca ôm thôi, nháy mắt sẽ tan thành mây khói ~
Nhất định lại bởi vì Tần Cảnh Chi.
Ngày hôm qua là bởi vì hắn ta, hôm nay lại thế.
Tay hắn nắm tay lái không tự giác siết chặt, trong lòng dâng lên một trận bực bội khó giải thích, loại này cảm xúc không phải lần đầu, mỗi lần nhìn thấy cô bởi vì Tần Cảnh Chi mà không vui, hắn đều sẽ có xúc động muốn hủy diệt người kia, muốn trong mắt cô không còn hắn ta.
“Ký chủ, cô vừa mới làm như thế, không sợ chọc Tần Cảnh Chi sao?”
Hạ Tình Tình trong lòng cười nhạo một tiếng, cô làm cái gì? cô bất quá là ăn ngay nói thật. Quá khứ Sở Mộc Tình đem hết ủy khuất khổ sở nuốt vào trong bụng, nhìn hắn và nữ nhân khác ở chung chỉ biết trộm khóc, thậm chí giúp hắn gạt Tần Úy Nhiên, nhưng hữu dụng sao? Vô dụng.Cho nên, cô sẽ khônglàm như thế, vì cái gì phải ép buộc cầu toàn, cô cũng không từng nợ hắn cái gì.
Hơn nữa, nghe hắn lung tung phỏng đoán cô và Phó Vân Hàn hòa hảo là vì giận dỗi hắn, trong lòng côthực không thoải mái, nhịn không được lạnh mặt.
“Nguyện vọng thứ nhất củagửi thể, là làm Tần Cảnh Chi nếm thửtư vị yêu mà không được, cũng khôngphải muốn ở cùng hắn.”
“À... Là như thế không sai, nhưng, vậy cũng phải làm Tần Cảnh Chi yêu cô a.”
“Vừa rồi phản ứng của Tần Cảnh Chi, cậu không cảm thấy thực ý vị sâu xa sao?” Cẩn thận hồi ức việc vừa phát sinh, Hạ Tình Tình híp híp mắt.
Từ trước Sở Mộc Tình nhìn thấy Tần Cảnh Chi là lòng tràn đầy vui mừng, đối diện với hắn nói cũng không xong, cô vốn tưởng rằng kỳ thật hắn không kiên nhẫn. Nhưng hôm nay, bất quá là cô trầm mặc lúc tản bộ, hắn đã nhận ra cô khác thường. Còn lúc biết được Phó Vân Hàn tới đón cô, hắn đột nhiên mất khống chế chất vấn, thậm chí muốn giải thích nguyên nhân hắn thất ước, đây đều là chưa từng có.
Tuy rằng không biết bởi vì cái gì làm hắn như thế, nhưng ít ra thuyết minh, hắn không phải không thèm để ý chút nào.
Lần ngoài ý muốn mặt lạnh, lại làm cô có phát hiện không giống.
Nhiệm vụ này thật là càng ngày càng có ý tứ.
Vào cửa nhà, Hạ Tình Tình có chút ngoài ý muốn nhìn đầy món ăn trên bàn, tất cả đều là đồ cô thích ăn.
“Cáinày... Đều là anh vừa làm sao?”
“Ừ… anh sợ buổi tối em trở về sẽ đói, cho nên…” hắn có chút co quắp kéo góc áo, “Nếu em không đói bụng, không sao, ngày mai cũng có thể ăn.”
nói không cảm động là giả. cô không nghĩ tới, qua bốn năm, hắn vẫn nhớ rõ ràng sở thích của cô như cũ.
Cho dù không đói bụng, cô vẫn ngồi xuống, cầm lấy nĩa trên bàn, lấy một miếng salad hoa quả, tinh tế nhấm nuốt.
hắn ngồi xuống đối diện, trong mắt ngăn không được vui mừng.
Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một trận chua xót. hắn rõ ràng là người rất lộ ít cảm xúc ra ngoài.Ở bên ngoài, hắn là Phó tổng tài mọi người kính ngưỡng, tuổi còn trẻ đã nhiều đất dụng võ, giúp đỡ ba ba quản lý công ty thực tốt. Nhưng ở trước mặt cô, hắn luôn thật cẩn thận buôngtư thái tới thấp nhất, thậm chí thường sẽ bởi vì một chút hành động của cô mà co quắp bất an. Bốn năm, lời nói lạnh nhạt của cô hắn đều yên lặng thừa nhận, chưa bao giờ phản bác, rồi sau lại vẫn sẽ lặng lẽ đem công việc có liên quan tới cô tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng.
Vì cái gì, vì cái gì phải tốt với tôi như thế hảo, rõ ràng, tôi đối với anh không tốt chút nào.
Nước mắt không có dấu hiệu mà rơi xuống, cô buông nĩa, bụm mặt bắt đầu khóc.
Phó Vân Hàn thất kinh, luống cuống tay chân mà lấy giấy lau trên bàn, muốn lau nước mắt cho cô lại bị cô đoạt lấy. Trong lòng càng hoảng thành một khối, sao cô lại khóc, có phải hắn lại làm sai cái gì hay không.
“Bé con, em xảy ra chuyện gì? Em đừng khóc a.”
hắn đứng ở bên cô, muốn giống khi cô còn nhỏ, té ngã khóc nhè lại ôm cô an ủi, nhưngtay vươn ra lại ngừng ở giữa không trung, hắn sợ chọc giận cô.
Trong lòng ngực không có dấu hiệu xông ra một cái gì mềm mại, cả người hắn run lên, tay giữa khôngtrung vô ý thức mà nhẹ nhàng đáp lên đầu cô.
“Ô ô… vì cái gì… anh luôn như vậy?”
“Bé con…” hắn có chút vô thố, thật là hắn lại làm cô không vui.
“Ô ô, vì cái gì anh phải đối với em tốt như thế, rõ ràng, em chỉ phát giận với anh.”
Tay hắn vuốt tóc cô dừng lại, trên mặt xẹt qua một tia mờ mịt: “anh… anh chính là muốn đối tốt với em.”
“Hừ, anh chính là cố ý, cố ý đối tốt với em như thế, có vẻ em giống như có bao nhiêu xấu xa.”
“Sao lại như thế, Bé con không xấu, một chút cũng không xấu.” Nghe lời cônói có chút trẻ con, trong lòng hắn buông lỏng, trên mặt cũng nhu hòa xuống.
“Kẻ lừa gạt, em luôn thế, luôn nói với anh rất khó nghe, anh nhất định thực chán ghét em.”
“sẽ không, anh thích nhất Bé con.” hắn không dấu vết hôn hôn đỉnh đầu cô, trong lòng mềm thành mộtmảnh.
“Vậy trước nay anh đều không nghe em nói. Em bảo anh đừng xuất hiện, đừng động vào em, anh còn luôn ở trước mặt em lúc ẩn lúc hiện, chọc em phát hỏa với anh.”
“Ừ, là anh không tốt, đều là anh không tốt, làm em tức giận.” hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ dành cô, trong lòng yên lặng bổ sung, để anh mặc kệ em, anh làm không được.
“Hức, cái gì anh cũng không biết!” cô bẹt miệng nức nở ở trong ngực hắn, cảm thụ được hắn kiên nhẫn và ôn nhu, trong lòng vui sướng lại khó chịu, như muốn đem ủy khuất áp lực mấy năm nay đều phát tiết ra.“ anh cũng không biết, hức, mỗi lần phát giận với anh, hức, em một chút, hức, một chút cũng khôngvui.”
“anh biết, Bé con của anh thiện lương nhất, không muốn thương tổn người khác.” hắn ôm sát tiểu cônương khóc đến nấc lên, không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt là ôn nhu nói không hết.
không ngừng nấc lên, vừa nhìn trong lòng xót xa khó chịu, nhưng thật ra làm cô vừa thẹn thùng vừa ảo não, không chỗ trốn,cô đơn giản đem mặt vùi thật sâu vào trong ngực hắn, rầu rĩ mở miệng: “anh, không cho anh chê cười em.”
Sao lại chê cười đây.
hắn quả thực thích cô túm vạt áo hắn ủy khuất ba ba mà làm tiểu bộ dáng oán giận hắn.
Bé con của hắn, là khiến người ta yêu thươngnhư thế.
--------------------------
Bốn năm ngăn cách, không phải dễ dàng tiêu trừ như vậy, nàng trẻ con, hắn không biết ăn nói. hiện tại là ca ca ôm thôi, nháy mắt sẽ tan thành mây khói ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.