Chương 48
Giang Nam Hồng Đậu
08/07/2021
Mấy hôm nay, trên dưới Cố gia ai cũng có tâm sự riêng, làm gì cũng mất
hồn, trong lòng như treo một sợi dây thừng, căng thẳng, mà nắm đầu dây
thừng, là Lâm Tô.
Lâm Tô cực kỳ bình thản, cô nhìn ra mọi người ai cũng chờ mong, nhưng cố ý làm lơ bọn họ, mãi đến khi bọn họ nhịn không nổi nữa, mới trầm mặt gọi vào họp.
"Đứa nào đứa đó kiến thức hạn hẹp, có chút chuyện đó mà cũng canh cánh trong lòng? Sau này gặp nhiều sóng to gió lớn hơn, đừng có cái kiểu chưa từng gặp qua chuyện gì!"
Mấy người bị cô nói đến ngượng, phụ họa, "Mẹ, mẹ nói đúng."
Lâm Tô bày ra sắc mặt, trịnh trọng nói, "Mấy đứa không cần đoán trong tay mẹ có bao nhiêu tiền, bà già này tuổi cao không cần lấy tiền, dù sao cũng ném hết lên người tụi bây. Số tiền này, mẹ tự biết làm gì."
Đám người cùng một tinh thần, biết cô nói chuyện quan trọng, ngồi thẳng lưng, nghiêng tai lắng nghe.
"Mẹ định cầm một phần, xây thêm hai phòng ngủ phía Nam, bọn nhỏ lớn cả rồi, ngủ với người lớn một phòng không thích hợp."
Nhà bọn họ chỉ có ba gian nhà, Đông Tây hai gian phòng. Giữa nhà Đông của Lâm Tô, vì chỉ có một mình cô ở, căn phòng này kiêm thêm nhà kho. Gia đình Đại phòng ở nhà Tây, ở giữa là nhà chính, chịu trách nhiệm đãi khách, ăn cơm.
Còn lại hai gian sương phòng, Nhị phòng với Tam phòng mỗi nhà một gian, mấy đứa nhỏ ở chung với ba mẹ, lấy rèm ngăn cách, nhà nghèo, không để ý quá nhiều.
Nhưng trước mắt mấy đứa nhỏ đều lớn cả rồi, ở chung phòng với ba mẹ không ổn, trước kia không có tiền, không cân nhắc đến chuyện này, bây giờ có tiền, nên xây thêm hai gian nữa.
Chuyện này không ai phản đối, cho nên toàn phiếu thông qua.
Sau đó Lâm Tô lại nói tiếp, "Mấy đứa cũng biết, nhà mình trước giờ vừa học vừa làm, tính gần nhất - ông nội đã là tú tài, sau này nhà nghèo, đến đời cha mấy đứa, không học được. Nhưng tốt xấu gì cha cũng từng đi học, biết mấy con chữ, đến thế hệ mấy đứa, đến cả đi học cũng không được, cha ngươi luôn tiếc nuối chuyện này."
"Lúc trước không có tiền không tính, bây giờ trong tay có mấy đồng, mẹ định cho mấy đứa nhỏ đi học. Đại Tráng qua năm học vỡ lòng rồi, càng trễ càng không tốt, việc này phải xử lí càng nhanh càng tốt..."
Lâm Tô vừa dứt lời, có người vui có người buồn, Đại phòng tất nhiên không kìm được vui sướng, mẹ nói cho mấy đứa nhỏ đi học, ngoại trừ mấy đứa nhà họ còn có thể là ai? Trụ Tử mới ba tuổi, chưa đến tuổi vỡ lòng, chỉ có ba đứa nhà bọn họ là thích hợp nhất, đến cả Đại Tráng mười tuổi rồi còn được đi. Đây là mẹ muốn cho ba đứa nhỏ nhà họ đi học hết!
Học tốt, học rồi mới có tiền đồ, cả đời dát vàng hướng lên trời, làm ruộng kiếm ăn nào có tiền đồ? Biết chữ là người có đọc sách, người đọc sách mới quý! Không thấy Hoàng tú tài thôn họ à? Có danh tú tài, đi trên đường ai cũng phải cung kính xưng một tiếng Tú tài lão gia.
Nhà bọn họ có ba đứa con trai, chỉ cẩn có một đứa thi đậu, vậy bọn họ chắc chắn là ba mẹ Tú tài lão gia, sao không rạng danh tổ tông cho được, nào phải chuyện xấu?
Hai người vui vẻ ra mặt, gấp gáp hỏi, "Mẹ, thật không? Thật không?"
Bọn họ cao hứng, vì bọn họ là người được lợi, nhưng Tam phòng không vui lắm. Nhà họ chưa có người đi học được, cho dù trong bụng là con trai, chờ đến lúc nó đi học đã là chuyện bốn năm sau, khi đó ai biết trong nhà gia cảnh thế nào!
Bây giờ vất vả lắm mới có chút tiền, không cải thiện sinh hoạt, lại cho đám Đại Tráng đi học. Đi học tốn bao nhiêu tiền? Tuy nói bây giờ có tiền, nhưng lỡ hai năm sau tiêu hết rồi, lúc đó phải làm sao đây? Nghỉ học, tiền chi ra trước đó đều uổng phí. Học tiếp, không có tiền, chẳng lẽ người trong nhà phải thắt chặt lưng quần, bớt ăn bớt mặt cho bọn nó đi học?
Vợ chồng lão Tam nghĩ thế nào cũng cảm thấy việc này không đáng, đi học tốn rất nhiều tiền, gia đình nông thôn khác cho dù cả nhà tận lực cũng khó cho một đứa đi học, huống chi mẹ hắn còn cho một lần ba đứa.
Tôn thị sắc mặt khó coi hết sức, "Mẹ, chuyện này, chuyện này có cần suy nghĩ thêm không? Đại Tráng đã mười tuổi rồi, trẻ em bình thường bốn năm tuổi đã vỡ lòng, nó lớn rồi sợ không theo kịp. Huống hồ nhà ta nhiều đất như thế, một lúc thiếu mất ba đứa giúp đỡ, chúng ta làm không kịp đâu..."
Tôn thị không lên tiếng từ chối liền, mà quanh co lòng vòng, đánh vào hướng khác, nhắc nhở cô.
Lâm Tô không trả lời nàng, mà đưa mắt nhìn gia đình lão Nhị, "Ý hai đứa thì sao?"
EDIT: Morticia.
Lão Nhị cười ngây ngô, "Được, được hết, con nghe mẹ."
Lão Nhị chất phác trung thực, chưa tưng có chủ ý riêng, Lâm Tô nói gì thì là cái đó. Lý thị tính bánh bao, chất phác kiệm lời, trong nội tâm nàng cũng có chủ ý, nhưng không dám nói.
Nàng không phản đối chuyện cho đám Đại Tráng đi học, nàng nghĩ, Trụ Tử nhà nàng năm nay ba tuổi, hai năm nữa là vỡ lòng, nhưng bây giờ mẹ cho ba đứa kia đi học, đến lúc đó có tiền cho Trụ Tử nhà nàng đi học không? Vạn nhất lúc đó không có tiền, không cho Trụ Tử đi học, vậy phải làm sao? Làm mẹ thì phải chăm lo cho con mình, nàng muốn tranh thủ cho Trụ Tử, nhưng nếu nói ra, sợ mẹ chê nàng nhiều chuyện. Cho nên nàng chỉ trầm mặc không nói, không như thường này nói một câu "nghe mẹ hết".
Lâm Tô thấy trong lòng, cũng không nói ra. Ngược lại nhà lão Đại, thấy hai nhà còn lại không vui, sợ vịt đã luộc chín còn bay, cho nên so đo trong lòng một phen, chủ động nhượng bộ, "Không thì, Đại Tráng không đi nữa, nó cũng lớn rồi, chừng hai năm nữa làm mai cũng được. Để Nhị Tráng với Tam Tráng đi học được rồi..."
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, không phải bọn họ không thương Đại Tráng, trên thực tế vì Đại Tráng là đứa con đầu lòng, bọn họ yêu thương nó nhất. Nhưng để cả ba đứa đi học không được, không bằng lui một bước tranh thủ cho hai đứa kia. Trong lòng bọn họ biết làm vậy là có lỗi với Đại Tráng, nhưng phải làm sao? Nhà này không phải chỉ có mỗi bọn họ.
Lâm Tô nghe Vương thị nói, trừng nàng, "Ngu xuẩn!"
Cô cố ý nói cho Đại Tráng đi học, Vương thị làm mẹ thì hay rồi, tự mình tạo nghiệp.
"Vào hết đi." Lâm Tô đột nhiên mở miệng, đám người sửng sốt một chút, sau đó theo mắt cô nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa lờ mờ có mấy thân ảnh nhỏ gầy, yên tĩnh một lát, cửa bị mở ra, mấy đứa nhỏ đứng bên ngoài.
Mấy đứa Đại Tráng bị Cố Chi Thu giật dây đi nghe lén, Cố Chi Thu thấy người lớn đi họp, tự nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ, nàng ta muốn biết bà nội định làm gì, sau đó kích thích mấy đứa bên cạnh, nếu có thể dẫn bọn nó đi kinh doanh càng tốt hơn, cho nên mới đến đây nghe lén.
Nhị Tráng thấy nàng ta hé cửa, nói sẽ mách bà nội, sau đó bị nàng ta dỗ dành kéo vào luôn. Kết quả, ba anh em Đại Tráng và Đại Nha Nhị Nha, thêm nàng ta, tổ hợp tiểu đội nghe lén, ghé ngoài cửa nghe người lớn nói chuyện.
Lại không ngờ, hành động của bọn nó bị phát hiện.
Nhóm sáu người ngoan ngoãn đứng ngoài cửa, chờ bị chửi. Đại Tráng cao nhất đứng ở giữa, biểu cảm hơi trầm mặc, không giống Nhị Tráng Tam Tráng nhìn mẹ bằng ánh mắt cầu cứu, nó buồn bực cúi đầu nhìn chân mình, không nhìn cha mẹ.
Nó nghe được, bà nội nói định cho nó đi học, một khắc này nó vui vẻ muốn bay lên, kích động đến mức định xông vào quỳ lạy bà nội ba cái. Nhưng lại nhớ bản thân đang nghe trộm, sợ bà nội không vui, không cho nó đi học nữa, cho nên mới nhịn xuống nội tâm kích động.
Nhưng sau đó nó nghe được gì, chính miệng cha mẹ mình nói không cho nó đi học, chỉ cho hai đứa em đi học thôi cũng được. Lúc trước nó vui vẻ bao nhiêu, một khắc này tuyệt vọng bấy nhiêu, nó không tin được, là do cha mẹ mình nói, vì sao? Bà nội đồng ý rồi, vì sao bọn họ lại từ chối?
Chắc như lời bọn họ nói, nó lớn rồi, làm ruộng cần giúp đỡ, ba đứa cùng đi học thì không chịu nổi... Thật ra nó có thể hiểu, nhưng nhất thời khó chấp nhận.
Vợ chồng Đại phòng thấy biểu cảm trầm mặc của nó, biết nghe được rồi, biểu cảm hơi ngượng ngùng, cảm giác có lỗi với nó.
"Đại Tráng, lại đây." Lâm Tô nói với Đại Tráng.
Đại Tráng nghe lời đi lên.
"Bà nội hỏi cháu, cháu có muốn đi học không?"
Đại Tráng trầm mặc thật lâu, thấp giọng nói một câu, "Không ạ."
Nó nói xong cũng thấy hối hận, thật ra muốn nói có, nó biết câu trả lời bây giờ là quyết định vận mệnh cả đời nó. Nhưng mà, nó không phải trẻ con, nó biết để ba đứa đi học phải gánh vác bao nhiêu, nó không muốn... khiến mọi người khó xử.
Lâm Tô nghiêm mặt, "Nói thật!"
Bị cô trừng một cái, Đại Tráng sợ rồi, lắp ba lắp bắp nói, "Có... Cháu, cháu muốn đi học..."
Bây giờ Lâm Tô mới gật đầu, mấy lần cô bắt gặp đứa nhỏ này ngây ngốc nhìn chằm chằm trường học trong thôn, không có chuyện gì thì chạy quanh trường học, đi dạo quanh trường học, còn cầm nhánh cây tô tô vẽ vẽ lên đất... Không muốn đi học mới lạ!
Chỉ là hiểu chuyện không muốn tăng thêm gánh nặng cho gia đình thôi.
Tôn thị cười nói, "Đại Tráng, cháu suy nghĩ lại đi, một đứa trẻ to xác, ngồi giữa mấy đứa nhóc học bài, không thích hợp đâu, người khác chê cười đấy..."
Nàng chưa nói xong, đã bị Lâm Tô vung mắt như đao qua, bị hù không dám lên tiếng.
"Không có chuyện không thích hợp, đi học là trò cười? Quyết định vậy đi, Đại Tráng Nhị Tráng Tam Tráng đều đi học hết, sau này Trụ Tử với nhà lão Tam, đến tuổi thì đi hết, chuyện tiền bạc không cần mấy đứa quan tâm, tự mẹ lấy tiền."
Tiền của mẹ còn không phải tiền công? Tôn thị vẫn cảm thấy không cam lòng, luôn cảm thấy bây giờ bỏ tiền ra thì sau này không có phần của con nàng nữa.
Cố Chi Thu ngược lại lau mắt nhìn Lâm Tô, ban đầu cho bà là một người chanh chua, tư tưởng cổ hủ, không ngờ bà còn biết nói lí lẽ. Nhà nghèo nhưng không nghèo giáo dục, chuyện mấy đứa nhỏ được đi học là chuyện tốt.
Haiz, đáng tiếc, thời đại này không cho con gái đi học, nếu không mấy người chị cũng được đi học rồi. Học khiến người ta sáng suốt, không nhất định phải thi khoa cử, chỉ cần biết đại khái cũng tốt. Con gái cổ đại, cả đời phải ở hậu viện (nhà sau), cả đời chỉ sống như thế, quá đáng thương.
Lâm Tô cực kỳ bình thản, cô nhìn ra mọi người ai cũng chờ mong, nhưng cố ý làm lơ bọn họ, mãi đến khi bọn họ nhịn không nổi nữa, mới trầm mặt gọi vào họp.
"Đứa nào đứa đó kiến thức hạn hẹp, có chút chuyện đó mà cũng canh cánh trong lòng? Sau này gặp nhiều sóng to gió lớn hơn, đừng có cái kiểu chưa từng gặp qua chuyện gì!"
Mấy người bị cô nói đến ngượng, phụ họa, "Mẹ, mẹ nói đúng."
Lâm Tô bày ra sắc mặt, trịnh trọng nói, "Mấy đứa không cần đoán trong tay mẹ có bao nhiêu tiền, bà già này tuổi cao không cần lấy tiền, dù sao cũng ném hết lên người tụi bây. Số tiền này, mẹ tự biết làm gì."
Đám người cùng một tinh thần, biết cô nói chuyện quan trọng, ngồi thẳng lưng, nghiêng tai lắng nghe.
"Mẹ định cầm một phần, xây thêm hai phòng ngủ phía Nam, bọn nhỏ lớn cả rồi, ngủ với người lớn một phòng không thích hợp."
Nhà bọn họ chỉ có ba gian nhà, Đông Tây hai gian phòng. Giữa nhà Đông của Lâm Tô, vì chỉ có một mình cô ở, căn phòng này kiêm thêm nhà kho. Gia đình Đại phòng ở nhà Tây, ở giữa là nhà chính, chịu trách nhiệm đãi khách, ăn cơm.
Còn lại hai gian sương phòng, Nhị phòng với Tam phòng mỗi nhà một gian, mấy đứa nhỏ ở chung với ba mẹ, lấy rèm ngăn cách, nhà nghèo, không để ý quá nhiều.
Nhưng trước mắt mấy đứa nhỏ đều lớn cả rồi, ở chung phòng với ba mẹ không ổn, trước kia không có tiền, không cân nhắc đến chuyện này, bây giờ có tiền, nên xây thêm hai gian nữa.
Chuyện này không ai phản đối, cho nên toàn phiếu thông qua.
Sau đó Lâm Tô lại nói tiếp, "Mấy đứa cũng biết, nhà mình trước giờ vừa học vừa làm, tính gần nhất - ông nội đã là tú tài, sau này nhà nghèo, đến đời cha mấy đứa, không học được. Nhưng tốt xấu gì cha cũng từng đi học, biết mấy con chữ, đến thế hệ mấy đứa, đến cả đi học cũng không được, cha ngươi luôn tiếc nuối chuyện này."
"Lúc trước không có tiền không tính, bây giờ trong tay có mấy đồng, mẹ định cho mấy đứa nhỏ đi học. Đại Tráng qua năm học vỡ lòng rồi, càng trễ càng không tốt, việc này phải xử lí càng nhanh càng tốt..."
Lâm Tô vừa dứt lời, có người vui có người buồn, Đại phòng tất nhiên không kìm được vui sướng, mẹ nói cho mấy đứa nhỏ đi học, ngoại trừ mấy đứa nhà họ còn có thể là ai? Trụ Tử mới ba tuổi, chưa đến tuổi vỡ lòng, chỉ có ba đứa nhà bọn họ là thích hợp nhất, đến cả Đại Tráng mười tuổi rồi còn được đi. Đây là mẹ muốn cho ba đứa nhỏ nhà họ đi học hết!
Học tốt, học rồi mới có tiền đồ, cả đời dát vàng hướng lên trời, làm ruộng kiếm ăn nào có tiền đồ? Biết chữ là người có đọc sách, người đọc sách mới quý! Không thấy Hoàng tú tài thôn họ à? Có danh tú tài, đi trên đường ai cũng phải cung kính xưng một tiếng Tú tài lão gia.
Nhà bọn họ có ba đứa con trai, chỉ cẩn có một đứa thi đậu, vậy bọn họ chắc chắn là ba mẹ Tú tài lão gia, sao không rạng danh tổ tông cho được, nào phải chuyện xấu?
Hai người vui vẻ ra mặt, gấp gáp hỏi, "Mẹ, thật không? Thật không?"
Bọn họ cao hứng, vì bọn họ là người được lợi, nhưng Tam phòng không vui lắm. Nhà họ chưa có người đi học được, cho dù trong bụng là con trai, chờ đến lúc nó đi học đã là chuyện bốn năm sau, khi đó ai biết trong nhà gia cảnh thế nào!
Bây giờ vất vả lắm mới có chút tiền, không cải thiện sinh hoạt, lại cho đám Đại Tráng đi học. Đi học tốn bao nhiêu tiền? Tuy nói bây giờ có tiền, nhưng lỡ hai năm sau tiêu hết rồi, lúc đó phải làm sao đây? Nghỉ học, tiền chi ra trước đó đều uổng phí. Học tiếp, không có tiền, chẳng lẽ người trong nhà phải thắt chặt lưng quần, bớt ăn bớt mặt cho bọn nó đi học?
Vợ chồng lão Tam nghĩ thế nào cũng cảm thấy việc này không đáng, đi học tốn rất nhiều tiền, gia đình nông thôn khác cho dù cả nhà tận lực cũng khó cho một đứa đi học, huống chi mẹ hắn còn cho một lần ba đứa.
Tôn thị sắc mặt khó coi hết sức, "Mẹ, chuyện này, chuyện này có cần suy nghĩ thêm không? Đại Tráng đã mười tuổi rồi, trẻ em bình thường bốn năm tuổi đã vỡ lòng, nó lớn rồi sợ không theo kịp. Huống hồ nhà ta nhiều đất như thế, một lúc thiếu mất ba đứa giúp đỡ, chúng ta làm không kịp đâu..."
Tôn thị không lên tiếng từ chối liền, mà quanh co lòng vòng, đánh vào hướng khác, nhắc nhở cô.
Lâm Tô không trả lời nàng, mà đưa mắt nhìn gia đình lão Nhị, "Ý hai đứa thì sao?"
EDIT: Morticia.
Lão Nhị cười ngây ngô, "Được, được hết, con nghe mẹ."
Lão Nhị chất phác trung thực, chưa tưng có chủ ý riêng, Lâm Tô nói gì thì là cái đó. Lý thị tính bánh bao, chất phác kiệm lời, trong nội tâm nàng cũng có chủ ý, nhưng không dám nói.
Nàng không phản đối chuyện cho đám Đại Tráng đi học, nàng nghĩ, Trụ Tử nhà nàng năm nay ba tuổi, hai năm nữa là vỡ lòng, nhưng bây giờ mẹ cho ba đứa kia đi học, đến lúc đó có tiền cho Trụ Tử nhà nàng đi học không? Vạn nhất lúc đó không có tiền, không cho Trụ Tử đi học, vậy phải làm sao? Làm mẹ thì phải chăm lo cho con mình, nàng muốn tranh thủ cho Trụ Tử, nhưng nếu nói ra, sợ mẹ chê nàng nhiều chuyện. Cho nên nàng chỉ trầm mặc không nói, không như thường này nói một câu "nghe mẹ hết".
Lâm Tô thấy trong lòng, cũng không nói ra. Ngược lại nhà lão Đại, thấy hai nhà còn lại không vui, sợ vịt đã luộc chín còn bay, cho nên so đo trong lòng một phen, chủ động nhượng bộ, "Không thì, Đại Tráng không đi nữa, nó cũng lớn rồi, chừng hai năm nữa làm mai cũng được. Để Nhị Tráng với Tam Tráng đi học được rồi..."
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, không phải bọn họ không thương Đại Tráng, trên thực tế vì Đại Tráng là đứa con đầu lòng, bọn họ yêu thương nó nhất. Nhưng để cả ba đứa đi học không được, không bằng lui một bước tranh thủ cho hai đứa kia. Trong lòng bọn họ biết làm vậy là có lỗi với Đại Tráng, nhưng phải làm sao? Nhà này không phải chỉ có mỗi bọn họ.
Lâm Tô nghe Vương thị nói, trừng nàng, "Ngu xuẩn!"
Cô cố ý nói cho Đại Tráng đi học, Vương thị làm mẹ thì hay rồi, tự mình tạo nghiệp.
"Vào hết đi." Lâm Tô đột nhiên mở miệng, đám người sửng sốt một chút, sau đó theo mắt cô nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa lờ mờ có mấy thân ảnh nhỏ gầy, yên tĩnh một lát, cửa bị mở ra, mấy đứa nhỏ đứng bên ngoài.
Mấy đứa Đại Tráng bị Cố Chi Thu giật dây đi nghe lén, Cố Chi Thu thấy người lớn đi họp, tự nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ, nàng ta muốn biết bà nội định làm gì, sau đó kích thích mấy đứa bên cạnh, nếu có thể dẫn bọn nó đi kinh doanh càng tốt hơn, cho nên mới đến đây nghe lén.
Nhị Tráng thấy nàng ta hé cửa, nói sẽ mách bà nội, sau đó bị nàng ta dỗ dành kéo vào luôn. Kết quả, ba anh em Đại Tráng và Đại Nha Nhị Nha, thêm nàng ta, tổ hợp tiểu đội nghe lén, ghé ngoài cửa nghe người lớn nói chuyện.
Lại không ngờ, hành động của bọn nó bị phát hiện.
Nhóm sáu người ngoan ngoãn đứng ngoài cửa, chờ bị chửi. Đại Tráng cao nhất đứng ở giữa, biểu cảm hơi trầm mặc, không giống Nhị Tráng Tam Tráng nhìn mẹ bằng ánh mắt cầu cứu, nó buồn bực cúi đầu nhìn chân mình, không nhìn cha mẹ.
Nó nghe được, bà nội nói định cho nó đi học, một khắc này nó vui vẻ muốn bay lên, kích động đến mức định xông vào quỳ lạy bà nội ba cái. Nhưng lại nhớ bản thân đang nghe trộm, sợ bà nội không vui, không cho nó đi học nữa, cho nên mới nhịn xuống nội tâm kích động.
Nhưng sau đó nó nghe được gì, chính miệng cha mẹ mình nói không cho nó đi học, chỉ cho hai đứa em đi học thôi cũng được. Lúc trước nó vui vẻ bao nhiêu, một khắc này tuyệt vọng bấy nhiêu, nó không tin được, là do cha mẹ mình nói, vì sao? Bà nội đồng ý rồi, vì sao bọn họ lại từ chối?
Chắc như lời bọn họ nói, nó lớn rồi, làm ruộng cần giúp đỡ, ba đứa cùng đi học thì không chịu nổi... Thật ra nó có thể hiểu, nhưng nhất thời khó chấp nhận.
Vợ chồng Đại phòng thấy biểu cảm trầm mặc của nó, biết nghe được rồi, biểu cảm hơi ngượng ngùng, cảm giác có lỗi với nó.
"Đại Tráng, lại đây." Lâm Tô nói với Đại Tráng.
Đại Tráng nghe lời đi lên.
"Bà nội hỏi cháu, cháu có muốn đi học không?"
Đại Tráng trầm mặc thật lâu, thấp giọng nói một câu, "Không ạ."
Nó nói xong cũng thấy hối hận, thật ra muốn nói có, nó biết câu trả lời bây giờ là quyết định vận mệnh cả đời nó. Nhưng mà, nó không phải trẻ con, nó biết để ba đứa đi học phải gánh vác bao nhiêu, nó không muốn... khiến mọi người khó xử.
Lâm Tô nghiêm mặt, "Nói thật!"
Bị cô trừng một cái, Đại Tráng sợ rồi, lắp ba lắp bắp nói, "Có... Cháu, cháu muốn đi học..."
Bây giờ Lâm Tô mới gật đầu, mấy lần cô bắt gặp đứa nhỏ này ngây ngốc nhìn chằm chằm trường học trong thôn, không có chuyện gì thì chạy quanh trường học, đi dạo quanh trường học, còn cầm nhánh cây tô tô vẽ vẽ lên đất... Không muốn đi học mới lạ!
Chỉ là hiểu chuyện không muốn tăng thêm gánh nặng cho gia đình thôi.
Tôn thị cười nói, "Đại Tráng, cháu suy nghĩ lại đi, một đứa trẻ to xác, ngồi giữa mấy đứa nhóc học bài, không thích hợp đâu, người khác chê cười đấy..."
Nàng chưa nói xong, đã bị Lâm Tô vung mắt như đao qua, bị hù không dám lên tiếng.
"Không có chuyện không thích hợp, đi học là trò cười? Quyết định vậy đi, Đại Tráng Nhị Tráng Tam Tráng đều đi học hết, sau này Trụ Tử với nhà lão Tam, đến tuổi thì đi hết, chuyện tiền bạc không cần mấy đứa quan tâm, tự mẹ lấy tiền."
Tiền của mẹ còn không phải tiền công? Tôn thị vẫn cảm thấy không cam lòng, luôn cảm thấy bây giờ bỏ tiền ra thì sau này không có phần của con nàng nữa.
Cố Chi Thu ngược lại lau mắt nhìn Lâm Tô, ban đầu cho bà là một người chanh chua, tư tưởng cổ hủ, không ngờ bà còn biết nói lí lẽ. Nhà nghèo nhưng không nghèo giáo dục, chuyện mấy đứa nhỏ được đi học là chuyện tốt.
Haiz, đáng tiếc, thời đại này không cho con gái đi học, nếu không mấy người chị cũng được đi học rồi. Học khiến người ta sáng suốt, không nhất định phải thi khoa cử, chỉ cần biết đại khái cũng tốt. Con gái cổ đại, cả đời phải ở hậu viện (nhà sau), cả đời chỉ sống như thế, quá đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.