Chương 64
Giang Nam Hồng Đậu
14/08/2021
Khe núi sở dĩ được mọi người gọi là trường thi biến thái nhất, không
phải vì Trùng tộc trong đó khó đối phó, mà vì địa hình gập ghềnh phức
tạp.
Địa hình ở đây gồ ghề, phức tạp, hơi không để ý chút sẽ bị lạc đường, không biết đi đâu mà lần. Mà Trùng tộc được nuôi dưỡng trong đó lại hết sức quen thuộc địa hình, điều này khiến việc đi săn trở nên khó khăn.
Lúc mọi người đi vào đã chọn được chỗ đi săn tốt nhất, Lâm Tô một mình đi về phía không có người.
Cô chọn một ngọn núi dốc, dưới chân dùng sức, nhảy vọt một phát lên đỉnh núi. Sau đó ngồi xếp bằng xuống, lấy ra một cây sáo gỗ trong ba lô.
Thổi ra âm thanh đặc biệt, như có như không vang khắp núi, thần thức cô bao trùm đến đâu, tiếng sáo truyền đến đó.
Không lâu sau, Trùng tộc xung quanh đây bị tiếng sáo của cô bắt lấy, tự mình đi về phía phát ra âm thanh. Bọn nó từ bốn phương tám hướng đi đến, bước chân kiên định đi về trung tâm, như phục tùng.
Trùng tộc đầu tiên đi đến, Lâm Tô lấy chủy thủ bên hông, tự động bay ra, lượn vèo vèo trong không trung.
Đây là một con Baru cấp một, toàn thân đen thui, tóc như kim, tứ chi ngắn nhỏ. Chỉ có một skill tấn công là phun lửa, nhưng quả cầu lửa có lực sát thương rất lớn, da lại cứng như sắt, đao đâm không thủng. Nếu tiểu đội sáu người bắt gặp, đoán chừng cũng phải mất một lúc mới đánh gục được nó.
Lâm Tô vẫn nhắm mắt thổi sáo, tiếng nhạc du dương phát ra, phảng phất như mang theo cám dỗ trí mạng. Con mồi đến gần, chủy thủ lơ lửng giữa không trung, nhanh như cắt bay ra, đâm vào mắt Baru, chui ra từ phía sau ót, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh giữa không trung.
Trong không khí toả ra mùi máu tươi, chủy thủ hoàn thành nhiệm vụ, bay về sau lưng Lâm Tô, giống như người hầu trung thành lẳng lặng đứng một bên. Con Baru kia, chết ngắc cần câu.
Sau đó con thứ hai, thứ ba...
Xung quanh quả núi toàn thi thể Trùng tộc, những Trùng tộc khác lại như không nhìn thấy, vẫn thành kính đi về phía quả núi. Giống như, đó là thần của bọn nó, là tín ngưỡng.
Trong phòng quan sát, người thấy cảnh này, không tự chủ được nuốt nước bọt, "Đây, đây là chuyện gì?"
Người bên cạnh cũng bị anh ta kéo qua xem làm cho khiếp sợ.
"Tà môn quá? Mấy Trùng tộc kia không thấy thi thể à? Vậy mà còn giẫm lên thi thể đồng bọn đi chịu chết!"
"Tà môn không phải nữ sinh kia? Làm thế nào? Chưa từng nghe nói đến loại dị năng này?"
"Thấy cô bé đó tàn sát đơn giản như thế, đều là một đao chí mạng, tôi thấy nhóm Trùng tộc chúng ta bỏ vào chỉ là giấy."
...
Từ lúc Lâm Sâm tiến vào, liền thấy nhân viên quan sát ghé với nhau, nhìn vào một màn hình nghị luận ầm ĩ. Anh nhíu mày, phòng quan sát phụ trách an toàn của tất cả học sinh, sợ có học sinh bị thương nặng, đến cả tín hiệu cầu cứu cũng không phát được, phòng quan sát sẽ phát hiện đầu tiên, sau đó nghĩ cách cứu viện.
Bỏ bê nhiệm vụ, giống như chơi đùa với an nguy của học sinh!
"Mấy người làm gì vậy?"
Đám người quay đầu, thấy là anh, lập tức hô, "Thiếu tướng Lâm, ngài lại đây xem này, nữ sinh này thật tà môn."
Lâm Sâm không nhúc nhích, mà nhìn chằm chằm những người khác, đám người bị anh nhìn mà sợ hãi, nháy mắt phản ứng lại, ngượng ngùng quay về cương vị của mình.
Lúc này Lâm Sâm mới đi xem màn hình quan sát bọn họ nói.
Xem xong, cũng bị kinh sợ.
Khó trách ngay cả quân nhân kỷ luật nghiêm khắc cũng bị hấp dẫn, quả thật rất tà môn.
Lâm Sâm ngược lại biết nhiều hơn những người khác, anh có thể nhìn ra chủy thủ lơ lửng trên không kia bị tinh thần lực của nữ sinh khống chế, nhưng Lâm Sâm tự lấy tinh thần lực cấp SS của mình, không thể dùng vật công kích người khác như cô ấy, mà còn là một kích chí mạng, anh không làm được. Đừng nói chi, nữ sinh kia đã dùng tinh thần lực rất lâu, không hề mệt mỏi, có thể thấy tinh thần lực của cô rất mạnh.
Trường quân đội từ khi nào có nhân vật như vậy? Dù Lâm Sâm không phụ trách sự vụ trường quân đội, nhưng cũng ở cùng một hệ thống, những hạt giống tốt của quân đội, anh đều biết. Còn nhìn kỹ mấy người, chuẩn bị tốt nghiệp xong là kéo bọn họ vào quân viễn chinh. Nên nếu trong trường quân đội có nhân vật lợi hại như thế, không có chuyện anh không biết.
"Đi điều tra tư liệu nữ sinh này."
Tiểu đội 135 ở nơi đi săn tọet zời nào đó, núp nửa ngày, nhưng vẫn luôn không có động tĩnh.
"Kỳ lạ, không phải nói ở đây có đàn thú Baru à? Chúng ta ở đây một lúc rồi, sao không thấy con nào hết vậy?"
"Chờ thêm chút nữa, vừa nãy lúc tôi tới có thấy vết tích hoạt động của bọn nó, chắc chắn ở gần đây."
"Có khi xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, bọn nó đi hết rồi, đợi thêm nửa giờ, nếu không thấy con nào, chúng ta đổi chỗ."
...
Những tiểu đội khác cũng gặp tình trạng như bọn họ, điểm giống nhau là cách người nào đó quá gần, Trùng tộc gần đó bị triệu hoán đi hết rồi.
Lâm Tô ngồi trên đỉnh núi chờ nửa giờ, đến khi không còn Trùng tộc đến nữa. Dưới chân núi khắp nơi đều là thi thể Trùng tộc, mùi máu tươi trộn với những mùi khác, khiến người ta ngạt thở.
EDIT: morticia.
Lâm Tô nhìn số điểm của cô, tổng 1270 điểm. Giết một con Trùng tộc cấp một, được mười điểm, cấp hai được một trăm điểm. Trong đám Trùng tộc Lâm Tô giết, trừ hai con cấp hai, còn lại đều là cấp một. Toàn bộ trường thi có hai ngàn con, cô chỉ dùng nửa ngày đã xử lí hơn một trăm hai mươi, tốc độ này, giống như muốn nuốt hết con mồi trong trường thi.
Trừ Lâm Tô chỗ Tây Bắc, những học sinh khu vực khác phần lớn đã đối mặt với Trùng tộc. Dù sao cũng là năm hai, đa phần giá trị vũ lực không cao, cho nên sáu người đấu với một Trùng tộc, chỉ miễn cưỡng.
Vì sao sáu người một đội? Vì trường học đã làm rất nhiều trắc định, đối với trình độ của học sinh mà nói, sáu người vừa lúc đối phó được một con Trùng tộc cấp một, không quá nhẹ nhàng, cũng không quá miễn cưỡng, vừa vặn đạt hiệu quả. Nhưng đa phần không ai hiểu, cho rằng sinh viên khoa nghệ thuật cản trở, không thèm mang theo khoa nghệ thuật. Lại không biết, thông qua bố cục hợp lí, người bình thường cũng có thể phát huy tác dụng. Đoàn đội hợp tác, quan trọng nhất là phát huy giá trị của mỗi người. Cho nên đến cuối cùng, tiểu đội năm người không đi xa được(*).
(*) Ý là đi được một đoạn đường ngắn rồi tan rã.
Qua nửa ngày, đã có người bị đào thải, sau khi bọn họ ra ngoài, đầu tiên là nhìn màn hình lớn trong doanh địa, bên trên là bảng xếp hạng điểm tích lũy.
Đa phần điểm tích lũy bằng không, vì mới bắt đầu không lâu, cho nên đám người đã liệu trước. Nhưng lúc nhìn lên, thấy thành tích hạng nhất, mọi người như ong vỡ tổ.
"Hạng nhất bị làm sao vậy? Hệ thống tính điểm có vấn đề?"
"Giả? Mới bắt đầu đã 1270 điểm? Một phút một con, phải giết hơn hai tiếng đồng hồ!"
"Lâm Tô là ai? Vận cứt chó gì thế, hệ thống bị lỗi hạng nhất à. Ầy, tôi nghĩ sắp xếp trước, sau đó phất lên cũng tốt!"
"Lâm Tô? Tôi biết, học kỳ trước học lớp tôi, nhưng thành tích cuối kỳ không tốt nghe nói là chuyển vào lớp âm nhạc."
"Lớp âm nhạc á? Vậy chắc chắn hệ thống lỗi rồi."
...
Không ai tin trong khoảng thời gian ngắn mà đạt được nhiều điểm như thế, cho nên bọn họ nhất trí cho là hệ thống lỗi. Dù hệ thống quân đội bị lỗi là chuyện gần như chưa từng xảy ra. Nhưng vì trong thời gian ngắn đạt nhiều điểm so với hệ thống buf còn dọa người hơn, bọn họ thà tin là hệ thống có lỗi.
Phía Đông nam trường thi, Tô Nghiêu cùng Bạch Nhược Lâm ôm lấy nhau, oa oa gọi mẹ.
"Niệm Niệm cứu mạng! Trùng tộc ăn thịt người!"
Hai người họ đều là người bình thường, còn ở khoa âm nhạc, giá trị vũ lực bỏ qua không tính. Bị những người khác của tiểu đội 178, nhất trí dùng làm mồi nhử Trùng tộc, phụ trợ những người khác bọc đánh.
Hai người đó giờ nào gặp qua chiến trận thế này? Bình thường liên quan đến Trùng tộc nhiều nhất là trên bàn ăn, côn trùng nhỏ được rửa sạch sẽ, nấu nướng ngon lành, bọn họ chỉ việc ưu nhã cầm dao nĩa thưởng thức là xong. Kết quả lần đầu gặp Trùng tộc sống, Trùng là dao mình là thịt cá, hoàn toàn để mặc Trùng tộc làm càn.
Hai người ôm lấy nhau, run lẩy bẩy, nhắm tịt mắt, như đến tử kiếp.
Lâm Niệm phóng điện, giải quyết hết Trùng tộc sắp chạm vào hai người họ, ghét bỏ kéo bọn họ về, "Được rồi, chết hết rồi, tinh thú cấp một cũng dọa hai người sợ như thế." Tinh thú, là cách gọi khác của Trùng tộc. Có người nói, cho dù là địch nhân cũng phải tôn trọng đối phương, gọi Trùng tộc rất có tính vũ nhục, cho nên lấy danh từ tinh thú đặt cho dân bản địa. Dù thú cũng không khá hơn trùng bao nhiêu, nhưng có chữ tinh, nghe lọt tai hơn nhiều.
Tô Nghiêu thử mở mắt thăm dò, quả nhiên xung quanh không còn Trùng tộc sống, vui đến phát khóc, ôm Lâm Niệm không buông, "Niệm Niệm, Niệm Niệm, anh biết là em sẽ không bỏ rơi anh mà."
Bị cậu ta ôm một cái, Lâm Niệm kêu lên một tiếng đau đớn, mặt không huyết sắc càng trắng nhợt.
Tô Nghiêu phát hiện không thích hợp, vội hỏi, "Niệm Niệm sao thế? Sắc mặt không tốt lắm."
Lâm Niệm lắc đầu, "Em không sao."
Cung Dã Nam phía sau nói, "Gì mà không sao? Trước khi vào sân anh hai Lâm đã nói cậu không được phép dùng dị năng, vừa nãy cậu cứu Tô Nghiêu bằng cách nào?"
Cung Dã Nam quen biết Lâm Niệm, cũng biết đôi chút tình huống của cậu.
Tô Nghiêu căng thẳng trong lòng, "Vừa rồi Niệm Niệm cứu anh bằng dị năng? Thiệt tình, bây giờ cơ thể em như thế nào em không biết? Khoe khoang cái gì? Được rồi, chúng ta phát tín hiệu cầu cứu ra ngoài đi, để bác sĩ kiểm tra cho em trước."
Hai người còn lại đội 178 hiếu kỳ hỏi, "Lâm Niệm bị sao vậy?"
Bọn họ không quen biết Lâm Niệm, cũng không học cùng khoa, chỉ trùng hợp phân vào một đội.
Lâm Niệm đứng thẳng người, "Không có gì, lúc trước bị thương nhẹ, bọn họ phóng đại lên thôi." Nói xong nháy mắt với Tô Nghiêu, kêu cậu ta trước mặt người ngoài nói chuyện để ý chút, Tô Nghiêu không dám nói gì thêm.
Bên cạnh đó, bảng xếp hạng trong doanh địa, đột nhiên thay đổi, điểm tích lũy của Lâm Niệm biến thành bảy mươi, nhảy lên một đoạn xa, đứng thứ hai.
Lâm Tô hạng nhất không đổi, tên của cô không thay đổi gì, tổng điểm vẫn là 1270, hạng hai chỉ là số lẻ.
"Quả nhiên không ngoài dự đoán, quán quân có khi là Lâm Niệm hoặc Hạ Nhất Phàm, hai người bọn họ đoạt giải quán quân là hợp lí nhất."
"Đồng đội của Lâm Niệm không góp công gì, hai khoa nghệ thuật, trong đội Hạ Nhất Phàm không có cản trở, tôi thấy Hạ Nhất Phàm có khả năng đoạt quán quân hơn."
"Bây giờ Lâm Niệm dẫn trước mà? Tôi thấy cậu ta có thể đi đến cuối cùng."
"Bị làm sao vậy? Sao đến giờ hệ thống vẫn chưa sửa xong? Khi nào mới kéo hạng nhất kia xuống?"
Nam sinh vừa dứt lời, có giáo sư đứng ra nói một câu, "Hệ thống không bị lỗi, thành tích của hạng nhất là thật."
Địa hình ở đây gồ ghề, phức tạp, hơi không để ý chút sẽ bị lạc đường, không biết đi đâu mà lần. Mà Trùng tộc được nuôi dưỡng trong đó lại hết sức quen thuộc địa hình, điều này khiến việc đi săn trở nên khó khăn.
Lúc mọi người đi vào đã chọn được chỗ đi săn tốt nhất, Lâm Tô một mình đi về phía không có người.
Cô chọn một ngọn núi dốc, dưới chân dùng sức, nhảy vọt một phát lên đỉnh núi. Sau đó ngồi xếp bằng xuống, lấy ra một cây sáo gỗ trong ba lô.
Thổi ra âm thanh đặc biệt, như có như không vang khắp núi, thần thức cô bao trùm đến đâu, tiếng sáo truyền đến đó.
Không lâu sau, Trùng tộc xung quanh đây bị tiếng sáo của cô bắt lấy, tự mình đi về phía phát ra âm thanh. Bọn nó từ bốn phương tám hướng đi đến, bước chân kiên định đi về trung tâm, như phục tùng.
Trùng tộc đầu tiên đi đến, Lâm Tô lấy chủy thủ bên hông, tự động bay ra, lượn vèo vèo trong không trung.
Đây là một con Baru cấp một, toàn thân đen thui, tóc như kim, tứ chi ngắn nhỏ. Chỉ có một skill tấn công là phun lửa, nhưng quả cầu lửa có lực sát thương rất lớn, da lại cứng như sắt, đao đâm không thủng. Nếu tiểu đội sáu người bắt gặp, đoán chừng cũng phải mất một lúc mới đánh gục được nó.
Lâm Tô vẫn nhắm mắt thổi sáo, tiếng nhạc du dương phát ra, phảng phất như mang theo cám dỗ trí mạng. Con mồi đến gần, chủy thủ lơ lửng giữa không trung, nhanh như cắt bay ra, đâm vào mắt Baru, chui ra từ phía sau ót, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh giữa không trung.
Trong không khí toả ra mùi máu tươi, chủy thủ hoàn thành nhiệm vụ, bay về sau lưng Lâm Tô, giống như người hầu trung thành lẳng lặng đứng một bên. Con Baru kia, chết ngắc cần câu.
Sau đó con thứ hai, thứ ba...
Xung quanh quả núi toàn thi thể Trùng tộc, những Trùng tộc khác lại như không nhìn thấy, vẫn thành kính đi về phía quả núi. Giống như, đó là thần của bọn nó, là tín ngưỡng.
Trong phòng quan sát, người thấy cảnh này, không tự chủ được nuốt nước bọt, "Đây, đây là chuyện gì?"
Người bên cạnh cũng bị anh ta kéo qua xem làm cho khiếp sợ.
"Tà môn quá? Mấy Trùng tộc kia không thấy thi thể à? Vậy mà còn giẫm lên thi thể đồng bọn đi chịu chết!"
"Tà môn không phải nữ sinh kia? Làm thế nào? Chưa từng nghe nói đến loại dị năng này?"
"Thấy cô bé đó tàn sát đơn giản như thế, đều là một đao chí mạng, tôi thấy nhóm Trùng tộc chúng ta bỏ vào chỉ là giấy."
...
Từ lúc Lâm Sâm tiến vào, liền thấy nhân viên quan sát ghé với nhau, nhìn vào một màn hình nghị luận ầm ĩ. Anh nhíu mày, phòng quan sát phụ trách an toàn của tất cả học sinh, sợ có học sinh bị thương nặng, đến cả tín hiệu cầu cứu cũng không phát được, phòng quan sát sẽ phát hiện đầu tiên, sau đó nghĩ cách cứu viện.
Bỏ bê nhiệm vụ, giống như chơi đùa với an nguy của học sinh!
"Mấy người làm gì vậy?"
Đám người quay đầu, thấy là anh, lập tức hô, "Thiếu tướng Lâm, ngài lại đây xem này, nữ sinh này thật tà môn."
Lâm Sâm không nhúc nhích, mà nhìn chằm chằm những người khác, đám người bị anh nhìn mà sợ hãi, nháy mắt phản ứng lại, ngượng ngùng quay về cương vị của mình.
Lúc này Lâm Sâm mới đi xem màn hình quan sát bọn họ nói.
Xem xong, cũng bị kinh sợ.
Khó trách ngay cả quân nhân kỷ luật nghiêm khắc cũng bị hấp dẫn, quả thật rất tà môn.
Lâm Sâm ngược lại biết nhiều hơn những người khác, anh có thể nhìn ra chủy thủ lơ lửng trên không kia bị tinh thần lực của nữ sinh khống chế, nhưng Lâm Sâm tự lấy tinh thần lực cấp SS của mình, không thể dùng vật công kích người khác như cô ấy, mà còn là một kích chí mạng, anh không làm được. Đừng nói chi, nữ sinh kia đã dùng tinh thần lực rất lâu, không hề mệt mỏi, có thể thấy tinh thần lực của cô rất mạnh.
Trường quân đội từ khi nào có nhân vật như vậy? Dù Lâm Sâm không phụ trách sự vụ trường quân đội, nhưng cũng ở cùng một hệ thống, những hạt giống tốt của quân đội, anh đều biết. Còn nhìn kỹ mấy người, chuẩn bị tốt nghiệp xong là kéo bọn họ vào quân viễn chinh. Nên nếu trong trường quân đội có nhân vật lợi hại như thế, không có chuyện anh không biết.
"Đi điều tra tư liệu nữ sinh này."
Tiểu đội 135 ở nơi đi săn tọet zời nào đó, núp nửa ngày, nhưng vẫn luôn không có động tĩnh.
"Kỳ lạ, không phải nói ở đây có đàn thú Baru à? Chúng ta ở đây một lúc rồi, sao không thấy con nào hết vậy?"
"Chờ thêm chút nữa, vừa nãy lúc tôi tới có thấy vết tích hoạt động của bọn nó, chắc chắn ở gần đây."
"Có khi xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, bọn nó đi hết rồi, đợi thêm nửa giờ, nếu không thấy con nào, chúng ta đổi chỗ."
...
Những tiểu đội khác cũng gặp tình trạng như bọn họ, điểm giống nhau là cách người nào đó quá gần, Trùng tộc gần đó bị triệu hoán đi hết rồi.
Lâm Tô ngồi trên đỉnh núi chờ nửa giờ, đến khi không còn Trùng tộc đến nữa. Dưới chân núi khắp nơi đều là thi thể Trùng tộc, mùi máu tươi trộn với những mùi khác, khiến người ta ngạt thở.
EDIT: morticia.
Lâm Tô nhìn số điểm của cô, tổng 1270 điểm. Giết một con Trùng tộc cấp một, được mười điểm, cấp hai được một trăm điểm. Trong đám Trùng tộc Lâm Tô giết, trừ hai con cấp hai, còn lại đều là cấp một. Toàn bộ trường thi có hai ngàn con, cô chỉ dùng nửa ngày đã xử lí hơn một trăm hai mươi, tốc độ này, giống như muốn nuốt hết con mồi trong trường thi.
Trừ Lâm Tô chỗ Tây Bắc, những học sinh khu vực khác phần lớn đã đối mặt với Trùng tộc. Dù sao cũng là năm hai, đa phần giá trị vũ lực không cao, cho nên sáu người đấu với một Trùng tộc, chỉ miễn cưỡng.
Vì sao sáu người một đội? Vì trường học đã làm rất nhiều trắc định, đối với trình độ của học sinh mà nói, sáu người vừa lúc đối phó được một con Trùng tộc cấp một, không quá nhẹ nhàng, cũng không quá miễn cưỡng, vừa vặn đạt hiệu quả. Nhưng đa phần không ai hiểu, cho rằng sinh viên khoa nghệ thuật cản trở, không thèm mang theo khoa nghệ thuật. Lại không biết, thông qua bố cục hợp lí, người bình thường cũng có thể phát huy tác dụng. Đoàn đội hợp tác, quan trọng nhất là phát huy giá trị của mỗi người. Cho nên đến cuối cùng, tiểu đội năm người không đi xa được(*).
(*) Ý là đi được một đoạn đường ngắn rồi tan rã.
Qua nửa ngày, đã có người bị đào thải, sau khi bọn họ ra ngoài, đầu tiên là nhìn màn hình lớn trong doanh địa, bên trên là bảng xếp hạng điểm tích lũy.
Đa phần điểm tích lũy bằng không, vì mới bắt đầu không lâu, cho nên đám người đã liệu trước. Nhưng lúc nhìn lên, thấy thành tích hạng nhất, mọi người như ong vỡ tổ.
"Hạng nhất bị làm sao vậy? Hệ thống tính điểm có vấn đề?"
"Giả? Mới bắt đầu đã 1270 điểm? Một phút một con, phải giết hơn hai tiếng đồng hồ!"
"Lâm Tô là ai? Vận cứt chó gì thế, hệ thống bị lỗi hạng nhất à. Ầy, tôi nghĩ sắp xếp trước, sau đó phất lên cũng tốt!"
"Lâm Tô? Tôi biết, học kỳ trước học lớp tôi, nhưng thành tích cuối kỳ không tốt nghe nói là chuyển vào lớp âm nhạc."
"Lớp âm nhạc á? Vậy chắc chắn hệ thống lỗi rồi."
...
Không ai tin trong khoảng thời gian ngắn mà đạt được nhiều điểm như thế, cho nên bọn họ nhất trí cho là hệ thống lỗi. Dù hệ thống quân đội bị lỗi là chuyện gần như chưa từng xảy ra. Nhưng vì trong thời gian ngắn đạt nhiều điểm so với hệ thống buf còn dọa người hơn, bọn họ thà tin là hệ thống có lỗi.
Phía Đông nam trường thi, Tô Nghiêu cùng Bạch Nhược Lâm ôm lấy nhau, oa oa gọi mẹ.
"Niệm Niệm cứu mạng! Trùng tộc ăn thịt người!"
Hai người họ đều là người bình thường, còn ở khoa âm nhạc, giá trị vũ lực bỏ qua không tính. Bị những người khác của tiểu đội 178, nhất trí dùng làm mồi nhử Trùng tộc, phụ trợ những người khác bọc đánh.
Hai người đó giờ nào gặp qua chiến trận thế này? Bình thường liên quan đến Trùng tộc nhiều nhất là trên bàn ăn, côn trùng nhỏ được rửa sạch sẽ, nấu nướng ngon lành, bọn họ chỉ việc ưu nhã cầm dao nĩa thưởng thức là xong. Kết quả lần đầu gặp Trùng tộc sống, Trùng là dao mình là thịt cá, hoàn toàn để mặc Trùng tộc làm càn.
Hai người ôm lấy nhau, run lẩy bẩy, nhắm tịt mắt, như đến tử kiếp.
Lâm Niệm phóng điện, giải quyết hết Trùng tộc sắp chạm vào hai người họ, ghét bỏ kéo bọn họ về, "Được rồi, chết hết rồi, tinh thú cấp một cũng dọa hai người sợ như thế." Tinh thú, là cách gọi khác của Trùng tộc. Có người nói, cho dù là địch nhân cũng phải tôn trọng đối phương, gọi Trùng tộc rất có tính vũ nhục, cho nên lấy danh từ tinh thú đặt cho dân bản địa. Dù thú cũng không khá hơn trùng bao nhiêu, nhưng có chữ tinh, nghe lọt tai hơn nhiều.
Tô Nghiêu thử mở mắt thăm dò, quả nhiên xung quanh không còn Trùng tộc sống, vui đến phát khóc, ôm Lâm Niệm không buông, "Niệm Niệm, Niệm Niệm, anh biết là em sẽ không bỏ rơi anh mà."
Bị cậu ta ôm một cái, Lâm Niệm kêu lên một tiếng đau đớn, mặt không huyết sắc càng trắng nhợt.
Tô Nghiêu phát hiện không thích hợp, vội hỏi, "Niệm Niệm sao thế? Sắc mặt không tốt lắm."
Lâm Niệm lắc đầu, "Em không sao."
Cung Dã Nam phía sau nói, "Gì mà không sao? Trước khi vào sân anh hai Lâm đã nói cậu không được phép dùng dị năng, vừa nãy cậu cứu Tô Nghiêu bằng cách nào?"
Cung Dã Nam quen biết Lâm Niệm, cũng biết đôi chút tình huống của cậu.
Tô Nghiêu căng thẳng trong lòng, "Vừa rồi Niệm Niệm cứu anh bằng dị năng? Thiệt tình, bây giờ cơ thể em như thế nào em không biết? Khoe khoang cái gì? Được rồi, chúng ta phát tín hiệu cầu cứu ra ngoài đi, để bác sĩ kiểm tra cho em trước."
Hai người còn lại đội 178 hiếu kỳ hỏi, "Lâm Niệm bị sao vậy?"
Bọn họ không quen biết Lâm Niệm, cũng không học cùng khoa, chỉ trùng hợp phân vào một đội.
Lâm Niệm đứng thẳng người, "Không có gì, lúc trước bị thương nhẹ, bọn họ phóng đại lên thôi." Nói xong nháy mắt với Tô Nghiêu, kêu cậu ta trước mặt người ngoài nói chuyện để ý chút, Tô Nghiêu không dám nói gì thêm.
Bên cạnh đó, bảng xếp hạng trong doanh địa, đột nhiên thay đổi, điểm tích lũy của Lâm Niệm biến thành bảy mươi, nhảy lên một đoạn xa, đứng thứ hai.
Lâm Tô hạng nhất không đổi, tên của cô không thay đổi gì, tổng điểm vẫn là 1270, hạng hai chỉ là số lẻ.
"Quả nhiên không ngoài dự đoán, quán quân có khi là Lâm Niệm hoặc Hạ Nhất Phàm, hai người bọn họ đoạt giải quán quân là hợp lí nhất."
"Đồng đội của Lâm Niệm không góp công gì, hai khoa nghệ thuật, trong đội Hạ Nhất Phàm không có cản trở, tôi thấy Hạ Nhất Phàm có khả năng đoạt quán quân hơn."
"Bây giờ Lâm Niệm dẫn trước mà? Tôi thấy cậu ta có thể đi đến cuối cùng."
"Bị làm sao vậy? Sao đến giờ hệ thống vẫn chưa sửa xong? Khi nào mới kéo hạng nhất kia xuống?"
Nam sinh vừa dứt lời, có giáo sư đứng ra nói một câu, "Hệ thống không bị lỗi, thành tích của hạng nhất là thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.