Chương 81
Giang Nam Hồng Đậu
30/09/2021
EDIT: morticia.
Hạ Thanh Trúc giận tím người, nghiến răng nghiến lợi nói, "Nói cách khác, ta cố gắng như thế, kết quả số người ta cứu còn không bằng số lẻ của Lâm Tô?! Làm sao cô ta biết chuyện tận thế đến? Cô ta âm thầm trợ giúp đã cứu hơn 1 triệu? Hệ thống chơi ta?"
【Trước đó hệ thống từng nói, Lâm Tô có hào quang nữ chính Mary Sue, lời ngươi nói có khi người ta không tin, nhưng lời cô ấy nói chắc chắn tin. Cho nên cứu được nhiều người như thế, đa phần là công lao của cô ấy. Dù cô ấy không có hệ thống, trực giác khác hẳn người bình thường, tin lời ngươi nói có tận thế cũng không kì.】
Lại là hào quang nữ chính, lại là hào quang nữ chính, dựa vào cái gì Lâm Tô được làm nữ chính, còn cô chỉ có thể làm nữ phụ?! Cho dù trọng sinh vẫn luôn áp đảo cô!
Hạ Thanh Trúc chưa từng ghét một người đến thế, rất muốn nhai đầu đối phương ngay lập tức!
【Xin ký chủ chú ý! Xin ký chủ chú ý! Hệ thống phát hiện suy nghĩ tiêu cực của ký chủ, điểm thiện lương – 1, điểm thiện lương – 2, điểm thiện lương – 1...】
Trước mặt Hạ Thanh Trúc hiện dòng trừ điểm thiện lương đỏ chót, cứ như thế một lúc trừ hơn mười điểm.
Hạ Thanh Trúc: "..."
MMP(*)! Cô còn không được suy nghĩ?!
(*) MMP: tiếng chửi hiệu Tứ Xuyên, mang tính vũ nhục nặng, dịch thô sang tiếng việt là đ.ĩ.m.ẹ.m.à.y.
【Thánh Mẫu là lương thiện, không thể đi nhai đầu người khác.】
A, xém chút quên đây là hệ thống Thánh Mẫu, Hạ Thanh Trúc mặt không đổi ép bản thân tỉnh táo lại, không tức giận, không tức giận, Lâm Tô là một cô gái tốt, vừa ôn nhu vừa xinh đẹp, lúc trước còn đối xử với mình rất tốt...
Duma! Vẫn tức!
Trước mặt cô ta lại bắt đầu hiện dòng chữ màu đỏ, vừa lúc mẹ Hạ gõ cửa vào, "Thanh Trúc, sao chưa đi ra, ông nội con còn đang đợi đấy."
Hạ Thanh Trúc nhìn mẹ ôn nhu, lại nhịn không được hốc mắt đỏ lên, đối với người nhà của cô mà nói, mỗi ngày họ đều gặp nhau, nhưng đối với cô, đã mười năm rồi không gặp. Lúc tận thế gian nan nhất, cô lại nghĩ đến người nhà mới giữ vững bản thân. Nhưng càng về sau, tận thế dễ khiến người ta chết lặng, đến cả dáng vẻ của người nhà cô cũng quên.
Lần đầu trở về gặp được mọi người, cô nhịn không được khóc to một trận.
Cũng vì trận khóc đó, khiến người trong nhà tin tưởng lời cô nói, vì bọn họ tin tưởng, tiểu công chúa nhà mình, sẽ không vô duyên vô cớ đau buồn như thế, cho dù là ác mộng hay bất cứ thứ gì, tóm lại để cô an tâm, đều làm theo lời cô nói.
Mẹ Hạ nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Thanh Trúc, "Bảo bối, mẹ biết con từng gặp chuyện không tốt," Con gái của bà, bà biết, ngày đó từ trường về tính tình thay đổi rất nhiều, bây giờ tận thế xuất hiện đúng như lời cô nói, nên mẹ Hạ có lý do tin tưởng, con gái mình chắc chắn từng gặp chuyện không tốt.
"Quá khứ đã qua thì cứ để nó qua đi, bây giờ cả nhà chúng ta đều ở đây, con không lẻ loi một mình, con có thể dựa vào ba mẹ, dựa vào ông chú thím, dựa vào anh trai, có mọi người ở đây, tuyệt đối không để con chịu ủy khuất."
Hạ Thanh Trúc cay mũi, nhào vào lòng mẹ, đây là người nhà của cô, là người nhà tốt nhất trên thế giới. Bọn họ sủng ái cô nhất, nếu không, sao lại dưỡng ra tính tình bốc đồng như thế? Bởi vì có người thương mình, mới không sợ hãi. Nhưng mà, kiếp trước bọn họ rời cô rất sớm.
Cho nên, kiếp này, cô nhất định phải bảo vệ bọn họ thật tốt...
【Ký chủ tự động lĩnh ngộ kỹ năng quan trọng nhất của Thánh Mẫu —— bảo vệ, ban thưởng 1 vạn điểm thiện lương.】
Hạ Thanh Trúc: "..." Sao cứ thích phá tan thời khắc ôn nhu của cô thế nhỉ?
Bất quá dựa vào cân lượng ban thưởng, Hạ Thanh Trúc cố gắng không so đo với nó.
Còn nữa, bảo vệ người nhà cũng được nhận điểm thiện lương? Lần đầu được hệ thống ban thưởng, đột nhiên tâm trạng như ông chú là sao?
(*) Đoạn này toi cũng không hiểu lắm.
Ảo ma canada!
*
Hầm trú ẩn, tận thế ngày 1, mọi người tinh thần sa sút, cảnh tượng vô cùng ngột ngạt.
Triệu Miên Miên cùng Lâm Tô sửa sang lại vật tư của mình, 3 thùng nước khoáng, 12 thùng mì ăn liền, 4 bao lạp xưởng hun khói, 4 hộp bánh quy, 1 hộp sô cô la, còn lại là đồ ăn vặt.
Chỉ mấy thứ này không chống đỡ được mấy ngày.
Triệu Miên Miên vô cùng ảo não, "Biết trước đã đổi mấy món này thành lương khô rồi, ít nhất còn chống đỡ được một đoạn thời gian." Lúc đi siêu thị tranh mua, cô ấy còn nghĩ ra ngoài ngoại ô chơi, mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Lâm Tô an ủi cô ấy, "Không phải lỗi của cậu, lúc đó đâu ai nghĩ tới tận thế đến thật? Cho dù chống đỡ được một thời gian, cũng không thay đổi được gì."
Còn không bằng ăn hết sớm sớm, bức đến tuyệt cảnh bùng phát dị năng cho rồi.
Mẹ Triệu lo lắng nói, "Chúng ta sẽ không ở đây luôn chứ? Quốc gia có đến cứu chúng ta không?"
"Em không nghe bên ngoài biến thành sa mạc hết rồi à? Không thể đi trên mặt đất, sao cứu được, bây giờ có còn chính phủ hay không cũng khó nói." Ba Triệu nói.
"Vậy phải làm sao đây? Chúng ta cứ vậy ở đây chờ chết sao?"
Lâm Tô an ủi, "Dì đừng lo lắng, trời không tuyệt đường người, có lẽ trận tai nạn này sẽ nhanh chóng qua thôi, không thì chúng ta cũng sẽ tìm được đường sinh sống khác, còn sống sót mới có hi vọng."
"Chú dì tuổi đã cao, còn không lạc quan được như mấy đứa. May mắn người một nhà chúng ta ở với nhau, cho dù có chuyện gì xảy ra, không còn tiếc nuối." Mẹ Triệu nói vậy.
Người lo nghĩ bất an như bà không ít, tận thế đột nhiên đến, dù mọi người đem theo thức ăn nước uống dự trữ, nhưng ít đồ như thế dùng được trong bao lâu?
Nếu là zombie bọn họ còn có hi vọng quận đội đến cứu, nhưng bên ngoài không có thứ gì tồn tại được, trong khoảng thời gian này bọn họ thử vô số thí nghiệm, cho dù là tảng đá hay nước, hay quần áo, chỉ cần ném ra ngoài lập tức biến thành cát, kể cả người.
Dưới tình huống như vậy, cứu viện binh đâu ra?
Đợi đồ ăn dùng hết rồi, cũng chỉ còn một con đường chết.
Chết không đáng sợ, nếu chết đi mà không biết gì ngược lại dễ dàng, đáng sợ nhất là chờ đợi cái chết đến. Còn có một loại đáng sợ khác là ——
Nhân tính phóng túng trong tuyệt vọng.
Mới qua có nửa ngày thôi, nơi này đã phát sinh 4 5 trận mâu thuẫn, chỉ vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi, vào thời điểm nhạy cảm này, đụng chạm gì cũng được phóng đại vô hạn.
Thời khắc này, cũng dễ dàng nhìn ra bản tính thật sự của một số người, có người cậy mạnh hiếu thắng, có người thông minh cẩn thận, còn có người có chút năng lực lãnh đạo đã kéo bè kết phái, tên là Tổ chức hỗ trợ, thành viên hỗ trợ lẫn nhau, phòng ngừa bị người khác khi dễ.
Lâm Tô chỉ biết ba tổ chức thế này, phân chia địa bàn, kể cả chỗ Lâm Tô cũng thành lập một cái, vì bọn họ ở phía Tây Bắc, nên gọi là tiểu đội Tây Bắc.
Đội trưởng là một người đàn ông tinh anh mang mắt kính, trước tận thế là một quản lí trong công ty, có năng lực lãnh đạo. Bề ngoài có mấy phần khôn khéo, vừa mở miệng còn mang theo ba phần ý cười, khiến người ta không ghét nổi.
Lúc anh ta đến thuyết phục Lâm Tô, bốn người Lâm Tô thương lượng một chút, liền gia nhập. Bây giờ một mình một người không tốt bằng gia nhập một tổ chức. Ít nhất không bị người khác vô duyên vô cớ khi dễ.
Một ngày miễn cưỡng an ổn trôi qua, màn đêm buông xuống, nhiệt độ không khí cũng dần dần hạ thấp.
Triệu Miên Miên xoa người nổi da gà, "Sao tớ lại thấy hơi lạnh nhỉ?"
"Không phải ảo giác đâu, tớ cũng thấy lạnh."
Ban ngày mồ hôi đầm đìa, vắt quần áo cũng được một chậu nước, bây giờ lại lạnh đến phát run.
Lâm Tô lấy ra bốn cái áo bông từ trong ba lô ra, đưa từng người. Triệu Miên Miên xoa xoa tay mang vào, may mắn nói, "Cũng may Lâm Tô kiên trì, nếu không giờ mình đã đông thành chó rồi." Lúc Lâm Tô nói mua cô còn nói Lâm Tô ngốc, trời nóng thấy bà mua áo lông làm gì? Không ngờ bây giờ cần dùng đến.
"Vì tớ thấy trên topic ghi hạ nhiệt độ, mới mua, lo trước khỏi họa, mấy cái áo lông thôi, không chiếm nhiều." Lâm Tô cười nói.
Lúc cô thấy topic của Hạ Thanh Trúc, liền phát hiện cô ta không nói chuyện hạ nhiệt. Vì ngoại trừ giai đoạn đầu mọi người chưa phòng bị gì, bị nhiệt độ hạ thấp ngay trong đêm đánh đến không kịp trở tay, đời sau nhân loại có năng lực biến hóa thẻ, các loại thiết bị giữ ấm được bố trí đầy đủ, nhiệt độ Thành lòng đất ổn định rồi, cô ta liền quên chuyện này.
Lâm Tô lặng lẽ bổ sung điểm này, nhưng trước khi tận thế đến thời tiết rất nóng, mọi người hận không thể cởi truồng luôn, có khi không có mấy ai nghĩ đến áo bông.
Thời tiết khác thường này không biết đã lấy đi bao nhiêu mạng người.
Mấy người Hoàng Hạo đang núp trong lều vải lấy ga giường quấn sưởi ấm, mấy người này là năm người buổi sáng ra ngoài xem xét tình hình, tuổi xấp xỉ nhau, liền thành bạn tốt. Người trẻ tuổi, cho dù ở tình huống nào, luôn tràn đầy sức sống.
Mấy người này như quên mất nguy cơ ngoài kia, nằm huyên thuyên với nhau.
"Cậu nói xem, tận thế đến rồi, sao chúng ta chưa thức tỉnh dị năng nhỉ? Trong tiểu thuyết luôn viết thế mà? Bình thường nhân vật chính thường có không gian tùy thân gì đó, không thì dị năng cường đại."
"Đó là tiểu thuyết, cậu còn tưởng thật. Huống chi, cho dù cậu thức tỉnh dị năng thì làm được gì? Còn không có zombie để cậu giết nữa."
"Cũng đúng, tận thế như này tớ chưa từng thấy, Lôi dị năng còn không thực dụng bằng một cái áo bông dày."
"Ha ha, có khi là phép thuật winx..."
Hoàng Hạo còn chưa nói dứt lời, bên ngoài lều đã vang lên tiếng ngạc nhiên reo hò, "Tô Tô, cậu thức tỉnh siêu năng lực?"
Du du du ma, có siêu năng lực thật?!
EDIT: morticia
Mấy ông tướng đây hài vãi =))
Hạ Thanh Trúc giận tím người, nghiến răng nghiến lợi nói, "Nói cách khác, ta cố gắng như thế, kết quả số người ta cứu còn không bằng số lẻ của Lâm Tô?! Làm sao cô ta biết chuyện tận thế đến? Cô ta âm thầm trợ giúp đã cứu hơn 1 triệu? Hệ thống chơi ta?"
【Trước đó hệ thống từng nói, Lâm Tô có hào quang nữ chính Mary Sue, lời ngươi nói có khi người ta không tin, nhưng lời cô ấy nói chắc chắn tin. Cho nên cứu được nhiều người như thế, đa phần là công lao của cô ấy. Dù cô ấy không có hệ thống, trực giác khác hẳn người bình thường, tin lời ngươi nói có tận thế cũng không kì.】
Lại là hào quang nữ chính, lại là hào quang nữ chính, dựa vào cái gì Lâm Tô được làm nữ chính, còn cô chỉ có thể làm nữ phụ?! Cho dù trọng sinh vẫn luôn áp đảo cô!
Hạ Thanh Trúc chưa từng ghét một người đến thế, rất muốn nhai đầu đối phương ngay lập tức!
【Xin ký chủ chú ý! Xin ký chủ chú ý! Hệ thống phát hiện suy nghĩ tiêu cực của ký chủ, điểm thiện lương – 1, điểm thiện lương – 2, điểm thiện lương – 1...】
Trước mặt Hạ Thanh Trúc hiện dòng trừ điểm thiện lương đỏ chót, cứ như thế một lúc trừ hơn mười điểm.
Hạ Thanh Trúc: "..."
MMP(*)! Cô còn không được suy nghĩ?!
(*) MMP: tiếng chửi hiệu Tứ Xuyên, mang tính vũ nhục nặng, dịch thô sang tiếng việt là đ.ĩ.m.ẹ.m.à.y.
【Thánh Mẫu là lương thiện, không thể đi nhai đầu người khác.】
A, xém chút quên đây là hệ thống Thánh Mẫu, Hạ Thanh Trúc mặt không đổi ép bản thân tỉnh táo lại, không tức giận, không tức giận, Lâm Tô là một cô gái tốt, vừa ôn nhu vừa xinh đẹp, lúc trước còn đối xử với mình rất tốt...
Duma! Vẫn tức!
Trước mặt cô ta lại bắt đầu hiện dòng chữ màu đỏ, vừa lúc mẹ Hạ gõ cửa vào, "Thanh Trúc, sao chưa đi ra, ông nội con còn đang đợi đấy."
Hạ Thanh Trúc nhìn mẹ ôn nhu, lại nhịn không được hốc mắt đỏ lên, đối với người nhà của cô mà nói, mỗi ngày họ đều gặp nhau, nhưng đối với cô, đã mười năm rồi không gặp. Lúc tận thế gian nan nhất, cô lại nghĩ đến người nhà mới giữ vững bản thân. Nhưng càng về sau, tận thế dễ khiến người ta chết lặng, đến cả dáng vẻ của người nhà cô cũng quên.
Lần đầu trở về gặp được mọi người, cô nhịn không được khóc to một trận.
Cũng vì trận khóc đó, khiến người trong nhà tin tưởng lời cô nói, vì bọn họ tin tưởng, tiểu công chúa nhà mình, sẽ không vô duyên vô cớ đau buồn như thế, cho dù là ác mộng hay bất cứ thứ gì, tóm lại để cô an tâm, đều làm theo lời cô nói.
Mẹ Hạ nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Thanh Trúc, "Bảo bối, mẹ biết con từng gặp chuyện không tốt," Con gái của bà, bà biết, ngày đó từ trường về tính tình thay đổi rất nhiều, bây giờ tận thế xuất hiện đúng như lời cô nói, nên mẹ Hạ có lý do tin tưởng, con gái mình chắc chắn từng gặp chuyện không tốt.
"Quá khứ đã qua thì cứ để nó qua đi, bây giờ cả nhà chúng ta đều ở đây, con không lẻ loi một mình, con có thể dựa vào ba mẹ, dựa vào ông chú thím, dựa vào anh trai, có mọi người ở đây, tuyệt đối không để con chịu ủy khuất."
Hạ Thanh Trúc cay mũi, nhào vào lòng mẹ, đây là người nhà của cô, là người nhà tốt nhất trên thế giới. Bọn họ sủng ái cô nhất, nếu không, sao lại dưỡng ra tính tình bốc đồng như thế? Bởi vì có người thương mình, mới không sợ hãi. Nhưng mà, kiếp trước bọn họ rời cô rất sớm.
Cho nên, kiếp này, cô nhất định phải bảo vệ bọn họ thật tốt...
【Ký chủ tự động lĩnh ngộ kỹ năng quan trọng nhất của Thánh Mẫu —— bảo vệ, ban thưởng 1 vạn điểm thiện lương.】
Hạ Thanh Trúc: "..." Sao cứ thích phá tan thời khắc ôn nhu của cô thế nhỉ?
Bất quá dựa vào cân lượng ban thưởng, Hạ Thanh Trúc cố gắng không so đo với nó.
Còn nữa, bảo vệ người nhà cũng được nhận điểm thiện lương? Lần đầu được hệ thống ban thưởng, đột nhiên tâm trạng như ông chú là sao?
(*) Đoạn này toi cũng không hiểu lắm.
Ảo ma canada!
*
Hầm trú ẩn, tận thế ngày 1, mọi người tinh thần sa sút, cảnh tượng vô cùng ngột ngạt.
Triệu Miên Miên cùng Lâm Tô sửa sang lại vật tư của mình, 3 thùng nước khoáng, 12 thùng mì ăn liền, 4 bao lạp xưởng hun khói, 4 hộp bánh quy, 1 hộp sô cô la, còn lại là đồ ăn vặt.
Chỉ mấy thứ này không chống đỡ được mấy ngày.
Triệu Miên Miên vô cùng ảo não, "Biết trước đã đổi mấy món này thành lương khô rồi, ít nhất còn chống đỡ được một đoạn thời gian." Lúc đi siêu thị tranh mua, cô ấy còn nghĩ ra ngoài ngoại ô chơi, mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Lâm Tô an ủi cô ấy, "Không phải lỗi của cậu, lúc đó đâu ai nghĩ tới tận thế đến thật? Cho dù chống đỡ được một thời gian, cũng không thay đổi được gì."
Còn không bằng ăn hết sớm sớm, bức đến tuyệt cảnh bùng phát dị năng cho rồi.
Mẹ Triệu lo lắng nói, "Chúng ta sẽ không ở đây luôn chứ? Quốc gia có đến cứu chúng ta không?"
"Em không nghe bên ngoài biến thành sa mạc hết rồi à? Không thể đi trên mặt đất, sao cứu được, bây giờ có còn chính phủ hay không cũng khó nói." Ba Triệu nói.
"Vậy phải làm sao đây? Chúng ta cứ vậy ở đây chờ chết sao?"
Lâm Tô an ủi, "Dì đừng lo lắng, trời không tuyệt đường người, có lẽ trận tai nạn này sẽ nhanh chóng qua thôi, không thì chúng ta cũng sẽ tìm được đường sinh sống khác, còn sống sót mới có hi vọng."
"Chú dì tuổi đã cao, còn không lạc quan được như mấy đứa. May mắn người một nhà chúng ta ở với nhau, cho dù có chuyện gì xảy ra, không còn tiếc nuối." Mẹ Triệu nói vậy.
Người lo nghĩ bất an như bà không ít, tận thế đột nhiên đến, dù mọi người đem theo thức ăn nước uống dự trữ, nhưng ít đồ như thế dùng được trong bao lâu?
Nếu là zombie bọn họ còn có hi vọng quận đội đến cứu, nhưng bên ngoài không có thứ gì tồn tại được, trong khoảng thời gian này bọn họ thử vô số thí nghiệm, cho dù là tảng đá hay nước, hay quần áo, chỉ cần ném ra ngoài lập tức biến thành cát, kể cả người.
Dưới tình huống như vậy, cứu viện binh đâu ra?
Đợi đồ ăn dùng hết rồi, cũng chỉ còn một con đường chết.
Chết không đáng sợ, nếu chết đi mà không biết gì ngược lại dễ dàng, đáng sợ nhất là chờ đợi cái chết đến. Còn có một loại đáng sợ khác là ——
Nhân tính phóng túng trong tuyệt vọng.
Mới qua có nửa ngày thôi, nơi này đã phát sinh 4 5 trận mâu thuẫn, chỉ vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi, vào thời điểm nhạy cảm này, đụng chạm gì cũng được phóng đại vô hạn.
Thời khắc này, cũng dễ dàng nhìn ra bản tính thật sự của một số người, có người cậy mạnh hiếu thắng, có người thông minh cẩn thận, còn có người có chút năng lực lãnh đạo đã kéo bè kết phái, tên là Tổ chức hỗ trợ, thành viên hỗ trợ lẫn nhau, phòng ngừa bị người khác khi dễ.
Lâm Tô chỉ biết ba tổ chức thế này, phân chia địa bàn, kể cả chỗ Lâm Tô cũng thành lập một cái, vì bọn họ ở phía Tây Bắc, nên gọi là tiểu đội Tây Bắc.
Đội trưởng là một người đàn ông tinh anh mang mắt kính, trước tận thế là một quản lí trong công ty, có năng lực lãnh đạo. Bề ngoài có mấy phần khôn khéo, vừa mở miệng còn mang theo ba phần ý cười, khiến người ta không ghét nổi.
Lúc anh ta đến thuyết phục Lâm Tô, bốn người Lâm Tô thương lượng một chút, liền gia nhập. Bây giờ một mình một người không tốt bằng gia nhập một tổ chức. Ít nhất không bị người khác vô duyên vô cớ khi dễ.
Một ngày miễn cưỡng an ổn trôi qua, màn đêm buông xuống, nhiệt độ không khí cũng dần dần hạ thấp.
Triệu Miên Miên xoa người nổi da gà, "Sao tớ lại thấy hơi lạnh nhỉ?"
"Không phải ảo giác đâu, tớ cũng thấy lạnh."
Ban ngày mồ hôi đầm đìa, vắt quần áo cũng được một chậu nước, bây giờ lại lạnh đến phát run.
Lâm Tô lấy ra bốn cái áo bông từ trong ba lô ra, đưa từng người. Triệu Miên Miên xoa xoa tay mang vào, may mắn nói, "Cũng may Lâm Tô kiên trì, nếu không giờ mình đã đông thành chó rồi." Lúc Lâm Tô nói mua cô còn nói Lâm Tô ngốc, trời nóng thấy bà mua áo lông làm gì? Không ngờ bây giờ cần dùng đến.
"Vì tớ thấy trên topic ghi hạ nhiệt độ, mới mua, lo trước khỏi họa, mấy cái áo lông thôi, không chiếm nhiều." Lâm Tô cười nói.
Lúc cô thấy topic của Hạ Thanh Trúc, liền phát hiện cô ta không nói chuyện hạ nhiệt. Vì ngoại trừ giai đoạn đầu mọi người chưa phòng bị gì, bị nhiệt độ hạ thấp ngay trong đêm đánh đến không kịp trở tay, đời sau nhân loại có năng lực biến hóa thẻ, các loại thiết bị giữ ấm được bố trí đầy đủ, nhiệt độ Thành lòng đất ổn định rồi, cô ta liền quên chuyện này.
Lâm Tô lặng lẽ bổ sung điểm này, nhưng trước khi tận thế đến thời tiết rất nóng, mọi người hận không thể cởi truồng luôn, có khi không có mấy ai nghĩ đến áo bông.
Thời tiết khác thường này không biết đã lấy đi bao nhiêu mạng người.
Mấy người Hoàng Hạo đang núp trong lều vải lấy ga giường quấn sưởi ấm, mấy người này là năm người buổi sáng ra ngoài xem xét tình hình, tuổi xấp xỉ nhau, liền thành bạn tốt. Người trẻ tuổi, cho dù ở tình huống nào, luôn tràn đầy sức sống.
Mấy người này như quên mất nguy cơ ngoài kia, nằm huyên thuyên với nhau.
"Cậu nói xem, tận thế đến rồi, sao chúng ta chưa thức tỉnh dị năng nhỉ? Trong tiểu thuyết luôn viết thế mà? Bình thường nhân vật chính thường có không gian tùy thân gì đó, không thì dị năng cường đại."
"Đó là tiểu thuyết, cậu còn tưởng thật. Huống chi, cho dù cậu thức tỉnh dị năng thì làm được gì? Còn không có zombie để cậu giết nữa."
"Cũng đúng, tận thế như này tớ chưa từng thấy, Lôi dị năng còn không thực dụng bằng một cái áo bông dày."
"Ha ha, có khi là phép thuật winx..."
Hoàng Hạo còn chưa nói dứt lời, bên ngoài lều đã vang lên tiếng ngạc nhiên reo hò, "Tô Tô, cậu thức tỉnh siêu năng lực?"
Du du du ma, có siêu năng lực thật?!
EDIT: morticia
Mấy ông tướng đây hài vãi =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.