Chương 9
Giang Nam Hồng Đậu
05/07/2021
EDIT: VeeChimte.
"Đây là kết quả tự cháu xử lý?"
Thư phòng Cố gia, lão gia tử chống quải trượng đứng trước cửa sổ, đưa lừng về phía Cố Hoài hỏi, ngữ khí không phân biệt hỉ nộ*.
*Hỉ: Vui; Nộ: Tức.
Cố Hoài kính cẩn đứng sau lưng ông, bình tĩnh đáp, "Vâng."
"Tốt!" Lão gia tử quay đầu, trong mắt lộ ra tán thưởng, "Quyết định nhanh, thủ đoạn sắc bén, đả thương địch một ngàn, mình lông tóc không hư hại, chuyện này cháu xử lý không tệ."
Dừng một chút, lão gia tử lại thở dài, "Tiểu nhị, cháu đã trưởng thành, bên ngoài náo đủ rồi thì kiềm chế lại, về nhà giúp cha mẹ chú bác chút việc, cái nhà này, luôn muốn giao cho ba anh em cháu..."
Cố Hoài tâm khẽ động, nhẹ gật đầu, "Gia gia, cháu nghe ông."
Bên này, Cố Hoài cuối cùng cũng lọt vào mắt lão gia tử, Giang Vãn Ca lại không may mắn như thế. Trong một mảnh tiếng mắng, Giang Vãn Ca bị đoàn làm phim 《Thành Cung》 khai trừ.
"Hệ thống, không phải người nói nhân vật này 100% thuộc về tôi à? Bây giờ chuyện gì xảy ra?" Giang Vãn Ca tức hổn hển chất vấn hệ thống.
[Đã sớm nói với cô rồi, đây chỉ là ám chỉ tinh thần, nếu đạo diễn tâm ý kiên định, không bị mê hoặc, hệ thống cũng không còn cách nào khác. Hệ thống đề nghị thì cô không nghe, nhất định phải lấy trứng chọi đá đi khiêu chiến Cố Hoài, bây giờ bị khai trừ là cô gieo gió gặp bão, không có quan hệ với hệ thống.]
Giang Vãn Ca càng gấp, "Ngươi bây giờ trốn tránh trách nhiệm? Vì sao không ngăn cản tôi ngay từ đầu? Ngươi biết tất cả lại không nói với tôi, trơ mắt nhìn tôi rơi vào bẫy!"
[Hệ thống nói, cô không nghe, bây giờ lại đi trách bản hệ thống! Tay chân trên người cô, tôi có thể không chế cô làm gì được à?]
"Được, coi như chuyện này là lỗi của tôi, nhưng vì sao chuyện Cố Hoài ngươi không phát hiện ra? Nếu ngươi sớm phát hiện, tôi rơi xuống tình trạng này à?"
[Tôi nếu có tư duy nhân loại còn khóa cô lại làm gì? Tôi chỉ có thể tra trong tư liệu có được kết luận hợp lý nhất, sự thật nói tôi biết, Cố Hoài phá sản, tôi bây giờ vẫn chỉ đạt được kết luận này!]
"Ngươi!"
...
Lúc Lâm Tô không biết, Giang Vãn Ca gây hiềm khích với hệ thống, oán trách lẫn nhau.
Hệ thống bây giờ hối hận không kịp, chỉ hận chính mình lúc trước mắt mù, vậy mà khóa với ký chủ như thế, không chỉ đầu óc đần độn, có chuyện chỉ biết oán trách. Nhưng đã khóa rồi, chỉ có thể chờ đến lúc ký chủ chết mới thoát được, vừa nghĩ tới còn muốn đồng hành với cô ta lâu dài, hệ thống cảm thấy mình có xúc động muốn chết máy.
Giang Vãn Ca ngược lại không hối hận, hệ thống cho cô ta trọng sinh, lại cho cô ta đạo cụ làm đẹp, đây đều là chỗ tốt cô ta tự trải nghiệm, đương nhiên không cảm thấy hệ thống vô dụng. Nhưng hệ thống đã nói qua, bọn họ là đồng sinh cộng tử, cho nên cô ta không lo hệ thống có chuyện, đã xem nó là vật riêng của mình.
Giống như sủng vật mình nuôi, không vui thì mắng hai câu.
Chỉ là cô ta không biết, hệ thống nói đồng sinh cộng tử, là cô ta chết, nó thiết lập lại, chỉ là không có đoạn ký ức này thôi.
Cho nên dưới tình huống gấp, hệ thống vẫn cố ý lừa hại chết cô ta, dùng việc này thoát thân.
Coi như không chết, nó cũng có rất nhiều biện pháp thoát khỏi ký chủ ——
[Vì cô hấp thu khí vận quá ít, tôi không đủ năng lượng, tạm thời lâm vào trạng thái ngủ đông.]
Giang Vãn Ca kinh hãi, cô ta không nghĩ tới hệ thống còn lâm vào trại thái ngủ đông, đã có thói quen dựa vào hệ thống chiếm lợi, sao cô ta cam tâm?
Thế là cô ta vội vàng đi tìm mục tiêu nhiệm vụ, muốn hoàn thành nhiệm vụ hấp thu khí vận. Nhưng cô ta bây giờ, đã là chuột chạy qua đường, coi như có tướng mạo xinh đẹp, nhưng không ai ngốc, nhìn ra thái độ Cố gia với cô ta, ai nguyện ý đắc tội Cố gia, dính líu với một cái bình hoa?
Bên cạnh đó mục tiêu nhiệm vụ của cô ta không phải con cháu hào môn thì cũng là tinh anh trong giới, loại người này cái nào không phải thành tinh? Huống chi vận thế Giang Vãn Ca đã rơi xuống gần thấp nhất, không có vầng sáng người gặp người thích, cũng không có hệ thống giúp cô ta mê hoặc tâm trí, cho nên nhiệm vụ không thuận lợi.
Mặc dù có một hai người t*ng trùng lên não, trầm mê sắc đẹp lọt lưới, bị cô ta đắc thủ, nhưng bây giờ, Giang Vãn Ca đã quên nhắc nhở của hệ thống, điều kiện tiên quyết là phải có chồng, mới tính là đội nón xanh, nếu không cho dù cô ta ngủ với ai cũng không tính.
Dùng hết thủ đoạn hoàn thành một hai cái nhiệm vụ, nhưng cái nào cũng xuống dốc, khiến Giang Vãn Ca càng nóng nảy.
EDIT: VeeChimte.
Trong phòng thí nghiệm, Lâm Tô đang chuyên tâm nghiên cứu. Thời đại này quả nhiên rất tiện lợi, các loại dụng cụ thí nghiệm đều có, đây đối với tu sĩ thích nghiên cứu mà nói, quả thực là thiên đường.
Ngay từ đầu, cô nghiên cứu là vũ khí. Kiến thức về vũ khí của thế giới này, làm cô khó không động tâm, cho nên đem hết tâm đắc luyện khí ngày xưa, cùng với lý luận vũ khí tiên tiến hiện tại kết hợp, xem có thể tạo ra nhiều vũ khí hoàn mỹ không.
Nhưng lúc tự mình mò ra cây thương đầu tiên, làm anh họ giật cả mình, nhắc nhở cô, người bình thường không thể tự mình phát minh vũ khí. Bất đắc dĩ, cô đành phải buông bỏ con đường này, ngược lại nghiên cứu thuốc. Lúc ở tu chân, cô đã tinh thông luyện đan, là Cửu phẩm đan sư, đối với các loại linh thảo cực kỳ tinh thông, có thể xưng là bách khoa toàn thư ở giới tu chân.
Mà y dược, bản chất giống nhau, tu sĩ luyện đan, là chắt lọc tinh túy trong tinh hoa, ở hiện đại chế thuốc, là rút ra, tách các nguyên tố vi lượng trong thực vật, trên bản chất không có gì khác nhau. Khác là thực vật thế giới này với thực vật tu chân khác nhau. Nhưng không phải không có điểm giống, Lâm Tô phát hiện rất nhiều thực vật giống với thực vật ở tu chân, chỉ là không có linh khí thôi.
Đồng thời Lâm gia tự mình có công ty y dược, nếu cô thật sự nghiên cứu ra cái gì, cũng có chỗ dùng.
Ban đầu chỉ là nghiên cứu cải tiến thuốc, sau đó cảm thấy không vừa lòng, bắt đầu tự mình nghiên cứu sáng tạo. Kết quả không cẩn thận, chơi lớn rồi.
Lão gia tử Lâm gia nhìn báo cáo thí nghiệm lâm sàng trong tay, kích động đến run rẩy, "Đây là thật?"
Sau khi Lâm Lãng trải qua khiếp sợ ban đầu, đã dần bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn khó nén được nội tâm kích động, gật đầu, "Đúng vậy, đây là thành quả nghiên cứu của em ấy, chuyện trọng đại, nhân viên liên quan đã đóng miệng, thương lượng với ông trước rồi tính sau."
"Tốt, cháu làm không tệ, để ông suy nghĩ xem nên làm thế nào." Lão gia tử đi tới đi lui trong thư phòng, căn bản không tĩnh tâm được, có thể thấy tâm tình kích động.
Lâm Lãng nghe ông tự lẩm bẩm, "Tôn nữ của tôi ơi, không ngờ tới..."
Lâm Lãng cũng tán thành, lúc đó hắn chỉ xem Lâm Tô muốn phòng thí nghiệm chơi, ai ngờ cô có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Lâm Tô không biết gia gia có kế hoạch gì trong đầu, cô đang đắm chìm trong thí nghiệm của mình, tìm được thú vui to lớn, thú vui này không chỉ đánh bại được các nan đề y học. Hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài vì cô mà nhấc lên bao nhiêu sóng lớn.
Lâm gia phát hiện hóa chất mới, có thể giết chết tế bào ung thư. Cho ra nghiên cứu chế tạo thuốc mới kháng ung thư bằng thực vật, có thể chữa trị cho người mắc bệnh ung thư.
Tin tức này mới ra, có thể nói là khắp thế giới đều kinh ngạc, không ai không biết có thể trị được bệnh ung thư có ý nghĩa như thế nào, nếu tin tức này là thật, vậy chắc chắn có thể ghi vào sử sách dân tộc!
Mọi người đều chấn động, nhao nhao chứng thực đây không phải thật. Lâm gia công bố báo cáo thí nghiệm lâm sàng, nhưng vẫn có người không tin. Lâm gia không giải thích, thuốc mới sau khi nhập thị trường, càng nhiều người khỏi bệnh, bọn họ phản hồi là chứng cứ chính xác nhất.
Nhất là, người nghiên cứu ra hóa chất mới này Lâm Tô, được quốc gia trao tặng giải thưởng khoa học kỹ thuật tối cao, hoàn toàn chứng minh Lâm gia không nói dối.
Khi tin tức Lâm Tô nhận được giải thưởng y học Nobel truyền đến, cả nước náo động, đây là nhà khoa học đầu tiên trong lãnh thổ Trung hoa chạm được giải thưởng cao quý này, không phải Hoa kiều, mà là chân chính, nhà khoa học sinh sống tại Trung Quốc!
Thế là, cái tên Lâm Tô lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt công chúng thế giới, lúc biết được tuổi của cô, tất cả tán thưởng khen ngợi càng thêm phô trương. Trong nhất thời, tất cả truyền thông, báo mạng, trên TV đều đưa tin liên quan tới cô. Đưa tin đều là mặt tốt, tán thưởng, dân chúng tôn trọng cô, kính ngưỡng, đối với nhà khoa học làm vẻ vang đất nước, ánh mắt truyền thông đều là tôn kính phát ra từ nội tâm, cùng vinh quang.
Hoàn toàn khác với thái độ đối đãi minh tinh, cho dù minh tinh nổi cũng có đen, trong vòng giải trí càng đỏ càng đen, đã thành chuyện thường. Cho nên dù Giang Vãn Ca thoát khỏi khốn cảnh bây giờ, đứng trên đỉnh ngành giải trí, thanh danh cô ta vẫn kém Lâm Tô.
Nhân vật chính muốn đánh bại nhân vật phản diện, ít nhất danh vọng phải vượt qua cô?
Mà đây chỉ mới là bắt đầu, một đoạn thời gian dài trong tương lai, cái tên Lâm Tô chắc chắn vẫn được mọi người gọi lên, mỗi lần đều làm người ta chấn động thật lớn.
Bên ngoài khen ngợi, Lâm Tô thờ ơ, chỉ một lòng đắm chìm vào thế giới thí nghiệm. Tính tình cô lãnh đạm được mọi người khen là xích tử chi tâm*, một lòng hiến thân cho khoa học.
*Xích tử chi tâm: Theo QT là tấm lòng son:D?
Bởi vì cô thể hiện ra giá trị, dù không rõ mấy thứ, vẫn có người chuẩn bị tốt tất cả cho cô, hoàn toàn không cần cô quan tâm.
Lúc Lâm Tô đang chuyên tâm phối thuốc mới, một thanh âm đột nhiên vang trên trong phòng thí nghiệm, nói nhỏ bên tai cô: "Xin chào, xin hỏi cô có cần hệ thống không? Hệ thống nón xanh giải thích một chút?"
- -----
Gì chứ tui là tui siêu ghét cái hệ thống này:)
"Đây là kết quả tự cháu xử lý?"
Thư phòng Cố gia, lão gia tử chống quải trượng đứng trước cửa sổ, đưa lừng về phía Cố Hoài hỏi, ngữ khí không phân biệt hỉ nộ*.
*Hỉ: Vui; Nộ: Tức.
Cố Hoài kính cẩn đứng sau lưng ông, bình tĩnh đáp, "Vâng."
"Tốt!" Lão gia tử quay đầu, trong mắt lộ ra tán thưởng, "Quyết định nhanh, thủ đoạn sắc bén, đả thương địch một ngàn, mình lông tóc không hư hại, chuyện này cháu xử lý không tệ."
Dừng một chút, lão gia tử lại thở dài, "Tiểu nhị, cháu đã trưởng thành, bên ngoài náo đủ rồi thì kiềm chế lại, về nhà giúp cha mẹ chú bác chút việc, cái nhà này, luôn muốn giao cho ba anh em cháu..."
Cố Hoài tâm khẽ động, nhẹ gật đầu, "Gia gia, cháu nghe ông."
Bên này, Cố Hoài cuối cùng cũng lọt vào mắt lão gia tử, Giang Vãn Ca lại không may mắn như thế. Trong một mảnh tiếng mắng, Giang Vãn Ca bị đoàn làm phim 《Thành Cung》 khai trừ.
"Hệ thống, không phải người nói nhân vật này 100% thuộc về tôi à? Bây giờ chuyện gì xảy ra?" Giang Vãn Ca tức hổn hển chất vấn hệ thống.
[Đã sớm nói với cô rồi, đây chỉ là ám chỉ tinh thần, nếu đạo diễn tâm ý kiên định, không bị mê hoặc, hệ thống cũng không còn cách nào khác. Hệ thống đề nghị thì cô không nghe, nhất định phải lấy trứng chọi đá đi khiêu chiến Cố Hoài, bây giờ bị khai trừ là cô gieo gió gặp bão, không có quan hệ với hệ thống.]
Giang Vãn Ca càng gấp, "Ngươi bây giờ trốn tránh trách nhiệm? Vì sao không ngăn cản tôi ngay từ đầu? Ngươi biết tất cả lại không nói với tôi, trơ mắt nhìn tôi rơi vào bẫy!"
[Hệ thống nói, cô không nghe, bây giờ lại đi trách bản hệ thống! Tay chân trên người cô, tôi có thể không chế cô làm gì được à?]
"Được, coi như chuyện này là lỗi của tôi, nhưng vì sao chuyện Cố Hoài ngươi không phát hiện ra? Nếu ngươi sớm phát hiện, tôi rơi xuống tình trạng này à?"
[Tôi nếu có tư duy nhân loại còn khóa cô lại làm gì? Tôi chỉ có thể tra trong tư liệu có được kết luận hợp lý nhất, sự thật nói tôi biết, Cố Hoài phá sản, tôi bây giờ vẫn chỉ đạt được kết luận này!]
"Ngươi!"
...
Lúc Lâm Tô không biết, Giang Vãn Ca gây hiềm khích với hệ thống, oán trách lẫn nhau.
Hệ thống bây giờ hối hận không kịp, chỉ hận chính mình lúc trước mắt mù, vậy mà khóa với ký chủ như thế, không chỉ đầu óc đần độn, có chuyện chỉ biết oán trách. Nhưng đã khóa rồi, chỉ có thể chờ đến lúc ký chủ chết mới thoát được, vừa nghĩ tới còn muốn đồng hành với cô ta lâu dài, hệ thống cảm thấy mình có xúc động muốn chết máy.
Giang Vãn Ca ngược lại không hối hận, hệ thống cho cô ta trọng sinh, lại cho cô ta đạo cụ làm đẹp, đây đều là chỗ tốt cô ta tự trải nghiệm, đương nhiên không cảm thấy hệ thống vô dụng. Nhưng hệ thống đã nói qua, bọn họ là đồng sinh cộng tử, cho nên cô ta không lo hệ thống có chuyện, đã xem nó là vật riêng của mình.
Giống như sủng vật mình nuôi, không vui thì mắng hai câu.
Chỉ là cô ta không biết, hệ thống nói đồng sinh cộng tử, là cô ta chết, nó thiết lập lại, chỉ là không có đoạn ký ức này thôi.
Cho nên dưới tình huống gấp, hệ thống vẫn cố ý lừa hại chết cô ta, dùng việc này thoát thân.
Coi như không chết, nó cũng có rất nhiều biện pháp thoát khỏi ký chủ ——
[Vì cô hấp thu khí vận quá ít, tôi không đủ năng lượng, tạm thời lâm vào trạng thái ngủ đông.]
Giang Vãn Ca kinh hãi, cô ta không nghĩ tới hệ thống còn lâm vào trại thái ngủ đông, đã có thói quen dựa vào hệ thống chiếm lợi, sao cô ta cam tâm?
Thế là cô ta vội vàng đi tìm mục tiêu nhiệm vụ, muốn hoàn thành nhiệm vụ hấp thu khí vận. Nhưng cô ta bây giờ, đã là chuột chạy qua đường, coi như có tướng mạo xinh đẹp, nhưng không ai ngốc, nhìn ra thái độ Cố gia với cô ta, ai nguyện ý đắc tội Cố gia, dính líu với một cái bình hoa?
Bên cạnh đó mục tiêu nhiệm vụ của cô ta không phải con cháu hào môn thì cũng là tinh anh trong giới, loại người này cái nào không phải thành tinh? Huống chi vận thế Giang Vãn Ca đã rơi xuống gần thấp nhất, không có vầng sáng người gặp người thích, cũng không có hệ thống giúp cô ta mê hoặc tâm trí, cho nên nhiệm vụ không thuận lợi.
Mặc dù có một hai người t*ng trùng lên não, trầm mê sắc đẹp lọt lưới, bị cô ta đắc thủ, nhưng bây giờ, Giang Vãn Ca đã quên nhắc nhở của hệ thống, điều kiện tiên quyết là phải có chồng, mới tính là đội nón xanh, nếu không cho dù cô ta ngủ với ai cũng không tính.
Dùng hết thủ đoạn hoàn thành một hai cái nhiệm vụ, nhưng cái nào cũng xuống dốc, khiến Giang Vãn Ca càng nóng nảy.
EDIT: VeeChimte.
Trong phòng thí nghiệm, Lâm Tô đang chuyên tâm nghiên cứu. Thời đại này quả nhiên rất tiện lợi, các loại dụng cụ thí nghiệm đều có, đây đối với tu sĩ thích nghiên cứu mà nói, quả thực là thiên đường.
Ngay từ đầu, cô nghiên cứu là vũ khí. Kiến thức về vũ khí của thế giới này, làm cô khó không động tâm, cho nên đem hết tâm đắc luyện khí ngày xưa, cùng với lý luận vũ khí tiên tiến hiện tại kết hợp, xem có thể tạo ra nhiều vũ khí hoàn mỹ không.
Nhưng lúc tự mình mò ra cây thương đầu tiên, làm anh họ giật cả mình, nhắc nhở cô, người bình thường không thể tự mình phát minh vũ khí. Bất đắc dĩ, cô đành phải buông bỏ con đường này, ngược lại nghiên cứu thuốc. Lúc ở tu chân, cô đã tinh thông luyện đan, là Cửu phẩm đan sư, đối với các loại linh thảo cực kỳ tinh thông, có thể xưng là bách khoa toàn thư ở giới tu chân.
Mà y dược, bản chất giống nhau, tu sĩ luyện đan, là chắt lọc tinh túy trong tinh hoa, ở hiện đại chế thuốc, là rút ra, tách các nguyên tố vi lượng trong thực vật, trên bản chất không có gì khác nhau. Khác là thực vật thế giới này với thực vật tu chân khác nhau. Nhưng không phải không có điểm giống, Lâm Tô phát hiện rất nhiều thực vật giống với thực vật ở tu chân, chỉ là không có linh khí thôi.
Đồng thời Lâm gia tự mình có công ty y dược, nếu cô thật sự nghiên cứu ra cái gì, cũng có chỗ dùng.
Ban đầu chỉ là nghiên cứu cải tiến thuốc, sau đó cảm thấy không vừa lòng, bắt đầu tự mình nghiên cứu sáng tạo. Kết quả không cẩn thận, chơi lớn rồi.
Lão gia tử Lâm gia nhìn báo cáo thí nghiệm lâm sàng trong tay, kích động đến run rẩy, "Đây là thật?"
Sau khi Lâm Lãng trải qua khiếp sợ ban đầu, đã dần bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn khó nén được nội tâm kích động, gật đầu, "Đúng vậy, đây là thành quả nghiên cứu của em ấy, chuyện trọng đại, nhân viên liên quan đã đóng miệng, thương lượng với ông trước rồi tính sau."
"Tốt, cháu làm không tệ, để ông suy nghĩ xem nên làm thế nào." Lão gia tử đi tới đi lui trong thư phòng, căn bản không tĩnh tâm được, có thể thấy tâm tình kích động.
Lâm Lãng nghe ông tự lẩm bẩm, "Tôn nữ của tôi ơi, không ngờ tới..."
Lâm Lãng cũng tán thành, lúc đó hắn chỉ xem Lâm Tô muốn phòng thí nghiệm chơi, ai ngờ cô có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Lâm Tô không biết gia gia có kế hoạch gì trong đầu, cô đang đắm chìm trong thí nghiệm của mình, tìm được thú vui to lớn, thú vui này không chỉ đánh bại được các nan đề y học. Hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài vì cô mà nhấc lên bao nhiêu sóng lớn.
Lâm gia phát hiện hóa chất mới, có thể giết chết tế bào ung thư. Cho ra nghiên cứu chế tạo thuốc mới kháng ung thư bằng thực vật, có thể chữa trị cho người mắc bệnh ung thư.
Tin tức này mới ra, có thể nói là khắp thế giới đều kinh ngạc, không ai không biết có thể trị được bệnh ung thư có ý nghĩa như thế nào, nếu tin tức này là thật, vậy chắc chắn có thể ghi vào sử sách dân tộc!
Mọi người đều chấn động, nhao nhao chứng thực đây không phải thật. Lâm gia công bố báo cáo thí nghiệm lâm sàng, nhưng vẫn có người không tin. Lâm gia không giải thích, thuốc mới sau khi nhập thị trường, càng nhiều người khỏi bệnh, bọn họ phản hồi là chứng cứ chính xác nhất.
Nhất là, người nghiên cứu ra hóa chất mới này Lâm Tô, được quốc gia trao tặng giải thưởng khoa học kỹ thuật tối cao, hoàn toàn chứng minh Lâm gia không nói dối.
Khi tin tức Lâm Tô nhận được giải thưởng y học Nobel truyền đến, cả nước náo động, đây là nhà khoa học đầu tiên trong lãnh thổ Trung hoa chạm được giải thưởng cao quý này, không phải Hoa kiều, mà là chân chính, nhà khoa học sinh sống tại Trung Quốc!
Thế là, cái tên Lâm Tô lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt công chúng thế giới, lúc biết được tuổi của cô, tất cả tán thưởng khen ngợi càng thêm phô trương. Trong nhất thời, tất cả truyền thông, báo mạng, trên TV đều đưa tin liên quan tới cô. Đưa tin đều là mặt tốt, tán thưởng, dân chúng tôn trọng cô, kính ngưỡng, đối với nhà khoa học làm vẻ vang đất nước, ánh mắt truyền thông đều là tôn kính phát ra từ nội tâm, cùng vinh quang.
Hoàn toàn khác với thái độ đối đãi minh tinh, cho dù minh tinh nổi cũng có đen, trong vòng giải trí càng đỏ càng đen, đã thành chuyện thường. Cho nên dù Giang Vãn Ca thoát khỏi khốn cảnh bây giờ, đứng trên đỉnh ngành giải trí, thanh danh cô ta vẫn kém Lâm Tô.
Nhân vật chính muốn đánh bại nhân vật phản diện, ít nhất danh vọng phải vượt qua cô?
Mà đây chỉ mới là bắt đầu, một đoạn thời gian dài trong tương lai, cái tên Lâm Tô chắc chắn vẫn được mọi người gọi lên, mỗi lần đều làm người ta chấn động thật lớn.
Bên ngoài khen ngợi, Lâm Tô thờ ơ, chỉ một lòng đắm chìm vào thế giới thí nghiệm. Tính tình cô lãnh đạm được mọi người khen là xích tử chi tâm*, một lòng hiến thân cho khoa học.
*Xích tử chi tâm: Theo QT là tấm lòng son:D?
Bởi vì cô thể hiện ra giá trị, dù không rõ mấy thứ, vẫn có người chuẩn bị tốt tất cả cho cô, hoàn toàn không cần cô quan tâm.
Lúc Lâm Tô đang chuyên tâm phối thuốc mới, một thanh âm đột nhiên vang trên trong phòng thí nghiệm, nói nhỏ bên tai cô: "Xin chào, xin hỏi cô có cần hệ thống không? Hệ thống nón xanh giải thích một chút?"
- -----
Gì chứ tui là tui siêu ghét cái hệ thống này:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.