Xuyên Nhanh: Tôi Là Nguời Đàn Ông Tốt
Chương 17: Thanh Mai Trúc Mã Thiên Kim Nhà Giàu (17)
Cam Mễ Nhi
21/12/2021
Editer: Kim Linh
Thiếu nữ gọi một hồi điện thoại, sự việc xảy ra tiếp theo khiến vở kịch nghịch chuyển, làm mọi người nghẹn họng mà nhìn trân trối.
Vị phu nhân đi về phía Doãn Dung, ôm đứa bé, hốc mắt chan chứa nước mắt, giọng nói run rẩy mà kích động, “Đây là con của Cường Cường nhà chúng ta, là con của nó...”
Cường Cường trong miệng của bà chính là con trai độc nhất của Lưu gia, Lưu Nghĩa Cường.
Hơn nửa năm trước, hắn uống say gây ra tai nạn xe cộ, bản thân trở thành người liệt nửa người, mất khả năng sinh con, vốn dĩ đang cho rằng tuyệt hậu, lại nghe nói Lưu lão gia nuôi rất nhiều nhân tình, muốn nỗ lực sinh một người thừa kế, Lưu phu nhân cũng không có biện pháp, không ngăn cản được.
“Không phải.” Ninh Văn ngơ ngẩn, phản ứng đầu tiên chính là tiến lên đoạt lại đứa con, “Đây không phải con cháu nhà bà, không phải, là của Quý Dương.”
Thiếu nữ cầm di động bật loa ngoài, âm thanh được phóng đại truyền ra, một giọng ở đầu bên kia cất cao âm điệu, “Ngày đó tôi vào phòng nghỉ ngơi không lâu, thì có một cô gái bò lên giường tôi nằm, tôi có thể xác định chính là phòng 205, mẹ, đó chính là cháu nội của mẹ!”
Vốn dĩ còn đang tưởng mình là một phế nhân, chính Lưu Nghĩa Cường cũng không tin được cô gái đó lại mang thai con của hắn, vốn đã không còn hi vọng, nay lại có một tin kinh hỉ thật lớn.
Bò lên giường.
Mấy chữ này thật mang ý vị sâu xa.
Nghe nói Ninh Văn là bạn học của Trịnh Giai Nguyệt, lại còn kiên trì nói đứa nhỏ này là con của Quý Dương, còn là bò lên giường, xem ra cô gái này chính là một con điếm.
Con điếm, da mặt so với bức tường còn dày hơn, viên đạn cũng bắn không thủng.
“Chính là con cháu của Lưu gia chúng ta.” Lưu phu nhân ôm chặt đứa trẻ không buông tay, thật vất vả mong được một đứa trẻ, mắt mặt đã không còn trong phạm vi suy xét của bà.
Đứa nhỏ này cần phải đưa về Lưu gia!
“Không phải của Quý Dương sao? Sao lại thế này?” Quý lão gia buột miệng thốt ra.
Nghe lời này, tâm tư mọi người càng vi diệu.
Đây chính là ước gì con trai mình phải bị mất mặt sao? Nhìn sắc mặt Doãn Dung cũng rất kém, giống như cảm giác thất vọng.
Không phải nói đứa trẻ vô tội sao?
Quý Dương bị vu hãm không thấy bà ta thương hại một chút, còn là ra vẻ đạo đứa đi phê bình chỉ trích người khác.
Thật không biết xấu hổ.
“Có phải nhớ sao rồi không?” Quý Vĩ cũng đi ra, cười gượng vài tiếng.
“Lời anh cả nói chính là hận không thể đem đứa trẻ trở thành con của A Dương? Không phải hắn cũng đã thừa nhận rồi sao?” Giọng nói của Trịnh Giai Nguyệt lạnh đến tận xương, “Không phân rõ trắng đen, không có nửa phần chúng cứ, liền cứ thế định tội thì là đúng rồi sao?”
“Sao có thể nó như vậy với trưởng bối?” Quý lão gia lại làm ra vẻ, giận mắng.
“Cha, hành vi của người hôm nay thật khiến trái tim con rét lạnh, Thành Thành cũng đã được sinh ra một tháng, các người cũng không có đến nhìn qua một lần, con cũng không so đo, từ nhỏ luôn coi thường con cũng không so đo, cha chính là không thích con, con cũng là đứa trẻ dì hận thấu xương, anh trai cũng coi con là kẻ thù mà muốn diệt trừ cho sảng khoái. Nhưng mà hiện giờ con đã có gia đình nhỏ của mình, có người muốn bảo vệ, cho nên về sinh con sẽ tự mình sống tốt, không bao giờ quấy rầy cuộc sống của các người.”
Quý Dương chậm rãi lên tiếng, ngữ khí đều đều, nhưng vẫn làm người cảm thấy đáng thương, Trịnh Giai Nguyệt vẫn ôm lấy cánh tay anh, hốc mắt ửng hồng, ngược lại còn được anh xoa đầu, an ủi.
“Tiểu Dương, con nói cái gì vậy, cha con cũng chỉ vì quá sốt ruột, cũng không có ý khác.” Doãn Dung vội vàng nói.
Trước công chúng, bọn họ còn cảm thấy thế nào?
Quý Dương do tiện nhân sinh này đáng chém ngàn đao, lại còn dám chơi thủ đoạn!
“Vâng, con hiểu.” Quý Dương không phủ nhận, trực tiếp đồng ý, ngược lại làm người ta cảm thấy anh không muốn nhiều lời, đã bị tổn thương thấu tâm can.
“Đây không phải con nhà các người, không phải!” Ninh Văn thấy Lưu phu nhân ôm đứa trẻ đi, sốt ruột đi qua muốn cướp lấy.
Sao có thể là con của Lưu gia, đây rõ ràng chính là con của Quý Vĩ!
“Cường Cường nhà chúng tôi đã nói rồi, cô còn giảo biện cái gì? Tôi mang nó về Lưu gia nhận cha, sao cô còn cứ không biết xấu hổ như vậy? Hả?” Lưu phu nhân cũng là một người đanh đá, hướng về phía nhà họ Quý lại tức giận mắng, “Mặc kệ nhà các người muốn hãm hại Quý Dương, cũng không thể lấy con của Cường Cường nhà chúng tôi ra, đó là con cháu Lưu gia!”
Lưu Nghĩa Cường đã thành ra như vậy, bà là mẹ chỉ có thể liều mạng mang đứa trẻ về nhà.
“Ai hãm hại nó?” Quý lão gia đột nhiên chán nản, “Nói chuyện chú ý cho tôi!”
“Thì làm sao? Còn muốn cãi nhau với tôi? Đừng giả bộ muốn tốt cho nó, chính ông không thích đứa con riêng này thì đừng ra ngoài làm loạn.” Lưu phu nhân cũng không sợ Quý lão gia, mỉa mai nói, “Phu nhân của ông cũng không phải thứ tốt đẹp gì, không dám phát hỏa với ông lại phát hỏa với đứa trẻ? Người không quản được nửa thân dưới của mình là ai?”
Nhà mẹ đẻ Lưu phu nhân chính là một nhà giàu mới nổi, nổi danh đanh đá, cũng không phải người Doãn Dung có thể so sánh.
Quý lão gia bị chọc tức giận đến phát run, khuôn mặt liền trở nên xanh mét, nghẹn nửa ngày, “Bà… Bà…”
Nói không nên lời.
“Hôm nay tôi cũng nói, ai dám đoạt con của Cường Cường nhà chúng tôi, chính là cùng Lưu gia đối nghịch, cùng Lưu Mi tôi đối nghịch!” Lưu phu nhân nói năng có khí phách nói.
“Không phải, không phải…” Ninh Văn còn muốn giãy giụa, muốn đi qua cướp lấy, trực tiếp bị Lưu tiểu thư đẩy sang một bên.
Mục đích của cô cũng thật rõ ràng, chỉ có đứa nhỏ này có thể trở về Lưu gia, anh cô, mẹ cô, còn có cô cũng có thể tự tin nuôi dưỡng.
“Chưa làm xét nghiệm ADN, sao có thể ôm đi lung tung?” Quý Vĩ ngăn cản.
“Chưa từng làm chuyện đó cô ta cũng không thể ôm con đến đây nhận cha đây, tốt xấu gì Cường Cường nhà chúng tôi cũng từng vào căn phòng đó, tự nhiên chúng tôi sẽ làm ADN.” Lưu phu nhân lạnh giọng trào phúng.
Sắc mặt Quý Vĩ cứng lại, nhìn ánh mắt cầu cứu của Ninh Văn không thể phản bác, cuối cùng, lựa chọn làm như không thấy.
Lúc này, Trịnh lão gia liền đi ra cứu vãn tình hình.
Ninh Văn bị người Lưu gia mang đi, bữa tiệc tiếp tục tiến hành, bất quá người nhà họ Quý cũng không biết tại sao cũng đi rồi.
Trải qua sự kiện vừa rồi, người ở đây xem như minh bạch, không phải là Quý Dương không muốn về Quý gia, mà ở lại Trịnh gia là cũng có lý do, Quý gia đối xử với anh không tốt, Trịnh gia lại chỉ có một người con gái, tới ở cũng khá tốt, vẫn còn hơn trở về Quý gia đi?
Quý Dương cũng coi nhưu có tình có nghĩa, bị vu hãm như vậy cũng có thể đại lượng bỏ qua, người nhà họ Quý chính là bụng dạ hẹp hòi, tâm tư ác độc.
Còn nữa, Ninh Văn này cũng quá khôi hài, chính là một người không có liên sỉ, đến cha đứa con cũng không biết là ai, chính là một con điếm.
*
Kế hoạch lần thứ hai thất bại, Quý Vĩ phát hỏa một trận lớn, chuẩn bị đi dạy dỗ Ninh Văn một chút, kết quả ngoài ý muốn biết được Ninh Văn đã ở lại Lưu gia.
Quý Vĩ tức giận đến đau răng, lửa giận lại bốc lên trên, chuẩn bị phát ra lại bị khuyên ngược lại.
“Nó là con trai, về sau không phải tài sản của Lưu gia đều nằm trong tay nó sao? Lưu Nghĩa Cường kia đã thành như vậy, tôi cũng đã chuẩn bị gả cho hắn.” Ninh Văn nói.
“Tôi bảo cô đi đối phó Quý Dương!” Quý Vĩ đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn muốn Quý Dương chết không tử tế.
“Mọi việc đã thành như vậy, cũng có chứng cứ đâu? Chỉ có thể gả đến Lưu gia, mới có thể cho con trai chúng ta một thân phận danh chính ngôn thuận.” Ninh Văn trả lời.
Chỉ có gả đến Lưu gia, cô ta mới có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, con trai là do cô ta sinh, cô ta chính là đại công thần!
Lưu Nghĩa Cường là một người tàn phế, cô ta chịu gả đã không tồi.
Nói như thế, Quý Vĩ cũng trở nên trầm tư.
“Chuyện xét nghiệm ADN, anh vẫn phải nắm chặt, không thể để bị tra ra, bằng không rất phiền toái, đến lúc đó tôi cũng không biết phải làm sao đâu.” Ninh Văn chậm rì rì nói.
Những lời này nghe như uy hiếp.
Đứa trẻ chính là của Quý Vĩ, đến lúc đó nếu không chứng minh được là con Lưu Nghĩa Cường, rất có thể cô ta sẽ khai ra hắn.
Quý Vĩ nghe ra được ý tứ trong lười nói, chuyện của Quý Dương bên kia tạm thời không quản được, Lưu Nghĩa Cường giúp hắn nuôi con trai, chuyện Quý Dương có thể từ từ tính tiếp!
Người Lưu gia tiến hành giám định, quả thật là con Lưu Nghĩa Cường, người một nhà thật vui mừng, Ninh Văn nhịn không được cảm thấy đắc ý.
Lúc này có thể bắt đầu đàm phán.
“Tôi là mẹ của đứa trẻ, đương nhiên tôi muốn ở bên cạnh chăm sóc tới lúc nó trưởng thành, ngoài ra, Lưu phu nhân, không phải bà nói muốn bồi thường cho tôi sao? Thế nào cũng phải đến năm ngàn vạn đấy?” Ninh Văn cũng đủ tự tin.
“Năm ngàn vạn, sao cô không đi ăn cướp luôn đi?” Giọng nói của Lưu phu nhân bén nhọn lên, “500 vạn, cho cô liền đi đi.”
Ninh Văn sao có thể đồng ý, “Tôi phải gả vào Lưu gia, tiền có thể thiếu, nhưng tôi muốn cổ phần, tôi còn muốn đến công ty đi làm!”
Xâm nhập vào bên trong, về sau mới có thể đặt nền nóng, đợi lão bất tử kia chết đi, như vậy Lưu gia sẽ là của cô ta.
Chỉ có thể nói, người này đúng là tưởng bở, Lưu phu nhân không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt, châm chọc cô ta có ý nghĩ kỳ lạ, Lưu Nghĩa Cường cũng cự tuyệt chuyện cưới cô ta.
Đàm phán thất bại.
Nhưng Ninh Văn không sợ, cùng lắm thì lại đến, cô ta chính là đại công thần, Lưu gia đúng là không thức thời!
Kết quả, ngày hôm sau còn chưa có nói chuyện, Lưu phu nhan đã đi lên cào mặt cô ta, ánh mắt sưng đỏ, giọng nói nghẹn ngào bi thống, “Cô cho rằng có thể lừa gạt chúng tôi sao, chúng tôi dễ lừa gạt như thế sao?”
“Từ nói nào đưa đến một đứa con hoang! Còn dám giả mạo con của Cường Cường nhà chúng tôi, không biết xấu hổ, tôi nhổ, cô là cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ! Dơ bẩn không chịu nổi, cút đi!”
Ninh Văn phát ngốc.
Hóa ra Lưu gia không chỉ đi xét nghiệm ADN một lần, là làm ba lần, một lần lộ ra bên ngoài, hai lần là làm ngầm, vì thế mà bại lộ.
Đứa trẻ khóc không ngừng, Ninh Văn còn chưa nghe lọt, Lưu phu nhân cũng không phải người ăn chay, bị chơi như vậy, nhớ tới lại bực bội, đánh Ninh Văn đến không bò dậy được, kéo ra cửa, đem đứa trẻ đặt bên cạnh cô ta, giống như thấy rác rưởi, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt.
Mộng đẹp lần thứ hai rách nát, ánh mắt Ninh Văn ngây dại, ôm đứa trẻ đi đến bệnh viện, cô ta không muốn bị hủy dung.
*
Người Lưu gia lại trở thành trờ cười, như vậy đứa nhỏ của Ninh Văn là con của ai?
Đây liền trở thành một bí ẩn.
Thậm chí, có phóng viên giải trí chú ý đến vấn đề này, tiến hành theo dõi, cần phải tìm ra chân tướng.
Đêm khuya của một ngày nọ, người anh trai cùng cha khác mẹ với Quý Dương tới tìm Ninh Văn, hai người giống như đã xảy ra tranh chấp.
Đưa tin tức này lên mạng, một chút đã khiến cho người khác chú ý.
Không có ai ngại nhiều chuyện bát quái cả.
Con của Quý Vĩ lại muốn để Quý Dương gánh tội thay, thật là một chủ ý tốt, thuận tiện còn có thể hung hăng trả thù Quý Dương, quả thực là hay lắm.
Quần chúng ta dưa tỏ vẻ vô cùng tò mò, các loại bình luận ùn ùn không dứt.
“Tiểu tam thượng vị không thành công, thượng trượt.”
“Lưu đại thiếu gia là gì sao chứ? Hắn đã thảm vậy rồi còn muốn cho hắn đội nón xanh sao?”
“Ninh Văn thật đúng không phải người, trong lúc ngồi chờ sự việc tiếp theo, tôi cược một mao tiền, đứa con là của Quý Vĩ!”
…
Đề tài cứ như vậy dẫn đến câu hỏi, rốt cuộc đứa trẻ có phải của Quý Vĩ hay không?
Phóng viên giải trí cùng paparazzi vô cùng chú ý, lập tức tiến hành theo sát.
Thiếu nữ gọi một hồi điện thoại, sự việc xảy ra tiếp theo khiến vở kịch nghịch chuyển, làm mọi người nghẹn họng mà nhìn trân trối.
Vị phu nhân đi về phía Doãn Dung, ôm đứa bé, hốc mắt chan chứa nước mắt, giọng nói run rẩy mà kích động, “Đây là con của Cường Cường nhà chúng ta, là con của nó...”
Cường Cường trong miệng của bà chính là con trai độc nhất của Lưu gia, Lưu Nghĩa Cường.
Hơn nửa năm trước, hắn uống say gây ra tai nạn xe cộ, bản thân trở thành người liệt nửa người, mất khả năng sinh con, vốn dĩ đang cho rằng tuyệt hậu, lại nghe nói Lưu lão gia nuôi rất nhiều nhân tình, muốn nỗ lực sinh một người thừa kế, Lưu phu nhân cũng không có biện pháp, không ngăn cản được.
“Không phải.” Ninh Văn ngơ ngẩn, phản ứng đầu tiên chính là tiến lên đoạt lại đứa con, “Đây không phải con cháu nhà bà, không phải, là của Quý Dương.”
Thiếu nữ cầm di động bật loa ngoài, âm thanh được phóng đại truyền ra, một giọng ở đầu bên kia cất cao âm điệu, “Ngày đó tôi vào phòng nghỉ ngơi không lâu, thì có một cô gái bò lên giường tôi nằm, tôi có thể xác định chính là phòng 205, mẹ, đó chính là cháu nội của mẹ!”
Vốn dĩ còn đang tưởng mình là một phế nhân, chính Lưu Nghĩa Cường cũng không tin được cô gái đó lại mang thai con của hắn, vốn đã không còn hi vọng, nay lại có một tin kinh hỉ thật lớn.
Bò lên giường.
Mấy chữ này thật mang ý vị sâu xa.
Nghe nói Ninh Văn là bạn học của Trịnh Giai Nguyệt, lại còn kiên trì nói đứa nhỏ này là con của Quý Dương, còn là bò lên giường, xem ra cô gái này chính là một con điếm.
Con điếm, da mặt so với bức tường còn dày hơn, viên đạn cũng bắn không thủng.
“Chính là con cháu của Lưu gia chúng ta.” Lưu phu nhân ôm chặt đứa trẻ không buông tay, thật vất vả mong được một đứa trẻ, mắt mặt đã không còn trong phạm vi suy xét của bà.
Đứa nhỏ này cần phải đưa về Lưu gia!
“Không phải của Quý Dương sao? Sao lại thế này?” Quý lão gia buột miệng thốt ra.
Nghe lời này, tâm tư mọi người càng vi diệu.
Đây chính là ước gì con trai mình phải bị mất mặt sao? Nhìn sắc mặt Doãn Dung cũng rất kém, giống như cảm giác thất vọng.
Không phải nói đứa trẻ vô tội sao?
Quý Dương bị vu hãm không thấy bà ta thương hại một chút, còn là ra vẻ đạo đứa đi phê bình chỉ trích người khác.
Thật không biết xấu hổ.
“Có phải nhớ sao rồi không?” Quý Vĩ cũng đi ra, cười gượng vài tiếng.
“Lời anh cả nói chính là hận không thể đem đứa trẻ trở thành con của A Dương? Không phải hắn cũng đã thừa nhận rồi sao?” Giọng nói của Trịnh Giai Nguyệt lạnh đến tận xương, “Không phân rõ trắng đen, không có nửa phần chúng cứ, liền cứ thế định tội thì là đúng rồi sao?”
“Sao có thể nó như vậy với trưởng bối?” Quý lão gia lại làm ra vẻ, giận mắng.
“Cha, hành vi của người hôm nay thật khiến trái tim con rét lạnh, Thành Thành cũng đã được sinh ra một tháng, các người cũng không có đến nhìn qua một lần, con cũng không so đo, từ nhỏ luôn coi thường con cũng không so đo, cha chính là không thích con, con cũng là đứa trẻ dì hận thấu xương, anh trai cũng coi con là kẻ thù mà muốn diệt trừ cho sảng khoái. Nhưng mà hiện giờ con đã có gia đình nhỏ của mình, có người muốn bảo vệ, cho nên về sinh con sẽ tự mình sống tốt, không bao giờ quấy rầy cuộc sống của các người.”
Quý Dương chậm rãi lên tiếng, ngữ khí đều đều, nhưng vẫn làm người cảm thấy đáng thương, Trịnh Giai Nguyệt vẫn ôm lấy cánh tay anh, hốc mắt ửng hồng, ngược lại còn được anh xoa đầu, an ủi.
“Tiểu Dương, con nói cái gì vậy, cha con cũng chỉ vì quá sốt ruột, cũng không có ý khác.” Doãn Dung vội vàng nói.
Trước công chúng, bọn họ còn cảm thấy thế nào?
Quý Dương do tiện nhân sinh này đáng chém ngàn đao, lại còn dám chơi thủ đoạn!
“Vâng, con hiểu.” Quý Dương không phủ nhận, trực tiếp đồng ý, ngược lại làm người ta cảm thấy anh không muốn nhiều lời, đã bị tổn thương thấu tâm can.
“Đây không phải con nhà các người, không phải!” Ninh Văn thấy Lưu phu nhân ôm đứa trẻ đi, sốt ruột đi qua muốn cướp lấy.
Sao có thể là con của Lưu gia, đây rõ ràng chính là con của Quý Vĩ!
“Cường Cường nhà chúng tôi đã nói rồi, cô còn giảo biện cái gì? Tôi mang nó về Lưu gia nhận cha, sao cô còn cứ không biết xấu hổ như vậy? Hả?” Lưu phu nhân cũng là một người đanh đá, hướng về phía nhà họ Quý lại tức giận mắng, “Mặc kệ nhà các người muốn hãm hại Quý Dương, cũng không thể lấy con của Cường Cường nhà chúng tôi ra, đó là con cháu Lưu gia!”
Lưu Nghĩa Cường đã thành ra như vậy, bà là mẹ chỉ có thể liều mạng mang đứa trẻ về nhà.
“Ai hãm hại nó?” Quý lão gia đột nhiên chán nản, “Nói chuyện chú ý cho tôi!”
“Thì làm sao? Còn muốn cãi nhau với tôi? Đừng giả bộ muốn tốt cho nó, chính ông không thích đứa con riêng này thì đừng ra ngoài làm loạn.” Lưu phu nhân cũng không sợ Quý lão gia, mỉa mai nói, “Phu nhân của ông cũng không phải thứ tốt đẹp gì, không dám phát hỏa với ông lại phát hỏa với đứa trẻ? Người không quản được nửa thân dưới của mình là ai?”
Nhà mẹ đẻ Lưu phu nhân chính là một nhà giàu mới nổi, nổi danh đanh đá, cũng không phải người Doãn Dung có thể so sánh.
Quý lão gia bị chọc tức giận đến phát run, khuôn mặt liền trở nên xanh mét, nghẹn nửa ngày, “Bà… Bà…”
Nói không nên lời.
“Hôm nay tôi cũng nói, ai dám đoạt con của Cường Cường nhà chúng tôi, chính là cùng Lưu gia đối nghịch, cùng Lưu Mi tôi đối nghịch!” Lưu phu nhân nói năng có khí phách nói.
“Không phải, không phải…” Ninh Văn còn muốn giãy giụa, muốn đi qua cướp lấy, trực tiếp bị Lưu tiểu thư đẩy sang một bên.
Mục đích của cô cũng thật rõ ràng, chỉ có đứa nhỏ này có thể trở về Lưu gia, anh cô, mẹ cô, còn có cô cũng có thể tự tin nuôi dưỡng.
“Chưa làm xét nghiệm ADN, sao có thể ôm đi lung tung?” Quý Vĩ ngăn cản.
“Chưa từng làm chuyện đó cô ta cũng không thể ôm con đến đây nhận cha đây, tốt xấu gì Cường Cường nhà chúng tôi cũng từng vào căn phòng đó, tự nhiên chúng tôi sẽ làm ADN.” Lưu phu nhân lạnh giọng trào phúng.
Sắc mặt Quý Vĩ cứng lại, nhìn ánh mắt cầu cứu của Ninh Văn không thể phản bác, cuối cùng, lựa chọn làm như không thấy.
Lúc này, Trịnh lão gia liền đi ra cứu vãn tình hình.
Ninh Văn bị người Lưu gia mang đi, bữa tiệc tiếp tục tiến hành, bất quá người nhà họ Quý cũng không biết tại sao cũng đi rồi.
Trải qua sự kiện vừa rồi, người ở đây xem như minh bạch, không phải là Quý Dương không muốn về Quý gia, mà ở lại Trịnh gia là cũng có lý do, Quý gia đối xử với anh không tốt, Trịnh gia lại chỉ có một người con gái, tới ở cũng khá tốt, vẫn còn hơn trở về Quý gia đi?
Quý Dương cũng coi nhưu có tình có nghĩa, bị vu hãm như vậy cũng có thể đại lượng bỏ qua, người nhà họ Quý chính là bụng dạ hẹp hòi, tâm tư ác độc.
Còn nữa, Ninh Văn này cũng quá khôi hài, chính là một người không có liên sỉ, đến cha đứa con cũng không biết là ai, chính là một con điếm.
*
Kế hoạch lần thứ hai thất bại, Quý Vĩ phát hỏa một trận lớn, chuẩn bị đi dạy dỗ Ninh Văn một chút, kết quả ngoài ý muốn biết được Ninh Văn đã ở lại Lưu gia.
Quý Vĩ tức giận đến đau răng, lửa giận lại bốc lên trên, chuẩn bị phát ra lại bị khuyên ngược lại.
“Nó là con trai, về sau không phải tài sản của Lưu gia đều nằm trong tay nó sao? Lưu Nghĩa Cường kia đã thành như vậy, tôi cũng đã chuẩn bị gả cho hắn.” Ninh Văn nói.
“Tôi bảo cô đi đối phó Quý Dương!” Quý Vĩ đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn muốn Quý Dương chết không tử tế.
“Mọi việc đã thành như vậy, cũng có chứng cứ đâu? Chỉ có thể gả đến Lưu gia, mới có thể cho con trai chúng ta một thân phận danh chính ngôn thuận.” Ninh Văn trả lời.
Chỉ có gả đến Lưu gia, cô ta mới có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, con trai là do cô ta sinh, cô ta chính là đại công thần!
Lưu Nghĩa Cường là một người tàn phế, cô ta chịu gả đã không tồi.
Nói như thế, Quý Vĩ cũng trở nên trầm tư.
“Chuyện xét nghiệm ADN, anh vẫn phải nắm chặt, không thể để bị tra ra, bằng không rất phiền toái, đến lúc đó tôi cũng không biết phải làm sao đâu.” Ninh Văn chậm rì rì nói.
Những lời này nghe như uy hiếp.
Đứa trẻ chính là của Quý Vĩ, đến lúc đó nếu không chứng minh được là con Lưu Nghĩa Cường, rất có thể cô ta sẽ khai ra hắn.
Quý Vĩ nghe ra được ý tứ trong lười nói, chuyện của Quý Dương bên kia tạm thời không quản được, Lưu Nghĩa Cường giúp hắn nuôi con trai, chuyện Quý Dương có thể từ từ tính tiếp!
Người Lưu gia tiến hành giám định, quả thật là con Lưu Nghĩa Cường, người một nhà thật vui mừng, Ninh Văn nhịn không được cảm thấy đắc ý.
Lúc này có thể bắt đầu đàm phán.
“Tôi là mẹ của đứa trẻ, đương nhiên tôi muốn ở bên cạnh chăm sóc tới lúc nó trưởng thành, ngoài ra, Lưu phu nhân, không phải bà nói muốn bồi thường cho tôi sao? Thế nào cũng phải đến năm ngàn vạn đấy?” Ninh Văn cũng đủ tự tin.
“Năm ngàn vạn, sao cô không đi ăn cướp luôn đi?” Giọng nói của Lưu phu nhân bén nhọn lên, “500 vạn, cho cô liền đi đi.”
Ninh Văn sao có thể đồng ý, “Tôi phải gả vào Lưu gia, tiền có thể thiếu, nhưng tôi muốn cổ phần, tôi còn muốn đến công ty đi làm!”
Xâm nhập vào bên trong, về sau mới có thể đặt nền nóng, đợi lão bất tử kia chết đi, như vậy Lưu gia sẽ là của cô ta.
Chỉ có thể nói, người này đúng là tưởng bở, Lưu phu nhân không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt, châm chọc cô ta có ý nghĩ kỳ lạ, Lưu Nghĩa Cường cũng cự tuyệt chuyện cưới cô ta.
Đàm phán thất bại.
Nhưng Ninh Văn không sợ, cùng lắm thì lại đến, cô ta chính là đại công thần, Lưu gia đúng là không thức thời!
Kết quả, ngày hôm sau còn chưa có nói chuyện, Lưu phu nhan đã đi lên cào mặt cô ta, ánh mắt sưng đỏ, giọng nói nghẹn ngào bi thống, “Cô cho rằng có thể lừa gạt chúng tôi sao, chúng tôi dễ lừa gạt như thế sao?”
“Từ nói nào đưa đến một đứa con hoang! Còn dám giả mạo con của Cường Cường nhà chúng tôi, không biết xấu hổ, tôi nhổ, cô là cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ! Dơ bẩn không chịu nổi, cút đi!”
Ninh Văn phát ngốc.
Hóa ra Lưu gia không chỉ đi xét nghiệm ADN một lần, là làm ba lần, một lần lộ ra bên ngoài, hai lần là làm ngầm, vì thế mà bại lộ.
Đứa trẻ khóc không ngừng, Ninh Văn còn chưa nghe lọt, Lưu phu nhân cũng không phải người ăn chay, bị chơi như vậy, nhớ tới lại bực bội, đánh Ninh Văn đến không bò dậy được, kéo ra cửa, đem đứa trẻ đặt bên cạnh cô ta, giống như thấy rác rưởi, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt.
Mộng đẹp lần thứ hai rách nát, ánh mắt Ninh Văn ngây dại, ôm đứa trẻ đi đến bệnh viện, cô ta không muốn bị hủy dung.
*
Người Lưu gia lại trở thành trờ cười, như vậy đứa nhỏ của Ninh Văn là con của ai?
Đây liền trở thành một bí ẩn.
Thậm chí, có phóng viên giải trí chú ý đến vấn đề này, tiến hành theo dõi, cần phải tìm ra chân tướng.
Đêm khuya của một ngày nọ, người anh trai cùng cha khác mẹ với Quý Dương tới tìm Ninh Văn, hai người giống như đã xảy ra tranh chấp.
Đưa tin tức này lên mạng, một chút đã khiến cho người khác chú ý.
Không có ai ngại nhiều chuyện bát quái cả.
Con của Quý Vĩ lại muốn để Quý Dương gánh tội thay, thật là một chủ ý tốt, thuận tiện còn có thể hung hăng trả thù Quý Dương, quả thực là hay lắm.
Quần chúng ta dưa tỏ vẻ vô cùng tò mò, các loại bình luận ùn ùn không dứt.
“Tiểu tam thượng vị không thành công, thượng trượt.”
“Lưu đại thiếu gia là gì sao chứ? Hắn đã thảm vậy rồi còn muốn cho hắn đội nón xanh sao?”
“Ninh Văn thật đúng không phải người, trong lúc ngồi chờ sự việc tiếp theo, tôi cược một mao tiền, đứa con là của Quý Vĩ!”
…
Đề tài cứ như vậy dẫn đến câu hỏi, rốt cuộc đứa trẻ có phải của Quý Vĩ hay không?
Phóng viên giải trí cùng paparazzi vô cùng chú ý, lập tức tiến hành theo sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.