Xuyên Nhanh: Tôi Là Nguời Đàn Ông Tốt

Chương 2: Thanh Mai Trúc Mã Thiên Kim Nhà Giàu (2)

Cam Mễ Nhi

11/10/2021

Editer: Kim Linh

Trịnh Giai Nguyệt đi vào cửa phòng bệnh, vừa lúc nghe được lời nói thấm thía của Doãn Dung truyền đến từ bên trong, “Tiểu Dương à, tại sao ở công ty con lại cùng anh trai đánh nhau? Ở công ty đánh nhanh rất không tốt, khiến cho nhiều nhân viên chế giễu, có chuyện gì chúng ta có thể về nhà giải quyết, sao có thể động thủ như vậy?”

Nghe vậy đáy lòng Trịnh Giai Nguyệt lột bộp một chút, chỉ nghe Quý lão gia phẫn nộ quát: “Tốt xấu gì cũng là tổng giáo đốc công ty, ta còn chuẩn bị đem con thăng lên làm tổng tài, đây là nỗ lực của con sao? Một chút cũng không vì đại cục mà suy xét!”

“A Dương!” Trịnh Giai Nguyệt nóng nảy, làm bộ vừa mới đến liền tiến vào, nhìn thấy trên khóe miệng Quý Dương là một khối xanh tím, cả người cũng chật vật, tâm đều đau đến không chịu được.

“Giai Nguyệt tới đây bằng cách nào?” Sắc mặt Doãn Dung hơi thu liễm, đáy mắt nhìn về phía cô khinh thường, thật là có mắt mà không thấy Thái Sơn, người danh chính ngôn thuận thừa kế Quý gia thì không cần, đi thích một đứa con hoang bên ngoài!

“Bác trai bác gái, đây là làm sao vậy? Sao A Dương lại bị thương?” Cô thập phần lo lắng nhìn về phía Quý Dương, căm giận mở miệng, “Là ai xuống tay nặng như vậy? Có có lương tâm hay không?”

Sắc mặt Quý lão gia mất tự nhiên, sắc mặt Doãn Dung cũng cứng đờ, nói thẳng, “Tiểu Dương đánh Tiểu Vĩ, nó còn đang nằm ở phòng bệnh trên tầng hai, kêu đau suốt, đang làm kiểm tra toàn diện, cũng không biết bị thương ở nơi nào, bác cũng không thiên vị ai, chủ yếu là gây ảnh hưởng không tốt, anh em ruột thịt có thể từ từ nói, hà tất phải động thủ chứ?”

Nhớ tới con trai mình la hét, bà ta hận không thể đem Quý Dương băm ra làm trăm mảnh, một đứa con do tiện nhân sinh ra cũng xứng lớn lên ở Quý gia sao? Xách giày cho con trai bà ta còn không xứng!

“Bên trong có thể có hiểu lầm hay không? A Dương sẽ không tùy tiện động thủ đâu.” Trịnh Giai Nguyệt nhìn về phía hai người, trong giọng nói đều là tín nhiệm.

Quý Dương ngồi trên giường bệnh, Quý lão gia cùng Doãn Dung đứng ở một bên, Quý Vĩ lần nào cũng như vậy, gặp rắc rối liền trốn đi, để lại mình Quý Dương hứng chịu lửa giận.

“Tiểu Vĩ nói Tiểu Dương động thủ trước, Tiểu Dương cũng là quá kích động.” Doãn Dung nói, rộng lượng nhìn về phía Quý Dương, “Một lát nữa mẹ đi nói với Tiểu Vĩ một câu, đến lúc đó con nhận sai, giữa anh em phải giúp đỡ lẫn nhau, sao có thể giơ nắm đấm?”

Bà ta bố thí một chút lòng tốt trước, đứa con hoang này còn không phải sẽ vẫy đuôi tới lấy lòng sao?

Muốn trách thì trách nó có một người mẹ dơ bẩn như vậy!

Trịnh Giai Nguyệt lại tức giận, thay Quý Dương bênh vực kẻ yếu, trực tiếp đứng phía trước hai người, cất cao giọng, “A Dương cũng bị thương, cho dù là A Dương động thủ trước, chẳng lẽ anh Quý Vĩ liền không sai sao? Vô duyên vô cớ đã định tội A Dương rồi, còn muốn anh ấy nhận sai trước, bác gái không cảm thấy mình quá đáng sao?”

“Hồ nháo!” Quý lão gia gầm lên, “Chúng ta là trưởng bối, cháu vẫn là vãn bối, nói chuyện với trưởng bối như vậy, gia giáo của chúng ở đâu? Quý Dương động thủ trước, chính là nó đấy! Khi nào đến lượt cháu dạy bảo chúng ta? Một cô gái như cháu, có thể tiến vào cửa lớn Quý gia sao?!”

Lời này bắt được đúng chỗ hiểm của Trịnh Giai Nguyệt, sắc mặt cô trắng bệch, nhưng vẫn quật cường đứng trước mặt Quý Dương, cũng không dám lại nhiều lời.

A Dương nhà cô vẫn luôn lấy lòng người nhà họ Quý, hy vọng được nhìn nhận, bây giờ đều bị cô phá hủy sao?

Doãn Dung trầm mặc nhìn Quý Dương, Trịnh Giai Nguyệt cũng như bị nắm cổ họng, đáy lòng bà ta đắc ý, khóe miệng không tự giác nhếch lên.

Thiên kim nhà giàu thì thế nào? Thiên tài kinh doanh thì thế nào? Tương lai đều phải lót đường cho con trai của bà ta!

“Giai Giai.” Quý Dương đứng dậy, nắm lấy tay cô, mắt Trịnh Giai Nguyệt đã đỏ bừng, vì không muốn liên lụy anh, cô đã chuẩn bị mở miệng xin lỗi trấn an cảm xúc của Quý lão gia, “Cháu…”

“Đi, về nhà.” Quý nắm tay cô đi ra ngoài, lúc đi ngang qua hai người kia thì ném lại một câu, “Là Quý Vĩ động thủ trước, nếu cho rằng con không có năng lực, như vậy con sẽ từ chức khỏi vị trí tổng giám đốc.”

Trịnh Giai Nguyệt ngẩn ngơ, ngơ ngác bị anh lôi kéo.

Quý lão gia cũng không thể tin tưởng trừng lớn mắt, đứa con trai cam chịu nguyện làm trâu làm ngựa lại học được cách phản kháng? Phản ứng đầu tiên của ông là phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ, muốn đem đối phương hung hăng áp chế lại, vì thế quát, “Tốt lắm, có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng trở về, đi ra khỏi cửa này, Quý mỗ ta coi như không có đứa con trai này nữa!”

Doãn Dung cũng nhìn đến kinh hồn táng đảm, lại cũng cảm thấy nhất định Quý Dương sẽ trở về, tới lúc đó bà ta sẽ bố thí một chút tình thương của mẹ, Quý lão gia lại đối với hắn bằng vẻ mặt ôn hòa hai phần, nó còn không báo đáp bọn họ sao?

“Cầu còn không được.” Bước chân Quý Dương không dừng lại, trực tiếp đi khuất khỏi tầm nhìn của hai người.

Quý lão gia cùng Doãn Dung hoàn toàn ngây ngốc.

*

Về đến nhà.

“A Dương, thực xin lỗi.” Trịnh Giai Nguyệt cúi đầu, khóe mắt hơi ngấn nước, nắm góc áo hắn, nghẹn ngào, “Đều tại em, đều là em hại anh.”



Cô biết khát vọng được nhà họ Quý nhìn nhận của Quý Dương lớn cỡ nào, cô lại hủy hoại nỗ lực của anh.

“Không phải bởi vì em.” Quý Dương xoay người, hơi khom lưng, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo gương mặt cô, nhẹ giọng nói, “Giai Giai, anh mệt mỏi rồi, nỗ lực nhiều như vậy, chung quy vẫn không được nhìn nhận, ngược lại liên lụy em phải chịu ủy khuất.”

Trịnh Giai Nguyệt ngẩng đầu, nước mắt trào ra, liều mạng lắc đầu.

Cô không ủy khuất, ở bên anh đều không ủy khuất.

Quý Dương vươn ngón tay ra, thay cô lau nước mắt, vuốt mặt cô, xin lỗi, “Không có công việc, khả năng không cho em được cuộc sống đã hứa với em, nhưng mà anh sẽ nỗ lực.”

“Em có thể nuôi anh.” Trịnh Giai Nguyệt khụt khịt, vô cùng nghiêm túc nói ra câu này.

Quý Dương cười, “Anh đây thật sự quá thảm, nào còn dám cưới em?”

Trịnh Giai Nguyệt nín khóc mỉm cười, sà vào lòng anh, gắt gao ôm anh, chui đầu vào ngực anh, “Em không sợ khổ, bác Quý căn bản không thừa nhận anh, em nhìn thấy anh chịu ủy khuất thật sự đau lòng, nếu vì ngày lành anh hứa hẹn mà phải ép mình để đổi lấy, em đây không cần.”

“A Dương, em cảm thấy anh rời khỏi Quý thị đi, bất luận đi đến công ty nào đều cũng tốt hơn so với hiện tại, em tin tưởng anh.”



Cô ôm anh, một bên kể rõ ủy khuất của anh, còn quan sát sắc mặt anh, thấy anh không có không vui, tiếp tục lớn mật nói, “Đừng nói cổ phần, ngay cả hoa hồng anh cũng không được chia, anh tăng ca làm thêm giờ đạt được thành tích, cuối cùng biến thành Quý Vĩ đem đi khoe khoang, mấy năm nay chỉ nhận được mỗi tiền lương, bọn họ là áp bức anh, lợi dụng anh.

Những lời này cô đã sớm muốn nói, chính là nhìn thấy trong mắt anh có mong chờ cùng cố chấp, lại nói không nên lời, chỉ có thể yên lặng đau lòng.

“Thực xin lỗi, làm em đi theo anh chịu khổ.” Quý Dương trầm mặc, đem cô ôm vào lòng, thở dài một tiếng, “Anh chỉ muốn được bác trai công nhận, khiến em gả đến vẻ vang một chút.”

Bất luận hắn rất có năng lực, nếu không dựa vào gia thế Quý gia, rất khó cưới được con gái duy nhất của Trịnh gia.

“Gả cho anh là tốt rồi, em sẽ thuyết phục cha mẹ.” Trịnh Giai Nguyệt đảm bảo nói, ở trong lòng anh nhỏ giọng nói, “A Dương là người em muống gả nhất, không phải anh không gả!”

Ngữ khí mềm mại lại cố chấp.

Quý Dương đem cô ôm chựt, tay xoa ót cô hai cái, thở dài nói, “Cô gái ngốc.”

Nhà họ Quý lập mưu tính kế, Trịnh Giai Nguyệt nhìn thật chính xác.

Lúc này đây hạng mục mà nguyên chủ dẫn dắt nhóm tăng ca gần ba tháng, thành công khiến cô phiếu Quý thị tăng vọt, công lao đều bị Quý Vĩ cướp đi, anh tăng ca mệt mỏi còn bị Quý Vĩ cùng Ninh Văn bày kế, nhưng thật ra anh muốn nhìn một chút, Quý lão gia có thật sự giống như lời ông nói, nói ném anh đi liền có thể ném!

“Không có ngốc đâu.” Trịnh Giai Nguyệt ngẩng đầu nhìn vết thương trên mặt anh, ánh mắt lo lắng, “Phải bôi thuốc cho anh, bằng không ngày mai khẳng định sẽ càng nghiêm trọng. Quý Vĩ quá đáng giận, sao có thể đánh anh! Chán ghét chết hắn!”

Quai hàm cô tức giận đến mức phình ra, đi tìm thuốc.

Quý Dương không phản đối, đáy mắt nhiễm ý cười.

Trên thực tế, anh chỉ bị Quý Vĩ đánh một quyền, anh ra đòn đều hướng khớp xương thân thể đối phương, tra không ra vết thương, nhưng đau đớn phải mấy tháng chưa tốt lên được.

“Em làm nhẹ nhàng, sẽ không đau.” Quý Dương được an bài ngồi trên sô pha, Trịnh Giai Nguyệt đứng, cầm tăm bông, có chút không dám xuống tay, nhẹ nhàng chấm xuống, còn hơi hơi thổi khí, mắt trợn to sáng ngời đen láy, tâm tư cẩn thận, sợ làm anh đau.

Khóe môi Quý Dương gợi lên một nụ cười ôn nhu, có chút mê luyến duỗi tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, dịch thân thể của mình tới gần. “Ừ.”

“Cái này là thuốc tốt, ngày mai có thể tốt lên rất nhiều.” Trịnh Giai Nguyệt vừa nói đau lòng anh, thường thường sẽ mắng Quý Vĩ hai câu.

“Đau lòng muốn chết.” Cô đem thuốc đặt lên bàn, trực tiếp ngồi xuống đùi anh, bĩu môi, nhìn về phía mặt anh, lại nóng giận mở miệng, “Quý Vĩ thật sự quá đáng, anh ta thật biết bắt nạt người khác.”

Tính tình Quý Dương thật sự tầm ổn điềm tĩnh, lại thêm việc ăn nhờ ở đậu Quý gia, khó trách sẽ có điểm tự ti, cho nên từ nhỏ đã bị Quý Vĩ bắt nạt.



Từ nhỏ đã đem một màn này nhìn trong mắt, Trịnh Gia Nguyệt đau lòng muốn hỏng rồi.

“Về sau không cho hắn bắt nạt.” Quý Dương bọc cô lại, đảm bảo nói.

“Trước kia đều sẽ không động thủ đánh anh.” Trịnh Giai Nguyệt trầm mặt, vẫn chưa hết giận.

“Là anh động thủ.” Quý Dương nhắc nhở.

“Dù vậy vẫn là hắn sai, khẳng định là chọc đến anh, người này chính là như vậy, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, chính là không thể để anh được tốt.” Cô không do dự nói.

Quý Dương ôm cô không nói chuyện cười nhẹ hai tiếng, đáy lòng sung sướng.

Cô gái này chính là thật sự tin tưởng anh.

Trịnh Giai Nguyệt còn muốn nói chuyện, di động đột nhiên vang lên, Quý Dương để cô đi lấy lại đây, vừa thấy là Ninh Văn, đáy lòng cô lộp bộp một chút, “Xong rồi xong rồi, em bỏ quên Ninh Văn ở trung tâm thương mại.”

Vừa nghe đến Quý Dương bị thương, cô đã hoang mang lo sợ, căn bản không nghĩ tới nói với đối phương một tiếng.

Cô nhận cuộc gọi, giọng Ninh Văn đã truyền đến, “Giai Nguyệt, cậu đang ở đâu? Mình bên này đã đem yêu cầu thiết kế nói xong, cậu đi đâu vậy?”

Đối phương rất là sốt ruột, mơ hồ còn có thể nghe ra một chút ý cứ trách móc.

Quý Dương đem cô ôm vào trong lòng, vuốt tóc cô, động tác không chút để ý nhưng thật ra làm Trịnh Giai Nguyệt trấn định trở lại.

Cô tạm thời nuốt lời xin lỗi xuống, “Mình ở nhà.”

“Cái gì?” Giọng nói Ninh Văn có chút bén nhọn lên, “Không phải đã nói sẽ cùng mình đi đặt may quần áo sao? Bây giờ phải giao tiền đặt cọc, sao cậu có thể không nói một tiếng đã đi rồi? Tiền đặt cọc phải làm sao bây giờ?”

Trịnh Giai Nguyệt xem như hiểu rõ.

Tiền đặt thiết kế lễ phục là cô trả đúng không? Việc cô tự nguyện với đối phương tự muốn cũng không giống nhau.

“Mình có chuyện về trước, thực xin lỗi, lễ phục không phải đưa cậu đi đặt sao? Mình đã hoàn thành nhiệm vụ.” Cô nói tiếp.

Ninh Văn thanh tỉnh, ý thức được mình quá mức xúc động, cũng mềm giọng xuống, “Giai Nguyệt, mình không mang theo tiền, đây không phải là cần mượn trước của cậu một chút sao? Mình cũng vì mặt mũi của cậu, đi dự tiệc sinh nhật cậu cũng không thể làm cậu mất mặt đi?”

Dù sao Trịnh Giai Nguyệt cũng sẽ không đòi lại, mượn không phải tương đương với cho sao?

“Không có gì mà mặt mũi với không mặt mũi, cậu mặc gì dễ nhìn là được, kỳ thật mua một bộ quần áo quý như vậy mặc một lần cũng không đáng.” Trịnh Giai Nguyệt nói từ tận đáy lòng.

Cô vẫn là không cần tiêu hoang phí như vậy, A Dương nhà cô còn chưa có công việc, cô cũng không thể tùy tùy tiện tiện tiêu tiền, muốn quản lý chi tiêu trong nhà một chút.

Kỳ thật tiền sinh hoạt Trịnh gia cho cô cũng không tính là nhiều, nuôi một mình cô cũng đủ, nhưng lại có thêm Ninh Văn, cho nên rất nhiều thời điểm cô đều lấy thêm ở chỗ Quý Dương.

Ninh Văn ngơ ngẩn, không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, vẫn là tranh thủ, “Chính mình đều đã đặt xong rồi, hiện tại cự tuyệt cũng không tốt đi? Thật ngượng ngùng đó.”

Loại tiệc này, đương nhiên phải ăn mặc thật tốt, bằng không lôi kéo phú nhị đại thế nào?

“Nhưng nhiều tiền như vậy, mình cho cậu tiền cọc, cậu có thể trả nốt sao? Số tiền không phải…” Trịnh Giai Nguyệt còn chưa nói xong, đã bị một âm thanh ủy khuất truyền đến đánh gãy, “Giai Nguyệt, cậu đang nói mình nghèo sao? Mình biết mình nghèo, cho nên mới không muốn khiến cho cậu mất mặt.”

“Mình không có ý này.” Trịnh Giai Nguyệt vội vàng nói, “Cậu còn đang phải đi làm công, mình chỉ là cảm thấy như vậy không đáng.”

“Mình biết số tiền này phải làm công rất lâu mới có thể đủ được, nhưng đó là bữa tiệc sinh nhật cậu, chúng ta cũng sắp tốt nghiệp rồi, có khả năng mình sẽ phải về quê, đây là cơ hội cuối cùng.” Ninh Văn nói xong, cảm xúc hạ xuống, “Thôi bỏ đi, mình không mặc nữa, người nghèo giống như mình đây, mặc không nổi.”

Dứt lời, cô ta vội vàng tạm biệt rồi cúp điện thoại.

Nhìn điện thoại đã tắt đi, Ninh Văn hừ nhẹ, không tới năm phút, nhất định Trịnh Giai Nguyệt sẽ chuyển tiền lại đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Tôi Là Nguời Đàn Ông Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook