Xuyên Nhanh: Tôi Là Nguời Đàn Ông Tốt

Chương 5: Thanh Mai Trúc Mã Thiên Kim Nhà Giàu (5)

Cam Mễ Nhi

11/10/2021

Editer: Kim Linh

Những người chờ xem Trịnh Giai Nguyệt bị chê cười, lại không nghĩ tới sẽ bị xoay ngược, đám người Ninh Văn thấy một màn này, cũng là bị tức giận đến cắn răng.

Trịnh Giai Nguyệt đang ở bên Quý Dương, trong mắt cô đều là nhu ý, mềm nhẹ dò hỏi: “Anh có muốn đi lên nghỉ ngơi một chút không?”

Đối phương hai ngày nay đều vì việc đấu thầu của Trịnh gai mà qua lại hối hả, cô liền biết anh thực ưu tú, rời Quý thị cũng có thể sống rất tốt.

“Đúng là có chút mệt.” Quý Dương lộ ra chút mệt mỏi, “Mấy ngày nay cũng chưa được ngủ.”

“Bữa tiệc còn một hồi lâu mới kết thúc, A Dương anh lên nghỉ ngơi đi, em tiếp đón khách là được rồi.” Cô vừa nói vừa duỗi tay vừa sang lại cà vạt, nhìn mắt anh đầy tơ máu, càng thêm đau lòng.

Không chờ anh đáp lời, Ninh Văn trong tay bưng ly rượu vang đỏ, chậm rãi đi tới, cười mở miệng, “Giai Giai, hôm nay là sinh nhật cậu, còn chưa uống cùng cậu một ly đấy.”

Trịnh Giai Nguyệt cười quay đầu lại, bưng chén rượu bên cạnh lên, lại bị Quý Dương lấy mất, đối phương hướng Ninh Văn khẽ chạm ly một chút, “Ninh tiểu thư, tửu lượng Giai Giai không tốt, tôi thay cô ấy uống.”

Dứt lời, một hơi uống cạn.

Ninh Văn không đoán được hành vi của anh, thần sắc căng cứng một chút, cũng cười trừ, “Quý tổng thật xót Giai Giai.”

Mới vừa rồi cô ta nghe được, Quý Dương không thể nghi ngờ lại trở thành người trẻ tuổi tương lai đầy hứa hẹn, chẳng sợ công ty của anh không thành công, cũng sẽ làm một phen.

Quý Dương cười nhạt một chút, xem như chào hỏi, không nói cái gì nữa.

Quý Dương đứng rất gần Trịnh Giai Nguyệt, không báo trước, hôn một cái lên trán cô, nhẹ giọng nói một chút, “Anh lên trước nghỉ ngơi một chút, nửa giờ sau sẽ xuống.”

Trịnh Giai Nguyệt xưa nay đều đau lòng anh, nói ngay, “A Dương, anh lên phòng em nghỉ ngơi đi.”

“Phòng dành cho khách là tốt rồi, anh vừa mới gấp gáp trở về, một thân dơ bẩn.” Quý Dương vừa đi vừa nói, “Có việc gì gọi điện thoại cho anh.”

“Em cũng không chê anh.” Trong mắt Trịnh Giai Nguyệt chứa ý cười, đáy mắt ngọt ngào.

Anh luôn là như vậy, sợ ủy khuất cô, gây thêm phiền toái cho cô.

“Đều đã đi xa rồi, còn nhìn nữa sao?” Mấy cô gái lúc trước cũng đi tới, trêu chọc nói, “Không thể tin được Quý Dương lại bỏ ra được, cổ phần ban đầu đều cho cô.”

Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng có bao nhiêu chua chỉ chính các cô mới biết.

Vừa mới hạ thấp được Trịnh Giai Nguyệt, trong nháy mắt vị hôn phu của người ta đưa cổ phần, Quý Dương là người sáng lập, trong tay chính là cổ phần ban đầu, chính là đáng giá nhất.

Cổ phần chính là thứ đồ mà cả đời này các cô không có cơ hội tiếp xúc, trừ phi là liên hôn, sau đó tranh đua mấy đứa con trai, có khả năng người chồng xem trọng liếc mắt một cái, khen thưởng một chút.

Trịnh Giai Nguyệt cười mà không nói.

Chuyện của cô cùng Quý Dương, cha mẹ cô đều hiếm khi nhiều lời, loại chuyện này càng không muốn nhiều lời, Quý Dương cho cô liền nhận, cô biết đối phương muốn cho mình cảm giác an toàn.

Ở bên anh chính là việc hạnh phúc nhất của cô.

“Quý Dương đối với Giai Nguyệt vẫn luôn như vậy.” Ninh Văn cười nói, “Bất động sản của hắn đều đứng tên Giai Nguyệt.”

Đây mới là việc khiến cô ta ghen ghét nhất, Quý Dương có thể đối với Trịnh Giai Nguyệt như thế, tự nhiên cũng có thể đối với cô ta như thể, chỉ cần nắm lấy người đàn ông ngày, đã có thể cái gì cũng có.



Nghe nói xong, mấy người càng thêm đố kỵ, trên mặt càng thêm ý cười giả dối, biểu cảm nhìn Trịnh Giai Nguyệt càng thêm sắc bén, còn tưởng rằng Trịnh Giai Nguyệt ngốc, hóa ra không ngốc.

Sớm biết rằng Quý Dương tốt như vậy, các cô cũng chen vào, bất động sản cùng cổ phẩn chính là nắm ở trong tay mình, đó mới là bản lĩnh!

“Chính là cái tên mà thôi.” Trịnh Giai Nguyệt hơi nhíu mày, nhìn Ninh Văn đang cười đến vô hại, nhàn nhạt trả lời.

“Nhà ở đầu năm nay càng ngày càng được giá.” Một người trong đó cười, “Căn nhà kia ở đâu vậy? Không phải biệt thự sao?”

Lời nói có chứa cảm xúc không che giấu được.

“Biệt thự có một căn, ở bên bờ biển.” Ninh Văn lại nói tiếp, mang theo hâm mộ, “Hơn tám trăm mét vuông, còn có hậu hoa viên."

Cô ta không để Trịnh Giai Nguyệt mở miệng trước, như là thuận miệng nói.

Sắc mặt Trịnh Giai Nguyệt lạnh đi vài phần, đặc biệt là mấy người kia đã tìm hiểu lương một năm của Quý Dương ở Quý gia, lại ở bên sườn hỏi giá nhà, cô nổi lên tâm tư đề phòng, vô cùng hối hận lúc trước bị Ninh Văn đào tin tức.

Tính tình ngày thường của cô luôn ôn hòa, chỉ có chính cô mới biết, kỳ thật là do hơn phân nửa tâm tư cô đều đặt trên người Quý Dương, lười đi để ý, chỉ lần đề cập đến Quý Dương, cô lập tức sẽ dâng lên lòng cảnh giác.

“Đó là hạng mục khai phá của Quý thị mà thôi.” Trịnh Giai Nguyệt nói tiếp, “Không có gì đáng tiền, nơi đó thuận tiện sống.”

Trong lòng Ninh Văn cười lạnh, hiện tại đều là tấc đất tấc vàng, Trịnh Giai Nguyệt cũng sợ Quý Dương nóng bỏng tay? Cô ta càng không để cô như ý nguyện, ngữ khí làm ra vẻ nghi vấn, “Phải không? Biệt thự không phải ở Tam Loan bên kia sao? Giá cả vẫn luôn tăng.”

“Tam Loan có tăng như vậy, cũng không có giá trị bằng ở nội thành.” Trịnh Giai Nguyệt tiếp tục nói, “A Dương nói, bên kia đầu tư đều mệt, gần đây đang muốn sang tay.”

“Tam Loan à.”

“Vài vạn đã có một chỗ tầm trung.”



Mấy người nói, sắc mặt Ninh Văn tái nhợt, không có nói nữa, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, mặt lộ ra vẻ bình tĩnh.

Mấy vạn đối với cô ta mà nói đã là một con số khổng lồ, xa xôi không thể với tới, nhóm người này lại tùy tiện nói ra khỏi miệng, tùy tiện nhắc đến, cô ta mới cố gắng không nhiều lời, nếu không sẽ liền bại lộ thân phận.

Trong lúc này, di động của Ninh Văn rung lên một chút, đáy mắt cô ta mang theo hứng phấn, chậm rãi tránh đi, hướng lên lầu.

Không biết có phải bởi vì quá nóng hay không, tim cô ta đập càng lúc càng nhanh, sắc mặt cũng càng ngày càng hồng hơn.

Cuộc sống Quý Vĩ hứa hẹn, Quý Dương ra tay rộng rãi, cô ta liền cảm thấy bản thân đang đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Theo chỉ dẫn của di động tìm phòng, cô ta đẩy cửa ra, bên trong tắt đèn, cô ta liếc mắt một liền liền thấy một người đàn ông đang ngủ trên giường, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý.

Quý Dương lớn lên không kém, có thể ngủ với người đàn ông của Trịnh Giai Nguyệt, cô ta mới là người thắng.

Tình cảm sâu đậm thì thế nào? Cô ta có bản lĩnh một bước phá hỏng, như thế nào cũng phải khiến Trịnh Giai Nguyệt nếm thử cảm giác đau khổ!

Cô ta đi đến mép giường, chỉ cảm thấy đầu óc càng ngày càng choáng váng, phòng này thơm quá, nhìn mặt người càng ngày càng có chút mơ hô, nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, cởi quần áo của mình ra, càng cảm thấy có chút khó chịu, ý thức càng ngày càng mơ hồ, không kìm ném được mà hướng về phía người đàn ông.

Mà người đàn ông đang ngủ cũng có động tĩnh, giở trò với cô ta.

Quý Dương cũng không phải cái gì cũng tốt sao, trong lòng Ninh Văn càng thêm đắc ý, hành động càng thêm lớn mật.

*



Lúc Ninh Văn bị đánh thức đã là hai giờ sau, cô ta nhớ lại hành vi vừa nãy, nội tâm thỏa mãn đến cực hạn.

Nhìn bên cạnh đã không còn ai, khăn trải giường hỗn độn, xem ra Quý Dương sợ hãi đào tẩu rồi.

Nhưng thế thì thế nào? Vẫn không thay đổi được sự thật hai người bọn họ đã lăn giường.

Nếu Trịnh Giai Nguyệt biết, sợ là sẽ tức chết đi?

Vừa thấy thời gian bữa tiệc cũng gần kết thúc, cô ta vội vàng thu thập một phen, đi xuống dưới lầu.

“Ninh Văn, cậu đi đâu vậy?” Trịnh Giai Nguyệt nghi hoặc.

“Hả? Vừa rồi mình có chút mệt, sau đó đi tới phòng dành cho khách không cẩn thận ngủ mất.” Ninh Văn xấu hổi nói, liếc trộm Quý Dương đứng bên cạnh Trịnh Giai Nguyệt, đối phương đã thay một bộ quần áo khác, động tác cũng thật là nhanh.

“Nếu không đêm nay cậu ngủ lại đây đi, phòng dành cho khách cũng nhiều.” Trịnh Giai Nguyệt mở miệng nói.

“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy.” Ninh Văn cúi đầu cắn môi, chậm rãi nhiễm sắc đỏ ửng.

Vạn nhất nửa đêm Quý Dương lại đến, thì phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc người đàn ông vừa rồi nói dáng người cô ta thật sự tốt, mới quấn lấy cô ta như vậy, xem ra đối với Trịnh Giai Nguyệt cũng không có sâu đậm như vây, cô ta cảm thấy chính mình trên giường còn có bản lĩnh hơn Trịnh Giai Nguyệt khá nhiều.

Trịnh Giai Nguyệt nhìn phản ứng của cô ta mà không thể hiểu được, bất quá lúc này cũng không nghĩ được quá nhiều, thấy người mới tới ở cửa, lập tức đi lên đón.

“Chị họ.”

Cháu gái của Trịnh phu nhân Hứa Hòa, xưa nay cùng Trịnh Giai Nguyệt có quan hệ rất tốt, là một tiểu minh tinh, gia thế tốt, còn có hai anh trai, khí thế cũng thật không nhỏ.

Ví như hiện tại, cô mới vừa đang cười, lại nhìn thấy Ninh Văn phía sau Trịnh Giai Nguyệt, ý cười liền phai nhạt đi một chút, mai mắt nhìn cô ta từ trên xuống dưới, híp híp mắt, trực tiếp mở miệng, “Quần áo của cô ở đâu ra vậy?”

Ninh Văn đang suy nghĩ làm thế nào để tiến thêm một bước thông đồng với Quý Dương, đột nhiên bị hỏi, ngốc tại chỗ.

“Quần áo ở đâu ra?” Hứa Hòa đứng trước mặt cô ta, dường như còn có điểm tức giận, “Hỏi cô đấy, quần áo từ đâu ra?”

“Chị họ?” Trịnh Giai Nguyệt vội vàng đi hòa giải, “Đây là bạn cùng phòng với em.”

“Chị biết, cho nên chị mới hỏi.” Hứa Hòa liếc mắt về phía Ninh Văn, “Bộ quần áo này đặt thiết kế ở đâu?”

“Chị họ, không phải thiết kế.” Trịnh Giai Nguyệt cho rằng Hứa Hòa không quen Ninh Văn, tính tình lại muốn bùng nổ, hiện tại làm loạn không tốt, thấp giọng nói.

“Đương nhiên là thiết kế, mười lăm vạn thiết kế không phải sao?” Hứa Hòa nhìn về phía Ninh Văn, nâng cao ngữ điệu, “Thật không khéo, tối ngày mai tôi cũng định đặt bộ lễ phục này, không phải nói là độc nhất vô nhị sao? Như thế nào lại mặc ở trên người của cô?”

Phản ứng đầu tiên của Hứa Hòa chính là Ninh Văn lợi dụng quan hệ trộm bộ quần áo cô định đặt, thế mà còn tới tham gia bữa tiệc, nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của cô còn muốn nữa hay không? Tự nhiên là thập phần nổi nóng.

Trịnh Giai Nguyệt ngơ ngẩn.

Cô cho rằng Ninh Văn thuê lễ phục, đối phương có tiền đi đặt thiết kế? Là mười lăm vạn? Sao có thể?

Mặt Ninh Văn trắng bệch, tay buông xuống run nhè nhẹ.

Nhìn bộ dạng Hứa Hào không phải là một người thân thiện, cô ta thật sự là đi đặt thiết kế, Quý Vĩ trả tiền, xem như là phí lần này vất vả, nhưng cô ta không thể thừa nhận, nếu thừa nhận, Trịnh Giai Nguyệt chẳng phải sẽ biết cô ta có tiền sao?

Ngày sau cô ta còn khóc lóc kể lể với cô thế nào? Còn tiếp cận Trịnh Giai Nguyệt thế nào? Nếu không thừa nhận… Cô ta nhìn mấy cô gái trong giới thượng lưu phía sau muốn kết giao, nếu thừa nhận không phải nói mình chính là một kẻ nghèo hèn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Tôi Là Nguời Đàn Ông Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook